Love is the only way to grasp another human being in the innermost core of his personality.

Viktor E. Frankl

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 210 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 660 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:29:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33: Không Cần
huyên gia đã mời tới rồi sao?
Chàng thanh niên hỏi.
- Mời tới rồi, mời tới rồi.
Hoa Sơn vươn tay ra, giới thiệu:
- Vị này là Bạch thần y chúng tôi mời đến từ Càn Châu, Bạch Mộc Thông tiên sinh.
- Đã nghe danh Bạch tiên sinh từ lâu.
Chàng thanh niên tiến lên bắt tay, lấy ra tấm danh thiếp:
- Tôi tên là Cố Hiến Khôn, là Tổng giám đốc điều hành của tập đoàn Danh Sĩ. Xin Bạch tiên sinh để tâm nhiều hơn.
- Xin Tổng giám đốc Cố cứ yên tâm, Bạch mỗ khẳng định làm hết sức.
Bạch Mộc Thông cười nhận tấm danh thiếp.
Cố Hiến Khôn quay lại nhìn Tăng Nghị:
- Hoa tổng, còn vị tiên sinh này là….
- Vị này chính là Tăng Nghị tiên sinh, là thầy thuốc do Chủ nhiệm Uông mời tới. Hiện nay đang là quản lý của hiệp hội trung y dược học.
Hoa Sơn vội vàng giới thiệu, cố ý không đề cập đến việc Tăng Nghị là bác sĩ chăm sóc sức khỏe cho Bí thư Phương. Ông ta trong lòng sớm cho rằng đó là giả.
Cố Hiến Khôn lại lấy ra danh thiếp, tự mình đưa tới tay Tăng Nghị:
- Quản lý Tăng, thật vất vả cho anh quá.
- Khách sáo, khách sáo rồi.
Tăng Nghị nhận lấy tấm danh thiệp, cảm giác nặng trịch, phát hiện tấm danh thiếp của người này không ngờ lại là miếng ngọc trơn nhẵn, bên trên dùng vàng ròng để khắc chữ. Hắn trong bụng thầm nhủ tập đoàn Danh Sĩ này tài lực quả nhiên phi phàm. Một tấm danh thiếp cũng xa hoa đến như vậy.
Cố Hiến Khôn lại nắm tay Chủ nhiệm Uông nói:
- Chủ nhiệm Uông, chuyện của mẹ tôi nhiều lần làm ngài phải lo lắng. Hiến Khôn trong lòng vô cùng cảm kích. Khi nào Chủ nhiệm rảnh, nhất định phải cho tôi cơ hội cảm ơn ngài.
Chủ nhiệm Uông những gì không vui lúc trước lập tức tan biến:
- Cố tổng quá khách khí rồi, đây là điều mà tôi phải làm.
Tăng Nghị một bên không khỏi thầm khen. Cố Hiến Khôn này khẳng định là Hoa Sơn phải học hỏi dài dài. Hoa Sơn kia toàn bộ chính là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. Khi cần người thì mới nghĩ đến người. Khi không cần thì đá người ta sang một bên.
Cố Hiến Khôn là con trai độc nhất của Cố Minh Châu. Tuy rằng xuất thân nhà quyền quý, nhưng trên người không có chút ngang ngược, kiêu ngạo. Hai năm qua Cố Minh Châu bởi vì nguyên nhân sức khỏe nên đa số thời gian đều ở nhà tĩnh dưỡng. Tập đoàn Danh Sĩ hàng ngày trên cơ bản đều do thành viên hội đồng quản trị, Tổng giám đốc điều hành Cố Kiển Khôn phụ trách.
Y mời mọi người ngồi lại ghế sofa rồi nói:
- Vốn mẹ của tôi muốn đích thân đến cửa cầu y, tôi phận làm con, suy xét sức khỏe của mẹ không được tốt lắm, liền tự chủ trương, xin mời các vị đến đây. Nếu có gì thất lễ thì xin mọi người lượng thứ cho.
Bạch Mộc Thông nhỏ giọng nói:
- Cố tổng hiếu thảo như vậy, bệnh tình của mẹ ngài nhất định sẽ chuyển biến tốt đẹp.
Cố Hiến Khôn mỉm cười khách khí:
- Mời các vị ngồi xuống, tôi đi mời mẹ đến đây.
Cố Hiến Khôn đi rồi, Hoa Sơn lại khôi phục sự vênh váo của mình, nói với Chủ nhiệm Uông:
- Lão Uông, hương vị trà như thế nào?
Chủ nhiệm uông trong lòng tức giận nên không thèm phản ứng lại.
- Trà ngon như vậy khẳng định là anh chưa từng uống qua. Như vậy đi, lát nữa tôi cho người gói cho anh hai bao. Về nhà từ từ thưởng thức nhé.
Hoa Sơn cười ha hả, ngồi trở lại ghế sofa.
Chủ nhiệm Uông lại tức giận đặt tách trà lên trên bàn, một ngụm cũng không uống nổi nữa.
Tăng Nghị cũng nhíu mày, trong lòng cảm thấy chán ghét Hoa Sơn đến cực độ. Tập đoàn Danh Sĩ lớn như vậy, không biết như thế nào lại tìm một người không biết đối nhân xử thế đảm nhiệm chức Phó chủ tịch hành chính.
Qua vài phút, cửa phòng khách lại mở ra lần nữa, Cố Minh Châu bước vào. Tuy rằng bà chỉ mặc một bộ tây trang bình thường, nhưng trang sức trên người lại không tầm thường khiến cả người toát lên sự cao quý thanh lịch.
- Mời mọi người ngồi. Cứ tự nhiên, đừng khách khí.
Cố minh Châu là người rất hiền hòa, nét mặt mỉm cười nói.
Tăng Nghị đánh giá một chút khí sắc của Cố Minh Châu, phát hiện rằng bà thoạt nhìn thì nét mặt tỏa sáng. Tuy nhiên sắc mặt lại mơ hồ biến thành màu đen, rõ ràng là biểu hiện của khí huyệt tích tụ.
Điều mà trung y quan tâm nhất chính là “nhìn, nghe, hỏi, và tiếp xúc”. Đứng đầu tiên chính là nhìn khí. Điều này rất có đạo lý. Nếu bình thường chúng ta chú ý quan sát lời nói, có thể phát hiện người đó đang ở cảm xúc như thế nào, trên sắc mặt sẽ có phản ứng. Ví dụ như thẹn thùng thì sắc mặt sẽ ửng đỏ; hoảng sợ thì sắc mặt trắng bệch; hờn dỗi thì sắc mặt tối sầm. Nếu cảm xúc biến mất thì sắc mặt sẽ khôi phục bình thường.
Tuy nhiên, có người cả một thời gian dài chỉ có một loại cảm xúc thì từ từ sẽ sinh bệnh, làm cho thân thể xuất hiện đủ loại bệnh trạng, giống như Cố Minh Châu lúc này, hắc khí tích tụ không tan trên da. Hẳn là trường kỳ bị trạng thái bực mình làm thành như vậy.
Tăng Nghị có chút buồn bực. Trong tay có sản nghiệp lớn như vậy, con trai lại hiếu thuận, rốt cuộc Cố Minh Châu là vì cái gì không như ý mà bực mình đến như thế?
- Chủ tịch Cố công việc bận rộn, thời gian quý giá, chúng ta lập tức bắt đầu đi.
Bạch Mộc Thông xắn tay áo, trợ thủ của ông ta lập tức xuất ra một cái gối nhỏ dùng để xem mạch, đặt trên cạnh ghế sofa.
Cố Minh Châu đặt cổ tay phải lên trên:
- Làm phiền Bạch tiên sinh.
Bạch Mộc Thông cũng không đáp lời, từ từ nhắm hai mắt, cẩn thận bắt mạch. Ngoài miệng thì thỉnh thoảng hỏi một số vấn đề, ví dụ như bình thường có cảm giác gì đặc biệt hay không, ăn cơm như thế nào, thích ăn đồ nóng hay là lạnh, giấc ngủ ra sao, tình hình tiểu tiện có bình thường hay không.
Cố Minh Châu nhất nhất đều trả lời:
- Các phương diện đó không có gì là không bình thường. Trước kia tôi thích tản bộ, nhưng hiện tại đi chưa được vài bước thì bắp chân liền đau nhức khó chịu, hận không thể chặt đi hai chân này.
Bạch Mộc Thông hơi trầm ngâm một chút rồi nói:
- Thời điểm phát bệnh thì có biểu hiện gì hay không?
Cố Minh Châu nhíu mày, dường như nhớ tới điều này đều cảm giác thống khổ đến cực độ:
- Thời điểm phát bệnh, mắt tôi có thể nhìn, tai tôi có thể nghe, nhưng ngón tay trên người đều không thể nhúc nhích. Thật giống như cơ thể này là không phải của mình, hoàn toàn không nghe theo lời chỉ huy của mình. Người có chút thở không nổi.
Cố Hiến Khôn ngồi bên cạnh bổ sung:
- Mỗi lần phát bệnh, mẹ tôi sẽ không cử động, không nói chuyện, chỉ có điều chảy nước mắt. Khoảng hơn mười phút sau sẽ khôi phục lại như người bình thường. Chúng tôi đã kiểm tra vô số lần, nhưng không có bất luận một phát hiện lạ thường nào.
Nói xong, Cố Hiến Khôn vẻ mặt ưu tư đứng ở nơi đó. Căn bệnh của mẹ gần như trở thành khúc mắc của y. Thời điểm không phát bệnh thì chẳng khác gì người bình thường. Chỉ khi nào phát tác, lại gần như là một lần trí mạng. Thử nghĩ, thân nhân của mình nằm trước mặt mình, không cử động, không nói năng, chỉ hướng mình mà khóc thì trong lòng mình sẽ cảm nhận như thế nào.
Đối với Cố Minh Châu mà nói, bệnh này chính là một sự tra tấn. Bà không biết khi nào phát bệnh. Có vài lần, khi bà đang tổ chức hội nghị lại đột nhiên phát bệnh ngã xuống đất. Bà thấy một đám người vây quanh bà, hỏi han bà, lại có người hô to, nhưng chính bà lại cảm thấy thân thể của mình không có cái gì tồn tại. Nói cũng không ra tiếng, cũng không thể đáp lại bất cứ cái gì. Loại cảm giác này khiến cho người ta không rét mà run.
Bạch Mộc Thông thu tay lại, suy nghĩ một lát rồi nói:
- Bệnh này đã liên tục trong bao lâu rồi?
- Đã hai năm rồi.
Cố Hiến Khôn trả lời.
- Chủ tịch Cố năm nay bao nhiêu tuổi?
Bạch Mộc Thông nhìn Cố Minh Châu hỏi.
- Năm mươi bốn!
Bạch Mộc Thông liền gật đầu kết luận:
- Đây là một chứng bệnh tích tụ khí huyết. Nếu theo Tây y thì là hội chứng mãn kinh. Khi Chủ tịch Cố còn con gái thì thân thể hơn phân nữa đã xuất hiện tình trạng dị thường. Sự việc không đáng ngại đâu. Tôi sẽ kê một phương thuốc, uống trong một khoảng thời gian sẽ tốt hơn. Ngoài ra còn phải duy trì tâm trạng thoải mái. Có như vậy thì mới hồi phục được.
Trợ thủ lập tức xuất ra giấy bút, đặt trước mặt Bạch Mộc Thông.
Hoa Sơn nhìn thấy Tăng Nghị không nhúc nhích, liền nói:
- Quản lý Tăng, cậu cũng nên nói một chút suy nghĩ của mình.
Ông ta lộ ra vẻ mặt khinh thường. Tiểu tử này không phải là đến học tập chứ?
Tăng Nghị nhíu mày, trong bụng thầm nghĩ người này thật đáng ghét.
Hắn cố gắng kềm nén sự không vui trong lòng, chuẩn bị tiến lên bắt mạch thì điện thoại trên người lại vang lên. Là Phó cục trưởng thường trực Quách Bằng Huy. Bên trong truyền đến tiếng cười nhiệt tình:
- Chuyên gia Tăng, chào cậu. Cậu bây giờ có rảnh không? Nếu rảnh thì mau chóng đến cục một chuyến. Giám đốc sở Phùng hôm nay tổ chức một cuộc hội nghị quan trọng. Bà ấy tự mình điểm danh, muốn cậu đến tham gia.
Tăng Nghị đành phải cúp điện thoại, liền xin lỗi nói:
- Thật không may. Sở Y tế bên kia còn có hội nghị quan trọng chờ tôi về tham gia. Thật là có lỗi, ngày mai tôi lại đến khám bệnh cho Chủ tịch Cố.
Hoa Sơn sắc mặt liền âm trầm nói một câu:
- Quản lý Tăng, đừng vội. Phương thuốc Bạch thần y đã viết xong rồi. Cơ hội khó có được. Cậu không muốn học tập một chút sao?
Ông ta rất đắc ý, trong bụng thầm nói đã sớm nhìn ra tiểu tử này thật giả lẫn lộn quá nhiều. Quả nhiên, hiện tại cho hắn bộc lộ tài năng, hắn lại bỏ chạy. Còn nói rằng sở Y tế có hội nghị quan trọng chờ hắn tham gia. Tôi nhổ, cậu là Giám đốc sở Y tế sao? Thiếu cậu thì chẳng lẽ hội nghị của sở Y tế đã không cử hành?
Tăng Nghị rốt cuộc bị Hoa Sơn chọc giận:
- Không cần. Tôi thấy phương thuốc của Bạch thần y, hơn phân nửa đã có người kê qua. Có hữu hiệu hay không, có chữa hết bệnh hay không thì Chủ tịch Cố trong lòng rõ ràng nhất. Xin chào.
Nói xong, Tăng Nghị phẩy tay bỏ đi. Ông thích mời ai, muốn mời ai thì mời, bố đây không hầu nổi.
Thủ Tịch Ngự Y Thủ Tịch Ngự Y - Ngân Hà Cửu Thiên