Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 210 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 660 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:29:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 190: Động Thổ Mở Âm
rong trung y, dạ dày là thổ, phổi là kim.
Bệnh của Thủy Mộ Yên là bởi vì dạ dày khí rất thịnh, ngược lại áp chế hoạt động bình thường của phổi, tạo thành việc cô không thể nói ra tiếng, vừa vặn ứng với hiện tượng “Đất chôn vàng”.
Tuy rằng trong ngũ hành là Thổ sinh Kim, nhưng nếu vàng bị vùi lấp thật sâu trong đất, vĩnh viễn không bao giờ thấy được ánh mặt trời thì vàng cho dù có quý báu thì cũng chẳng có tác dụng.
- Chàng trai trẻ, cậu không phải học Trung y chứ?
Hoàng Xán nhìn Tăng Nghị, thần sắc có chút không hài lòng. Bởi vì trong Trung y căn bản không có lý luận “Đất chôn vàng” mà Tăng Nghị đã nói. Đây là cách nói của mấy gã tướng số ngoài đường.
Tăng Nghị khẽ mỉm cười nói:
- Tôi chính là học Trung y.
Hoàng Xán là từ Tây y chuyển sang Trung y. Ông ta cả đời căm thù nhất chính là những thầy thuốc Trung y chỉ biết nói mơ hồ, mở miệng ra là âm dương ngũ hành. Ông ta cho rằng Trung y xuống dốc chính là tự thân mê hoặc mình như thế này. Cho nên Hoàng Xán mỗi khi chẩn bệnh cho người đều phải rành mạch nói cho người bệnh biết, anh vì sao mà mắc căn bệnh đó, cần dự phòng và chữa trị ra sao. Sau đó trích dẫn trong “Thương Hàn Luận” để kê đơn trị liệu.
- Cậu hãy nói rõ một chút, tại sao chỉ cần một vị thuốc là có thể nhanh chóng chữa khỏi?
Hoàng Xán hỏi. Ông ta không tin chỉ một vị thuốc là có thể chữa khỏi bệnh, còn hơn phương thuốc kinh điển của mình. Trong một phương thuốc phải có trái có phải chiếu cố cho nhau. Phải cần ba lần uống thì mới có hiệu quả.
- Chỉ cần một vị thuốc uống một lần thì có thể khỏi bệnh ngay.
Tăng Nghị nói.
Hoàng Xán vẫn tỏ ra là học giả có phong độ, hỏi:
- Đây là phương thuốc mà cậu tổng kết được hay là từ những bệnh án tương tự trước đây?
Tăng Nghị lắc đầu nói:
- Chỉ cần xem mạch thì biết phạm gì, tùy chứng mà trị thôi.
Những lời này vừa thốt ra, Hoàng Xán thật có chút tức giận. Thật sự là buồn cười. Tiểu tử là quả thật là làm nhục lời nói của Thánh y.
Những lời này xuất xứ từ “Thương Hàn Luận” của Trương Trọng Cảnh, cũng là xuất xứ trung y biện chứng. Hoàng Xán bình thường rất thích dùng những lời này để dạy bảo học sinh của mình, khiến cho bọn họ không cần theo chủ nghĩa duy tâm, lại càng không phải là những suy luận huyền ảo. Chỉ cần xem rõ ràng mạch tượng của người bệnh thì sẽ đoán ra mạch chứng. Sau đó dùng phương thuốc ứng đối kinh điển để trị liệu.
Hoàng Xán vẫn dùng tiêu chuẩn này để nghiêm khắc yêu cầu bản thân. Không nghĩ tới hôm nay lại đụng phải một tên tiểu tử chỉ biết bịa chuyện, không ngờ cũng biết nói chỉ cần xem mạch thì biết phạm gì, tùy chứng mà trị. Thật sự là buồn cười! Cậu chỉ có kỹ năng của một kẻ tướng số đầu đường xó chợ. Nếu cái nào cũng có thể nói “tùy chứng mà trị” thì chẳng lẽ Hoàng Xán tôi bình thường là “Tùy ý mà trị” sao?
- Có thể nói được điều này, xem ra cậu đã từng nghiên cứu qua Trương Trọng Cảnh. Vậy thì hãy nói một chút đi, cái gì là tùy chứng mà trị của cậu?
Hoàng Xán tức giận hừ một tiếng. Trung y chính là hủy trong tay những hậu bối không biết nông cạn này. Tự cho là học hai ngày trung y, xem qua hai quyền sách thuốc thì liền cảm thấy mình là Thánh Y siêu việt Trương Trọng Cảnh, liền dám khai tông lập phái. Đây quả thật là buồn cười. “Thương Hàn Luận” là một tác phẩm kế thừa hai ngàn năm, đến nay vẫn còn hiệu nghiệm. Kinh nghiệm của Trương Trọng Cảnh để lại, hậu bối đời sau tài giỏi, có thể áp dụng phương thuốc trị bệnh cứu người của Trương Trọng Cảnh thì cũng được coi là một danh y.
Tăng Nghị cười:
- Tôi cũng có kết quả chẩn bệnh như Hoàng lão. Còn về lý luận “Đất chôn vàng”, dùng một loại xác ve chỉ trị liệu, chính là “Thủ tự vu tượng”.
Hoàng Xán tức giận vô cùng. Chữa bệnh quan trọng nhất là xem chuẩn mạch chứng, cùng với tượng thì có quan hệ gì. Đây chính là chủ nghĩa duy tâm.
Những thầy thuốc trong phòng lên tiếng:
- Hoảng lão, tôi thấy không cần để ý đến tiểu tử này, vẫn là khẩn trương bốc thuốc thôi.
- Cậu ta chỉ là một tiểu tử, có thể hiểu gì là tinh túy của trung y chứ?
- Tôi thấy đây chỉ là một thực tập sinh mới tốt nghiệp của học viện Trung y. Thật sự nghé con mới sinh không biết sợ hổ, không biết trời cao đất rộng là gì.
- Chờ qua vài năm nữa, gặp được nhiều căn bệnh hơn, tự nhiên sẽ biết được chỗ lợi hại của lão Hoàng.
- Hiện tại người trẻ tuổi một chút cũng đều không biết khiêm tốn. Uổng phí Hoàng lão một phen có ý tốt dẫn dắt vãn bối.
Viện trưởng Vương lại quát hỏi:
- Cậu là ai? Sao lại tiến vào phòng bệnh? Ai mời cậu đến chữa bệnh cho Thủy tiểu thư?
Lưu Kinh Kỷ khẩn trương nói:
- Viện trưởng Vương, vị này là bạn của Thủy tiểu thư, cũng là một cao thủ về y thuật. Biết được Thủy tiểu thư phát bệnh nên tới đây thăm hỏi và chữa trị giùm.
Nghe nói là bạn của Thủy Mộ Yên, Viện trưởng Vương cũng không tiện phát tác, chỉ nói:
- Thủy tiểu thư là nhân vật của công chúng, chữa bệnh uống thuốc thì phải cần đến những chuyên gia có danh tiếng và quyền uy. Như vậy thì mới thỏa đáng.
Thủy Mộ Yên nhìn Tăng Nghị, rồi nhìn Hoàng Xán, nước mắt lại rơi xuống. Cô bị những người này làm cho có chút rối loạn ngoài trận tuyến.
Hoàng Xán nâng tay, ngăn mọi người bình luận nói:
- Chỉ dùng xác ve, cậu có thể cam đoan chỉ trong một lần uống là có thể thấy được hiệu quả?
Tăng Nghị gật đầu:
- Chỉ trong một lần uống là có thể thấy được hiệu quả.
Hoàng Xán thật ra là lần đầu đụng phải một người nói hưu nói vượn như vậy. Hơn nữa lại còn tin tưởng rất vững chắc. Ông ta suy nghĩ một chút, công hiệu của xác ve thật có thể có công hiệu khai thông phế quản. Nếu dùng để trị liệu căn bệnh cho Thủy Mộ Yên thì quả thật cũng đánh trúng bệnh chứng. Chỉ có điều bệnh của Thủy Mộ Yên, căn nguyên là do nóng ở dạ dày. Xác ve không có công hiệu trị nóng cho dạ dày.
Suy tư một lát, Hoàng Xán lại nói:
- Được, vậy thì dùng phương thuốc của cậu. Tôi cũng muốn xem một chút, cái tùy chứng mà trị này có thực sự công hiệu hay không.
Viện trưởng Vương lên tiếng:
- Hoàng lão, không cần chấp nhặt với cậu ta làm gì, vẫn là chữa bệnh quan trọng hơn.
Hoàng Xán khoát tay:
- Không sao, trong lòng tôi biết cân nhắc. Trước cứ sử dụng biện pháp trị liệu của cậu ta.
Tăng Nghị lúc này mới đề bút, viết một phương thuốc. Ở trên chỉ có mấy chữ “Xác ve mười chỉ”. Phía dưới phương thuốc, Tăng Nghị còn ký tên Tăng Nghị Vinh Thành.
Hoàng lão nhìn nét chữ phồn thể của Tăng Nghị, cảm thấy trước mắt sáng ngời. Lại nhìn Tăng Nghị hạ bút ký tên, trong lòng thầm khen. Tiểu tử này tuổi không lớn lắm, nhưng lại có vài phần phong phạm danh y. Hiện tại rất ít người nào dám ký tên của mình ở dưới phương thuốc. Đáng tiếc, thật sự rất đáng tiếc. Một nhân tài lại không đi đường ngay ngõ thẳng, lại cố tình đi theo con đường tà đạo làm gì.
Phòng khám trung y của bệnh viện Đại học Y Dược Đông Giang khá lớn. Phái người đi xuống, rất nhanh đã có thể lấy được mười chỉ xác ve. Lại còn cầm theo lò cồn và nồi nấu thuốc, nấu trực tiếp ngay trong phòng bệnh. Trung y luận bàn chú ý nhất chính là đối chất với nhau.
Hoàng Thiên Dã ngồi một góc, nhìn trò hay trước mắt, thầm nghĩ Trung y thật sự không có thuốc chữa. Một căn bệnh, không ngờ lại có hai phương án trị liệu, trong Tây y tuyệt đối là không thể phát sinh. Tây y đối với việc trị liệu mỗi căn bệnh đều có phương án tiêu chuẩn. Đổi một trăm bác sĩ thì nên trị như thế nào, dùng thuốc nào, đều tuyệt không sai biệt. Chỉ cần có thể chẩn đoán chính xác, ngay cả người không hiểu về y thuật, cũng có thể lật sách thuốc và tự chữa bệnh cho mình.
Tăng Nghị liếc mắt nhìn Hoàng Thiên Dã. Hôm nay Tăng Nghị sở dĩ nói đến “Đất chôn vàng”, có một nửa nguyên nhân là nhằm vào việc Hoàng Thiên Dã trào phúng Trung y vào tối hôm trước. Hắn muốn cho Hoàng Thiên Dã biết được một điều, ngũ hành không phải là hư. Nó có thể dùng để chữa bệnh.
Một nửa nguyên nhân còn lại, là Tăng Nghị muốn chứng minh lý luận “Kinh phương chí thượng” của Hoàng Xán là thiên lệch. Kinh phương có thể nói là một loại trung y chuẩn hóa, không cần y sinh hiểu được vì sao, mà chỉ cần biết rằng là cái gì thì có thể chữa được bệnh. Đây là một biện pháp đơn giản nhất để học trung y, và cũng có lợi cho việc mở rộng Trung y.
Nhưng Tăng Nghị lại cho rằng, Trung y không thể biết hết “là cái gì”, còn muốn hiểu được “vì sao” thì nếu không nhập sâu nghiên cứu hệ thống lý luận Trung y rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, thì như vậy Trung y vĩnh viễn vẫn là một môn học vấn giống như ngôi sao đã tắt. Vĩnh viễn bị Tây y chỉ trích và kết cuộc chỉ có thể là tiêu vong.
Nếu sử dụng lý luận đó nhưng không có ca bệnh nào mới thì anh phải làm sao bây giờ?
Thuốc rất nhanh được đưa lên, hơi có màu vàng, không giống với loại thuốc nào khác, lại còn có một mùi thuốc rất nặng. Y sư nấu thuốc đem đổ ra một cái chén nhỏ, đợi cho nó nguội.
Hoàng Xán lúc này mới nói:
- Tiểu tử, hãy nói xem cậu vì sao lại dùng thuốc này?
- Đây chính là “Thủ tự vu tượng”.
Tăng Nghị nói:
- Bệnh của Thủy tiểu thư chính là “Đất chôn vàng”. Muốn chữa khỏi tất nhiên là phải động thổ sinh kim. Ve là loại côn trùng sống dưới đất. Thành trùng sau khi động thổ mà ra. Sau khi động thổ thì con ve cũng thoát xác. Như vậy xác ve liền có động thổ sinh kim. Ve phải lột xác mới sống, cho nên xác ve còn có ngụ ý mở âm. Bởi vậy, vừa vặn đánh trúng căn bệnh không phát ra tiếng của Thủy tiểu thử. Dùng xác ve này thật sự là rất thích hợp.
Không có thuốc nào cứu được, không có thuốc nào cứu được.
Hoàng Xán trong lòng cảm thấy tiếc hận không ngừng. Chàng trai trẻ này trúng độc quá sâu. Xác ve có công dụng mở âm khai thông phế quản, đây là dược hiệu, như thế nào lại có thể cùng ve động thổ mà ra, lột xác mà sống liên quan với nhau.
Hoàng Thiên Dã thiếu chút nữa là cười lạnh ra tiếng rồi. Cái này có khác gì cái ăn gì bổ nấy đâu. Muốn dùng loại lý luận vớ vẩn này để chữa khỏi bệnh cho Thủy Mộ Yên, đại khái chỉ có người bệnh tâm thần mới nghĩ ra được.
Ngoại trừ Hoàng Xán và Hoàng Thiên Dã là không tin, trong phòng thật ra có một số người đã ghi nhớ lý luận này của Tăng Nghị, thầm nghĩ chữa bệnh hóa ra lại đơn giản như vậy. Đây chẳng cần hiểu được tri thức gì đặc biệt, chỉ cần hiểu Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ là được.
Tăng Nghị nói xong thì thuốc cũng đã nguội được một chút, có thể uống. Tăng Nghị liền bưng lên, đưa đến trước mặt Thủy Mộ Yên nói:
- Thừa lúc vẫn còn nóng thì uống đi. Uống xong tất cả sẽ tốt hơn thôi.
Hoàng Thiên Dã rốt cuộc không kìm nổi, hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ khỏe lên mới là lạ. Cậu cho đây là ma thuật à?
An Bạch lại đá vào chân Hoàng Thiên Dã một cái, ra hiệu anh ta câm miệng lại, không cần phải gây phiền toái. Cho dù không phục thì cũng không đến phiên một chuyên gia não khoa lên tiếng.
Thủy Mộ Yên tiếp nhận chén thuốc, dùng miệng thử một chút rồi uống vào. Ngụm thứ nhất vừa nuốt vào, cô liền cảm thấy cổ họng của mình khoan khoái hơn, rất thoải mái. Vì thế không tự chủ được liền uống tiếp từng ngụm từng ngụm một. Chưa đến hai phút cô đã uống xong chén thuốc của mình.
Buông chén thuốc, Thủy Mộ Yên cảm thấy phế quản của mình dường như không có cảm giác nóng bức như trước, lồng ngực thì thanh mát, giống như vừa mới ăn bạc hà. Theo sau dạ dày liền vang lên vài tiếng. Tiếng vang này từ từ đi xuống dưới trực tràng.
Hoàng Xán vừa nghe động tĩnh này thì sắc mặt thay đổi. Ông ta cẩn thận nghe rõ ràng, theo sau liền đứng lên, trên mặt là sự nghi hoặc. Chẳng lẽ Kinh phương cả đời mà mình muốn làm lại là sai sao?
Ông ta là chuyên gia trong ngành Trung y, tất nhiên là hiểu được tiếng vang này là có hàm nghĩa gì. Điều này thuyết minh dạ dày đã bắt đầu chuyển đổi. Khí của dạ dày đã bình thường chuyển động xuống dưới. Bệnh của Thủy Mộ Yên chính là khí ở trong dạ dày khiến ảnh hướng đến phế quản. Hiện tại khí của dạ dày đã chuyển xuống dưới thì bệnh tình đã tốt hơn phân nửa.
Những người khác trong phòng bệnh nhìn thấy thần thái của Hoàng Xán thì không khỏi trong lòng kinh hãi. Chẳng lẽ bệnh của Thủy Mộ Yên thật do một nhóc con chưa ráo máu đầu chữa trị khỏi sao? Không thể nào! Ngay cả Tây y mà còn tra không ra nguyên nhân gây bệnh nữa là.
Tất cả mọi người không dám lên tiếng. Tiểu tử kia chỉ dùng một vị thuốc để chữa bệnh, còn phương thuốc của Hoàng lão có đến tám vị. Haiz, trình độ rất cao, vừa thấy liền biết.
- Thổ chôn kim, thổ chôn kim.
Hoàng Xán cẩn thận thưởng thức kết luận này của Tăng Nghị. Trước đây ông ta không tin nhưng hiện tại bệnh đã được chữa trị thì ông cẩn thận suy ngẫm lại. Ngược lại càng cân nhắc càng cảm thấy kết luận này sâu sắc đến cực điểm. Chỉ có mấy chữ nhưng đã miêu tả được hình tượng của căn bệnh. Hơn nữa còn đưa ra được phương án chữa bệnh. Khí dạ dày quá thịnh sẽ áp chế phế quản. Đó không phải là thổ chôn kim sao?
Thủy Mộ Yên nhẹ nhàng khụ một tiếng, hắng giọng. Cô cảm thấy thoải mái, trong lòng càng khâm phục Tăng Nghị hơn. Tuổi trẻ như vậy mà đã là thần y, thực hiếm thấy.
Tăng Nghị vừa nghe Thủy Mộ Yên hắng giọng thì liền nói:
- Không còn việc gì nữa, cô thử bắt đầu nói chuyện đi.
Mọi người cảm thấy kinh hãi. Cái gì? Thuốc vừa mới uống xong được mấy phút, không ngờ đã có thể thử nói chuyện. Cậu ta bộ có thể biến nước thuốc kia làm nước thánh sao? Nhưng cho dù là nước thánh cũng không thể thần kỳ như thế.
Thủy Mộ Yên hắng giọng một chút, liền nhìn Tăng Nghị nói:
- Cảm ơn….cám ơn….
Giọng nói mặc dù vẫn còn nhỏ, lại hơi khàn khàn, nhưng thật là đang nói chuyện. Tất cả mọi người trong phòng đều nghe được rõ ràng, cô ấy nói chính là cảm ơn.
Hoàng Thiên Dã đang ngồi trên ghế lập tức đứng lên, ánh mắt lộ ra một tia kinh hãi không hiểu ra làm sao? Điều này sao có thể? Kim, Thủy, Hỏa, Thổ đều là gạt người. Lời nói vô căn cứ, như thế nào lại có thể chữa được bệnh?
Hoàng Xán nhìn phương thuốc trong tay mình, lắc đầu, sau đó vo lại thành một cục, bỏ lại trong cặp xách rồi nói:
- Y hải vô nhai! Hôm nay xem như đã lĩnh giáo được. Y thuật của tiểu tử cậu rất cao, lão thật là khâm phục.
Tăng Nghị cung kính chắp tay, nói:
- Tôi không đảm đương nổi sự tán thưởng của Hoàng lão. Y hải vô nhai, tôi cũng chỉ là mới gia nhập vào con đường này. Kinh nghiệm vẫn còn khiếm khuyết. Còn phải học tập những lão tiền bối như Hoàng lão.
Hoàng Xán khoát tay nói:
- Cậu rất khiêm tốn, chỉ đơn thuần nhìn bệnh án ngày hôm nay thì có thể nói là cậu đã làm rất tốt hai chữ Danh Y.
Tăng Nghị rất khách khí cười, tỏ vẻ chính mình không đảm đương nổi, sau đó liền không nói gì.
Kỳ thật thì khi Tăng Nghị chữa bệnh, cũng thích dùng Kinh phương. Năm ngoái khi hắn chữa khỏi bệnh cho Phùng Ngọc Cầm, hắn đã dùng điều thứ 33 Cát Căn Gia Bán Hạ Thang trong Thương Hàn Luận để chữa trị, theo tiêu chuẩn Kinh phương, cũng thu được công hiệu. Chỉ sau ba lần uống là hoàn toàn trị được bệnh của Phùng Ngọc Cầm. Nhưng Tăng Nghị cũng không phải là người lúc nào cũng dùng Kinh phương. Hắn dùng trà để chữa khỏi bệnh cho Nữ hoàng Anh quốc. Hôm nay lại dùng xác ve để chữa khỏi bệnh cho Thủy Mộ Yên. Dùng đúng thuốc thì chẳng sợ không làm ngã đổ vách tường.
Trong phòng tất cả mọi người đều nhìn Tăng Nghị. Chàng thanh niên này là ai, không ngờ có thể khiến Hoàng lão thua một cách tâm phục khẩu phục như vậy. Tại sao trước kia không nghe nói về nhân vật này chứ.
Hoàng Xán lúc này nhìn cái hòm y bên cạnh chân Tăng Nghị, ánh mắt sáng lên, nói:
- Đây là hòm thuốc của cậu à?
Tăng Nghị gật đầu:
- Là của gia truyền. Tôi lúc nào cũng mang theo bên cạnh.
- Thầy thuốc bây giờ còn sử dụng cái hòm thuốc này để hành nghề thì không còn nhiều lắm.
Hoàng Xán nhìn cái hòm thuốc của Tăng Nghị không tầm thường, tuyệt đối là đổ cổ đáng giá, thầm nghĩ nhân vật này năm đó phải là người khí phái lắm mới có thể mang cái thùng mấy trăm ngàn đồng đi chữa bệnh cho người ta. Thoạt nhìn là một thầy thuốc trung y thuần khiết.
- Cậu nói y thuật của cậu cũng là gia truyền, không biết sư phụ là ai nhỉ?
- Là ông nội của tôi dạy cho tôi, tục danh của ông là Tăng Văn Phủ.
Tăng Nghị nói.
Hoàng Xán liền lộ ra thần sắc suy tư. Kỳ lạ thật, có thể dạy ra được một truyền nhân lợi hại như vậy, khẳng định phải là một người có trình độ danh thủ quốc gia. Như thế nào chính mình một chút cũng chưa nghe nói qua tên người này. Một chút ấn tượng cũng không có. Hoàng Xán lắc đầu:
- Xem ra kiến thức của tôi nông cạn quá. Không ngờ là không biết trong giới y đàn lại có một vị Thánh thủ như vậy.
Tăng Nghị hơi thất vọng. hắn cũng muốn biết rõ ràng lai lịch của ông nội. Người có thể viết rất nhiều bệnh án cho các lãnh đạo cao cấp thì sẽ không phải là người bình thường:
- Ông qua đời đã nhiều năm rồi.
- Là như vậy à?
Hoàng Xán thầm nhủ tiếc nuối. Nếu vị Tăng Văn Phủ này còn sống thì chính mình nhất định sẽ phải đi thăm hỏi. Hoàng Xán trước học Tây y, sau học Trung y, đã lạy ra rất nhiều vị danh sư nên mới có thành tựu như ngày hôm nay. Ông ta nghĩ khi trở về nhất định sẽ hướng các vị giáo sư hỏi thăm về nhân vật Tăng Văn Phủ này.
Thủy Mộ Yên sau khi nói câu cảm ơn cũng có chút kinh ngạc. Lúc này phục hồi lại tinh thần, lại nói:
- Cám ơn Hoàng lão tiên sinh, cám ơn tất cả các chuyên gia. Lần này Mộ Yên bị bệnh đã khiến cho mọi người thêm phiền toái.
Sau khi nói câu thứ hai, thanh âm liền thông thuận hơn rất nhiều, nghe rất tự nhiên. Cô tuyệt đối không thể tưởng tượng được vài phút trước kia cô vẫn như là người câm.
Hoàng Xán thầm khen huyền diệu rồi lại quay đầu nói với Tăng Nghị:
- Không biết vừa rồi phương thuốc của cậu có thể tặng cho tôi không?
Hoàng Xán muốn đem phương thuốc của Tăng Nghị để lên trên bàn, thứ nhất chính là cảnh tỉnh mình Y hải vô nhai. Thứ hai là thấy Tăng Nghị rất tự nhiên, phóng khoáng, có một cỗ thoát trần bên trong. Không nói đến phương thuốc mà ngay chữ viết trên đó cũng là một tác phẩm thư pháp tuyệt hảo rồi.
Tăng Nghị nhìn Thủy Mộ Yên. Phương thuốc đã mở ra, thì liền thuộc về người bệnh. Thủy Mộ Yên thật ra cũng không có ý kiến, khẩn trương đem phương thuốc đưa cho Hoàng Xán.
Hoàng Xán cầm lấy, vẫn là tán thưởng không ngừng. Lại nhìn thấy Tăng Nghị ký tên, Hoàng Xán đột nhiên nhớ tới một sự kiện liền nói:
- Cậu có phải là Tăng Nghị đã dùng Tướng Quân Trà để trị bệnh cho Nữ hoàng Anh quốc?
Tăng Nghị liền gật đầu:
- Là tôi.
Hoàng Xán mỉm cười. năm ngoái khi tin tức này được đưa ra, rất nhiều người trong giới y học trong nước đều phê bình, cho rằng đó là sự việc không có khả năng. Nhất là Tây y, bọn họ cho rằng giới truyền thông đang tung hỏa mù dân chúng. Nói trắng ra là đầu cơ.
Vì căn bệnh này mà Hoàng Xán đã đi thỉnh giáo giáo sư của mình. Đó là một vị lão nhân hơn chín mươi tuổi. Lão nhân vừa nghe Hoàng Xán đọc xong bản tin thì không khỏi tán thưởng nói:
- Trung y có truyền nhân rồi.
Sau đó ông còn giải thích chỗ huyền diệu trong đó. Ngay tại chỗ dùng hương của trà đễ chữa bệnh, có thể khiến cho tình trạng nôn mửa của người bệnh thuyên giảm. Nghĩ ra chiêu như thế đúng là sức hấp dẫn của Trung y.
Người trong phòng, bao gồm Hoàng Thiên Dã bên trong, tất cả đều bị tin tức này làm cho kinh sợ. Hóa ra ca bệnh này là thật và đương sự đang đứng trước mặt mình.
- Hôm nay một chuyến đến đây thật không uổng.
Hoàng Xán cười rất vui sướng.
- Tiểu Tăng, nếu cậu bị tôi nhắm trúng thì cậu chạy không thoát đâu. Nể mặt tôi, đến viện y khoa của tôi giảng dạy cho sinh viên đi?
Tăng Nghị liền lắc đầu, cười khổ nói:
- Tướng mạo của tôi như vậy sợ là không làm được.
- Có tôi ở đây, người nào dám không phục.
Hoàng Xán là một danh y của một thế hệ, khí độ kinh người, hẳn là thành tâm mời Tăng Nghị đi diễn thuyết, chứ không phải nghĩ muốn xem Tăng Nghị bị chê cười. Trên thực tế, Hoàng Xán là người tôn sùng Kinh phương, bởi vì việc Kinh phương dễ học và dễ mở rộng. Nghe nói Hoàng Xán giảng bài, phải dùng đến một giảng đường rất lớn. Nếu không thì căn bản không giảng được. Bởi vì không riêng gì học viện Trung y, mà ngay cả Tây y cũng chạy đến nghe rất nhiều. Thậm chí còn có người ngoại quốc đặc biệt đến Vân Hải chỉ vì muốn nghe Hoàng Xán giảng bài.
Hoàng Xán cười nói:
- Cậu nếu không đáp ứng thì tuyệt không thể ra khỏi Vân Hải.
Tăng Nghị cười khổ. Hoàng Xán này hoàn toàn là uy hiếp. Ông ta bày ra bộ dạng quan cao cấp phó tỉnh bộ. Muốn cho mình không thể rời khỏi Vân Hải thật sự không phải là nói giỡn.
- Tôi cũng có một yêu cầu, mong Hoàng lão hỗ trợ.
- Cậu cứ nói.
Hoàng Xán cười.
Tăng Nghị liền đem việc Nam Giang chuẩn bị xây dựng một ngôi trường đại học Y mới, muốn Hoàng Xán tìm cho mình một số bác sĩ có kinh nghiệm về Trung y thật sâu để giảng dạy. Trong phương diện Trung y này, Hoàng Xán là một cao thủ. Ông ta đã một tay bồi dưỡng rất nhiều vị bác sĩ nổi tiếng trong giới trung y, có thể kinh nghiệm dạy học phong phú đến cực điểm. Đối với trung y mở rộng cũng có giải thích rất sâu. Quan trọng nhất là, trung y Kinh phương rất thích hợp để giảng dạy. Nếu Hoàng Xán có thể phái một số người có kinh nghiệm dạy học đến Nam Giang thì Tăng Nghị lần đến Đông Giang này cũng không uổng công.
- Tưởng việc gì?
Hoàng Xán lập tức đáp ứng. Dưới tay ông bây giờ còn có một số bác sĩ thực tâp sinh, chuẩn bị tốt nghiệp. Vừa lúc đề cử với Tăng Nghị.
Tăng Nghị thấy Hoàng Xán đáp ứng thì cũng không tiện từ chối, đồng ý đến viện y học Đông Giang giảng dạy một khóa về nhập môn Trung y.
Hoàng Xán thật cao hứng, lại xuất ra một quyển sách nhỏ, rồi bảo An Bạch và Thủy Mộ Yên ký tên vào, cười nói:
- Khi tôi trở về, phải có cái gì cho fan hâm mộ ở nhà chứ. Haha….
Lãnh đạo bệnh viện cũng đi theo Hoàng Xán rời khỏi. Trong phòng bệnh lúc này nhất thời im ắng trở lại.
Một lát sau, Cố Địch đi vào, mang một cặp kính mát thật to, nhìn xung quanh nói:
- Đi hết rồi sao?
- Đi rồi!
Tăng Nghị nói.
Cố Địch nhẹ nhàng thở ra. Y đã tới sớm, nhưng ở ngoài cửa nhìn thấy Hoàng Xán thì lập tức trốn xa. Hoàng Xán quen biết y, cùng Cố Minh Phu qua lại rất nhiều. Nếu để cho Hoàng Xán thấy mình đi lại với cô nữ minh tinh, nếu rơi vào tai bố mình thì chính mình sẽ bị răn dạy một chút.
- Có trị được bệnh không?
Cố Địch hỏi.
- Trị được.
Thủy Mộ Yên liền mở miệng nói:
- Rất cảm ơn Cố thiếu. Mộ Yên thật không biết phải báo đáp như thế nào.
Cố Địch hoảng sợ, nhanh như vậy đã có thể nói chuyện sao? Y lẩm bẩm:
- Hoàng lão này năng lực rất mạnh đấy.
Thủy Mộ Yên liền cười nói:
- Là Tăng thiếu chữa đấy.
Cố Địch xấu hổ, bật cười ha hả, nói:
- Tôi đã nói rồi, bệnh nào tới tay Tăng Nghị thì không còn là bệnh nữa.
Tăng Nghị mỉm cười, nói:
- Được rồi, đừng thổi phồng nữa. Các người cứ ở đây, tôi phải đi trước.
Mọi người muốn tiễn Tăng Nghị nhưng Tăng Nghị lại từ chối. Chỉ có Cố Địch đi theo Tăng Nghị xuống lầu.
Bước vào thang máy, Tăng Nghị đột nhiên hỏi:
- Hiện tại Chủ tịch Cố là nhân vật lãnh đạo số hai của tỉnh Đông Giang, chắc cũng tạo áp lực cho anh nhỉ?
Cố Địch đầu tiên là sửng sờ, lập tức biết Tăng Nghị đây là ám chỉ mình, liền hỏi:
- Anh muốn nói Thủy Mộ Yên?
Thủ Tịch Ngự Y Thủ Tịch Ngự Y - Ngân Hà Cửu Thiên