The mere brute pleasure of reading - the sort of pleasure a cow must have in grazing.

Lord Chesterfield

 
 
 
 
 
Tác giả: Dương Dương
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 152
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 555 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 07:23:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 51: Ba Ngày Là Khỏi
ột thanh âm lạnh lùng, từ phía hậu viện vọng ra, Tiểu Tiểu khó hiểu nhìn về phía phát ra âm thanh, bực bội nói:
“Ngươi là ai? Sao lại ở trong cung của ta?”
Thanh âm này nghe có vẻ rất quen thuộc, sao lại giống tên Hoàng thượng thối kia đến vậy? Nhưng đáng lí ra giờ này Hoàng thượng đang bị đau bụng nằm ở tẩm cung mới đúng, làm sao có khí lực mà chạy đến đây? Không phải Hoàng thượng, còn biết gọi mình là Thụy Tiên, vậy chỉ có Sóc vương thôi.
“Ha ha! Nực cười, Thụy phi, bản vương đến hoàng cung, còn cần phải báo cáo với cô hay sao? Sóc Vương một thân thanh y đi ra, đem theo một nụ cười xấu xa.
Thấy vẻ cười xấu xa ấy của hắn, trong lòng Tiểu Tiểu liền thấy không thoải mái, toàn thân từ trên xuống dưới càng không thoải mái. Thật muốn dạy dỗ hắn một trận, nhưng bản thân hiện giờ là Tiên phi một chút võ công cũng không có, không phải Thấu tiên Tiểu Tiểu, hiện giờ chỉ có thể làm người yếu đuối thôi.
Sao hắn lại đến đây nhỉ? Không lẽ hắn hoài nghi mình rồi? Thật muốn hỏi hắn xem tư vị ngày hôm đó ra sao, có phải sẽ khiến hắn cả đời khó quên hay không?
A, còn nữa, có bị hậu di chứng gì không, ví dụ như…..
Nhưng mà, hiện giờ không thể hỏi, một phi tử thân ở lãnh cung, sao có thể biết được mấy chuyện dó chứ? Không biết, thì làm một kẻ đáng thương đi.
“Sóc vương, ngài đến hoàng cung đúng là không cần phải thông báo với bản cung, nhưng ngài đến tẩm cung của bản cung thì không cần phải nói với ta một tiếng hay sao? Bản cung nhớ là giữa chúng ta chẳng có giao tình gì, không biết Sóc vương đến đây, là có việc gì vậy? chắc không phải là tham luyến mỹ sắc của bản cung, muốn đội nón xanh cho hoàng huynh của ngài đấy chứ? Nếu đúng là như vậy, thì mong Sóc vương hãy đi cho, Tiên phi ta tuy rằng thích ngắm mỹ nam, nhưng tuyệt đối không tùy tùy tiện tiện dây dưa với mỹ nam, bản cung rất bảo thủ…..” (Shinku: xạo bà cố >.“Cô….bớt hoang tưởng đi! Tùy tiện chọn một thị thiếp trong Sóc vương phủ của ta cũng đẹp hơn cô gấp trăm ngàn lần. Tham luyến mỹ sắc của cô,, sao cô không soi gương lại xem, cô đủ tư cách hay sao?” Lời của Tiểu Tiểu, không hiểu sao lại làm cho Sóc vương tức giận, mở miệng cũng không chút khách khí. Đặc biệt là hai câu sau, khiến Tiểu Tiểu ghi lòng tạc dạ: Hừ, dám nói cô nãi nãi ta như vậy hả, đừng trách ta sau này chỉnh chết ngươi!
“Ồ, hóa ra bản cung không đủ tư cách à, thế bản cung thấy lạ thật đấy, ngài đã cho rằng ra không đủ tư cách, không biết đêm hôm khuya khoắt đến đây, lại là vì cái gì nhỉ? Đừng nói là ngài ra ngoài giải sầu, không cẩn thận lại lạc vào đây đấy nhé? Lãnh cung, hình như đâu có cảnh sắc gì đẹp đâu nhỉ?” Buồn cười nhìn hắn, Tiểu Tiểu không khách khí trả lời.
“Vậy thì không phải, chỉ là Thụy Tiên rất giống một người bạn của bản vương, cho nên bản vương mới qua đây bái phỏng một chút!”
“Vậy bản cung phải đa tạ Sóc vương đại giá quang lâm rồi. chỉ là nửa đêm nửa hôm, cô nam quả nữ, ngài không sợ bị người ta đặt điều, nhưng bản cung thì sợ nha?” Sóc vương chết bằm, rõ ràng là ngươi nghi ngờ ta nên mới tới đây, lại còn giảo biện gì nữa?
“Thụy Tiên hiểu lầm rồi, là bản vương không đúng! Hoàng thượng đã bị bệnh, Thụy Tiên cô biết không?” Hai mắt Sóc vương lăm lăm nhìn nàng, tuy rằng không thể khẳng định nàng ta là người tối hôm đó, nhưng lần trúng độc này của Hoàng thượng, chắc chắn là có liên quan đến nàng ta. Dựa vào trực giác, hắn tin rằng Thủy Tiên này, tuyệt đối không đơn giản.
“Vậy à? Bản cung là phi tử không được sủng ở lãnh cung, một năm gặp mặt Hoàng thượng chẳng được mấy lần, thì càng không biết long thể Hoàng thượng hiện tại ra sao. Sóc vương nói cho bản cung, chẳng lẽ muốn để bản cung bệnh thay cho Hoàng thượng à?”
Tiểu Tiểu cười lạnh, đem trách nhiệm phủi sạch sẽ. Sóc vương nhìn nàng hồi lâu rồi lặng lẽ rời đi.
Buổi trưa ngày thứ hai Tiểu Tiểu thức dậy, Hỷ công công đã đứng hầu ở đó, Tiểu Tiểu trực tiếp ngồi xuống, ăn thức ăn bọn họ để lại cho nàng, cũng chẳng hỏi Hỷ công công xem có chuyện gì hay không.
“Nương nương……” có chút lo lắng nhìn Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu nhướn nhướn mày:
“Hỷ công công, có chuyện gì, đợi ta ăn xong rồi hãy nói, được chứ?”
“Ơ, nương nương, được……được…..” bất an nhìn mặt trời bên ngoài, Hỷ công công ngồi đợi mà cứ như đang ngồi trên bàn châm.
Từ từ, ăn từng miếng từng miếng, lúc ăn xong, thì đã là nửa canh giờ sau rồi.
“Nương nương, lão nô muốn thỉnh giáo nương nương một vấn đề.” Hỷ công công khép nép hỏi.
“Ồ? Ta còn tưởng là hiệu suất làm việc của Hỷ công công cao đến vậy, đến để đưa danh sách cho ta chứ? Hóa ra, không phải nha! Chuyện gì, hỏi đi!” Cầm chiếc khăn lụa đã được chuẩn bị sẵn ở trên bàn lên, Tiểu Tiểu lau miệng.
“Chuyện đó, nương nương, chuyện danh sách thì còn phải đợi. Lão nô rất nhanh sẽ đem qua đây, cái này thì mong nương nương có thể yên tâm được rồi!”
“Ngươi nhớ là được rồi! Có chuyện gì nói đi, ta thích người dứt khoát, đừng có vòng vo tam quốc nữa.” Tiểu Tiểu mất kiên nhẫn trừng mắt nhìn lão, tên công công này sao lại trung thành với Hoàng thượng đến thế nhỉ? Nhìn dấu tay đỏ dỏ trên mặt lão, tám chín phần mười là đã bị Hoàng thượng đánh. Cũng chỉ có lão mới vậy thôi, nếu là Tiểu Tiểu, sớm đã bãi công không làm rồi!
“Cái mà lần trước nương nương nói, nương nương có thể tiết lộ một chút, phải dùng như thế nào hay không?” Hỷ công công vẻ mặt mong chờ nhìn Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu thở dài nói:
“Hỷ công công, ‘bệnh’ của Hoàng thượng vẫn chưa khỏi à? Vốn ta nói đến nước tiểu đồng tử, cũng chỉ là nghe nói mà thôi, có tác dụng hay không thì chưa biết, Hoàng thượng thân thể ngàn vàng, sao có thể cho Hoàng thượng dùng chứ? Bỏ đi, không nói nữa!”
Tiểu Tiểu quay đầu đi, nhẫn nhịn tiếng cười muốn phát ra, cuối cùng cũng biết Hỷ công công tại sao bị đánh rồi, phỏng chừng là nói muốn để Hoàng thượng dùng nước tiểu đồng tử nên mới……
Hoàng thượng cao ngạo như vậy, sao có thể uống cái thứ đó được? coi vậy mà mấy tên thái y đó cũng được dạy dỗ không ít nhỉ? Bất quá cái này không liên quan đến mình, mình chỉ là muốn hồi báo một chút “thâm tình” cho hắn mà thôi.
Dám đối xử với ta như thế, đây chỉ là lễ vật nhỏ thôi. Hi vọng hắn có thể học ngoan một chút, mình cũng sẽ không làm khó hắn.
“Nương nương, sao Hoàng thượng có thể dùng cái thứ đó được chứ? Nô tài cũng chỉ là hiếu kỳ mà thôi, mong nương nương chỉ giáo…”
Hỷ công công vội vàng di chuyển mục tiêu lên người mình, cho dù Hoàng thượng có thật sự dùng nước tiểu đồng tử đi nữa, cũng không thể truyền ra ngoài. Phải chú ý long uy, long uy, long uy ở đâu chứ?
“Là Hỷ công công hiếu kỳ à, vậy bản cung hảo tâm nói cho ngươi vậy, cứ uống như thường, một ngày khoảng ba lần. Mỗi lần dùng, không được quá nhiều, to bằng cái chén nhỏ này là được….”
Tay ước lượng ly trà, Tiểu Tiểu thành thật nói, thật ra trong bụng đã cười muốn chết rồi.
“Tạ nương nương chỉ điểm, tạ nương nương chỉ điểm, nô tài về trước đây….” Cư như lấy được báu vật, Hỷ công công vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
“Ha ha…..ha ha……” Tiểu Tiểu cười ha ha, suýt nữa thì đứt hơi, vừa nghĩ đến cảnh Hoàng thượng nhăn mặt uống “nước tiểu”, không hiểu sao lại cảm thấy thật hả dạ, nhìn thế nào cũng thấy thật thoải mái!
Đại lễ này thật không tồi, uống ba ngày là khỏi, còn có thể bồi bổ thân thể nữa chứ? Miễn cho hắn cả ngày sủng hạnh phi tử quá độ mà chết! xem xem Tiên phi của hắn, hiền lành biết bao, vì hắn mà suy nghĩ nè.
“Nha đầu thối, thật là quá nghịch ngợm, có ai mà chỉnh người khác như vậy không hả!”
Tiểu Tiểu ôm đầu, lại ai nữa đây?
Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo - Dương Dương