Sở dĩ bạn thất bại là do bạn dám tiên phong đi tìm vùng đất mới, phương pháp thực hiện mới, và những cách thức thể hiện mới.

Eric Hoffer

 
 
 
 
 
Tác giả: Suzu Fukazime
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 82 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 630 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:37:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 09 Part 3
uỵt! Đặt chiếc cặp khổng lồ to tướng xuống chỗ ngồi của mình, tôi thở dài sung sướng như trút được ngàn tấn voi, thả người nằm nhoài trên bàn như xác chết, đóng mí mắt ngủ bù cho phần đêm hôm qua trước khi bị ai đó phát giác về hai vầng mắt thâm quầng trên khuôn mặt quốc sắc thiên hương của mình. Ko phải vì tưởng nhớ lại những năm tháng cũ với người dấu yêu nên đêm qua tôi mới mất ngủ đâu, trời có lông đất có lở thì cũng chẳng có ai ngăn cản được sự nghiệp nghỉ ngơi của tôi, bởi đơn giản con người tôi vốn theo chủ nghĩa chóng quên, dù là niềm vui, nỗi buồn hay gì gì cũng được, tôi đều nhanh chóng gạt chúng sang một bên sau 5 phút tự kỉ, chỉ là vì chóng quên nên cũng nhanh bị tổn thương hơn người khác, vô lo quá nên khi bị xúc phạm lại phản ứng mãnh liệt hơn người bình thường, nhưng đích thị ko phải loại người hay mẫn cảm đâu nhé. Đêm qua, sau khi mình mẩy thương tích vì tội ko chịu nghe Lăng Tử Thần giảng bài mà cứ cứng đầu thả hồn lên những bản nhạc trữ tình của các chàng trai lung linh xứ kim chi, tôi như ma xui quỷ khiến, ỷ mình có thể thích ứng được với loạt phim kinh dị nên đánh liều rủ rê Lăng Tử Thần và thằng em thức khuya xem phim ma thay đổi không khí cho đỡ chán. Tán thành ý kiến tuyệt vời trăm năm có một của tôi, 3 con người chỉ ngang mức quen biết an tọa trên 1 chiếc ghế bành dài, tay cầm đồ ăn vặt vừa ngốn vừa mở căng mắt ếch xem phim. Được nửa tập, tôi theo thói quen chìm vào giấc ngủ một cách ngon lành, tình nguyện để 2 chiến hữu còn lại giải quyết hộ đống quà rứt ruột bỏ tiền túi ra mua, lúc lơ mơ trợ người tỉnh dậy lại bị hai tên oan gia giả thần giả quỷ dọa cho ko kiềm chế nổi thét lên inh ỏi dậy sấm trời đất, khiến mama đại nhân cùng út Gia Lâm ở từng dưới phải thức giấc tưởng nhầm nhà có trồm vác chổi lên đánh túi bụi. Đến khi đánh no tay, thỏa thích cái thân thể bị ức chế bấy lâu, mama đại nhân mới chịu bật đèn toan bắt thủ phạm giao nộp cho công an mới nhận ra nằm la liệt giữa sàn nhà mát lạnh là 2 đứa con mang nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày cùng với người hàng xóm đẹp trai ngang tuổi mới tá hỏa. Tích cực vừa mắng yêu vừa lay lấy lay để trước khi ko còn cách để cứu vãn. Chính vì thế, hôm qua tôi chẳng tài nào chợp mắt nổi. Cuồi cùng người ko muốn làm lại đi làm cú vọ, thức trắng đêm cho tận sáng nay tôi mới trở trời đến lớp sớm một chút, tranh thủ thời gian ngủ bù nếu có thể, chứ ở nhà lại bị mẹ cà ràm chuyện hôm qua thì mệt óc hơn nhiều
Chợp mắt chưa được mấy phút thì bọn quỷ 10C8 cũng kéo nhau lò mò đến, quậy tanh bành, ồn ào náo nhiệt hơn chợ, mắt đứa nào đứa nấy đều lòi ra bên ngoái khi thấy tôi nằm bẹt dí trên bàn, kinh ngạc chạy đến hỏi han xem dây thần kinh tôi có bị chỗ nào ko sao đi học sớm thế. Đáp lại sự quan tâm nồng nhiệt đến thái quá của bọn bạn, tôi tiếp tục nằm thực hiện động tác ban nãy, mắt nhắm nhiềm cố gắng ngủ lấy sức
-Sao ko chờ tôi_Tiếng nói như ma ám của Lăng Tử Thần ở bên cạnh vẳng đến, cái chất lạnh như băng đúng là chẳng thể nào tách rời được với hắn. Trong tình cảnh này thay vì trách mắng tôi ko chờ đi học cùng, hắn nên tế nhị hỏi thăm sức khỏe của tôi mới đúng, chẳng tinh ý chút nào, dù ko thân nhưng cũng thiết, ít nhất nên để ý chút sau này còn lợi dụng lẫn nhau nữa chứ. Nên chê hắn tứ chí phát triển mà óc như quả nho hay khen hắn tâm hồn còn trong trắng đây.
-Ko thấy tôi đang mệt sắp xuống Minh Ti rồi đây à?_Ko cựa quậy, giữ nguyên trạng thái ban đầu dù biết thể nào cổ mình thể nào cũng bị vẹo sang một bên nếu tiếp tục để nó như thế quá lâu, tôi vừa ngáp vừa trả lời, cảm giác há miệng thật to tròn rồi hít một lượng lớn ko khí thật khoái
-Ai bảo bày trò trước làm gì?_Ngồi xuống bên cạnh tôi, Lăng Tử Thần trơ cái mặt dày hơn thịt lợn đổ toàn bộ tội lỗi đáng nhẽ là của hắn và Gia Minh lên con người thấp cổ bé họng như tôi, liên tục áp dụng cái thói ỷ lớn hiếp nhỏ mà ko chịu chừa, sau này nếu có dịp diện kiến pama hắn, nhất định tôi phải đề nghị họ dạy dỗ lại thằng quý tử mới được, nhỏ ko uốn nắn, sau này ra ngoài xã hội, chi chi cũng bị giang hồ sờ da gà ở gáy s
-Gì chứ? Chính cậu và Gia Minh dọa ma tôi còn gì? Báo hại tôi lấy hết sức bình sinh lên mà hét, giờ giọng cũng khản đặc cả rồi nè _Tôi vùng dậy, nghe tiếng rắc lạnh lùng ở cổ mà hối hận, giờ mới thấm thía được cái bệnh trật cổ của Kì Như
-Có trách nên trách người đem hết son phấn ra tự tiện bôi lên mặt bọn tôi ấy
-Phấn?_Chột dạ, tôi nhớ lại bản mặt hí hứng của mình khi nhân lúc hai tên đó ngủ say như chết mà nể tình make-up miễn phí cho, những tưởng bọn họ ko biết, hóa ra chỉ giả vờ, cốt muốn tôi bị gậy ông đập lưng ông_Tôi chỉ bôi có tí xíu thôi, đâu ghê như mặt mấy người lúc đó
-Tự tay mình làm mà còn dám chối đây đẩy, giờ thì đưa di động của cậu đây
-Lại nữa_Quá quen với động tác nhàm chán ngày nào cũng làm của oan gia Lăng, tôi ngán ngẩm đưa con dế yêu dấu của mình cho hắn nhưng đồng thời trả treo, đâu thể cho hắn ỷ thế làm càn được_Trước tiên đưa di động cậu cho tôi đã, công bằng mà nói, nếu cậu có quyền tịt thu di động tôi, tôi cũng có quyền tịt thu lại di động của cậu
-Được thôi_Tự nguyện một cách đáng khả nghi, Lăng Tử Thần đưa di động của hắn cho tôi, chút tiếc nuốt hay phản kháng cũng ko có, điều đáng nói, con dế con của hắn giống y chang con dễ tôi luôn mang theo bên mình, cũng đen, cũng 1 nhãn hiệu, cũng một kiểu giống nhau. Dù trong cái nước Việt Nam cờ đỏ sao vàng này, cái loại dế cùng hãng, cùng kiểu rất nhiều nhưng cơ số mua giống nhau trong phạm vi nhỏ như thế này rất hiếm, việc tôi bất ngờ cũng ko có gì là lạ
-Sao giống của tôi vậy? Đừng nói cậu thích tôi nên cũng mua theo, tự cho đó là cái duyên trời định nhé?_Ko chịu bỏ lỡ cơ hội chọc khoáy Lăng Tử Thần, tôi mỉm cười gian tà, trương cái mặt "ta biết tỏng cả rồi nhé" nhưng vẫn có chút ngạc nhiên cho hắn xem, mắt liên tục chớp chớp ko nghỉ
-Nếu thế thì cậu làm gì được?_Trái với dự đoán của tôi là hắn sẽ đỏ mặt thẹn thùng vì được một mĩ nhân như tôi đoán trúng tim đen thì trái lại, Lăng Tử Thần thản nhiên đáp, mặt tỉnh bơ như chuyện con khỉ biết nói tiếng việt là điều bình thường. Nếu hắn cũng có cái ý như tôi đoán thì tốt nhất tôi nên đào một cái hố núp sẵn, kẻo lỡ có động đất hoặc núi lửa thì còn sống nổi được vài giây viết di chúc gửi con cháu sau này.
-Chỉ hỏi thôi mà, ko ngờ người chỉ biết đến mình, luôn luôn tự cho bản thân là cái lỗ rốn vũ trụ, mặt lúc nào cũng vênh lên kiêu thấy ơn như bạn Lăng Tử Thần đây cũng để ý đến tiểu nữ chốn khuê phòng ko có gì nổi trội ngoài đâu óc cơ trí hơn người như mình cơ đấy, làm mình ngại quá, mặt đỏ bừng bừng lên rồi nè_Đã ném lao thì phải chạy theo lao mà đỡ, đã trót đào mộ chôn mình rồi thì đành phải dang rộng cánh tay kéo thêm người khác xuống cho vui vậy. Theo kinh nghiệm từ trước đến giờ đúc kết được, tôi tiếp tục đon đả, còn đưa tay chỉ vào vùng má luôn hồng lên từ thuở lọt khỏi bụng mẹ của mình chứng minh, miệng cười hết sức tươi đá đểu. Cái bộ dạng lẳng lơ này vốn ko phải là bản tính của tôi đâu nhé, tôi chỉ áp dụng trong một số trường hợp bất khả thi thôi chứ con người như thế nào thì tôi bạn cũng biết rồi đó, xinh đẹp, hiền hậu, ngoan ngoãn, đảm đang, đích thực phụ nữ truyền thống chính hiệu, herher.
-Thế cậu ko nghe Hạ Kì Như nói sao, tôi đang ở tuổi dậy thì, rất mẫn cảm với người khác phái, dù cậu xấu đến nỗi ma chê quỷ hờn hay đẹp hơn tiên nữ, cứ suốt ngày đưa mặt đập thẳng vào mắt tôi thì dù tôi ko muốn cũng phải miễn cưỡng để ý_Vẹo má tôi rõ đau, Lăng Tử Thần rút ngắn khoảng cách, thì thầm to nhỏ. Nếu ko phải quá quen với cái bản tính giết người ko dao của hắn thì tôi cũng đã nghĩ hắn thuộc lại thành thật, bụng dạ thẳng như ruột ngựa, niệm tình ko chấp nhặt rồi. Rõ ràng hắn đang đá đều tôi mà, điên thật, giá như cái lớp này là nhà tôi, thì tôi đã đánh cho hắn bầm dập thâm đen hơn cà tím như hôm qua, cái đồ ko biết tế nhị, dám chê đại mĩ nhân Hàn Tử Di đây xấu xí, quả có mắt ko tròng
-Cái bạn...
-Tử Di, Tử Thần, hai em chuyện trò vui nhỉ?_Đương lúc tôi toan động khẩu tiếp tục mỉa mai với oan gia thì ông thầy chủ nhiệm ko biết từ lúc nào đã vào lớp, nhắc nhở tôi và Lăng Tử Thần khiến toàn thể dân tình đều đưa mắt đổ dồn về xem xét 2 nhân vật chính, tiện mồm thừa nước đục thả câu tám chuyện trên trời dưới đất
Sau khi được thầy tận tình nhắc nhở, cúi mặt nhìn xuống trang vở nháp trắng xóa trên bàn, tôi như con rùa rụt cổ khước từ mọi sự chú ý, lơ đẹp bằng cách đăm chiêu phác họa mấy hình thù ko ra gì, tô tô cho đến khi mực cạn bút mới thôi
-Hai em nên chấn chỉnh lại tác phong cho_Lắc đầu ngán ngẩm trước hai học trò của mình, ông thầy hướng mắt nhìn đám con gái phía dưới đang chết mê chết mệt vì người mới, dõng dạc thông báo_Chắc hầu hết các em đều đã biết nhưng giờ tôi sẽ giới thiệu lại thêm lần nữa, mong rằng một số bạn ko chú ý giờ sẽ chuyên tâm nghe tôi nói. Đây là Lâm Khải Phong, du học sinh mới trở về sau 1 năm học tập ở Niu Dilân. Tôi mong rằng các em sẽ tận tình giúp đỡ bạn ấy nhiều hơn để bạn ấy có thể làm quen với môi trường mới
-Vâng ạ!_Bọn lớp tôi ngoan ngoãn một cách lạ thường, tích cực hỏi han người bạn mới, con trai thì ra vẻ tự hào khi lớp mình lại có thêm một thành viên tài sắc vẹn toàn, còn đám con gái thì lại say mê nhìn ngắm, chuyển đối tượng mới, tính khí đanh đá thường ngày cũng tan biến như bong bóng xà phòng, thay vào đó là những cử chí e ngại đến buồn nôn
Còn tôi, ko thể đáp lại được, bởi ngay từ khi vừa nghe đến cái tên quen thuộc đó, cả cơ thể dường như đã bị một khối khí lạnh tràn về làm cho đóng băng lại, cây bút tội nghiệp trên tay cũng vô thức lăn xuống bàn và rơi cạch ở đất, ko thể tin nổi những điều mình vừa nghe thấy. Vốn biết rằng cậu ta cuối cùng cũng đã trở về, dẫu đã gặp gỡ nhau 2 lần, nhưng hành động của tôi lúc này chẳng khác lúc trước là bao, người cứ ngây dại đi, ko biết vì mừng hay vì sợ nữa, chỉ có cái cảm giác ko muốn đối diện mới hiện hữu thật rõ.
Nắm chặt vạt váy ngắn, người tôi run lên bần bật khi có dự cảm người đó đang nhìn, hàm rắng trắng cũng vô thức cắn lấy bờ môi, ngày càng chặt, ngày càng đau và muốn đưa mình ra khỏi tình trạng này cũng thật khó.
-Đối mặt là cách cậu vươn lên quá khứ, nếu cứ lảng tránh, cứ cho nó có hại ình mà trốn chạy, cậu sẽ chẳng bao giờ có thể tự tin nói với một ai đó rằng mình vẫn ổn và ko cần sự quan tâm của bất cứ ai_Vuốt nhẹ đầu tôi, giọng của Lăng Tử Thần như một hồi chuông cảnh tỉnh đưa tôi thoát khỏi mớ bòng bong khó gỡ.
Hắn nói đúng, những lần trước, tôi luôn trốn chạy, đơn giản vì quá bất ngờ, tạm thời ko biết làm gì mà cứ chạy theo bản năng vốn có trong cơ thể, hành động ko chủ ý, nhưng giờ, tôi đã biết người đó quay trở về, lần trước cũng tình cờ nghe được việc cậu ta học cùng lớp, chẳng nhẽ giờ lại thức hiện theo cái kịch bản cũ rích đó, cho người đó thấy mình đáng thương cỡ nào, tội tàn cỡ nào khi bị cậu ta bỏ rơi sao? Ko, niềm kiêu hãnh và lòng tự trọng của tôi ko rẻ mạt đến thế, trước giờ tôi ghét người ta thương hại mình song lại luôn tỏ vẻ mình cần thương hại, thế nên người đó mới bỏ ra một chút lòng trắc ẩn để ình lẽo đẽo theo sau như một con cún con ngoan ngoãn, lúc cần thì chơi, lúc ko cần thì vứt xó. Nếu giờ tôi lại quay trở về với Hàn Tử DI ích kỉ, bướng bỉnh tôn thờ chỉ một người duy nhất thì tôi sẽ lại bị người ta thương hại mà thôi, ko có gì khác ngoài sự xỉ nhục đơn điệu đó.
Thà rằng từ từ đối mặt, ban đầu còn e ngại sợ hãi nhưng ko khiến mình trơ trẽn, còn hơn là để bản thân bước vào lối mòn_Như đoán được ý nghĩ của tôi đang đến giai đoạn nào, Lăng Tử Thần tiếp lời. Dù ko biết tại sao cậu ta lại nói thế nhưng nó lại hoàn toàn hữu dụng với tôi. Cứ cho là mang ơn hắn một lần cũng được, giờ việc tôi cần làm là đối mặt
Ngẩng mặt lên, tôi đưa mắt lướt qua khuôn mặt mang vẻ đẹp bất cần của thanh thiên niên thời kì nổi loạn, dừng lại một chút trên vành tai vẫn đeo khuyên bạc dù nhà trường ko cho phép rồi nhìn thẳng vào đôi mắt đen độc đoán như có thể xoáy sâu vào tim gan người khác của Lâm Khải Phong, khó khăn lắm mới nặn ra được một nụ cười xã giao rất gượng. Xong xuôi công đoạn chứng minh cho người đó thấy mình vẫn mạnh khỏe và đầy sức sống dù ko có cậu ta ở bên, tôi quay mặt về phía Lăng Tử Thần-nơi tôi có thể nhẹ nhàng trút hơi thở dài cùng sự khó xử mà ko bị Khải Phong phát hiện.
-Học trò ngoan, làm tốt đấy_Cựa nhẹ ngón trỏ ra hiệu "rất tốt", Lăng Tử Thần mấp máy khóe môi thì thầm dù mắt vẫn dính chặt vào quyển sách bất li thân của mình. Điều đó làm tôi thấy hơi khó hiểu, người duy nhất biết chuyện tôi chỉ có Kì Như, chẳng nhẽ Lăng Tử Thần cũng biết, thế nên mới có chuyện vực tôi dậy trong cơn mông lung, chứ chẳng nhẽ khi ko hắn lại mê sảng nên nói thế chắc. Mà hắn biết, thì kẻ nào dám tiết lộ, Kì Như sao?
-Được rồi, Khải Phong, em muốn ngồi chỗ nào?_Ông thầy ân cần, tròng mắt qua đôi kính dày lướt khắp mọi ngõ ngách của căn phòng, tìm kiếm chỗ ngồi lí tưởng cho người bạn mới
-Em..._Nhìn căn phòng ko rộng mấy một lượt, bỏ qua bao ánh mắt chờ đợi và hi vọng cuồng dại của mọi người, Lâm Khải Phong dừng nhãn thần lại ở chỗ tôi và Lăng Tử Thần, chằm chằm hướng về người bên cạnh tôi
Quay đầu nhìn sang Lăng Tử Thần, tôi bất ngờ thực sự khi nhìn thấy hắn cũng đang chăm chú nhìn đáp trả người kia ko chớp mắt, nhưng hoàn toàn ko phải là ánh nhìn đắm đuối của những chàng trai trong mấy bộ truyện Yaoy hoặc Shounen đâu nhé mà thay vào đó là chút dữ dội
-Em muốn đổi chỗ với bạn Lăng Tử Thần_Đưa tay chỉ về phía bí thư 10C8, Lâm Khải Phong mỉm cười nhìn ông thầy rồi lại nhìn tôi khiến tôi ngu xuẩn bối rối cụp mắt xuống, nhất thời chẳng thắc mắc tại sao lại muốn ngồi cái chỗ chỉ cần đưa mặt sang bên trái 90độ là có thể nhìn thấy cái mặt tôi ngay tức thì
-À_Ông thầy có vẻ bối rối, thiểu não nhìn bí thư, nhỏ nhẹ, xem ra ổng hơi khiêm nhường trước hai người này thì phải_Tử Thần, em có muốn đổi ko?
-Ko_Lạnh lùng như bản tính, Lăng Tử Thần ko buồn để ý, tiếp tục đăm chiêu bầu bạn với quyển sách của hắn mà ko biết rằng hắn vừa cứu rỗi một linh hồn vô tội như tôi
-Đổi cho tôi_Lâm Khải Phong ko chịu nhún nhường, nói như ra lệnh, dùng ánh mắt áp đảo chiếu tướng kẻ dám từ chối mình
-Ko đổi
-Đổi!_Bước xuống khỏi bục, Lâm Khải Phong đứng đối diện với Lăng Tử Thần, gằn lên như hổ đói, nụ cười xã giao trên mặt tắt ngấm như lửa phải nước
-Điếc sao?_Ngẩng mặt lên, Lăng Tử Thần ko chịu bác bỏ ý kiến của mình khiến tôi cảm thấy nhẹ lòng. Nếu phải chọn ngồi cạnh ai trong hai người đó, tôi thà ngồi với oan gia còn hơn ngồi với kẻ có thể chi phối tình cảm của mình_Ko là ko
-Được lắm_Mỉm cười nửa miệng, Lâm Khải Phong lại nhìn tôi thêm một lần nữa, thay đổi thái độ đến chóng mặt_Bạn ngồi cạnh Tử Di, đổi chỗ ình, được chứ?
-Được_Ko chịu suy nghĩ, cái óc mắc dịch của con bạn ko thân mấy ngồi cạnh như bị bỏ bùa mê thuốc lú, ko ngần ngại đồng ý mặc cho tôi ra sức phản đối quyết liệt bằng ánh mặt chết người của mình
-Được rồi, Minh Trang, em sang dãy bàn bên này ngồi nhé, còn Lâm Phong, từ giờ đó là chỗ của em_Ko cho tôi thốt nên một lời cảnh tỉnh, ông thầy nhanh nhảu đồng ý mà ko suy nghĩ đến hậu quả về sau, ban phát mệnh lệnh.
Trời đất hỡi ơi, ko những tôi ko tránh được vỏ dưa mà còn gặp cả vỏ dừa nữa, ai cứu tôi với.
Thừa nhận đi, cậu yêu tôi, phải không? Thừa nhận đi, cậu yêu tôi, phải không? - Suzu Fukazime