There is no way to happiness - happiness is the way.

There is no way to happiness - happiness is the way.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Mai Doanh Doanh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 131 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 419 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:27:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
_Tít…tít…tít
Tiếng chuông trong phòng tôi vang lên,thất thỉu đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân tôi bước xuống lầu.Mùi thức ăn vang khắp căn phòng bếp lan tảo đến mũi của tôi,bụng tôi cồn cào rống lên,nhanh chóng mắt tôi sáng rực chạy vào cười toe toét lấy lòng mẹ
-Bà Park hôm nay làm món gì thế?
-Hôm nay bà Park làm món kim chi,con ăn không?-mẹ tôi hỏi
-Oẹ,bà Park biết con ghét kim chi mà còn làm.-tôi chu mỏ,tôi là người hàn nhưng lại rất ghét kim chị,ngộ thật đúng không
-Nói thế thôi,bà Park đây không ác đến thế đâu,có làm mì cay con ăn không?-mẹ tôi hiền hậu nói
-Wow mì cay,để nhiều ớt ấy buổi sáng trời lạnh ăn mì cay còn gì bằng.-tôi sáng rỡ ngồi vào bàn
-Đợi ba với em con luôn hãy ăn.-mẹ tôi nói
-Haizz…sao con luôn phải bị tra tấn cái bụng thế.-tôi thở dài
-Mệt quá cô nương,muốn ăn thì ăn đi.-mẹ tôi chịu thua
- Dạ thế thì con không khách sáo.-nói rồi tôi ăn bát mì ngấu nghiến
-Heo,sao chị ăn lắm thế?-thằng em trời đánh của tôi cầm chiếc ba lô nói
-Này Park Je Bin,chị là chị em đấy sao cứ kêu là heo thế?-tôi phản ánh,nó thua tôi có một tuổi nên mới “láo” với chị mình thế đấy
-Em cứ thích,heo heo heo.-Je Bin càng chọc tức tôi
Này thằng kia.-tôi hét lớn
-Plè…plè.-nó lè lưỡi trêu
-Ông Park ông dạy lại thằng Je Bin dùm con nó cứ chọc con kìa.-tôi quay sang ba phản ánh
-Nhưng Je Bin nói phải,con giống heo mà.-ba tôi cũng nói tiếp
-Ông Park….huhu bà Park ơi chồng bà với con bà ăn hiếp con kìa.-tôi quay sang mẹ cầu cứu
-Chuyện gì chứ chuyện này ông Park với Je Bin nói đúng mà.-mẹ tôi cũng chẳng về phía tôi
-Hứ…đã thế con ăn thành heo luôn,bà Park cho con thêm dĩa nữa.-tôi hầm hừ nói
-Đây heo con.-mẹ tôi đưa dĩa mì cay vừa trêu
-Hứ heo dễ thương,heo đáng yêu.-tôi chu mỏ rồi cắm đầu ăn
-Ông Park,bà Park con đi học.-tôi vừa xỏ đôi giày vào chân vừa nói
-Heo đi học chiều về mua kem nha.-thằng em tôi căn dặn
-Không thích,Je Bin nói chị là heo ăn kem mập nữa thì sao?-tôi đánh lảng nói vu vơ
-Thôi mà trong tủ hết kem rồi chị mua cho em đi.-Je Bin làm mặt cún con
-Được rồi ông tướng đừng làm mặt đó với tôi.-tôi chịu thua khi thấy mặt cún con “thương không nổi” của nó
-Hura,thanh kìu nka heo.-nó quay 360 độ
-Thôi tôi đi học đây anh hai.
Tôi cười nói rồi dắt chiếc xe chạy đi,lúc muốn mưa thì không mưa,lúc có mưa thì không muốn,ông trời lúc nào cũng đối nghịch với tôi.Nhưng cũng chính sự đối nghịch đó tôi đã lạc mất người tôi yêu.“Quăng” đại chiếc xe vào bãi tôi quải chiếc cặp lên lớp.Bước vào lớp tôi tức đến xì khói.Chiếc bàn bị ghi bậy lên đó,vẽ những thứ “tào lao” dạng như làm dơ là ý chính.Hơi bực tức trong người tôi đi lên lấy chiếc khăn lau lau nhẹ mọi thứ.Mặc cho những tiếng người thích thú xung quanh tôi lấy chiếc phone ra nghe cho thõa thích.
-Hey,bạn yêu vào sớm thế,tưởng đi trễ nữa chứ.-Soo Jin vỗ vai tôi châm chọc
-Thôi mình không dám đi trễ nữa đâu.-tôi gỡ chiếc phone ra nói
-Này sáng giờ bình yên chứ.-Ji Ki lo lắng hỏi
-Cũng bình thường chỉ là chiếc bàn mình mới bị ghi bậy.-tôi thản nhiên đáp
-Rồi mới bắt đầu thôi đó.-Ji Ki đáp như thể biết trước điều gì sắp đến
-Cậu có ý gì?-tôi nghi hoặc hỏi
-Như mình nói đấy.-Ji Ki đáp
-Không sao đâu còn có mình mà.-Soo Jin lên tiếng cười xua tan căng thẳng
-Ừ mình không sợ.-tôi quyết tâm
Rầm…cánh cửa lớp bị kéo mạnh ra,tôi hơi giật mình nhưng lấy lại bình tĩnh vì người bước vào chẳng ai khác ngoài bạn gái của cái tên Hyun Woo đáng ghét đó.
-Mày gan nhỉ dám vác mặt đi học nữa sao?-Hye Rim giọng khỉnh nói
-Đến trường để học chứ có gì đâu mà dám với không?-tôi bình thản đáp
-Mày đã bị cô lập trong trường này rồi,mày cũng biết hậu quả rồi.
-Hye Rim giọng cay độc nói
-Vậy cô làm gì tôi?Đánh tôi sao?Cô không có bản lĩnh đó đâu.-tôi đứng phất dậy nghênh mặt
_Bốp
Một cú tát thứ hai do cô ta lại váng lên mặt tôi,hơi choạng váng tôi vịn vào thành ghế cho đứng vững
-Hừ…tát xong thì đến tôi.
_Bốp
Chằng ngần ngại tôi tát cho Hye Rim một cái trả lại,tôi không thích đánh ai nhưng đừng ai đánh tôi hết,nếu không tôi sẽ không bỏ qua
-Mày chán sống rồi.-Hye Rim tức sôi máu sùng sục
-Vậy thì sao?Chẳng qua cô chỉ vì tên Hyun Woo thôi chứ gì?Đi mà bảo anh ta dạy lại cô đi,bạn gái mà đi lung tung tối ngày sinh sự.-tôi lạnh nhạt đáp
-Mày…-Hye Rim tức chẳng nói nên lời nếu không xử được thì dùng bạn vậy
-Ra tay đi.-Hye Rim ra lệnh cho mấy nhỏ đứng bên cạnh giữ lấy Ji Ki và Soo Jin
-Thả các bạn ấy ra,cô làm gì thế?-tôi hét lớn
-Mày đã bị anh Hyun Woo cô lập mà hai con nhỏ này vẫn chơi nên nó lãnh hậu quả thôi.-Hye Rim cười khẩy
-Bỏ hai cậu ấy,nếu không tôi không khách sao đâu?-tôi hăm dọa
-Mày làm gì tao?Anh Hyun Woo đã ra lệnh thì mày không chống nổi đau,tốt nhất hãy quì xuống xin lỗi anh ấy nếu không hai nhỏ bạn của mày gặp rắc rối đó.-Hye Rim cười khỉnh
-Là anh ta kêu cô sao?-tôi cắn chặt môi cố nén cơn giận hỏi
-Phải thì sao?Dựa vào mày mà làm gì được anh ấy?Trường Yonsei này chẳng hợp với mày tốt nhất hãy cút đi.-Hye Rim cười khỉnh
Tay tôi nắm chặt thành nấm đắm,hắn ta đụng vào tôi được chứ tôi nhất quyết chẳng cho ai chạm vào Ji Ki và Soo Jin cả.Tên xấu xa tôi nhất định phải cho hắn ta bài học.
-Các người đợi tôi ở đây,nếu tôi quay lại mà hai cậu ấy có chuyện gì thì đừng trách tôi.-tôi hâm dọa
Tôi hầm hầm bước đi lên năm hai lớp một,cái lớp ôn thần đó học,kéo mạnh cửa tôi bước vào trước mặt hắn,có thể nói tôi muốn xé xác hắn ra thành trăm mảnh nếu có thể
-Là anh sai Hye Rim đến đánh hai bạn tôi?-tôi cố nén giận nhỏ giọng nói
-Phải đó,ai biểu hai nhỏ đó còn chơi với cô.-Hyun Woo thản nhiên đáp -Tên xấu xa,anh chết đi.
_Bốp
Chẳng do dự tôi nện hắn một đấm vào mặt vì tôi có học karate nên lực cũng mạnh làm hắn té xuống ghế
-Tôi cấm anh đụng vào bạn tôi,anh muốn làm gì Park Je Jae này cũng được nhưng mà bạn tôi nếu anh chạm vào thì tôi sẽ không bỏ qua.-tôi chỉ tay vào hắn nói
-Con nhỏ này mày muốn chết hả?-đứa con trai đứng bên cạnh hắn hét lên
-Phải đấy,chính các người ép tôi thôi.-tôi cũng hét lên
-Anh Hyun Woo anh không sao chứ?-đứa con trai đỡ hắn dậy nhưng hắn lạnh lùng gạt tay ra và tự đứng lên đối mặt với tôi
-Anh không có quyền đụng tới bạn tôi,nếu không tôi sẽ không đến đây đâu.-tôi đe dọa
-Cô nghĩ nhiêu đây tôi sợ sao?Đối với những người như cô tôi chỉ cần búng tay một cái,cô có tin gia đình cô sụp đỗ ngay không?-Hyun Woo nhếch mép cười nhạt
-Anh…anh…-tôi nói chẳng nên lời,theo như lời Ji Ki nói hắn ta có khả năng làm tên năm ba “chết tươi” huống chi là cô chứ
-Sao?Tôi gì?Tôi biết cô để ý tôi nên mới cố ý gây sự chú ý,nhưng xin lỗi cô chẳng hợp với tôi.-Hyun Woo cười giễu cợt
-Anh mơ à,tôi đối với anh chỉ có thù hận còn anh không có cửa với tôi đâu.-tôi vênh mặt tự đắc
-Hahaha….-cả đám người cười phá lên vẻ châm chọc,chế giễu
-Các người cười gì?-tôi vừa tức vừa thẹn
-Cô đang mơ giữa ban ngày sao?Cô nghĩ sao mà anh Hyun Woo thích cô thế?Chị Hye Rim còn không lọt vào mắt anh ấy nữa huống chi là cô,hahaha.-đứa con trai kia chế giễu cười lên
-Anh…các người….tôi không biết,anh má động vào bạn tôi thì đừng trách tôi.-tôi tức giận quát
-Vậy tôi cũng nói cho biết,trong trường Yonsei này cô mà động phải tôi thì cô chết chắc còn hai đứa bạn của cô thì hãy cẩn thận khi chơi với cô.-Hyun Woo chỉ vào tôi lạnh như tiền nói
-Anh…anh….-tôi tức nói không thành lời
-Good luck.-Hyun Woo chỉ nói hai từ rồi nhếch mép cười bỏ đi
-Tên đó mới nói gì thế?Good luck sao?Ááaaaa….-sau vài giây đờ người tôi hét toáng lên
Thu phục Tiểu Dã Miêu: Người tình khó bảo Thu phục Tiểu Dã Miêu: Người tình khó bảo - Mai Doanh Doanh