When you look at the sun during your walking meditation, the mindfulness of the body helps you to see that the sun is in you; without the sun there is no life at all and suddenly you get in touch with the sun in a different way.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 210 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 660 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:29:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 119: Củng Địa Long
úp điện thoại, Long Mỹ Tâm hỏi:
- Điện thoại của ai vậy?
- Cố Địch, anh ấy muốn đến Nam Vân.
Tăng Nghị vẻ mặt đau khổ nói:
- Phòng của tôi lại phải kê thêm một cái giường rồi.
Lão Tả cười nói:
- Lần này đến Nam Vân không có đến không, còn có thể ngủ chung một giường với công tử của Chủ tịch tỉnh.
Tăng Nghị khiêng thiết bị của lão Tả ra cửa nói:
- Mặc kệ anh ta, chúng ta đi lên núi trước.
Lão Tả lần này mang theo rất nhiều thiết bị, ví dụ như thiết bị quan trắc đo độ cao so với mặt nước biển, lại còn có loại thiết bị kiểm tra đo lường chất lượng nước. Xe máy kéo tay vịn của Ngưu Vượng Lâm đã chờ sẵn trong sân. Y đặc biệt rải thêm một lớp rơm rạ dưới sàn xe, phòng ngừa thiết bị bị phá hỏng.
Long Mỹ Tâm đối với xe máy kéo tay vịn rất có hứng thú. Cô đứng sau lưng Ngưu Vượng Lâm quan sát thật lâu. Cô tiếp nhận tay lái từ tay Ngưu Vượng Lâm, tự mình lái một đoạn đường. Khuôn mặt xinh đẹp của cô lộ ra vẻ hưng phấn.
Tuy nhiên, khi đến con đường đá, Ngưu Vượng Lâm không dám để Long Mỹ Tâm cầm lái. Lực tay của Long Mỹ Tâm yếu, không điều khiển được đầu xe. Bánh xe chỉ cần chệch mặt đất một chút thì rất dễ dàng bị lệch qua. Nếu không thể quay đầu lại, thì mọi người sẽ phải đi bộ lên núi.
Ba chiếc xe hiệu Mercedes Benz tiến nhập vào văn phòng Y tế huyện Nam Vân khiến người của phòng Y tế bị kinh động.
Huyện Nam Vân là một huyện nghèo khó. Toàn bộ huyện không tìm ra được một chiếc Mercedes Benz. Hiện tại xuất hiện cùng một lúc ba chiếc, thật sự là phi thường rúng động. Ngay cả Vương Kim Đường cũng không kìm nổi, đứng bên cửa sổ nhìn xuống.
Hoàng Quốc Thanh từ văn phòng bước ra, bước đến đằng trước chiếc Mercedes Benz nói:
- Các người tìm ai?
Từ trên xe bước xuống hai người mặc quần áo tây trang. Một người có bộ dạng hơn bốn mươi tuổi, sắc mặt trắng trẻo, mang theo một cặp mắt kính gọng vàng. Đi theo đằng sau là một người thanh niên cao lớn, khôi ngô. Vừa thấy là biết nhân vật quan trọng.
- Xin chào!
Người mang mắt kính gọng vàng tiến lên hai bước cười hỏi:
- Xin hỏi, Phó trưởng Phòng Tăng làm việc ở đây?
- Ngài tìm Phó trưởng Phòng Tăng chúng tôi?
Hoàng Quốc Thanh nghi hoặc nhìn đối phương:
- Các người là ai?
Người mang mắt kính gọng vàng lấy ra danh thiếp:
- Xin tự giới thiệu một chút, tôi tên là Trương Trí Trường, Chủ tịch hành chính tập đoàn Cửu Thái. Chủ tịch Hội đồng quản trị Đổng Lực Dương tiên sinh đang ngồi trên xe. Hôm nay đặc biệt đến thăm Phó trưởng Phòng Tăng, không biết Phó trưởng Phòng Tăng có ở đây không?
Hoàng Quốc Thanh giật mình kinh hãi. Tập đoàn Cửu Thái là tập đoàn nổi tiếng trong cả nước. Đổng Lực Dương là nhân vật như thế nào, sao lại chạy đến Nam Vân? Y nhìn kỹ danh thiếp của, rồi nói:
- Trương….Trương tiên sinh, các người có thật là đến tìm Phó trưởng Phòng Tăng chúng tôi?
- Vâng!
Trương Trí Trường nét mặt mỉm cười:
- Nếu Phó trưởng Phòng Tăng có ở đây thì phiền anh thông báo một chút.
Hoàng Quốc Thanh lúc này mới biết đối phương không phải nói chơi, liền khẩn trương nói:
- Thật ngại quá, Phó trưởng Phòng Tăng đã đến xã Lão Hùng để giúp đỡ người nghèo rồi.
- Như vậy à? Vậy cảm ơn anh.
Trương Trí Trường hơi hạ thấp người, xoay người bước nhanh đến chiếc xe Mercedes Benz thứ hai, cung kính hướng người trong xe báo cáo một chút. Sau đó gật đầu, hướng Hoàng Quốc Thanh đi tới:
- Xin hỏi một chút, đường đến xã Lão Hùng phải đi như thế nào?
Hoàng Quốc Thanh chỉ hướng rồi nói:
- Sau khi rời khỏi nơi này, vẫn đi theo hướng Nam.
- Vâng, cảm ơn anh!
Trương Trí Trường nói một câu cảm ơn, rồi quay người tiến vào trong xe. Người đi theo ông ta cũng nhìn quét một vòng rồi theo sát đằng sau, ngồi vào vị trí lái phụ.
Cao Vạn Tường nghe người đến là Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Cửu Thái, liền chạy lên trên lầu báo cáo với Vương Kim Đường.
- Là Đổng Lực Dương tiên sinh của tập đoàn Cửu Thái?
Vương Kim Đường vẻ mặt khiếp sợ:
- Cậu không có nghe sai chứ?
- Tuyệt đối không sai. Nói là đến tìm Phó trưởng Phòng Tăng.
Cao Vạn Tường lên lầu, có chút thở hổn hển:
- Trưởng phòng, tập đoàn Cửu Thái là một tập đoàn rất lớn.
Vương Kim Đường đương nhiên hiểu được ý tứ của Cao Vạn Tường. Vì nhiệm vụ thu hút đầu tư của năm nay, ông ta gần như đau đầu gần chết. Lúc này xuất hiện một con cá sấu lớn, ông ta như thế nào lại buông tha.
- Mau cùng tôi xuống nghênh đón khách quý.
Nói xong, Vương Kim Đường cuống quít chạy ra khỏi văn phòng.
Nôn nóng chạy xuống văn phòng, vừa lúc nhìn thấy đuôi xe, Vương Kim Đường vội giơ tay lên:
- Đồng tiên sinh, xin dừng bước, xin dừng bước.
Ba chiếc xe Mercedes Benz không có ý dừng bước, hướng ra khỏi cổng phòng Y tế nhanh như chớp phóng đi.
Vương Kim Đường đuổi theo không kịp, đứng ở nơi đó ánh mắt trông mong nhìn theo chiếc xe biến mất, lưu luyến không rời. Ông ta không lòng hối hận không ngừng. Nếu mình xuống sớm một chút thì tốt rồi.
Quay đầu lại nhìn thấy vài người của cơ quan đang đọc tấm danh thiếp của Trương Trí Trường, Vương Kim Đường liền tức giận nói:
- Hoàng Quốc Thanh, khách quý đến nhà sao cậu lại không mời khách vào tiếp đãi?
Hoàng Quốc Thanh vẻ mặt ủy khuất, trong bụng thầm nhủ đó là nhân vật tôi có thể lưu lại sao? Đổng Lực Dương nếu có thể nghe tôi, tôi cần gì ở trong này làm cán sự. Y nói:
- Trưởng phòng, người ta là tới tìm Phó trưởng Phòng Tăng.
Vương Kim Đường nghệch mặt. Cậu đây là có ý gì? Muốn châm chọc tôi đa sự? Ông ta đang muốn giáo huấn vài cậu thì lúc này điện thoại vang lên.
Vương Kim Đường tiếp điện thoại, chợt nghe bên trong truyền đến âm thanh uy nghiêm:
- Tôi là Tương Trung Nhạc.
- Chủ tịch huyện Tăng, chào ngài.
Vương Kim Đường nét mặt sa sầm lập tức trở nên tươi cười, thắt lưng cũng cong hơn, tựa như Tương Trung Nhạc đang đứng trước mặt mình.
- Đổng Lực Dương tiên sinh của tập đoàn Cửu Thái có phải đã đến phòng Y tế của các người?
- Vâng, vâng!
Vương Kim Đường trong lòng thầm nhủ tin tức truyền thật nhanh. Chỉ mới một lát thôi thì ngay cả Chủ tịch huyện cũng biết.
- Chuyện quan trọng như vậy sao không báo cáo với tôi?
Tương Trung Nhạc quát một tiếng:
- Tôi hiện tại ra lệnh cho anh, bất kể dùng biện pháp gì cũng nhất định lưu lại Đổng tiên sinh cho tôi.
Vương Kim Đường mồ hôi trên trán rớt xuống, nói:
- Chủ tịch huyện Tương, Đổng tiên sinh hiện tại rời khỏi đây…
Tương Trung Nhạc bất mãn:
- Vương Kim Đường, ông muốn làm gì vậy?
Vương Kim Đường vội vàng giải thích:
- Đồng tiên sinh không có rời khỏi Nam Vân, Ông ấy hiện tại đến xã Lão Hùng.
Vương Kim Đường trong lòng không muốn trát vàng cho Tăng Nghị, cho nên không nói đến ý đồ Đổng Lực Dương đến đây.
- Chuyện này tôi sẽ tính sổ với anh.
Tương Trung Nhạc lạnh lùng cúp điện thoại, sau đó đến gõ cửa phòng Bí thư huyện ủy Nam Vân Nho Tử Ngưu.
Nho Tử Ngưu năm nay chỉ có bốn mươi bảy tuổi, nhưng cũng đã có chút chững chạc, bộ dạng béo lùn, ngồi trong chiếc ghế làm việc rộng thùng thình. Độ rộng của ghế chiếm hết không gian, nhưng độ cao lại không bao nhiêu. Nghe được tiếng gõ cửa, ông ta trầm giọng nói:
- Vào đi!
Tương Trung Nhạc đẩy cửa bước vào nói:
- Bí thư Tử Ngưu, có một việc khẩn cấp muốn báo cáo với ngài.
Nho Tử Ngưu chỉ vào sofa tiếp khách nói:
- Trung Nhạc à, mau ngồi đi.
Nói xong, ông ta đứng dậy bước ra khỏi bàn làm việc, thuận tay cầm lấy một bao thuốc Trung Hoa, rút ra một điếu, cười nói:
- Làm một điếu chứ?
Tương Trung Nhạc từ chối:
- Tôi vừa nhận được một tin. Đổng Lực Dương tiên sinh của tập đoàn Cửu Thái hiện tại đang ở huyện Nam Vân chúng ta.
Nho Tử Ngưu sửng sốt, dùng tay xoa trán. Ông ta cảm thấy rất kinh ngạc. Một tin tức lớn như vậy, vì sao mình lại không biết, ngược lại Tương Trung Nhạc lại biết:
- Tin tức có thật không?
- Tôi đã xác minh qua, tin tức là thật. Đổng Lực Dương hiện tại đang đến xã Lão Hùng.
Tương Trung Nhạc nhìn Nho Tử Ngưu:
- Ngài xem việc này nên xử lý sao bây giờ?
Nho Tử Ngưu ở trong phòng bước đi vài bước. Đổng Lực Dương không phải là nhân vật bình thường. Ngoại hiện của ông ta là “Củng Địa Long”. Ông ta đến nơi nào, nơi đó liền điên cuồng tăng giá đất, mang đến cho chính quyền một số tiền lớn. Đổng Lực Dương mặc kệ đến chỗ nào, cũng đều là thượng khách của địa phương đó. Tất cả mọi người đều muốn tranh thủ mời ông ta. Ông ta là một thổ địa tài chính, cũng không phải ai muốn mời là được.
Nho Tử Ngưu không biết Đổng Lực Dương vì sao lại đến Nam Vân một địa phương nhỏ như vậy. Nhưng đây tuyệt đối là một cơ hội được trời ban cho. Nếu có thể cùng Đổng Lực Dương thiết lập quan hệ, thậm chí tranh thủ mời ông ta đến Nam Vân đầu tư, khiến nền kinh tế Nam Vân bay lên, thì bao gồm chiến tích của mình bên trong tất cả đều không lo.
- Trung Nhạc à, sợ là phải vất vả cho cậu một chuyến. Vì Nam Vân, cậu xem hôm nay chúng ta có thể vớt trăng dưới nước hay không?
Nho Tử Ngưu chủ ý đã định, cười ha hả nhìn Tương Trung Nhạc.
Tương Trung Nhạc liền cười nói:
- Bí thư Nho, tôi có ý này, tận dụng thời cơ.
Nho Tử Ngưu nói:
- Việc này không nên chậm trễ. Chúng ta hiện tại liền xuất phát đi.
Nhân vật số một, số hai huyện Nam Vân đồng thời xuất động, khiến cho toàn bộ Huyện ủy và UBDN huyện đều bị kinh động. Nghe nói đi xã Lão Hùng, tất cả mọi người đều bàn tán, trong bụng thầm nghĩ xã Lão Hùng có phải hay không xảy ra chuyện? Có thể là núi lở đè chết người hay không?
Sau khi điều hai chiếc xe việt dã, Nho Tử Ngưu và Triệu Thành Trụ đi chung một chiếc, còn Trưởng phòng Công an huyện thì tự mình đi trước mở đường. Đoàn người chậm rãi thẳng đến xã Lão Hùng.
Không bao lâu sau đến đường núi thì gặp phải đoàn xe của Đổng Lực Dương. Đổng Lực Dương cũng không nghĩ đường núi này lại khó đi như vậy, nên đi xe có sàn thấp. Đi được một nửa đoạn đường thì không đi được nữa, đành phải quay đầu trở về.
Nho Tử Ngưu và Tương Trung Nhạc bước xuống xe, đi trước đón đường:
- Phía trước có phải là xe của Đổng tiên sinh?
Trương Trí Trường bước xuống xe nói:
- Xin hỏi các người là….
Nho Tử Ngưu tiến lên một bước:
- Tôi là Bí thư Huyện ủy Nam Vân Nho Tử Ngưu, xin hỏi phía trước có phải là xe của Đổng tiên sinh?
- Xin chào Bí thư Nho, hạnh ngộ, hạnh ngộ.
Trương Trí Trường biết rõ đối phương là vì ông chủ mình mà tới, chỉ có điều mỉm cười bắt tay chứ không có bất luận ý tứ đi thông báo cho Đổng Lực Dương.
Nho Tử Ngưu đành phải nói:
- Biết được Đổng tiên sinh đến Nam Vân, là chủ nhà chúng tôi muốn thể hiện sự hiếu khách. Xin thông báo với Đổng tiên sinh một tiếng.
Trương Trí Trường thở dài:
- Thịnh tình của Bí thư Nho khiến cho chúng tôi thụ sủng nhược kinh. Chỉ có điều thời gian Đổng tiên sinh quý giá, sợ là có chút phụ thịnh tình. Thật sự là có lỗi.
Trương Trí Trường không nghĩ đến việc cấp cho Nho Tử Ngưu cơ hội này. Ý đồ của đối phương y biết rõ. Nhưng Nam Vân là huyện miền núi nghèo khó, không có bất luận một giá trị đầu tư nào. Là Chủ tịch quản lý về hành chính, ông ta biết rõ khi nào thì nên thay mặt ông chủ từ chối khéo.
Tương Trung Nhạc lúc này đi tới trước một bước, trực tiếp lướt qua Trương Trí Trường, cao giọng hô:
- Đổng tiên sinh có phải muốn đến xã Lão Hùng? Chúng tôi mang theo xe việt xã, vừa lúc cũng đang tới đó.
Gã vệ sĩ liền giơ tay ngăn Tương Trung Nhạc lại:
- Tiên sinh, mời bước ra sau.
Nho Tử Ngưu đối với hành động của Tương Trung Nhạc có chút tức giận. Đường đường là một Chủ tịch huyện như thế nào lại hô to gọi nhỏ. Bố là nhân vật số một đứng ở chỗ này, đến phiên cậu đứng ra biểu hiện sao?
Đang giằng co, Đổng Lực Dương đẩy cửa bước xuống, cười ha hả nói:
- Trí Trường, lá gan của cậu càng lúc càng lớn đó. Ở địa phận của Nam Vân, cậu cũng dám ngăn cản thổ địa, còn không khẩn trương tránh ra. Nếu chọc giận Bí thư Nho thì chúng ta hôm nay không rời khỏi đây được.
Đổng Lực Dương bước lên trước, vươn tay ra:
- Bí thư Nho không hổ danh là thổ địa địa phương. Nhất cử nhất động của tôi không thể tránh được mắt xanh của ngài.
Nho Tử Ngưu cười nói:
- Đổng tiên sinh đại giá quang lâm Nam Vân, như thế nào cũng phải cho chúng tôi một cơ hội thể hiện sự hiếu khách. Ngài không cho thì tôi tự mình đi đến cửa. Haha.
- Vị này chính là Chủ tịch huyện Tăng?
Đổng Lực Dương nhìn Tương Trung Nhạc, vươn tay nói:
- Kinh động hai vị quan phụ mẫu, thật sự khiến tôi sợ hãi.
Tương Trung Nhạc cười:
- Biết được Đổng tiên sinh muốn đến xã Lão Hùng, Bí thư Nho lập tức chỉ thị cho tôi điều từ huyện hai chiếc xe việt dã tốt nhất và chạy trước dẫn đường.
Đổng Lực Dương cảm thấy Tương Trung Nhạc này là người rất thú vị. Cách nói này thực tế hơn, tận tinh hơn. Ông ta cười nói:
- Chủ tịch huyện Tăng đã nói quá lời. Tôi nào dám để cho ngài đảm đương dẫn đường. Tuy nhiên, nếu tiện đường thì có thể cho tôi đi nhờ xe hay không?
Tương Trung Nhạc liền cười duỗi tay ra:
- Cầu còn không được, xin mời Đổng tiên sinh.
Nho Tử Ngưu lúc này mới nói:
- Hổ thẹn một chút, khiến cho Đổng tiên sinh phải chê cười. Ngài xem ngọn núi này….
- Có thể lý giải, có thể lý giải.
Đổng Lực Dương liên tục cười:
- Tôi trên xe còn có một vị khách quý. Để tôi mời đi luôn.
Nho Tử Ngưu và Tương Trung Nhạc đều biến sắc. Đổng Lực Dương là người cao quý, không nghĩ tới trong xe còn có người cao quý hơn nữa. Không biết là người có lai lịch gì. Bí thư Huyện ủy và Chủ tịch huyện tự mình ra nghênh đón, đối phương không ngờ cũng không nể mặt như vậy.
Đổng Lực Dương sau khi bước qua, rất nhanh từ trên xe bước xuống một người trẻ tuổi, vẻ mặt kiêu ngạo, đi theo phía sau Đổng Lực Dương, trực tiếp ngồi lên xe việt dã.
Thấy Đổng Lực Dương không có ý giới thiệu, Nho Tử Ngưu hai người cũng không tiện hỏi. Bọn họ cùng tiến lên chiếc xe việt dã phía trước dẫn đường, đồng thời trong lòng nghiền ngẫm lai lịch của vị trẻ tuổi kia, cùng với mục đích của Đổng Lực Dương lần này đột nhiên đến Nam Vân.
Triệu Thành Trụ ngồi trong phòng làm việc, có chút tâm trạng không yên. Bình thường ở huyện khó có người gọi điện thoại ình. Nhưng hôm nay điện thoại không ngờ lại liên tiếp, hơn nữa đều hàm hàm hồ hồ, nói không tỉ mỉ, đều hỏi thăm xã Lão Hùng có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không. Điều này làm cho Triệu Thành Trụ trong lòng bất ổn.
Đang ngồi suy nghĩ trong phòng, dưới lầu truyền đến tiếng còi ô tô, Triệu Thành Trụ lập tức ngồi thẳng người lên, cầm lấy một phần tài liệu, chờ người ở dưới lên xin chỉ thị của mình.
- Triệu Thành Trụ đâu, bảo ông ra ngoài đi.
Dưới lầu có tiếng người hô to.
Triệu Thành Trụ lập tức mày nhăn lại, rất không hài lòng. Người nào lại to gan, dám trong sân chính quyền xã gọi nhỏ hô to. Hơn nữa còn gọi thẳng tên của mình.
Ông ta đứng dậy, đi ra khỏi văn phòng, muốn nhìn thấy ai mà to gan như vậy, Khi vừa xuống dưới lầu, Triệu Thành Trụ cả người giật mình. Mẹ cha ơi! Đây đang xảy ra việc lớn gì vậy? Bí thư Nho và Chủ tịch huyện Tăng đồng thời đều đại giá quang lâm xã Lão Hùng.
- Bí thư Nho…, Chủ tịch huyện…..
Triệu Thành Trụ hô lên một tiếng, vội vàng hướng dưới lầu chạy tới. Lãnh đạo đại giá quang lâm, chính mình không ngờ lại trong phòng làm giá, chờ người xin chỉ thị. Lúc này thì diễn hơi quá.
Ông ta cảm thấy hoang mang, rối loạn, bước đi không vững, giống như lăn xuống lầu. Cũng may là không có mấy bậc thang, chỉ có điều ông ta té ngã bộ dạng rất khó xem. Toàn bộ bốn chân thẳng lên trời.
Sau khi đứng dậy, Triệu Thành Trụ không ngờ cũng không cảm giác được đau đớn. Ba bước, hai bước, ông ta chạy đến trước mặt Nho Tử Ngưu và Tương Trung Nhạc, vui mừng cười nói:
- Bí thư Nho, Chủ tịch huyện Tăng, hoan nghênh lãnh đạo đến xã Lão Hùng kiểm tra chỉ đạo công tác. Các vị lãnh đạo đến mà sao không thông báo trước một tiếng để tôi làm tốt công tác tiếp đãi?
Nho Tử Ngưu nhìn thấy bộ dạng chật vật của Triệu Thành Trụ thì không thèm quan tâm, hừ lạnh một tiếng. Bộ dạng hoảng hốt này giống như nhà có tang, không phải là bộ dạng của một cán bộ Đảng viên nên có. Thể diện của huyện Nam Vân liền bị ông làm ất hết.
Tương Trung Nhạc nói một câu:
- Té có bị sao không?
Triệu Thành Trụ trong lòng cảm thấy ấm áp, liên tục lắc đầu:
- Không sao, không sao! Trông thấy hai vị lãnh đạo, lòng tôi kích động, chỉ trượt chân một chút mà thôi.
Ông ta vươn tay ra nói:
- Hai vị lãnh đạo, mau mời vào bên trong ngồi, uống một tách trà.
Cố Địch lúc này từ trên xe bước xuống hỏi:
- Ông chính là Bí thư xã Lão Hùng? Ông có biết Tăng Nghị hiện nay đang ở đâu không?
Triệu Thành Trụ a một tiếng. Ông ta thật đúng là không trả lời được. Mỗi ngày ông ta đều ngồi trong văn phòng chờ Tăng Nghị hướng ông báo cáo hành tung. Nhưng Tăng Nghị đối với Triệu Thành Trụ có ý kiến nên căn bản không tiến đến cửa.
- Tôi lập tức cho người tìm ngay.
Triệu Thành Trụ đành phải trước tìm cớ, tiếp tục giơ tay nói:
- Các vị lãnh đạo, mau mời vào trong.
Nho Tử Ngưu lại cảm thấy bất mãn. Ông ta vừa thấy thì liền hiểu được, Triệu Thành Trụ căn bản không biết Tăng Nghị đi đâu. Ông ta xoay người nói với Đổng Lực Dương:
- Đổng tiên sinh, vậy trước cứ vào bên trong nghỉ tạm.
Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng ông ta lại suy nghĩ Tăng Nghị là ai? Cái tên này hơi quen thuộc, chỉ có điều đã quên ở chỗ nào.
Mọi người tiến vào phòng họp. Triệu Thành Trụ khẩn trương đi pha trà, sau đó tìm một người cán sự hỏi:
- Có biết Phó trưởng phòng Tăng đi đâu không?
Vị cán sự kia trả lời:
- Phó trưởng phòng Tăng cùng với Long tiểu thư, Tả tiên sinh ngày hôm qua đã đi Tương Quân Lĩnh rồi, vẫn còn chưa có về.
Triệu Thành Trụ nhướng mày nói:
- Khẩn trương tìm cậu ấy trở về.
Vị cán sự kia lên tiếng:
- Bí thư Triệu, bên Tương Quân Lĩnh không có tín hiệu, điện thoại gọi không được. Phái người đi thì núi cao rừng rậm, sợ là tạm thời tìm không thấy. Tôi nghĩ Phó trưởng phòng Tăng hôm nay hẳn sẽ trở về.
Cố Địch bực tức một câu:
- Khó trách điện thoại cho cậu ta không được. Cậu ta ở đây giúp đỡ người nghèo, như thế nào ngay cả sóng di động cũng không có.
Triệu Thành Trụ cảm thấy mất hứng, nói với vị cán sự kia:
- Cậu khẩn trương cho nhiều người lên núi tìm. Nhất định phải trong thời gian nhanh nhất mang Phó trưởng phòng Tăng trở về.
Nói còn chưa dứt lời thì vị cán sự kia đột nhiên vui vẻ nói:
- Đã trở lại, đã trở lại. Tôi nghe được tiếng máy kéo của Ngưu Vượng Lâm.
Vừa dứt lời thì chợt nghe một trận ầm vang. Một chiếc máy kéo tay vịn mang theo tiếng gầm rú tiến vào trong sân chính quyền xã.
- Haha, xem tôi dừng lại ổn chưa nè?
Long Mỹ Tâm sau khi dừng xe, nhảy xuống nói với Tăng Nghị:
- Mau đem con chim trĩ mà tôi bắt được vào trong.
- Tăng Nghị!
Cố Địch chợt cười lớn, chạy ra ngoài, tiến lên tiếp nhận thiết bị trong tay Tăng Nghị nói:
- Tôi đến đây chờ cậu hơn nửa ngày đấy.
Nho Tử Ngưu và Tương Trung Nhạc lập tức khiếp sợ, ánh mắt mở lớn. Không phải chứ? Vị trẻ tuổi này ngay cả Đổng Lực Dương phải khách khí ba phần, không ngờ lại chay tới khiêng đồ vật cho Tăng Nghị. Đây là tình huống gì vậy?
Đổng Lực Dương lúc này cũng là giật mình. Chính mình không có lầm, vị vừa rồi chạy máy kéo sẽ không phải là thiên kim của Long gia chứ? Cô như thế nào lại đi đến vùng đất nghèo như xã Lão Hùng?
Đổng Lực Dương khẩn trương tiếp đón, vẻ mặt tươi cười, tiếp đồ vật trong tay Long Mỹ Tâm:
- Mỹ Tâm tiểu thư, sao lại là cô?
Long Mỹ Tâm nhìn lại, kinh ngạc nói:
- A, chú Đổng mập, chú là Củng Đia Long, không ngờ cũng ủi đến chỗ hoang sơ như thế này?
Đổng mập? Củng Địa Long?
Nho Tử Ngưu và Tương Trung Nhạc nhất tề hít một ngụm khí. Đây là ai mà dám gọi Đổng Lực Dương là Đổng mập, Củng Địa Long. Hiện tại toàn bộ mọi người ai cũng biết, nhưng không ai dám gọi. Hai người nhất thời cảm giác đầu óc của mình không đủ minh mẫn.
Đổng Lực Dương không có chút tức giận, cười ha hả từ trong tay Long Mỹ Tâm tiếp nhận con chim trĩ:
- Vài ngày không gặp, Mỹ Tâm tiểu thư càng ngày càng xinh ra.
Đổng Lực Dương mặc dù có tiền, nhưng ông ta cũng hiểu được, một chút tiền của mình đứng trước mặt người này căn bản giống như là mây bay. Vị Long Mỹ Tâm trước mắt chính mình không có khả năng đắc tội.
Long Mỹ Tâm gặp được người quen, có chút vui vẻ chỉ vào chiếc máy kéo:
- Tôi vừa mới học được cách lái xe này. Có muốn thử hay không? Để tôi chở chú đi dạo hai vòng, cảm thụ một chút?
Đổng Lực Dương vội vàng xua tay:
- Không nên, không nên. Cô tha cho tôi đi. Xương cốt này của tôi không chịu nổi sức ép của chiếc xe sơn địa tạp đinh này đâu.
Trong lòng mọi người đều cảm thấy buồn cười. Đổng Lực Dương này cũng thật có ý tứ. Máy kéo thì nói máy kéo, còn dùng mỹ từ “ sơn địa tạp đinh”. Đúng là nịnh bợ quá sức.
Thấy Cố Địch và Đổng Lực Dương đều hỗ trợ, Nho Tử Ngưu và Tương Trung Nhạc cũng không tiện đứng yên, cùng nhau tiến lên xem có gì đỡ được trên xe xuống không.
Cố Địch lúc này mới giới thiệu cho Tăng Nghị:
- Tăng Nghị, tôi xin giới thiệu với cậu một chút. Vị này là Chủ tịch hội đồng quản trị Đổng Lực Dương của tập đoàn Cửu Thái. Đổng tổng, vị này là Tăng Nghị mà tôi đã từng nhắc qua với ngài.
Đổng Lực Dương vội vàng bỏ đồ qua một bên, vươn tay ra, cười nói:
- Tăng tiên sinh, thật sự là hạnh ngộ. Quen biết với cậu thật sự là rất cao hứng.
- Tôi đã nghe danh Đổng tiên sinh đã lâu.
Tăng Nghị thản nhiên cười. Hắn biết Đổng Lực Dương, nhưng không có ấn tượng tốt. Lần trước Viên Văn Kiệt muốn làm dự án giải phóng mặt bằng, chính là hợp tác với tập đoàn Cửu Thái. Tuy nhiên, Tăng Nghị nhiều ít cũng đoán được Cố Địch và Đổng Lực Dương tại sao cùng đi với nhau. Cố Minh Phu sắp đến Đông Giang nhậm chức. Tuy nói là quyền Chủ tịch tỉnh, nhưng kỳ thật chính là Chủ tịch tỉnh. Tập đoàn Cửu Thái có trụ sở ở tỉnh Đông Giang, đối với công tử của tân Chủ tịch tỉnh, Đổng Lực Dương đương nhiên là phải kết giao.
- Không dám nhận, không dám nhận.
Đổng Lực Dương cười, trong lòng đã đoán được lai lịch của Tăng Nghị. Ông ta đối với người trong vòng tròn quốc nội có thể nói là rất quen. Nhưng lại không biết rõ lai lịch của Tăng Nghị. Dựa theo cách nói của Cố Địch, Tăng Nghị chính là bác sĩ bảo vệ sức khỏe cho Phương Nam Quốc. Nhưng điều này lại không rõ ràng. Một bác sĩ bảo vệ sức khỏe, lại như thế khiến cùng với Long Mỹ Tâm ở cùng một chỗ.
- Gần đây sức khỏe của tôi không được tốt. Một chút khí lực cũng không có. Nghe Cố thiếu nói y thuật của Tăng tiên sinh rất inh, tôi liền tới cửa cầu y đây.
Đổng Lực Dương cười.
Nho Tử Ngưu và Tương Trung Nhạc lúc này mới hiểu được, hóa ra Đổng Lực Dương đến đây là cầu y.
Tương Trung Nhạc sớm biết rằng y thuật Tăng Nghị rất inh, thầm nghĩ Tăng Nghị danh khí đã vượt xa sức mình tưởng tượng. Ngay cả một nhân vật lớn như Đổng Lực Dương, cũng không tiếc tự mình đến thâm sơn cùng cốc như xã Lão Hùng cầu y như vậy.
Tăng Nghị trong lòng rất minh bạch. Đổng Lực Dương chỉ có điều tìm cớ. Ông ta lần này đến xã Lão Hùng tuyệt đối không phải là xem bệnh đơn giản như vậy:
- Đổng tổng vào trong phòng họp ngồi một lát, tôi trước đem những thiết bị vào nhà rồi lập tức đến ngay.
- Được, được!
Đổng Lực Dương gật đầu.
Long Mỹ Tâm kinh ngạc nhìn Đổng Lực Dương:
- Mặt chú hồng hào, không giống như có bệnh.
Cô nghe xong lời nói của Đổng Lực Dương, rồi lại liên tưởng mấy ngày nay mình ngủ rất ngon cùng với việc Tăng Nghị biết chữa bệnh lại cùng với nhau.
Đổng Lực Dương cười:
- Ai nói tôi không có bệnh? Bệnh của tôi chỉ có Tăng tiên sinh mới có thể trị được.
Cố Địch đi theo Tăng Nghị vào phòng, oán giận một câu:
- Đây là vùng đất rất tồi tàn. Tôi đã xem qua một vòng, tòa nhà chính quyền xã hai tầng này không ngờ lại xây dựng ở nơi cao nhất. Sớm biết là như thế thì tôi tuyệt đối sẽ không tới.
Tăng Nghị cười:
- Cho nên tổ chức mới phái tôi xuống giúp đỡ người nghèo.
Cố Địch bĩu môi, trong bụng thầm nhủ nếu có thể đỡ được thì sớm đã bị người khác làm rồi. Tuy nhiên y vẫn nói:
- Tôi đem Đổng Lực Dương đến đây, xem ông ta có thể giúp đỡ được dự án nào hay không? Mặc kệ thế nào, đều phải giúp cậu làm ra một chiến tích xinh đẹp.
- Viên Văn Kiệt trước đây cũng đã hợp tác với Đổng Lực Dương.
Tăng Nghị nói.
Cố Địch biết Tăng Nghị có ý tứ gì. Y khoát tay nói:
- Tôi biết, tuy nhiên chuyện giải phóng mặt bằng đều do Viên Văn Kiệt gây ra. Cậu yên tâm đi, ai tốt với tôi, ai tốt với ba của tôi thì trong lòng tôi đều biết.
Tăng Nghị cười. Cố Địch ngày bề ngoài thoạt nhìn thì không kềm chế được cái tính con ông cháu cha của mình, nhưng trong lòng lại rất hiểu chuyện. Công tử ca thế gia quả nhiên đều không đơn giản, đều có sinh tồn chi đạo.
- Chủ tịch tỉnh Cố khi nào thì đến Đông Giang nhậm chức?
- Nhanh thôi!
Nhắc đến chuyện này, Cố Địch không kìm nổi sự vui mừng:
- Ba của tôi ấn tượng đối với cậu không tồi. Thế nào, có muốn đến Đông Giang phát triển không?
Tăng Nghị nhìn Cố Địch, không biết Cố Địch mời hay là Cố Minh Phu. Hắn nói:
- Tôi không đi đâu. Vừa mới tranh thủ được sự đầu tư của chị Hướng Nam, làm sao bỏ dỡ được.
Cố Địch liền phát bực:
- Khiến tôi phải nói như thế nào nhỉ? Lúc trước ở Vinh Thành, nhưng hiện tại…
- Anh đã nói tám lần rồi đấy.
Tăng Nghị cười cắt ngang:
- Được rồi, chúng ta đi xem rốt cuộc Đổng Lực Dương bị bệnh gì,.
Thủ Tịch Ngự Y Thủ Tịch Ngự Y - Ngân Hà Cửu Thiên