Điều tôi quan tâm không phải là bạn đã thắng hay thua, mà là bạn có sẵn sàng đón nhận thất bại hay không.

Abraham Lincohn

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 137 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 614 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:49:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37
há tốt là, quận phủ ở Vân Trung thành nhìn vẫn rất sầm uất, quần áo nơi này ăn mặc cùng Kinh thành và Sở Châu, chiều rộng tay áo dài có khác nhau, từ trong xe ngựa nhìn ra, rất nhiều trang phục tay áo hẹp, quần cụt, ủng da, có điểm giông phục sức của người Đột Quyết trong kích truyền hình.
Loại y phục không dây dưa dài dòng này Doãn Thiên Lương rất thích, hơn nữa đôi giày xinh đẹp này nàng mỗi lần xem ti vi cũng thiếu chút nữa chảy nước miếng.
Họ nhìn người ta ăn mặc kì quái, người trên đường thỉnh thoảng cũng nhìn về phía đại đội nhân mã bọn họ, sợ rằng nhìn bọn họ cũng có cảm giác kỳ quái.
Đến quận phủ, cảm giác từ cửa đến tường, đến phòng ốc, đến cửa sổ, bàn ghế so với Sở Châu cũng lớn hơn, quả nhiên thô kệch. Ngay cả thủ vệ ở quận phủ thoạt nhìn hình như so với Lục Quân Tắc lớn hơn một chút, nàng thì không cần nói, những thị nữ kia có thể đóng gói nàng vào được.
Nơi này nhìn không tồi, chẳng qua có một chút, không khí khô, da mặt căng đến thật chặt rất không thoải mái.
Đến quận phủ, Lục Quân Tắc bỏ chạy mất dạng, mẹ chồng nàng dâu hai người ở trong phủ lớn như vậy đi qua đi lại... căn bản đều là Quận Vương phi chỉ huy để này để kia, Doãn Thiên Lương ở một bên xem náo nhiệt.
Không phải là nàng không muốn giúp một tay, mà là người đepk mẹ chồng nói sợ nàng mệt mỏi, để cho nàng ở một bên nghỉ ngơi.
Đồ đạc sắp xếp xong cũng đến thời điểm cơm tối, Lục Quân Tắc cũng chưa có trở lại, bà tức hai người liền ăn cơm trước, ăn cơm, ngồi uống trà đã lâu còn không thấy trở về, Quận Vương phi liền để cho nàng về phòng ngủ trước.
Trở lại gian phòng, nhìn trang trí có phong tình nơi đất khách quê người lại rất hợp ý, mấy nha hoàn hồi môn của nàng hình như không phải rất thích, đang ở bên dọn dẹp đồ của nàng vừa nhỏ giọng lầm bầm.
Doãn Thiên Lương không có can thiệp, thoạt nhìn rất tốt, có gì không hài lòng?
Nằm ở trên giường rộng lớn, Doãn Thiên Lương rất phấn chấn. Lúc này không cần lo lắng không giải thích được cánh tay chân bay tới rồi. Lại vừa suy nghĩ có cơ hội hay không xem một chút bầu trời xanh biếc nơi hoang dã... Suy nghĩ suy nghĩ liền ngủ thiếp đi.
Tựa như có âm thanh gì, không cần suy nghĩ, nhất định là Lục Quân Tắc trở về.
Coi như người này còn có chút lương tâm, rón rén yên tĩnh ở bên cạnh nằm xuống không có quấy rầy nàng.
Dậy sớm, mở mắt bên cạnh trống không, bọn nha hoàn nói Quận vương đi phủ nha rồi.
Như thế mấy ngày, Doãn Thiên Lương không có thời gian mở to mắt gặp qua Lục Quân Tắc. Không biết có phải nàng có sở thích bị ngược đãi hay không, chừng mấy ngày nàng có nghe anh ta gọi “oh a phu nhân” nàng lại có chút không quen.
Tối hôm đó, bà tức hai người đang ăn cơm, Lục Quân Tắc trở về, ánh mắt hai người tức khắc không thể rời bỏ khỏi người anh ta.
“Lục Quân Tắc, con làm sao mà vừa đen lại gầy rồi hả? Ai ôi ôi, thật khó nhìn.” Quận Vương phi nói.
Oa, y phục đàn ông ở quận Vân Trung mặc lên nhìn thật có phong cách. Doãn Thiên Lương nhìn anh ta... suy nghĩ về y phục.
Quận Vương phi hình như cũng chú ý tới y phục của hắn, ngoắc ngoắc tay với hắn để hắn tới gần rồi nhìn kỹ y phục này, xem xong rồi hỏi Doãn Thiên Lương: “Lương nhi, con nói y phục này coi được không?”
“Đẹp mắt.” Doãn Thiên Lương nói, thật là đẹp mắt, nàng cũng muốn.
“Sáng mai ta cũng muốn mấy bộ mặc một chút, Lương nhi, con nói có được hay không?”Quận Vương phi hỏi.
Ức chế tâm tình kích động, Doãn Thiên Lương gật đầu một cái.
Hình như Lục Quân Tắc uống rượu, ngồi xuống chung quanh liền bắt đầu tản mát mùi rượu nhàn nhạt, không đặc biệt khó ngửi, một loại khó ngửi mà thôi.
Doãn Thiên Lương không có phản ứng gì, mẹ chồng nàng ghét bỏ bóp lỗ mũi: “Lục Quân Tắc, làm sao con uống nhiều rượu như vậy, nhanh đi tắm một cái, hun chết người.”
Lục Quân Tắc gật đầu rời đi, Doãn Thiên Lương ngồi lại một lát mẹ chồng nàng nói mệt mỏi, đuổi nàng đi trở về ngủ, bảo ngày mai mang nàng chuồn êm ra đường xem một chút y phục đang lưu hành hình dạng gì về bọn họ cũng làm mấy bộ.
Một đường đi trở về suy nghĩ về y phục, đến cửa phòng không nghĩ ngợi đẩy cửa ra, sau đó lập tức ngây ngẩn cả người.
Trong tiểu thuyết phần nhiều là nữ nhân tắm bị nam nhân nhìn, nhưng, hiện tại, trước mắt, nơi này... đang trình diễn màn mỹ nam tắm rửa.
Cũng không phải.
Đây cũng là gian phòng của nàng, không có chỗ chốn thoát. Huống chi, mỹ nam giống như đã thấy nàng.
“Tắm rửa hả?” Doãn Thiên Lương nói, sau đó mắt tận lực nhìn thẳng đi về phía giường hẹp. Trong lòng thầm thì, người anh em này nên ngủ thì tỉnh làm gì? Để ình xem một chút có thể tổn thất gì...
Lục Quân Tắc như là nhẹ giọng cười, sau đó nói: “Ừ, tắm.”
“A, ngài từ từ tắm.” Doãn Thiên Lương vừa nói vừa nghĩ liệu ngủ có thể có gì nguy hiểm hay không.
“Oh a phu nhân, lấy quần áo sạch giúp vi phu được không?” Lục Quân Tắc hỏi.
Không tốt. Đây không phải là chiếm tiện nghi của mình sao... Ánh mắt mình chịu thiệt một chút lớn lên mắt mình không sợ, sợ anh say rượu làm gì kia, vậy mình chịu thiệt lớn rồi.
Doãn Thiên Lương đang oán thầm, Lục Quân Tắc lại nói: “Nếu không, gọi bọn nha hoàn tới hầu hạ?”
Ách... Để cho bọn họ nhìn sắc đép còn không bằng để ình chịu thiệt một chút, dù sao mình cũng chưa chân chính xem qua người đàn ông khỏa thân, huống chi, mình xem người đàn ông này là được luật pháp bảo vệ.
Thứ Nữ Yểu Điệu Thứ Nữ Yểu Điệu - Đông Ly Cúc Ẩn