In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 210 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 660 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:29:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 189: Đất Chôn Vàng
ghiêm trọng như vậy sao?
Tăng Nghị hỏi:
- Có cần tôi đi xem không?
Cố Địch khoát tay chặn lại nói:
- Nói không chừng chỉ là viêm cổ họng. Loại bệnh vặt này, cũng chưa cần anh phải ra tay.
Cố Địch cũng không muốn làm phiền Tăng Nghị. Dù sao Tăng Nghị cũng là khách của mình, nào ai bắt khách của mình lao động chứ. Hơn nữa, cũng không phải tùy tiện người nào cũng có thể khiến Tăng Nghị ra tay.
Tuy rằng rất bất mãn khi người đại diện gọi điện thoại cho mình, nhưng Cố Địch vẫn gọi vài cuộc điện thoại, an bài một số chuyên gia có tiếng của thành phố Vân Hải đến khám bệnh cho Thủy Mộ Yên. Loại công tử như y, rất để ý đến thân phận của mình. Chỉ tùy tiện một người đại diện cũng có thể bắt y gọi điện thoại, khiến y so với một người hầu còn chẳng bằng. Điều này làm cho y rất không thích.
Có thể là vì như vậy mà Cố Địch uống hết ly trà, xong bảo người chèo thuyền vào bờ.
- Tối nay tôi sắp xếp hết rồi.
Cố Địch nói:
- Đông Giang cũng có mấy người muốn làm quen với anh.
Tăng Nghị biết Cố Địch nói là ai, có thể là một số công tử ca bên Đông Giang này. Hắn cảm thấy chẳng có hứng thú, nói:
- Tối nay tôi cũng có hẹn rồi, anh không cần bữa nào cũng đi với tôi, đi làm chuyện của mình đi.
- Đã có hẹn rồi à?
Cố Địch hỏi.
- Thật mà.
Tăng Nghị cười.
Cố Địch cũng không kiên trì nữa:
- Tôi đây sẽ phái cho anh một chiếc xe, anh đi lại ở Vân Hải này cũng tiện hơn.
- Được, tránh cho tôi khỏi phải lạc đường.
Tăng Nghị cười gật đầu.
Cố Địch liền giao chiếc Bentley và lái xe của mình cho Tăng Nghị. Sau đó gọi một cuộc điện thoại. Chỉ hơn mười phút sau, đã có người lái chiếc Mercedes Benz đến hồ Vân Hải chở Cố Địch về.
Buổi tối, Tô Kiện Thuần và các anh em đều xin nghỉ sớm đến mời Tăng Nghị đi uống rượu. Ngoại trừ lão Tứ thì còn có hai người nữa mà Tăng Nghị ở Vinh Thành đã thấy qua.
Mọi người liền đến khu chợ đêm khá nổi tiếng ở Vân Hải. Bên trong tất cả đều buôn bán hải sản. Rượu cũng chỉ có một loại, còn không thì là bia.
- Bác sĩ Tăng, anh em chúng tôi đều là người nghèo, chỉ có thể mời anh ăn hải sản ở đây thôi. Không cần để ý nha.
Tô Kiện Thuần nói.
Tăng Nghị khoát tay nói:
- Lúc ở Vinh Thành, tôi thích nhất là đến chợ đêm ăn thịt nướng. Uống rượu ở chợ đêm là thoải mái nhất.
Tô Kiện Thuần cười ha hả, rồi bảo nhân viên phục vụ đến:
- Mau mang một thùng bia đến đây trước để chúng tôi thấm giọng, sau đó mỗi người một thùng rồi mới gọi đồ ăn.
Những người khác đều xoa tay, vẻ mặt hưng phấn nói:
- Thật sự là thống khoái, uống như vậy mới là uống.
Tăng Nghị cũng bị dọa cho sợ. Thang Vệ Quốc chính là tửu quỷ cũng không thể uống một người một thùng bia được. Chỉ là thấm giọng rồi mới gọi đồ ăn. Đây là quy cũ gì vậy?
Nhân viên phục vụ ở đây cũng bị dọa, đếm số người rồi nói:
- Tám thùng?
- Tám thùng!
Tô Kiện Thuần khoát tay:
- Đi nhanh đi.
Nhân viên phục vụ lắc đầu, rồi gọi tới vài người nữa, đem mấy cái ly đến trước, rồi sau đó là một thùng bia.
Tăng Nghị còn có chút hối hận. Nhóm người này uống rượu và đánh giặc là như nhau. Đều không muốn sống. Chính mình hôm nay sợ là phải nằm mà trở về.
Tô Kiện Thuần giơ ly lên:
- Bác sĩ Tăng, hôm nay cùng nhau uống bia lần đầu tiên, huynh đệ chúng tôi kính anh một ly.
- Nói khách khí quá rồi. Uống trước rồi hãy nói sau.
Tăng Nghị cũng là bằng bất cứ giá nào, đến đâu thì đến. Nếu không có một chút khí thế thì bữa tiệc này sẽ không vui.
Những người này ai cũng là bợm, sau khi uống xong một thùng thì lúc này mới đứng dậy đi tiểu. Sau đó trở về bàn gọi đồ ăn, rồi lại bảo nhân viên mang lên tám thùng. Đây mới là chính thức bắt đầu uống.
Uống đến hơn mười giờ thì điện thoại của Tăng Nghị vang lên, là Cố Địch gọi tới. Tăng Nghị liền nghe nói:
- Đã trễ thế này rồi còn có việc gì vậy?
Cố Địch trong điện thoại hỏi:
- Anh hiện tại đang ở đâu?
- Chợ đêm.
- Bệnh của Thủy Mộ Yên khá nghiêm trọng. Hôm nay đã làm hơn hai mươi cái xét nghiệm kiểm tra rồi mà không tra ra nguyên nhân. Chỉ là không thể nói chuyện. Anh có rảnh hay không?
Cố Địch nói. Y căn bản là không muốn làm phiền Tăng Nghị, nhưng kết quả vừa đến bệnh viện, nhìn thấy bộ dạng khóc như mưa cùng với cặp mắt sưng đỏ của Thủy Mộ Yên thì liền không chịu nổi, đành phải gọi điện thoại cho Tăng Nghị.
- Sáng mai đi, tôi hiện tại đã uống rượu rồi. Bắt mạch không chính xác đâu.
Tăng Nghị nói.
- Được, vậy thì sáng mai tôi đến đón anh.
Tăng Nghị gật đầu:
- Anh cứ an tâm đi, kiểm tra không có phát hiện gì thì chứng tỏ rằng cô ấy không có bệnh gì nguy hiểm. Sáng mai tôi sẽ đến sớm.
Tăng Nghị đối với Tây y rất quen thuộc. Loại bệnh mà kiểm tra không ra bệnh thì ngược lại là chuyện tốt.
Cúp điện thoại, Tăng Nghị nói:
- Hôm nay uống một ly này nữa thôi, không thể uống nữa. Ngày mai tôi có việc phải làm.
- Chính sự quan trọng hơn.
Tô Kiện Thuần nói:
- Vậy chúng ta hôm nay đến đây thôi.
Mọi người uống cạn ly, sau đó ăn hết thức ăn trên bàn. Bữa tiệc hôm nay xem như kết thúc.
Lúc gần đi, Tăng Nghị hỏi:
- Chuyện đến Nam Giang, anh Tô quyết định như thế nào?
Tô Kiện Thuần nói:
- Tôi và các anh em thương lượng với nhau rồi, quyết định cùng đi với bác sĩ Tăng. Mấy ngày nay chúng tôi sẽ sắp xếp hết mọi việc, rồi đi theo anh đến Nam Giang.
Tăng Nghị liền mỉm cười:
- Được, sau khi tôi định ngày rời khỏi Đông Giang sẽ thông báo cho các anh.
Ngày hôm sau, sau khi ăn xong điểm tâm, Tăng Nghị gọi điện thoại cho Cố Địch:
- Thủy Mộ Yên hiện tại đang ở đâu?
- Bệnh viện Đông Giang. Tôi đến đón anh.
Cố Địch nói.
- Không cần đâu. Thứ nhất là chậm trễ thời gian, cứ bảo lái xe chở tôi đến là được.
Tăng Nghị nói xong liền mang theo hòm thuốc.
Bệnh viện y Đông Giang có tên đầy đủ là bệnh viện Đại học Y Dược Đông Giang, là cơ cấu chữa bệnh quyền uy nhất ở tỉnh Đông Giang. Điều này khác với Nam Giang, bệnh viện đại học Y Dược Đông Giang rất nổi tiếng trên cả nước. Bệnh viện này là do lãnh đạo của Bộ Y tế về chịu trách nhiệm. So với bệnh viện Nhân dân tỉnh Nam Giang thì cao hơn một tầng.
Tăng Nghị khi tới bệnh viện Y Đông Giang thì Lưu Kinh Kỷ và An Bạch đã chờ sẵn ngoài cửa.
- Tăng thiếu!
An Bạch bước ra chào đón, nói:
- Thật sự là làm phiền anh quá.
- Ở bệnh viện thì cứ gọi tôi là bác sĩ Tăng đi.
Tăng Nghị khẽ mỉm cười:
- Gọi chuyên nghiệp như vậy thì tôi cảm thấy có niềm tin hơn.
An Bạch vốn rất khẩn trương, nhưng khi nghe Tăng Nghị nói đùa như vậy thì không khỏi thoải mái hơn rất nhiều, nói:
- Mộ Yên tỷ hiện nay không thể nói chuyện. Chị ấy bận vô cùng. Lần biểu diễn này, chị ấy gần như đem toàn bộ tất cả những gì dành dụm được đầu tư vào. Hiện tại vé đã bán ra rồi. Nếu phải hoãn lại thì thanh danh sẽ bị hủy mất.
- Đừng có gấp. Để tôi xem qua rồi nói sau.
Tăng Nghị liền cất bước vào bên trong.
Ba người bước vào phòng săn sóc đặc biệt, thấy Thủy Mộ Yên đang ngồi trên giường bệnh, mặt cau mày có, nhưng thật ra có chút xanh xao. Hoàng Thiên Dã ngồi bên cạnh, tay chống cằm, không biết là đang nghĩ cái gì.
Nhìn thấy Tăng Nghị bước vào, Thủy Mộ Yên liền bước xuống giường. Sau đó nước mắt liền chảy ra, há miệng nhưng không thể nói chuyện.
Tăng Nghị khoát tay nói:
- Ngồi đi, tình huống đại khái thì tôi đã biết. Mau đưa tay cho tôi bắt mạch. Đừng buồn nữa. Loại bệnh bộc phát này nhanh tới mà cũng nhanh đi.
Thủy Mộ Yên cảm kích gật đầu, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống giường, hai mắt đẫm lệ nhìn Tăng Nghị. Kỳ thật thì cô cũng không chứng kiến y thuật của Tăng Nghị, chỉ nghe qua những gì hắn nói về Trung y, thì liền cảm thấy có một sự tín nhiệm hắn. Huống chi đây là Cố Địch đề cử, chắc chắn y thuật tuyệt đối sẽ cao hơn so với các thầy thuốc khác.
Hoàng Thiên Dã lúc này trong lòng rất phức tạp. Buổi tối hôm trước, y mới vừa phê phán Trung y không thể chữa được bệnh. Kết quả hôm sau Thủy Mộ Yên lại phát bệnh. Y trong giới bác sĩ của Đông Giang cũng quen biết một số người. Dựa theo mối quan hệ tìm rất nhiều chuyên gia nổi tiếng đến, nhưng không người nào có thể chẩn đoán một cách chính xác. Tây y mà y lúc nào cũng cho là mạnh nhất không ngờ lại bó tay không có biện pháp. Điều này làm cho y có chút xấu hổ.
- Tôi vừa rồi đã nói chuyện với Viện trưởng Vương của bệnh viện. Ông ấy nói sáng nay sẽ có một chuyên gia rất giỏi đến đây.
Hoàng Thiên Dã nói. Y không hy vọng Trung y có thể trị liệu được gì. Y xem ra, trung y căn bản không thể chữa bệnh. Để trung y chữa trị thì chính là hại Thủy Mộ Yên.
Thủy Mộ Yên lắc đầu, sau đó nhìn Tăng Nghị, ý tứ rất rõ ràng, cô muốn Tăng Nghị trị liệu cho mình.
Tăng Nghị thật ra cũng không nghĩ tới thái độ của Hoàng Thiên Dã đối với Trung y lại cố chấp như vậy, lại lắc đầu, rồi kéo một cái ghế xuống bên cạnh giường, nói:
- Tôi trước bắt mạch rồi nói sau.
Hoàng Thiên Dã vốn định nói vài câu, nhưng thấy thái độ của Thủy Mộ Yên thì đành phải rầu rĩ ngồi xuống.
An Bạch lúc này cũng bước qua, đứng bên cạnh Hoàng Thiên Dã, trừng mắt nhìn y, cảnh cáo y hôm nay tuyệt đối không thể nói trung y là mê tín nữa. Tăng Nghị không phải là người có thể đắc tội. Người ta tính tình cho dù có dễ dãi nhưng cũng không có khả năng tha thứ cho một người cứ thích khiêu khích mình.
Tăng Nghị bắt mạch một lát, cơ bản đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Hắn thu tay nói:
- Không sao đâu, chỉ cần uống thuốc vào là khỏe thôi. Sẽ không làm chậm buổi biểu diễn đâu.
Thủy Mộ Yên vừa nghe thì nước mắt lại rơi xuống. Cô trong lòng quả thật rất lo lắng. Lần biểu diễn này, Thủy Mộ Yên đã đem hết những gì mình tích cóp mấy năm qua đầu tư vào. Nếu bởi vì biểu diễn không thành công thì sau này cô không còn lăn lộn trong giới được nữa. Giới giải trí là một nơi không có tình nghĩa. Rất nhiều người ước gì mình có thể vượt qua được cô thì lúc đó nhất định sẽ dùng sức giẫm lên cô.
Khi đó, cô ngoại trừ đóng cửa ở trong nhà thì cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Hoặc là bán mình, tiếp tục trở lại công ty giải trí uống máu người.
Thủy Mộ Yên lúc trước từ công ty giải trí đi ra, chính là không muốn bị những người đó bóc lột nữa. Không nghĩ tới người nghĩ không bằng trời nghĩ, chính mình hiện tại lại đụng phải thứ xui xẻo này. Nếu trong buổi biểu diễn mà hát nhép, thì cô cũng phải nói. Sau khi lên sân khấu, ít nhất cũng phải nói câu chào: Xin chào các vị bằng hữu Đông Giang.
Cho nên, Tăng Nghị nói sẽ không làm ảnh hưởng đến buổi biểu diễn, cô vui mừng đến chảy nước mắt.
- Cô tuyệt đối là họ Thủy, một chút cũng không phải là giả.
Tăng Nghị cười, nói đùa một câu. Nói xong, hắn mở cái hòm, xuất ra giấy bút, chuẩn bị kê đơn.
Vừa mới đặt bút thì cánh cửa phòng săn sóc đặc biệt mở ra. Một người hơn năm mươi tuổi, khí độ bất phàm bước vào. Theo sau là rất nhiều người. Xem ra đều là lãnh đạo bệnh viện.
Hoàng Thiên Dã đứng lên:
- Viện trưởng Vương….
Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, mang cặp mắt kính gọng vàng chính là Viện trưởng Vương. Ông ta lập tức tiến lên một bước, đứng bên cạnh vị lớn tuổi kia nói:
- Tôi xin giới thiệu một chút, vị này là Viện trưởng Viện trung y của bệnh viện Đại học Y Dược Đông Giang Hoàng Xán. Là một học giả rất quyền uy trong giới trung y cả nước.
Hoàng Thiên Dã vừa nghe giới thiệu, lập tức thất vọng vô cùng, không nghĩ tới chuyên gia rất giỏi mà Viện trưởng Vương nói cũng là trong giới trung y.
Vị lớn tuổi kia khoát tay, tiến lên, nói với Thủy Mộ Yên:
- Vị này nhất định là đại minh tinh Thủy Mộ Yên. Ở nhà của tôi có fan hâm mộ cô đấy.
Vị bác sĩ lớn tuổi lộ ra thái độ hòa ái, thoạt nhìn rất hiền lành.
Thủy Mộ Yên không thể nói chuyện, chỉ hướng vị bác sĩ đó gật đầu.
Tăng Nghị đành phải buông bút. Hắn có biết vị Hoàng Xán này, trong giới Trung y cả nước rất có quyền uy. Là Viện trưởng danh dự của học viện Trung y trường đại học Y Dược Đông Giang, giáo sư bác sĩ, là nhân vật tiêu biểu của giới Trung y. Hơn nữa, người này cũng có điểm tương tự với Tăng Nghị. Ông ấy cũng là quan, nhưng cấp bậc cao hơn Tăng Nghị rất nhiều. Ông ta chẳng những là Ủy viên thường vụ thành phố Vân Hải mà còn là Ủy viên thường vụ Mặt trận Tổ quốc tỉnh Đông Giang, là quan lớn cấp thứ trưởng.
Hoàng Xán rất có phong phạm của một bác sĩ, tiến lên ngồi bên cạnh chiếc ghế Tăng Nghị vừa ngồi, tay phải duỗi ra nói:
- Trước xem mạch cái đã.
Thủy Mộ Yên trong lòng cảm thấy rối rắm. Cô đã nhờ Tăng Nghị xem bệnh, rồi lại bảo Hoàng Xán đến bắt mạch. Đây là một hành vi không được lịch sự, là sự không tín nhiệm và làm nhục bác sĩ đến trước đó. Tuy nhiên, Hoàng Xán này không phải là do cô mời đến. Đừng nói là cô, ngay cả bố Cố Địch là Cố Minh Phu mời cũng chưa chắc gì có thể mời được Hoàng Xán đến chữa bệnh cho Thủy Mộ Yên.
Tăng Nghị thấy Thủy Mộ Yên nhìn mình thì liền gật đầu, ra hiệu không có gì. Hắn cũng đang muốn chứng kiến y thuật của Hoàng Xán. Người này ở thành phố Vân Hải rất nổi tiếng, nghe nói bệnh nhân cần ông ta xem bệnh phải đăng ký trước đó mấy tháng. Hơn nữa, khi đặt số thì phải mất hai trăm đồng.
Thủy Mộ Yên thấy Tăng Nghị không ngại, lúc này vươn tay ra, hướng Hoàng Xán mỉm cười cảm kích.
Hoàng Xán chú ý đến động tác của Thủy Mộ Yên, liền ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tăng Nghị, nói:
- Tiểu tử, cậu cũng biết về Trung y à?
- Y thuật gia truyền, chỉ là còn phải học hỏi thêm.
Tăng Nghị khiêm tốn nói.
Hoàng Xán gật đầu:
- Vậy thì vừa lúc, đợi tôi xem mạch xong, chúng ta giao lưu một chút.
Nói xong thì liền đặt ba ngón tay lên cổ tay Thủy Mộ Yên hỏi:
- Dạo gần đây ăn uống như thế nào?
Đây là tiêu chuẩn chẩn bệnh của trung y như nhìn, ngửi, hỏi….
Chỉ có điều sau khi Hoàng Xán đặt câu hỏi thì chính mình lại mỉm cười:
- Xin lỗi, khiến các vị chê cười. Tôi đây là theo thói quen nghề nghiệp, đã quên mất ngôi sao ca nhạc Mộ Yên chứng bệnh hiện tại là không thể nói chuyện.
Trong phòng bệnh mọi người chỉ khẽ mỉm cười, ai cũng không có ý dám châm chọc.
Tăng Nghị cảm thấy Hoàng Xán rất lợi hại. Ít nhất là một thầy thuốc có tài. Khi nhìn một người vãn bối như hắn, ông ta cũng không có bất luận một ý khinh thị nào. Ngược lại còn rất khách khí khi mời mình giao lưu một phen. Đây là nhã ý hướng dẫn cho vãn bối. Có thể làm được điều này thật không dễ dàng. Còn nữa, người này cũng rất có khí độ. Lời vừa nói ra, đã có thể thừa nhận mình nói sai. Đối với nhân vật thành danh thì đặc biệt khó có được. Hơn nữa còn ngay trước mặt nhiều người.
Hoàng Xán sau khi bắt mạch một bên tay, rồi lại chuyển sang một tay khác, cuối cùng thu tay nói:
- Bệnh tình tôi đã rõ ràng, bệnh này hẳn là do dạ dày gây ra.
Người trong phòng cảm thấy bất ngờ, nhất là Hoàng Thiên Dã. Y thiếu chút nữa là đã lên tiếng bác bỏ. Kết luận này thật sự vớ vẩn. Thủy Mộ Yên rõ ràng không thể nói chuyện, vấn đề khả năng là ở hệ thống thanh quản, nhưng tuyệt đối là không thể ở dạ dày. Dạ dày là cơ quan tiêu hóa, không có bất luận một quan hệ nào với việc nói chuyện.
Tăng Nghị cũng là âm thầm tán thưởng. Không hổ danh là một danh gia. Chỉ dựa vào mạch tượng thì đã đoán trúng căn nguyên của bệnh.
Hoàng Xán giải thích nói:
- Thể chất của Mộ Yên tiểu thư là nhiệt, ẩm. Dạ dày nóng ảnh hưởng đến phổi, làm cho cơ chế của phổi bị mất cân đối nên không thể nói ra tiếng.
Tăng Nghị lại khẽ gật đầu. Kết luận của Hoàng Xán thật y như của mình.
- Nếu tôi đoán không sai, hẳn là do uống rượu trắng. Sau khi uống rượu lại ăn đồ ăn lạnh.
Hoàng Xán nói với Thủy Mộ Yên.
Thủy Mộ Yên liền gật đầu, không hề sai chút nào.
Lưu Kinh Kỷ bên cạnh cùng trợn mắt. Hoàng Xán này trình độ thật lợi hại. Cô nói:
- Viện trưởng Hoàng thật sự là tài giỏi, bắt mạch vô cùng chuẩn. Tiểu Thủy hôm trước tiếp đãi bạn bè uống rất nhiều rượu, sau khi trở về lại thấy khát nước nên uống nước đá và ăn dưa hấu.
Hoàng Xán khẽ mỉm cười, gật đầu nói:
- Chứng bệnh này có thể xác định. Vậy thì không còn ý kiến nào nữa. Tôi xin kê một phương thuốc, cô uống vào sẽ có hiệu quả ngay.
Đây là lời nói mà Trung y nên nói, cũng không phải người nào cũng giống như Tăng Nghị, dám cam đoan đối với kết quả trị liệu. Hoàng Xán là một danh gia, tất nhiên là phải coi trọng danh dự của mình, không dễ dàng nói ra điều gì.
Hoàng Thiên Dã cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Y luôn miệng trách cứ Trung y là bởi vi Trung y căn bản không lợi hại bằng Tây y. Hôm nay, sau khi tận mắt nhìn thấy Hoàng Xán chẩn bệnh, tuy rằng không ủng hộ kết luận của Hoàng Xán, nhưng y đối với Hoàng Xán có thể đoán ra căn bệnh thì thật sự kinh ngạc đến tột đỉnh. Bất luận là Tây y nào cũng không làm được.
Những người khác trong phòng bắt đầu cất lời khen ngợi:
- Hoàng lão không hổ danh là Thánh thủ. Chỉ cần bắt mạch là có thể đoán ra nguồn gốc. Hôm nay thật khiến cho chúng ta được mở rộng tầm mắt.
Viện trưởng Vương cũng khen ngợi:
- Có lão Hoàng ra tay, bệnh của Tiểu Thủy nhất định sẽ được chữa khỏi.
Hôm nay, Hoàng Xán là do Viện trưởng Vương mời đến. Cha của Viện trưởng Vương và Hoàng Xán có mối quan hệ rất thân thiết. Lần này Thủy Mộ Yên nằm viện, Viện trưởng Vương cảm thấy đây là một cơ hội tốt để tuyên truyền cho bệnh viện, nên cố ý nhờ Hoàng Xán ra tay.
Hoàng Xán khoát tay, ra hiệu mình không thích nghe những lời nịnh hót đó. Sau đó cho người lấy giấy bút, viết một phương thuốc trung y:
- Trước uống ba thang, sẽ nhìn thấy hiệu quả ngay.
Thủy Mộ Yên còn có điểm chần chừ. Cô không còn thời gian. Buổi biểu diễn mấy ngày nữa sẽ cử hành, còn phải tập luyện, sao có thể chờ đợi được chứ. Cô lại liếc mắt nhìn Tăng Nghị, cô muốn uống phương thuốc của Tăng Nghị, bởi vì hắn đã nói chỉ cần một thang là sẽ khỏi, không làm chậm trễ buổi biểu diễn.
Hoàng Xán liền cười nói:
- Tiểu tử, cậu cũng nói cái nhìn của mình về căn bệnh đi.
Tăng Nghị hơi hạ thấp người, hướng Hoàng Xán chào, tỏ ra một loại kính ý đối với tiền bối rồi sau đó lại nói:
- Tôi cho rằng Hoàng lão bắt mạch rất chuẩn, bắt được căn nguyên của cơn bệnh.
Hoàng Xán vừa nghe liền cảm thấy bất ngờ. Sau khi nghe những lời này tất nhiên là sẽ dị nghị. Nhưng chỉ mỉm cười nhìn Tăng Nghị, thầm nghĩ thật nhiều năm rồi không có ai dám hướng mình khiêu chiến.
- Tôi cho rằng chứng bệnh này có thể đặt tên là “Đất chôn vàng”. Chỉ cần một vị thuốc là có thể chữa khỏi.
Tăng Nghị nói.
Hoàng Xán sắc mặt lập tức trầm xuống. Cái gì mà “Đất chôn vàng”? Thật đúng là chỉ biết phán đoán vô căn cứ.
* Trương Trọng Cảnh: là một thầy thuốc Trung Quốc hoạt động vào cuối đời Đông Hán. Ông được coi là một trong những nhân vật quan trọng nhất của lịch sử Đông y vì những đóng góp mang tính hệ thống về cả lý luận và thực nghiệm. Tác phẩm quan trọng nhất của ông, Thương hàn tạp bệnh luận, tuy đã thất lạc trong giai đoạn Tam Quốc nhưng sau đó đã được tổng hợp lại thành hai tập sách Thương hàn luận và Kim quỹ yếu lược, đây là hai trong bốn bộ sách quan trọng nhất của Đông y.
Kinh Phương phái: Tôn sùng “Thương Hàn Luận” của Trương Trọng Cảnh. Chữa bệnh sẽ dựa theo những miêu tả trong “Thương Hàn Luận” để tìm ra triệu chứng thích hợp. Sau đó căn cứ vào phương thuốc mà điều chỉnh tăng giảm. Đây là dòng phái lớn nhất trong Trung y.
Thủ Tịch Ngự Y Thủ Tịch Ngự Y - Ngân Hà Cửu Thiên