A book is like a garden carried in the pocket.

Chinese Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Dương Dương
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 152
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 555 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 07:23:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 103: Chương 103
không biết là nhớ về nàng ra sao, chỉ là, nhớ thì cũng đã nhớ rồi, không muốn buông tay thì phải hiểu nàng thật rõ, biết được điểm yếu của nàng, bắt được thóp nàng, nàng mới có thể một mực đi theo mình.
__________________________________________
Trong tẩm thất tối om om, Tiểu Tiểu nằm trên giường, nghe tiếng hít thở ngoài cửa, đột nhiên cảm thấy Hoàng thượng cũng rất đáng thương. Con cưng của trời như hắn, chắc là từ trước đến nay chưa từng bị ai đối xử như vậy đâu nhỉ? Đứng cả đêm, chắc sẽ mệt lắm, nhưng nếu không làm vậy, thì nói không chừng đêm nay kẻ đáng thương là nàng sẽ thất thân mất thôi. Chuyện của Lân vương còn chưa xử lý xong, nàng không muốn lại rước thêm phiền phức vào người.
Nói cho cùng, trừ sự xúc động lần đầu ra, nàng là người rất ‘lưu luyến cái cũ’. Tuy nói rằng đồ mới thì đều tốt hơn, nhưng con người mà, dùng quen rồi, vẫn là đồ cũ thì dùng thuận tay hơn.
“Haizz….” Tiểu Tiểu than thở một tiếng, Hoàng thượng cau mày nhìn giai nhân trên giường, đêm nay người phải than thở là hắn chứ, hắn đứng ở cửa làm môn thần, lại còn là môn thần câm điếc nữa chứ. Người nên ấm ức là hắn, nhưng nàng than thở cái quái gì?
“Hoàng thượng, sao ngài lại gọi thiếp là ‘Ái phi’? Tại sao lại gọi thiếp là ‘Thụy Tiên’ vậy? Ban nãy thiếp còn đang nghĩ, sao đối với người nào ngài cũng gọi là ái phi hết. Cái từ này rất giả dối, phát buồn nôn. Nhưng may mà thiếp thông minh, thiếp nghĩ ra nguyên nhân rồi, ngài nghe xem thiếp nói có đúng không nhé: Có phải vì nữ nhân của ngài quá nhiều, ngài sợ gọi lộn tên hay không?”
Tiểu Tiểu lại thở dài một tiếng, nói tiếp:
“Cũng thật khó trách, nhiều nữ nhân như vậy, muốn nhớ được hết tên của từng người phụ nữ đúng thật là hơi khó. Vả lại, nếu như lúc trên giường, ở thời khắc mấu chốt ngài lại đột nhiên gọi lộn tên, nhất định sẽ ảnh hướng tới ‘Hứng thú’ của hai người, nếu gọi ‘Ái phi’ thì không sao hết, ‘Ái phi’ ấy à, dùng trên người nữ nhân nào trong cung cũng đều được, bọn họ nghe được cũng sẽ thấy vui, vẫn là Hoàng thượng thông minh, có thể nghĩ ra được cái từ xưng hô này…oái, đúng rồi, Hoàng thượng, ngài đại nhân đại lượng, chắc sẽ không chấp tiểu nữ nhân như thiếp đâu nhỉ? Thiếp nghĩ chắc sẽ không đâu, suýt nữa thì quên, còn có một chuyện cần làm nữa!”
Tiểu Tiểu vỗ đầu một cái, sau khi nhoài dậy thắp ngọn đèn bên cạnh, từ trong ngăn kéo bàn lấy ra một tờ giấy, còn có một ‘cây bút’ rất kì lạ nữa, sau khi loẹt roẹt vài chữ, cầm đến trước mặt Hoàng thượng, cười nói:
“Hoàng thượng, kí tên đi!”
Ánh mắt Hoang thượng liếc thoáng qua một cái, đại khái nói rằng chuyện đêm nay hắn sẽ không truy cứu, bởi vì…Hoàng thượng tới đột ngột gì đó vân vân. Hoàng thượng xem xong thì lửa bốc ba trượng, mà Tiểu Tiểu thì khổ não nhét ‘cây bút’ quái lạ kia vào trong tay Hoàng thượng, Hoàng thượng thì đã bị điểm huyệt, đương nhiên không thể kí tên, miễn cưỡng có thể cầm bút, cũng là bị Tiểu Tiểu ép.
“Ngài xem, ban nãy thiếp lại hồ đồ mất rồi. Xin lỗi nha, Hoàng thượng, quên mất hiện giờ tạm thời ngài không động đậy được!” Tiểu Tiểu cười hối lỗi, suy nghĩ một chốc, bèn chạy đến trước bàn trang điểm.
Hoàng thượng đứng ở cửa, tức muốn xì khói, đều tại mình tự cho là thông minh, tưởng rằng dịch chuyển huyệt vị thì sẽ không sao nữa, lại quên mất thủ pháp châm cứu tối hôm đó của nàng. Tốc độ nhanh thế kia, y thuật của nàng tất nhiên là không hề kém, ban nãy nàng bắt lấy tay mình, chắc đã âm thầm chẩn mạch ình? Phỏng chừng cũng tại lúc đó, nàng liền biết chưa phong bế được huyệt vị của mình, bởi thế mới ở phía sau, bỗng dưng điểm huyệt. Nữ nhân này, bình thường nhìn thì thấy qua loa đại khái, nhưng lúc tỉ mỉ, thì thật đúng là đáng sợ…
Nhưng về phần y thuật của nàng rốt cuộc là ra sao, xem ra phải tìm cơ hội để thử mới được. Nữ nhân này toàn thân trên dưới đều là sự mê hoặc, lý trí nói cho Hoàng thượng biết phải cách xa nàng một chút, nhưng trong lòng thì lại muốn tiếp cận nàng một cách lạ lùng, làm sao đây?
Bây giờ nàng đi tới chỗ bàn trang điểm, không biết lại định làm cái gì nữa? Hành động của nàng, hắn vẫn luôn không dám lấy lối tư duy bình thường ra để phỏng đoán, tựa như ban nãy, một cách xưng hô bình thường, nàng thế mà lại nghĩ đến chuyện gọi lộn tên lúc mình cùng với chúng phi tử thân mật? Cái này, đế vương trước giờ chẳng phải đều gọi như vậy hay sao? Hoàng thượng tò mò nhìn nàng, không phải không phẫn nộ, chỉ là sự phẫn nộ của hắn lúc này chẳng có tác dụng gì cả, chí ít thì đối với nữ nhân này mà nói thì là như vậy.
“May quá, thiếp không làm mất nó, bằng không, đêm hôm khuya khoắt thế này, thật đúng là tìm không ra vật để thay thế.”
Một hộp son phấn đỏ đỏ được Tiểu Tiểu lôi ra, mở nắp hộp ra, có thể ngửi thấy được mùi hương son phấn nồng đậm, bình thường Tiểu Tiểu tuy cũng có trang điểm, nhưng nàng lại rất ít dùng đến son phấn, bời vì trước giờ nàng không thích mấy thứ mùi vớ vẩn, cái này không bị vứt, phỏng chừng cũng bị đem tới xó xỉnh nào đó không vướng mắt.
“Hoàng thượng, không được lật lọng đó!” Cầm ngón trỏ của Hoàng thượng ấn lên hộp son phấn, rồi lấy tờ giấy kia tới, ấn xuống giùm Hoàng thượng, Tiểu Tiểu cười vừa lòng. Thế cũng được, cũng coi như là kí tên rồi!
Cầm tờ giấy đã điểm chỉ đem giấu phía dưới gối, Tiểu Tiểu yên tâm thổi tắt đèn đi ngủ, không thèm đếm xỉa đến vị môn thần câm điếc đứng trong bóng tối kia nữa. Mà vị môn thần câm điếc đứng ở cửa kia thì lại tức điên nhìn vết son phấn trên tay, ánh mắt lại giận dữ nhìn nàng – tiểu nữ nhân đã ngủ say kia.
“Hoàng thượng!” Tiếng gọi khẽ khàng truyền tới, Hoàng thượng không lên tiếng, một thị vệ áo đen rón rén nhảy từ cửa sổ đi vào, nhìn thấy Hoàng thượng trước cửa, y nhịn không được bật cười.
Cười cái gì? Mau giúp trẫm giải huyệt trước đi!
Ánh mắt sắc bén của Hoàng thượng nhìn về phía tên nhãi vui sướng khi người gặp họa kia, người áo đen nín cười, ở phía sau lưng Hoàng thượng điểm thử hồi lâu, mới giải được huyệt đạo mà Tiểu Tiểu mới vừa điểm.
“Ngươi cố ý hả?” Hoàng thượng lạnh lùng nhìn người áo đen, người áo đen cười hề hề một tiếng:
“Không phải, là thủ pháp điểm huyệt của nàng ấy quá xảo quyệt, rất khó giải huyệt!”
“Hừ, tốt nhất là vậy!” Hoàng thượng khẽ trách, tai khẽ động, thì nghe thấy có tiếng người đang đi về phía này.
“Hình như có người, trốn trước đã!” Không gọi giai nhân trên giường tỉnh dậy, Hoàng thượng nhìn quanh một lượt, hình như chỉ có mỗi cái tủ trong tẩm thất là có thể trốn được, liền cùng với người áo đen ban nãy, mau chóng núp vào tủ.
Sau khi hai người núp xong, thở phào một hơi, hai tai cứ cố vểnh lên, đợi tên thích khách xa lạ kia.
Tiếng nói chuyện vừa nãy của hai người, Tiểu Tiểu cứ nghi là đang nằm mơ, đương lúc một cỗ sát khí xa lạ càng ngày càng nặng bức đến gần, Tiểu Tiểu mới tỉnh lại từ trong cơn mơ, giả vờ nhắm hai mắt, nghe động tĩnh bên ngoài cửa sổ, có tiếng người nhẹ nhàng tiếp đất nữa.
Một cặp mắt xa lạ đang đánh giá trên người Tiểu Tiểu, mang theo một thân sát khí, nhưng y không lập tức động thủ, chỉ là đang đánh giá Tiểu Tiểu. Nửa canh giờ trôi qua, y vẫn không có ý định rời đi.
Quả nhiên là người có lòng kiên nhẫn, Tiểu Tiểu đang nhắm mắt cũng sắp kiên trì không nổi nữa, nhưng y vẫn có thể nhìn nàng chằm chằm như vậy, Tiểu Tiểu mới cảm thấy người đến này thật không đơn giản.
Người có lòng nhẫn nại, có lúc rất đáng sợ, nếu như người này còn là kẻ địch.
Tiểu Tiểu giả vờ lật người, mở mắt nhìn người đến kia, đúng là một thích khách, ăn mặc theo tiêu chuẩn của thích khách, ngoại trừ cặp mắt chiếu rọi bốn phía để lộ ra ngoài, toàn thân trên dưới đều là màu đen. Nhận thấy vậy, làm cho Tiểu Tiểu nhịn không được mà bật cười khúc khích, không ngờ rằng mắt người kia cũng bắt đầu híp lại.
“Cô cười cái gì?” Giọng nói của y rất có sức hút, rất dễ nghe, nếu như y không có một thân sát khí, Tiểu Tiểu sẽ trở thành bằng hữu với y.
“Ta cười, là bởi vì ta chỉ là một phi tử không được sủng ái của Hoàng thượng mà thôi, chẳng lẽ thân phận này mà cũng làm phiền sát thủ ghé thăm hay sao?”
Nàng không biết trong phòng mình có người, không biết rằng Hoàng thượng và thị vệ của hắn đang trốn trong tủ áo của nàng, nếu biết, Tiểu Tiểu sớm đã giả bộ đáng thương mà khóc toáng ở trên giường rồi. Trời biết, vì biểu hiện ngày hôm nay, sau này Hoàng thượng sẽ tính kế nàng ra sao.
“Có đáng hay không thì đã có người quyết định thay cô, nhưng cô phải ư?” Người áo đen cười lạnh một tiếng, trong lòng Tiểu Tiểu khẽ run, lời y nói có ý gì? Chẳng lẽ y biết thân phận thật sự của mình sao?
“Ta đương nhiên là phải, chẳng lẽ ngươi tưởng ta là sủng phi của tên Hoàng thượng đáng ghét kia á? Đối với thứ đồ đã có nhiều nữ nhân dùng qua kia, bà đây không có hứng thú…” Tiểu Tiểu nhướn mày, dù sao thì bây giờ y cũng không giết mình, nàng dứt khoát ngồi dậy, trò chuyện với người kia.
“Lời ban nãy của cô, nếu như để cái người mà cô gọi là ‘Hoàng thượng đáng ghét’ kia nghe được, nhất định sẽ ‘vui mừng’ đến nỗi hộc máu luôn.” Người áo đen cười khẽ một tiếng, Hoàng thượng ở trong tủ áo, hai tay sớm đã siết chặt, mà thị vệ bên cạnh thì phải mất rất nhiều sức lực mới có thể nhịn được cười, Tiên phi này thật đúng là lợi hại, phỏng chừng sẽ trở thành người đầu tiên trong lịch sử khiến cho Hoàng thượng tức đến nội thương.
“Thế cũng đúng! Nhưng đây cũng không phải là lần đầu tiên, ta cũng không sao cả, dù sao thì hai người vốn nhìn nhau chẳng thuận mắt, ta không cần thiết phải lấy lòng hắn, tức giận cũng là chuyện của bản thân hắn. Cùng lắm thì đuổi ta về nhà, hoặc là lôi ta ra ngoài chém thôi…”
Tiểu Tiểu tùy ý cười một cái, nụ cười mỉm ở trong bóng đêm nhìn rất mê người, người áo đen hơi sững sờ, chỉ thản nhiên như vậy thôi sao, nàng thật sự không sợ chết à?
“Cô không sợ chết?” Người áo đen tò mò bước lên trước một bước, đến gần Tiểu Tiểu hơn, nhưng trong mắt Tiểu Tiểu chẳng có lấy một tia sợ sệt, một tia làm bộ nào cả. Tiểu Tiểu cười khẽ nói:
“Sợ chết chứ! Trên đời này, có ai thật sự là không sợ chết? Ta cũng sợ chết, chỉ là người có thể giết chết ta thật sự không nhiều, mạng của ta cứng lắm đó.”
“Cô không tò mò ai muốn lấy mạng cô sao?” Câu trả lời của Tiểu Tiểu, khiến cho người áo đen càng thêm thấy khó hiểu, cô gái này, không phải là đầu óc không tỉnh táo đấy chứ?
“Tò mò, nhưng hỏi rồi ngươi sẽ nói chắc? Nếu như ta muốn biết, thì sẽ có cách tra ra, không nhất định phải hỏi ngươi. Chắc hôm nay ngươi đến cũng không phải là muốn giết ta, nói ý đồ của ngươi đi, nhân lúc tâm tình của ta đang rất khá…”
Ngáp một cách bất nhã, đêm hôm khuya khoắt thế này, tìm một sát thủ để trò chuyện cũng không vui gì, đi ngủ thì hơn, bằng không sáng mai lại không có tinh thần mất.
“Lần này ta chỉ là thăm dò, đến để xem cô, nhưng cố chủ đã nói, nội trong mười ngày nửa tháng phải giao hàng, bây giờ ta tốt bụng nói với cô một tiếng, lần sau sẽ…”
Hai mắt người áo đen hơi híp lại, Tiểu Tiểu cười nói:
“Được, cám ơn lòng tốt của ngươi, ngươi có thể đi được rồi, ta sẽ sống cho thật tốt đến khi ngươi đến lấy cái mạng của ta. Ta mệt rồi, không tiễn!”
Không thèm đếm xỉa đến người áo đen nữa, Tiểu Tiểu nằm xuống giường, nhìn người áo đen mở cửa sổ rời đi, Tiểu Tiểu chạy tới trước cửa sổ đóng cửa lại, tự lẩm bẩm:
“Chẳng lẽ sát thủ bây giờ đều thay đổi quy tắc rồi à? Trước khi giết người còn tốt bụng tới thông báo cho người ta một tiếng? Nhưng người muốn giết ta, người có động cơ giết ta, cũng chỉ có lão hồ ly kia thôi…lão muốn làm gì? Chẳng lẽ lão vốn không đi tìm Thủy Tiên? Nhưng trực tiếp giết ta, cũng chẳng có ích lợi gì với lão cả…hay là nói, lão đã tìm được chỗ dựa tốt hơn rồi…”
Tiếng lẩm bẩm dần dần nhỏ lại, đến khi người trong tủ áo nghe thấy tiếng hít thở đều đều vang lên, bọn họ mới rón rén đi ra. Hoàng thượng nhìn giai nhân trên giường, rồi dẫn đầu nhảy ra từ cửa sổ, mà thị vệ phía sau thì bất đắc dĩ lắc đầu, cũng rời khỏi căn phòng.
***
Về đến Thiên Hữu điện, cục tức mà Hoàng thượng nhẫn nhịn cả đêm mới bùng phát, bên cạnh có thị vệ Mật ban nãy ở cùng hắn, còn có Vân mới vừa gọi vào nữa.
“Các ngươi nói xem, phòng vệ trong hoàng cung từ lúc nào mà đi đến bước có thể để cho thích khách ra vào tùy ý vậy hả?”
Người kia đến một chuyến, trong cung đương nhiên là không một ai biết, vốn định tìm tổng quản thị vệ mắng ột trận, nhưng suy nghĩ đến sự an toàn của nữ nhân kia, Hoàng thượng chỉ đành tìm ám vệ của mình để trút giận.
“…”
Hai người không lên tiếng, vốn phòng vệ trong cung rất nghiêm ngặt, nhưng có người có võ công rất biến thái, bọn họ cũng chỉ là người bình thường mà thôi, không phát hiện ra thì cũng thường thôi mà, điều này lúc trước Hoàng thượng cũng biết mà, sao bây giờ lại bắt đầu truy cứu thế?
“Hừ, Mật, vừa nãy ngươi cũng nghe rồi đấy, Tiên phi hiện tại vốn là giả? Ban nãy nàng ấy nhắc đến việc tìm Thủy Tiên, cũng chính là nói Thủy Tiên thật sự đã bỏ trốn rồi, đúng chứ?”
Tức giận cũng không phải là cách, mấu chốt bây giờ là sự an toàn của nữ nhân kia, còn chưa lột bỏ được mặt nạ của nàng, Hoàng thượng không muốn để nàng chết trong tay kẻ khác.
“Hoàng thượng, đúng vậy.”
“Hừ, lá gan của Vu tướng càng ngày càng lớn, ngươi dẫn người mau chóng tìm ta tung tích của Thủy Tiên thật sự. Vân, ngươi sẽ phụ trách điều tra ra người đứng phía sau màn thuê sát thủ. Phỏng chừng khả năng là Vu tướng khá lớn, ra tay từ chỗ lão ta là được!”
Gương mặt tuấn tú của Hoàng thượng tái đi, sau khi hai thị vệ đều lui xuống, hắn nhớ đến sự kiêu ngạo ban nãy của nữ nhân kia. Cứ tưởng rằng nàng chỉ to gan với mỗi mình hắn thôi, giờ xem ra không chỉ đối với mỗi mình mình, lúc đối với người khác nàng cũng to gan như vậy, đủ để trò chuyện với một sát thủ giữa đêm hôm khuya khoắt, đây không phải chuyện mà một người bình có thể làm được.
Nhưng nàng nói, không có mấy ai có thể giết được nàng, đây là ý gì? Nghĩ suốt cả đêm, Hoàng thượng cũng không nghĩ ra được vấn đề này, ngay đến bản thân hắn bây giờ cũng không dám nói câu đó, sao nàng có thể nói ra một cách dễ dàng như vậy. Lúc này, trong lòng Hoàng thượng, đã đưa ra một quyết định quan trọng
Sáng sớm hôm sau, chưa hạ buổi chầu sáng thì đã nghe tin Đồng phi ở Tê Đồng cung bị đám rắn bao vây, người cũng sợ đến nỗi ngất xỉu. Trong lòng Hoàng thượng kinh ngạc một chốc, sau khi nhớ đến những lời Tiên phi nói ngày đó, trong lòng không khỏi sụt sùi, Đồng phi trước nay điềm nhiên như nước, không ngờ cũng có tâm kế độc địa như vậy. Nhưng chuyện này đều là nàng ta lén lút mà làm, trong cung người biết không nhiều, Hoàng thượng cũng không tiếp tục truy cứu, chỉ có dự tính ở trong lòng mà thôi.
Sau khi hạ triều, về đến Ngự thư phòng, Hoàng thượng đem những nghi hoặc tối qua nói hết cho Sóc vương, mà Lân vương thì từ sau khi Điểm Điểm đến phủ, hạ triều xong thì đều trực tiếp về phủ, Lúc Lân vương cáo lui, Hoàng thượng không hề giữ lại, nay lòng Lân vương không như trước, Hoàng thượng và Sóc vương đều biết.
“Ý của hoàng huynh là, muốn thăm dò thử y thuật của nàng ấy?” Trong mắt Sóc vương chợt lóe sáng, thật không ngờ, cái cô Tiên phi hiện tại này mà cũng biết y thuật, điều này gần hơn một chút với Tiểu Tiểu được rút ra từ trong tư liệu, có phải kết quả sắp được phơi bày rồi hay không.
“Ừm, nhưng tìm ai đến để thử nghiệm đây? Người bình thường, nàng căn bản sẽ không thể nào hiện thân được, mà người nàng quan tâm, thì đều ở trước mắt nàng. Nếu như nàng thật sự là cao thủ, hành động của chúng ta nàng đều sẽ phát giác ra.” Mày kiếm của Hoàng thượng hơi cau lại, hắn vẫn luôn nghĩ tới vấn đề này, nhưng vẫn chưa tìm được người thích hợp.
Hoặc là nói, người thích hợp thì có, chỉ là người mà hắn nghĩ đến, trả giá quá lớn.
“Hoàng huynh, người thích hợp để lựa chọn thì có hai người, một người là cung nữ Điểm Điểm rất hợp ý với nàng ấy hiện đang ở trong phủ của Lân…” Sóc vương trầm tư nói:
“Nhưng nếu như động thủ với người này, Lân mà biết được sẽ trở mặt với chúng ta, về phần Tiên phi này, thì càng không biết sẽ đối phó với chúng ta ra sao nữa…”
“Điều này ta đã nghĩ qua, vì Lân, chúng ta cũng không thể động thủ với cung nữ này được, xem ra Sóc và ta nghĩ giống y như nhau. Đệ nói xem chọn ai thì thích hợp đây?” Hoàng thượng đứng dậy, giọng điệu nhàn nhạt mà hỏi.
“Phân lượng của công chúa không đủ, nếu như muốn ép nàng ấy ra tay, trừ phi là một trong hai vị hoàng tử. Nhưng mà hoàng huynh, con cái của huynh vốn đơn bạc, huynh thật sự nhẫn tâm để chúng nó mạo hiểm sao?”
Sóc vương khó hiểu nhìn Hoàng thượng, con cái, đối với người khác mà nói thì có lẽ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nhưng đối với một đế vương mà nói, thì lại không thể thiếu được. Nhiều con nhiều phúc mới là phúc khí của đế vương.
“Chẳng phải đã có thái y rồi sao? Hứa Nhi còn nhỏ, còn chưa đủ tuổi. cứ để Nặc Nhi vậy, nó cũng sắp hai tuổi rồi.” Hoàng thượng thở dài một tiếng, trong mắt mang theo chút u buồn.
“Hoàng huynh, thật ra, huynh đã biết nàng ấy không phải Tiên phi rồi, tại sao còn phải thăm dò nàng ấy nữa chứ? Trực tiếp bắt nàng ấy để tra hỏi là được rồi. Nếu hiện giờ huynh không muốn trở mặt với Vu tướng, cứ nhẫn nại đợi mười ngày nửa tháng, chẳng phải huynh đã nói là có sát thủ muốn giết nàng ấy hay sao? Tại sao còn phải phí sức như vậy?” Sóc vương khó hiểu nhìn Hoàng thượng. Hoàng thượng, chắc không phải động lòng với phi tử giả kia rồi đấy chứ?
“Sóc, đệ nói đích thực rất đơn giản, nhưng ta muốn tự mình lột bỏ mặt nạ của nàng, lột từng chút một, thế mới thú vị chứ. Vả lại đúng là nàng có ý đồ với chúng ta, nhưng lại không có sát ý. Hậu cung quá nhàm chán rồi, để nàng khuấy đảo một chút cũng không tệ…”
Nói cho cùng, tuy nàng không phải người của hắn, nhưng hắn vẫn không nỡ giết nàng, tựa như từ cái hôm nàng hồi cung trở đi, giữa hai người đã có gút mắc rồi. Lần đầu tiên nhớ đến nàng, là vì cái tư thái ngủ vô tà nhưng lại chẳng có chút hình tượng nào của nàng lúc ở trong kiệu à? Hay là lúc nàng biết bị biếm vào lãnh cung xong liền không chút cố kị nào mà chất vấn mình? Bằng không, thì chính là cái bóng dáng bỏ đi thẳng thừng kia của nàng…
Hoàng thượng trầm tư, không biết là nhớ về nàng ra sao, chỉ là, nhớ thì cũng đã nhớ rồi, không muốn buông tay thì phải hiểu nàng thật rõ, biết được điểm yếu của nàng, bắt được thóp nàng, nàng mới có thể một mực đi theo mình.
Lúc trời chập tối, Tiền thái y vẫn luôn ở Tê Đồng cung liền trở về bẩm báo tình hình bên ấy với Hoàng thượng. Không ai biết, tại sao đột nhiên rắn lại bò đến Tê Đồng cung, cũng không ai biết, rắn nhiều như thế đã chạy đi đâu, nhưng mãi đến giờ, Đồng phi ngay cả trong cơn mơ cũng run rẩy mà kêu lên: Rắn…
Nghe bẩm báo xong, Hoàng thượng không phẫn nộ như trong dự đoán của Tiền thái y, hắn chỉ nhàn nhạt ừm một tiếng rồi không nói tiếp nữa. Tiền thái y đứng một bên chờ chỉ thị của Hoàng thượng, nhưng đã hơn một canh giờ trôi qua, Hoàng thượng vẫn không nói chuyện, chỉ đang không ngừng phê tấu chương, đợi đến khi đặt bản tấu chương cuối cùng xuống, hắn mới ngẩng đầu lên nói:
“Tiền thái y, trẫm muốn thăm dò thử y thuật của một người, phải tiến hành một cách kín đáo, ngàn vạn lần không thể để người đó phát giác, ngươi có cách gì hay không?”
Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo - Dương Dương