You will know that forgiveness has begun when you recall those who hurt you and feel the power to wish them well.

Lewis B. Smedes

 
 
 
 
 
Tác giả: Dương Dương
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 152
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 555 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 07:23:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 99
iểu Tiểu chủ động đi lên trước hai bước, kéo lấy tay Hoàng thượng, nửa người đều dựa vào lòng Hoàng thượng, nàng ngẩng đầu, khổ não hỏi.
___________________________
Tiếng nói của hắn rất nhỏ, Tiểu Tiểu nghe không rõ, khi nhìn vào trong mắt hắn thì thấy dục vọng mãnh liệt trong ánh mắt kia của hắn, trong lòng Tiểu Tiểu cả kinh, phải cẩn thận một chút, đừng đùa với lửa thì hơn.
“Hoàng thượng, người có ý gì? Thiếp không phải Tiên phi thì là ai chứ? Thiệt là.” Tiểu Tiểu chột dạ oán thán hai câu, Hoàng thượng ‘ha ha’ bật cười:
“Thụy Tiên, nàng nói chuyện như vậy, có hơi giống như chưa khảo đã xưng lắm đó? Ha ha.”
“Nhà ngươi chưa khảo đã xưng thì có? Hoàng thượng, nếu người còn nói vậy nữa, bây giờ thiếp sẽ trở về tìm lũ rắn kia bầu bạn.” Tiểu Tiểu bực dọc trừng hắn, người gì thế này, còn nói mình chột dạ nữa chứ? Nàng có chột dạ đâu chứ, nàng vốn đã không phải là Tiên phi được không hả.
Về đến Thiên Hữu điện, cũng đã đến lúc dùng bữa tối, sau khi Hỷ công công cao hứng phân phó mọi người mang bữa tối lên, thì đứng bên hầu hạ.
“Vẫn chưa giận xong à? Dùng bữa chứ?” Hoàng thượng nhìn mỹ nhân đang tức tối, sắc mặt hòa nhã hỏi han.
“Ta đây cóc thèm giận dỗi với ai đó đâu? Đói rồi, ăn cơm!” Cầm đũa lên, Tiểu Tiểu bắt đầu ăn một cách không được tính là đoan trang, thức ăn của Hoàng thượng đúng là ngon, đã lâu nàng không ăn thức ăn của Hoàng thượng rồi.
Lúc trước khi còn là đàn ông, khi đó, một ngày ba bữa nàng đều cùng ăn với Hoàng thượng. Lúc ấy, mình vẫn còn là Tiêu Kiếm, vẫn là bạn tốt của Hoàng thượng.
“Nghĩ gì thế? Nhét vô mũi hết cả rồi kìa.” Giọng nói của Hoàng thượng bỗng vang lên, Tiểu Tiểu hoàn hồn lại, bỏ đũa xuống sờ mũi một cái, nói:
“Đâu có, trong mũi…” Bỗng nhiên, nàng hiểu ra Hoàng thượng muốn nói gì, ánh mắt đầy vẻ tức tối: “Người dám đùa giỡn thiếp?”
“Thụy Tiên à, không nói như vậy, nàng có thể hoàn hồn lại được sao?” Hoàng thượng cao hứng tiếp tục ăn, Tiểu Tiểu lườm hắn một cái, rõ là hài hước. Đã nói với hắn nhiều lần rằng mình không phải Thụy Tiên, mà là Thủy Tiên rồi, nhưng tên Hoàng thượng này vẫn gọi nàng như vậy, giận nhiều, nàng cũng chẳng thèm để ý tới nữa, đến bây giờ, không còn cảm giác gì nữa.
“Hoàng thượng, Tiểu Đặng Tử công công bên chỗ Vân phi nương nương cầu kiến!” Lời nói khẽ khàng từ bên ngoài truyền đến, sau khi Hỷ công công ra ngoài giây lát thì trở lại bẩm báo.
“Không thấy trẫm đang dùng thiện hay sao? Cút ra ngoài!” Hoàng thượng trầm mặt, sớm đã chẳng còn vẻ cười như ban nãy nữa.
“Hoàng thượng, Tiểu Đặng Tử công công nói, Vân phi nương nương đã ngất xỉu rồi, các thái y đang cứu chữa.” Hỷ công công run rẩy nói xong, Tiểu Tiểu ngây ra, không phải do Như Nhi cắn ả bị thương đấy chứ? Như Nhi không có nhiều độc tính, Điểm Điểm cũng chỉ là muốn hù dọa ả một lần mà thôi.
“Có thái y là được rồi, trẫm lại không phải là thái y, tới đó thì có ích gì? Bảo hắn trở về hầu hạ cho tốt đi.” Hoàng thượng phất phất tay, không muốn nghe chuyện liên quan đến Vân phi nữa, trong lòng Tiểu Tiểu thầm lấy làm tiếc cho Vân phi đôi lần, Hoàng thượng không muốn đi, nhưng nàng muốn đi mà.
“Hoàng thượng, Vân phi đã hôn mê, người nàng ấy muốn gặp nhất chính là Hoàng thượng. Nếu có Hoàng thượng bên cạnh khích lệ, nói không chừng Vân phi nương nương sẽ nhanh tỉnh lại. Cho nên thần thiếp cảm thấy Hoàng thượng vẫn nên tới đó một chuyến thì hơn, nhưng thần thiếp ở trong cung cũng chẳng có việc gì, nếu Hoàng thượng không để bụng, thì để thần thiếp đi cùng người đến thăm Vân phi nha!”
Tiểu Tiểu nói rồi, trên mặt không lộ ra sự lo lắng gì nhiều, giọng điệu thản nhiên khiến cho Hoàng thượng hoài nghi, Vân phi hại nàng ra sao hắn đều biết, thế mà nàng không để bụng chút nào hay sao?
“Nàng muốn cùng đi với ta?” Đột nhiên Hoàng thượng nắm lấy tay Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu không dãy dụa, nàng khẽ gật đầu, Hoàng thượng cười nói:
“Thụy Tiên, nàng đúng là khác biệt! Tốt, dùng thiện xong chúng ta hẵng đi!”
Dùng thiện xong? Trong lòng Tiểu Tiểu co rút lại, xem ra đây chính là Hoàng thượng rồi, nói hắn bạc tình bạc nghĩa chẳng sai chút nào! Vân phi, nói sao đi nữa cũng là nữ nhân của hắn, một nữ nhân hắn khá là sủng ái, còn sinh cho hắn một đứa con trai. Nay hôn mê, hắn không lo lắng tới đó xem thử, còn muốn dùng bữa xong thì mới đến? May mà mình không yêu phải hắn, cũng không định sẽ ở cùng hắn cả đời. Bằng không, đợi sau này khi yêu hắn rồi, nếu như hắn cũng đối xử với mình như vậy, thế há chẳng phải là mình sẽ rất thảm hay sao?
“Đang nghĩ gì vậy?” Thấy Tiểu Tiểu ngây ra, Hoàng thượng bực bội hỏi.
“Không có gì, thần thiếp chỉ đang nghĩ, làm nữ nhân của Hoàng thượng thật là đáng thương.” Tiểu Tiểu chau mày lại, nhìn đống thức ăn ngon trên bàn mà lại chẳng có khẩu vị gì cả, chỉ có thể trừng mắt nhìn chúng nó thôi.
“Sao lại nói vậy?” Hoàng thượng rướn mày, so với việc đi đối mặt với Vân phi chán ghét kia, hắn thích nói chuyện với Tiên phi của hiện tại hơn.
“Vân phi hôn mê bất tỉnh, Hoàng thượng còn muốn dùng xong bữa mới tới đó, nàng ấy không đáng thương sao? Thiếp đang nghĩ, nếu ở trong gia đình bình thường, thê tử bị ngất, vậy người làm tướng công sẽ làm thế nào nhỉ? Sẽ khẩn trương mà ôm lấy thê tử đi cầu y, hay là bỏ mặc không lo, tiếp tục làm chuyện của mình?” Tiểu Tiểu khẽ thở dài một tiếng nhìn cái biểu tình muốn nói lại thôi của Hoàng thượng, cười nói: “Cho nên người xưa mới có câu, tự cổ đế vương đều bạc tình, hẳn là ý này đây.”
Hoàng thượng nhìn Tiểu Tiểu, rất nghiêm túc mà đánh giá nàng một phen, mới than thở nói: “Ta thừa nhận, nàng ta là nữ nhân của ta, nhưng không phải là thê tử của ta, không phải nữ nhân mà ta yêu. Nếu như là nữ nhân mà ta yêu, ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy, nếu là thê tử của ta, ta cũng sẽ không làm vậy, nếu như là nàng, ta càng sẽ không làm như vậy.”
Tiểu Tiểu coi thường mà nhìn Hoàng thượng một cái, muốn nói mấy lời đường mật với mình sao, đáng tiếc rằng Tiểu Tiểu ta đây từ nhỏ không có hứng thú nhất chính là cái này. Hơn nữa đối với Hoàng thượng, nàng vốn chẳng có lòng quan tâm gì nhiều, hắn muốn đối xử thế nào với mình, đấy là chuyện của hắn, Tiểu Tiểu quản không nổi, cũng chẳng muốn đếm xỉa.
Thời gian nói chuyện cộng với ăn cơm, lại tính thêm thời gian trên đường đi nữa, khi đến chỗ Vân phi, thì cũng gần đến giờ tuất ba khắc rồi. Vân Tiêu cung, đây vẫn là lần đầu tiên Tiểu Tiểu đến đây, cảm giác lớn nhất khi vào cửa đó là có một cỗ nồng nặc mùi lưu huỳnh, nhìn kĩ một cái, ở gần cửa cung đều có rải lưu huỳnh, hơn nữa số lượng rải ra cũng không phải là ít. Tiểu Tiểu âm thầm quan sát trong cung, xung quanh đều có thể thấy dấu vết của bột lưu huỳnh, xem ra Vân phi đã hạ quyết tâm bắt cho bằng được Như Nhi đã cắn ả hôm đó. Mọi người đều biết, rắn sợ nhất chính là lưu huỳnh, nhiều lưu huỳnh như vậy, Như Nhi muốn tự mình thoát ra căn bản là không thể được, trừ phi gặp được người quen, chịu dẫn nó rời đi.
Cung đăng lấp lánh trong viện chiếu rọi khắp nơi, có nhiều cung nhân đang bận rộn chạy đi chạy lại, Tiểu Tiểu cười nhạo một tiếng: như thế mà muốn bắt Như Nhi à? Đúng là mơ hão.
“Nàng cười gì?” Nụ cười đó của Tiểu Tiểu, tựa như ngôi sao rực rỡ nhất trong bầu trời đêm chiếu sáng ánh mắt của Hoàng thượng, Hoàng thượng thắc mắc nhìn nàng, cũng muốn chia sẻ sự cao hứng, niềm vui của nàng, nhưng trước giờ nàng luôn không muốn mở lòng với mình.
“Không có gì, thiếp chỉ đang nghĩ, chắc là Vân phi hận con rắn đã cắn nàng ấy lắm. Con rắn nhỏ tội nghiệp, thật đúng là xui xẻo, đụng phải một phi tử độc ác như vậy, sau này dù có đánh chết nó thì nó cũng sẽ không đi cắn Vân phi đâu.” Tiểu Tiểu theo sau Hoàng thượng, cửa viện có người thấy Hoàng thượng đến, thì một đống người quỳ trong viện. May nhờ có Hoàng thượng, bằng không, Tiểu Tiểu nào có thể nhận được sự quỳ lạy của nhiều người đến vậy?
“Tiền thái y, tình hình Vân phi sao rồi?” Nhìn Tiền thái y quỳ dưới đất, Hoàng thượng lo lắng hỏi.
Đúng là biết diễn trò mà! Trên đường đi ngươi đều rề rề rà rà, sao ta lại không nhìn ra ngươi có tí lo lắng nào nhỉ? Bây giờ làm ra cái bộ dạng này phỏng chừng chỉ là bày ra cho kẻ ngốc xem thôi?
Nhưng kẻ ngốc trong cung có rất nhiều, người muốn xem cũng nhiều.
“Hoàng thượng.” Nghe được Hoàng thượng tới đây, Vân phi mới vừa tỉnh lại cố gắng chống đỡ thân thể có hơi choáng váng, bảo nha hoàn dìu đi ra, mặt mũi tái nhợt, tóc hơi rối, môi có hơi khô nứt khiến cho cả người ả ta đều hiện rõ vẻ tiều tụy, ả vịn lấy khung cửa mà đứng trước cửa, yếu ớt gọi.
“Ái phi, sao nàng lại ra đây?” Nhìn thấy Vân phi, Hoàng thượng bực bội cau mày, săn sóc nói:
“Sức khỏe của ái phi hiện tại vẫn còn suy yếu, các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau dìu ái phi vào phòng!”
Là các ngươi, chứ không phải hắn! Một cỗ mất mát xộc vào tim, mặt của Vân phi càng tái nhợt hơn, cả người lung lay chực ngã.
Tiểu Tiểu ngẩng đầu, nhìn thấy cái vẻ thờ ơ của Hoàng thượng, nàng đẩy Hoàng thượng một cái, Hoàng thượng cúi đầu nhoẻn miệng cười: “Ngã không nổi đâu!”
Tiếng nói của hắn rất nhỏ, cười rất tà, Tiểu Tiểu thật muốn nện cho hắn một trận. Đương nhiên là nàng biết không ngã nổi, bên cạnh có ma ma cung nữ dìu đỡ, ngã được mới lạ đó? Nhưng hiện giờ Vân phi suy yếu như vậy, biểu hiện sắp ngất đến nơi, không phải là muốn Hoàng thượng quan tâm an ủi ả ta hay sao? Nhưng cái tên Hoàng thượng chết tiệt này, ngay đến việc đi lên phía trước cũng chẳng thèm. Có cần kích thích Vân phi không nhỉ? Tiểu Tiểu cười một cái, nếu như kích thích Vân phi một chút, có phải Vân phi sẽ ngất thật, Hoàng thượng sẽ đi tới ôm ả ta vào tẩm thất không nhỉ?
“Hoàng thượng, Vân phi tỷ tỷ sao rồi? Sắc mặt sao lại tái nhợt như vậy? Sao đầu tóc lại rối thế này? Dáng vẻ như vậy mà xuất hiện trước mặt Hoàng thượng, có được coi là không hợp lễ nghĩa hay không?”
Tiểu Tiểu chủ động đi lên trước hai bước, kéo lấy tay Hoàng thượng, nửa người đều dựa vào lòng Hoàng thượng, nàng ngẩng đầu, khổ não hỏi.
“Thụy Tiên, Vân phi hiện giờ…” Biết là nàng đang trả đũa Vân phi, nhưng Hoàng thượng vẫn phối hợp mà ôm lấy eo Tiểu Tiểu, cúi đầu cười chiều chuộng nói:
“Về tình thì có thể tha thứ được, thân thể nàng ấy không khỏe, nàng cũng biết là Vân phi bị rắn cắn mà?”
“Vân phi tỷ tỷ, muội thật hâm mộ tỷ quá, muội và Hoàng thượng đang dùng bữa ở trong tẩm cung của Hoàng thượng, đúng lúc công công của tỷ đến nói tỷ bị ngất, tỷ không biết Hoàng thượng đã lo lắng cho tỷ cỡ nào đâu. Người vội vội vàng vàng ăn cơm hết nửa canh giờ thì liền kéo muộn đến thăm tỷ đó, Vân phi tỷ tỷ, tỷ sao rồi? Thân thể lại không khỏe à? Tay tỷ đang run gì vậy? Nhìn tỷ run dữ quá, đừng run nữa, muội cũng là có lòng tốt đến thăm tỷ thôi.”
Thấy cuối cùng Vân phi cũng mềm nhũn mà ngất xỉu, Tiểu Tiểu giãy ra khỏi sự ôm ấp của Hoàng thượng, vội vã giải thích:
“Thiếp chỉ muốn giải thích với nàng ấy một chút, muốn nàng ấy vui vẻ thôi, sao mới mấy câu mà đã ngất đi rồi? Hoàng thượng, người mau đi đến an ủi nàng ấy đi! Phỏng chừng là Vân phi không muốn nhìn thấy thiếp nữa, thiếp đợi bên ngoài là được rồi!”
Hoàng thượng cười khẽ một tiếng, phương pháp an ủi này của nàng, Vân phi không tức tới nỗi hộc máu là đã tốt lắm rồi. Nàng nào có đến an ủi Vân phi đâu chứ, rõ ràng là đến báo thù thì có. Nhưng nàng như vậy hắn cũng không cảm thấy chán ghét, ngược lại khi Tiểu Tiểu giãy khỏi sự ôm ấp của hắn thì hắn mới cảm thấy trống rỗng, có chút không quen. Nhưng chuyện Vân phi ngất xỉu cũng là sự thực, Hoàng thượng nắm lấy tay Tiểu Tiểu, hai người cùng nhau đi vào, mà bọn người Tiền thái y cũng gấp gáp chẩn mạch, cấp cứu cho Vân phi.
Rất nhanh, Vân phi mở mắt lại, nhìn Tiểu Tiểu đang đứng cùng với Hoàng thượng, ánh mắt ả tối lại. Sớm biết là Hoàng thượng đối xử bất đồng với nàng ta, ả chỉ không ngờ là hai người lại phát triển nhanh đến vậy. Hoàng thượng đã phá lệ nhiều lần với nàng ta, nếu cứ tiếp tục như vậy, nào còn đường sống tiếp cho chúng phi tần này nữa?
“Muội muội, tỷ tỷ chi là có lòng tốt muốn đến thăm muội thôi, tại sao muội lại muốn thả rắn cắn tỷ chứ?” Hai mắt Vân phi ầng ậc nước mà nhìn Tiểu Tiểu, bộ dạng ấm ức của ả khiến cho Tiểu Tiểu bực bội cau mày, không ngờ rằng câu đầu tiên ả nói với mình lại là câu này.
“Ta thả rắn cắn cô? Vân phi cũng đánh giá ta quá cao rồi đấy? Lúc cô đến cung của ta, ta cái gì cũng chẳng làm, càng không đến gần cô nửa bước, xin hỏi thả rắn bằng cách nào? Chẳng lẽ cô cho rằng ta có thể khống chế rắn, bảo chúng nó theo cô về cung hay sao? Hình như Vân phi còn chưa biết, chiều hôm nay ở trong Lâm Tiên cung của ta, không biết là bị kẻ nào thả rắn đầy giường, nếu như ta nói là do Vân phi thả, bởi vì gần đây chỉ có Vân phi ghé qua Lâm Tiên cung của ta, Vân phi có thừa nhận không?”
Muốn hãm hại ta? Vân phi cô nghĩ quá đơn giản rồi đấy? Tiểu Tiểu ta há là người mà kẻ nào cũng hãm hại cho được?
“Hoàng thượng, người phải tin tưởng thần thiếp, thần thiếp sợ rắn, đống rắn mà Tiên phi muội muội nói không liên quan gì đến thần thiếp hết, thần thiếp mới vừa bị rắn cắn, trên dưới trong cung đang tìm bắt con rắn đó…” Nghe Tiểu Tiểu nói xong, Vân phi vội vã nói rõ sự oan uổng của mình, Hoàng thượng nhìn Vân phi, lạnh giọng nói:
“Trẫm đương nhiên tin tưởng ái phi, nàng dưỡng thương trước đi. Rắn trên giường Tiên phi, trẫm sẽ nghĩ cách tra ra hung thủ thật sự. Con rắn cắn nàng bị thương, trẫm cũng sẽ tìm cách bắt được. Tiền thái y, sức khỏe của Vân phi nương nương thế nào? Con rắn kia có độc không?”
“Hồi Hoàng thượng, rắn không có độc, cùng một con rắn, cũng cắn Kiều ma ma, nhưng bên chỗ Kiều ma ma thì không sao, chỗ Vân phi nương nương thì nghiêm trọng hơn chút. Lão thần nghi ngờ, có liên quan tới việc tiêu chảy một cách kì lạ lần trước của Vân phi, thần đang nghĩ cách, nếu như có thể tra ra con rắn đó là rắn gì thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.”
Tiền thái y run lập cập quỳ dưới đất, Tiểu Tiểu thấy Tiền thái y thật đáng thương, gần đây hình như đều là nàng làm liên lụy đến bọn họ. Cũng may là đám thái y này đều rất tận trách, nếu như là Tiểu Tiểu, sớm đã cáo lão hồi hương rồi.
“Đống lưu huỳnh dưới đất kia đều là vì bắt rắn sao? Giờ đã bắt được chưa?” Hoàng thượng rướn mày, nhìn biểu tình của bọn họ thì biết ngay là chưa bắt được, nếu bắt được rồi thì sao lại thắp nhiều đèn trong viện đến thế chứ?
“Ui da, Hoàng thượng, thần thiếp đau bụng muốn đi giải quyết!” Tiểu Tiểu đột nhiên ôm bụng, nàng muốn ra ngoài xem, Như Nhi đáng thương, không biết đã bị dọa cho chui rúc trong xó xỉnh nào rồi.
“Thụy Tiên, nàng không sao chứ? Để Tiền thái y khám thử xem sao?” Hoàng thượng khẩn trương đỡ Tiểu Tiểu, lo lắng hỏi.
“Không sao, Hoàng thượng, đi vệ sinh một cái là xong ấy mà!” Nàng muốn ra ngoài, nếu thật sự là bị đau bụng, nhà ngươi kéo như vậy, không phải sẽ…
Tiểu Tiểu chạy ra ngoài, Vân phi nghi hoặc nhìn Tiểu Tiểu, bỗng nhiên nói:
“Muội muội, bên kia là nhà vệ sinh, không cần phải ra ngoài.”
“Ta không thèm? Nhiều người như vậy, cô vào mà xem có đi vệ sinh nổi không?” Khẽ hừ một tiếng, Tiểu Tiểu chạy nhanh ra ngoài.
“Tiền thái y, chuyện ái phi ngất xỉu rốt cuộc là sao?” Hoàng thượng không gọi Tiểu Tiểu lại, ánh mắt hắn thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, một bóng dáng tối đen vụt lướt qua.
May mà lần này Hoàng thượng không đeo bám, sau khi Tiểu Tiểu ra khỏi cửa vẫn ôm bụng, trong viện có cung nữ nhìn thấy Tiểu Tiểu, đều cúi đầu tránh sang một bên, như thế cũng tiện cho hành động của Tiểu Tiểu.
Tay Tiểu Tiểu âm thầm thò vào trong tay áo, mở một cái nắp bình ra, một mùi hương thoang thoảng tản mác trong viện. Mùi hương rất nhạt, Tiểu Tiểu lại ở gần bụi hoa, có mùi hương hoa ngào ngạt che đậy, người bình thường sẽ không ngửi được. Đương nhiên, chỉ là người bình thường, nếu là người có lòng, thì vẫn có thể ngửi được.
Qua thời gian một nén nhang, Như Nhi vẫn chưa đến, trong lòng Tiểu Tiểu cả kinh, chẳng lẽ Như Nhi bị nhốt thật rồi à? Nếu bây giờ không tìm được nó, nửa đêm há chẳng phải là đi thêm một chuyến nữa sao?
Bình thường đến đây mấy chuyến cũng chẳng phiền gì, nhưng mấu chốt là tối nay nàng phải ở cùng với Hoàng thượng. Men theo đường nhỏ, Tiểu Tiểu từ từ đi về phía hậu viện, càng là nơi ít người, thì càng có lợi với Như Nhi.
“Tiên phi nương nương, Tiên phi…”
Mới đi được mấy bước, thì giọng nói của Hỷ công công cất lên, Tiểu Tiểu thầm mắng một tiếng, ông ta đến làm gì? Làm hỏng chính sự của ta.
“Hỷ công công!” Dừng bước chân, Tiểu Tiểu đứng trong viện đợi Hỷ công công đi tới.
“Nương nương, Hoàng thượng gọi người, đã lâu vậy rồi, sao người còn chưa trở về? Bụng còn đau không? Có cần thái y khám không?” Hỷ công công quan tâm mà nhìn Tiểu Tiểu, ánh đèn lay lắt chiếu lên gương mặt Tiểu Tiểu, trông thật quỷ dị.
“Người xưa có nói, quản trời quản đất không quản đươc việc người ta đi ngoài, Hoàng thượng quản rộng thiệt đấy!” Tiểu Tiểu nói mấy tiếng hờn dỗi, đúng lúc nhìn thấy Hoàng thượng đang đi tới từ phía sau:
“Trẫm cũng chỉ là quan tâm nàng mà thôi. Thụy Tiên, đỡ chút nào chưa? Chúng ta hồi cung thôi!”
Tiểu Tiểu gật đầu, lưu luyến nhìn hậu viện một cái, chỉ đành bất đắc dĩ mà theo Hoàng thượng rời đi.
Ngoài dự đoán, trở về rồi Hoàng thượng chẳng hề yêu cầu Tiểu Tiểu làm gì cả, hắn nhường long sàng cho Tiểu Tiểu, mình thì lại ngủ trên nhuyễn tháp, Tiểu Tiểu khó hiểu nhìn hắn, nhưng cũng không hỏi gì. Nàng phải ngủ trước đã, đợi khi Hoàng thượng ngủ say rồi, nàng mới có thể lén ra ngoài tìm Như Nhi.
Đêm dần dần khuya, trên nhuyễn tháp cuối cùng cũng truyền đến tiếng hít thở đều đều của Hoàng thượng, Tiểu Tiểu mở mắt, nhìn nhuyễn tháp ít lâu, bây giờ nàng có chút không hiểu được lối suy nghĩ của Hoàng thượng. Nhưng cái này có thể từ từ nghĩ, Như Nhi thì lại cần phải mau chóng tìm ra.
Nhẹ nhàng bò xuống giường, Tiểu Tiểu khoác áo ngoài đi đến trước nhuyễn tháp của Hoàng thượng, sau khi nhanh chóng điểm huyệt ngủ của Hoàng thượng, cẩn thận đi đến trước cửa sổ, nghe thử bên ngoài cửa sổ không có tiếng bước chân đi tuần thì mới mở cửa sổ ra, phi thân nhảy ra ngoài.
Cửa sổ lại nhẹ nhàng đóng lại, dường như chỉ là gió thổi một cái thôi vậy, nhưng trong phòng lại thiếu mất một giai nhân.
Ánh đèn mờ mờ chiếu đến trên sập, người trên sập bỗng mở mắt ra, tựa như nghĩ gì đó mà nhìn rèm cửa sổ vẫn còn đang khẽ lay động kia.
Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo - Dương Dương