Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 137 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 614 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:49:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 94
hoang thuyền này rất rộng rãi, nhưng không có cánh cửa khác thông hướng đuôi thuyền, gió trên hồ lùa vào cửa sổ đem mành vài thổi trúng bay như sóng lớn, hoa trên bàn bên cửa sổ cũng bị thổi trúng cành lá khẽ rung, ngồi ở bên cạnh bàn nhìn ra phía ngoài, ngắm phong cảnh như vậy cũng không tồi.
Chống cằm ngắm phong cảnh, cảm thụ thuyền nhẹ nhàng lay động giống như đưa nôi, Doãn Thiên Lương dần dần có chút mệt rã rời... Hôm nay nàng còn không có giấc ngủ trưa.
Đang ngủ say, nhìn như nghe thấy có người nhỏ giọng nói gì đó rồi lại không nghe thấy rõ, sau đó cảm giác có hơi nóng đánh về phía mặt của mình, đem ánh mắt mở hí ra như một đường may, hiện ra mặt người đàn ông mơ hồ...
Mặt đàn ông... Doãn Thiên Lương bận rộn bịt chặt ánh mắt giả bộ ngủ.
“Oh a thế nào lại ngủ bên cửa sổ, nếu như bị gió thổi lệch lỗ múi cũng không dễ nhìn.” Lục Quân Tắc nhẹ nhàng nói.
Không chỉ có mũi tôi lệch, mắt tôi còn chếch đấy... Doãn Thiên Lương không tiếng động giả bộ ngủ.
Cảm giác mình đụng tới ván giường, Doãn Thiên Lương rất muốn lật người đưa lưng về phía anh ta. Nhưng như thế rất không thật, cho nên nàng liền tùy anh ta đem chân để gọn rồi đắp chăn cho nàng.
Haiiii.... Thở dài nhẹ nhõm... không, thả ra tí xíu, còn dư lại nửa kẹt ở trong cổ họng rồi...
Tại sao?
Bởi vì có cái tay đang sờ mặt của nàng, đem nửa sức của nàng hù dọa đi về.
Lại tới... tảng đá kia gần đây không có việc gì lại thích tìm cách đùa giỡn nàng, làm hại nàng muốn đâm vào đầu một đao cũng không được.
“Oh a, nàng không có ngủ đúng không? Không muốn nói chuyện cùng vi phu đúng không?” Lục Quân Tắc chợt thôi ngắt véo mặt nàng, Doãn Thiên Lương không đề phòng liền nhếch miệng một cách tự nhiên.
Người này đúng là ma vương chuyển thế, quả nhiên là đòi nợ.
Mở mắt, Doãn Thiên Lương nhìn anh ta cũng không nói chuyện.
“Oh a, nàng tức giận?” Lục Quân Tắc cười một tiếng.
Cười, cười cái gì? Chơi mèo vờn chuột thích lắm có phải hay không?
Ngồi dậy: “Cuối cùng anh muốn như thế nào?”
“Cái gì như thế nào?” Lục Quân Tắc cau lông mày.
“Rốt cuộc anh muốn hay không muốn?” Doãn Thiên Lương hỏi. Mặc dù công trình lớn chút, anh cũng không thể coi như chủ nhân lão luyện đào một cái hố đặt nền móng một cách trọng thể a, nhanh chóng cho cái ngày bắt đầu làm việc để cho tôi cũng làm chuẩn bị cho tốt.
“Muốn.” Lục Quân Tắc đáp rất thống khoái.
“Vậy rốt cuộc anh tính toán khí nào thì bắt đầu?” Doãn Thiên Lương hỏi. Già dặn kinh nghiệm như vậy bọn ta lo sợ hão huyền rồi.
Nghe được nàng hỏi vẫn đề này Lục Quân Tắc vóng cánh tay trong chốc lát nói “Nếu không, bây giờ?”
A.... bây giờ? Bây giờ là ban ngày...
“Bây giờ? Bây giờ không tiện.” Doãn Thiên Lương nói.
“Không có, vi phu rất dễ dàng, chẳng lẽ thân người phu nhân không tiện?” Lục Quân Tắc hỏi.
Không phải là thân thể tôi không tiện, là tôi nói thời gian không tiện.
Nhưng, tảng đá chết này hỏi vấn đề không thể hàm súc chút sao?
Nhắm mắt lắc đầu một cái, MMD, lần đầu tiên của nàng cứ như vậy khai báo ở bên ngoài chính phủ rồi...
“Không thành vấn đề?” Lục Quân Tắc lại nhíu mày.
Doãn Thiên Lương thấy thế có chút nén giận, chung quy anh nhíu mày nhìn rất không đàng hoàng sao? Không biết hàm súc không miễn cưỡng anh, nhưng là... Anh có thể hay không cố chấp hỏi cái vấn đề đó được không.
“Không thành vấn đề.” Doãn Thiên Lương nói, phù phù nằm vật xuống, đột nhiên cảm giác được mình giống như cá nằm trên thớt, còn kém người Lục Quân Tắc kia cho nàng thêm chút gia vị. Đao pháp hoa lệ gì dầu muối tương dấm... Đến đây đi.
“Không nghĩ tới Oh a lại có mặt khí phách như vậy.” Lục Quân Tắc kia cười nói.
Khí phách? Phi. Tôi đây rõ ràng là thấy chết không sờn.
“Anh rốt cục muốn hay không muốn...” Doãn Thiên Lương hỏi.
Ách... lời này là lạ...
“Oh a nàng gấp cái gì, chuyện này phải từ từ...” Lục Quân Tắc nói tay tự như lại linh hoạt từ từ đưa qua vuốt ve mặt của nàng, ngón tay nhẹ nhàng ở trên mặt nàng vẽ vòng, từng vòng tự như sóng lăn tăn ở trên mặt nàng phóng thích phóng thích...
Doãn Thiên Lương không lên tiếng, chuyện như vậy với nàng cũng chính là thiếu cơ sở thực tế, thao tác cụ thể vẫn là anh ta, nàng chờ là tốt rồi... Nữa?
Người này chẳng lẽ là tự xóa trang điểm rồi xoa bóp cho nàng? Một vòng lại một vòng trái lại rất thoải mái, cộng thêm thuyền giống như chiếc nôi, nàng thoái mái rất nhanh muốn ngủ thiếp đi.
Lục Quân Tắc lại nhẹ giọng cười đồng thời dừng tay: “Oh a, đứng lên câu cá, một lát cá sẽ mắc câu.”
Thứ Nữ Yểu Điệu Thứ Nữ Yểu Điệu - Đông Ly Cúc Ẩn