Trên mỗi ngọn núi đều có những lối đi mà khi đứng dưới thung lũng, bạn không thể nhìn thấy được.

James Rogers

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 137 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 614 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:49:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 97
oãn Thiên Lương động động khóe miệng, anh trai, anh cũng sẽ sống qua ngày chứ? Cái này anh không ném còn cầm về, lãng phí tiền xà phòng giặt cũng đủ cho anh mua một đống mới rồi.
Đôi mắt đẹp của Quận vương phi phóng lớn, sau đó ánh mắt băn khoăn ở giữa hai người, trong đôi mắt bắt đầu có đủ loại màu sắc.
Lục Quân Tắc chậm rãi nhặt khăn lên bỏ vào trong tay áo.
“Lương nhi à, không thoải mái đi? Mau trở về để cho bọn nha hoàn chuẩn bị nước nóng ngâm, thả ít hoa quế.” Quận vương phi nói, nụ cười trên mặt ngày càng rõ ràng.
Ra khỏi cửa, Doãn Thiên Lương càng nghĩ càng thấy mẹ chồng cười rất khả nghi, nhìn một chút Lục Quân Tắc đi ở phía trước, khả nghi, khả nghi rất lớn.
Trở về phòng để cho bọn nha hoàn lấy nước nóng tới rửa mặt, đổi lại y phục, chải lại tóc, Lục Quân Tắc kia vẫn ngồi ở bên cạnh bàn nhàn nhã uống trà nhìn nàng lăn qua lăn lại.
Ánh mắt Doãn Thiên Lương nhìn anh ta uống hai ly trà, kì quái là khăn cũng không rơi xuống.
Rốt cuộc mẹ chồng cười cái gì? Không phải là trên váy và trên cái khăn có chút máu sao...
Máu – rốt cục Doãn Thiên Lương chú ý tới cái từ mấu chốt này. Chẳng lẽ người đẹp cho là...
Chết ngất! Sự lien tưởng của lão thái thái không phải phong phú bình thường.
Nghi ngờ nhìn Lục Quân Tắc một cái, vô cùng hoài nghi người này là cố ý... Cố ý để cho lão thái thái hiểu lầm. Thế nhưng anh ta làm vậy có lợi gì?
Bởi vì làm canh cá và Doãn Thiên Lương “tắm”, cho nên cơm tối so với thường ngày chậm nửa canh giờ, Doãn Thiên Lương rất đói, nhưng chờ nồi canh cá mở ra, nha hoàn múc một ít canh vào chén thả trước mặt nàng thì khẩu vị của nàng hoàn toàn không có.
“Lương nhi à, uống chút canh cá bồi bổ than thể.” Bên cạnh nàng, Quận vương phi cười híp mắt nói.
Ách... lại tới rồi.
Vừa định giải thích một chút, ánh mắt liếc về bên khóe miệng cười của Lục Quân Tắc, Doãn Thiên Lương đem lời ra đến miệng lại nuốt xuống, sau đó gật đầu một cái: “Vâng, con biết, mẹ.”
Một muống lại một muỗng uống canh Doãn Thiên Lương bắt đầu suy nghĩ: Tảng đá chết, anh không phải là muốn xem náo nhiệt sao? Thua thiệt bà cô tôi thật vất vả nghĩ thong suốt sinh con cho anh, anh lại không có thành ý như vậy, đã như vậy anh cũng đừng trách tôi, nhìn đến lúc đó không sinh được cũng không cho anh cưới vợ bé... Nhịn chết anh... Được rồi, một lát trở về ở trên giấy viết thêm mấy chữ nữa.
“Lương nhi cười cái gì?” Quận vương phi hỏi.
“A? A, mẹ, hôm nay con thấy được hai con cá rất ngu dung sức đụng nhau, đem mình đụng đến hôn mê.” Doãn Thiên Lương nói.
“Đụng nhau hôn mê? Quả nhiên là con cá ngu.” Quận vương phi cười đến từ ái.
Kế tiếp Doãn Thiên Lương ăn được rất ngon, ăn cơm xong, uống qua trà Doãn Thiên Lương nói mình có chút đau lưng, đi về nghỉ ngơi trước, Quận vương phi cao hứng đến muốn tự mình đưa nàng trở về.
Lục Quân Tắc bị Quận vương phi lưu lại tra hỏi, Doãn Thiên Lương vội vàng trở về phòng, đuổi nha hoàn đi ra ngoài sau đó thật cẩn thận tìm ra tờ “hiệp ước” lừa Lục Quân Tắc ấn dấu tay, đề bút lại thêm mấy chữ. Ai, thật là thông minh, nhìn một chút, vẫn còn dư lại một khoảng trống thật lớn, đoan chừng viết thêm mười điều nữa cũng không thành vấn đề.
Cất xong, kêu nha hoàn đi vào chuẩn bị quần áo cùng hai vốc hoa quế to, nàng muốn ngâm suối nước nóng.
Ngâm mình ở trong cái ao nho nhỏ, Doãn Thiên Lương nhịn không được cười, thật muốn nhìn bộ dạng kinh ngạc của Lục Quân Tắc một chút.
Tắm xong tản tóc ra trở về phòng, khóe miệng Doãn Thiên Lương đều là vui vẻ, nàng thấy Lục Quân Tắc thì càng buồn cười.
Hương Châu lau tóc cho nàng, bọn nha hoàn đã trải tốt chăn, một ngày giày vò đã đến thời gian Doãn Thiên Lương đi ngủ rồi.
Thoải mái khoan khoái nằm ở trên giường, thời tiết hơi lạnh chút, đem chăn che kín cũng thật thoải mái. Lục Quân Tắc kia vẫn còn chưa ngủ, đang cầm sách xem. Người chuyên nghiệp thì phải thường xuyên sạc điện, không dễ dàng a.
Không biết Lục Quân Tắc xem cái gì mà thú vị như vậy, chờ anh ta rón rén nằm ở bên canh nàng thì Doãn Thiên Lương đã ngủ từ Thượng Hải thẳng đến Tô Châu rồi.
Kéo kéo chăn liền nghe Lục Quân Tắc hỏi: “Ta đánh thức nàng à?”
“Không có.” Doãn Thiên Lương qua loa một tiếng che kín chăn ngủ tiếp.
Ngày cũng dần dần lạnh thế nào còn ấm áp? Ấm áp còn có tay? Người này không ngủ được lại tới trêu ghẹo vợ?
“Oh a...” Nghe một chút âm thanh này, vừa nhìn chính là động dục.
“Khuya lắm rồi, ngủ đi.” Doãn Thiên Lương nói.
Cảm giác tóc bị kéo lại một túm, Doãn Thiên Lương đảo cặp mắt trắng dã, người này không có chút sang ý, giống như toàn thân nàng chỉ có tóc có thẻ đùa giỡn.
“Oh a, vi phu không ngủ được.” Lục Quân Tắc nói.
Uống thuốc ngủ đi.
“Vậy làm sao bây giờ?” Doãn Thiên Lương hỏi. Mức độ cao nhất là cho anh ôm.
“Vi phu muốn...” Dừng lại ở chỗ này không nói nữa.
Doãn Thiên Lương lập tức thanh tỉnh, muốn? Chuyện đàn ông muốn còn có thể là gì... đêm động phòng hoa chúc kim bảng đề danh. Không chừng người này vừa nãy xem đúng là “kim bình mai”, “ngọc kiều lê” linh tinh, nếu không hơn nửa đêm người sẽ dung loại âm điều này nói chuyện, nhất định là xem bị kích động.
Thứ Nữ Yểu Điệu Thứ Nữ Yểu Điệu - Đông Ly Cúc Ẩn