God be thanked for books! they are the voices of the distant and the dead, and make us heirs of the spiritual life of past ages.

W.E. Channing

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 210 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 660 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:29:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 182: Con Người Chết Vì Tiền Tài, Chim Chết Vì Miếng Ăn
ăng Nghị chạy đến thành đông, từ trên quốc lộ chưa tới ba trăm dặm đã nhìn thấy được tình hình. Lúc ấy trong lòng chìm xuống. Cùng với công nhân của hai công trường, xe nâng, máy ủi đất cũng đều được mọi người huy động tới.
Tăng Nghị vọt tới trước mặt, nhanh chóng hãm phanh, lao ra khỏi xe, hô to một tiếng:
- Dừng tay hết cho tôi.
Đáng tiếc những người này đều đang tức giận, tuy nghe lời nói của Tăng Nghị, nhưng ai cũng không chịu dừng tay.
Tăng Nghị lúc này đã nghĩ tới cây súng mà Địch lão cho mình. Mẹ nó, khi thật sự đến thời điểm dùng súng thì mới nhớ tới nó.
Lập tức Tăng Nghị vừa hô dừng tay, vừa vọt lên, thấy người thì liền đánh, một quyền đi xuống, người bị trúng quyền tuyệt đối là nằm ngã xuống đất.
- Mẹ nó, mau dừng tay hết lại cho tôi.
Tăng Nghị giận dữ, nhảy lên một cái xe nâng, mở phăng cánh cửa xe, sau đó ấn mạnh vào cái còi.
Uuuuuuuuuu!
Một trận còi điên cuồng vang lên. Lúc này mọi người mới quay đầu lại, giương mắt nhìn, vừa thấy thì liền cuống quýt bốn phía. Chỉ thấy Tăng Nghị khởi động cái xe nâng, lao thẳng vào một chiếc xe nâng khác.
Đầu cái xe nâng này đụng vào đuôi của chiếc xe nâng kia. Những người đang đánh nhau chạy tán loạn.
- Chó chết, tính chọc bố mày à?
Trần Nhị Cẩu kinh hãi không ngừng. Y chính là Trần tổng mà Dương Phúc Tinh vừa nói. Y vừa rồi thiếu chút nữa là đã cho xe nâng đẩy đi rồi.
Tăng Nghị nhảy ra quát to:
- Trần Nhị Cẩu, trên địa bàn của huyện Nam Vân, anh không muốn sống nữa à?
Trần Nhị Cẩu vừa thấy Tăng Nghị, nhất thời đầu óc có điểm tỉnh táo hơn nói:
- Trưởng phòng Tăng…..
Lời nói còn chưa nói hết thì Tăng Nghị đã nhảy tới trước mặt Trần Nhị Cẩu đá một cước, nhất thời đem Trần Nhị Cẩu đá văng ra vài thước, quỳ rạp trên mặt đất không thể động đậy.
Công nhân ở dưới Trần Nhị Cẩu thấy ông chủ của mình bị đánh thì cầm gậy chuẩn bị xông lên.
Tăng Nghị giơ tay chụp lấy một cây sắt, đâm thẳng vào trong cửa xe nâng. Chỉ thấy cây gậy tựa như đâm vào miếng tàu hủ, thẳng tắp cắm vào, còn lộ ra bên ngoài có nửa tấc.
- Muốn chết thì cứ nhảy vào đây.
Tăng Nghị trừng mắt nhìn.
Công nhân vừa thấy thì tất cả đều hít một hơi lạnh. Má ơi, nếu cái cây này mà đâm vào mình chắc sẽ giống như xiên vào miếng mứt quá.
Từ xa, Trương Hắc thấy Tăng Nghị ra tay, chân bắt đầu co rút lại, đang muốn quay đầu bỏ chạy thì đã bị Tăng Nghị túm sau lưng. Sau đó là một quyền đi lên, răng của Trương Hắc lập tức văng ra vài cái.
- Gan dạ thật! Dám ở huyện Nam Vân mà coi thường lời nói của Tăng Nghị tôi sao?
Những người công nhân đang dùng binh khí đánh nhau trong chớp mắt toàn bộ đều si ngốc. Hai ông chủ của hai bên đều bị Tăng Nghị đánh ngã.
Một người đang nằm trên mặt đất, một chút phản ứng đều không có.
Hiện trường còn có người quen biết với Tăng Nghị, biết Tăng Nghị là người làm việc như thế nào.
Hắn có thể đánh người.
- Các người đều là kẻ khốn kiếp!
Tăng Nghị giận không thể át, chỉ vào mấy chục người đối diện.
- Các người ăn no rửng mỡ, ra ngoài làm công chính là đánh nhau à?
- Có phải đánh nhau chết người rồi không cần đền mạng không?
Mấy chục người vừa nghe nói thì liền cảm thấy sợ. Ai nói đánh chết người không cần đền mạng chứ?
Chỉ có điều khi giận lên đánh nhau thì không suy nghĩ đến việc này.
- Các người có muốn tiếp tục ở lại huyện Nam Vân làm công, nhận lấy tiền lương của mình không?
- Tôi đếm đến ba, nếu ai không đồng ý thì cứ bước ra ngoài cho tôi.
Tăng Nghị nói xong rồi chỉ vào hai người dẫn đầu đang hôn mê.
- Nếu không tỉnh lại thì cứ cùng với hai gã khốn kiếp này ngồi xổm trong tù đi.
Công nhân vừa nghe đến việc phải ngồi tù thì lúc này mới luống cuống lên. Bọn họ đến huyện Nam Vân làm công chính là muốn nhận được ít tiền.
Nếu thật phải ngồi tù thì cha mẹ, con cái trong nhà ai nuôi?
Một! Tăng Nghị hô một tiếng.
Hai!
Tiếng hai còn chưa dứt thì một trận âm thanh vang lên. Toàn bộ gậy gộc được ném xuống mặt đất.
Ống nhựa, cờ lê, ống sắt, kềm…tất cả đều nằm trên mặt đất.
Mọi người tới đây chỉ là bị quản đốc lôi kéo.
Sau khi nhận được hai tháng tiền công, có lẽ về sau sẽ không ở đội của ông chủ làm công nữa.
Ông chủ nói nếu hôm nay ai đi thì ngay lập tức trả hai trăm đồng. Mọi người nghe thấy vậy nên mới đồng ý đi.
Đi theo trợ uy, nhưng tình huống đổ máu thì chính mình có thể không khống chế được.
- Các người thật là một đám khốn kiếp!
Tăng Nghị mắng một câu:
- Còn đứng ở đó nữa à? Còn không đi mau?
Chạy nhanh thôi!
Mọi người lúc này mới cuống quít nhìn những người đã bị đánh ngã nằm dưới mặt đất. Tại hiện trường đang có mười bảy mười tám người bị đánh ngã.
Một nửa trong số đó đang bất tỉnh.
- Ai bị thương nặng thì khẩn trương đưa tới bệnh viện, còn ai bị thương nhẹ thì tự mình đi đến bệnh viện.
Tăng Nghị lớn tiếng nói.
Tại hiện trường có nhiều người bị thương nặng, một mình Tăng Nghị làm sao mà có thể xử lý được. Trước chỉ có thể đưa tới bệnh viện.
- Chỉ vì một sự tranh giành vốn có thể thương lượng giải quyết mà làm ra sự kiện đánh nhau đổ máu như vậy?
- Dùng binh khí đánh nhau, đả thương nhiều người, chẳng lẽ như vậy chính là không làm thất vọng mình?
- Mạng các người không đáng giá à?
Giảng giải đạo lý với những người chất xám không nhiều này cũng không có tác dụng, cho nên Tăng Nghị liền đi đến trước hai người dẫn đầu.
Hiện trường rất nhanh được khống chế. Tăng Nghị liền chạy đến sơ cứu cho một số người đang bị thương.
Bước đầu sơ cứu, sau đó bảo người đưa tới bệnh viện.
Đội cảnh sát có vũ trang của huyện sau khi nhận được mệnh lệnh, rất nhanh liền xuất động, sự dẫn đường của hai xe cảnh sát.
Đoàn người hướng tới thành đông chạy đến.
Đội cảnh sát có vũ trang mang súng nhảy xuống, bao vây đám công nhân tại hiện trường.
Mọi người đều cảm thấy sợ hãi. Nếu như Tăng Nghị không chạy đến đúng lúc thì chắc lúc này người bị bắt vào tù sẽ không ít.
Không phải ai cũng có thể đánh lại. Cảnh sát có vũ trang khi xử trí loại sự kiện dùng binh khí đánh nhau này bình thường sẽ không hỏi nguyên nhân.
Trước đánh trói lại, rồi mang về hỏi sau.
Trưởng phòng Vương từ trên xe cảnh sát nhảy xuống, nhìn thấy cảnh tượng liền đổ mồ hôi hột, thầm nghĩ mình đã đến chậm rồi.
Không phải là đánh xong rồi chứ? Theo kinh nghiệm như trước kia thì toàn bộ khẳng định sẽ có người bị thương và thậm chí là người chết.
Tăng Nghị liếc mắt một cái, liền nhìn thấy được trưởng phòng Vương liền hô to một tiếng:
- Trưởng phòng Vương!
A! Trưởng phòng Vương đang chuẩn bị truyền đạt mệnh lệnh bắt người, nhìn thấy Tăng Nghị, liền cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
- Tiểu Tăng, sao cậu lại ở đây?
Tăng Nghị trước không giải thích, chỉ nói:
- Trưởng phòng Vương, khẩn trương mang những người bị thương nặng đến bệnh viện đi. Nếu không cứu gấp, xảy ra mạng người thì việc hôm nay sẽ phiền toái.
Trưởng phòng Vương vừa nghe lời Tăng Nghị, thì biết hiện trường đã được khống chế, liền khẩn trương mệnh lệnh cho cảnh sát có vũ trang mở đường, khiến cảnh sát tiến lên hỗ trợ, đem những người bị thương nặng đến bệnh viện.
- Không có xảy ra mạng người chứ?
Trưởng phòng Vương nhỏ giọng hỏi Tăng Nghị.
- Trước mắt thì không có, nhưng có hai người bị thương khá nghiêm trọng.
- Trưởng phòng Vương nhanh chóng thu thập hiện trường, vì nơi này là quốc lộ, người đi qua nhiều lắm.
Trưởng phòng Vương trong lòng rùng mình. Nơi này là quốc lộ, tất yếu phải nhanh chóng giải quyết tốt hậu quả.
Sự việc khá quan trọng. Nếu như tin tức truyền ra ngoài thì chức trưởng phòng của ông là ngồi không yên rồi.
Ông ta liền quát to một tiếng:
- Mau bắt tất cả bọn xấu về cho tôi.
Cảnh sát có vũ trang nghe được mệnh lệnh, lập tức hành động ngay, bắt tất cả những người có mặt tại hiện trường về.
Nhìn thấy cảnh sát muốn đem Trần Nhị Cẩu và Trương Hắc đến bệnh viện thì Tăng Nghị liền nói:
- Hai tên khốn kiếp này không đưa đến bệnh viện.
Vừa nghe là người đi đầu gây rối, cảnh sát vốn định đỡ thì liền đổi thành kéo hai tay bắt chéo sau lưng, rồi dùng còng khóa lại ném lên trên xe.
Chỉ trong chốc lát, tại hiện trường, tất cả những người tham gia đánh nhau đều bị bắt về hết.
- Xe nâng và máy ủi mang về luôn chứ?
Trưởng phòng Vương hỏi.
- Tôi sẽ cho người đến mang về.
Tăng Nghị liền lấy ra điện thoại gọi cho Dương Phúc Tinh, lập tức phái vài người đến khiêng đồ về.
Trưởng phòng Vương thấy Tăng Nghị đã có biện pháp giải quyết thì không trì hoãn nửa, chỉ lưu lại hai cảnh sát ở lại hiện trường. Sau đó nhanh chóng thu đội trở về thị trấn.
Sự kiện rất nhanh được khống chế. Người tham gia sự kiện dùng binh khí đánh nhau tổng cộng có chín mươi hai người. Bị thương có mười bảy người, trong đó bị thương nặng sáu người. Hai người bị thương nghiêm trọng nhất, được chuyển thẳng đến bệnh viện huyện để chữa trị.
Sau khi khẩn cấp cấp cứu ở bệnh viện huyện thì liền khẩn trương chuyển lên bệnh viện thành phố.
Chỉ trong vòng hai ngày đã xảy ra liên tiếp hai sự cố, khiến hơn bốn mươi người bị thương. Còn có hai người sống chết chưa biết ra sao.
Sau khi nhận được tin tức, Khang Đức Lai giận dữ đập bàn, quăng tách trà trên bàn xuống đất.
- Trưởng phòng Vương, đối với những kẻ coi trời bằng vung này thi nhất định phải nghiêm trị.
- Vâng!
Trưởng phòng Vương cũng là mồ hôi lạnh đầy lưng. Hôm nay cũng may là Tăng Nghị đi sớm trước một bước. nếu không khi mình chạy tới thì cũng đã xảy ra tai nạn chết người rồi.
Phải biết rằng cứu một mạng người thì rất khó, nhưng để lấy đi một mạng người thì chỉ cần vài phút đồng hồ mà thôi.
Những người coi thường pháp luật, không đếm xỉa đến an nguy của người dân thì nhất định phải dạy cho một bài học thật nghiêm.
Khang Đức Lai lửa giận trong lòng không thể áp chế. Bởi vì huyện Nam Vân suýt chút nữa là phải trả một cái giá thật đắt.
- Mạng người, cái danh từ này quả thực khiến người nghe phải kinh sợ.
- Vâng!
Trưởng phòng Vương lại vội vàng đáp lời. Cho dù Khang Đức Lai không lên tiếng nghiêm trị thì chính mình cũng sẽ phải ra tay, tránh cho chuyện này phát sinh thêm lần nữa.
Loại sự kiện có tính chất ác liệt như thế này thì phải kiên quyết đánh mạnh tay.
Khang Đức Lai vỗ bàn:
- Huyện Nam Vân mỗi năm đều có sự kiện núi lở, thiên tai. Nhưng không có nhiều người bị thương như hôm nay.
Tăng Nghị sau khi thu thập hoàn toàn hiện trường thì liền chạy tới bệnh viện để xem tình hình người bị thương.
Lúc này, tất cả các y tá, bác sĩ của bệnh viện huyện đều bận tối mặt tối mày. Bệnh viện huyện từ trước cho đến nay chưa từng tiếp nhận qua nhiều người bị thương đến như vậy.
Người bệnh nhiều đến nỗi phải nằm ngoài hành lang. Tất cả nhân viên của bệnh viện đều được huy động. Ngay cả y tá thực tập cũng phải đi băng bó vết thương cho người bệnh.
Ôi!
Chưa bao giờ thở dài, nhưng Tăng Nghị lần này đứng trong phòng khám bệnh viện huyện cũng phải thở dài một phen.
Hắn cảm thấy mệt mỏi. Không phải là thân thể mệt mỏi mà là trong lòng mệt mỏi.
Dương Phúc Tinh lúc này chạy tới nói:
- Trưởng phòng Tăng, tất cả những binh khí tôi đã cho người mang đi hết rồi.
- Ừ!
Tăng Nghị gật đầu.
- Trưởng phòng Tăng.
Dương Phúc Tinh thấy tâm trạng của Tăng Nghị không được tốt thì liền khuyên can, an ủi.
Dương Phúc Tinh nhiều ít cũng hiểu biết một chút tâm tư của Tăng Nghị. Ông ta làm công trình nhiều năm như vậy nhưng cũng chưa gặp được một lãnh đạo như Tăng Nghị.
Trước kia, Dương Phúc Tinh khi tiếp nhận công trình thì phải mời khách đi ăn cơm. Khi công trình xong thì cũng phải mời khách đi ăn cơm lần nữa, đồng thời còn phải tặng lễ.
Nhưng việc nghiệm thu công trình thì lại chưa một lần làm qua.
Dương Phúc Tinh cho tới bây giờ đều chưa nhận qua được khoản tiền công trình một cách trọn vẹn. Nếu ông không cắt xén tiền ra thì một phân tiền cũng đừng hòng nhận.
Làm công trình, hơn phân nửa lợi nhuận là kiếm được từ việc cắt xén công trình.
Nếu không thì tiền đâu mà đủ trả lương cho công nhân.
Những công trình làm ở huyện Nam Vân là những công trình thoải mái nhất mà Dương Phúc Tinh được làm.
Tuy nói Tăng Nghị yêu cầu rất nghiêm khắc. Nhưng chỉ cần anh làm tốt thì đều có thể đáp ứng được.
Những phương diện khác của công trình đều do Tăng Nghị chạy. Hắn là Trưởng phòng phòng Xúc tiến đầu tư, những chuyện vì nhà đầu tư suy xét hắn đều làm được tất.
Đó cũng là một trong những nguyên nhân mà nhà đầu tư đến huyện Nam Vân ngày càng nhiều.
Nhưng sự việc xảy ra ngày hôm nay cũng khiến cho Trưởng phòng Tăng thương tâm hơn những người khác.
- Những đám người gây phiền toái thì khi trở về nhất định phải tịch thu hết thiết bị.
Tăng Nghị nói một câu.
Dương Phúc Tinh vội vàng gật đầu:
- Tối nay tôi sẽ phái hai người đi xem.
Tăng Nghị gật đầu rồi leo lên xe của mình.
Dương Phúc Tinh đi theo đằng sau, miễn cưỡng nói:
- Trưởng phòng Tăng, cậu cầm lấy cái dù này. Mưa như thế này chắc phải kéo dài mấy ngày.
- Không sao!
Tăng Nghị mở cửa xe của mình leo lên rồi nói:
- Ông cũng trở về đi.
Dương Phúc Tinh nhìn theo xe của Tăng Nghị biến mất trong màn mưa thì cũng thở dài quay về xe của mình.
Khang Đức Lai triệu tập tất cả thành viên của tổ lãnh đạo an toàn xây dựng mở cuộc họp khẩn cấp, thảo luận về những vấn đề an toàn trong xây dựng của huyện gần đây.
- Trong hai ngày liên tục xảy ra hai sự cố nghiêm trọng, đã dấy lên một hồi chuông cảnh báo cho tất cả chúng ta.
Khang Đức Lai thần sắc ác liệt:
- Huyện Nam Vân trước đây chưa từng xảy ra tình trạng như thế.
- Điều này chứng tỏ trong việc xây dựng đã tồn tại những vấn đề và khó khăn không đoán trước được, và sự thiếu thốn thiết bị. Và đây cũng là hai nguyên nhân gây ra sự cố đáng tiếc vừa qua.
Tương Trung Nhạc không lên tiếng. Nhưng khi nghe Khang Đức Lai nói đến nguyên nhân sự cố thì lại cảm thấy không thích hợp.
- Lãnh đạo huyện tập thể phải chịu trách nhiệm vì việc này.
- Việc làm kế tiếp là phải làm tốt công tác giải quyết hậu quả, cẩn thận sắp xếp lại những công tác trước mắt, tìm ra những vấn đề vẫn còn đang tồn tại để thực sự giải quyết mọi vấn đề.
Khang Đức Lai nói đến đây thì ánh mắt liếc nhìn Trưởng phòng Xây dựng ngồi cách đó không xa.
- Trưởng phòng Nhâm, bất cứ kẻ nào qua loa cho xong chuyện thì ở huyện tuyệt không nuông chiều, nhất định sẽ nghiêm trị.
- Vâng!
Trưởng phòng phòng Xây dựng có chút khó hiểu. Tình huống thiếu thiết bị xây dựng Tăng Nghị đã hướng ông ta phản ánh. Và lần nào ông ta cũng giao cho công ty xây dựng số một và hai của huyện giải quyết tạm thời, nhưng sao bây giờ lại có thể giải quyết nhiều thiết bị xây dựng đến như vậy.
Huyện Nam Vân chỉ là một thị trấn nhỏ. Trước đây chỉ cần có một cái máy trộn bê tông là có thể đủ dùng. Nhưng hiện tại hạng mục tăng lên thì phải vận dụng đến máy trộn bê tông cỡ lớn, máy xúc cỡ lớn…
Những thiết bị máy móc này đến mấy trăm đồng. Ở huyện trước kia không có tiền đầu tư nhiều như vậy. Trước đây toàn bộ đều đầu nhập cho việc làm đường đến xã Lão Hùng. Hiện nay, muốn giải quết vấn đề này chỉ có thể điều đến từ địa phương bên ngoài hoặc do người nhận khoán công trình mua.
Người bên ngoài thì có thể nghĩ biện pháp để điều thiết bị đến công trình. Nhưng người làm khoán thì muốn mua cũng không có khả năng.
Ai biết được một thị trấn nhỏ như vậy có thể phát triển đến trình độ nào. Nếu chẳng may xong công trình này nhưng rồi lại chẳng còn công trình nào khác, thì mấy triệu đồng, thậm chí chục triệu mua thiết bị đem về nhà trưng bày hay sao?
Trong khi mọi người đang thương lượng thì thư ký của Khang Đức Lai gõ cửa bước vào, nhẹ giọng nói vài câu bên tai Khang Đức Lai.
Khang Đức Lai liền đứng lên nói:
- Các đồng chí, Phó Chủ tịch thành phố Phàn đến huyện Nam Vân. Mời mọi người đi theo tôi cùng nghênh đón Phó Chủ tịch thành phố Lam.
Mọi người trong lòng hoảng hốt. Phàn Cửu Giang trong trời mưa gió, tới địa bàn huyện Nam Vân rồi mới thông báo cho huyện. Đây tuyệt đối là lai giả bất thiện.
Mọi người vội vàng rời khỏi phòng họp, xuống lầu. Lúc này thư ký lại truyền đạt chỉ thị mới nhất.
Phàn Cửu Giang đến huyện Nam Vân, không đến thẳng Huyện ủy mà chạy thẳng đến bệnh viện Nhân dân huyện. Mọi người trong lòng liền biết được Phàn Cửu Giang đến đây là bởi vì sao.
Tương Trung Nhạc liền liếc mắt nhìn Khang Đức Lai, thầm nghĩ nguyên nhân sự cố vừa rồi mà ông nói, không biết lát nữa có còn nói như vậy trước mắt Phó Chủ tịch thành phố Lam nữa không.
Mọi người đành phải khẩn trương lên xe chạy tới bệnh viện Nhân dân huyện, trước cửa bệnh viện liền đụng phải đoàn xe của thành phố đang từ bên trong đi ra.
Khang Đức Lai vội vàng đẩy cửa bước xuống xe:
- Phó chủ tịch thành phố Lam, trời mưa gió như vậy mà ngài lại vất vả đến đây. Huyện Nam Vân chúng tôi cảm thấy hổ thẹn vô cùng.
Phàn Cửu Giang tâm trạng gần đây không được tốt. Con trai Phàn Lượng Lượng của ông mất tích hơn cả một tuần nay không có tin tức.
Nghe đồn là con ông đã đắc tội với người nào đó trong quân đội. Nhưng ngay bên Cục công an thành phố cũng không tìm ra một chút tin tức nào. Điều này khiến cho Phàn Cửu Giang cảm thấy bất an. Tình huống này dường như có chút không ổn.
Ông ta cảm giác được có một thanh kiếm sắc nhìn không thấy, bất cứ lúc nào cũng có thể rớt xuống đầu ông.
Nghe được lời nói của Khang Đức Lai, Phàn Cửu Giang chỉ gật đầu một cái rồi trầm giọng nói:
- Đến Huyện ủy rồi nói sau.
Khang Đức Lai đành phải cho xe chạy trước dẫn đường, băng đi trong màn mưa tối đen, chạy đến Huyện ủy huyện Nam Vân.
Ngồi xuống trong phòng họp, Phàn Cửu Giang sắc mặt không tốt nói:
- Chỉ trong vòng hai ngày đã liên tiếp xảy ra hai sự cố, gây thương tích cho hơn bốn mươi người. Đến nay còn có hai người không rõ sống chết ra sao?
- Huyện ủy huyện Nam Vân phải giải trình cho thành phố và cho người dân một công đạo.
Khang Đức Lai liền đứng dậy nói:
- Phó chủ tịch thành phố Phàn, sau khi chuyện này phát sinh, huyện Nam Vân chúng tôi đã truyền đạt mệnh lệnh cho dừng tất cả các công trình thi công lại, để làm một cuộc kiểm tra về an toàn.
- Tổ lãnh đạo kiểm tra an toàn của huyện cũng đã tiến hành kiểm tra tất cả các công trình trong huyện. Xin Thành ủy và Phó chủ tịch thành phố Phàn cứ yên tâm. Chúng tôi nhất định sẽ lấy sự kiện lần này làm ra bài học cho mình, tuyệt sau này không phát sinh tình huống như vậy nữa.
- Ở thành phố như thế nào có thể yên tâm?
Phàn Cửu Giang lông mày dựng thẳng:
- Nếu các người thật sự xuất ra lực thi thố cao thì sẽ không phát sinh sự cố liên tiếp như vậy.
Khang Đức Lai bị Phàn Cửu Giang cả vú lấp miệng em khiển trách thì liền lên tiếng:
- Phó chủ tịch thành phố Phàn phê bình, xác thực công tác của huyện Nam Vân chúng tôi đã tồn tại những sơ xuất. Nhưng huyện Nam Vân chúng tôi tin tưởng rằng, dưới sự trợ giúp mạnh mẽ của Thành ủy, các đồng chí ở huyện nhất tề đồng tâm hiệp lực, vượt qua khó khăn, làm tốt công tác xây dựng.
Phàn Cửu Giang hừ một tiếng, thầm nghĩ người Mỹ muốn ở huyện Nam Vân xây dựng một trường đại học, lúc đó ông có nhớ tới Thành ủy hay không? Đến khi xảy ra chuyện thì ông lại nhớ đến Thành ủy.
Ông ta lấy ra một văn kiện:
- Hôm nay tôi tới đây là muốn tuyên bố quyết định xử lý hai vụ việc ở huyện Nam Vân.
Nói xong, Phàn Cửu Giang liền mở văn kiện quyết định xử lý sự cố hai ngày vừa qua của huyện Nam Vân.
Phàn Cửu Giang đọc:
- Để phòng ngừa sự cố hỗn loạn thị trường phát sinh, tăng mạnh quản lý, quy định số 45 văn kiện thành phố Long Sơn hiện tại quyết định tạm dừng hết thảy tất cả các công trình tại huyện Nam Vân vô thời hạn để chỉnh đốn lại những công trình không phù hợp với quy định. Khi điều tra ra được người thật sự có trách nhiệm liên quan thì sẽ phải làm kiểm điểm trước Thành ủy.
Phàn Cửu Giang sau khi đọc xong quyết định lại hắng giọng nói tiếp:
- Hy vọng các đơn vị của huyện Nam Vân có thể lấy bài học hai sự cố vừa qua để tăng cường trách nhiệm kiểm tra và quản lý của mình một cách có hiệu quả. Tiến hành phòng ngừa và ngăn chặn những tai họa ngầm có thể phát sinh.
Khang Đức Lai tâm trạng liền chìm xuống. Quyết định xử lý này đối với huyện Nam Vân trước mắt là đình chỉ vô thời hạn toàn bộ công trình đang trong giai đoạn mấu chốt và những công trình mới.
Phê duyệt này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự nhiệt tình của nhà đầu tư đối với triển vọng sản xuất của huyện Nam Vân.
Tuy nhiên, ở thành phố đã ra quyết định xử lý. Khang Đức Lai có muốn giải thích với Phàn Cửu Giang cũng không còn ý nghĩa. Quan trọng nhất lúc này chính là khẩn trương chỉnh đốn, giải quyết vấn đề thiết bị công trình còn thiếu, giải thích với thành phố, tranh thủ sớm ngày khởi công trở lại.
- Huyện ủy Nam Vân nhất định sẽ quán triệt quyết định xử lý của thành phố. Thiết thực làm tốt công tác chỉnh đốn, sáng tạo ra một hoàn cảnh xây dựng ưu việt hơn.
Khang Đức Lai biểu lộ thái độ. Tuy nhiên thần sắc của ông lại rất nghiêm trọng.
Phàn Cửu Giang sau khi đọc xong quyết định xử lý, cũng không nói thêm cái gì. Dưới lời mời nhiệt tình của Huyện ủy, Phàn Cửu Giang đã nghỉ lại tại nhà khách Huyện ủy.
Sau khi sắp xếp xong cho Phàn Cửu Giang ở nhà khách Huyện ủy, Tương Trung Nhạc và Khang Đức Lai lên đường đến thành phố.
Quyết định này đối với tình thế trước mắt của huyện Nam Vân sẽ tạo thành đả kích rất lớn.
Khang Đức Lai sắc mặt thâm trầm nói:
- Hai sự kiện vừa rồi đều phải nghiêm túc xử lý để đạt được mục tiêu chỉnh đốn.
- Vâng!
Tương Trung Nhạc lên tiếng, nhưng trong lòng cũng cảm thấy khó mà làm được. Vì thành phố chỉ yêu cầu chỉnh đốn chứ chưa đề ra một tiêu chuẩn cụ thể nào cho việc chỉnh đốn cả. Việc này thật không dễ làm. Chỉ có thể tùy theo mức độ nghiêm trọng mà xử lý.
Tăng Nghị không có đến nhà khách Huyện ủy. Hắn đem xe đậu vào bóng tối chỗ đối diện, trong lòng tự hỏi, việc hôm nay rất không bình thường. Ở huyện còn chưa đưa ra được kết quả điều tra cụ thể thì quyết định xử lý của thành phố đã xuống tới. Dường như điều này rất khẩn cấp.
Nghĩ đến chuyện xây dựng trường đại học Y, Tăng Nghị cảm thấy rất có thể là thành phố mượn đề tài để nói chuyện của mình, cấp cho huyện Nam Vân một trừng phạt.
Tăng Nghị thầm nghĩ nếu không hài lòng thì lãnh đạo thành phố Long Sơn cũng nên tìm biện pháp khác để trừng phạt huyện Nam Vân. Vì sao lại muốn dùng chiêu tổn hại này chứ?
Chẳng lẽ muốn huyện Nam Vân phát triển thất bại thì mới có thể thỏa mãn tâm trạng của thành phố, thể hiện ra quyền uy của lãnh đạo sao?
Mấu chốt chính là chuyện xây dựng trường đại học Y. Lúc này ở huyện rất nhiều người có lẽ sẽ đang hận mình, cứ xây dựng nhà máy là được rồi, còn muốn làm cái gì là trường đại học Y nữa chứ. Xông ra họa rồi còn gì!
Thấy xe của Khang Đức Lai và Tương Trung Nhạc rời khỏi, Tăng Nghị cũng khởi động xe chậm rãi rời khỏi nhà khách Huyện ủy.
Hắn nghĩ chuyện này phải giải quyết như thế nào đây.
Yến Trị Đạo ngày hôm sau cũng từ miệng của Yến Dung biết được quyết định xử lý của thành phố thì cũng cảm thấy rất khó hiểu.
Ông mấy ngày hôm trước cũng đã đến thăm qua các công trình ở huyện Nam Vân. Nói thật, công tác an toàn ở đây so với thành phố còn làm tốt hơn.
Việc thiếu thiết bị công trình ông sau khi trở về thành phố cũng đã phản ánh lại.
Hiện tại, quả nhiên vì tranh đoạt thiết bị công trình mà xảy ra chuyện. Ở thành phố vào lúc này nghĩ như thế nào lại không giải quyết việc thiết bị công trình bị thiếu mà lại đình chỉ vô thời hạn các công trình của huyện Nam Vân.
Việc này giống như là bắt đúng mạch nhưng lại mở sai phương thuốc.
Nghĩ đến vấn đề này, Yến Trị Đạo muốn tìm Diêu Tuấn Minh để nói lên cái nhìn của mình.
- Lão Yến, tình huống cụ thể anh không hiểu sao?
Diêu Tuấn Minh đối với Yến Trị Đạo cũng coi như thân tín.
- Bất luận cái gì phát triển đều không thể lấy tai nạn chết người làm tiêu chuẩn. Đây chính là nguyên tắc của thành phố và là điểm mấu chốt không thể đụng vào. Chúng ta mượn cơ hội này để cấp cho các đồng chí ở huyện Nam Vân một lời cảnh báo.
Yến Trị Đạo cũng không còn biện pháp. Tuy nhiên, ông ta với cái nhìn cực đoan của Diêu Tuấn Minh thì không ủng hộ.
Tình huống cụ thể của huyện Nam Vân ông ta còn hiểu biết hơn nhiều so với thành phố. Bởi vì con gái của ông công tác tại đó. Nhưng ngược lại, ông cảm thấy thành phố đối với tình huống trước mắt của huyện Nam Vân cũng không thể giải thích.
Chỉ nhìn số liệu một cách đơn thuần thì căn bản không thể biết được chuẩn xác tình huống ở huyện Nam Vân. Cần phải chính mình đi xuống để cảm nhận.
Tiềm năng của huyện Nam Vân cũng không thể dùng các con số để biểu hiện ra ngoài.
Mạnh Tử đã nói qua đôi bên cùng có lợi thì phải cân nhắc sự lợi hại trong đó. Yến Trị Đạo rất uyển chuyển nói ra ý kiến của bản thân để có thể tránh đi những thương tổn, tránh cho những thương tổn này một khi được tạo ra thì không thể vãn hồi.
Huyện Nam Vân vì muốn tranh thủ sớm ngày khởi công lại, cho nên đã ra quyết định xử lý hai sự kiện vừa rồi.
Đối với sự cố thứ nhất, người chịu trách nhiệm lớn nhất là Dương Phúc Tinh thì phải đóng tiền phạt.
Sự cố thứ hai, người phụ trách hai đội công trình theo mức độ nghiêm trọng của sự việc thì truy cứu trách nhiệm hình sự và hủy bỏ toàn bộ đội công trình. Đồng thời truy cứu trách nhiệm của phòng Xây dựng huyện.
Công ty xây dựng công trình của huyện còn có hai nhân viên bị xử phạt mất chức.
Khang Đức Lai mang theo quyết định xử lý tự mình đến thành phố trình cho Diêu Tuấn Minh và Trần Quốc Khánh.
Từ văn phòng của Diêu Tuấn Minh đi ra, Khang Đức Lai ở thang máy đụng phải Yến Trị Đạo.
- Phó chủ tịch thành phố Yến.
Khang Đức Lai gương mặt ngưng trọng biến mất, tươi cười chào hỏi Yến Trị Đạo.
Yến Trị Đạo hơi khoát tay nói:
- Bí thư Khang đến báo cáo công tác với Chủ tịch Diêu à?
Khang Đức Lai gật đầu:
- Là sự cố xây dựng công trình.
- Thế nào? Ở thành phố có nói cụ thể ngày nào khởi công lại không?
Yến Trị Đạo hỏi. Đối với sự việc này ông cũng khá quan tâm.
Khang Đức Lai thở dài, từ chối cho ý kiến.
Yến Trị Đạo hơi cau mày một chút nhưng rồi giãn ra ngay:
- Ông cũng đừng sốt ruột. Chỉ cần dựa theo yêu cầu của thành phố tiến hành chỉnh đốn thật sự thì tôi tin rằng rất nhanh sẽ có thể khởi công thôi.
Yến Trị Đạo dừng một chút rồi hỏi:
- Hạng mục trường đại học Y tiến triển thuận lợi chứ?
Khang Đức Lai biết Yến Trị Đạo đây là nhắc nhở mình hành động lần này của thành phố là có liên quan đến nó.
Sự việc lần này có liên quan đến hạng mục trường đại học Y Khang Đức Lai cũng đã sớm nghĩ tới. Tuy nhiên chuyện này ông không có khả năng trình bày với thành phố. Chuyện này từ đầu đến đuôi đều do Tăng Nghị phụ trách, chẳng lẽ chính mình lại có thể lấy việc xử phạt Tăng Nghị cho thành phố coi sao?
Điều này không thực tế. Tăng Nghị tuy rằng chỉ là một Trưởng phòng phòng Xúc tiến đầu tư nhưng trước mắt ở huyện có công rất lớn.
Tất cả các hoạt động lớn nhỏ ở huyện đều do Tăng Nghị chu toàn. Nếu xử phạt Tăng Nghị thì huyện Nam Vân lập tức ngừng phát triển ngay.
Yến Trị Đạo cũng là nghe được phong thanh, nên nói cho Khang Đức Lai một chút. Nói xong câu này, ông ta nâng đồng hồ lên nhìn rồi nói:
- Tôi còn có chuyện phải làm. Không nói chuyện với ông nữa.
Nói xong, hai tay chắp sau lưng bước ra khỏi thang máy.
Sau khi trở lại huyện Nam Vân, Tăng Nghị đã ngồi chờ sẵn trong phòng của Khang Đức Lai.
- Bí thư Khang, ngày chính xác có thể khởi công thành phố có đề cập không?
Tăng Nghị hỏi.
Khang Đức Lai lắc đầu, ngồi vào bàn làm việc của mình.
- Trước mắt nhà đầu tư có thái độ gì không? Cậu nhất định phải làm tốt công tác trấn an bọn họ. Nói cho bọn họ biết cục diện này chỉ là tạm thời. Ở huyện sẽ nhanh chóng giải quyết.
Tăng Nghị cười khổ, biết Khang Đức Lai lần này đến thành phố là không công, không có thu hoạch gì cả.
Trước tình hình càng ngày có càng nhiều du khách tiếp nhập vào huyện Nam Vân, thái độ trước mắt của nhà đầu tư đương nhiên là lo lắng.
Tất cả mọi người đang chờ ngày hoàn công, sớm ngày khai trương kiếm tiền. Hiện tại kéo dài như vậy cũng không phải là biện pháp.
Hơn nữa thiết bị công trình đều là do mọi người thuê tới. Kéo dài một ngày là phải trả tiền thuê một ngày.
Sự cố đã qua đi một tuần, vậy mà không có thời gian khởi công chính xác. Nếu cứ như vậy thì đội công trình chỉ có thể giải tán.
- Bí thư Khang, tôi suy nghĩ rất lâu, cảm thấy sự việc lần này mình phải gánh tránh nhiệm rất lớn.
- Thủ tục xây dựng công trình đều là do tôi liên hệ giải quyết. Nhà khách Bạch Vân xây dựng cũng là do tôi làm. Hiện tại xảy ra sự cố tôi cũng phải chịu trách nhiệm.
Tăng Nghị từ trong túi xách lấy ra một phong thư:
- Đây là đơn tôi thỉnh cầu tổ chức xử phạt.
Thủ Tịch Ngự Y Thủ Tịch Ngự Y - Ngân Hà Cửu Thiên