Nothing is worth reading that does not require an alert mind.

Charles Dudley Warner

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 210 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 660 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:29:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 186: Hoàng Thần Thủ
ăng Nghị tiến lên nhìn kỹ lại, rồi duỗi tay ra đè xuống đùi David, nhìn phản ứng của đối phương, cuối cùng thẳng thân mình dậy, nói:
- Hoạt động vẫn không sao chứ?
David gật đầu:
- Hoạt động bình thường, cũng không thấy đau hay ngứa. Chỉ là màu sắc của chân quá đen.
David sốt ruột mời Tăng Nghị đến đây chính là vì việc này.
Tại nước Mỹ, tài phiệt mới được xem là thượng tầng chân chính trong xã hội. David là con trai của một nhân vật nổi tiếng trong xã hội nước Mỹ. David chính là đại diện cho cả một gia tộc. Nếu cái chân này trở thành chân âm dương thì chẳng phải là kỳ quặc, quái gở sao? Bình thường mặc tây trang, mang giày thì còn được. Nếu chẳng may ra biển hoặc bể bơi thì hai cái đùi một trắng một đen không phải lập tức khiến toàn bộ người Mỹ cười đến rụng răng sao? Y cũng không phải là người có tính khôi hài.
- Không có việc gì đâu? Chỉ là trạng thái bình thường của thời kỳ dưỡng bệnh.
Tăng Nghị đi đến một bên, ngồi xuống sofa, nâng tách trà nóng uống một ngụm nói:
- Cần phải mấy tháng mới khôi phục được.
David liền từ trên giường leo xuống hỏi:
- Không có biện pháp nào khôi phục lại nhanh chóng sao?
Tăng Nghị lắc đầu:
- Đây là di chứng của việc nọc rắn thấm sâu vào tận xương, không có biện pháp nào khôi phục một cách nhanh chóng được, chỉ có thể khôi phục một cách từ từ.
David ngồi trên sofa, xuất ra một nửa điếu xì gà, hướng Tiếu Đăng nháy mắt ra hiệu.
Tiếu Đăng lập tức cười nói:
- Tăng tiên sinh, cậu là thần y của Trung Quốc. Vấn đề này hẳn là không làm khó được cậu. Cậu hãy mau nghĩ biện pháp giúp đỡ giùm.
Tiếu Đăng cho rằng đây là Tăng Nghị chuẩn bị đường lui cho mình. Tuy nhiên điều này cũng không kỳ lạ. Lần trước ở Kính Sơn người ta có lòng hảo tâm cứu mạng anh, anh chẳng những không cảm kích mà ngược lại còn cắn ngược người ta một cái. Có bài học này trước mắt ai mà không đề phòng chứ.
Tăng Nghị vẫn lắc đầu:
- Quả thật không có biện pháp mà.
- Tăng tiên sinh rất khiêm tốn. Bất kể thế nào cũng xin cậu hãy thử một lần.
Tiếu Đăng cười nói.
Tăng Nghị thở dài:
- Tôi có thể khôi phục lại được cái chân này như bình thường, nhưng cái giá phải trả cho nó là một cái chân tối đen như mực khác. Có muốn thử không?
David và Tiếu Đăng liền mở to hai mắt nhìn. Còn có sự việc thần kỳ như vậy sao, là Càn khôn đại nã di à? Tiếu Đăng thật ra cũng muốn chứng kiến một chút nhưng David thì lại không muốn thử. Một chân cũng đã đủ y phiền lòng rồi. Nếu chẳng may thất bại, cả hai cái chân đều biến thành đen thì chính mình không còn là chân âm dương nữa, mà là người lưỡng tính. Nửa người trên thì trắng, nửa người dưới thì đen.
- Tình trạng này thật sự không cần lo lắng. Chỉ cần hai tháng thì đại khái có thể khôi phục lại như bình thường.
Tăng Nghị trấn an David một câu.
David ngẫm nghĩ một chút. Hai tháng thì mình vẫn có thể chịu đựng được. Thôi thì cứ như vậy đi, cùng lắm thì nằm ở bệnh viện thêm hai tháng nữa.
- Cảm ơn Tăng tiên sinh!
Tiếu Đăng lúc này nóí:
- Lần trước thuốc mỡ mà Tăng tiên sinh điều chế, hiệu quả trị liệu rất thần kỳ. David tiên sinh rất có hứng thú. Không biết Tăng tiên sinh có muốn mở rộng loại thuốc này hay không?
David lập tức nhớ tới vết thương của mình lúc đó. Chân của mình đã thối rửa thành bộ dạng, có nói “sâu nhìn tận thấu xương” một chút cũng không khoa trương. Nhưng chỉ cần thoa cái loại thuốc mỡ này của Tăng Nghị một lần. Trong ba ngày, chẳng những đã ngừng thối rửa mà còn chuyển biến rất tốt đẹp. Chỉ bằng hiệu quả trị liệu này thì không một loại thuốc tây nào có thể sánh bằng. Nếu có thể đem nó đi phân tích, nói không chừng có thể nghiên cứu ra được một loại thuốc đặc trị chuyên trị các loại thối rữa.
Sau này, David đã cho người đi tìm loại thuốc đó. Nhưng như thế nào cũng không tìm lại được. Có người thấy lão chuyên gia kia đã mang đi. David thậm chí đã cho người tìm Du Nhiên Cư. Nhưng thất vọng chính là Du Nhiên Cư không phải là hiệu thuốc trung y mà là một quán trà. Phỏng chừng là sau khi Tăng Nghị bào chế loại thuốc này ra thì tiện tay bỏ vào trong hộp trà.
Tăng Nghị buông tách trà nói:
- Khả năng sẽ khiến cho David tiên sinh phải thất vọng. Cái loại thuốc mỡ đó rất khó sản xuất. Hơn nữa chỉ có thể trị liệu vết thương đã bị thối rữa khi rắn cắn. Lại còn phải phối hợp với uống thuốc. Nên thị trường này rất nhỏ. Hiện tại, người bị rắn cắn không nhiều. Nếu đúng lúc cứu trị thì bình thường cũng sẽ không có gì nghiêm trọng.
David hơi lắc đầu. Y cũng không biết Tăng Nghị nói thật hay là giả:
- Nếu vậy thì thật sự đáng tiếc.
Tiếu Đăng không nghĩ tới Tăng Nghị lại trực tiếp cự tuyệt như vậy. David tiên sinh sở dĩ đề cập đến chuyện này, thứ nhất là có hứng thú với loại thuốc mỡ kia. Thứ hai, là nương theo cơ hội hợp tác, cấp cho Tăng Nghị một khoản phí, xem như là thù lao chữa bệnh.
- Còn có một việc, tôi muốn hướng David tiên sinh xác minh một chút. Sở Y tế tỉnh Nam Giang đã xác định, việc xây dựng trường đại học Y sẽ do tôi phụ trách giai đoạn xây dựng ban đầu, không biết bên David tiên sinh là do ai phụ trách? Tôi hy vọng có thể phái tới một đại diện am hiểu sự vụ Trung Quốc. Như vậy thì mới có lợi cho đôi bên kết nối.
Tăng Nghị nói.
David ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Bởi vì chuyện bị thương ở chân, tôi muốn ở lại Nam Giang một thời gian. Chuyện này sẽ do tôi phụ trách.
- Vậy thì không còn gì tốt hơn.
Tăng Nghị cười:
- Hy vọng chúng ta sẽ hợp tác một cách vui vẻ.
- Nhất định, nhất định.
David cười khách khí:
- Đây là sự kiện đôi bên cùng có lợi. Tôi tin tưởng chúng ta sẽ hợp tác rất vui vẻ.
Tăng Nghị lại cùng với David nói vài câu, sau đó đứng dậy cáo từ, nói là khi nào triển khai công tác xây dựng trường thì lại đến gặp David.
Tiếu Đăng đưa Tăng Nghị đến thang máy rồi quay trở lại phòng bệnh. David lại hỏi:
- Ông cảm thấy lời nói của vị Tăng tiên sinh này là thật hay giả?
- Tôi đã có điều tra, vị Tăng tiên sinh này trong vấn đề chữa bệnh dường như chưa bao giờ nói giả.
Tiếu Đăng nói. Ông ta quả thật đã điều tra, hỏi thăm nhiều người ở bệnh viện Nhân dân tỉnh. Nhưng khẳng định có một người mà ông ta chưa có điều tra đến, đó chính là Viên Văn Kiệt.
David nghe xong thì thở dài một tiếng. Xem ra phải cắn răng chịu đựng hai tháng rồi. Y càng nhìn cái chân của mình càng không thích. Căn bản chẳng giống cái chân của mình, hoàn toàn giống như gắn chân của một người da đen nào vào.
Thiệu Hải Ba sau cuộc họp liền trở lại văn phòng. Bước vào phòng đã thấy Tăng Nghị ngồi một chỗ xem tạp chí y học. Y nói:
- Vậy thì tốt rồi. Về sau hai sư huynh đệ chúng ta có thể hỗ trợ cho nhau.
- Ở sở đã tính toán cho em phụ trách việc chuẩn bị xây dựng trường đại học Y. Phỏng chừng em sẽ ở lại Vinh Thành một thời gian.
Tăng Nghị nói.
Thiệu Hải Ba ngồi trên sofa, ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Phần cứng thì dễ giải quyết hơn, đơn giản chỉ là mua thiết bị. Còn phần mềm thì giải quyết hơi khó, phải tìm cho được nhân tài để chiêu dụ.
- Em đang muốn bàn với anh về việc này.
Tăng Nghị cười;
- Anh đối với tình huống y học trong nước khá quen thuộc. Anh có người nào thích hợp thì cứ đề cử với em.
- Chọn người thì thật ra có rất nhiều. Chỉ sợ là người ta không chịu đến.
Thiệu Hải Ba không phải là không có lo lắng. Trình độ y học của tỉnh Nam Giang so với cả nước là thuộc vào loại lạc hậu. Những người có chút danh tiếng không ai muốn đến Nam Giang.
- Sự là do con người làm ra. Anh cứ để cử trước, còn việc mời người đến Nam Giang thì em sẽ nghĩ biện pháp.
Tăng Nghị nói.
Thiệu Hải Ba ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Em đừng nói, lúc này thật ra anh có một lựa chọn rất thích hợp.
- Là ai?
Tăng Nghị hỏi.
- Người này tên là Hoàng Thiên Dã, là bạn học của anh lúc còn nghiên cứu sinh. Sau khi tốt nghiệp thì đã đến Nhật Bản. Hiện tại đã là chuyên gia não khoa nổi tiếng thế giới. Anh ta còn lấy một cái tên Nhật Bản là Trực Mộc Thiên Dã.
Thiệu Hải Ba nói.
Tăng Nghị gật đầu:
- Anh nói đến cái tên Trực Mộc Thiên Dã em cũng có nghe nói qua. Quả thật là rất có danh tiếng. Trong giới não khoa thế giới còn có ngoại hiệu là Thần Thủ.
- Người này em cũng biết?
Thiệu Hải Ba cảm thấy bất ngờ. Tăng Nghị học Trung y, như thế nào lại quen thuộc với nhân vật Tây y chứ.
- Em cũng có nghiên cứu qua Tây y mà.
Tăng Nghị cười ha hả:
- Em học song song Trung – Tây y.
Thiệu Hải Ba lúc này mới nghĩ tới, Tăng Nghị lúc còn học đại học, quả thật có cầm thêm một cái bằng về chuẩn đoán bệnh học Tây y. Tiểu tử này thật sự là quái thai. Chính mình năm đó vì cuộc sống bức bách, bỏ Trung y chuyển sang học Tây y. Tiểu tử này trình độ Trung y dĩ nhiên là có thể đuổi kịp lão sư phụ, không biết hắn học Tây y làm gì.
- Tuy rằng anh lăn lộn không được bằng Hoàng Thiên Dã, nhưng mấy năm nay vẫn có liên lạc. Anh ta gần đây phải về nước một chuyến. Nếu có thể mời anh ta về giảng dạy về chuyên môn não khoa thì về lĩnh vực này, chúng ta tuyệt đối là xếp số một trong cả nước.
Thiệu Hải Ba nói.
Tăng Nghị mượn một tờ giấy ghi chép:
- Anh có cách nào liên lạc với anh ta không? Còn nữa, anh ta về nước làm gì?
- Có!
Thiệu Hải Ba đem cách thức liên lạc với Hoàng Thiên Dã nói cho Tăng Nghị biết, rồi nói tiếp:
- Anh ta là người Đông Giang, lần này trở về là dẫn bạn gái về gặp cha mẹ. Bạn gái của anh ta, khẳng định em cũng biết, là An Bạch.
Tăng Nghị vẻ mặt mơ hồ nói:
- Cũng là bác sĩ sao?
Thiệu Hải Ba liền mỉm cười. Tăng Nghị đối với nhân vật Tây y rất quen thuộc, nhưng lại nói không biết An Bạch là ai? Y trả lời:
- Không phải, An Bạch không phải là bác sĩ, mà là một ca sĩ rất nổi tiếng ở Hongkong.
Tăng Nghị cười, ồ một tiếng:
- Cũng khá ấn tượng đấy, khi nào thì anh ta về nước?
- Thời gian cụ thể thì không biết, nhưng bạn gái của anh ta ở Đông Giang sẽ có buổi biểu diễn. Em khi nào trở về sẽ biết.
Thiệu Hải Ba nói.
Tăng Nghị ghi hết vào trong một tờ giấy, sau đó bỏ vào trong hòm thuốc của mình rồi nói:
- Được, em sẽ đến Đông Giang một chút, thăm người bạn học cũ này của anh.
- Bệnh viện gần đây nhiều việc quá, sợ là đi không được. Em đi giùm anh nhé.
Thiệu Hải Ba nói. Y thật ra không muốn gặp Hoàng Thiên Dã. Đồng dạng là bạn học, người ta hiện nay là thầy thuốc nổi tiếng toàn thế giới, còn mình thì dựa vào mối quan hệ với Tăng Nghị mới lăn lộn lên được vị trí Phó viện trưởng. Trong lĩnh vực tiêu hóa, danh tiếng của y chỉ phủ ở Nam Giang, ngoài ra thì không ai biết.
Thiệu Hải Ba sau khi thu dọn một số đồ đạc thì chuẩn bị ra về. Y muốn dẫn Tăng Nghị về nhà đón gió.
Khi xuống lầu, Thiệu Hải Ba lại nói:
- Cái chân David rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Tăng Nghị cười nói:
- Nửa này nửa nọ. Còn có chuyện của trường đại học Y. Vẫn chưa có quyết định.
Thiệu Hải Ba liền bấc đắc dĩ lắc đầu. Thật xui xẻo cho cái tên David kia, gặp phải Tăng Nghị cũng không biết là phúc hay họa. Cái chân âm dương kia giống như phim khoa học viễn tưởng, cũng chẳng dùng hóa trang hay đặc hiệu gì cả.
Buổi tối, Tăng Nghị và Thiệu Hải Ba uống rượu với nhau, sau đó lăn đùng ra ngủ. Hắn hiện tại lấy bốn biển là nhà, đi đến đâu ngủ thẳng đến đó. Sáng ngày hôm sau, hắn đến sở Y tế báo danh.
Gõ cửa phòng làm việc của Phùng Ngọc Cầm. Phùng Ngọc Cầm liền cười nói:
- Khách ở Trường Ninh Sơn đi rồi sao?
- Đi rồi!
Tăng Nghị cười, rồi nhìn cái ghế dựa một bên.
- Ngồi đi, cậu học đâu cái khách khí như vậy?
Phùng Ngọc Cầm chỉ vào cái ghế sofa, nhìn thấy Tăng Nghị ngồi xuống thì liền nói:
- Lãnh đạo tỉnh đã nghiên cứu qua, công tác xây dựng trường đại học Y sẽ do Giám đốc sở Trần dẫn đầu. Cô làm trợ thủ. Công tác cụ thể sẽ do đồng chí Bằng Huy phụ trách. Cậu hãy làm trợ thủ cho đồng chí Bằng Huy.
Tăng Nghị thầm nghĩ cũng không tệ lắm. Làm thuộc hạ cho Quách Bằng Huy, chính mình có thể tự do được một chút. Chỉ có bản thân mình mới là một lãnh đạo anh minh nhất:
- Cháu nhất định sẽ hiệp trợ cho Cục trưởng Quách, làm tốt công tác xây dựng trường.
Phùng Ngọc Cầm gật đầu nói:
- Thủ tục của hạng mục còn chưa xong, cậu có thể nghỉ ngơi vài ngày rồi hãy đi làm.
- Cháu muốn mau chóng đầu nhập vào công tác.
Tăng Nghị cười:
- Có một tình huống, cháu muốn hướng cô báo cáo.
Phùng Ngọc Cầm lên tiếng:
- Xem ra cơ sở rèn luyện cũng không uổng công. Biết ba ngày đánh cá hai ngày phơi nắng là gì rồi.
Nhớ rõ trước kia, khi mới tiến vào thể chế, Tăng Nghị có thể đẩy liền đẩy, đối với thể chế bất luận một sự việc nào cũng không có hứng thú, lúc nào cũng nghĩ đến cái phòng khám của mình. Hiện tại đã hoàn toàn khác xưa. Phùng Ngọc Cầm nói:
- Cậu cứ nói.
- Viện trưởng Thiệu ngày hôm qua có nhắc với cháu một tin tức rất quan trọng. Có một chuyên gia rất nổi tiếng trên thế giới về não khoa, gần đây sẽ về nước. Cháu muốn tiếp xúc với anh, mời anh ta về giảng dạy cho trường đại học Y của chúng ta.
Tăng Nghị nói.
- Chuyên gia này có lai lịch như thế nào?
Phùng Ngọc Cầm liền hỏi.
Tăng Nghị liền đem tình huống về Hoàng Thiên Dã nói qua một chút.
Phùng Ngọc Cầm nghe xong, hơi gật đầu nói:
- Ở Nhật Bản, trình độ về não khoa có thể nói là dẫn đầu thế giới. Hoàng Thiên Dã nếu có thể ở Nhật Bản được xưng là Thần Thủ thì xem ra là rất có trình độ. Cô nghĩ có thể tranh thủ một chút.
- Cháu sẽ đến Đông Giang một chuyến, trước cùng anh ta tiếp xúc, bàn bạc về chuyện này.
Phùng Ngọc Cầm gật đầu:
- Chuyện này cậu cứ báo cáo với đồng chí Bằng Huy, tranh thủ đem tư liệu thu thập được làm cho hoàn thiện. Phải tận lực cố gắng và tỏ thành ý.
- Vâng!
Tăng Nghị đứng lên:
- Vậy cháu đến tìm Cục trưởng Bằng nói chuyện.
Phùng Ngọc Cầm khoát tay, theo sau lại nói:
- Buổi tối về nhà ăn cơm nhé.
Quách Bằng Huy nhìn thấy Tăng Nghị thì rất cao hứng. Lần này, công tác xây dựng trường đại học Y là do ông phụ trách cụ thể. Ông ta coi như là nhiều năm làm vợ nay thành bà. Bởi vì tiêu chuẩn của trường rất cao, tổng đầu tư phần cứng cho trường bước đầu dự toán là không thấp hơn một trăm triệu. Sau này số tiền đó phải từ tay của Quách Bằng Huy đi ra ngoài. Nắm quyền đơn giản chính là quyền nhân sự và quyền sở hữu tài sản. Quách Bằng Huy hiện tại đang có một loại cảm giác được nắm quyền.
- Những người đồng nghiệp ở sở đều sớm trông ngóng cậu nhanh chóng về sở báo danh.
Quách Bằng Huy cười, bảo Tăng Nghị ngồi xuống:
- Thế nào, tối nay có ai an bài nghi thức chào đón cậu chưa?
- Nghi thức làm gì? Tôi chỉ là người bị đá trở vè, chẳng phải là chuyện tươi sáng gì. Vẫn nên khiêm tốn thì hơn.
Tăng Nghị khoát tay nói:
- Vừa rồi, Giám đốc sở Phùng đã nói về tôi về việc an bài nhân sự. Tôi sau này sẽ làm việc dưới tay Cục trưởng Quách.
- Tôi cầu còn không được.
Quách Bằng Huy vẻ mặt tươi cười nói:
- Lúc trước, khi cậu xin hạ cơ sở, tôi còn luyến tiếc không muốn để cậu đi.
Tăng Nghị và Quách Bằng Huy cũng là người quen cũ, cũng không nhiều lời khách sáo. Hắn liền đem chuyện của Hoàng Thiên Dã nói qua một chút:
- Tôi chuẩn bị sắp tới đến Đông Giang một chuyến.
Quách Bằng Huy ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu có thể tranh thủ mời anh ta về đây thì có thể đề cao thật lớn sự nổi tiếng cho học viện chúng ta. Đối với trường đại học chưa thành lập thật là một chuyện tốt. Tôi bên này tuyệt đối là mạnh mẽ ủng hộ. Có cái gì cần sở hiệp trợ thì cậu cứ việc đề xuất.
- Chuyện này chỉ có thể hết sức tranh thủ. Thành hay không còn rất khó nói.
Tăng Nghị nói.
- Sự là do con người làm ra.
Quách Bằng Huy nói:
- Chỉ cần hết sức là được. Trước mặc kệ kết quả như thế nào. Cậu tính khi nào thì xuất phát?
Tăng Nghị ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Ngày mốt đi.
Quách Bằng Huy biết Tăng Nghị theo lệ thường khi trở về nhất định là phải đến nhà Phùng Ngọc Cầm. Cho nên nói:
- Những bạn bè ở Vinh Thành đều mong cậu về. Như vậy đi, tối ngày mai tôi triệu tập mọi người tụ họp.
Tăng Nghị lần này trở lại Vinh Thành giống như là đi chợ. Sau khi thăm hỏi những vị lãnh đạo quen thuộc, lại cùng tụ họp với bạn bè, sau đó vội vàng bay đi Đông Giang.
Đông Giang là một vùng duyên hải có nền kinh tế phát triển. Trong tỉnh thành lập thành phố Vân Hải. Sân bay của thành phố Vân Hải quy mô không thua kém gì Vinh Thành. Bất cứ lúc nào, ngẩng đầu lên cũng có thể nhìn thấy máy bay đáp cất cánh thường xuyên.
Khi bước ra khỏi cổng sân bay, Tăng Nghị đã nhìn thấy Cố Địch đeo mắt kính, vẻ mặt phóng khoáng tự nhiên đứng ở nơi đó. Bố của anh ta Cố Minh Phu trong cuộc bỏ phiếu chính thức của Hội đồng nhân dân hồi đầu năm đã chính thức trở thành Chủ tịch tỉnh Đông Giang. Tiểu tử này sau khi trở thành con ông cháu cha thật sự thì ngược lại khiêm tốn, không đem xe trực tiếp chạy đến sân bay.
- Lão Tăng!
Cố Địch tháo mắt kính, hét to
Tăng Nghị bất đắc dĩ lắc đầu. Hơn nữa năm không gặp, tôi liền lên chức lão Tăng. Lần sau nếu có gặp, không biết có thể lên chức “Tăng lão” hay không nữa. Hắn nói:
- Cố thiếu, đã lâu không gặp, phong thái ngày càng cao đấy.
Cố Địch rất khoa trương, lại ôm Tăng Nghị một cái:
- Lão Tăng, nhớ anh chết đi được.
Tăng Nghị đẩy Cố Địch ra:
- Được rồi, được rồi, trước mặt đông người, cũng không sợ làm cho người ta nghĩ rằng Cố thiếu là người có tính cách đặc biệt à?
Cố Địch vung tay lên, lập tức có người đến tiếp nhận hành lý của Tăng Nghị, lại còn đi trước dẫn đường. Tiểu tử này đeo lại cặp mắt kính, phóng khoáng nói:
- Đi thôi, tất cả tôi đều an bài tốt rồi. Bảo đảm anh sẽ hài lòng.
Ra khỏi cổng, một chiếc Bentley mới tinh đang đậu sẵn. Người phụ trách mang hành lý lúc này đã bỏ hành lý vào đằng sau xe.
Sau khi lên xe, Cố Địch bỗng dưng bực tức:
- Anh đúng thật là khó mới. Tôi đã lên tiếng mời vài lần, anh cũng không thèm đến Đông Giang. Lần này như thế nào lại chủ động tới Đông Giang như vậy?
- Việc chung!
Tăng Nghị cười:
- Công vụ của sở.
- Là như thế à?
Cố Địch cố tình kéo dài giọng:
- Nghe nói anh bị người ta đá về sở, xem ra lời đồn không sai.
- Chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.
Tăng Nghị nhìn Cố Địch nói.
Cố Địch cười. Chuyện tốt y thật ra cũng có nghe nói, chỉ có điều lúc này không tiện chứng thực thôi. Y nghe nói Tăng Nghị đã chữa khỏi bệnh cho công tử duy nhất của Địch gia, không biết chuyện này có thật không? Nếu là thật thì tiểu tử này thật sự có năng lực.
Chiếc xe rất nhanh tiến nhập vào nội thành. Cố Địch đã đặt phòng tại một khách sạn năm sao nổi tiếng nhất thành phố Vân Hải, khách sạn Phúc Hoa.
Tăng Nghị nói đùa:
- Tôi chỉ là một cán bộ cấp Trưởng phòng, cấp bậc không đủ. Ở nơi này thì sở cũng không đủ tiền chi trả cho tôi.
Cố Địch cười ha hả. Y biết Tăng Nghị là nói giỡn, nhân tiện nói:
- Được rồi, đừng than khóc với tôi nữa. Biết anh tới Đông Giang, rất nhiều người giành trả tiền cho anh đấy.
Sau khi vào phòng, Cố Địch mới hỏi chuyện của Địch Hạo Huy có thật hay không.
Tăng Nghị cũng không giấu diếm, đơn giản nói qua một chút sự tình.
Chuyện này người biết cũng không nhiều lắm. Cố Địch là nghe từ bố của mình. Đương nhiên, y cũng biết dụng ý của bố khi nói chuyện này, là muốn y tìm Tăng Nghị chứng thực một chút. Sau đó xem có thể cùng với Địch Hạo Huy công tử gia tộc cấp cao tạo mối quan hệ hay không.
Hai người tán gẫu một chút về tình hình của những người bạn ở Vinh Thành gần đây. Thấy thời gian không còn sớm, Cố Địch nói:
- Mau đi đón gió cho anh. Đồ ăn ở Đông Giang này khẩu vị khá nhạt, sợ anh ăn không quen. Tối nay tôi dẫn anh đi ăn lẩu.
Tăng Nghị cười nói:
- Vừa lúc cũng lâu rồi tôi không ăn lẩu.
- Tôi còn sắp xếp mỹ nữ tiếp khách nữa.
Cố Địch cười ha hả:
- Người này anh khẳng định là quen biết.
- Ai?
Tăng Nghị hỏi một câu. Hắn ở Đông Giang chẳng có quen với một cô gái nào cả.
- Khi thấy rồi sẽ biết. Đi thôi!
Cố Địch đứng dậy, thúc giục Tăng Nghị.
Người Đông Giang rất ít có thói quen ăn lẩu. Tuy nhiên, lẩu hải sản của tiệm Ngụy Công Ký cũng là đặc sản của thành phố Vân Hải, được rất nhiều người ưa thích.
Cố Địch đã sớm cho người đặt phòng. Khi đến, ông chủ của Ngụy Công Ký đã đứng chờ sẵn. Nhìn thấy chiếc xe Bentley của Cố Địch, ông chủ lập tức chạy đến một hơi, cười mở cửa xe:
- Cố thiếu đại giá quang lâm Ngụy Công Ký chúng tôi, thật sự là vinh hạnh cho kẻ hèn này.
Cố Địch lúc này mới bày ra bộ dạng công tử nói:
- Hôm nay tôi mời khách quý, nhất định phải đem trình độ tốt nhất của các người ra tiếp đãi đấy.
- Cố thiếu cứ yên tâm, đã sớm an bải thỏa đáng. Lát nữa tôi sẽ tự mình xuống bếp.
Ông chủ của Ngụy Công Ký là một người mập mạp, đầu trọc, từng thớ thịt béo trên mặt rung lên.
Cố Địch lúc này mới ừ một tiếng, cùng Tăng Nghị bước xuống xe đi vào trong. Nơi này được trang hoàng rất tráng lệ. Tuy không phải là nơi tốt nhất để bàn bạc công việc, nhưng tuyệt đối là một nơi ăn cơm số một của thành phố Vân Hải. Nơi này rất thích hợp mời bạn bè ăn cơm.
Ông chủ dẫn Cố Địch trực tiếp lên tầng cao nhất. Sau khi pha trà xong thì lên tiếng:
- Cố thiếu, dọn đồ ăn ra được chưa?
Cố Địch nói:
- Trực tiếp đun rượu đi. Lát nữa còn có mấy vị bằng hữu nữa tới. Ông hãy nói với người ngoài cửa, khi nào họ tới thì dẫn thẳng đến đây.
- Tất cả đều được sắp xếp xong hết.
Ông chủ thấy Cố Địch không có ý định giới thiệu Tăng Nghị cho mình thì cũng rất thức thời cáo lui, đi chuẩn bị đồ ăn.
- Lão Tăng, hôm nay anh là khách, được ngồi ghế trên.
Cố Địch muốn cho Tăng Nghị làm chủ.
- Được rồi, cũng chẳng phải người ngoài. Bày đặt làm gì chứ.
Tăng Nghị tùy tiện ngồi xuống một cái ghế:
- Hôm nay tôi ngồi ở đây.
- Tùy anh, hôm nay anh lớn nhất.
Cố Địch ngồi xuống bên cạnh Tăng Nghị:
- Hai chúng ta đã lâu rồi không uống rượu, trước uống vài ly đã.
- Không tốt, chờ mọi người đến đông đủ đã.
Tăng Nghị nói.
- Hôm nay là đón gió cho anh. Mặc kệ bọn họ, bọn họ tới thì thêm cái bát, đôi đũa là được rồi.
Cố Địch cười ha hả, thuận tay cầm lấy bình rượu trên bàn.
Chính vào lúc này, cánh cửa phòng bị đẩy ra, truyền đến giọng nói như chuông bạc:
- Cố thiếu, anh nói như vậy làm tôi cảm thấy đau lòng.
Cố Địch đành phải buông ly rượu, cười ha hả nhìn người ngoài cửa.
Bước vào là bốn người, ba nữ một nam. Người dẫn đầu là nữ, Tăng Nghị cảm thấy rất quen mặt. Chỉ nhất thời không nhớ nổi là ai.
- Mau, lại đây tôi giới thiệu một chút.
Cố Địch chỉ Tăng Nghị rồi nói:
- Vị này là Tăng thiếu, là diễn viên chính của bữa tiệc ngày hôm nay. Bữa cơm này là đón gió cho Tăng thiếu. Tăng Nghị, cô gái xinh đẹp này, anh khẳng định là có quen biết, đại minh tinh Thủy Mộ Yên.
Tăng Nghị liền lộ ra nụ cười, thầm nghĩ khó trách lại quen mặt như vậy. Hóa ra là ca sĩ lừng danh Thủy Mộ Yên. Hắn nói:
- Nghe tiếng của Thủy tiểu thư như sấm bên tai.
Thủy Mộ Yên cười khanh khách hai tiếng rồi nói:
- Hôm nay có thể quen biết với Tăng thiếu, thật sự là vinh hạnh cho Mộ Yên này. Về sau mong Tăng thiếu chiếu cố nhiều hơn.
Nói xong, cô quay sang phía sau nói:
- Vị này chính là người đại diện của tôi, họ Lưu. Còn vị này là An Bạch, chị em của tôi. Còn đây là bạn trai của cô ấy, Trực Mộc Thiên Dã.
Tăng Nghị cảm thấy bất ngờ. Hắn vốn chuẩn bị ngày mai thử đi liên hệ với Hoàng Thiên Dã, không nghĩ tới lại đụng phải trong này, liền cười vươn tay nói:
- Bác sĩ Hoàng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.
Thủ Tịch Ngự Y Thủ Tịch Ngự Y - Ngân Hà Cửu Thiên