If you truly get in touch with a piece of carrot, you get in touch with the soil, the rain, the sunshine. You get in touch with Mother Earth and eating in such a way, you feel in touch with true life, your roots, and that is meditation. If we chew every morsel of our food in that way we become grateful and when you are grateful, you are happy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 210 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 660 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:29:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 208: Mưu Sự Tại Nhân
uổi chiều, bộ máy Ban quản lý khu mở một cuộc họp, phân công công tác lại một lần nữa. Tăng Nghị là Phó chủ nhiệm thường trực, tất nhiên là phụ trách công tác hàng ngày của Ban quản lý. Hắn còn được phân công quản lý các hạng mục quy hoạch, chính sách, trọng điểm cùng với một số phương diện thu hút đầu tư.
Trong chuyện này, Gia Cát Mưu cũng không giằng co nhiều cho lắm. Ngay cả Lý Vĩ Tài cũng nhận ra lai lịch của Tăng Nghị không nhỏ, như thế nào một người lúc nào cũng dùng mưu tính kế như Gia Cát Mưu lại không biết. Huống chi ông ta vốn muốn đem sự việc của trường đại học Y đè lên vai Tăng Nghị. Chỉ có điều mệnh lệnh của thượng cấp đã khiến cho sự “đa mưu túc trí” của ông ta bị thất bại.
Tuy nhiên, ông ta rất nhanh đã điều chỉnh lại. Đối với loại cán bộ mạ vàng như thế này, chỉ cần hắn đừng xúc phạm đến quyền uy của mình thì chính mình cũng không cần so đo với hắn. Dù sao mình cũng là nhân vật số một của nơi này. Tăng Nghị phụ trách hạng mục xây dựng trường thì cứ để cho hắn một mình chịu sức ép. Cũng đỡ khiến cho ông chỉ vì mất trăm triệu kia mà phát sầu. Nhân vật số hai làm ra thành tích, thì lãnh đạo như mình cũng có tiếng thơm lây.
- Nếu là khu công nghệ cao thì nhiệm vụ hàng đầu chính là thu hút đầu tư. Đồng chí Tăng Nghị trên người trong trách không nhẹ.
Gia Cát Mưu sau khi phân công xong, mượn tách trà uống nước, quan sát vẻ mặt của Tăng Nghị.
Loại cán bộ chọn nhẹ sợ nặng, không có lý tưởng, đồng ý an phận thì Tăng Nghị cho tới bây giờ không phải là hạng người như vậy. Hắn rất thích làm việc nên lập tức nói:
- Ở quận đem công tác nặng nề giao cho tôi, chính là thể hiện sự tín nhiệm đối với cá nhân tôi. Tôi sẽ cố gắng làm tốt công tác này.
Gia Cát Mưu đối với cách nói của Tăng Nghị rất hài lòng. Ít nhất chứng tỏ ngày hôm nay mình cũng không uổng công. Ông ta thấy tên tiểu tử này hoàn toàn cảm nhận được sự coi trọng của ông ta đối với hắn.
- Phó chủ nhiệm Tăng có thể có thái độ như vậy là rất tốt.
Lý Vĩ Tài lúc này cười nói:
- Phó chủ nhiệm Tăng lúc trước ở huyện Nam Vân cũng phụ trách công tác thu hút đầu tư, thành tích rõ như ban ngày, còn được tỉnh nhiều lần khen ngợi. Tôi tin rằng Phó chủ nhiệm Tăng khi đến đây, nhất định sẽ đẩy mạnh khu công nghệ cao của chúng ta phát triển.
Gia Cát Mưu cười ha hả nói:
- Vâng, Phó chủ nhiệm Tăng cứ việc buông tay mà làm. Ở quận sẽ toàn lực ủng hộ công tác của cậu.
Nhưng trong lòng lại thầm mắng Lý Vĩ Tài là kẻ dối trá. Y khẳng định là nhìn thấy được lai lịch của Tăng Nghị, nên lúc này mới ra sức nịnh bợ. Cái gì là nhiều lần được khen ngợi. Được khen chính là huyện Nam Vân, cũng không phải là cá nhân Tăng Nghị.
Sau khi tan họp, Gia Cát Mưu cố ý gọi Tăng Nghị vào văn phòng của mình, hỏi han ân cần, xem Tăng Nghị có cần cái gì hay không.
- Cảm ơn Chủ nhiệm Mưu đã quan tâm, ở quận đã an bài tốt lắm. Tôi rất hài lòng.
Tăng Nghị cười, từ trong túi xách lấy ra một hộp Tướng Quân Trà, đặt trước mặt Gia Cát Mưu:
- Đây là tôi từ lãnh đạo huyện Nam Vân mà có được. Là Tướng Quân Trà chân chính đấy. Chủ nhiệm Mưu nếm thử nhé.
Tăng Nghị mới đến, chỉ là nhân vật số hai, không có khả năng lập tức nắm trong tay đại cục của Ban quản lý. Muốn làm việc thì phải tạo mối quan hệ thật tốt với nhân vật số một là Gia Cát Mưu. Gia Cát Mưu tuy rằng không thể làm gì mình, nhưng nếu sau này muốn đâm chọt sau lưng, cản trở mình thì chuyện gì cũng sẽ làm không được.
- Tướng Quân Trà là một loại trà ngon. Chỉ nghe mùi thôi thì đã thấm vào ruột gan rồi.
Gia Cát Mưu cầm lấy hộp Tướng Quân Trà, nhìn kỹ, thầm nghĩ quả nhiên là loại Tướng Quân Trà cao cấp nhất. Loại trà này hiện nay rất đắt. Gia Cát Mưu nhiều lúc cần mà cũng mua không được. Lần trước, ông ta ở trước mặt Chủ tịch thành phố nhõng nhẽo, Chủ tịch thành phố mới cho ông được hai hộp nhỏ.
- Chủ nhiệm Mưu nếu thích uống, tôi sẽ nhờ đồng nghiệp ở huyện Nam Vân mang hộ đến đây một ít.
Tăng Nghị cười, sau đó đánh giá văn phòng của Gia Cát Mưu. Hắn phát hiện Gia Cát Mưu là người rất biết thưởng thức. Phía sau chiếc ghế sofa tiếp khách là một cái quạt lông thật lớn. Thoạt nhìn giống như lông con cú mèo làm thành. Chiếc bàn làm việc màu đỏ sậm, ở trên cắm một lá cờ Đảng. Vách tường đằng sau có một vài chữ to “Cúc cung tận tủy, tử nhi hậu dĩ” (Cúc cung tận tụy đến chết mới thôi).
Tăng Nghị nhìn tám chữ này, liền tán thưởng một câu”
- Chữ đẹp, khí lực mười phần, khí thể sôi nổi.
Gia Cát Mưu liền cười nói:
- Đây là câu mà tôi thích nhất. Cố ý mời Canh Thất tiên sinh nổi tiếng về thư pháp ở Vinh Thành viết cho rồi về treo ở trong này để lúc nào cũng thức tỉnh chính mình.
Tăng Nghị thầm nghĩ, hóa ra là bút tích của danh gia, khó trách khí khái độc đáo như vậy.
Làm lãnh đạo đều rất thích ở trong phòng làm việc của mình treo một bộ thư pháp như vậy. Thứ nhất là tỏ vẻ văn nhã, thứ hai là thể hiện cõi lòng, ví dụ như chấp chính vì công, hoặc nhắc nhở mình phải bình tĩnh mỗi khi lâm đại sự.
Tám chữ này của Gia Cát Mưu xuất phát từ quân sư Gia Cát Lượng của Tam quốc “Hậu xuất sư biểu”. Tăng Nghị lại nghiền ngẫm, cái quạt lông trong văn phòng Gia Cát Mưu cùng với bức tranh thư pháp, Gia Cát Mưu sẽ không cho mình là Gia Cát Lượng chứ?
Điều này thật đúng như Tăng Nghị đã đoán. Gia Cát Mưu treo tám chữ này trong phòng làm việc cảu mình cũng không phải là thưởng thức ý nghĩa trong đó, mà một loại thuần túy tự mình thưởng thức mình. Chuyện này có một điển cố. Gia Cát Mưu lúc trước làm Chánh văn phòng cho một xã tên là Đại Nhạn của thành phố Bạch Dương. Lúc ấy lãnh đạo trực tiếp của ông ta chính là Chủ tịch thành phố Bạch Dương bây giờ Triệu Chiêm Binh. Có một năm, lãnh đạo tỉnh thị sát thành phố Bạch Dương, đi ngang qua xã Đại Nhạn. Gia Cát Mưu lúc đó liền cổ động Triệu Chiêm Binh ngay ở hai bên đường lộ kiểm tra hoa hướng dương. Sau đó còn treo đầy những tấm băng rôn tuyên truyền như “Thiết thực làm tốt công trình vạn mẫu hoa hướng dương. Dẫn dắt nông dân làm giàu”.
Lãnh đạo không biết hoa hướng dương như thế nào. Lúc đi ngang qua, chỉ thấy một mảnh ánh vàng rực rỡ. Cho nên ấn tượng rất khắc sâu. Bởi vì chuyện này mà Triệu Chiêm Binh một đường thăng chức rất nhanh. Cho đến khi làm đến Chủ tịch thành phố Bạch Dương thì liền mang Gia Cát Mưu đến luôn.
Ở thành phố có không ít người đều nghe rằng Gia Cát Mưu chính là quân sư của Chủ tịch thành phố Triệu.
Nhưng Gia Cát Mưu nếu thực sự có “Ba phần thiên hạ hùng thao vĩ lược” thì khu công nghệ cao cũng không đến mức có tình trạng như bây giờ. Tuy nhiên, Gia Cát Mưu lại cảm giác rất tốt. Mọi chuyện ông ta đều dùng chữ “mưu” trong đó. Đáng tiếc, ngoại trừ làm như thế nào để cho lãnh đạo chú ý là ông ta có thiên phú, thì còn những phương diện khác yếu kém vô cùng. Nói không dễ nghe, những cán bộ công nhân viên của khu công nghệ cao đều gọi Gia Cát Mưu là “Cẩu Đầu Mưu”.
Gia Cát Mưu lúc này nói:
- Cậu mới đến khu công nghệ của chúng ta, lẽ ra cần một thời gian để quen thuộc tình huống. Tuy nhiên, hiện tại có một hạng mục quan trọng cần Phó chủ nhiệm Tăng lập tức tham dự vào. Mong cậu thông cảm một chút.
Tăng Nghị cười nói:
- Công tác không đợi người, tôi có thể lý giải.
Gia Cát Mưu liền đứng lên, từ trên tủ văn kiện lấy ra một bao công văn nói:
- Đây là hạng mục của trường đại học Y. Ở tỉnh rất coi trọng hạng mục này. Sau này sẽ do Phó chủ nhiệm Tăng phụ trách.
Tăng Nghị sớm có tâm lý chuẩn bị. Chỉ có điều không nghĩ tới Gia Cát Mưu lại thống khoái giao hạng mục như vậy cho mình phụ trách, chẳng giống như khi đến huyện Nam Vân, Vương Kim Đường chỉ cho mình phụ trách trong văn phòng. Hắn tiếp nhận bao công văn rồi đặt sang một bên.
Gia Cát Mưu lại nói:
- Ở quận đang trong giai đoạn mới thành lập, rất nhiều địa phương đều rất cần tiền. Mỗi ngày đều cần một số lượng tiền lớn đầu nhập vào. Cho nên không có khả năng chiếu cố hết tất cả các hạng mục. Nhưng hạng mục trường đại học Y này, về phương diện tài chính, ở quận sẽ tận lực giúp đỡ. Phó chủ nhiệm Tăng cứ việc buông tay mà làm. Nhất định phải đem hạng mục này làm thành một công trình hàng đầu trong khu của chúng ta. Hướng tỉnh và thành phố đưa ra một đáp án thật hài lòng.
Tăng Nghị cũng không phải là gà mờ mới tiến vào thể chế. Gia Cát Mưu nói như vậy, hắn biết là ở quận không có tiền đầu nhập vào hạng mục này. Nhiều lắm thì là năm trong một, chiếu cố chút đỉnh. Nhưng kỳ thật thì đây cũng không tính là chiếu cố. Bởi vì mặc kệ hạng mục nào nhập vào trong khu công nghệ cao, năm trong một nhất định là phải có. Nếu không có điện, nước, điện thoại, xí nghiệp làm sao mà sản xuất? Công nhân làm sao mà làm việc?
- Có Chủ nhiệm Mưu và quận ủng hộ, tôi làm việc sẽ không còn đắn đo.
Tăng Nghị hiện tại cũng không biết tình huống rõ ràng, có nói cũng không nói được gì. Chỉ thêm hai ba câu khách sáo rồi rời khỏi văn phòng của Gia Cát Mưu.
Chờ hắn đi rồi, Gia Cát Mưu vẫn ngồi ở bàn làm việc, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái quạt lông, thích ý quạy lên, trên mặt tràn đầy bộ dạng đa mưu túc trí, bày mưu nghĩ kế.
Tăng Nghị trở lại văn phòng của mình, mở bao công văn. Sau khi xem xong tài liệu bên trong, hắn mới hiểu được Gia Cát Mưu vì sao lại thống khoái giao hạng mục này cho hắn phụ trách. Thật sự là hại người rất nặng. Gia Cát Mưu hứa hẹn cung cấp bốn năm trăm triệu cho hạng mục, nay lại bắt hắn thực hiện.
Tăng Nghị liền gọi Lý Vĩ Tài đến, hỏi:
- Chánh văn phòng Lý, tôi hôm nay mới tới, có một số việc muốn tìm anh để hỏi thăm một chút.
Lý Vĩ Tài sớm đoán chắc Tăng Nghị sẽ đến tìm mình, cho nên đem ghế dựa, ngồi xuống đối diện với Tăng Nghị nói:
- Phó chủ nhiệm Tăng, nếu muốn biết tình huống nào thì nếu tôi biết, tôi nhất định sẽ nói.
- Tình hình tài chính ở quận trước mắt như thế nào?
Tăng Nghị hỏi.
Lý Vĩ Tài liền lắc đầu, rất không vui nói:
- Chuyện này cục Tài chính là người rõ ràng nhất. Tuy nhiên, theo tôi được biết, thì hơn một năm qua, sổ sách của cục Tài chính không vượt quá con số hai chục triệu.
Tăng Nghị biết mình đã bị Gia Cát Mưu cho vào bẫy. Toàn bộ khu không có bao nhiêu tiền, Gia Cát Mưu đã dám mở miệng hứa hẹn cung cấp một phần ba chi phí xây dựng. Đây không phải là giả dối sao? Tuy nhiên, đây cũng không thể hoàn toàn xem là âm mưu. Bảo hắn phụ trách việc chuẩn bị xây dựng trường đại học Y là do ý của tỉnh. Gia Cát Mưu chỉ là thuận tay đẩy thuyền mà thôi.
Lý Vĩ Tài trong lòng âm thầm thở dài vì Tăng Nghị. Vừa mới đến đảm nhiệm liền nhận phải một cục diện rối rắm như vậy. Cẩu Đầu Mưu này hại người rất nặng. Y nói tiếp:
- Phó chủ nhiệm Tăng hiện tại là lãnh đạo của tôi, tôi cũng không giấu diếm cậu. Ở quận trước mắt một phân tiền cũng không lấy ra ngoài được. Chủ nhiệm Mưu có quy định, hễ vượt quá hai ngàn thì phải tìm ông ta ký tên.
Đường đường một khu công nghệ tiên tiến hiện đại, hai ngàn không ngờ cũng phải tìm nhân vật số một ký tên. Tăng Nghị âm thầm lắc đầu, đây không bằng một phòng Xúc tiến đầu tư nho nhỏ của huyện Nam Vân nữa.
Lý Vĩ Tài thấy Tăng Nghị không nói chuyện, trong bụng thầm nhủ vị Phó chủ nhiệm Tăng lúc này đã bị đặt trên lò nướng. Tuy nhiên, phá hư không chỉ riêng việc này. Lý Vĩ Tài lại nói:
- Lẽ ra, hạng mục trường đại học Y lớn đến như vậy, thì không còn là chuyện của khu công nghệ cao nữa, mà ở thành phố cũng được lợi. Nhưng tài chính của thành phố cũng không lạc quan. Khu công nghệ cao thành lập đã ba năm rồi, Ở thành phố trước sau đã đầu nhập vào hơn ba trăm triệu, tình hình cũng rất khẩn trương.
Tăng Nghị thầm nghĩ, khu công nghệ cao làm thành cái dạng này, không thể trả lại cho thành phố một phân tiền, lại bắt thành phố tiếp tục đầu nhập vào. Cho dù tài chính thành phố Bạch Dương có dồi dào thì cũng không chống đỡ được bao lâu. Nói không chừng thành phố sẽ bỏ cuộc mất.
Lý Vĩ Tài lại thở dài, giả bộ thay Tăng Nghị lo lắng nói:
- Sợ là phải tìm biện pháp ở chỗ khác rồi. Nói cách khác, tìm thành phố để xin là không trông cậy được rồi. Nếu không thì Gia Cát Mưu đã làm từ lâu.
Tăng Nghị liếc mắt một cái, thầm nghĩ Lý Vĩ Tài này thật đúng là lợi hại. Lúc trước sao không nhắc nhở tôi, nếu có nhắc nhở thì tốt xấu gì mình cũng còn có thể nói chuyện với Gia Cát Mưu.
- Tôi tin rằng khó khăn chỉ là tạm thời.
Tăng Nghị chuyển đề tài:
- Tình huống đất dự trữ ở quận như thế nào?
Lý Vĩ Tài có chút bất ngờ. Tăng Nghị khi nghe tình huống này, không ngờ mặt không đổi sắc, hình như chút cũng không để trong lòng. Chẳng lẽ hắn có biện pháp giải quyết khoản tiền mấy trăm triệu kia sao? Điều đó là không có khả năng. Ngay cả thành phố cũng không có khả năng xuất ra nhiều tiền như vậy. Lý Vĩ Tài hơi sửng sốt rồi khẩn trương nói:
- Ở quận từ khi thành lập khu thì rất coi trọng công tac trưng thu đất. Trước mắt thì có rất nhiều. Đủ cung ứng trong hai ba năm.
Tăng Nghị hơi gật đầu. Chỉ cần đáp ứng vấn đề đất đai để xây dựng trường là được rồi. Sự tình đã tốt rồi. Trường đại học Y cũng không phải ngày một ngày hai là có thể xây dựng xong, hẳn sẽ cần một khoảng thời gia rất dài. Trước chỉ cần hai ba trăm triệu tài chính thì có thể duy trì vận hành. Cho nên, khu công nghệ cao đồng ý cung cấp mấy trăm triệu thì cũng không nhất định là phải có ngay bây giờ. Về sau nếu thật muốn dùng đến khoản tiền này thì cùng lắm đi vay nợ ngân hàng thôi.
Tuy nhiên, trước mắt, vấn đề lớn nhất của khu công nghệ là đất không đáng giá. Cho dù là vay ngân hàng, sợ là cũng không vay được bao nhiêu. Cho nên, muốn giá đất tăng nhanh, biện pháp duy nhất chính là thu hút đầu tư.
Chỉ có xí nghiệp đến đây thì đất mới có thể bán đi. Bán đất thì khu công nghệ cao mới có tiền. Đến lúc đó, nói không chừng trường đại học Y sẽ không còn mượn nợ nữa. Ngoài ra, có xí nghiệp thì còn có thu nhập từ thuế. Có người thì còn có tiêu phí. Về sau chậm rãi sẽ hình thành một tuần hoàn thật tốt. Nhưng bán đất cũng không phải là kế lâu dài, chỉ có thể dùng để giải quyết vấn đề tài chính trước mắt thôi.
Trong nước có rất nhiều địa phương đang làm các loại khai thác kinh tế, phát triển khu công nghệ. Muốn làm cho tốt nhưng ngược lại lại là lẫn lộn đầu đuôi, biến tài chính thành thuần túy thổ địa. Chỉ vì cái trước mắt mà đem giá đất đẩy lên cao, khiến bọn đầu cơ đất trục lợi. Nhưng lại khiến cho xí nghiệp không gánh vác nổi, cuối cùng không thể không đóng cửa.
Biết rõ hiện trạng của khu công nghệ cao, Tăng Nghị trong lòng có chút bất đắc dĩ. Từ Nam Vân đến Bạch Dương, chính mình đi một vòng lớn, kết quả lại quay về cái nghiệp cũ, vẫn phải làm thu hút đầu tư.
Tuy nhiên, lần này cũng may là mình còn có quyền lên tiếng nhất định. Ít nhất có thể trong phương diện chính sách, quy hoạch đưa ra những phương hướng nắm chắc, không đến mức dẫm vào vết xe đỗ như những địa phương khác.
Lý Vĩ Tài thấy Tăng Nghị khí định thần nhàn, vân nhạt phong khinh, thầm nghĩ Phó chủ nhiệm Tăng thật sự không đơn giản. Nếu đổi lại là người khác thì sợ rằng sớm mặt co mày cáu. Tuổi còn trẻ mà biết cách giữ bình tĩnh như vậy thì thật sự là hiếm thấy. Xem ra Cẩu Đầu Mưu lần này gặp phải đối thủ rồi. Tiểu tử này không phải là người dễ đối phó.
- Phó chủ nhiệm Tăng, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép về trước.
Lý Vĩ Tài cười:
- Tối nay, ở quận sẽ tổ chức bữa tiệc hoan nghênh, chào đón Phó chủ nhiệm Tăng.
Tăng Nghị hơi khoát tay cười nói:
- Khiến Chánh văn phòng Lý phải lo lắng, tối nay tôi nhất định sẽ đến.
Đối với loại người dối trá như thế, Tăng Nghị cũng không muốn dây dưa quá lâu.
Lý Vĩ Tài đứng dậy xin phép ra ngoài. Khi đi ra ngoài rồi mà trong lòng vẫn còn rất buồn bực. Rốt cuộc thì Phó chủ nhiệm Tăng có diệu kế gì mà có thể đúng lúc giải quyết được một khoản tiền lớn như vậy.
Ngày hôm sau, Tăng Nghị bắt đầu đi thị sát các nơi trong quận. Vừa đi vừa hiểu biết hiện trạng của quận như thế nào. Ngoài ra còn để xem trường đại học Y nên xây dựng chỗ nào cho thích hợp.
Liên tiếp vài ngày, Tăng Nghị đều làm công việc này. Buổi sáng thì đến Ban quản lý điểm danh, sau đó ngồi xe ra ngoài. Cho đến giờ tan tầm mới trở lại.
Gia Cát Mưu quan sát mấy ngày, có chút ngồi không yên. Trọng trách mấy trăm triệu đang đè lên người, nhưng Tăng Nghị lại không tìm mình tố khổ, lại không đi thoạt động ở cấp trên. Điều này có chút không thích hợp. Là hắn đã nắm chắc thắng lợi, hay đã biết mình không thể hoàn thành nhiệm vụ, chuẩn bị phá hư?
Nếu là có nắm chắc thắng lợi, thì tốt rồi. Còn nếu phá hư thì Gia Cát Mưu tuyệt đối không cho phép chuyện này phát sinh. Trường đại học Y là một hạng mục trọng điểm của tỉnh. Nếu Tăng Nghị phá hư, ở tỉnh truy cứu xuống, chính mình là người thứ nhất khó thoát khỏi trách nhiệm. Dù sao trường đại học Y được quyết định xây dựng ở đây trước, Tăng Nghị nhậm chức sau. Bản thân ông ta phải chịu trách nhiệm cho nó.
Gia Cát Mưu cảm thấy chính mình cần phải nhắc nhở Tăng Nghị. Buổi sáng hôm sau, ông ta mời dự họp bộ máy lãnh đạo Ban quản lý.
- Đầu tiên, tôi xin tuyên bố một quyết định quan trọng. Ngày mốt, ở tỉnh sẽ cùng với quỹ y tế David ký hiệp nghi quyên tiền xây dựng trường đại học. Ở tỉnh đối với hạng mục này rất coi trọng. Hiệp nghị là do Phó chủ tịch tỉnh Niếp Quốc Bình ký tên. Hạng mục này là do đồng chí Tăng Nghị phụ trách. Đến lúc đó, tôi sẽ cùng với cậu ấy đến tỉnh tham dự nghi thức ký tên.
Gia Cát Mưu sau khi nói xong thì liền nhìn Tăng Nghị:
- Phó chủ nhiệm Tăng, những tài liệu có liên quan đến hạng mục cậu đã hiểu hết chưa?
Tăng Nghị gật đầu.
- Đã hiểu hết rồi.
- Vậy thì có gì khó khăn thì cứ nói ra.
Gia Cát Mưu cổ vũ:
- Có cái gì khó khăn thì cứ trình bày, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp.
Những vị Phó chủ nhiệm Tăng, Phó bí thư khác tất cả đều trong lòng đánh bộp, thầm nghĩ chúng ta chỉ có vài người, có thể nghĩ ra biện pháp gì. Thật muốn có biện pháp thì cũng sẽ không lên tiếng, thuận tay đồng ý trong cuộc họp phân công mấy ngày hôm trước đâu. Việc này không phải đã giao cho Tăng Nghị rồi sao, như thế nào lại thành chuyện của mọi người?
Gia Cát Mưu trước mặt nhiều người tất nhiên là phải duy trì thái độ ủng hộ của mình đối với hạng mục này. Ít nhất là ngoài mặt. Ông ta đều đã “mưu lược” tốt lắm. Nếu Tăng Nghị tố khổ, thì chính mình liền “cố mà làm”, đến thành phố một chút, lấy hai ba chục triệu. Kể từ đó, chuyện này hoàn toàn là triệt để giao cho Tăng Nghị. Ở quận đã mạnh mẽ ủng hộ, sự tình làm không xong thì năng lực của Tăng Nghị cậu là có vấn đề.
Tăng Nghị hắng giọng một chút, mở ra quyển sổ ghi chép của mình nói:
- Khó khăn thì không có, ý tưởng thì thật ra có một chút.
Xoảng!
Lý Vĩ Tài vừa mới nâng tách trà thì liền đánh rơi xuống bàn hội nghị, quay tròn. Y giật mình. Vài trăm triệu, Phó chủ nhiệm Tăng không ngờ nói không có khó khăn, Hắn rốt cuộc có đọc kỹ qua tài liệu không, hay căn bản là không thấy?
Thủ Tịch Ngự Y Thủ Tịch Ngự Y - Ngân Hà Cửu Thiên