Tôi tin những muộn phiền và thất bại đến với mình là nền tảng giúp tôi có thể cảm nhận cuộc sống ở một mức cao hơn.

Anthony Robbins

 
 
 
 
 
Tác giả: Suzu Fukazime
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 82 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 630 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:37:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 66
-Và con cũng nói nhiều lần rồi, chúng con sẽ gặp nhau_Bình thản đáp lại lời Hàn lão gia, Tử Thần rời mắt khỏi người kẻ đang vùng mạnh, ko e dè nhìn thẳng vào đôi tròng đen tinh nhạy bị bóng đêm mịt mờ bao phủ đang léo sáng như đôi mắt của loài báo đêm, bàn tay từ miệng Gia Băng nhanh chóng di cư về vòng eo thon nhỏ của cô, siết chặt_Ba muốn ngăn cản, cũng khó đấy ạ.
-Này, cậu muốn chết sao?_Thôi gây khó dễ cho ai kia, Gia Băng ngoan ngoãn ở yên trong vòng tay Tử Thần mà mở to khuôn miệng cảnh báo, trừng mắt quay đầu nhìn khuôn mặt hoàn mĩ một chút đùa cợt cũng ko có của Tử Thần, lòng thầm oán trách sao ông trời lại sinh ra một kẻ ko biết sợ là gì như cậu.
Bố cô đang cầm thứ có thể cướp đi sinh mạng con người trong gang tấc trên tay. Đến cô, ông còn ra tay hành động vậy mà tên oan gia họ Lăng lại ko chịu uốn lưỡi bảy bảy bốn chín lần trước khi nói, ngang nhiên phản pháo xa xả vào người ông.
Nếu là cô, đang tức điên người mà có kẻ dám thách đẹp như thế với mình cũng nổi xung muốn xé xác phân thây rồi, huống hồ là con người dễ phật ý như bố cô.
Chán ghét nhìn kẻ cứng đầu ko hề có chủ ý cầu hoà, Gia Băng thu hồi ánh mắt quay nhang về bố mình phất cờ trắng chào thua.
Nhưng, chưa kịp truyền tín hiệu ngầm với bố mình, Gia Băng đã quay phắt đầu theo đường mòn lối cũ, nhưng ko dán mắt lên mặt Tử Thần mà ngự ánh nhìn lên bờ vai trái của cậu.
Lúc đến đây, theo trí nhớ hạn hẹp của Gia Băng, Tử Thần mang một tấm áo khoác da nặng trịch xém chừng 2 cân, khi tấm áo khoác ấy được "chuyển nhượng" sang người cô thì hầu như cậu chỉ có lớp áo sơ mi trắng bọc thân.
Nhưng, vì cớ gì, trên lớp áo quanh vai trái ấy, lại loang lổ những vệt đỏ tanh tưởi đậm nhạt ko khác nhau mấy như thế chứ.
Chẳng nhẽ...
-Cậu bị trúng đạn?_Chợt như có bàn tay ai đó tàn bạo bóp nghẹt trái tim, Gia Băng tái nhợt cả người, lòng dạ đau đớn quặn lên một cách khó hiểu.
Thì ra, từ đầu, người bố cô nhắm đến ko phải là cô mà là Tử Thần. Do chiều cao cô ko thể bắt kịp chiều cao của người cô bảo vệ, thế nên ông trời mới trêu đùa lòng người, mới đẩy viên đạn đó xượt qua mặt cô nhưng lại găm vào da thịt kẻ đằng sau.
Ấy thế mà cô lại thầm mừng rỡ, thầm hài lòng về sự che chở nhỏ nhoi của mình. Chiều cao và quyền lực cô có được, sao giờ đây lại tương đồng với nhau rõ ràng như thế. Bởi vì cô ko bằng người, nên cô dù cố gắng vẫn ko thể che chở hết toàn bộ cho người. Bởi vì cô ko có quyền lực, nên dù cô cố gắng, người ta vẫn cứ coi thường cô.
Khinh miệt, gán tội, đẩy làm donor (donor: vật hiến tế), nếu cô có quyền lực, liệu những điều đó có xảy ra với cô?
Lần đầu tiên, Gia Băng thấy bản thân ao ướt muốn nắm vào sức mạnh vô hình của quyền lực. Và để làm được điều đó, cô phải lột mặt nạ, rũ bỏ cái tên Hàn Tử Di mà mình khoác lên người mười mấy năm qua, có lẽ vậy.
Chậm rãi đưa tay lên chỗ da thịt viên đạn đang găm giữ, Gia Băng hướng mắt nhìn Tử Thần khẽ nhăn mặt vì đau.
-Sao ko tránh?
-Muốn biết?_Tử Thần đưa đôi mắt ẩn ẩn ý cười nhìn Gia Băng, nét cười khoét sâu trên miệng, ranh mãnh đẹp mê hồn.
-À...Ờ!_Thiếu suýt nữa đơ người chết não, Gia Băng bối rối đảo hai con ngươi.
-Để ai đó phải áy náy, ân hận, ray rứt đến mức lấy thân đền tội.
Há miệng như bị trật khớp, Gia Băng đảo mắt nhìn ông bố mình rồi nhìn người vẫn chế ngự mình trong vòng tay, ko biết nghĩ gì hai hàm răng lại cầm cập đánh vào nhau, khó khăn lắm mới bật nổi thành tiếng một cách suôn sẻ:
-Ý cậu, cậu muốn ba tôi lấy thân đền tội?_Gia Băng vừa nói vừa thấm thía lời than thân trách phận của Kì Như "Trai đẹp trên đời nó phải lòng nhau hết rồi".
Sau khi tiếp nhận câu hỏi trong sáng, ngây thơ của kẻ khác phái vào đại não, tinh lọc và cắt nghĩa, diễn dãi từng câu chữ, Hàn lão gia và Tử Thần như hẹn trước với nhau, cùng lúc rơi vào trạng thái trầm mặc, sắc thái rõ ràng u uất ko thể tả, chỉ biết nhìn Gia Băng như muốn xé xác lột da cô.
Co giật miệng vài cái, Gia Băng biết điều cúi mặt nhìn ngón chân trắng ngần của mình cử động, mồ hôi lạnh trộm toát.
Để ko gian xung quanh yên ắng một hồi, Hàn lão gia thở dài bất lực, tay ko biết mỏi vẫn giữ đúng nguyên trạng khẩu súng.
-Gia Băng, sang đây với ta!_Hàn lão gia thanh âm trầm thấp, 10 phần có đến 9 phần khí phách như ma quỷ vang lên mờ nhạt.
-Nhưng...con..._Gia Băng ngẩng đầu, chần chừ ko nỡ liếc sang Tử Thần có lẽ đã hạ hoả, đôi chân trần lạnh cứng dường như ko muốn rời xa nơi mình đang đứng, bám chặt vào mặt nền lạnh lẽo.
-Qua đây với ta, đừng để ta phải động tay động chân_Hàn lão gia nhất quyết giữ vững ý định, lạnh lùng đe doạ.
Như cảm nhận được sự nguy hiểm đang cận kề, Gia Băng rút bàn tay đang được ủ ấm ra khỏi lòng bàn tay Tử Thần, cố gạt đi bàn tay đang ngự trên eo mình.
Ko thể để Tử Thần bị thương thêm lần nữa. Có lẽ, nếu Gia Băng sang phía bố, bố sẽ dẫn cô đi, nhưng như thế, Tử Thần sẽ được bệnh viện lấy nhanh viên đạn chết tiệt kia ra khỏi người.
Mồ hôi đang rũ rượi chảy trên người Tử Thần, là bằng chứng tố cáo sự chịu đựng của cậu.
-Ko được_Tử Thần ngang bướng siết chặt eo Gia Băng, câu nói thốt lên ko chỉ để nói cho Gia Băng, Hàn lão gia nghe thấy sự cố chấp của cậu mà còn để lí trí cậu tiếp nhận mệnh lệnh.
-Hàn Gia Băng, qua đây!_Hàn lão gia gầm nhẹ.
-Cậu dám_Tiếp theo đó là lời cảnh cáo lộ liễu của Tử Thần.
-Con ko nghe lời cha là con bất hiếu_Hàn lão gia mạnh miệng trách mắng sự do dự của cô con gái. Gia Băng thấy khá hợp lí
-Vợ ko nghe lời chồng là vợ phụ nghĩa!_Ko để mình thua kém, Tử Thần nêu đạo lí phu thê giảng giải cho Gia Băng nhưng chỉ nhận được sự kinh ngạc tung hoành trên gương mặt thộn ra của cô.
-Lăng thiếu gia, cho hỏi cậu là chồng con gái tôi khi nào vậy?_Tỏ vẻ hêt sức ngạc nhiên đến kịch, Hàn lão gia đắc ý hỏi, khoé miệng cong lên thích thú. Có lẽ, đây là kẻ đầu tiên dám chơi với ông đến cùng.
-Từ khi con và ái nữ của cha ngủ chung giường ạ_Ko ngại ngùng, ko cảm thấy bỉ ổi và càng ko cho là liêm sỉ, Tử Thần vuốt nhẹ tóc pho tượng đá Hàn Gia Băng cười tươi roi rói, đã thế còn..._Bố yên tâm, con là người có trách nhiệm.
-Ngươi...ngươi..._Quá "xúc động" đến nỗi lời lẽ phải nghẹn chặt ở cuống họng, Gia Băng xuýt đánh rơi hai con ngươi đen nhánh ra khỏi tròng mắt, hận ko tài nào đem hết toàn bộ những câu xỉ vả phong phú trong bụng ném vào cái mặt dày của kẻ đang ôm eo mình, chỉ có thể lấy móng tay bấu chặt vào da hắn xả nhục.
-Cậu vừa nói gì?_Người "xúc động" thứ hai sau nhiều phút đông cứng người lên tiếng, thanh âm âm trầm như từ 18 tầng địa ngục vọng lên.
-Chúng con đã ngủ chung giường_Gạt nỗi sợ hãi hèn mọn tầm thường sang một bên, Tử Thần quân tử nhất ngôn, đã làm phải thành thật khai báo, cao giọng như ban bố chiến công vĩ đại của mình, 2 con người đen ánh lên nét châm chọc nhìn cha vợ đang căng mặt chất vấn mình_Thế nên, Gia Băng là người của con ko có gì phải tranh cãi.
-Tên khốn!_Kích động trước những gì vừa lọt tai mình, Hàn lão gia đưa tay bó cò làm chấn động một vùng ko gian rộng, đôi mắt đen cuồng phẫn nhìn kẻ dám cả gan làm trật hướng bắn của mình, làm viên đạn dắt phựt vào trần nhà.
-Anh chơi đủ chưa?_Giựt mạnh khẩu súng trong tay chồng, ném hẳn sang bên, Hàn phu nhân chống tay lên eo mình, chấn vấn_Chất xám của anh bị rơi xuống dạ dày rồi hả? Nếu sau này có người nói em và người khác chung giường chắc anh cũng ko thèm hỏi bắn em mấy phát chết luôn ha? Mà em đã nói rồi, anh muốn làm gì tùy anh, nhưng đừng hễ tức là đem súng ra doạ người, làm thế lỡ con cái học theo thì sao? Sao anh ko biết làm gương cho bọn trẻ thế?
Ko cho Gia Băng có cơ hội cảm kích hành động của mình, Hàn phu nhân quay sang Tử Thần, khẽ liếc nhìn vết thương trên người cậu, tiếp tục trách:
-Con nữa, biết người ta khùng thì phải tránh đi chứ. Cứ vênh mặt lên châm chích rồi để ăn đạn là sao? Ai dạy con kiểu ứng xử tùy ý vậy hả?
-Hàn Gia Băng, con nên kiểm điểm lại bản thân mình đi. Giờ ko đi theo ai hết, theo mẹ!_Hàn phu nhân ngự nhãn thần lên người Gia Băng, tuôn 1 tràng rồi kéo cô con gái mình đi để lại 2 người đàn ông vừa hoàn hồn nhìn nhau chằm chằm.
Sau khi "tiễn" ông bố vợ đi, Tử Thần mới thả lỏng cơ thể, ngồi phịch xuống mặt đất lạnh lẽo. Cậu thở hắt, đôi mắt dại đi phân nửa nhìn vết thương.
-Liều lĩnh thật! Nhưng đó là điều tôi thích ở anh, anh rể_Như một hồn ma ko tan biến, Gia Lâm ngồi xổm nhìn Tử Thần nhăn mặt, đê mê vì đau_Chắc chúng tôi sẽ rời bệnh viện và đến nơi khác, anh muốn biết đó là đâu ko?
-..._Đáp lại Gia Lâm bằng tràng ho khan, Tử Thần như chịu hết nổi rồi. Cậu phụ phục người xuống mặt đất lạnh, dần dần rơi vào cơn mê man.
-Tội nghiệp_Gia Lâm chép miệng thương hại vài cái rồi đứng dậy, nở nụ cười gian tà_Hãy đến lâu đài của vương quốc tìm công chúa, anh rể!
Khi bước chân cuối cùng rời khỏi hành lang dài, là lúc chàng hoàng tử tìm thấy câu trả lời mơ hồ nhất
"Biệt thự Tổng thống"
Thừa nhận đi, cậu yêu tôi, phải không? Thừa nhận đi, cậu yêu tôi, phải không? - Suzu Fukazime