What holy cities are to nomadic tribes - a symbol of race and a bond of union - great books are to the wandering souls of men: they are the Meccas of the mind.

G.E. Woodberry

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 210 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 660 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:29:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 200: Bắt Tận Gốc
gười không có việc gì chứ?
Trần Long khẩn trương hỏi:
- Thanh Hạm đâu? Cô ấy không sao chứ?
Tăng Nghị nói:
- Người không có việc gì nhưng chiếc xe thì có chuyện.
Trần Long nhẹ nhàng thở ra. Người không có việc gì là tốt rồi. Lần trước Diệp Thanh Hạm và bạn bè gặp chuyện không may, Trần Long đến nay vẫn còn nhớ, Đồn cảnh sát lúc ấy gặp phải áp lực rất lớn. Dù sao Bạch Gia Thụ cũng là con trai của Phó chủ tịch Ủy ban Mặt trận Tổ quốc.
Đứng trước xe đại khái nhìn thoáng qua, xe của Tăng Nghị là chiếc xe tải nhỏ mượn của nhà máy trà Tướng Quân, không đáng giá. Nhưng tổn thất là chuyện nhỏ, mấu chốt là nơi này là nơi sinh sống của dân cư. Phát sinh sự kiện đập xe như thế này, tính chất vẫn rất ác liệt.
Trần Long là lão cảnh sát, kinh nghiệm phong phú, Chỉ biết việc này là không đơn giản. Dám ở khu tập thể nhà máy cơ giới đập xe, bảo vệ nhà máy như thế nào một chút tin tức cũng không có. Sự tình phát sinh lâu như vậy, bảo vệ một người cũng không thấy ai đến. Điều này cũng rất khác thường. Trần Long lập tức xuất ra điện thoại, ra lệnh nói:
- Mau đến đây, trước đem bảo vệ khống chế tại chỗ cho tôi. Nhanh lên!
Cúp điện thoại, Trần Long nói:
- Yên tâm đi, bọn chó này không chạy được đâu.
Hiển nhiên, y đối với phán đoán của mình rất tự tin. Cho dù bắt không được người đập xe thì cũng biết được rõ ràng là ai đã đập xe.
David ở một bên oán giận:
- Trị an ở Vinh Thành thật sự là quá kém.
Trần Long nhìn David không biết là ai, nhưng trong lòng rất không thích, thầm nghĩ ít nhất là khu Thiên Phủ của tôi, trị an vẫn rất bảo đảm.
David lên tiếng:
- Vừa rồi bên cảnh sát các người không ngờ lại dám uy hiếp bác sĩ Tăng.
Trần Long phía sau lưng lập tức thấm một tầng mồ hôi lạnh, trong lòng giận dữ. Đồ con rùa, ai lại đào hố chôn mình như thế? Cậu uy hiếp Tăng Nghị, còn không bằng trực tiếp uy hiếp bố đây. Thật sự là muốn chết mà.
Cũng may là Tăng Nghị đã nói thay y một câu:
- David tiên sinh cũng không thể nói như vậy. Trị an ở Vinh Thành, tôi thấy so với nước Mỹ bất luận một địa phương nào cũng đều tốt hơn. Hôm nay việc này chỉ là ngẫu nhiên. Còn cái tên cảnh sát vừa rồi cũng chỉ là một trong rất ít con sâu làm rầu nồi canh thôi. Cảnh sát sẽ xử lý rất tốt.
David nhún vai, không nói gì nữa.
Tăng Nghị lời nói cũng rất có đạo lý. Vinh Thành là một thành phố có hơn mười ngàn nhân khẩu. Bất luận một thành phố có quy mô lớn như vậy đều không có khả năng làm tốt công tác trị an. Đây cũng chính là một nan đề cần giải quyết của các thành phố lớn.
Trần Long liền hiểu được ý tứ của Tăng Nghị. Sự việc này chỉ là ngẫu nhiên, nhưng tên cảnh sát đó tất nhiên là cần phải xử lý. Y lập tức lên tiếng:
- Chức trách của cảnh sát nhân dân là bảo vệ người dân. Loại bại hoại như thế, cảnh sát chúng tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý, rửa sạch những con sâu trong đội ngũ cảnh sát, tuyệt không nuông chiều. Nếu còn có hành vi không làm tròn trách nhiệm, chúng tôi nhất định sẽ tra ra tận đáy.
Tăng Nghị nghe Trần Long nói như vậy, chỉ biết Khương Tân Kiến lần này khẳng định là trốn không thoát. Hắn không có khả năng đứng ở chỗ này cùng cảnh sát đem chuyện này điều tra cho rõ ràng, nhân tiện nói:
- Lại gây thêm phiền toái cho anh. David tiên sinh là khách quý của tỉnh. Vừa rồi cũng phải chịu sự kinh hãi, tôi chở anh ta về trước.
Trần Long liền lấy cái chìa khóa xe, nói:
- Dùng xe của tôi đi. Chuyện này sau khi chúng tôi điều tra rõ ràng, nhất định sẽ cho cậu và vị đây một công đạo.
Y buổi tối đi ra ngoài không dùng xe cảnh sát, chỉ dùng một chiếc xe bình thường.
Tăng Nghị cũng không khách khí với Trần Long, nhận lấy cái chìa khóa xe, sau đó bảo David lên xe rời khỏi khu tập thể nhà máy cơ giới Lam Quang.
Trong chỗ bảo vệ của nhà máy Lam Quang, trưởng phòng Lưu đang ngồi ở bàn làm việc, vừa hút thuốc, vừa xem TV, thỉnh thoảng lại quay sang nói chuyện với hai gã bảo vệ vừa rồi.
- Con gái của lão Diệp thật sự là xinh đẹp. Đáng tiếc lại bị cái tên khốn kiếp Khương Tân Kiến thầm thương trộm nhớ rồi.
Một bảo vệ cảm thán nói.
Một người bảo vệ thở dài nói:
- Khương Tân Kiến cũng đã gây ra không ít tai họa, đều lấy đi hết những cô gái tốt ở nhà máy chúng ta. Xa không nói, nói đến cô gái năm ngoái, thiếu chút nữa là….
- Không để yên cho tôi xem TV à?
Trưởng phòng Lưu mày dựng thẳng lên, nói:
- Lúc đi làm thì nói nhỏ, có còn muốn làm trong nhà máy nữa không?
Hai gã bảo vệ lập tức ngưng nghị luận. Xem TV trong lúc làm việc thì không sai, còn nói nhỏ thì lại không đúng. Đây là thói đời gì vậy?
Bang, bang! Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ.
Trưởng phòng Lưu lên tiếng:
- Ra xem ai vậy?
Một bảo vệ liền đi ra mở cửa, vừa mới mở then cài thì chợt nghe một tiếng rầm. Cánh cửa bị đẩy mạnh, khiến gã bảo vệ bị đẩy lui bảy tám bước, thiếu chút nữa là đụng ngã cái TV xuống dưới đất.
- Tất cả đều không được nhúc nhích.
Năm sáu cảnh sát liền vọt vào, trong tay cầm khẩu súng lục, họng súng tối om chỉ vào mấy người trong phòng.
Trưởng phòng Lưu mẩu tàn thuốc còn lại liền rớt xuống. Sao lại thế này? Hình như đây là người của đội cảnh sát hình sự phân cục:
- Đồng chí cảnh sát, có chuyện gì vậy?
- Mau đứng im!
Một gã cảnh sát tiến lên nắm lấy áo của Trưởng phòng Lưu, ném về phía bàn làm việc, khiến cho Trưởng phòng Lưu ngã chổng vó lên trời.
Trưởng phòng Lưu còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị một cảnh sát đè xuống, sau đó bắt chéo hai tay ông ta ra đằng sau, nghe được tiếng răng rắc của xương. Trưởng phòng Lưu vừa thấy thì biết rằng cảnh sát không nói giỡn, vội vàng hô:
- Tôi họ Lưu, là tổ trưởng tổ bảo vệ của nhà máy. Tôi và Cục trưởng của các người có quen biết nhau.
- Bớt nói nhảm đi!
Cảnh sát hung hăng đạp cho Trưởng phòng Lưu một cước:
- Quen biết ai thì cũng vô dụng.
Hai gã bảo vệ viên quỳ rạp xuống mặt đất, cũng bị khóa chặt tay ra đằng sau, run run nói:
- Thật oan uổng quá! Chúng tôi cái gì cũng không làm, vì sao lại bắt chúng tôi?
Cảnh sát lại một phen nói:
- Theo dõi trong phòng chưa? Khu nhà xưởng và tập thể của nhà máy Lam Quang cũng trang bị không ít camera đâu.
- Ở gian trong phòng bên cạnh.
Trưởng phòng Lưu nhìn ra cửa.
Lập tức có hai cảnh sát đi ra ngoài, rất nhanh khống chế bên phòng theo dõi, từ ở bên trong bắt được một gã bảo vệ, cùng nhau lôi lại đây.
Trưởng phòng Lưu ngồi xổm trên mặt đất, cánh tay bị bắt chéo đằng sau lưng, khó chịu vô cùng. Ông ta nói:
- Tôi thật quen biết với Cục trưởng các người. Chúng tôi đã từng cùng nhau uống rượu. Hôm nay việc này có phải là có hiểu lầm đúng hay không?
- Đúng cái đầu mẹ anh!
Cảnh sát đứng đằng sau tát vào ót ông ta một cái:
- Mau thành thật đi. Hiện tại ông không có tư cách đặt câu hỏi.
Mấy gã bảo vệ cúi đầu, liếc mắt nhìn gã Trưởng phòng xui xẻo, thầm nghĩ bình thường ông nói đúng hay không thì không sao, hiện tại lại hỏi cảnh sát đúng hay không. Ông không phải là tìm đánh sao? Cảnh sát hỏi ông cái gì thì ông trả lời cái đó là được rồi.
Trần Long lúc này đi đến, vẻ mặt tức giận.
Trưởng phòng Lưu nhìn thấy Trần Long thì lập tức nói:
- Sếp Trần, sếp Trần, tôi là Lưu Hảo, ngài mau…
Trần Long đứng chống nạnh, làm như không nhìn thấy Trưởng phòng Lưu, quát to:
- Tôi chỉ hỏi một câu, chiếc xe tải cũ dưới lầu là do ai đập?
Mấy gã bảo vệ run lên, biết rằng chuyện không ổn. Xe kia là bọn họ đập theo lệnh của Khương Tân Kiến. Mọi người cứ nghĩ rằng Khương Tân Kiến là cảnh sát thì hẳn là không có việc gì. Ai ngờ chỉ trong chớp mắt thì người của đội cảnh sát hình sự đã đến, mà lại là Phó cục trưởng phân cục tự mình mang đội.
- Không nói à?
Trần Long trừng mắt, vẻ mặt uy nghiêm:
- Tôi đây đành phải mời mọi người về cục một chuyến.
Cảnh sát lập tức tiến lên, bắt gọn mấy người ra bên ngoài, vừa đi vừa quát:
- Đồ đê tiện, sếp Trần chúng tôi hỏi câu đó là cho các người một cơ hội. Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Được, trở về cục rồi cho các người từ từ giải thích.
Một gã bảo an bị tư thế hùng hổ của cảnh sát dọa cho run lên:
- Sếp Trần, tôi nói, tôi nói…
Cảnh sát liền đem tên kia túm lên:
- Nói mau.
- Xe là do đám người Trưởng phòng Lưu đập, còn săm lốp là do Khương Tân Kiến đâm thủng.
Gã bảo an này cảm thấy chính mình rất oan uổng. Y là người ở phòng theo dõi:
- Trưởng phòng Lưu còn bảo tôi xóa đoạn băng theo dõi đi.
Trần Long vung tay lên, cảnh sát liền mở tay gã bảo an này ra.
- Được, cậu có công tố cáo. Khi phá án, chúng tôi sẽ suy xét lại.
Ba người Trưởng phòng Lưu lập tức mặt xám như tro, cả người run rẩy. Con mẹ nó! Cái tên tiểu tử này quá vô sỉ, không đánh không mắng liền khai ra như vậy. Đúng là cái loại nhu nhược!
Trần Long vẫn là bộ dạng uy nghiêm:
- Cho ba người cơ hội lần cuối. Nếu tiếp tục khăng khăng một mực thì kết cục các người biết rồi đấy.
Trưởng phòng Lưu còn chưa phản ứng lại thì hai gã bảo vệ còn lại đã như gã mổ thóc, vội gật đầu không ngừng, e sợ mình chỉ cần chậm một chút thì Phó cục trưởng Trần sẽ đổi ý.
- Cái tên cảnh sát uy hiếp người nước ngoài là ai?
Trần Long quát to.
Trưởng phòng Lưu miệng run rẩy, còn đang do dự có nói hay không thì hai gã bảo vệ bên cạnh đã vội hô to:
- Là Khương Tân Kiến, là Khương Tân Kiến. Cũng là anh ta bức chúng tôi phải đập xe. Chúng tôi đều là bị bắt buộc.
Trần Long nhíu mày lại. Lại là Khương Tân Kiến. Cái tên tiểu tử Khương Tân Kiến này y cũng biết, là con trai của Phó giám đốc nhà máy Lam Quang Khương Sơn. Lúc trước vì muốn an bài con trai mình vào đồn cảnh sát thực tập mà Khương Sơn đã tìm đến y.
Cảnh sát liền nhanh chóng tháo còng cho gã bảo vệ.
- Có biết tên tiểu tử đó ở đâu không?
Trần Long lại hỏi.
Gã bảo vệ còn lại há miệng muốn trả lời nhưng thật đáng tiếc lại không biết Khương Tân Kiến ở chỗ nào.
Trưởng phòng Lưu lúc này cũng đã có được cơ hội cuối cùng:
- Tôi biết, cậu ta đang ở trong phòng hoạt động.
Nói xong thì liếc mắt nhìn gã bảo vệ xui xẻo kia, thầm nghĩ cuối cùng bố cũng đoạt được cơ hội tố cáo rồi. Cậu còn chưa đủ cấp bậc đâu. Khương Tân Kiến ở đâu làm sao mà cậu biết được.
- Phòng hoạt động của nhà máy vốn là cấp cho công nhân giải trí, thư giãn. Nhưng Khương Tân Kiến lại đem phòng hoạt động này cho người khác thuê, mở một quán mạt chược, bên trong chướng khí mù mịt.
Trưởng phòng Lưu liền khoe khoang tin tức mà mình biết.
Đáng tiếc Trần Long lại không có hứng thú, quay người lại bước ra ngoài. Y hiện tại biết rằng chỉ cần bắt được Khương Tân Kiến thì cái gì cũng có thể biết rõ ràng.
Cảnh sát ở đằng sau một phen đẩy Trưởng phòng Lưu, quát:
- Dẫn đường! Nếu không bắt được người thì ông chờ nhận xui đấy.
- Nhất định sẽ bắt được, nhất định sẽ bắt được.
Trưởng phòng Lưu cam đoan. Ông ta cũng không muốn lãng phí cơ hội này, trở thành người chịu tội thay.
Phòng hoạt động nằm ở khu trung tâm khu tập thể. Trần Long gọi thêm mười mấy cảnh sát, liền chạy tới bên kia.
Thật xa có thể nghe được thanh âm tẩy bài. Trần Long nhướng mày, hướng cảnh sát đằng sau làm một tư thế. Lập tức có một người đi lên, một cước đá văng cửa phòng hoạt động. Sau đó đại đội cảnh sát liền vọt vào.
Phòng hoạt động rất rộng, bày chừng hai mươi bàn mạt chược, khói bốc mù mịt. Không ngờ tất cả các bàn đều ngồi đầy người. Thật là buồn cười. Trên tường có treo một tờ quảng cáo tuyên truyền thật lớn “Tăng cường thể chất, phong phú cuộc sống”. Xem ra trước kia nơi này hẳn là bày bàn bida, hoặc bóng bàn, thiết bị tập thể hình.
- Tất cả ôm đầu vào góc tường.
Cảnh sát lớn tiếng quát:
- Ai dám lộn xộn, tội chồng thêm tội.
Nhìn cảnh sát mang súng, đám người chơi mạt chược không ai dám động, vẻ mặt kích động. Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Sau đó đều ôm đầu nép vào góc tường, ngồi xổm xuống, thầm nghĩ mình chỉ là đánh một vài ván mạt chược nhỏ thôi mà.
- Bên trong có Khương Tân Kiến hay không?
Trần Long hỏi.
Trưởng phòng Lưu lay động đầu, chỉ tay vào một cánh cửa nhỏ cuối phòng hoạt động nói:
- Ở bên trong đấy.
Trần Long nháy mắt, hai gã cảnh sát hình sự liền cầm khẩu súng bước qua, một cước đá văng cửa, quát lớn:
- Tất cả đều không được nhúc nhích.
Sau đó lại có thanh âm nổ súng.
Thấy gã cảnh sát thần sắc khẩn trương, thanh âm khiển trách khá dồn dập, còn có tiếng nổ súng. Trần Long biết rằng bên trong có chuyện, liền chạy qua.
Hướng bên trong nhìn thoáng qua, Trần Long có thể nói hôm nay bắt được con cá lớn. Không ngờ bên trong có bày năm cái máy đánh bạc, roulette, bài cửu đủ mọi thứ. Mười mấy người đang ở bên trong đánh bạc.
- Toàn bộ ngồi xuống cho tôi.
Trần Long rút súng ra, nổ một tiếng súng cảnh báo. Đây là phát ra tín hiệu của cảnh sát. Nếu ai còn dám khắng cự bắt giữ thì cảnh sát có quyền nổ súng. Những con bạc này chuyện gì cũng có thể làm được. Trần Long cũng không muốn cho thủ hạ của mình hôm nay xảy ra chuyện. Một tiếng nổ súng là trao quyền nổ súng cho mọi người, cũng để làm kinh sợ những con bạc, làm cho bọn họ không dám phản kháng.
Khương Tân Kiến ở bên trong nghe được một tiếng súng vang, run người lên. Y rõ nhất hàm nghĩa của tiếng súng, lúc này hô:
- Ngồi xổm xuống, ngồi xuống mau.
Trần Long liếc mắt một cái, đã nhìn thấy Khương Tân Kiến. Người này không ngờ còn mặc trang phục cảnh sát mà đi đánh bạc. Quả thật là chút cũng không để ý đến hình tượng cảnh sát nhân dân. Trần Long không khỏi lửa giận ngút trời.
Trưởng phòng Lưu lúc này tiến lên và xác nhận nói:
- Sếp Trần, cái tên tiểu tử mặc trang phục cảnh sát chính là Khương Tân Kiến.
Khương Tân Kiến nhìn thấy rõ ràng run lên. Cảnh sát cũng đã bắt Lưu Hảo. Đây không phải là bắt đánh bạc mà là vì chuyện đập xe mà tới. Khương Tân Kiến cảm thấy trước mắt mình tối sầm. Chính mình chỉ có điều chân trước vừa mới bước vào phòng đánh bạc, cảnh sát đã xuất hiện sau lưng. Hơn nữa lại là Phó cục trưởng Trần tự mình mang đội. Đồn cảnh sát hiệu suất phá án cao. Ý tứ phương diện này còn không rõ ràng. Chính mình đã đập không đúng xe, đành rước họa.
Khương Tân Kiến mềm nhũn nằm trên mặt đất. Xong rồi, lúc này toàn bộ đều xong rồi. Chính mình trăm cay nghìn đắng, trước mắt thì đợt thực tập sắp kết thúc, sắp trở thành một người cảnh sát thực thụ. Không ngờ lúc này lại xông ra họa như vậy.
Y như thế nào cũng không rõ. Một chiếc xe tải nhỏ, lại mang biển số thành phố Long Sơn. Hơn nữa còn không phải ở thành phố mà là ở huyện, như thế nào lại kinh động đến Phó cục trưởng phân cục như thế.
Trần Long tiến lên hai bước, sắc mặt đen lại như dọa người, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bờ vai của Khương Tân Kiến. Hai cái dấu trên vai hắn là dấu hiệu của một cảnh sát thực tập, sau khi trở thành cảnh sát chính thức thì sẽ có quân hàm cảnh sát.
- Mau trói cái tên cảnh sát bại hoại này lại cho tôi.
Trần Long gần như rống lên. Thể diện của cảnh sát toàn bộ đều bị tên tiểu tử này làm cho mất hết. Đập xe, uy hiếp người khác đã đủ làm cho mình căm tức. Y không ngờ còn dám mặc trang phục cảnh sát để đánh bạc. Việc này nếu truyền ra ngoài thì phân cục Thiên Phủ sau này làm sao mà ngẩng đầu lên được.
Cảnh sát làm sao mà không rõ cơn tức giận của Trần Long, tiến lên một cước đá vào mặt Khương Tân Kiến, khiến y ngã ngửa ra đằng sau.
A…. Khương Tân Kiến hô lên một tiếng.
Còn chưa kịp kêu lên xong, cảnh sát hung thần ác sát đã tiến lên, lột bỏ trang phục của cảnh sát, sau đó gắt gao kéo hai tay ra đằng sau.
- Tôi là nằm vùng, là trinh sát do sở phái tới…
Khương Tân Kiến còn có điểm nhanh trí, cuống quýt cầu xin tha thứ.
Lời nói còn chưa dứt thì một cái tát liền đập tới.
- Nằm cái đầu mẹ cậu!
Mặc trang phục cảnh sát đến nằm vùng, y là đứa cảnh sát ngu ngốc hay là con bạc ngu ngốc?
Chính Trần Long cũng bị Khương Tân Kiến này làm cho hết nói nổi. Y vung tay lên, bảo người bắt hết mấy con bạc này đi. Về phần những người chơi mạt chược bên ngoài thì chỉ lưu lại hai cảnh sát canh giữ. Sau đó thông báo cho người của đồn cảnh sát nhân dân đến xử lý.*
Trở lại đồn cảnh sát, Trần Long suốt đêm thẩm vấn, rất nhanh biết được chân tướng sự tình, giống như y đã đoán. Việc này tuy rằng Khương Tân Kiến xung đột với Tăng Nghị, nhưng lại có quan hệ với Diệp Thanh Hạm.*
Nhưng phòng đánh bạc của nhà máy cơ giới Lam Quang đã khiến Trần Long tra ra được một chút chuyện. Gần đây có người trong khu báo cảnh sát, nói là bị con bạc cướp hết tiền. Chuyện như vậy đã phát sinh vài lần, cảnh sát đã phái người kiểm tra, nhưng vẫn chưa tìm được nơi đánh bạc. Hóa ra là nằm trong khu tập thể của nhà máy. Đây thuộc phạm vi bảo vệ của nhà máy Quang Lam quản lý. Nếu bảo vệ không che chở thì làm sao mà tra không ra chứ?
Căn cứ vào thẩm vấn, phòng đánh bạc là do em vợ của Khương Sơn mở ra. Vợ của Khương Sơn cũng có cổ phần bên trong. Khương Sơn tuy rằng không có bỏ vốn, nhưng nơi đánh bạc là nơi ông ta cấp cho em vợ của mình thuê. Hơn nữa lại còn che giấu.*
Trần Long quyết định đem vụ án này trở thành một vụ án lớn để xử lý, suốt đêm phái người đi bắt em vợ và vợ của Khương Sơn. Em vợ của Khương Sơn đã nghe được phong thanh, sớm bỏ trốn mất. Chỉ có bà xã của Khương Sơn là khí định thần nhàn ở nhà. Bà cảm thấy chồng của mình là Phó giám đốc nhà máy, đường đường là cán bộ cấp Phó giám đốc sở. Cảnh sát sẽ không bắt mình, nhưng kết quả lại ngược lại. Bà đã quên mất, chồng bà là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, nhưng còn bà thì không phải.*
Bận việc đến nửa đêm, Trần Long cũng không về nhà, ngay tại văn phòng nghỉ ngơi một lúc. Nên thẩm vấn thì cũng đã làm xong, nhân chứng vật chứng cũng đã có. Chứng cứ vô cùng xác thực, chỉ còn chờ kết án nữa là xong.*
Trần Long đem hồ sơ vụ án bỏ vào túi công văn, định báo cáo lại với Cục trưởng. Bởi vì vụ án có liên quan đến Khương Sơn, phó giám đốc của một doanh nghiệp nhà nước, nên Cục trưởng phân cục cũng không tiện xử lý, đành khiến Trần Long hướng cục Công an thành phố báo cáo, thỉnh cầu thượng cấp ra chỉ thị.*
Rời khỏi phân cục, xe của Trần Long thiếu chút nữa là đụng vào một người. Chuẩn xác mà nói là người này bổ nhào vào trong xe.*
Trần Long cảm thấy căm tức, có muốn tự sát thì cũng nên tìm chỗ khác, dám ở đồn cảnh sát tìm cái chết à? Y đang chuẩn bị xuống xe thì người nọ liền bổ nhào đến cửa kính xe, kêu khóc:
- Sếp Trần, ngài phải làm chủ cho tôi.
- Lão Thất?
Trần Long có chút bất ngờ. Không ngờ là đã lâu rồi không có gặp lão Thất:
- Anh làm cái gì vậy? Không muốn sống nữa à? Nếu xe của tôi nhanh thêm một giây nữa thì mạng của anh toi mất rồi.*
Lão Thất nhướng mày, bộ dạng ủy khuất nói:
- Sếp Trần, tôi đến khiếu nại. Ngài xem, tôi bị cảnh sát đánh ra thành dạng gì đây?
Trần Long nhìn lướt qua, phát hiện trên mặt lão Thất có vết bầm, không nghiêm trọng, nhưng cổ tay lại có một vòng tròn bầm đen. Trần Long vừa thấy đó là bị còng tay ra sau mà có.*
- Anh lại đi chơi mạt chược à?
Lão Thất gật đầu nhưng lại nói:
- Nhưng tôi bị đánh khi đang chơi trong nhà của mình. Hơn nữa lại còn bị mang đi một đống tiền. Thuần túy chỉ là giải trí chứ tôi không có đánh bạc.
Trần Long bình tĩnh hỏi:
- Cảnh sát nào vậy?
Chỉ vì một bàn mạt chược nhỏ mà đánh người ra thành như vậy, quả thật là quá đáng.*
- Là Khương Tân Kiến..
Thủ Tịch Ngự Y Thủ Tịch Ngự Y - Ngân Hà Cửu Thiên