Reading - the best state yet to keep absolute loneliness at bay.

William Styron

 
 
 
 
 
Tác giả: Suzu Fukazime
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 82 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 630 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:37:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 69
ú nhảy tung người mê hồn, huyễn hoặc len lỏi vào trong ko trung, ép mồm miệng của đám quan khách cao quý vô thức há to như bị người ta vũ phu nhét những 2 quả trứng vịt vào trong vậy. Bầu ko khí xung quanh chùng xuống, im ắng ko theo cái cách tẻ nhạt của đời người, mà im ắng để trân trọng, để bày tỏ sự thán phục với một thứ gì đó, thực sự xuất chúng.
Ngay sau màn trình diễn thần sầu của một đại mĩ nam ko cần nhìn "dung nhan" cũng biết là loại "hoa nhường nguyệt thẹn", một chiếc ván trượt Boosted Board nhỏ dài đen bóng từ trong lòng vầng hào quang chói lòa ở trên cao ko ngần ngại đập vào tầm mắt người. Trước sự kinh ngạc pha tạp sự khó chịu luôn dành tặng cho những "kẻ phá đám", chiếc ván trượt oai hùng, ko sợ sệt rơi xuống theo đường cong paravol hoàn mĩ như được vạch sẵn, suýt nữa thì tai bay vạ gió, đả thương vùng đầu trơn lướt, bóng nhầy nhẹ cảm của một vị quan khách cao cao tại thượng nào đó nếu ông ta ko nhanh tay lẹ mắt biến thành chú mèo hoang nho nhỏ, dựng đứng lông gà lông vịt, cong người tránh sang bên.
Nhận thấy chiếc ván yêu qúy của mình đã có bến bờ "nương tựa" đàng hoàng, thể trạng toàn vẹn, chàng đại mĩ nam theo thói quen cong nhẹ khoé môi, lãng tử nở cười thỏa chí lay động lòng người một cái rồi nhanh chóng hạ màn diễn, cố xoay xở để đáp xuống vùng đất ngay dưới chân mình.
Đã sực tỉnh khỏi cơn trào phúng từ lâu, một vài vị khách "ko màng sự đời" vừa hay thấy người trên ko trung có dấu hiệu "xèo nhiên liệu", "chết động cơ" rơi vèo xuống, thì ngay như tắp lự, bộ não thực tế pha chút romantic do quá thấm nhuần tư tưởng lãng mạn sến đặc được di truyền từ những bà mẹ sãn sàng rớt nước mắt vì một tình tiết đau đớn tê tái lòng bầm nào đó trên phim Hàn của mình đã ko tiếc chất xám hiếm hoi, ra sức tưởng tượng ra những diễn biến mà ai cũng biết là gì đấy tiếp theo đốt thời gian cho đỡ nhàm chán.
Theo thống kê sơ bộ, hơn 80% quan khách nhất mực cho rằng, cậu chàng có độ dẻo thân thể thực đáng để động viên Eurobic ghen tị này sẽ bổ nhào xuống, đè ngã cô nàng đang đứng tại vị trí hạ cánh-áp dụng tiên đề tai nghe mắt thấy, phỏng đoán cô gái nằm trong diện tình nghi cao lúc này là Gia Băng-khiến cô nàng ngã lăn xuống đất, gãy cột sống; chưa hết, hai con người xa lạ ko thân ko thích người nằm trên người nằm dưới ko hẹn cùng nhau thúc đẩy cú chạm môi sơ sài vô tình thành nụ hôn nồng cháy cố ý chưa từng có, và kết thúc, như phim, như truyện cổ tích, hai người bị tiếng sét ái tình đánh cho tan tác ko còn mảnh giáp kháng cự, số trời đã xúi giục, họ cưới nhau, sinh một bầy con nheo nhóc, sống bên nhau cho đến khi tắc thở mà chết.
19% khác lại tà ác liên tưởng đến những tình tiết ** le, kịch tính nhưng ko kém phần hiện thực: chàng trai đại mĩ nam xấu số như một nguyên tử rơi xuống nền đá, ko đụng phải mĩ nữ khuynh thành đổ nước thì thôi, anh chàng còn xui xẻo đụng phải vòng ngực kệ xác to hay nhỏ của một bà già tóc bạc trắng màu trắng như mây, hoặc là của một cô nàng béo ụ béo ịch với diện tích áp đảo có trí hoang tưởng bay lên tận vũ trụ; sau mấy phút um sùm bị người ta xỉ vả, mắc nhiếc, ko thương tiếc bắn calo cùng đám vi khuẩn miệng vào mặt, chàng trai buộc phải chầm chày may rủi lựa chọn giữa 2 con đường, 1 là lấy thân bù thiệt hại cho người ta, 2 là vào nhà đá "ngâm thơ", bóc lịch vì tội "sàm sỡ" công dân-bước đầu của "tội cưỡng hiếp" trong
bộ luật dân sự Việt Nam chủ nghĩa.
1% còn lại chép miệng buồn thay cho anh chàng đẹp trai, vì ai trong số họ ko khỏi nghĩ rằng, anh chàng này sẽ thoát khỏi nạn đống đô, lập dinh ở bệnh sau vụ chơi trội thành công của mình.
Chẳng để cho đám người đầu nhỏ miệng to tốn thêm lít calo bàn tán xì xào, đoán già đoán non nữa, Tử Thần quyết ko để cho 80 % hay 19 % gì gì đó trở thành hiện thực. Trong giây phút nhỏ nhoi Chấn Hy rơi xuống, Tử Thần đã mau lẹ đưa hai cánh tay rắn chắc, độc đoán choàng lấy tấm thân nhỏ nhắn đương theo đám đông đờ ra của Gia Băng, kéo phắt cô "hồn nhiên" ngã vào lòng ngực đang chực chờ sắn, đôi mắt đen lạnh lẽo dường như ko thèm ngó ngàng tới bất cứ thứ gì soi lên dáng người thoáng loạng choạng vì tiếp đất bất ngờ của kẻ làm náo loạn bên cạnh, có chút lóe sáng tia đắc ý.
Tiếp đất an toàn với tư thế oách nhất, đẹp trai nhất được đám đông phẩy ngón mạ công nhận, Chấn Hy đứng thẳng người dậy, từ tốn khoe chiều cao áp đảo có chút nhỉnh hơn so với người đứng cạnh, đôi môi mỏng nửa như cười, nửa như ko khẽ mở lời vàng tiếng ngọc chào xã giao:
-Hàn lão gia, Hàn phu nhân, cha, Lăng lão gia!
-Ồ! Chấn Hy đấy à?_Khẽ liếc mắt xét đoán biểu hiện của thằng con rể báu, Hàn phu nhân thở dài tỏ vẻ ngạc nhiên. Ko biết vì trình độ diễn xuất của bà ngày càng tệ hại hay bà ko có hứng che giấu xúc cảm của bản thân mà tiếng nói phát ra thực khác biệt quá lớn với nét mặt ỉu xìu như gà chết ỉu.
-Hình như, sự xuất hiện của con làm mọi người ko mấy hài lòng thì phải?_Thẳng thắn nói lên ý tứ trong đầu mình, Chấn Hy cười khổ một cái, bàn tay to khỏe đeo găng đen từ từ lột bỏ găng cho bàn tay còn lại_Nhưng biết sao được, hôm nay là đại tiệc của Hàn Gia, con
ko tham gia thì thật quá thất lễ ạ!
Hơi chút giật mình, Hàn phu nhân chột dạ suy xét lại biểu hiện vừa nãy của bản thân thực khiến người khác hiểu nhầm, bèn lên tiếng chữa cháy.
-Ko...ko...ko phải ta có ý đó, con đừng hiểu nhầm...
Đối với bà mà nói, Chấn Hy như con ruột của bà vậy, bà yêu thương, cưng chiều cậu còn chưa đủ thì nói gì đến phiền hà, khó chịu cơ chứ. Chỉ là, cứ mỗi lần cậu xuất hiện với Trần Bạch lão gia, bà mặc nhiên lại cảm thấy ghét cả cha lẫn con, hơi xa cách với câu. Cơ bản cũng vì Trần Bạch lão gia xuất hiện, chi chi chuyện xấu cũng kéo đến góp vui, điển hình là giờ nè, chuyện ko hay lũ lượt đến rồi đó.
-Ai da! Tiếng muỗi vo ve con để ý làm gì chứ! Thêm mệt đầu nhức óc_Ko thương tiếc cắt ngang lời phân trần thiện ý của Hàn phu nhân bằng lời nó 10 đả kích lộ liễu, Trần Bạch lão gia kéo Chấn Hy hướng về phía Gia Băng đang đứng, nở nụ cười tưới rói giới thiệu_Chấn Hy, chắc con cũng biết tiểu nữ trần ai khó bì này là ai rồi phải ko? Ta đỡ phải nhọc công nói lại. Gia Băng, đây là con trai chú, Trần Bạch Chấn Hy, "Kì Thần" của P&P phân nhánh ở Hàn Quốc. Hai đứa làm quen đi nhé!
Nói đoạn, Trần Bạch lão gia thần thông quảng đại lôi Gia Băng đang sựng người lần 2 ra khỏi vòng che phủ của Tử Thần, ngoan cường lấy tấm thân còn sung sức nguyện làm vạch ranh giới ngăn cách Tử Thần với Gia Băng và Chấn Hy.
Kì thay, Tử Thần có lẽ sợ hãi trước thế lực của kẻ xua đuổi mình, ngoan ngoãn ko một lời kêu ca đứng dạt sang bên tạo cơ hội cho hai người kia, thịnh tình đến mức bỏ đi tiếp đãi một số khách qúy tạo quan hệ để sau này qua lại. Những cử chỉ, hành động ấy làm Trần Bạch lão gia đắc thắng cười rõ tươi khích ngầm khuôn mặt đang thộn ra kinh ngạc của Hàn phu nhân rồi quay sang quan sát hai kẻ còn lại nói chuyện.
Bầu ko khí ngượng ngùng, có chút ngần ngại càng làm cho lão già ranh ma thêm mừng rỡ. Đấy, thấy chưa, ông đã đoán đúng mà! Ko có cô gái nào mà ko đổ qụy lụy trước mặt con trai ông, cho dù là Gia Băng, người đã chai lì trước vẻ huyễn hoặc đúc đang của Tử Thần.
-Gia Băng, em đang làm anh có chút khó chịu đấy!_Mặc dù đã quen với việc bị người khác phái mê đắm ngắm nhìn, nhưng Chấn Hy ko hiểu sao vẫn cảm thấy khó chịu trước cường độ tia nhìn và hoả lực ngày càng tăng lên từ đôi mắt đen khó đoán của người đối diện. Trong tia nhìn ấy, anh hình như cảm thấy sự soi xét ẩn ẩn hiện hiện bên trong thì phải.
-Em xin lỗi, tại em hơi tò mò một chút!_Người có tật luôn giật mình, Gia Băng dù đường đường chính chính ngang nhiên nhìn người nhưng cũng ko thoát khỏi bối rối khi bị bắt quả tang. Cô đảo mắt liên tục, nhẹ nhàng cười xoà một cái, đáy mắt sâu như có thấu lực kín đáo len lỏi vào đám đông kiếm tìm. Nói thật, nếu ko kiếm được bóng hình cần tìm, cô sợ mình sẽ bị lé mất thôi.
-Tò mò?_Chưa rõ ý tứ thực sự trong câu nói mập mờ của Gia Băng, Chấn Hy lộ rõ nét mặt ngây ngốc nhưng mang vẻ dễ thương chói loà, vô thức bật thành tiếng hỏi lại, ko biết vì cớ gì, biểu đạt lãnh đạm đến lạnh lẽo luôn thường trực bỗng chốc tan biến nhanh đến ko ngờ, cứ như thể chưa từng tồn tại.
Nhưng, Gia Băng hầu như ko mấy ngạc nhiên vì sự thay đổi chóng vánh ấy, trái lại, cô chỉ mỉm cười gian tà đầy thoả mãn, như thể, vừa may mắn trúng số vậy.
-Anh thực sự khác so với ấn tượng ban đầu em thấy, dường như, anh đang cố tạo ra một vỏ bọc hoàn toàn đối nghịch với bản thân và tính cách của mình thì phải_Khoanh vòng 2 tay để trước ngực một cách trịch thượng, Gia Băng thích thú nghiêng nhẹ đầu sang bên, khuôn miệng xinh xắn cùng đôi môi hồng nhuận ko ngừng tinh tế cử động, như muốn mị hoặc, như muốn câu dẫn người khác chìm vào cái bẫy vô hình nào đó_Vì cớ gì...anh phải che giấu, phải tỏ ra lãnh khốc trước mặt người khác? Em thực sự rất tò mò.
Như bị một mũi tên xuyên thấu đến tận trái tim đen vốn đã được cất dấu kĩ càng của mình, Chấn Hy nhất thời vô ý sựng người, đôi mắt đen mang nỗi niềm hoài nghi phủ trọn lên hình hài mỏng manh trước mặt, lòng ko ngừng tự vấn IQ chính mình: "Nhưng cô nàng mê trai luôn quan sát đối tượng kĩ càng đến như thế sao?"
Mà thôi, mặc kệ bọn họ có khả năng đó hay ko, anh phải thoát khỏi diện "tình nghi" trước đã, nếu ko, anh rất có thể sẽ bị ông bố đáng ghét kia giữ lại nghe "cải lương" mất.
-Em đang làm anh khó hiểu đấy! Hình như giữa chúng ta có sự hiểu lầm nào đó_Cố tỏ ra bình tĩnh và lạnh lùng như thường, Chấn Hy bất đắc dĩ dở chiêu "Mỹ nam kế" đã mốc meo từ lâu ra, nhẹ nhàn đưa những ngón tay dài lướt lên vùng da nhạy cảm ở gò má của Gia Băng, ánh nhìn nồng nặc sự huyễn hoặc giả tạo.
-Anh...mau dừng trò đuà quá trớn đó lại cho tôi..._Phá tan khoái cảm sung sướng ngắm nhìn thành quả tác hợp từ xa của Trần Bạch lão gia, Hàn phu nhân như vong hồn chốn âm tào địa phủ, bất thình lình đứng thu lu sau lưng "giặc", ko ngần ngại thổi luồng hàn khí rợn người gai ốc cùng ánh nhìn như muốn xẻo thịt, ngũ mã phân thây vào lưng ai kia.
-A HA!_Ko khỏi rùng mình hết lần này đến lần khác, Trần Bạch lão gia kinh hồn bạt vía, tội lỗi chườm bộ mặt hãi hùng như diễn viên chính trong phim kinh dị chậm rãi quay người ra sau, nụ cười xã giao "rào trước đón sau" trở nên méo mó đến tệ hại_Hàn...Hàn...phu nhân, em đúng là biết cách nhát ma người đấy!
-Nếu ko muốn tôi nhát anh thì anh nên biết điều dẹp cái trò phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác đi_Làm người ko nên nhu nhược, đối với kẻ tiểu nhân phải dùng bạo lực. Đồng ý với cơn thịnh nộ sôi sục trong tim, lí trí Hàn phu nhân ban lệnh cho phép tứ chi túm lấy cổ áo tiểu nhân, gạt hình tượng ôn nhu sang bên mà nghiến răng ken két đe doạ.
-Ấy! Sao lại nói thế? Anh phá hoại hạnh phúc gia đình nhà người khác khi nào?_Điếc ko sợ súng, Trần Bạch lão gia bình tĩnh nhún vai tỏ điều oan ức quay mặt về phía Hàn lão gia phát tín hiệu SOS.
-Nếu ko phải thì anh đem Chấn Hy ra làm trò gì hả? Ko những thế còn biến nó thành Băng sơn di động, anh rõ ràng có âm mưu mà. Nói! Anh muốn gì?_Hàn phu nhân giác ngộ rằng bản thân mình rất phù hợp với khuynh hướng bạo lực, thế nên ko ngần ngại phát huy nó trong mọi hoàn cảnh nếu có thể.
-Chết thật! Em sao cứ nghĩ xấu cho người khác thế! Chấn Hy dù sao cũng là con trai dễ thương của anh, là thằng nhóc kháu khỉnh Avril bạn em mang nặng đẻ đau, anh mang nó đến dự đại tiệc là sai sao? Anh nhớ nó cũng có thiệp mời mà!_Mang bản mặt ngây thơ vô tội nhất trêu ngươi, chọc tức đối thủ, Trần Bạch lão gia kể lể này nọ, ko những thế, còn lợi dụng tình bạn bè, đem vợ mình ra làm lá chắn thoát thân, khiến Hàn phu nhân hận ko thể cho ông mấy bạt tai ngay tắp lự.
-Vậy nói đi, tại sao Chấn Hy phải giả bộ lạnh lùng như thế hả? Từ lúc quen biết nó tới giờ, tôi chưa bao giờ thấy nó xa cách như thế?_Buông lơi những ngón tay đang siết chặt cổ áo người đối diện, Hàn phu nhân quyết phải nhẫn trước, nhẹ giọng chất vấn.
-Hơhơ, thì hôm nay em được thấy rồi đó, nó vốn lạnh lùng như thế mà, chẳng qua vì em là người quen nên nó ưu ái hơn đó, chứ với người ngoài, đấy là chuyện thường như cân đường hộp sữa thôi_Trần Bạch lão gia mặt dày phân tích bản tính của con trai, giọng điệu sặc mùi tự hào thái quá_Chắc tại nó là con trai anh nên thế!
-Thôi đi, anh nghĩ anh qua mặt được tôi sao? Giờ nó chẳng khác gì một Lăng Tử Thần thứ hai vậy..._Bất bình phản bác một lúc, Hàn phu nhân chợt khựng người lại, ánh mắt dò xét nhìn Trần Bạch lão gia_...đừng nói với tôi, anh bày trò này để thử Gia Băng nhé?
Như đã đoán trước kế hoạch của mình sẽ bị phát hiện, Trần Bạch lão gia thản nhiên cười gian ơi là gian:
-Bingo! Em quả ko phụ lòng mong mỏi của anh, Hà Huyễn Nhi!
-Tại sao?_Hàn phu nhân đờ cả người, ánh mắt lộ rõ vẻ oán hận.
-Nếu em đã biết rõ, mong là, em sẽ ko can thiệt vào chuyện này!_Trần Bạch lão gia ko đáp trả câu hỏi hờn giận kia, chỉ mặc nhiên yêu cầu sự hợp tác.
-Em muốn biết lí do!
-Chỉ là làm một bài toán trắc nghiệm thôi mà!_Cười xoà khoa lấp, Trần Bạch lão gia cố dùng từ thích hợp để làm giảm áp lực gay gắt đang chèn ép tinh thần mình.
-Anh có thể cho em câu trả lời?_Biết mình sẽ ko moi được thông tin nào nữa từ kẻ keo kiệt trước mặt, Hàn phu nhân hướng mặt sang phía chồng mình từ lúc nào đã đứng đợi, nửa hỏi nửa bức ép ko cho thoái thác.
-Anh muốn biết Gia Băng thật lòng thích Tử Thần hay mê đắm phong cách của nó mà thôi. Em biết mẫu người đàn ông Gia Băng mơ tưởng, đúng chứ?_Trần Bạch lão gia trối sống trối chết giữ bí mật, vậy mà Hàn lão gia ko ngần ngại khai toẹt ra.
-Thế nên anh biến Chấn Hy thành ra thế?_Thở hắt nén giận, Hàn phu nhân ko ngờ chồng mình lại ác ôn đến thế. 16 năm, chưa đủ để ông hiểu rõ con người của Gia Băng sao?
-Đúng vậy, anh đã nhờ nó giúp!
-Thật buồn cười!_Bật cười nhẹ một tiếng đầy đau đớn, Hàn phu nhân nhìn chồng,ánh mắt sa lầy vào sự thất vọng não nề_Em tự hỏi, tại sao lúc trước anh ko làm như thế với em luôn nhỉ, như vậy, có lẽ em sẽ thấy chuyện này bình thường hơn đấy.
Ném cho chồng sự bất mãn kịch liệt nhất, Hàn phu nhân quay gót bước đi, hướng đến nơi Tử Thần đang đứng, toan mở miệng thì đã bị ai đó hiểu ý chặn lại.
-Ko cần cảm thấy có lỗi với con, con ổn. Gia Băng thực sự yêu con_Lời nói thoát ra như có độc, gặm nhấm trái tim của kẻ còn lại
Thừa nhận đi, cậu yêu tôi, phải không? Thừa nhận đi, cậu yêu tôi, phải không? - Suzu Fukazime