If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Mai Doanh Doanh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 131 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 419 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:27:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 102. Xuất Viện
ôm nay là ngày cô và anh xuất viện, chỉ vừa nghe bác sĩ nói 2 từ xuất viện mắt cô đã sáng rỡ, miệng toe toét cười, quả thật 1 tuần trong bệnh viện là cực hình của cô nha nhưng mà cũng vui, chỉ tức cái Soo Jin và cả Ji Ki chỉ lo công việc, 1 tuần thăm cô chưa đến 7 lần == í nhầm 3 lần, còn Yoo Bo ngày nào cũng vào thăm tên đó, bạn bè xấu xa.
-Cuối cùng cũng xuất viện rồi.-cô ra khỏi cổng bệnh viện vươn vai hít 1 hơi thật sâu
Hyun Woo phía sau cô khẽ cong miệng cười.
-Đừng nhìn nữa, cậu làm ơn về tập đoàn nhanh giùm tớ, suốt 1 tuần qua vì đem tài liệu, hồ sơ, dự án cho cậu mà tớ phải vào bệnh viện suốt 7 ngày trong tuần, ngay cả thời gian ăn trưa có 15ph cùng Soo Jin cũng bị cậu chiếm hữu, làm ơn về lẹ đi.-Yoo Bo đứng bên cạnh than vãn (anh ý cũng có tốt lành gì đâu ta:D)
-Tớ thấy cậu giải quyết tốt lắm mà.-anh nhoẻn miệng cười
-Không tốt nha, cực kì không tốt luôn, chủ tịch đại nhân, coi như tổng giám đốc này sợ anh đi, đừng hành hạ nhân viên cấp dưới chứ.
-Bạn tốt, tớ cũng nói cho cậu biết, cậu là bạn thân nhất của tớ mà, lại còn từ nhỏ đã là tri kỉ của tớ, chuyện của tớ cũng là của cậu...
-Bạn thân tớ dám nhận chứ chuyện của cậu cũng là của tớ, tớ xin để đó cho người khác dùng tới, tớ sợ chiêu này của cậu rồi, lần nào cũng dụ tớ giải quyết hồ sơ giùm cậu hết, tớ sợ lắm rồi.-Yoo Bo cắt ngang lời anh
-Haha, Yoo Bo, cậu vẫn là người hiểu tớ, không gì qua mắt được tớ.-Hyun Woo bật cười
-Đừng cười chứ, cậu lại nhờ tớ gì nữa đây???
-Giúp tớ quản lí tập đoàn 1 tháng đi...
-Không.
-Nửa tháng.
-Không.
-1 tuần.
-Không.
-1 tuần là được rồi, cậu còn muốn bao nhiêu nữa?-Hyun Woo trừng mắt hỏi (ảnh nhờ người ta mà nói vậy đó)
-1 ngày.
-Tuyệt tình vậy sao?
-Vậy thôi tớ về nhà.
-3 ngày.-anh trả giá
-2 ngày.
-3 đi.
-Vậy thôi.
-Được, 2 ngày, sợ cậu rồi.-Hyun Woo đành đồng ý, nếu không phải muốn dành thời gian cho cô, anh đã không nhượng bộ rồi
-Hai người nói gì đó?Đang nói xấu tôi sao?-Je Jae đi đến vỗ vai cả 2 hỏi
-Hyun Woo nói xấu về cậu đó.-Yoo Bo nhanh nhảu chỉ tay về phía Hyun Woo
-Hử?-cô lườm anh 1 cái
-Em tin sao?-anh làm mặt oan ức nói
-Không tin.....
-Đúng là em hiểu anh.-anh mừng rỡ
-Mới là lạ đó.-cô nói thêm 4 từ sau khiến mặt anh vô cùng khó coi
-Hahaha...-Yoo Bo cười lớn, đúng là đáng đời mà. Cuối cùng anh cũng trả được thù bị Hyun Woo hành hạ trong 1 tuần qua mà.
-Im ngay.-Hyun Woo trừng mắt lập tức Yoo Bo tắt ngụm
-Hai người định ở đó suốt à, lên xe đi.-cô đã ngồi trên xe nhắc nhở
-Ừm.-Yoo Bo vọt trước
-Yoo Bo, cậu chết chắc rồi.-anh cố nén cơn giận xuống
Chiếc xe từ từ lăn bánh chạy đi, vẫn là Hyun Woo tốt với cô nhất, chở cô về nhà mình để thăm ba mẹ. Bất ngờ là cả ba vừa bước vào nhà thì đột nhiên bùng 1 cái dây kim tuyến từ 2 bên cửa tung ra tứ tung bắn vào cả người cô.
-Hoan hô cậu trở về.-Ji Ki vỗ vỗ tay
-Khùng hả?Bày trò gì đó?-Je Jae đi đến nói nhỏ với Ji Ki và Soo Jin
-Yên tâm, bọn này đã chuẩn bị hết rồi, bọn này nói cho ba mẹ cậu là suốt khoảng thời gian qua, cậu lo 1 vụ kiện rất quan trọng, phải nói là thua kiện bất cứ lúc nào, cuối cùng hôm nay đã thắng nên họ làm tiệc thôi. Họ không biết cậu xuất viện đâu, thấy tớ nghĩ ra kế hay không?-Soo Jin nháy mắt nói nhỏ
-2 con điên.-cô đẩy 2 đứa ra, mặc dù miệng nói nặng như vậy nhưng trong lòng rất vui
-Bác xem, có người thắng kiện trở về liền ra vẻ, còn nói chúng cháu điên nữa.-Ji Ki chạy đến méc mẹ cô
-Cậu mà tà lanh tớ không nể nang đâu nhé!!!-cô hăm dọa
-Chị Ji Ki... em ủng hộ chị.-đến Je Bin cũng không về phe cô
-Ba, mẹ.-cô gọi ba mẹ mình, thằng em trai trời đánh có ngày cô quánh nó quá à
-Je Bin nói đúng mà...-ba cô lên tiếng
-Haha...-mọi người xung quanh bật cười, chỉ có cô quê 1 cục, còn xấu hổ nữa... áaa hùa lại ăn hiếp cô mà
-Thôi thôi, mấy người ăn hiếp Je Jae vừa vừa thôi, mặt cô ấy đỏ hết rồi.-Hyun Woo đi đến câu vai cô
-Anh...-cô trừng mắt, đang giúp cô hay là muốn cô mất mặt thêm đây?
-Thôi thôi, mau vào bàn ăn đi, bác dọn thức ăn lên hết rồi.-mẹ cô lên tiếng giải vây
-Đi ăn thôi.-cô vội vọt lẹ vào bếp trước
Phía sau vọng lại tiếng cười rộn rã.
Trên bàn ăn có rất nhiều món nhưng đều là món cô thích cả, ngồi vào bàn ăn nếm thử từng món, lâu lắm rồi cô mới ăn 1 buổi cơm gia đình này.
-Ngon quá đi, bà Park vẫn là nấu ngon nhất.-cô giơ ngón trỏ lên
-Ngon thì ăn thêm đi, nhìn con hơi gầy.-mẹ cô gắp thức ăn vào chén cô
-Bác yên tâm, Hyun Woo cũng chăm sóc đặc biệt cho Je Jae mà.-Yoo Bo vừa bỏ miếng thịt váo miệng vừa nói
-Cậu lo ăn đi, còn lên tiếng chết với tớ.-Hyun Woo liếc Yoo Bo 1 cái cảnh cáo nhỏ
-À, 2 đứa cũng quen nhau lâu rồi, định khi nào đám cưới.-ba cô nãy giờ im lặng nay lên tiếng phán 1 câu xanh rờn
-Khụ... khụ...-cô nghe xong lập tức bị sặc, nhanh tay lấy ly nước uống 1 ngụm để trấn an bản thân
-Ba, ba nói gì vậy?-cô cười xòa nói
-Còn không lo, lỡ như con lại như lần quen Dong Hwa rồi sao? Hai đứa nhanh nhanh làm đám cưới đi, ba mẹ già rồi cũng muốn ẵm cháu.-ba cô nghĩ đến cảnh tượng tương lai cười đến mắt híp lại
-Ba...
-Bác trai, bác đúng là người sáng suốt, nãy giờ im lặng nhưng câu đầu tiên nói ra đúng là quá đúng.-Ji Ki ngồi 1 bên khích lệ ba tôi
-Lee Ji Ki...-cô lườm Ji Ki
-Bác trai, nếu bác muốn 2 chúng con lập tức cưới, còn sinh mấy đứa cháu cho bác.-Hyun Woo cười tít mắt nói
-Có người thèm lấy vợ lắm rồi.-Yoo Bo cười phá lên
-Hai đứa sớm sớm lấy nhau, bác muốn có cháu lắm rồi, ở nhà chỉ có mỗi 1 mình, thằng Je Bin cũng lớn, có cháu sớm chiều ẵm bồng cũng vui.-mẹ cô cũng cười tươi nói
-Ah, hay là kêu Je Bin lấy vợ đi, nó cũng lớn rồi.-cô lãng sang chuyện khác
-Cô Park, ai mượn cô vậy.-Je Bin gườm gườm cô
-Chị nói sự thật mà.-cô chớp chớp mắt
-Thôi thôi, không bàn tới nữa, mau ăn đi nguội hết rồi.-ba cô bật cười nói
-Ừm.
Cô có thể cảm nhận được, Hyun Woo vẫn chăm chăm nhìn mình, miệng còn tủm tỉm cười, rất thõa mãn, bảo đảm anh nghĩ đến chuyện ba cô nói nên với cười quên mất ăn. Cô khẽ dùng chân đá chân anh 1 cái, liếc anh 1 cái coi như cảnh cáo.
Anh cũng không ngoan cố mà ngoan ngoãn cúi đầu ăn.
Zing Blog
Thu phục Tiểu Dã Miêu: Người tình khó bảo Thu phục Tiểu Dã Miêu: Người tình khó bảo - Mai Doanh Doanh