Điều tôi quan tâm không phải là bạn đã thắng hay thua, mà là bạn có sẵn sàng đón nhận thất bại hay không.

Abraham Lincohn

 
 
 
 
 
Tác giả: Suzu Fukazime
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 82 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 630 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:37:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 41 - 42
hương 41: Cái bẫy hoàn hảo
Cúp máy vội vã, Gia Minh như 1 con báo bị nhốt lâu ngày trong cũi sắt giờ mới được thả, gồng mìng phóng như tên bắn ra khỏi cửa hàng, cơ mặt tràn trề những lo âu xen lẫn sự giận dữ. Cậu đã từng thề với đất trời rằng, kẻ nào dám đụng đến người con gái của cậu, kẻ đó sẽ sống ko bằng chết và giờ, chính là thời điểm cật thực hiện lời thề ấy.
-Khoan đã!_Lướt qua dòng người lũ lượt qua lại trên vỉa hè bằng thuật "Hổ mang vượt thác" tự chế, Tử Di khó khăn lắm mới đuổi kịp thằng em nóng nảy, cô dùng hết sức bình sinh dành giụm được hét lớn đề phòng trường hợp em mình giở chứng ko nghe ko thấy, hơi thở cô trở nên thật bấn loạn_Em định đi đâu?
-Đến trường!_Đáp 1 cách dứt khoát, Gia Minh ko còn kiên nhẫn để đợi taxi được nữa, cậu lựa lúc đường vắng xe, băng qua vỉa hè bên kia, quyết định chạy maraton đến lâu đài cứu công chúa.
-Trời_Đưa đôi mắt đang hoa lên vì mệt dõi theo bóng dáng mờ nhạt của Gia Minh, Tử Di than óan 1 câu rồi cũng nhằm hướng "đồng đội" mà lao, chẳng thèm để ý những chiếc ô tô nhiều kiểu dáng, màu sắc đang vụt qua.Đương lúc Tử Di đang tới giữa mặt đường, bỗng từ phía xa, một chiếc ô tô đen xì điên cuồng nhằm đến phía cô mà lao...Trong phút chốc được đếm bằng giây...sẽ có 1 hình hài khoác chiếc áo huy hiệu P & P lẫy lừng "bay" lên ko trung, tạo 1 đường cong hình lưỡi liềm rồi "hạ cánh" xuống mặt đất vô tình. Tiếp theo đó, từ khuôn mặt xinh xắn non choẹt còn búng ra sữa ấy, 1 dòng chất lỏng đỏ tươi đặc quánh trào ra, ướm lên nền đá mịn sặc mùi dầu hắc. Và kết thúc của 1 sự sống, dấu chấm hết của 1 cuộc đời chính là cái chết đầy tiếc nuối. May sao, đó chỉ là những dòng tưởng tượng quá đà của 1 cô gái chẳng biết nên phản ứng ra sao khi đượi diêm vương hầu rượu mà thôi.Lúc cái chết và sự sống chỉ cách nhau bằng 1 cái móng tay thì bất thình lình, 1 cánh tay của 1 ai đó đột ngột túm lấy cô, kéo mạnh cô về phía sau, cho cô ngã vào lòng hắn trước khi quay mấy vòng ba lê đến hoa mắt chóng mặt. Ngay sau khi thực hiện màn trình diễn anh hùng cứu mĩ nhân ngoạn mục trước sự chứng kiến của bàn dân thiên hạ, người ân nhân bí ẩn ấy ko những ko đòi công ơn còn biến mất mau lẹ giữa dòng người như biển nước, hệt y bong bóng xà phòng vậy. Song dù kẻ đó có cố tránh né thì việc gì đến cũng phải đến, bởi lẽ, trong lòng ngực vững chãi ấy, mùi hương đậm chất của phái mạnh đặc trưng chỉ có ở 1 người đã vô tình chiếm ngự thính giác của Tử Di, như vạch trần bộ mặt thật của vị ân nhân trượng nghĩa ấy.
-Tử Thần!_ Bất giác thốt lên, bất giác gọi tên người ko suy nghĩ, Tử Di dao dác rọi ánh mắt đến từng người qua lại xung quanh mình, vô vọng tìm kiếm người mà trái tim cô hướng
đến....Nhưng người đó vẫn ko xuất hiện...Hoặc là người đó đang cố tránh né cô, ko muốn cô phát giác nơi mình đang đứng. Hoặc cũng có thể, đó chỉ là 1 người lạ mặt mang trên mình mùi hương quen thuộc, và cô, chỉ vì thói ko thể rũ bỏ những thứ quá thân thuộc với mình, nên đã áp đặt cho người lạ mặt ấy là Tử Thần. Ko gì là ko thể xảy ra cả.
-Chị còn ở đó làm gì?_Thấy mãi mà chẳng thấy Tử Di đưổi theo, Gia Minh tức tốc quay lại, kéo chị mình ra khỏi đống suy nghĩ đang bủa vây_Chúng ta phải đi cứu Kì Như
Lôi Tử Di chạy 1 quãng đường dài đến trường học, Gia Minh lòng vòng mãi mới dẫn được chị mình đến dãy nhà ban C, giờ mới thông thả nạp sức chuẩn bị tổng tiến công vào đồn địch.Đưa mắt thu hồi quang cảnh tĩnh lặng ko một bóng người chung quanh, Tử Di liên kết chúng lại với những gì nghe được từ điện thoại, trong lòng ám ngự 1 nỗi lo lắng khôn nguôi.
-Gia Minh_Tử Di ghé vào tai thằng em đang sốt sắng làm nóng cơ thể, thì thầm cùng hơi thở trang điểm thêm cho thông tin mình sắp nói trở nên thần bí_Ta vừa thấy bóng dáng của Kì Như bị lôi đi, hướng đến chắc tới toà nhà ban B.-Nhưng trong điện thoại bảo sân sau của dãy C này mà_Gia Minh hồ nghi -Biết là thế, nhưng chắc chúng thấy chúng ta đi hai người nên mới chuyển điểm hẹn thì sao. Giờ ta sẽ ra điểm hẹn, còn ngươi sang khối B thám thính, đi đi_Đẩy thằng em về lối dẫn đến khu vực ban B, Tử Di khoát tay, đợi lúc bóng nó khuất hẳn mới chịu vác xác tới nơi mình cần tới.Kì lạ thay, đập vào mắt cô ko phải là hình ảnh cô bạn thân máu me be bét, toàn thân xiềng xích với mấy chục tên bặm trợn, sát khí ngùn ngụt, tay hết chổi cuốc đến súng gậy nữa mà ngược lại, chễm chệ trước mắt cô, mười mấy cái thây bệ vệ nằm la liệt trên vùng cỏ tươi tốt cùng nhiều kiểu tạo dáng rất mực phong phú, điểm chung duy nhất của chúng chình là ko thuộc dân P & P mà thôi, đúng hơn là 1 đám cá biệt từ chỗ nào đó trên thủ đô Hà Nội gió lạnh chui ra.Tử Di chưa kịp nắm bắt được hết những gì mình thấy và cũng chưa ý thức được mình đang rơi vào hoàn cảnh nào, trò đùa của đối phương ra sao thì bỗng, ở đằng xa, 4 ông bảo vệ tay lăm le 4 cây gậy chuyên dụng, miệng thổi còi liên tục chạy về phía cô, mặt ai nấy đều rất giận giữ, như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.4 người họ bao vây lấy Tử Di, giăng thành hình vuông méo xẹo, từng hành động đều dè chừng như sợ cô nàng sẽ ra tay động thủ vậy
-Cấm nhúc nhích_Ông bảo vệ già nhất ra lệnh.
-Cháu có nhúc nhích đâu_Tử Di coi việc thanh minh làm trọng.-Bỏ vũ khí xuống, quy hàng và đi theo chúng tôi_Ông thứ 2 tiếp lời,đưa mắt hối thúc 2 người sau lưng kẻ bị bao vây hành động, tiếp cận rồi bẻ ngoặc 2 tay Tử Di ra sau lưng, nếu ko phải mình là nhân vật trong tình huống khó hiểu này thì cô đã cho rằng trường mình có đoàn làm phim đến mượn địa điểm quay rồi. Hình sự chả khác phim Hàn là bao.
***
-Ý em, đó là 1 cái bẫy và em chính là nạn nhân bị mắc vào cái bẫy đó_Dí sát khuôn mặt tỏ ý khinh bỉ cùng bộ râu đen xì được tỉa tót kiểu cách, ông thanh tra được cục cảnh sát an ninh trực thuộc P&P nheo mắt nhìn cô học trò vừa bị bắt qủa tang đánh nhau trong khu vực trường học danh giá bậc nhất dò xét, chắc mẩm ko hề tin vào những gì Tử Di vừa khai
-Đúng vậy, khi em tới thì bọn họ đã chết rũ từ đấy rồi_Tử Di lại thốt nên câu nói dường như được dùng nhiều nhất lần thứ n, cảm thấy chán nản với thái độ khinh khỉnh của người hở 1 chút là dí mặt vào cô, hơi thở thì chẳng thơm tho gì mà cứ phả lia lịa vào mặt người khác. Nếu là Lăng Tử Thần, cô còn..."Sao mình cứ đi so sánh người khác với cái tên biệt tăm biệt tích mấy ngày nay thế nhỉ, điên mất" Tử Di thở dài sầu não.
-Em có bằng chứng gì ko?_Ông thanh tra ngã người lên thành ghế, tay đặt lên đùi mình tra khảo tiếp_Ví dụ như 1 ai đó chứng kiến hay trực tiếp quan sát vụ việc?
Tất nhiên, Tử Di có người làm chứng và người đó đang quanh quẩn đâu đó trong dãy nhà mấy tầng đồ sộ ban B để tìm kiếm 1 ai đó.-Ko, chỉ có em tới đây thôi_Ngẫm ngợi 1 lát, Tử Di nhìn thẳng vào đôi mắt tinh ranh của người đối diện, như để chắc chắn lời khai của mình là thật.
-Thật?_Ông thanh tra hỏi lại, kèm theo đó là lời khuyên nhủ ko thể cho là chân thành_Em ko khai đúng sự thật, thì người chịu thiệt cuối cùng là em thôi. Chắc em cũng biết, vụ việc em dính vào là 1 đại kị của trường và trước giờ chưa xảy ra, nếu bị gán tội, ít thì bị đình chỉ học 1 năm, nhiều thì việc học của em coi như bị chấm dứt. Do đó, hãy suy nghĩ thật kĩ trước khi nói ra điều gì, nó có thể là bằng chứng giúp em thoát tội cũng có thể là con dao 2 lưỡi giết chết em đấy.
-Em biết, nhưng tiếc là chỉ có em đến hiện trường mà thôi_Nén cơn hoang mang ko để nó trào ra, hằn lên mặt mình, Tử Di muốn sao cho những gì mình nói, dù thật hay giả đều phải làm cho người khác tin, vì vậy, cô ko muốn bất kì 1 biểu hiện nhu nhược nào của mình bị phát giác, nếu ko, tất cả, những nhẫn nhịn của cô đều đổ xuống sông, xuống biển.
-Được rồi, tạm thời, để điều tra rõ vụ việc này cũng như đảm bảo môi trường học tập lành mạnh của các học sinh khác, chúng tôi buộc lòng phải đình chỉ học của em 1 thời gian cho tới khi mọi chuyện sáng tỏ. Giờ em có thể về._Ko ngần ngại nêu lên hình phạt tàn nhẫn, ông thanh tra vẫn ngồi ở chỗ cũ, tay chỉ về phía cửa chính tượng trưng cho lời nói.Lặng lẽ ra khỏi ghế, Tử Di toan quanh gót bước đi thì người đằng sau lại tiếp lời.
-Nếu như lời em nói là đúng, thì quả thật, kẻ đằng sau chuyện này khá thông minh đấy, em nên cẩn thận thì hơn và, hãy cầu chúc cho những anh bạn đã được đưa đến bệnh viện mấy phút trước ko tỉnh lại được. Sẽ thật tệ nếu chúng cũng nhắm vào em_Gác chân lên bàn, vị thanh tra nở nụ cười thích thú.Ông đã từng giải quyết rất nhiều vụ chơi khăm nhau trong trường và có lẽ, lần này chính là lần đầu tiên ông cảm nhận được sự căm ghét lẫn nhau của chúng.
***
Đi được 1 quãng dài trên hành lang dài ngoặng ngập nắng chiều, Tử Di lưng dựa vào tường, ánh mắt thẫn thờ nhìn lên bầu trời chói chang, tâm trạng dường như ko còn xúc cảm gì nữa, chỉ có sự cô đơn len lỏi.
Bỗng, một tiếc "tít" vang vọng của chiếc dế Sam sung galaxy S3 phá tan bầu ko gian bức bối.
...một tin nhắn đến...
..."Cảm ơn tình nghĩa bạn bè cao ngất của cậu nhé, nhờ nó, Hạ Kì Như an toàn"
Sáng.Những cơn gió mát lạnh đậm chất thu muộn màng ùa vào căn phòng, cuốn tung tấm rèm bằng ren trắng, mở đường cho dòng nắng ấm chảy vào. Đưa tay hứng lấy những giọt ánh sáng vương *** trên gương mặt mà thân chủ của nó tự tin là "nghiêng thùng đổ nước", Tử Di khó chịu trở mình, từ trong cổ họng những tiếng rên rĩ thoát ra. Nướng thêm chút nữa cho khét, cô nàng chợt mở bừng mắt, ko đợi lí trí lên tiếng, cả cơ thể đột ngột bật giậy, hệt y một con rô bốt đã được lập trình sẵn. Tay túm chân đạp, nàng ta phóng vội vào nhà vệ sinh, lệt quệt làm cho xong nợ những việc mà ai cũng biết là gì đấy. Chưa đầy 2 phút sau, 1 Tử Di tóc rối xù, quần áo ngủ xọc xạch, khoé miệng vẫn còn đượm một vài giọt kem đánh răng lẩm bẩm nguyền rủa cái đồng hồ chết tiết ko chịu đánh thức chủ nhân mình dậy, dù rằng hôm qua cô đâu có cài.Còn 15 phút nữa vào học...
-Ayguuuuu!_Túm cổ cái lược, cố ép mấy sợi tóc cứng đầu nằm bẹp xuống, cô nàng liếc nhìn bóng mình trong gương, xuýt xoa_"Gót" ơi! Con cái nhà ai mà đẹp thế này!Nhét vội vài quyển sách vài cặp, cô nàng 3 chân 4 cẳng chuẩn bị phi đến trường thì...
-Tít!_Tiếng báo tin nhắn vô duyên vang lên.
-Má nó! Tên nào rảnh rang cứ nhằm vào lúc người ta đang bận trăm công nghìn việc thế này mà cứ nhắn dai!_Dù bực, nhưng Tử Di vẫn cố lấy điện thoại nằm vất vưởng trên giường. Lão thiên ơi, hộp thư đến của cô nàng đày đặc tin nhắn chưa mở của lũ qủy thành tin xì-pem (spam).Tò mò đọc đại vài tin, mắt cô mở to kinh ngạc bởi những dòng tin sến súa: "Ta tin ngươi mà, chắc chắn ngươi ko làm chuyện đó đâu >.-Bọn khốn! Dám rủa mình chết ỉu, hừ! Chút đến trường...bà sẽ...Khựng lại, Tử Di ngây người. Trường ư? Cô đâu còn trường để đến cơ chứ khi cô đã được "đặc cách" cho nghỉ học để "tĩnh dưỡng"?
-Ngu ngốc!_Quẳng chiếc cặp lên bàn học, Tử Di nhếch môi cười tự chế nhạo bản thân mình. Thật tệ,cô vẫn chưa thể dứt khỏi thói quen thường ngày ấy, chính vì thế mới lục đục lao vào cơn hoảng loạn thế này. Chỉ có kẻ ngốc, mới ko kiểm sóat được hành động của mình, mới để cho bản thân kẹt vào những thứ tầm thường gọi là kí ức, ân hận.Giá như, lúc đó, cô khai ra thằng em mình, có lẽ cô sẽ ko phải chịu đựng 1 mình...như thế này.
-Ko được!_Lắc đầu nguầy nguậy rũ bỏ những suy nghĩ tiêu cực trong đầu, Tử Di hít 1 hơi thật sâu 1 đống ko khí còn vương mùi gió vào buồng phổi, tay quệt nhẹ lau đi giọt nước mắt ân hận hòa lẫn tủi hờn trên gò má mình_Từ đầu mình đã quyết định sẽ tự chịu trách nhiệm thì giờ ko được hối hận. Cứ do dự hối hận sẽ xỉ nhục chính bản thân mình. Hơn nữa, người Tịnh Nhu nhắm tới là mình, ko thể lôi Gia Minh vào chuyện này được.
"Tử Di, nghỉ học thế này cũng có lợi mà, vừa tránh phải cày tiết kiểm tra Lý hôm nay, vừa được ngủ thoả thích, mày phải vui mới đúng"Tự dụ dỗ lòng mình, Tử Di thở dài, khoé môi chốc chốc lại vô thức cười bất lực khi miên mang nghĩ đến những trò đùa vô hại của bọn bạn, đôi mắt hoảng loạn dường như đã lấy lại được chút bình tĩnh.
Ring! Ring! Tiếng chuông gió lại vang lên khe khẽ, hòa mình cùng tiếng rít lên trong những vòm cây cạnh cửa sổ. Tự Di lặng yên một chút rồi thở dài, thầm nhủ bản thân phải lập ra 1 kế hoạch nào đó đốt thời gian rồi cặm cụi chúi đầu vào laptop thực hiện ngay trước khi í chí vụt tắt.Qủa nhiên, với sự cố gắng ko ngừng, sau 1 hồi vắt sạch chất xám thêm thắt những công việc ko đụng hàng vào thời gian biểu của mình, Tử Di thoả mãn nhìn thành quả của mình, hai tay đưa lên cao vặn vẹo theo nhiều tư thế khác nhau cho đỡ mỏi, thuận tay tắt luôn laptop, để mặc cho cái kế hoạch hoàn mĩ kia ở lại với nơi sản xuất, bởi lẽ, "giờ chơi đã, mai rồi thực hiện cũng chưa muộn" đại loại là thế.Ngã người xuống nệm, Tử Di mắt hướng đến chiều đồng hồ được gắn giữa bụng con gấu bông to tướng mà từ khi dọn đến ở căn phòng nào cô đã suýt điên lên vì tiếng chuông vang vọng "Think of you" phát ra mỗi khi đến giờ hẹn, lòng lại thấy thức ấm áp mà phì cười. Lúc đó, Tử Thần đã bị cô cà ràm nửa ngày về nó, thảm hơn, anh chàng còn chính thức gia nhập nghề sửa đồ gia dụng, "phẫu thuật" cho con gấu để đặt lại kim giờ, kim phút, cho đúng thời gian thực vì chẳng biết chỉnh giờ cho nó thế nào.Bỗng, sao thật nhớ...
-Mình điên rồi!_Lăn qua lăn lại trên giường, Tử Di lấy tay tàn nhẫn đánh vào đầu mình hòng xua đi những chi tiết ko đáng nhớ cứ luẩnquẩn như oan hồn trong đầu, mặt nhăn nhó đầy tức giận.Song, ko nhớ đến kẻ phụ bạc ấy, Tử Di lại ngớ ngẩn nhớ đến bọn bạn tuy ác miệng độc mồm nhưng rất có tình có nghĩa, liên tưởng cái cảnh chúng mồ hôi đẫm áo với những câu hỏi hóc búa trong đề kiểm tra hay chiêu "áp dụng định luật Ta-liếc" được sử dụng phổ biến, liên tục trong 45 phút mà ko nhịn nổi cười khúc khích.Giờ đây, Tử Di mới ngộ ra được, những giây phút đơn độc, người ta thường hồi tưởng rất nhiều chuyện. Dù nhỏ nhặt hay lớn lao, những kí ức ấy có lẽ thực ý nghĩa và quan trọng. Song cô lại bác bỏ việc nhớ đến oan gia của mình nằm trong trường hợp đó mà chỉ quan niệm rằng, đó là
con sâu làm rầu nồi canh thôi, ko phải điều quan trọng.Tát yêu má mình 3, 4 tát rõ đau, Tử Di bật người dậy, nhảy xuống rồi chạy đến tủ đồ, chọn nhanh ình bộ jumpsuit đỏ chấm bi trắng, hai tay điệu nghệ búi tóc kiểu "hồ lô ngược" nhưng hơi rối 1 chút, tóc bên dưới hơi bồng và lòa xòa vài sợi xuống gáy rồi bước ra khỏi phòng với bộ dạng đầy sức sống.Buồn, nó chỉ làm cô thêm yếu đuối. Tự giam *** bản thân trong phòng sẽ chẳng làm thay đổ được gì. Có lẽ, lúc này, điều cô cần nhất là 1 việc gì đó để cô chuyên tâm làm, như thế, nỗi buồn, sự cô độc mới ko lấn áp.
-Tiểu thư dậy rồi ư?_Nhác thấy Tử Di từ cầu thang bước xuống, ông quản gia cười đồn hậu, khẽ liếc nhìn phong cách ăn mặc bài bản của cô rồi hỏi han, đáy mắt vui mừng như thể vài phút trước đó, sự lo lắng vẫn bủa vây vậy_Hôm nay cô được nghỉ hay sao mà thông thả vậy?
-Vâng, chỉ có cháu được đặc cách thôi đấy ạ_Tử Di hùa theo, mắt sáng lên khi thấy hình ảnh quyến rũ, khiêu gợi đầy kích thích của những miếng phomát chedder cùng cốc sữa trắng ngậy trên bàn ăn_Của cháu ạ?
-Vâng!_Mỉm cười đáp trả, ông quản gia 1 tay bật lò nướng, 1 tay lót giấy chống dính vào khay nướng.-Ông định làm món gì thế_Chén sạch đĩa pho mát trong tít tắc, Tử Di tò mò sán lại gần, mắt mở to nhìn những hạt chocolate chips và butter chips tròn dẹt trên đĩa.
-Tôi đang định làm cookies chocolate bí, nếu tiểu thư rảnh thì cùng làm với tôi_Sau màn mời mọc là màn dụ dỗ tinh thần_Nó rất lạ miệng, ngon, bùi v à thơm lắm.
-Cháu làm_Nuốt đống clo đang chực trào ra miệng xuống dạ dày, trái tim Tử Di đã đánh bại lí trí hoàn toàn, cô nàng nhanh nhảu phụ giúp những gì mình có thể.Tạm thời, cô đã gạt bỏ được chuyện bị đình chỉ học ra khỏi đầu mình, nhưng, tạm thời thì vẫn chỉ là
tạm thời.
***
Gập máy 1 cách phũ phàng, Gia Minh ngả người xuống chiếc sôfa dài, tay đưa lên trán tỏ vẻ bất lực và chán nản:
-Vẫn ko nghe máy.
-Đúng là tin động trời lở đất!_Lâm Chấn ngồi bên cạnh cũng tiện miệng chêm vào, mắt dính chặt vào màn hình Ipad.
-Chúng ta, dù muốn hay ko phải làm rõ chuyện này trước đã_Đảo mắt 1 lượt nhìn các thành viên sau cú sốc về chuyện quản lí của mình bị đình chỉ học vì liên quan đến vụ xô xát trong trường vẫn giữ được vẻ thờ ơ vốn có, Kì Thiên thẳng thừng ra lệnh, mắt chiếu thẳng lên tia nhìn sắc lẻm đe doạ của Tuấn Vĩnh, 1 lời đã quyết.
-Chuyện này...
-Cậu đang vượt quá phận sự của mình rồi đấy, Hạ Kì Thiên. Lí do là gì?_Cắt ngang lời của 1 thành viên khác, Tuấn Vĩnh ko nhún nhường, mắt vẫm muốn đọ cho ra thắng ra thua với Kì Thiên.
-Là sao?
-Lí do để cậu buộc chúng tôi phải làm chuyện đó là gì? Có phải vì cậu có tình cảm với Tử Di nên mới làm thế, đúng chứ?
Thừa nhận đi, cậu yêu tôi, phải không? Thừa nhận đi, cậu yêu tôi, phải không? - Suzu Fukazime