Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 210 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 660 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:29:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 174: Ngạo Mạn Phải Trả Giá
gười bệnh trước khi chuyển đến được dùng thuốc gì?
Lão chuyên gia hỏi.
Thiệu Hải Ba đối với cảnh tượng trước mắt cũng có chút không thể lý giải. Tuy nhiên, y cũng không phải là bác sĩ điều trị ngày hôm qua, đối với tình huống cũng không biết, liền khẩn trương đem vấn đề này bàn giao lại cho bác sĩ tiếp nhận điều trị ngày hôm qua.
Thầy thuốc kia ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Ngày hôm qua, khi được đưa tới đây, đầu gối của người bệnh ba tấc hướng lên trên có một cái vòng tròn màu đen. Giống như là được dùng thuốc bùn để xoa lên. Bởi vì không rõ ràng lắm đó là thành phần gì nên chúng tôi đã rửa nó đi.
- Ôi, không nên chứ!
Lão chuyên gia liền tỏ vẻ tiếc nuối:
- Nếu không nhờ cái vòng tròn đó thì nói không chừng bắp chân của người bệnh không chỉ thối rữa không đâu.
Mọi người liền cảm thấy lời nói của lão chuyên gia có chút khuếch đại, không khỏi tự hỏi trên đời này làm gì có loại thuốc nào mà thần kỳ như vậy? Tuy rằng mọi người cũng không thể giải thích được vì sao độc của rắn chỉ lan tới đầu gối, nhưng mọi người trong lòng đều tuyệt không cho rằng đây là nhờ công hiệu của thuốc gì đó. Nếu thuốc này thực sự công hiệu thì vì sao lại không thể chữa khỏi cho David?
Lão chuyên gia thấy mọi người không tin lời nói của mình thì liền lên tiếng:
- Loại thuốc thần kỳ kháng nọc rắn thật sự tồn tại. Khi nhà của tôi ở nông thôn mở một bệnh viện chuyên chữa rắn cắn, tôi đã từng gặp qua một thiếu niên. Cậu ta bị một con rắn hổ mang chúa cắn vào tay trái, nhưng chỉ dùng một loại thuốc bùn xoa một vòng nơi cổ tay thì nọc rắn thủy chung chỉ trong cái vòng đó.
Mọi người cũng không muốn nghe loại chuyện xưa cái gì là bệnh viện chuyên chữa rắn cắn. Tuy nhiên, đây cũng chỉ là một phòng khám nhỏ không có kinh doanh mà thôi.
Nói thật, những thầy thuốc khác trong tổ chuyên gia trong lòng cũng có chút xem thường lão chuyên gia này. Lão chuyên gia xuất thân không phải chính quy, cũng không thông hiểu những tài liệu về các vết thương do rắn cắn. Cái phòng khám của ông ta trước kia ở nông thôn chỉ dựa vào những bí quyết gia truyền để trị thương cho người ta, kiêm bán thuốc cao da chó. Sau được viện trưởng viện nghiên cứu vết thương do rắn cắn nhìn trúng, thì lúc này mới trở thành “chuyên gia”.
Bạn gái của David đứng bên cạnh, nghe xong lời này cảm thấy rất mất hứng nói:
- Còn có phải nhờ thuốc đó hay không thì rất khó nói.
Tổ trưởng tổ chuyên gia hắng giọng một cái rồi nói:
- Tôi thấy chúng ta không cần thảo luận về cái loại thuốc này. Trước nghiên cứu một chút ca bệnh này rốt cuộc có liệu pháp gì điều trị hay không? Ai có biện pháp gì thì cứ nói.
Các chuyên gia đều có chút do dự. Ai cũng biết rằng thân phận của người nước ngoài này không tầm thường. Không có mười phần nắm chắc thì ai cũng không dám dễ dàng động thủ.
Lúc này bác sĩ của bệnh viện nhân dân tỉnh lại bổ sung:
- Người bệnh đối với huyết thanh kháng độc cũng có phản ứng mẫn cảm rất nhỏ. Ngày hôm qua chúng tôi đã sử dụng một liều huyết thanh kháng độc cho người bệnh, vẫn là luân phiên tiêm vào.
Những lời này khiến nhóm chuyên gia trong lòng cảm thấy lo lắng. Phương án tốt nhất lúc này hẳn là tăng liều lượng huyết thanh kháng độc vào, khiến nọc rắn và huyết thanh hoàn toàn trung hòa. Như vậy ít nhất có thể tiêu trừ dấu hiệu trúng độc. Sau đó tập trung tinh lực trị liệu việc thối rữa ở chân. Nhưng nếu không sử dụng một liều lượng lớn thuốc huyết thanh thì cũng rất khó nói.
Lão chuyên gia lúc này mới nói:
- Tôi cảm thấy trước có thể áp dụng một số biện pháp kháng độc như thông qua việc châm cứu đến bát phong huyệt để phóng độc, cũng có thể mở ra bộ vị bị thối rữa, khiến cho mủ tự nhiên chảy ra. Làm như vậy để hóa giải việc xu hướng bị thối rữa tiến thêm một bước lan tràn.
- Không được, tuyệt đối không được.
Còn có chuyên gia phản đối:
- Tôi đề nghị áp dụng phương pháp chạy thận nhân tạo. Châm cứu để loại trừ độc không có bất cứ một căn cứ lý luận nào. Nếu làm không tốt thì rất dễ dàng gây nên phản hiệu quả. Nếu vết rạch mở ra, khiến cho không khí lan vào, tạo thành diện tích thối rữa lớn hơn nửa. Mất nhiều hơn được.
Chuyên gia của nước Mỹ lúc này cũng không có biện pháp gì khác. Ông ta là chuyên gia trị rắn cắn cũng có tiếng ở Mỹ. Ông ta có thể trị liệu các loại vết thương do rắn độc cắn, nhưng chỉ giới hạn sau khi bị rắn cắn ba giờ. Nếu vượt qua ba giờ thì bất luận một bác sĩ Tây y nào tới cũng không trị liệu một cách có hiệu quả được. Đối với loại tình huống như lúc này thì ông ta có chút khó xuống tay.
Suy nghĩ một chút, chuyên gia Mỹ lại nói:
- Tôi đồng ý với phương pháp lọc thận, từ đó loại độc tố ra. Sau khi nọc độc được thải trừ ra ngoài thì hẳn sẽ có được chuyển biến tốt đẹp. Ngoài ra, để bảo vệ cho các bộ phận khác, tôi đề nghị tiêm vào một lượng thuốc lợi tiểu, để thải chất độc của rắn ra ngoài theo đường tự nhiên. Khi tất yếu còn có thể suy xét đến vấn đề tiêm vào một ít kích thích hormone thận.
Lão chuyên gia cũng phản đối nói:
- Tôi cho rằng không tất yếu phải dùng phương pháp lọc thận như vậy. Người bệnh trước mắt bệnh trạng chỉ giới hạn trong một phạm vi. Chọn liệu pháp lọc thận thì có chút chuyện bé xé ra to. Khả năng có thể vì vậy mà bị phản tác dụng.
Tổ trưởng tổ chuyên gia rất không muốn nghe lời này. Cái gì là chuyện bé xé ra to. Người bệnh thân phận đặc biệt, xảy ra vấn đề gì thì không ai chịu trách nhiệm nổi đâu. Tôi thật ra cũng tình nguyện chuyện bé xé ra to một chút mà không cần phải gánh vác một hậu quả mà mình đã đoán trước.
- Nếu chuyên gia Mỹ cũng đồng ý với phương pháp lọc thận thì vậy chúng ta hãy áp dụng phương pháp này đi.
Tổ trưởng tổ chuyên gia không thèm quan tâm đến ý kiến phản đối của lão chuyên gia mà đề ra phương án chẩn đoán của mình, nhanh chóng đưa ra phương án trị liệu. Sau đó đưa tới trước mặt chuyên gia Mỹ, nói:
- Ngài xem một chút, nếu như không có ý kiến gì khác thì tôi sẽ bảo bệnh viện bắt tay vào chuẩn bị lọc thận.
Chuyên gia nước Mỹ nhìn thoáng qua rồi gật đầu:
- Cứ làm như vậy đi.
Tổ trưởng tổ chuyên gia liền nói:
- Vậy mời ngài ký tên vào đây.
Chuyên gia nước Mỹ cầm lấy bút ký tên của mình vào trong phương án trị liệu. Bởi vì ông ta cảm thấy đây quả thật là phương án trị liệu tốt nhất trong tình hình trước mắt.
Tổ trưởng tổ chuyên gia không nghĩ tới chuyên gia nước Mỹ lại ký tên một cách nhanh chóng như vậy, nên trong lòng kiên định không ít. Về sau trị liệu không hết thì chính mình cũng có thể đổ trách nhiệm lên trên đầu chuyên gia nước Mỹ, chính là vì chuyên gia nước Mỹ kiên trì dùng phương án trị liệu này. Đối với loại nhiệm vụ đột nhiên truyền đạt mệnh lệnh, tổ trưởng là hạng người không cầu có công, nhưng cầu có thái độ.
Lão chuyên gia vẫn phản đối:
- Tôi bảo lưu ý kiến của mình.
Tổ trưởng tổ chuyên gia không thèm quan tâm ý kiến của lão chuyên gia, quay sang nói với Thiệu Hải Ba, truyền đạt nhiệm vụ:
- Viện trưởng Thiệu, xin mời quý bệnh viện hãy lập tức chuẩn bị lọc thận.
Thiệu Hải Ba mượn điện thoại, thông báo cho trung tâm chạy thận, rồi nhíu mày nói:
- Một chút rảnh rỗi cũng đều không có sao? Bên này bệnh tình của người bệnh khá khẩn cấp.
Một lát sau, Thiệu Hải Ba cúp điện thoại nói:
- Hôm nay có hai người bệnh bị suy thận cấp, đang sử dụng thiết bị chạy thận nhân tạo tích hợp. Hiện tại thì máy chạy thận đang không có. Máy chạy thận nhỏ hơn thì có thể sắp xếp ngay lập tức, nhưng sợ hiệu quả sẽ thấp hơn một chút.
Người của tổ chuyên gia mở to mắt. Phương án trị liệu đã có, nhưng dụng cụ không có, vậy thì phải làm sao bây giờ. Muốn đem độc tố của rắn hoàn toàn loại bỏ ra ngoài, thì máy chạy thận nhân tạo loại nhỏ khẳng định là không được. Đến lúc đó không loại bỏ hết, độc tố khuếch tán ra toàn thân thì lại càng phiền toái.
- Không thể khẩn cấp vận dụng sao?
Tổ trưởng nhíu mày hỏi.
Thiệu Hải Ba lắc đầu:
- Hai người bệnh đang sử dụng thiết bị cũng đang trong tình trạng nguy hiểm chết người. Toàn bộ đều dựa vào thiết bị để bảo toàn tính mạng. Nếu khẩn cấp vận dụng thì một khi xảy ra sự cố gì, bệnh viện chúng ta gánh vác không nổi đâu. Tuy nhiên, tôi đã khiến trung tâm chạy thận nhân tạo tiến hành liên lạc giúp đỡ, xem gần đó có bệnh viện nào có thiết bị đang không dùng không.
Hiện tại, hai người bệnh kia cũng đang trong tình trạng nguy kịch. Thiệu Hải Ba nào dám vì một người nước ngoài mà chen ngang. Một khi hai người bệnh kia xuất hiện bất cứ tình huống nào, người nhà của người bệnh tìm đến bệnh viện gây náo loạn thì chính mình làm sao chống đỡ được?
- Tôi vẫn kiên trì phương án trị liệu của mình.
Lão chuyên gia có chút tức giận. Chính mình cả đời trị vết thương do rắn cắn, thậm chí chưa bao giờ dùng qua máy chạy thân nhân tạo. Nhưng xác suất chữa khỏi đều thành công. Chẳng lẽ nếu không có thiết bị y tế này thì người bị rắn cắn chỉ biết chờ chết mà thôi sao?
Tổ trưởng hiện tại càng xem lão chuyên gia càng không vừa mắt. Đứng ở chỗ này, người nào không phải là chuyên gia chữa rắn độc cắn chứ. Chẳng lẽ ông có khả năng đặc biệt, tất cả mọi người sai còn ông thì đúng sao?
- Trước sử dụng các loại thuốc lợi tiểu.
Tổ trưởng lên tiếng:
- Đợi sau khi tìm được thiết bị chạy thận nhân tạo thì lập tức đưa qua ngay.
- Không được!
Cô gái kia la lên:
- Phải lập tức để cho David được tiến hành chạy thận.
Thiệu Hải Ba cau mày:
- Tôi đã nói qua, hiện nay thiết bị chạy thận nhân tạo đang có người bệnh sử dụng.
- Bảo bọn họ ngừng sử dụng đi.
Cô gái kia cực kỳ kiêu ngạo, hoàn toàn chính là ra lệnh cho Thiệu Hải Ba.
Thiệu Hải Ba trong lòng giận dữ. Cô là cái gì mà dám la hét tôi như vậy. Y nói:
- Nếu xảy ra sự cố liên quan đến mạng người thì tôi không gánh nổi trách nhiệm đâu.
- Không phải chết thì bồi thường sao?
Cô gái lấy ra cái túi da nói:
- Bao nhiêu tiền, tôi bồi thường?
Lần này, không riêng gì Thiệu Hải Ba tức giận mà tổ chuyên gia có mặt trong phòng cũng đều tức giận. Chưa bao giờ thấy qua hạng người như vậy. Mạng của người phương tây là mạng, còn người khác chẳng lẽ không phải là mạng sao? Dựa vào cái gì mà bắt người ta phải ngưng sử dụng thiết bị. Chỉ có điều mọi người chỉ tức giận trong lòng chứ không biểu hiện ra bên ngoài.
Ngay chính cả chuyên gia của nước Mỹ cũng có chút kinh ngạc. Thật sự không thể tưởng tượng được lại có người nói ra những lời như vậy.
Thiệu Hải Ba cười lạnh một tiếng, cũng không thèm để ý đến đối phương. Y tiếp nhận bệnh án chẩn đoán của tổ trưởng, lập tức chỉ bảo người dựa theo liều thuốc đã ghi mà chuẩn bị.
Cô gái thấy Thiệu Hải Ba không phản ứng chính mình thì càng thêm tức giận quát:
- Thiệu Hải Ba, tôi cảnh cáo anh. David là người nước ngoài quan trọng. Sinh mạng của anh ấy cao hơn hết thảy những sinh mạng khác. Nếu anh ấy xảy ra chuyện gì không may, anh sẽ phải trả giá đấy. Còn những người này nữa.
Cô gái chỉ vào các chuyên gia có mặt trong phòng.
Nhóm chuyên gia có điểm không được tự nhiên. Lai lịch của David bọn họ đã rõ ràng. Đừng nói là chính mình không thể trêu vào, mà ngay cả bộ Y tế cũng không thể trêu vào.
Tổ trưởng bước đến trước mặt Thiệu Hải Ba nói:
- Viện trưởng Thiệu, nếu không cậu hãy đến gặp người nhà của hai bệnh nhân kia thương lượng một chút?
Ý tứ của tổ trưởng rất minh bạch. Bình thường người bị suy thận nặng chỉ có thể kéo dài một khoảng thời gian, cũng rất khó chữa khỏi. Cuối cùng khẳng định là về với tổ tiên thôi. Không bằng khiến cho David xuất ra một số tiền, mua sự ưu tiên sử dụng thiết bị.
Thiệu Hải Ba kiên quyết cự tuyệt:
- Là thầy thuốc, chúng ta đối với sinh mạng của một người bệnh đều phải chịu trách nhiệm. Là viện trưởng, tôi lại càng phải chịu trách nhiệm nhiều hơn.
Tuy nói là suy thận rất khó trị, nhưng không phải là không có cơ hội chữa khỏi. Nếu hiện tại đình chỉ việc chạy thận nhân tạo thì khẳng định là lập tức tử vong ngay.
Tổ trưởng thầm nghĩ Thiệu Hải Ba này cũng là con lừa bướng bỉnh. Đành phải lắc đầu đứng một bên.
Cô gái thấy lời của mình không có hiệu quả liền uy hiếp nói:
- Tôi muốn gọi điện thoại cho Giám đốc sở của các người, bảo ông ta lập tức đuổi việc anh. Tôi còn muốn gọi điện thoại cho Bộ trưởng bộ Y tế các người, cắt ngay hết thảy viện trợ và hợp tác với Trung Quốc. Nếu David xảy ra chuyện không may, tổ chuyên gia các người nên cầu nguyện đi. Cho các người biết hậu quả của việc coi thường sinh mạng người ngoại quốc.
Thiệu Hải Ba duỗi tay ra:
- Nếu muốn thì xin cứ tự nhiên, nhưng chỉ cần tôi còn là viện trưởng thì sẽ đối xử công bằng đối với từng hạng người.
- Được, anh cứ chờ đó!
Cô gái chỉ vào Thiệu Hải Ba, vô cùng kiêu ngạo nói với trợ lý của David:
- Còn đứng ở đó làm gì. Lập tức liên hệ với Giám đốc sở cho tôi.
Thiệu Hải Ba không thèm quan tâm đến những hạng người này. Lúc này điện thoại của y đột nhiên vang lên, vừa thấy là Tăng Nghị, Thiệu Hải Ba lộ ra thần sắc vui mừng. Nói không chừng Tăng Nghị sẽ có biện pháp nào đó. Y nói:
- Tôi xuống dưới lầu đón một vị chuyên gia. Là chuyên gia của Cục bảo vệ sức khỏe tinh Nam Giang chúng tôi, cũng là chuyên gia đặc biệt mà bệnh viện Nhân dân tỉnh chúng tôi mời đến.
Tổ chuyên gia cũng không ngăn trở. Tuy nhiên, cho dù có chuyên gia nào đến thì chỉ sợ cũng cần đến thiết bị chạy thân. Không bột đố gột nên hồ.
Một lát sau, Thiệu Hải Ba bước vào. Đi theo là Tăng Nghị và Long Mỹ Tâm, còn có người dẫn đường kia nữa.
Vị lão chuyên gia nhìn thấy Tăng Nghị, đầu tiên là sửng sốt, theo sau là có chút kích động. Đây không phải là thiếu niên thần kỳ năm đó sao? Lão chuyên gia cả đời trị rắn cắn, tự nhận trong lĩnh vực này không có người nào theo kịp. Nhưng khi gặp Tăng Nghị đang dạo chơi tứ phương thì mới biết, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Cho nên ấn tượng rất khắc sâu. Đời này cũng không quên được bộ dạng của Tăng Nghị.
Lão chuyên gia tiến lên một bước, chào hỏi Tăng Nghị:
- Tăng….
- Giỏi nhỉ, anh còn dám tới nơi này sao?
Cô gái lúc này trừng mắt nhìn Tăng Nghị, quát to:
- Tôi nói cho anh biết, anh hiện tại có muốn đến xin lỗi David thì cũng muộn rồi. Tôi nhất định sẽ bắt anh trả giá cho hành vị chậm trễ trong việc chữa trị của anh ngày hôm qua.
Tăng Nghị cau mày, trong lòng vô cùng tức giận. Đây quả thật là một con chó điên, thật muốn tiêm cho cô ta một vắc xin phòng bệnh chó dại.
Long Mỹ Tâm hai tay chống nạnh, nhíu mày nói:
- Ai cho cô vào phòng bệnh này? Ngoài cửa có tấm bảng không được ồn ào, bộ không biết chữ à?
Cô gái kia chỉ vào Tăng Nghị nói:
- Anh!
Sau đó chỉ vào Thiệu Hải Ba:
- Còn có anh. Hai người tuyệt đối sẽ chấm dứt công việc của mình. Tôi sẽ cho các người ngồi tù.
Hừ! Long Mỹ Tâm cười lạnh một tiếng:
- Chuyện của Trung Quốc chúng tôi còn chưa tới phiên một đứa con lai như cô nói chuyện đâu. Tuy nhiên, cô nếu còn dám rống họng lên một tiếng nữa, tôi thật ra có thể cam đoan cô lập tức bị cảnh sát lôi ra ngoài.
Cô gái kia tức đến không nói ra lời. Nhưng thật ra cô ta đã nhìn ra được Long Mỹ Tâm có lai lịch rất sâu.
- Tôi nói lần nữa cho cô biết.
Long Mỹ Tâm nhìn cô gái:
- Cho dù David kia của cô có chết đi thì tuyệt sẽ không có một ai vì thế mà phải trả giá.
Lúc này, David đang nằm trên giường bệnh liền giãy dụa. Bởi vì anh ta đã nhìn thấy người dẫn đường lúc này không ngờ ngay cả một cọng tóc cũng không hao tổn gì, xuất hiện ngay trước mặt mình. Tại sao lại như vậy? Thầy thuốc có nói rất rõ ràng, cho dù có cứu trị đúng lúc, muốn nọc rắn hoàn toàn giải trì thì nhanh lắm cũng phải mất một tuần.
Tăng Nghị đến bên giường của người ngoại quốc hỏi:
- Có quen với anh ta không?
Người nước ngoài lập tức gật đầu, tỏ vẻ rất quen biết.
- Tôi đã thấy rất nhiều sói mắt trắng nhưng còn chưa từng thấy qua loại người như anh vậy.
Tăng Nghị sắc mặt rất lạnh nói:
- Chính anh bị rắn cắn, có người khiêng anh xuống núi, có xe đưa đên bệnh viện. Hện tại trong bệnh viện này có rất nhiều chuyên gia bởi vì bệnh của anh mà phải chạy tới đây. Còn người dẫn đường này ngày hôm qua, vì bắt con rắn cho anh tiện việc trị thương mà bị rắn cắn. Tôi muốn hỏi anh một câu, anh nằm trong bệnh viện lâu như vậy, có từng nhớ qua người dẫn đường này chết hay sống không?
Người nước ngoài lập tức lộ ra thần sắc xấu hổ. Lời nói của Tăng Nghị khiến anh ta cảm thấy khó chịu vô cùng. Anh ta hiện tại chỉ quan tâm đến việc chân của mình có được bảo vệ hay không, quả thật không nghĩ tới người dẫn đường còn sống hay chết.
- Sớm biết như thế này thì ngày hôm qua nên cho anh chết trên núi.
Người dẫn đường oán hận nói:
- Mạng của anh thì là mạng, còn mạng của tôi thì không phải sao?
Người nước ngoài lập tức nói:
- Rất xin lỗi, tôi thành thật xin lỗi.
- David, anh không cần phải mắc mưu.
Cô gái kia lại bước ra, chỉ vào người dẫn đường nói:
- Người Trung Quốc rất giảo hoạt. Bị cùng một con rắn cắn, tại sao anh thì bị thương nghiêm trọng như vậy, còn anh ta thì một chút hư tổn cũng đều không có? Là bọn họ dùng huyết thanh kháng độc ưu tiên cấp cho người trong nhà dùng. Sau đó cho anh đến Vinh Thành trị liệu. Anh xem bộ dạng của anh hiện tại đều là do bọn họ gây nên.
- Tôi phỉ nhổ vào bọn họ.
Cô gái kia gào lên:
- Bọn họ đã sử dụng hết huyết thanh rồi.
- Hãy xem tố chất của bọn họ.
Cô gái chỉ vào người dẫn đường:
- Đây chính là thái độ bọn họ đối đãi với người ngoại quốc đấy.
Người dẫn đường là người thô lỗ. Khi nói chuyện khẳng định là không được lịch sự rồi. Anh ta chửi thề một tiếng, rồi sau lưng lôi ra một cái túi da nói:
- Bố hiện tại cho cô thấy rốt cuộc bố có sử dụng huyết thanh hay không nhé.
Nói xong, liền hướng mặt đất ném xuống. Chỉ thấy bên trong lòi ra một con rắn hổ mang. Nhìn thấy nhiều người, con rắn có chút sợ hãi, oạch một tiếng phóng lên góc tường bò lên trên.
- Á!
Trong phòng lập tức vang lên tiếng thét chói tai. Là của Long Mỹ Tâm và cô gái kia. Con gái thì thường hay sợ rắn hay các loài bò sát nào đó.
Những người khác thì không sao. Tất cả đều là chuyên gia trị rắn cắn. Nếu còn sợ rắn thì chẳng phải khiến người khác cười chê sao.
Người dẫn đường tay áo lộ ra, vỗ vỗ hai tiếng, nói với cô gái:
- Bố sẽ cho con rắn cắn một cái. Xem bố có dùng huyết thanh không nhé.
Tăng Nghị đè lại người dẫn đường:
- Không đáng phải làm như vậy? Chúng ta không tất yếu phải chứng minh cho cô ta xem.
Trước khi đi, người dẫn đường nói mình phải chuẩn bị một chút. Tăng Nghị liền thấy anh ta bước vào trong thôn, sau đó đem ra một cái thùng nhỏ. Sau khi xuống xe thì từ bên trong thùng lấy ra một cái túi da, chậm rãi đi theo đằng sau. Tăng Nghị cũng không biết rằng bên trong chính là rắn hổ mang.
- Anh có thử thì cũng vô dụng.
Cô gái lúc này tỉnh táo lại:
- Ai biết trước có phải hay không anh đã tiêm thuốc kháng độc trước rồi. Muốn lừa tôi à, không dễ dàng như vậy đâu.
Người dẫn đường sửng sốt. Anh ta thật không ngờ ả đàn bà này những lời như thế mà cũng nói được.
- Như thế nào, muốn biểu diễn dùng đá tảng đập ngực à?
Cô gái chỉ vào người dẫn đường:
- Tôi nói cho anh biết, vô dụng thôi. Người Trung Quốc các người thích nhất là đùa giỡn như vậy. Vì muốn tôi không truy cứu trách nhiệm, các người liền sử dụng loại hạ chiêu này. Thật sự là vô liêm sỉ.
Cô gái rít gào lên.
Người dẫn đường nắm đấm chặt lại. Hiện tại bảo rắn cắn cũng không được, mà không cắn cũng không được. Chỉ hận không thể một quyền đánh chết ả đàn bà này.
- Anh hôm nay rắn có cắn chết thì chúng tôi cũng sẽ không tin.
Cô gái nói.
Thủ Tịch Ngự Y Thủ Tịch Ngự Y - Ngân Hà Cửu Thiên