Biển lặng không làm nên những thủy thủ tài giỏi.

Tục ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Tác giả: Dương Dương
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 152
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 555 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 07:23:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 70
óc vương thấy Tiểu Tiểu và Tiền thái y cùng nhau xầm xì trao đổi, trong lòng cảm thấy khó chịu,……..
——— —————— ———–
“Hoàng huynh, đây là chuyện gì vậy?” Không biết Sóc vương nghe được tin tức từ đâu, cũng mau chóng qua đây, Tiểu Tiểu lườm hắn một cái, hắn đến làm gì? Chẳng lẽ hắn sẽ tra ra được gì chắc?
“Ta cũng không biết, chỉ là đáng tiếc cho đám cá này, không biết nguồn nước ở những chỗ khác có vấn đề gì hay không, bảo thái y đi kiểm tra rồi…” Hoàng thượng khẽ than một tiếng, gần đây trong cung xảy ra thật không ít chuyện, trước là mình bị bệnh, nhất tiết thiên lý; đám tiểu thái giám chạy đôn chạy đáo, lần đầu tiên chưa hề có trong lịch sử; sau ngay đến lũ cá trong Ngự hoa viên cũng chết ngỏm toàn bộ, đây là cá sao? Đây đều là tiền không cả đấy, thậm chí có tốn bao nhiêu tiền cũng không mua được đâu, đây đều là trân phẩm cả đó!
Sóc vương gật đầu, nhìn về phía Tiểu Tiểu đang trầm tư, cười lạnh nói: “Ngay cả thần y cũng đến à? Hoàng huynh, huynh còn sợ gì nữa? Là thần y mà, chắc chắn có thể tra ra nguyên nhân cái chết của lũ cá này chứ? Thần y, ngươi nói xem?”
Tiểu Tiểu cười lạnh một tiếng, khinh thường nhìn Sóc vương: “Thế thì thật đa tạ Sóc vương đã nâng đỡ rồi. Nhưng ta vẫn thích nghe tiếng người hơn, về phần tiếng chó ấy à, nghe xong chỉ tổ ô nhiêm lỗ tai. Hoàng thượng, sớm như vậy, sao trong Ngự hoa viên lại có tiếng chó sủa thế này?”
“Ngươi…ngươi mắng ai là chó hả?” Sóc vương nâng quyền, tức giận trừng Tiểu Tiểu.
“Sóc, Tiêu Kiếm, hai người các ngươi thật là…đừng gây chuyện nữa, trước tiên hãy tra xét xem là chuyện gì đã đi!” Hoàng thượng đè tay Sóc vương xuống, hai người họ đúng là không phải có thù hận bình thường, cứ như có thù lớn lắm ấy.
“Ta lại không phải nói ngươi? Sao ngươi lại tự nhận thế nhỉ?” Cười trừng nhìn Sóc vương một cái, Tiểu Tiểu quay người tiếp tục kiểm tra cá dưới đất. Mùi tản ra trên mình cá có chút quen thuộc, hình như nàng đã ngửi qua mùi này ở đâu rồi.
“Có phát hiện ra vật gì khác thường hay không? Ví dụ như giấy, chai lọ gì đó?” Tiểu Tiểu ngẩng đầu, đột nhiên hỏi.
“Không phát hiện, xung quanh không có giấy gì…” Một tên thủ lĩnh thái giám cúi đầu, cung kính trả lời.
“Thế trong nước thì sao? Dưới đáy ao hoặc là bên bờ, cũng không có vật gì khác thường à? Tìm người xem thử dưới ao xem, nói không chừng sẽ phát hiện ra gì đó. Có nhiều vật sau khi gặp nước sẽ chìm xuống đáy.”
Tiểu Tiểu suy nghĩ một chặp, vị trí của cái ao này khá hẻo lánh, có lẽ không phải là người bên ngoài cung. Nếu là người trong cung, muốn độc chết hết toàn bộ cá thì cũng phải có lượng thuốc tương đương, nhưng trong cung đối với độc dược khống chế rất nghiêm, muốn lấy được lượng lớn như vậy không phải là chuyện dễ, mà đồ đựng độc dược có lẽ cũng ở gần đây. Thay vì mang đi chỗ khác, vứt vào trong nước hình như là cách tốt nhất.
“Không nghe đại phu nói hay sao? Xuống nước tìm đi!” Thấy mọi người không động đậy, Hoàng thượng hạ lệnh nói.
“…”
Thủ lĩnh thái giám khó xử một hồi, trong ao này hình như có độc nhá, xuống nước chẳng phải sẽ…
Nhưng mà hắn không dám nói, vẫn là nhận lệnh an bài người xuống dưới nước, Tiểu Tiểu suy nghĩ một lát, cũng nghĩ đến nguyên nhân do dự của họ, vội nói ngăn lại:
“Vừa nãy là sơ sót của ta, ta quên mất trong nước có thể có độc. Như vậy đi, Hoàng thượng, từ trên mình cá tra ra độc có hơi khó khăn, chi bằng tìm vài tên tử phạm đến thử độc, nhìn biểu hiện của con người rồi xác định là độc gì thì dễ hơn nhiều.”
Sóc vương hơi kinh ngạc chút, không ngờ tên tiểu tử này ít nhiều cũng có chút đầu óc, biết dùng người để thử độc, nhưng cũng đủ ác, nếu tra không ra độc, đó là một mạng người đấy nhá.
“Hay, Tiêu huynh đệ nói hay lắm, cứ theo lời của Tiêu huynh đệ mà làm đi.” Hoàng thượng tán dương nhìn Tiểu Tiểu, càng nhìn càng cảm thấy đây là một nhân tài.
“Hoàng thượng…” Nhân phạm còn chưa đem đến, Tiền thái y đã chạy lại rồi, trên mặt mồ hôi nhễ nhại.
“Tiền thái y, ngươi tra ra nguyên nhân rồi?” Hoàng thượng nhướn nhướn mày, mạn bất kinh tâm hỏi.。
“Hồi Hoàng thượng, lão thần hổ thẹn, vẫn chưa tra ra nguyên nhân, nhưng lão thần có thể xác định, nguồn nước chỗ khác đều không sao hết, chỉ có nước ở Hoa Thanh Trì có vấn đề.” Tiền thái y khẩn trương đáp.
“Vậy sao? Thế tức là vẫn chưa tra ra là độc gì ư?” Hoàng thượng mặt không biểu tình hỏi, đám thái y này đúng là càng ngày càng vô dụng.
“Hoàng thượng…” Thái y cúi đầu, mang theo vẻ mặt xấu hổ.
Tiểu Tiểu cười thầm, thái y cũng thật đáng thương, bọn họ với mình vốn cũng chẳng có thù oán gì, nhưng bởi vì mình cứ liên lụy đến họ hoài, khiến họ chịu tội, nàng cảm thấy thật áy náy, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, người nàng muốn trả đũa là Hoàng thượng, có người chịu liên lụy một chút hay nửa chút thì cũng là chuyện khó tránh khỏi, chính là không biết tình hình mấy phi tử trêu chọc Điểm Điểm kia giờ ra sao rồi? Đã khỏi chưa? Nếu như thái y đã chữa khỏi ấy ả, Tiểu Tiểu thật sự sẽ phải nhìn thái y bằng con mắt khác rồi đây.
“Hỷ công công, mấy người bên Liên phi đều không sao chứ?” Lần nữa nhìn thấy cá trên mặt đất, Hoàng thượng đột nhiên nhớ đến đứa bé đó, cũng thuận tiện nhớ đến đám phi tử kia, không biết bây giờ mấy người họ ra sao rồi?
“Hồi Hoàng thượng, tạm thời đã khống chế được rồi, nhưng nhìn đồ vật thì vẫn còn chút mờ mờ…” Hỷ công công đi đến trước mặt Hoàng thượng, báo cáo những tin mới gần đây.
“Ồ, vậy sao? Tiền thái y, đừng nói là cũng vẫn chưa tra ra độc gì đấy nhé?”
Hoàng thượng nguy hiểm híp mắt lại, Tiểu Tiểu thấy Tiền thái y đáng thương, vội hỏi:
“Hoàng thượng, sao vẫn chưa mang người đến? Đã đi lâu vậy rồi…”
Tiền thái y cảm kích nhìn Tiểu Tiểu một cái, biết là y giải vây ình, chỉ là không biết y nói là mang người nào đến.
“Chắc sắp rồi, Tiêu Kiếm, ngươi cảm thấy là người nào hạ độc? Là người trong cung à?” Ánh mắt sắc bén của Hoàng thượng cuối cùng cũng rời khỏi người Tiền thái y, Tiểu Tiểu cho Tiền thái y một ánh mắt yên tâm.
“Không biết, đợi lát thử độc xong, xem là độc gì rồi hẵng nói…Í, kia là gì vậy?” Đột nhiên thấy có vật gì phát quang, tuy nhìn không rõ là vật gì, nhưng nhìn tổng thể, giống như một cái lọ.
“Còn không mau vớt lên!” Sóc vương kêu một tiếng, mấy công công vội lấy lưới vớt chỗ Tiểu Tiểu vừa chỉ, không lâu thì vớt lên được một cái lọ màu đen không lớn lắm. Lọ rỗng, bên trong chỉ có nước bình thường, khoảng cách từ đó đến bờ không xa lắm, chắc là người ta ném vào.
Tiểu Tiểu rút khăn tay, cầm cái lọ lên ngửi, chẳng có mùi gì khác thường cả, nhưng cái lọ này y cảm thấy hơi quen mắt, sao giống cái lọ ở trong cung của mình thế nhỉ?
Che lấp một chút chấn kinh, nàng đưa cái lọ cho Tiền thái y, Tiền thái y ngửi thử, lắc lắc đầu, ông cũng không cảm thấy có điều gì khác thường.
Dọc theo chỗ vớt được cái lọ, Tiểu Tiểu nhìn về phía bờ, trong lúc vô ý phát hiện ra một vết xước rất nông. Vết tích rất nhẹ, nếu không tỉ mỉ nhìn thì thật sự sẽ không nhận ra, nhưng càng khiến nàng không hiểu chính là từ vết xước đó phán đoán ra dấu chân. Dấu chân rất nhỏ, tuyệt đối không phải vết tích của người lớn, từ chỗ này trượt xuống, hẳn là một đứa trẻ không lớn lắm mới đúng.
Sao lại có trẻ con ở đây chứ? Một là vì chỗ này khá hẻo lánh, hai là trẻ con trong hậu cung vốn rất ít, cho dù ra ngoài, cũng phải có người lớn dẫn đi, rất ít khi đi lại một mình.
Nghĩ đến cá trong Ngự hoa viên là sáng sớm hôm nay mới phát hiện bị chết, mà Điểm Điểm thì lại bị bắt tối hôm qua. Điểm Điểm bình thường đều mang theo thuốc trên người, mười người tám người căn bản không thể bắt được nó, trừ phi là thuốc trên người nó đã dùng hết hoặc bị mất. Tối qua trông giữ nó chỉ có bốn tên thái giám, cũng chình là nói dựa vào năng lực của mấy người bọn họ, căn bản không thể tóm được Điểm Điểm. Chẳng lẽ lũ cá này là do Điểm Điểm làm sao? Nếu vết xước đó là của Điểm Điểm, nó không cẩn thận rớt xuống nước, thuốc trên người cũng bị hòa tan, thuốc trên người nó không còn tí nào nữa, rồi đụng phải đám công công kia nên mới bị bắt?
Nếu là vậy, tất cả đều là trùng hợp, trong long Tiểu Tiểu đột nhiên nhức nhối. Mình đúng là quá vô trách nhiệm, Điểm Điểm nhỏ như vậy, bị rớt xuống đó, may mà rớt trúng chỗ nước nông, nếu rớt trúng chỗ nước sâu, nó còn có thể bò lên được hay sao? Chắc cũng vì rớt xuống nước, nên Điểm Điểm mới bị sốt.
Trước là rớt xuống nước, rồi bị công công bắt, trên ngươi Điểm Điểm lại không có độc dược phòng thân gì, lúc đó khẳng định là nó rất bất lực? Không biết có hận mình không nữa?
Đau lòng một lát, trên mặt Tiểu Tiểu cũng nhu hòa đi không ít, khi cầm cá lên lần nữa, cái mùi quen thuộc đó nàng cũng biết nguyên nhân rồi. Nhưng nàng sẽ không nói ra, bởi vì nàng, thái y phải gánh chịu đủ tội, nhường công lao này cho thái y đi.
Hơn nửa canh giờ sau, năm sáu tên tử phạm cuối cùng cũng được mang tới, Tiểu Tiểu hơi cảm thấy chấn kinh, không ngờ Hoàng thượng lại mang nhiều người tới để thử nghiệm đến vậy, có thể thấy hắn rất coi trọng vụ việc trúng độc lần này. Mà Sóc vương từ đầu đến cuối vẫn luôn dùng ánh mắt nhìn giặc để nhìn Tiểu Tiểu, nhìn tới nỗi trong lòng Tiểu Tiểu dao động không thôi.
Không đúng nha, sao Sóc vương không xảy ra chuyện gì hết vậy? Chẳng phải thôm qua mình đã hạ độc hắn rồi hay sao? Theo lý mà nói thì hắn phải chạy đôn chạy đáo giống Hoàng thượng mới đúng chứ. Ngẩng đầu nhìn hắn, đúng lúc hắn đang nhìn mình, Tiểu Tiểu vội quay đầu đi, cùng thái y quan sát phạm nhân đã uống nước của Hoa Thanh Trì。
“Sao rồi, thái y? Còn chưa có phản ứng gì à?”
Có thái y ở đây cũng có chỗ hay, họ có thể giúp Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu chỉ cần nói cho họ làm như thế nào là được.
“Tiêu công tử, vẫn chưa có phản ứng!” Tiền thái y lắc đầu, chẳng lẽ nước này cũng không có vấn đề sao?
“Cứ đợi đi, nếu không được thì dùng lũ cá này…” Tiểu Tiểu nhìn cá trên đất, chúng nó đều đã bị độc chết, ăn nó xong chắc có phản ứng chứ nhỉ? Tuy độc dược là do nàng chế ra, nhưng chủng loại quá nhiều, có thể sản sinh ra phản ứng gì nàng cũng không biết, nàng cần có người đến thử nghiệm một chút.
Bình thường thì rầu rĩ vì không có ai để thử nghiệm, bây giờ thì có người đẻ chọn thỏa thích, đương nhiên phải quan sát cho tốt rồi.
“Vừa nhìn là biết lang băm, nhìn không ra rồi chứ gì? Không biết chữa bệnh còn ra đây ất mặt!”
Sóc vương thấy Tiểu Tiểu và Tiền thái y cùng nhau xầm xì trao đổi, trong lòng cảm thấy khó chịu, hắn lỉnh lên phía trước rất không có phong độ nói.
“Ta chưa nói ta lợi hại bao nhiêu. Nhưng lại có người ăn lộc của vua mà không vì vua chia se âu lo, Hoàng thượng đã về làm việc rồi, ngài đường đường là Sóc vương thì hay nhỉ, còn nhàn rỗi ở đây làm gì” Nhàm chán trừng hắn một cái, tên Vương gia thối này, sao còn không mau cút xéo đi cho rồi.
“Ta…Hoàng thượng nói rồi, nhiệm vụ của ta là giám sát các ngươi điều tra ra nguyên nhân. Tiêu Kiếm, ngươi vẫn mau chóng tra ra thì hơn, nếu không thì đập bể bảng hiệu của mình, vậy thì…”
Suýt bị y làm cho tức chết, nhưng Sóc vương rất nhanh liền bình tĩnh lại, phản kích lần nữa, khiến Tiểu Tiểu lườm hắn, trong lòng cứ hối hận sao hôm đó lại không thịt hắn cho rồi?
“Ta lúc nào nói ta có bảng hiệu? Đừng có tự ình là đúng như vậy được không hả? Hừ, Vương gia thôi mà? Huênh hoang gì chứ?”
“Chính ngươi đã thừa nhận không được rồi đấy nhá? Vương gia thì sao nào, ngươi muốn làm là làm được chắc?”
Trong lúc tranh cãi ầm ĩ, mấy phạm nhân uống nước mà vẫn chưa có phản ứng, sau cùng khi cho họ ăn cá xong, Tiểu Tiểu mới biết dược hiệu của mấy loại độc cộng lại với nhau kia. Xảo diệu chỉ điểm thái y vài lần, trải qua thi châm đơn giản, độc cũng theo thế mà được giải. Hóa ra giữa độc với độc tương khắc thật lợi hại, vốn là độc rất lợi hại nhưng vì dùng cùng nhau, cộng thêm sự pha loãng của nước, vốn chẳng còn bao nhiêu dược tính nữa. Chỉ là sức đề kháng của cá thấp, chỉ cần một tí xíu độc dược cũng có thể mất mạng.
Nước trong ao, chỉ cần nấu ít thuốc nước đổ xuống qua mấy ngày là không sao nữa, đáng tiếc chính là lũ cá trong nước, nhìn cái vẻ người người đau lòng kia là biết nhất định rất đáng tiền.
Sau khi tra ra kết quả, trời cũng sắp tối, Tiểu Tiểu theo Sóc vương trở về phục mệnh với Hoàng thượng xong thì muốn cáo từ, nhưng Hoàng thượng lại giữ y lại trong cung dùng thiện. Tiểu Tiểu liếc Sóc vương một cái, chuẩn bị từ chối, không ngờ Ngự thiện của Hoàng thượng lập tức bưng lên rồi, không cưỡng lại được sự dụ hoặc của mỹ thực, Tiểu Tiểu lần thứ hai ngồi cùng bàn ăn với Hoàng thượng.
“Tiêu Kiếm, ta uống ‘thuốc’, tạm thời không thể uống rượu, ngươi uống cùng Sóc vương đi!”
Có món ngon, đương nhiên cũng phải có rượu ngon, Hỷ công công giúp Hoàng thượng rót rượu trước, Hoàng thượng huơ huơ tay, bảo rót cho Sóc vương, rót xong thì rót cho Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu cũng vươn tay ngăn lại, Hoàng thượng mở miệng nói:
“Tiêu Kiếm, tra ra độc, ngươi cũng có công lớn. Uống chút rượu để chúc mừng đi!”
“Hoàng thượng có điều không biết, ta từ nhỏ dạ dày đã không tốt, trước giờ vẫn chưa uống giọt rượu nào.” Tiểu Tiểu lắc đầu, đạm nhiên nói.
“Dạ dày không tốt?” Hoàng thượng ngạc nhiên nhìn y, dạ dày không tốt mà còn có thể ăn nhiều như thế à? Hôm qua hắn vẫn còn nhớ rõ sức ăn của y.
“Hơ hơ, chính vì dạ dày không tốt, ăn vào thì nhiều, thân thể hấp thu thì ít, cho nên ta đặc biệt ăn rất nhiều. Ta uống trà, nhìn các ngươi uống rượu cũng được!” May mà vị trí ngồi cách tên ma men kia xa chút, bằng không thì hôm nay về không được rồi. Nhưng hôm nay coi như là bữa cuối cùng đi, sau khi rời khỏi, Tiêu Kiếm có thể biến mất, trên thế giới sẽ không có nhân vật này nữa.
“Ừ, được thôi! Ta cũng không uống rượu, cùng uống trà với ngươi.”
Vốn dĩ, Hoàng thượng định ăn xong thuốc Tiểu Tiểu kê cho, rồi cùng họ uống hai ly, bây giờ thấy Tiêu Kiếm không uống, hắn cũng không muốn uống nữa. Sóc vương cười lạnh một tiếng, tự rót tự uống cũng được vậy.
Nhưng mà, điều mà Tiểu Tiểu không hiểu chính là việc mình hạ độc hôm qua, hẳn là có tác dụng chứ, sao hắn vẫn khỏe mạnh vậy? Chẳng lẽ thuốc của mình không có tác dụng gì với hắn.
Nhớ tối hôm đó hình như hắn có nói hắn bách độc bất xâm, nhưng đối với độc dược của Tiểu Tiểu thì lại bất lực, bây giờ…
Tiểu Tiểu nghiêm túc nghĩ, mấy người cũng ăn rất vui vẻ, đối với sự lơ đễnh của Tiểu Tiểu, Hoàng thượng cứ nghĩ y đang nghĩ đến chuyện hạ độc ở Hoa Thanh Trì, hắn cũng không bận tâm, nhưng lại không biết chuyện nàng đang nghĩ căn bản không phải chuyện đó.
“Hoàng huynh, đứa trẻ kia tìm được chưa?” Chỉ ăn cơm, có chút nhàm chán, Sóc vương tìm một đề tài mở miệng.
“Chưa, chắc là thái giám mới tiến cung, nhưng đám tiểu thái giám kia đều chạy hết rồi, đây đúng là chuyện lần đầu xảy ra từ trước tới nay. Vậy cũng tốt, chí ít cũng nhắc nhở chúng ta, hộ vệ ở hậu cung phải tăng cường thêm nữa.”
Đối với Sóc vương, Hoàng thượng không bực bội, chỉ là từ trong điểm sơ hở đó mà nghĩ đến chỗ sơ suất của bọn họ, còn muốn cải thiện, điểm này làm Tiểu Tiểu phi thường bội phục.
“Hoàng huynh là nói, đứa trẻ kia có thể là trong đám tiểu thái giám mới tiếng cung kia sao?” Sóc vương ngạc nhiên hỏi, tiểu thái giám cũng khiến Hoàng thượng quan tâm vậy à?
“Có thể, phỏng chừng đã rời khỏi cung rồi. Hỷ công công, tới nay vẫn chưa có tin tức của nó, đúng không?”
“Hồi Hoàng thượng, lão nô đã hỏi qua mấy công công bị phạt kia, họ nói tối đó để lạc mất một tiểu thái giám, là tìm được ở Ngự hoa viên. Người thả đám trẻ đi, có thể liên quan đến tiểu thái giám đó…” Hỷ công công đứng phía sau Hoàng thượng nói.
“Ồ, vậy nghĩa là…” Hoàng thượng hứng thú quay đầu lại, Hỷ công công cười nói:
“Nô tài nghĩ, nếu đã tìm được ở Ngự hoa viên, cá ở Hoa Thanh Trì…”
Tiểu Tiểu thầm than, Hỷ công công này cũng khá thông minh, nhưng không biết ông ta có đem tin Điểm Điểm ở lãnh cung nói cho Hoàng thượng hay không? May mà mình có dịch dung, bằng không, làm sao biết được Hỷ công công trung thành với mình bao nhiêu?
“Có lý! Nếu như cá là bị nó độc chết, thế chắc là do nó ham chơi, nó có thể một hơi khiến phi tử của trẫm trúng độc hết, độc chết cá ở Hoa Thanh Trì thì càng là chuyện nhỏ. Nhưng mà, điều trẫm tò mò là, đứa trẻ đó rốt cuộc có lai lịch gì, nó lấy đâu ra nhiều độc dược như vậy? Hỷ công công, ngươi không gặp lại đứa trẻ kia sao?”
“Hồi Hoàng thượng, nô tài không gặp.” Hỷ công công có chút sợ sệt đáp, ông không dám nói ra đứa trẻ kia từ đâu đến, ông sợ bị tiểu tổ tông kia biết được.
“Nhưng mà, Hoàng thượng, có chuyện nô tài cảm thấy rất kỳ lạ!” Hỷ công công như nhớ ra chuyện gì đó đột nhiên ngẩng đầu lên nói.
“Nói đi!” Nhướn nhướn mày, Hoàng thượng nhìn ông ta, không biết ông ta lại nghĩ đến cái gì.
“Chính là đứa trẻ kia, rất nhiều người đều cảm thấy có chút tương tự với Hoàng thượng. Nô tài biết không thể ăn nói lung tung, nhưng lại cảm thấy chuyện này quá lạ lùng, mọi người đều đang ban tán, cho nên…”
“Giống trẫm sao?” Hoàng thượng trừng Sóc vương, Sóc vương vội huơ huơ tay: “Hoàng huynh, chúng ta lớn lên giống nhau, nhưng trước nay đệ không có con tư sinh, con rơi cũng chưa có đứa nào hết!”
“Vậy Lân thì sao?” Hoàng thượng bực bội nói: “Trẫm đối với con nối dõi của hoàng thất, trước giờ đều rất trân trọng, cốt nhục của trẫm tuyệt đối không thể lưu lạc bên ngoài. Sóc, nếu đệ có thể khẳng định không phải của đệ, vậy chắc là của Lân rồi?”
Đây là lô-gic gì thế hả? Chẳng lẽ chỉ vì lớn lên có hơi giống một chút, liền cho là chủng của huynh đệ các người hay sao? Tiểu Tiểu len lén đánh giá Hoàng thượng và Sóc vương một cái, trước nay không để ý, vừa so sánh mới biết hai người không phải giống nhau một cách bình thường, cứ như từ một khuôn đúc mà ra, mà Điểm Điểm chính là từ cái khuôn nhỏ của họ đúc thành.
“Hoàng huynh, có phải của mấy nữ nhân kia hay không?” Nghĩ một hồi, Sóc vương đột nhiên lạnh mặt, bực bội hỏi.
“Chẳng phải đều đã xử lý rồi sao?” không hề kiêng kỵ Tiểu Tiểu ở đây, Hoàng thượng nhàn nhạt nói.
Mấy nữ nhân kia? Tiểu Tiểu vểnh tai lên, tuy nàng không biết bọn họ chỉ cái gì, nhưng lại cảm thấy có liên quan tới sự việc ngày đó. Có lẽ, trong lúc vô ý có thể lấy được tin tức mình muốn.
“Ừm! Hoàng huynh, đệ vẫn nên phái người điều tra lần nữa. Về phần đứa trẻ kia…”
“Một lát ta cho đệ xem bức họa!”
“Vẫn nên tìm ra thì hay hơn, tra đúng ấn ký thì mới yên tâm…”
Hai người cứ như vậy đệ một câu huynh một câu, dù cho Tiểu Tiểu có trợn to mắt, vểnh lỗ tai, cũng chẳng nghe hiểu được gì. Cơm nước xong, Hoàng thượng muốn giữ Tiểu Tiểu lại, mà Tiểu Tiểu thì vẫn cự tuyệt như thường. Có chuyện tối hôm nay, nàng quyết định tiếp tục theo bên người Hoàng thượng, tiếp tục làm đại phu chuyên chức của hắn——ngày mai không thể biến mất nữa, còn phải tiếp tục làm Tiêu Kiếm của y.
Vì Hoàng thượng và Sóc vương đã thảo luận qua chuyện của đưa trẻ kia, Tiểu Tiểu tiếp tục theo Hoàng thượng, ban ngày là thiếp thân đại phu của hắn, buổi tối mới về lãnh cung của mình, làm một khí phi hợp cách. Có lẽ là việc gần đây hơi nhiều, Hoàng thượng hình như đã hoàn toàn quên mất chuyện của Tiên phi. Độc của phi tử hậu cung cũng đã từ từ được giải, bởi vì không phải uống vào, nên không phát huy được hiệu dụng của nó, chỉ là khiến ắt mấy ả khó chịu ít lâu. Cuối cùng vẫn là Tiểu Tiẻu giúp đỡ, mới từ từ tốt lên.
Thiếp thân đại phu cũng không tồi, chẳng có việc gì cần làm, mỗi ngày chỉ theo Hoàng thượng đi dạo, lúc Hoàng thượng xử lý chính sự, thì Tiểu Tiểu ngồi một bên uống trà. Chỉ có Sóc vương, từ đầu chí cuối nhìn thấy hắn cũng không quên trừng mắt với Tiểu Tiểu.
Trừng thì trừng, ai sợ ai chứ? Tiểu Tiểu khinh thường nhìn hắn, thời gian trừng lâu quá, đã miễn dịch với hắn, dần dần không còn sợ hắn nữa.
“Hoàng thượng, lúc nãy công công ở Ngự thiện phòng đến báo, nói nguyên liệu nấu ăn gần đây của Ngự thiện phòng luôn biến mất một cách khó hiểu. Gần đây hắn luôn tỉ mỉ làm ký hiệu, đây là số lượng biên mất hắn thống kê ra được.” Hỷ công công trình lên một vật giống như tấu chương, đưa đến bàn của Hoàng thượng.
Hoàng thượng mở ra xem, nói: “Không phái người trông coi sao? Sao qua thời gian dài vậy rồi mới phát hiện ra?”
“Hồi Hoàng thượng, công công kia nói, bọn họ có phái người trông giữ, nhưng ba ngày liên tục đồ vật vẫn biên mất như vậy…cho nên mới…”
“Phái vài thị vệ canh giữ, xem xem có thể bắt tên tặc nhân này hay không…” Hoàng thượng tức giận nói.
“Phụt…” Đang uống trà Tiểu Tiểu nghe ‘tặc nhân’ xong thì nhịn không được phun hết cả ra, trà trong miệng phun ra đất, Hoàng thượng bực bội hỏi:
“Tiêu Kiếm, buồn cười vậy sao?”
“Không có! Hoàng thượng, cả hậu cung lớn như vậy, bọn họ không có việc gì khác để làm hay sao? Cũng chỉ là một tí đồ ăn thôi mà? Có cần phải đại kinh tiểu quái vậy không?” Tiểu Tiểu không hiểu hỏi. Mình đã trộm lâu vậy rồi, hắn cũng không phát hiện, nàng còn tưởng Hoàng thượng sẽ không để ý đến chút tiền nhỏ nhặt đó chứ.
“Tiêu Kiếm, ngươi xem xem đây mà là một tí đồ ăn hay sao?” Ra hiệu Hỷ công công đưa tấu chương cho Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu nhận lấy xem, cũng phát kinh: hóa ra đến Ngự thiện phòng trộm đồ ăn cũng không riêng gì mình, người này mới đúng là cao nhân chân chính. Sao ngay đến cả bào ngư, vi cá, thịt hươu…mấy thứ đáng tiền này mà cũng có thể trộm? Cái mình trộm chẳng qua chỉ là những thứ có thể no bụng mà thôi.
“Đúng là lợi hại thật. Hoàng thượng, nên điều tra cho kĩ.” Tiểu Tiểu buông một tiếng thở dài, tra ra e rằng Hoàng thượng sẽ thương tâm lắm, mấy thứ đồ quý này đều có người chuyên coi giữ, Ngự thiện phòng cũng không phải là nơi mà ai cũng có thể vào được, ngoại trừ cái kẻ gan bằng trời là “Thâu tiên” mình ra, người có thể trộm, tám chín phần là người của bọn họ rồi.
“Ừ. Sóc, chi bằng giao việc này cho đệ đi điều tra đi?” Nhìn Sóc vương, hắn không phản đối, Hoàng thượng đưa tấu chương cho hắn. Quay về trước bàn, tiện tay cầm một tờ thánh chỉ trên bàn đưa vào tay Tiểu Tiểu, cười nói:
“Tiêu Kiếm, trẫm cảm thấy ngươi là một nhân tài, cho nên muốn mời ngươi lưu lại đây giúp trẫm. Đừng cự tuyệt, lúc nào muốn đi, cứ nói trẫm một tiếng là được, trẫm sẽ không cản ngươi!”
Rốt cuộc muốn phong quan rồi sao? Mang theo một tia chần chừ, Tiểu Tiểu vẫn nhận lấy tờ thánh chỉ kia, đây đã là lần thứ hai nhận thánh chỉ của hắn rồi. Tờ kia là biếm, tờ này là bổ nhiệm; tờ kia là hận không thể giết chết mình, mà tờ này thì lại xem mình như bằng hữu…có phải mình có thể tiếp nhận vị bằng hữu này, mình không cần trở về làm phi tử bị biếm kia nữa hay không.
Chắc được! Cẩn thận mở thánh chỉ ra, Tiểu Tiểu nhìn nội dung của thánh chỉ, nhưng lại bị nội dung trên đó làm cho chấn kinh trợn to mắt.
“Sao thế?” Thấy bộ dáng của Tiểu Tiểu, Hoàng thượng cầm thánh chỉ qua xem, ngượng ngùng cười nói:
“Tiêu Kiếm, xin lỗi, lúc nãy là trẫm lấy nhầm, tờ này mới đúng!”
Lấy một tờ thánh chỉ khác trên bàn, sau khi Hoàng thượng mở ra xem thấy không có sai sót gì rồi mới đưa cho Tiểu Tiểu, ngơ ngác nhận lấy, bên tai nghe Hoàng thượng giải thích:
“Tờ lúc nãy, là ban ột phi tử của trẫm, trẫm thông tri các nơi phải chiếu cố tốt cho nàng ta, nay chắc cũng chịu đủ rồi…cho nên trẫm muốn thả nàng ta ra, an ủi Vu thừa tướng một chút.”
“Hoàng thượng, nàng ta là phi tử của người, người không có chút hảo cảm nào với nàng ta sao?”
Đột nhiên, Tiểu Tiểu rất muốn biết, cảm giác của Hoàng thượng đối với Thủy Tiên, có phải có chút để ý hay không. Thủy Tiên, nữ tử như nước kia, bây giờ chắc đang sống hạnh phúc cùng với tình lang của nàng ta. Tuy mới chỉ gặp nàng ta một lần, tuy ấn tượng với nàng ta không tốt cho lắm, nhưng quyết định sau cùng của nàng ta, vẫn khiến Tiểu Tiểu bội phục muôn phần.
“Lấy nàng ta, vốn không phải do ta mong muốn, nhưng thân là đế vương, nhiều lúc không phải ngươi muốn lấy ai thì lấy, mà là ai có ích với ngươi thì mới lấy người đó. Nàng ta, chỉ là một con cờ để kiềm giữ Vu thừa tướng mà thôi!” Đối với Tiểu Tiểu, Hoàng thượng chẳng hề giấu giếm tí gì, nhưng lại không biết, đây chính là ‘nàng ta’ của hiện tại.
Có lẽ Hoàng thượng hận nàng ta, lúc nói đến nàng ta, mặt hắn lạnh đi vài phần, lời nói ra, càng không có chút cảm tình gì, giống như người nói tới không phải nữ nhân của hắn, mà là kẻ thù của hắn vậy.
Thật ra, thánh chỉ vốn không cầm sai, hai tờ đều là cho nàng, cái sai chỉ là thời gian trước sau mà thôi.
“Hoàng thượng, nếu như nàng ta là con cờ của người, lúc quân cờ này không còn tác dụng nữa, người sẽ làm thế nào? Sẽ thả quân cờ này hay không?”
Đế vương quả nhiên vô tình, bản thân vốn không phải nữ nhân kia, nhưng phải lấy thân phận nữ nhân kia sống ở hậu cung một thời gian. Vốn muốn đi, nhưng lại vướng chyện tìm cha cho Điểm Điểm. Cho tên Tiểu Tiểu cũng chỉ có thể ở trong cung, trước vì ngày tháng sau này của bản thân mưu cầu chút phúc lợi đi.
Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo - Dương Dương