Nên coi những thất bại trong quá khứ là động cơ để hành động, chứ không phải lấy đó làm lý do để bỏ cuộc.

Charles J. Given

 
 
 
 
 
Tác giả: Mai Doanh Doanh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 131 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 419 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:27:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 52
iếng nói đùa giỡn quá lớn, Shin Hyun Woo ngồi cách mấy bàn cũng nghe rõ, sắc mặt rất khó coi.
Cứ nghĩ hôm nay có thể ngồi ăn cùng anh, thỉnh thoảng chọc ghẹo cô tức lên nhưng chính mình lại là người cam chịu. Nếu có thể anh muốn lật tung cái canteen này lên, nhưng lại nhịn, rốt cuộc chỉ mình là khó chịu, có khi còn bị chính mình bức chết.
Đám người này đùa giỡn 1 lúc cuối cùng cũng bỏ đi chừa lại không gian riêng dành cho tôi và anh Dong Hwa. Đúng là mệt mà.
-Je Jae.-anh Dong Hwa gọi tôi
-Hở?
-Giận à?
-Không, sao anh lại suy nghĩ vậy?
-Chỉ là anh sợ em giận anh nói ra chuyện 2 đứa mình thui.
-Ừ hihi, anh là người em yêu nhất, sao em nỡ giận anh chứ?-tôi lấy tay âu yếm vuốt má anh
-Cám ơn em, anh rất hạnh phúc khi có em bên cạnh.
-Vâng.
Điện thoại báo có tin nhắn, tôi mở ra xem, là của Hyun Woo.
"Qua bàn tôi"
Tôi nhìn xung quanh phát hiện Hyun Woo ngồi cách tôi 2 bàn, OMG, quên mất hắn có kêu tôi xuống canteen, chết rồi, tôi vội nhắn tin trả lời
"Xin lỗi, xin lỗi tôi quên mất là hẹn anh"
"Qua bàn tôi"
"Không thể được, tôi đang ăn cùng anh Dong Hwa"
"Qua không?"
"Thật không thể mà"
"Được là cô ép tôi nhé"
"Xin anh đó, coi như tôi có lỗi đi, là tôi quên mất, anh làm ơn"
"Có qua không thì bảo?"
"Thật không thể mà, tôi với anh ấy sắp đính hôn với nhau rồi, tôi không muốn làm anh ấy buồn đâu, anh làm ơn đi, 1 buổi thôi"
"Đính hôn?"
"Chúng tôi quyết định sẽ đính hôn, anh coi như hợp tác chúng tôi đi mà"
"Thật cô yêu anh ta?"
"Ừm, sorry nha, tạm biệt tôi ăn típ đây"
Mặt Hyun Woo tức giận tối sầm lại, tay nắm chặt điện thoại, anh rất muốn xông tới đó giựt lấy cô và đánh tên họ Kang đó 1 trận ra trò. Sao cô lại đính hôn với cậu ta?Anh đã yêu cô mất rồi, làm sao chấp nhận việc cô lấy người con trai khác, không, chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra.
Anh lấy điện thoại lướt tay nhanh trên màn hình, nhấn gọi ai đó
-Alo, là tôi đây.-giọng anh trầm đục đầy nguy hiểm
[...Thiếu gia, cậu gọi tôi có chuyện gì ạ?...]-thư kí Kim đầu dây bên kia kính cẩn nói
-Làm cho cổ phiếu tập đoàn Kang Seo...
[...Sao ạ?...]
-Rớt giá cho tôi.-anh quả quyết nói nhìn hai người đang ăn vui vẻ trước mặt
[...Tại sao ạ?Từ trước tới giờ chúng ta đâu có ý định cạnh tranh với Kang Seo...]
-Làm đi, đừng nói nhiều.
[...Vâng, tôi biết rồi...]
-Còn nữa...
[...]
-Công ty Hyoki hủy bỏ hợp đồng.
[...Sao?...]
-Có gì tôi sẽ nói lại với ông tôi
[...Dạ, tôi hiểu rồi...]
-Tôi nhất định cho 2 người biết thế nào là "hạnh phúc".
Giờ giải lao nhanh chóng kết thúc, tôi hơi luyến tiết rời xa anh Dong Hwa trở về lớp học, tâm trạng cũng vui vẻ hạnh phúc hẳn, nhưng trong lòng lại còn cảm giác lo lắng, sợ hãi, cứ như có 1 bão táp đang ngầm tiến đến.
...............
Cuối cùng buổi học cũng kết thúc, tôi đứng trước cổng trường, lúc sáng đi ké Hyun Woo giờ không biết sao về nữa. Haizz....tôi thở dài chán nản, chắc đi xe "căng hải" quá.
_Ting
Tiếng còi xe inh ỏi vang lên, tôi quay người lại thì bị ánh đèn xe chiếu thằng vào mắt, lấy 1 tay che lại, dần mới thích ứng được. Nhìn người trong xe tôi thầm mừng, cứ nghĩ chọc anh, anh sẽ không ình đi về chung chứ.
-We, we, Hyun Woo.-tôi vẫy vẫy tay gọi anh
Hyun Woo ngồi trong xe, nhìn người con gái đang vẫy gọi mình, ánh mắt hơi dao động, nhưng anh không cho phép mình động lòng, phải mạnh mẽ lên, Hyun Woo.
-Thiếu gia, cô gái đó kêu cậu, có nên...-tài xế xe lưỡng lự nhìn anh hỏi
-Chạy luôn đi, không cần dừng lại.-anh nghiêng đầu dựa vào ghế
-Vâng.-tài xế gật đầu nhấn ga chạy
Đứng phía ngoài tôi vẫy tay liên tục, thấy xe chạy lại phía mình vui thấy sợ luôn, khỏi cần đi "căng hải" nhưng...cái xe chạy ngang mặt tôi mà chẳng dừng lại, tôi gấp gáp la to
-Ê, ê, Shin Hyun Woo, dừng lại, dừng lại.
Nhưng chiếc xe vẫn chạy đi, mặc tôi có la khan cái cổ cũng vô ích, cho đến khi chiếc xe chạy mất hút. Tôi vẫn đứng ngơ ngác nhìn, không lẽ tên này nhỏ mọn đến mức đó sao trời. Tôi vội lấy điện thoại, gọi cho anh:
-Alo, Shin Hyun Woo, sao anh quá đáng vậy?Đưa tôi đến trường mà không chở tôi về là sao hả?-tôi chửi anh xối xả khi anh bắt máy
[...Tôi nhớ mình không có nghĩa vụ đó, đi tìm vị hôn phu của mình đi...] (cúp máy)
-Ê, ê, tôi chưa nói xong mà.
-Tên này.-tôi tức tối điện lại lần nữa.
-SHIN HYUN WOO.-tôi hét toáng lên
[...Gì nữa?...]
-Anh vừa phải thôi nha, tôi chỉ là không ăn với anh vậy mà anh còn ngang ngược vậy sao?
[...Cô nói đính hôn với anh Dong Hwa của cô mà, đi tìm đi...]
-Anh nhỏ mọn vừa thôi chứ.
[...Cứ cho là tôi nhỏ mọn đi, tôi không rãnh nói chuyện phiếm với cô...] (cúp máy)
-Shin Hyun Woo, anh quá đáng lắm.-tôi tức anh ách, nghiến răng ken két
Tôi đành phải đi xe "căng hải" về, Shin Hyun Woo tôi trù anh sống dở chết dở, tốt nhất là xui xẻo suốt đời, ááaaa tức quá.
...............
Zing Blo
Thu phục Tiểu Dã Miêu: Người tình khó bảo Thu phục Tiểu Dã Miêu: Người tình khó bảo - Mai Doanh Doanh