Bi kịch trong cuộc đời không phải là ở chỗ không đạt được mục tiêu, mà là ở chỗ không có mục tiêu để vươn tới.

Benjamin Mays

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 210 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 660 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:29:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 171: Đảo Bước
ái gì không đúng?
Tăng Nghị lại hỏi.
Long Mỹ Tâm liền đi tới trước mặt máy pha cà phê, lại mở ngăn tủ ở dưới, rất nhanh lấy ra một bịch cà phê, còn có mấy món điểm tâm. Tất cả đều còn rất mới. Long Mỹ Tâm lại hỏi:
- Anh có thói quen uống trà vào buổi trưa?
Tăng Nghị lắc đầu:
- Không có!
Long Mỹ Tâm tỏ vẻ không tin. Ăn điểm tâm với uống cà phê. Căn bản là vào buổi trưa sẽ thường uống trà. Cô cũng thường xuyên hẹn các chị em khác uống cà phê ăn điểm tâm để giết thời gian mà.
- Mấy thứ này là của ai?
Long Mỹ Tâm lông mi cau lại, ánh mắt chuyển sang nơi khác, làm bộ như không chút để ý hỏi.
- Là của một đồng nghiệp!
Tăng Nghị cười:
- Tôi bình thường chỉ uống trà, không uống cà phê.
Long Mỹ Tâm mở ra một hộp điểm tâm, cầm lên một miếng nói:
- Hương vị cũng không tệ lắm. Nhìn không ra có nhân viên ở đơn vị anh tư tưởng tư bản quá nhỉ. Là nữ nhân viên à?
- Ừ, đương nhiên là đồng chí nữ rồi. Nam mà làm như thế này thì giống như quái thai ở đơn vị. Cô ấy đi du học ở Anh về, rất thích những thứ này. Tuy nhiên, đồng nghiệp trong phòng làm việc của cô ấy có ý kiến. Cho nên mới mang sang chỗ này của tôi.
Tăng Nghị cười:
- Cô nếu thích uống thì cứ tự mình pha. Tôi sẽ không dính dáng đến mấy thứ thiết bị này.
Long Mỹ Tâm thấy Tăng Nghị nói rất bình thường, lông mày lại cau lại, cũng không biết suy nghĩ cái gì. Sau đó khoát tay, ngồi vào ghế sofa nói:
- Tôi tinh lực đang tràn đầy. Nếu uống cà phê thì sẽ không ngủ được.
- Hẳn là không thể nào!
Tăng Nghị nhìn khí sắc của Long Mỹ Tâm:
- Tôi thấy cô gần đây ngủ rất tốt.
Nói đến điều này, Long Mỹ Tâm ánh mắt liền sáng ngời:
- Cái loại đàn hương năm ngoái anh cho tôi có còn không? Khi trở về nhớ cho tôi một ít.
- Được!
Tăng Nghị gật đầu, cầm lấy giấy bút nói:
- Tôi viết phương thuốc này cho cô. Về sau cô cứ tự đi mà lấy thuốc.
Nhìn bộ dạng Tăng Nghị viết chữ, Long Mỹ Tâm không ăn nổi miếng thức ăn trong tay. Cô trong lòng đang cân nhắc về Tăng Nghị, tổng cảm thấy trên người Tăng Nghị tất cả đều là câu đố, nhìn thế nào cũng không nhìn thấu.
Năm ngoái, khi cô đến xã Lão Hùng, nó có bộ dạng như thế nào chính cô còn không biết rõ. Nói thật, cho dù cô dốc toàn lực thao tác cũng không chắc có thể phát triển được Tướng Quân Trà. Ai ngờ, Tăng Nghị chỉ cần một tách trà chữa bệnh cho Nữ hoàng nước Anh, khiến một loại dã trà chẳng ai thèm hỏi bỗng chốc đảo mắt biến thành một hàng “nóng”. Long Mỹ Tâm đến nay mỗi lần nhớ tới chuyện này đều cảm thấy không thể tưởng tượng được. Cho dù lá trà thật sự có trị được bệnh nhưng việc này cũng không phải là quá trùng hợp sao? Sao trà nào trị cũng không hết mà nhất định phải là dã trà của xã Lão Hùng?
Hiện tại chữa khỏi bệnh cho Địch Hạo Huy, khiến Long Mỹ Tâm khâm phục không ngừng. Bộ dạng phát bệnh của Địch Hạo Huy cô đã thấy qua, hoàn toàn giống như một kẻ điên. Ngay cả chuyên gia của Ủy ban bảo vệ sức khỏe trung ương cũng phải bó tay không biện pháp. Nhưng tiểu tử này không ngờ lại trị được.
- Tốt lắm!
Tăng Nghị kiểm tra phương thuốc lại thêm lần nữa rồi nói:
- Khi nào trở về thì hãy bốc thuốc. Đây chính là bí phương của tôi đấy.
Long Mỹ Tâm cười tiếp nhận. Chỉ thấy ở trên là chữ phồn thể rất đẹp, tinh tế đại khí, khí thế hàng nghìn hàng vạn. Chữ viết này sợ là không có vài người có thể có được.
- Anh viết chữ rất dễ đọc đấy.
- Haha, cám ơn sự khích lệ. Khó có được việc cô phát hiện một ưu điểm của tôi.
Tăng Nghị cười.
Đang nói thì truyền đến tiếng gõ cửa. Yến Dung từ khe hở của cửa thò đầu vào, thấy trong phòng Tăng Nghị có khách thì lập tức thối lui ra một chút, nói:
- Trưởng phòng Tăng, anh có khách à? Lát nữa tôi lại đến.
Nói xong lại đóng cửa biến mất.
Long Mỹ Tâm nhún vai:
- A,a, vừa rồi có phải là nữ đồng nghiệp mà anh nói không?
Tăng Nghị căn bản làm như không nghe thấy Long Mỹ Tâm cười lạnh, chỉ nói:
- Đúng vậy, chính là cô ấy. Long đại tiểu thư ánh mắt thật sự sắc bén. Như vậy mà cũng nhìn ra được.
- Bộ dạng rất xinh đẹp!
Long Mỹ Tâm thần sắc bỡn cợt.
- Mỗi ngày đều nhìn thấy mỹ nữ. Tâm trạng làm việc khẳng định là không tồi.
- Dĩ nhiên!
Tăng Nghị cười gật đầu:
- Nhất là mỗi ngày đều được mỹ nữ dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình. Cảm giác đó thật là tốt. Điểm thích ý này khi làm lãnh đạo cũng là tự phát thôi.
- Phì!
Long Mỹ Tâm làm ra bộ dạng sắp phun ra.
- Như thế nào lại nói những lời này. Nghe cảm thấy ghê tởm quá.
- Tôi cũng là ăn ngay nói thật thôi.
Tăng Nghị bất đắc dĩ nhún vai.
Long Mỹ Tâm nhìn kỹ ánh mắt của Tăng Nghị, cũng không nhìn ra cái gì. Cô có chút chột dạ nói:
- Văn phòng này của anh buồn quá, chẳng có gì chơi.
- Để tôi dẫn cô ra ngoài đi dạo.
Tăng Nghị liền đứng lên:
- Vừa lúc tôi cũng muốn đến công trường xem một số hạng mục.
- Công trường có cái gì hay chứ?
Long Mỹ Tâm cảm thấy chẳng có hứng thú.
- Cô không phải nói đến kiểm tra công tác của tôi sao? Giới thiệu Nam Vân, tuyên truyền cho Nam Vân, hấp dẫn nhà đầu tư đến Nam Vân, phát hiện vấn đề, đúng lúc giải quyết vấn đề. Vì nhà đầu tư mà cung cấp toàn bộ phương diện phục vụ. Đây là nội dung công tác mỗi ngày của tôi.
Tăng Nghị nhìn Long Mỹ Tâm nói:
- Cô nếu kiểm tra xong thì cũng có thể về Trường Ninh Sơn trước.
- Thôi đi, đi theo anh còn hơn.
Long Mỹ Tâm có chút ủ rũ. Trường Ninh Sơn tất cả đều giới nghiêm, có cái gì để mà đùa chứ. Chính mình có lưu lại thì cũng chỉ nói chuyện với Địch Hạo Huy. Nhưng sợ chẳng nói được cái thì, chỉ tổ buồn chán thêm thôi.
Lập tức hai người bước ra khỏi cửa, Bạch Gia Thụ lại tiến lên nói:
- Trưởng phòng Tăng, anh cho tôi một cơ hội để giải thích đi. Phàn Lượng Lượng đập xe của anh, tôi lúc ấy thật sự không biết. Sau khi đi đến Vinh Thành, nhìn thấy cái thùng, tôi mới biết chuyện này. Tôi thừa nhận tôi lúc ấy quả là bị quỷ ám, trong lòng chỉ nhớ tới ân oán trước kia của chúng ta. Muốn nhìn thấy anh bị Phàn Lượng Lượng chơi đùa. Cho nên mới không nói với anh.
Bạch Gia Thụ lúc này cũng chẳng giữ lại thể diện gì. Tăng Nghị không phải là hạng người ngu xuẩn như Phàn Lượng Lượng. Không phải một câu nói nào đó là có thể lừa gạt được. Hôm nay chính mình nếu không xuất ra thái độ thực sự xin lỗi thì sợ là rất khó mà được bỏ qua.
- Trưởng phòng Tăng, tôi biết hiện tại nói những lời này cũng là muộn rồi. Nhưng vẫn cầu xin anh cho tôi một cơ hội. Từ nay về sau, anh cứ xem biểu hiện của tôi.
Tăng Nghị nhíu mày, thầm nghĩ Bạch Gia Thụ lúc này mới đúng là thành tâm xin lỗi. Hắn ừ một tiếng nói “Tôi đã biết” rồi tiếp tục đi về phía trước.
Bạch Gia Thụ gắt gao đi theo ở đằng sau, cắn răng nói:
- Trưởng phòng Tăng, anh không tha thứ cho tôi cũng đúng. Tôi chính là gieo gió gặt bão, không hề một câu oán hận. Nhưng….
Bạch Gia Thụ nhìn Long Mỹ Tâm.
Long Mỹ Tâm trừng mắt, trong bụng thầm nói anh đây là có ý kiến gì. Còn muốn khiến bản cô nương giúp anh né tránh tị hiềm sao? Cô nói:
- Có chuyện thì nói, có rắm thì thả.
Bạch Gia Thụ thấy Tăng Nghị cũng không có khiến Long Mỹ Tâm có ý tị hiềm mình thì nói:
- Trưởng phòng Tăng nếu muốn đối phó tôi thì mười người cũng không đủ cho anh đối phó. Anh chỉ cần nâng ngón tay lên thì cũng có thể khiến tôi tan thành tro bụi. Nhưng Trưởng phòng Tăng đang ở trong quan trường, có một chút việc nhỏ cũng có thể cần nhờ đến loại nhân vật nhỏ như tôi. Anh tạm thời ghi lại số điện thoại của tôi, rồi xem những biểu hiện của tôi sau này. Nếu tôi còn dám có tâm tư xấu với Trưởng phòng Tăng nữa thì không cần anh ra tay, tôi tự mình nhảy xuống sông cho rồi.
Tăng Nghị hừ lạnh một tiếng, bước chân cũng không dừng lại. Loại này ai nói mà chẳng được.
Bạch Gia Thụ liền từ trong túi áo lấy ra một phong thư, thấp giọng nói:
- Bên trong là những vụ bê bối của Phàn Lượng Lượng trong những năm gần đây. Còn có chuyện dơ bẩn của bố anh ta nữa. Bên trong đề cập đến không ít những cán bộ to nhỏ của thành phố. Tôi tất cả đều viết hết trong này. Còn ký tên mình lên trên đó. Dấu tay cũng đã được ấn lên. Chỉ cần Trưởng phòng Tăng cần thì tôi nguyện ý bất cứ lúc nào cũng đứng ra.
Tăng Nghị không khỏi buồn thay cho Phàn Lượng Lượng. Bình thường xưng huynh gọi đệ, khi xảy ra chuyện thì người thứ nhất giẫm lên mình chính là người bình thường gọi mình là huynh đệ.
Bạch Gia Thụ cũng không còn cách nào khác. Y tốt xấu gì cũng là một con ông cháu cha. Nếu đem tài liệu của Phàn Lượng Lượng và Phàn Cửu Giang truyền ra ngoài thì y ở Nam Giang tuyệt đối là không sống nổi nữa. Y đem thứ này giao lại cho Tăng Nghị, chính là đem nhược điểm của mình cho Tăng Nghị. Tiền đồ vận mệnh của mình hoàn toàn giao lại trong tay Tăng Nghị.
Tăng Nghị thầm nghĩ Bạch Gia Thụ này thật chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chưa thấy được sơn cùng thủy tận. Tăng Nghị tùy tay tiếp nhận phong thư nói:
- Anh có thể đi rồi.
Bạch Gia Thụ biết Tăng Nghị đây là không truy cứu việc của mình nữa thì nói:
- Chuyện hợp đồng khai thác, phát triển Tướng Quân Trà tôi cũng hiểu rồi.
- Việc này anh nên đi tìm Bí thư Khang hoặc Chủ tịch huyện Tăng.
Tăng Nghị nói.
- Tôi sẽ không quấy rầy Trưởng phòng Tăng công tác nữa.
Bạch Gia Thụ như được đại xá, nhắm mắt đi theo phía sau Tăng Nghị. Nhìn thấy Tăng Nghị và Long Mỹ Tâm lái xe rời đi thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Long Mỹ Tâm cầm lá thư của Bạch Gia Thụ, suy nghĩ một chút rồi cười nói:
- Đây là đầu danh trạng!
Long Mỹ Tâm xuất thân thượng tầng, loại chuyện này từ nhỏ đã gặp được, vừa thấy liền hiểu ngay.
Tăng Nghị cười không đáp lời. Hắn không phải là người nhỏ mọn, nhưng việc này lại quá giới hạn của việc khoan dung.
Cố nhân có câu “chịu đòn nhận tội”. Nếu đem người ra đánh, sau đó nói một câu “tôi xin lỗi” thì có thể xong việc. Như vậy thiên hạ này còn cái gì mà không giải quyết được nữa?
Hôm nay đem anh ra đánh. Thành thật xin lỗi! Rồi ngày mai lại đem anh thu thập một chút. Vẫn là thành thật xin lỗi. Như vậy mọi người sẽ cho rằng anh đại nhân đại lượng hay là loại đầu đất? Tăng Nghị cũng không muốn làm thằng ngốc. Hắn phải dạy cho Bạch Gia Thụ một bài học, tránh cho sau này y lại đến gây thị phi nữa.
Bạch Gia Thụ ở phòng Xúc tiến đầu tư đứng chờ một ngày hai đêm, kia cũng chẳng phải là có thành ý, chỉ là bất đắc dĩ thôi. Là xuất phát từ việc phải bảo vệ tiền đồ và vận mệnh của mình, mà không thể không làm ra lựa chọn. Nếu đổi lại là ai thì cũng sẽ làm như vậy. Nếu giết người mà không cần đền tội thì những kẻ phạm nhân giết người đâu cần bắt đi tù khổ sai làm gì.
Tăng Nghị hiện tại cũng đã thích ứng với môi trường làm việc trong quan trường. Hôm nay không đánh chết Bạch Gia Thụ thì khả năng, một ngày nào đó trong tương lai, sẽ bị đối phương cắn ngược lại một cái.
Lái xe rời khỏi thị trấn, Tăng Nghị thẳng đến Kính Sơn. Năm ngoái, đoàn khảo sát trăm triệu đến đây đầu tư, muốn thành lập một khu du lịch ở đây. Đây sẽ do nhà đầu tư và phòng Du lịch huyện cùng khai thác, phát triển.
Công trình hiện tại đã làm hơn phân nửa. Chủ yếu là xây thêm hàng rào bảo vệ. Tiến hành ưu hóa một số điểm du lịch, xây dựng khu tham quan du ngoạn. Ngoài ra chính là gia tăng phương tiện phục vụ, không thể khiến du khách đi lên núi, nhưng một chai nước cũng không có hay di động không có tín hiệu.
Xe tới chân núi, bảo vệ khu du lịch vừa thấy liền khẩn trương ra mở cửa. Xe của phòng Xúc tiến đầu tư bọn họ rất quen thuộc. Sau khi cho xe qua, lập tức thông báo với người phụ trách khu.
Tăng Nghị khi tới khu trung tâm quản lý thì người phụ trách của khu cùng với người bên phía đầu tư đã đứng chờ sẵn ở cửa.
- Trưởng phòng Tăng, hoan nghênh, hoan nghênh. Lại vất vả anh phải đi một chuyến.
Người phụ trách khu tên là Bành Tiểu Sơn, dáng người thấp béo, gương mặt nhìn thấy ai cũng cười.
- Tôi đến để xem công trình tiến triển như thế nào.
Tăng Nghị bước xuống xe, mỉm cười:
- Giới thiệu với mọi người, vị này là Long Mỹ Tâm tiểu thư, một đại tài chủ đấy.
- Hoan nghênh, hoan nghênh.
Bành Tiểu Sơn giơ tay, nhưng thấy Long Mỹ Tâm không có ý bắt tay thì liền rút tay lại, xoa xoa vào trong người nói:
- Long tiểu thư là khách quý của Nam Vân chúng tôi. Mau mời vào. Bên trong đã được pha Tướng Quân Trà sẵn rồi.
Tăng Nghị ngẩng đầu nhìn lên trên núi hỏi:
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Bành Tiểu Sơn che tay lên trán, nhìn thoáng qua rồi nói:
- Là một số du khách mộ danh mà đến. Bọn họ đang ở trên núi dựng một cái trại.
- Khu du lịch còn chưa khai trương mà?
Tăng Nghị hỏi.
- Trưởng phòng Tăng không phụ trách về du lịch cho nên không biết, sau khi Tướng Quân Trà trở nên nổi tiếng, đầu xuân năm nay, ở huyện chúng ta đã đón không ít du khách. Số lượng này gấp mười lần so với cùng kỳ năm ngoái. Các nhà khách của huyện tất cả đều kín chỗ. Số lượng đặt trước cũng đã kín đến tháng sau. Một số không tìm được phòng ở thì ngay trên núi dựng trại. Ở huyện hiện nay bán chạy nhất chính là lều trại. Công ty bách hóa đã thu mua mặt hàng này.
Bành Tiểu Sơn cười:
- Đây đều là công lao của Trưởng phòng Tăng. Đã phát triển được Tướng Quân Trà, lại còn kéo đầu tư đến đây. Hiện tại, khu du lịch Kính Sơn của chúng ta tuy rằng chưa có khai trương, nhưng mọi người đều tin tưởng rất nhiều vào triển vọng của nó.
- Tin tưởng là chuyện tốt.
Tăng Nghị cười, nhưng lập tức sắc mặt nghiêm lại nói:
- Nhưng vẫn phải làm sự tình cho chu toàn một chút. Hiện tại trên núi còn rất nhiều phương tiện còn chưa được hoàn thiện. Tận lực đừng cho du khách lên núi. Tuy rằng không thu vé vào cửa, nhưng xảy ra sự cố, cảnh khu khẳng định là khó thoát khỏi trách nhiệm. nếu bởi vậy mà làm ảnh hưởng đến đại cục du lịch. Mất nhiều hơn được.
- Vâng!
Bành Tiểu Sơn gật đầu:
- Tôi lát nữa sẽ chỉ bảo xuống dưới, bảo người ta lên núi nhắc nhở du khách.
- Mặt khác còn phải chuẩn bị một số thiết bị cần thiết, để phòng ngừa chuyện chẳng may xảy ra. Thiết bị phòng cháy ắt không thể thiếu. Cấp cứu phải là thuốc và cáng.
Tăng Nghị chỉ bảo.
Bành Tiểu Sơn liên tục gật đầu nói:
- Trưởng phòng Tăng so với chúng tôi thì suy nghĩ cẩn thận hơn nhiều.
Tăng Nghị chẳng phân biệt là quản lý hay không, chỉ là đề ra ý kiến. Hắn nói tiếp:
- Tôi thấy cái gì thì nói cái đó. Cũng không phải là nhúng tay vào trong công việc của khu du lịch bên này.
- Không đâu, không đâu!
Bành Tiểu Sơn nói:
- Trưởng phòng Tăng ngàn vạn lần đừng nghĩ như vậy. Chúng tôi đều rất khâm phục anh. Không có anh thì làm gì có Nam Vân như ngày hôm nay. Ở nhà tôi đấy, năm nay chỉ trà búp minh tiền thôi mà cũng bán được hơn ba mươi ngàn. So với hai năm tiền lương của tôi còn nhiều hơn.
- Cũng không nên bởi vì chuyện hái trà mà làm chậm trễ việc xây dựng khu du lịch.
Tăng Nghị cười nói.
Bành Tiểu Sơn nói:
- Trưởng phòng Tăng nói thì tôi cũng nói luôn. Hiện tại đội công trình muốn tìm người của bản địa thì khó quá. Tất cả đều đi hái trà hết rồi. Haha, huyện Nam Vân sẽ giàu lên thôi.
Long Mỹ Tâm đứng ở một bên nghe Bành Tiểu Sơn nói như vậy thì trong lòng cũng có chút cao hứng. Cô đầu tư nhiều nhưng chỉ có hạng mục Tướng Quân Trà này mới khiến cô cảm giác có thành tựu.
- Trưởng phòng Tăng, vào bên trong ngồi đi.
Bành Tiểu Sơn duỗi tay ra:
- Để tôi báo cáo với anh tiến triển về công trình một chút.
- Báo cáo thì không vội. Nếu công trình có chuyện gì khó xử và cần phải giải quyết thì anh cứ đề xuất, tôi sẽ nghĩ biện pháp.
Tăng Nghị cười.
Mọi người bước vào trong phòng. Bành Tiểu Sơn lập tức pha trà, còn có một số trái cây trên núi. Long Mỹ Tâm không nghe chuyện của khu du lịch, với lấy một quyển sách giới thiệu về Kính Sơn, ăn một ít trái cây mà thôi.
- Chủ nhiệm Bành, không tốt rồi.
Trong lúc mọi người trò chuyện thì có nhân viên công tác của khu du lịch hoang mang rối loạn, khẩn trương chạy vào, ngay cả cửa cũng quên gõ.
- Hoảng cái gì vậy?
Bành Tiểu Sơn rất không hài lòng:
- Có chuyện gì?
Người nọ vội la lên:
- Đội công trình trên núi gọi điện thoại đến, nói là có hai người du khách bị rắn cắn trên núi. Người đã hôn mê rồi.
- Cái gì?
Bành Tiểu Sơn giống như ở dưới mông có kim đâm, nhảy dựng lên:
- Ở chỗ nào vậy?
- Ngay tại đỉnh Kính Bình.
- Hỏng rồi, hỏng rồi.
Bành Tiểu Sơn lập tức cau mày. Thật đúng là như Trưởng phòng Tăng đã nói qua, quả nhiên là đã xảy ra chuyện.
Đỉnh Kính Bình ở vào chỗ sâu nhất của khu du lịch. Hiện tại đường còn chưa làm được tới đó. Chỉ có một đoạn đường nhỏ rất khó đi. Người đia phương quen thuộc với đường núi rất nhanh sẽ từ đỉnh Kính Bình xuống dưới chân núi thì cũng phải mất nửa giờ. Nếu là du khách ở đỉnh Kính Bình bị hôn mê, nếu khiêng bằng cáng xuống tới dưới chân núi thì cũng mất một tiếng.
Mẹ ơi, ngàn vạn lần đừng để xảy ra tai nạn chết người. Nếu xảy ra mạng người thì khu du lịch sợ sẽ chưa được khai trương mà phải đóng cửa mất.
Tăng Nghị cũng biết rõ tình huống của khu Kính Sơn này, cũng ý thức được sự việc có chút không ổn, lập tức nói:
- Chủ nhiệm Bành, anh lập tức thông báo cho bệnh viện huyện phái xe cứu thương đến đây. Tôi có mang theo hòm y, hiện tại sẽ lên trên núi ngay, tranh thủ dùng tốc độ nhanh nhất tìm được du khách.
- Được, được!
Bành Tiểu Sơn lúc này cũng chưa có chủ ý gì khác:
- Tôi sẽ gọi điện thoại cho bệnh viện ngay.
Tăng Nghị cũng không trì hoãn, từ trong xe lấy ra cái hòm y, rồi chạy lên trên núi.
- Tôi cũng đi!
Long Mỹ Tâm ở phía sau hô to.
- Bệnh tình khẩn cấp, chậm trễ không được. Tôi đi trước, cô ở phía sau bảo Chủ nhiệm Bành bảo người đưa cô lên núi.
Tăng Nghị chỉ nói một tiếng, đảo mắt đã chạy lên mấy bậc thang.
Long Mỹ Tâm dậm chân:
- Hầu tử nhập xác người hay sao mà nhảy nhanh vậy.
Người phụ trách bên đầu tư cũng có chút lo lắng. Sớm biết như thế thì nên phái người canh phòng nghiêm ngặt. Tuyệt không để cho một người nào được lên núi. Đây chính là mạng người. Khu du lịch còn chưa khai trương, trước hết đã gây ra nhiễu loạn như vậy. Huyện Nam Vân hiện tại Tướng Quân Trà đang phát triển, kéo theo sản nghiệp du lịch phát triển. Hôm nay xảy ra mạng người, ai còn dám đến huyện Nam Vân du lịch chứ. Du lịch là để giải sầu chứ không phải để bỏ mạng.
- Mỹ Tâm tiểu thư, để tôi dẫn cô lên núi.
Người phụ trách đầu tư nói một câu rồi khẩn trương lên núi.
Lên núi so với xuống núi thì chậm hơn rất nhiều, nhưng mạng người quan trọng. Tăng Nghị hôm nay bằng bất cứ giá nào cũng phải chạy lên nhanh hơn người ta xuống núi. Nửa đường cũng không một chút nghỉ ngơi.
Chưa đến mười phút, Tăng Nghị đã có mặt tại chỗ du khách bị rắn cắn bị thương.
Thủ Tịch Ngự Y Thủ Tịch Ngự Y - Ngân Hà Cửu Thiên