"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 210 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 660 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:29:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 179: Huyền Y
ời khỏi cửa hàng xe, Yến Dung dẫn cha đến tiệm cơm của Lưu lão tam.
Tiệm cơm của Lưu lão tam hiện tại cũng đã thay đổi rất nhiều. Tuy nhiên, không gian thì không đủ dùng. Du khách đến tham quan du lịch huyện Nam Vân ngày càng đông, rất thích đến nơi này của lão ăn cơm. Sau đó mang về một ít thịt khô làm quà.
Hai người khi tới thì bên trong đã ngồi đầy khách đến ăn cơm. Bên trong bên ngoài tiệm cơm vẫn còn mười mấy người du khách đang chờ mua thịt khô. Yến Dung đã cùng với Tăng Nghị đến đây ăn mấy lần nên với Lưu lão tam xem như khá quen biết. Lưu lão tam đã sớm dành cho cô một chỗ ngồi, rất nhiệt tình tiếp đón Yến Dung. Sau đó liền bưng mấy món thức ăn lên.
Yến Trị Đạo lúc này đã hiểu được, Yến Dung dẫn ông đến xem những nơi này, sợ là không phải nhất thời hứng khởi. Ông ta gắp một miếng thịt mặt heo rồi nói:
- Tốc độ phát triển của huyện Nam Vân thật sự làm cho người ta phải hâm mộ. Tuy nhiên, nó vẫn không thể nào đủ điều kiện để xây dựng một ngôi trường đại học chuyên nghiệp được. Ở thành phố đã ra quyết sách, chính là đã suy xét điều kiện khách quan của đôi bên.
Yến Dung bày ra một bộ chẳng sao cả, nói:
- Ba nói với con chỉ vô dụng thôi. Nhiệm vụ của con đó chính là dẫn ba đi xem hiện trạng của huyện Nam Vân. Ba xem xong rồi thì nhiệm vụ của con liền hoàn thành. Hiện tại, con gái mời ba ăn cơm, không có liên quan gì đến công tác.
- Khang Đức Lai này…
Yến Trị Đạo lắc đầu bất đắc dĩ, không cần nghĩ ông ta cũng biết chính Khang Đức Lai đã bảo con gái của mình làm công tác tư tưởng với mình.
- Kỳ thật, con cảm giác được mọi người chỉ là mơ tưởng.
Yến Dung nhìn cha mình rồi nói:
- Trường đại học cuối cùng được xây dựng ở chỗ nào thì thành phố cũng không biết mà ở huyện cũng không biết.
Yến Trị Đạo liền gắp một miếng thịt khô bỏ vào trong chén cho con gái, rồi cười nói:
- Hai cấp chính quyền không biết, đó là do con định đoạt à?
- Trưởng phòng Tăng của tụi con.
Yến Trị Đạo khi nói chuyện với cha của mình cũng không có bất luận một cong cong lách lách nào.
Yến Trị Đạo liền cười ha ha, như thể đấy là điều tức cười nhất. Chủ tịch thành phố không định đoạt được, mà ngược lại lại do một Trưởng phòng phòng Xúc tiến đầu tư định đoạt.
Yến Dung ăn một miếng cơm rồi nói:
- Theo ý của con, ở thành phố cử ba đến đây làm công tác với Khang Đức Lai, căn bản là trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Nếu muốn trường học được xây dựng ở thành phố Long Sơn thì chi bằng ba đến làm công tác với Trưởng phòng của con.
Yến Trị Đạo chỉ mỉm cười, nhưng trong lòng có sự kinh ngạc. Con gái của mình hôm nay liên tục nhắc đến Trưởng phòng của nó. Giống như trong mắt của cô, Chủ tịch huyện, Chủ tịch thành phố đều là bài trí. Trên đời này, lãnh đạo có năng lực nhất chính là Trưởng phòng của cô. Tình huống này rất không bình thường. Trước kia con bé này mắt cao hơn trán, ai cũng không để vào mắt được.
Những gì mà Yến Dung nói, Yến Trị Đạo không tin. Quyết định xây dựng trường đại học Y là một việc lớn. Nó có tính nguyên tắc và tổ chức bên trong, ngay cả thành phố cũng không thể quyết định đánh nhịp được. Một Trưởng phòng phòng Xúc tiến đầu tư nho nhỏ như thế nào lại có khả năng quyết định.
Xem ra con gái mình hiện nay tư tưởng có vấn đề rất lớn. Cô đối với Trưởng phòng Tăng kia tỏ ra rất sùng kính.
Yến Trị Đạo hơi cau mày một chút. Chính mình phải chú ý đến vị Trưởng phòng Tăng này. Tính chất công tác thu hút đầu tư quyết định người này tất nhiên là biết cách ăn nói. Nhưng nếu cậu ta đem tài ăn nói của mình mê hoặc con gái của ông thì phải là tìm lầm đối tượng rồi. Chính mính tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Tăng Nghị lúc này đang ở nhà Phương Nam Quốc ăn cơm. Sau khi ăn xong cơm chiều, tất cả mọi người ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm.
Phương Nam Quốc trong tay cầm tách trà, đột nhiên hỏi:
- Tiểu Tăng, cậu đến huyện Nam Vân công tác đã bao lâu rồi?
- Hơn nửa năm rồi.
Tăng Nghị trả lời.
Phương Nam Quốc hơi gật đầu. Ông ta đã suy xét, tìm một cơ hội đem Tăng Nghị từ Nam Vân về lại Vinh Thành. Đây không phải nói Tăng Nghị ở Nam Vân làm không tốt. Ngược lại, Tăng Nghị ở Nam Vân đã làm ra được thành tích rất lớn, vượt qua sức tưởng tượng và mong muốn của Phương Nam Quốc. Cho nên ông cảm thấy ý định để Tăng Nghị ra ngoài rèn luyện đã được thực hiện, không tất yếu để cho Tăng Nghị tiếp tục ở huyện Nam Vân. Nếu cứ như vậy thì Sở Chấn Bang như hổ rình mồi sẽ cướp Tăng Nghị đi mất.
Phùng Ngọc Cầm thấy sắc mặt của Phương Nam Quốc thì biết rằng trong lòng ông đã quyết định. Bà nói:
- Lần này, hạng mục trường đại học Y, ở sở đang tính toán cho cháu tới phụ trách.
Tăng Nghị có chút bất ngờ. Chuyện này như thế nào lại đến phiên mình phụ trách. Một hiệu trưởng của một trường trung học cấp bậc so với mình đã cao hơn rồi, lại càng không cần phải đề cập đến một trường đại học chuyên nghiệp.
Buổi chiều, lãnh đạo sở Y tế đã có buổi thảo luận, đều cho rằng ở huyện Nam Vân thành lập một trường đại học Y là không được. Điều kiện không đủ. Nếu chỉ thành lập một ngôi trường bình thường thì ở sở còn miễn cưỡng ủng hộ một chút. Nhưng lần này cơ hội này đối với tỉnh Nam Giang là khó có được. Lãnh đạo sở cho rằng phải xây dựng được một ngôi trường đạt tiêu chuẩn của một trường đại học Y chuyên nghiệp.
Cho nên, cuối cùng ở sở quyết định phải tranh thủ đem trường đại học này xây dựng ở Vinh Thành. Tăng Nghị hiện đang đau đầu chính là sau khi trở về như thế nào giải thích với Khang Đức Lai và Tương Trung Nhạc.
Dựa theo ý tưởng của Tăng Nghị, hẳn là muốn đem trường đại học này xây dựng ở Nam Vân. Đây đối với sự phát triển của huyện Nam Vân có tính trợ giúp rất lớn. Tuy nhiên, hắn rất rõ ràng, lý tưởng và sự thật có sự chênh lệch rất lớn. Lấy tình huống trước mắt của huyện Nam Vân, cho dù là tỉnh có toàn lực giúp đỡ thì cũng rất khó mà xây dựng được một ngôi trường đầy đủ tiêu chuẩn cao cấp. Chỉ cần như thế nào để hấp dẫn nhân tài đến Nam Vân thì cũng là một bài toán khiến người ta phải đau đầu.
Nhưng nếu thiết lập tại Vinh Thành thì khó khăn này sẽ giảm bớt rất nhiều. Cho nên, suy xét của sở Y tế vẫn là khá phù hợp với sự thật.
Tăng Nghị lên tiếng:
- Trường đại học Y này là một trường học Tây y, cháu phụ trách thì không được thích hợp.
- Chỉ cho cháu phụ trách giai đoạn chuẩn bị xây dựng mà thôi.
Phùng Ngọc Cầm nói:
- Tương lai, công tác quản lý của trường, ở sở sẽ chọn lựa người thích hợp đến phụ trách.
- Anh đúng thật là người dám nghĩ đấy. Một cán bộ cấp trưởng phòng mà muốn phụ trách công tác quản lý của một trường đại học. Chờ anh lên làm Chủ tịch huyện rồi nói sau.
Long Mỹ Tâm rốt cuộc cũng tìm được đề tài đả kích Tăng Nghị. Trong thời khắc mấu chốt phải đem Tăng Nghị ra phơi nắng, nhắc nhở tiểu tử này không cần kiêu ngạo.
Tăng Nghị biết rằng Phùng Ngọc Cầm là muốn mình về lại Vinh Thành. Tuy nhiên, hắn hiện tại đã thích ứng với cuộc sống tại Nam Vân. Hắn cảm thấy ở đó không gì trói buộc được hắn. Càng có thể khiến hắn phát huy được khả năng của bản thân mình. Hắn nói:
- Hạng mục này thật sự là quá lớn. Cháu sợ mình sẽ làm không tốt. Hơn nữa huyện Nam Vân vẫn còn rất nhiều việc cần làm, tạm thời không thể bỏ đi được.
- Ở sở đã an bài như vậy chính là đã có suy xét. Đầu tiên, cháu là cán bộ do sở điều tạm đến cơ sở, vì chia sẻ công việc cho sở. Tiếp theo, cháu ở huyện Nam Vân theo dõi rất nhiều công trình hạng mục, cho nên có kinh nghiệm phong phú. Hơn nữa, về công tác kinh tế cháu đều có thể làm được. Hiện tại xây dựng một trường đại học Y, đối với chuyên môn của cháu cũng có điểm tương đồng. Sở tin tưởng rằng cháu sẽ làm tốt chuyện này.
Phùng Ngọc Cầm nói xong, cầm lấy một miếng táo đưa cho Long Mỹ Tâm:
- Mỹ Tâm, ăn một chút hoa quả đi, có lợi cho tiêu hóa.
- Cô Phùng, đây không giống với. công tác thu hút đầu tư tính chất vô cùng đơn giản. Chính là kéo đầu tư, khá thích hợp với bản thân cháu.
Tăng Nghị cười.
Long Mỹ Tâm cắn một miếng táo rồi nói:
- Khó có được đấy, Trưởng phòng Tăng mà cũng biết khiêm tốn. Ở huyện Nam Vân, tôi thấy anh hận đến không thể làm được Chủ tịch huyện.
- Ăn táo của cô đi.
Tăng Nghị nói:
- Nói nhiều như vậy mà không sợ nghẹn à?
- Cái người Mỹ tên David hiện tại thế nào?
Phùng Ngọc Cầm chuyển đề tài. Bà trước chỉ đánh tiếng với Tăng Nghị, cũng không có yêu cầu Tăng Nghị phải trở về Vinh Thành ngay lập tức. Địch lão vẫn còn ở Nam Vân. Đây chính là chuyện đau đầu.
- Đã dùng thuốc rồi. Ngày mai hẳn là sẽ có chuyển biến tốt đẹp.
Phùng Ngọc Cầm đột nhiên hỏi:
- Là sư huynh của cháu phụ trách vấn đề trị liệu à?
Tăng Nghị liền giật mình, thầm nghĩ Phùng Ngọc Cầm đây là tính toán muốn sư huynh của mình đến phụ trách hạng mục xây dựng trường đại học sao? Nếu không như thế nào lại nhắc tới sư huynh chứ? Đây là tự cấp ưu đãi cho hắn, bức hắn trở về Vinh Thành. Tuy nhiên, đối với sư huynh mà nói thì đây thật là một cơ hội tốt.
- Là do anh ấy phụ trách, tuy nhiên bên phía David cũng đã tự mình mời rất nhiều chuyên gia.
Phùng Ngọc Cầm hơi gật đầu, không nói gì nữa, mà cầm lấy trái cam, lột vỏ rồi đưa cho Phương Nam Quốc:
- Lão Phương, ăn chút hoa quả đi.
Tăng Nghị và Long Mỹ Tâm ở nhà Phương Nam Quốc hàn huyên một phen rồi đứng dậy ra về.
- Lão Phương, anh nghĩ xem việc em nói với anh hồi chiều…
Phùng Ngọc Cầm thấy Tăng Nghị đã rời khỏi thì liền hỏi.
Phương Nam Quốc chiều nay nghe Phùng Ngọc Cầm nói cũng cảm thấy có chút kinh ngạc. Ông không nghĩ tới Tăng Nghị và Long Mỹ Tâm lại đang có tình ý với nhau. Nhưng tối nay nhìn thấy lời nói giữa hai người thì quả thật là có chút ý tứ. Chỉ có điều thân phận của Long gia đặc biệt. Khi làm mối thì cần phải thận trọng. Nếu chẳng may để xảy ra sai lầm gì thì sẽ không xong việc. Ông ta nói:
- Trước xem kỹ rồi nói sau.
Phùng Ngọc Cầm hiểu được can hệ trong đó, nhưng vẫn nói:
- Em thấy hai đứa đó thật là xứng.
Bên ngoài phòng săn sóc đặc biệt, nhóm chuyên gia cũng không đoán trước được không có bất cứ một phát sinh nào. Trung gian chỉ có lão chuyên gia đi vào phòng bệnh, cho David uống một viên thuốc thứ hai.
Buổi sáng, Thiệu Hải Ba mang người đến phòng kiểm tra. Khi tiến vào, vừa thấy biểu hiện trên màn hình máy tính đầu giường, trên mặt liền lộ ra thần sắc thoải mái nói:
- Mọi người xem, David tiên sinh đã hạ sốt.
Nhóm chuyên gia cũng không nói gì. Thời điểm hạ sốt nửa đêm, bọn họ cũng đã phát hiện:
- Tuy rằng đã hạ sốt, nhưng David tiên sinh vẫn chưa tỉnh lại. Chỉ có xét nghiệm máu thì mới biết tình trạng nhiễm trùng đã thật sự khống chế được hay chưa?
Nói xong, liền có một y tá tiến lên, rút máu đem đi xét nghiệm.
Thiệu Hải Ba lại bản ghi chép những số liệu kiểm tra khác. Huyết áp bình thường, hô hấp bình thường, nhịp tim bình thường. Cuối cùng, khi tốc chăn lên, Thiệu Hải Ba lập tức nói:
- Mau mang băng gạc sạch khác đến. Dùng dung dịch để làm sạch vết thương rồi thay băng đi.
Lão chuyên gia liền mở cái bình có cái tên Du Nhiên Cưu ra, nhìn nói:
- Băng gạc không thể đổi. Cứ như vậy mà bôi thuốc mỡ vào. Trong bình này chỉ còn một ít, không đủ dùng để thoa hết cái chân.
Thiệu Hải Ba cau mày nói:
- Vậy chúng ta bao thêm một lớp băng bên ngoài. Sau này cứ thay lớp băng đó.
Y tá cầm băng gạc tiến lên, bao trên đùi David mấy lớp. Tuy nhiên, rất nhanh từ bên trong chảy ra một chất dung dịch màu vàng ướt nhẹp. Liên tục thay ba lớp băng, thì chất dịch này mới được hút khô.
- Hẳn là chúng ta mở băng gạc ra để xem tình huống bên trong. Nếu tiếp tục thối rữa thì chúng ta sẽ áp dụng biện pháp thi thố khác.
Chuyên gia nước Mỹ nhíu mày, lúc này nhìn chân của David giống như mới thoát từ cống thoát nước lên. Vừa bốc mùi lạ, vừa ướt nhẹp. Ông ta thật sự không tin có thể chữa khỏi tình trạng thối rữa trên đùi.
Thiệu Hải Ba liền hỏi:
- Tiến thêm một bước thi thố chính là cắt chân sao?
Chuyên gia rất tức giận nói:
- Viện trưởng Thiệu, anh cũng là một bác sĩ chuyên nghiệp, anh hẵn là rõ ràng biện pháp trị liệu cho tình trạng thối rữa nghiêm trọng ở chân là gì.
Thiệu Hải Ba nói:
- Nếu ngài có thể thuyết phục được người bệnh cắt chân thì tôi cũng không ngại bây giờ đi chuẩn bị giải phẫu ngay.
Viên trợ lý của David lúc này cũng đi vào phòng bệnh hỏi:
- Tình huống như thế nào rồi?
Thiệu Hải Ba lấy ra bệnh án nói:
- Các chỉ tiêu sinh lý đều đã bình thường. David tiên sinh cũng đã hạ sốt, có thể thấy được tình trạng nhiễm trùng đã được khống chế hoàn toàn.
- Hiện tại có kết luận này cũng còn hơi sớm.
Chuyên gia dinh dưỡng phản đối kết luận của Thiệu Hải Ba:
- Phải chờ kết quả thử máu thì mới có thể kết luận được.
Đang nói thì y tá cầm kết quả xét nghiệm tới nói:
- Viện trưởng Thiệu, đây là kết quả xét nghiệm.
Thiệu Hải Ba tiếp nhận, vừa thấy thì lập tức thở phào một hơi, nói với viên trợ lý:
- Chúc mừng, kết quả xét nghiệm cho thấy, David tiên sinh hiện nay tình trạng nhiệm trùng đã hết. Nọc độc của rắn còn sót lại trong máu cũng hoàn toàn biến mất không còn. Sẽ không có bất luận một nguy hiểm nào đối với tính mạng.
Viên trợ lý vội vàng hỏi:
- Đây là nói rằng chân của David tiên sinh có thể giữ lại?
- Ít nhất thì tình huống không chuyển biến xấu. Và bắt đầu hướng tới chiều hướng tốt hơn.
Thiệu Hải Ba cười đáp.
Các chuyên gia khác cũng không tin. Ngày hôm qua, bọn họ đã dùng hết chất kháng sinh, thậm chí không tiếc dùng đến một loại thuốc kháng sinh dược tính nguy hiểm nhưng cũng không khống chế được tình trạng nhiễm trùng. Kết quả chỉ uống một viên thuốc đen tuyền kia thì tình trạng nhiễm trùng đã biến mất sao?
Bọn họ tiếp nhận tờ giấy kết quả xét nghiệm. Sau khi cẩn thận xem xét, thì tất cả đều trầm mặc. Số lượng bạch cầu, tiểu cầu trong máu đều đã khôi phục như bình thường. Hơn nữa, David đã hạ sốt, một đêm không có biểu hiện nào xấu phát sinh. Cơ bản có thể xác nhận, tình trạng nhiễm trùng gây nguy hiểm cho tính mạng David đã hoàn toàn bị khống chế.
Viên trợ lý thật cao hứng:
- Thật tốt quá. Tôi muốn đem tin tức tốt này báo cáo cho cha của David tiên sinh biết.
Toàn bộ chuyên gia ở đây xấu hổ vô cùng. Nhiều chuyên gia đứng đầu như vậy, cuối cùng cũng không bằng hai viên thuốc. Đây thật sự là một sự châm chọc rất lớn.
Vào buổi trưa, David tỉnh lại. Y không ngờ lại cảm thấy đói, bảo trợ lý của mình đi chuẩn bị một bữa cơm trưa. Tình huống này khiến bệnh viện yên tâm hơn. Chứng tỏ nội tạng của David đã khôi phục lại công năng bình thường.
- David tiên sinh!
Nhóm chuyên gia tiến lên:
- Cậu có cảm giác gì ở chân không? Hiện tại thì có cảm giác như thế nào?
David cũng không nhìn thấy chân của mình hiện tại là tình huống như thế nào, chỉ nói:
- Tôi cảm giác có rất nhiều con sâu đang bò trên đủi của mình.
Lão chuyên gia vừa nghe thì lập tức nói:
- Cảm thấy con sâu đang bò trên xương hay là trên thịt?
David cảm giác một hồi rồi nói:
- Là trên thịt.
Lão chuyên gia biết đây là chiều hướng tốt đẹp. Ánh mắt ông liếc nhìn cái bình bên cạnh, thầm nghĩ khi trở về nhất định phải tìm được chỗ Du Nhiên Cư này. Thuốc này rất hữu hiệu. Hiện tại tuyệt đại đa số bệnh viện chỉ biết dùng huyết thanh và biện pháp lọc thân để trị liệu rắn cắn mà thôi. Nhưng huyết thanh không phải là loại thuốc dự phòng. Hằng năm người bệnh rắn cắn bị thương nhiều vô số kể. Nếu có loại thuốc này thì thật sự có thể thay người bệnh vãn hồi rất nhiều thống khổ, thậm chí là bị cắt chân.
Thời gian kế tiếp, ngoại trừ trường hợp không thể thay băng gạc ra thì David không phát sinh bất luận một tình huống bất ngờ nào. Tới ngày thứ ba, nhóm chuyên gia lại tụ tập trong phòng bệnh, chuẩn bị gỡ băng để xem xét tình huống bên trong.
Công tác thay băng vẫn do lão chuyên gia phụ trách. Băng gạc dính chất dịch mủ đã có chút khô lại, không thể lột ra từng lớp. Lão chuyên gia thật cẩn thận dùng một cái kéo để cắt, tránh chạm phải vết thương bên trong.
Sau khi tháo hết toàn bộ băng gạc ra, tất cả mọi người đều sợ ngây người. Chân của David hoàn toàn khôi phục lại như bình thường. Tình trạng thối rữa trước kia lúc này đã kết lại thành một miếng mề thật dày, đang nứt ra, khiến người ta có thể nhìn thấy lớp da non bên trong.
- Không thể tin nổi, không thể tin nổi.
Lão chuyên gia tự trong đáy lòng cảm thán hai câu. Ông ta đã từng trị liệu qua một số trường hợp vết thương bị thối rữa sau khi bị rắn cắn, nhưng nghiêm trọng như David thì ông ta cũng phải bó tay không có biện pháp. Không nghĩ tới Tăng Nghị chỉ trong thời gian ngắn ngủi ba ngày đã có thể trị liệu hiệu quả. Kế tiếp chính là tùy ý phái đến một bác sĩ thực tập cũng có thể trị liệu.
Mấy ngày hôm trước bị hôn mê, David đều cảm giác chính mình khả năng sẽ không bao giờ tỉnh lại, không nghĩ tới hiện tại chính mình chẳng những đã tỉnh lại mà cái chân cũng được bảo vệ. Y mừng rỡ reo lên, từ trên giường bước xuống:
- Tôi đi hai bước nhé!
Thiệu Hải Ba vội vàng ngăn lại nói:
- Hiện tại vừa có chuyển biến tốt đẹp, còn chưa thể hoạt động mạnh được. Phải tịnh dưỡng thêm vài ngày.
David nhìn chân của mình rồi nói:
- Chân của tôi vẫn còn, không có cảm giác nào tốt hơn cảm giác này.
Viên trợ lý đứng bên cạnh mặt không chút thay đổi, thầm nghĩ nếu đem chuyện xây dựng trường học y cho anh biết thì không biết anh có còn cảm giác tốt như thế này nữa không.
Trường Ninh Sơn, Địch lão đi đến trước căn biệt thự của Thang Tu Quyền, tính tìm ông chơi cờ, kết quả lại nhìn thấy Thang Tu Quyền đang cầm một quyển “Hoàng đế nội kinh”, nhân tiện nói:
- Lão tú tài, anh là chuyên gia nhiệt động lực, như thế nào lại xem loại sách này”.
- Không có việc gì, chỉ nghiên cứu mà thôi.
Thang Tu Quyền khẩn trương mời Địch lão ngồi.
- Tiểu tử họ Tăng kia cũng bày đặt trung y không làm, chạy tới gây sức ép xây dựng trường Tây y.
Địch lão nói:
- Theo ý của tôi, đây đều là làm không đàng hoàng. Haha….
Thang Tu Quyền cười nói:
- Tôi lại cảm thấy Tăng Nghị làm không có sai. Tây y nếu bồi dưỡng tốt thì càng phù hợp với điều kiện hiện tại mà xã hội cần. Nếu có thể bồi dưỡng những bác sĩ Tây y ưu tú thì cũng là một sự việc lớn lao.
Nói đến điều này, Địch lão lại hỏi:
- Tôi có chút không rõ, vì sao Trung y lại khó bồi dưỡng hơn Tây y?
Thang Tu Quyền buông quyển sách trong tay nói:
- Đây là bởi vì lý luận của Trung – Tây y khác nhau. Trung y là thành lập trên một loại y thuật huyền bí. Còn Tây y là được thành lập trên phương diện khoa học.
Địch lão ồ một tiếng, chờ Thang Tu Quyền nói tiếp. Ông ta vẫn không rõ.
- Ví dụ mà nói, chúng ta hàng ngày đều nhìn thấy mặt trời mọc đằng đông, lặn đằng tây, thì cho rằng trái đất là di chuyển từ tây sang đông. Đây chính là siêu hình học. Kết luận của nó chính là thành lập dựa trên sự phỏng đoán. Còn khoa học thì không phải như vậy. Khoa học trọng chứng minh thực tế.
Thang Tu Quyền cười nói:
- Phương pháp chẩn bệnh của Trung y là nhìn, ngửi, hỏi, và cắt. Không có chỗ nào là không thể phỏng đoán. Tăng Nghị nhìn sắc khí của một người thì biết là người bệnh đang có bệnh gì. Đây chính là một quá trình suy đoán. Về phần chính xác hay không thì còn phải kiểm nghiệm lại. Nhưng Tây y thì lại khác, trước hết ngài phải làm một loạt xét nghiệm và kiểm tra, chứng thật cơ thể đang tồn tại một loại bệnh nào đó mà không phải phỏng đoán.
Địch lão lúc này hơi hiểu ra, gật đầu một chút, thầm nghĩ chính là như vậy.
Thủ Tịch Ngự Y Thủ Tịch Ngự Y - Ngân Hà Cửu Thiên