Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Suzu Fukazime
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 82 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 630 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:37:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 04 Part 1
hương 4: Club Bóng rổ
"P & P là trường học danh giá dành cho những học sinh con nhà quyền quý, giàu sang trong xã hội ở khu vực Đông Nam Á và nắm giữ trong tay quyền quyết định tương lai ỗi một cá thể lúc bấy giờ. Ko chỉ nổi tiếng với các phương pháp dạy học đỉnh cao cùng những công nghệ hiện đại tiên tiến luôn được đổi mới qua các năm, P&P còn mang trong mình một vẻ bí hiểm như một quốc gia độc lập, tạo nên một thế giới riêng ngăn cách với xã hội bên ngoài. Tùy theo cấp bậc, địa vị của gia đình, học sinh trong P&P được phân thành 3 ban khác nhau:
-Ban A: Là ban có tiềm lực mạnh về kinh tế chính trị, nó là nơi học tập của toàn thể con cháu các quý tộc, thương nhân có sức ảnh hưởng lớn ko chỉ với trong nước mà còn chiếm một vị trí nhất định trên thương trường thế giới
-Ban B: Dành cho con cái của các bậc chính trị, thương nhân giàu có trong nước, chỉ có tiền bạc, ko có danh tiếng đối với nước ngoài
-Ban C: Học sinh trong ban này đa số thuộc nhiều tầng lớp khác nhau và thường thuộc trong top 200 học sinh có điểm đầu vào cao nhất trong khóa thi chuyển cấp hay nhận được học bổng do trường trao tặng.
Khác với nhiều ngồi trường khác trên thế giới, P&P ko chỉ là nơi học tập của giới thượng lưu mà còn là một "ngôi trường thị trường". Nó được tổ chức dưới dạng một quốc gia thu nhỏ, trong đó, học sinh được rèn giũa khả năng tự kiếm sống bằng cách tham gia vào các club. Mỗi club là một tổ chức, có người lãnh đạo riêng, ngân khố riêng, luật lệ riêng, hoạt động theo cơ chế như một công ti, tự thu lợi nhuận và nộp thuế cho nhà trường, các thành viên trong club cũng được phát lương dựa vào năng suất chạy đôn chạy đáo làm việc cho club. Đừng nghĩ club chỉ là một hình thức tiêu khiển của giới thượng lưu nhé, khi bạn bước chân vào một club nào đó, lập tức bạn được nắm trong tay địa vị-chính là địa vị của club trong bảng xếp hạng "Bảng Vàng", tiền bạc-tiền lương làm việc hàng tháng hay tiền thưởng trong các cuộc thi đấu giữa các club với nhau, quyền lợi-quyền lợi của bạn sẽ được đảm bảo gấp đôi, ngoài ra bạn còn có thể tránh việc bị nằm trong danh sách đỏ những học sinh được thầy cô nhờ vả.
Ngoài miệng thì có vẻ dễ, nhưng làm thì lại là một vấn đề lớn. Để tham gia một club, bạn nhất định phải nộp đơn, tham gia phỏng vấn, thực hiện yêu cầu club đề ra và nếu may mắn lọt vào mắt xanh của chủ tịch club, bạn còn phải trải nghiệm thời gian thử việc 1 tuần trước khi trở thành thành viên chính thức của club còn ngược lại, họ sẽ ko thương xót khi đá một người vô dụng như bạn ra khỏi danh sách đâu."
Nắm chặt tờ giấy giới thiệu hoành tráng của trường, tôi đau lòng nằm ườn người lên bàn trong canteen, cảm giác chua xót nghẹn lên tận họng, chưa bao giờ tôi thấy thất vọng về chính mình như hôm nay. Theo lời của thầy chủ nhiệm, dù muốn hay ko, tôi nhất định phải tham gia một club nào đó trước khi bị chấm vào sách đỏ, nhưng có vẻ số tôi đã định sẵn mình có tên trong sách đỏ hay sao ấy, cả sáng nay tôi cuống cuồng quên ăn quên ngủ đi phỏng vấn, cuối cùng chỉ nhận được lời từ chối khách sáo "Có lẽ club của chúng tôi ko hợp với em" vì những lí do cực lãng xẹt. Điển hình như 3 vụ chiều nay chẳng hạn, vụ đầu tiên ở Club Fashion, tôi bị loại ngay khỏi vòng gửi xe chỉ tại làm giơ nước sốt cà chua đỏ thói trên áo khiến người phỏng vấn ko hài lòng cho rằng tôi ko biết quý trọng trang phục; vụ thứ 2 xảy ra ở club thẩm mĩ, trong cuộc kiểm tra đầu tiên, thay vì cạo mặt tôi đã sơ ý cạo quách đôi lông mày của người mẫu làm cô ta khóc toáng lên, bị đuổi cổ là chuyện hiển nhiên; hay vụ còn lại ở club Cooking, nói ra hơi ngượng nhưng việc tôi biến nguyên con cá ngừ đại dương thành cục than đen khổng lồ là chuyện có thật ko thêm thắt, kết quả như bạn biết đấy, tôi trở thành nổi ô nhục của nghệ thuật và ko chốn dung thân. Giờ nghĩ lại mới thấy mình thật xui xẻo, nếu là ở nhà chắc những chuyện đó ko vấn đề, chắc tại hôm nay tôi hơi run nên thi ko được tốt. Ko thể cứ trách hoài bản thân được, có trách nên trách bọn nguời đó có mắt mà ko thấy Thái Sơn thì đúng hơn
"Club nào mà nhận cô làm thành viên, đảm bảo 1 tuần sau đeo túi nải tan rã" Sùi bọt mép một chỗ, tôi nhớ lại câu nói đáng ghét của Lăng Tử Thần mà máu sôi lên sùng sục, người như có thêm động lực ngồi phắt dậy, chấn chỉnh lại ý chí bản thân "Nhất định mình phải làm cho cái tên bí thư bị thọt kia biết tay mới được, phải cho hắn biết, dám coi thường mình chính là sai lầm khủng khiếp nhất đời của hắn"
Lửa chiến đang phừng phừng đốt cháy thân thể tôi, chợt một gáo nước lạnh từ tay con bạn thân Kì Như đáng chém vô tình dập tắt ko ái hậu:
-Ái chà! Bạn hiền! Có club nào nhận bạn chưa?
-Kì Như!!_Thoáng rùng mình ớn lạnh vì giọng nói của nó, tôi nhanh chóng lấy lại vẻ ảm đạm của mình, nhìn nó như trẻ con thấy mẹ, mắt long lên đong đầy nước ngầm ý cầu xin nó giúp đỡ "Nó vui thế chắc kiếm được club xui xẻo nào rồi"
-Đừng làm ta hoảng_Kì Như giật nảy mình một cái trước thái độ của tôi, mấy giây sau mới lấy khăn lau chấm mồ hôi, chép miệng an ủi nhưng ko quên dìm hàng nhau_Khổ thân ngươi quá, bọn kia đúng là ko có mắt mà, sao lại để lỡ một nhân tài tương lai ngời ngợi như ngươi chứ, nhất định sau này chúng sẽ phải hối hận
-Ngươi làm như ngươi hơn ta ko bằng, mà lỡ club nào khùng khùng nhận ngươi thì chắc tương lai cũng chẳng có gì rồi_Tôi giận, đến nước này rồi nó vẫn muốn khơi thú tính trong người tôi
-Chậc, khá khẩm hơn mấy nơi ngươi vừa nộp đơn đấy cô em
-Thế à, chúc mừng người trúng số nhá, quãng đường sau này chắc ta ko thể sát cánh bên mày rồi_Tôi ảo não nói đùa, lòng thì buồn thật nhưng những lúc cần vui thì phải vui chứ. Dù sao tôi cũng ko phải là người câu nệ tiểu tiết, chuyện club này coi như tôi ko may mắn đi, cùng lắm là bị thầy cô sai vặt thôi mà, đâu chết ai
-Sao thế được, có đi thì cùng đi chứ, ta có thể mở lòng từ bi giúp mày mà_Kì Như cười khẩy. Có gì đó mờ ám trong nụ cười của nó hay tại tôi quá đa nghi?
-Ngươi giúp nổi sao?
-Chài, đừng coi thương ta chứ? Bao năm lăn lộn trên thương trường, một chút mánh khéo hại người sao lại ko biết, chỉ cần ngươi kí một chữ, đảm bảo ngươi 1 mạch thoát khỏi sách đỏ, đường đời cứ gọi như rải hoa hồng ấy_Nó rắc lời ngon tiếng ngọt vào tai tôi, nhẹ nhàng vừa đấm vừa xoa, ko biết nó đang nói thật hay nói đùa nữa
-Chắc mấy nơi tạp nham, chẳng tốt đẹp gì rồi, ta ko làm đâu_Tôi khoát tay, lỡ đó là club vệ sinh thì sao, chẳng hóa tôi đâm đầu vào rọ à. Dù là bạn thân nhưng tin việc nó ko hại tôi thì quá ngây thơ, hơn nữa người như tôi sao lại làm cái việc hèn hạ đó chứ
-Trời, ta cũng làm ở đó mà, ngươi sợ gì chứ, Hạ Kì Như ta đâu thể vào những nơi tầm thường hạ đẳng được_Nó vỗ ngực, nháy mẳt cười với tôi._Yên tâm đi, ta đảm bảo ngươi vừa lòng 100%
-Có trai đẹp ko?_Tôi vô thức hỏi, ít nhất chuyện này cũng phải được làm rõ, nếu ko vào nhầm cái chỗ toàn mấy tên xấu hoắc, chắc chưa được mấy ngày mắt tôi đã đui hết rồi
-Trừ ta với ngươi ra, còn lại toàn là mĩ nam thiên hạ sất
-Thật á?_Tôi ngồi bât giậy, cố hỏi lại_Mày ko dụ dỗ ta chứ?
-Tất nhiên rồi, chỉ cần mày kí vào tờ giấy này, đảm bảo sau này ăn sung mặc sướng no mắt ngắm trai đẹp_Kì Như chìa ra trước mặt tôi tờ giấy, giục tôi
-Nếu lỡ ngươi lừa ta thì sao?
-Nếu thế, nhất định ta đi sẽ mặc khố chạy quanh trường cho ngươi xem, được chứ?_Kì Như khẩu khí hùng hồn tuyên bố, xem ra nó ko đùa, thế tôi cũng có chút yên tâm. Tôi mà bị hớ thì nó cũng thảm đời, đôi bên như nhau cả thôi
-Vậy đưa đây ta kí_Tôi ngoài mặt vẫn buồn buồn nhưng trong lòng như mở hội, mừng rơn rớn lấy tờ giấy trên tay Kì Như, toan kí mới nhận ra mình ko có bút_Ta ko có bút
Vừa dứt lời, tôi đã thấy Kì Như chạy như bay sang bàn cuối phòng, giật phắt cây bút của tên con trai tội nghiệp nào đó rồi với vận tốc tên lửa, phóng về chỗ tôi, giục giục như bị chó đuổi
-Rồi! Kí đi mày
-Rồi rồi!
Thấy tôi vừa kí xong, nó liền rút tờ giấy trong tay tôi, thật nhanh cất vào trong cặp, thái độ hấp tấp cực mờ ám, tôi bắt đầu nhăn mặt nghi ngờ:
-Sao ngươi lẹ thế, hay ngươi lừa gì ta phải ko?
-Làm gì có_Nó khua khua tay, miệng ko ngợt cười
-Nói mau, ngươi đang âm mưu gì hả?_Tôi đập bàn khí thế, nhất định phải bắt nó khai cho rõ trước khi tôi bị nó hại cho thê thảm mới được, để sau này còn có thứ mà trả thù
-Chẳng có chuyện gì đâu, chỉ là ngươi vừa chính thức trở thành quản lí club bóng rổ của anh ta mà thôi, như thế, 2 người sẽ có cơ hội ở gần nhau hơn, vun đắp tình cảm. Hehe, ta có tạo điều kiện hết sức cho ngươi rồi nha, cảm ơn ta đi
-Hả??? Club bóng rổ? Anh ngươi?_Như có sét đánh ngang tai, tôi sững người chết trân như Từ Hải. Kì Như đúng là Kì Như, ko thể khác được, một lần nó âm mưu hại tôi thì tất có lần hai lần ba, vậy mà tôi cứ ngu dốt chui vào cái bẫy nó giăng ra. Đời người đúng là ko thể nhìn mặt mà bẳt hình dong, tôi đúng là chỉ được cái tin người,giờ hối hận thì cũng chẳng còn cách nào nữa. Nó đã vọt lẹ rồi, còn tôi trơ trọi. Nhất định phải làm gì đó mới được
Thừa nhận đi, cậu yêu tôi, phải không? Thừa nhận đi, cậu yêu tôi, phải không? - Suzu Fukazime