People say that life is the thing, but I prefer reading.

Logan Pearsall Smith, Trivia, 1917

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 137 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 614 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:49:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
oãn Thiên Lương liền quy củ trở lại chỗ mình ngồi xuống, nhìn về phía Trạm vương phi bên kia, thấy mặt bà ấy cũng đang tức giận nhìn bên này, Doãn Thiên Lương cả cười.
Giày vò vui trơi giải trí đến nửa đêm, các nhà trở về. Doãn Thiên Lương cũng theo lão thái quân trở về cung. Lão thái quân rời đi bà vợ lớn liền trầm mặt, Doãn Thiên Lương không nói lời nào, hai người Ngưng, Tịnh cũng không dám nói chuyện.
“Lương nhi, mấy ngày nay trên người ngươi nổi mẩn đỏ rồi hả?” Lão thái quân hỏi.
“Trên đùi có một chút, có thể là có chút ẩm rồi.” Doãn Thiên Lương đáp. Trên đùi có, chính là vị trí túi hương rũ xuống, nói đủ hiểu chưa?
“Ngày mai truyền thái y xem một chút, sau này chú ý chút, đồ đạc của mình đừng để xa tránh bị người đổi.” Lão thái quân nói.
Doãn Thiên Lương ngẩng đầu làm trạng thái nghi ngờ nhìn lão thái quân: “Thái quân, Thiên Lương biết.”
“Ừ, ngươi trở về phòng nghỉ ngơi đi, bà nội có lời muốn nói với Thiên Ngưng và Thiên Tịnh.” Lão thái quân nói. Doãn Thiên Lương ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, bước những bước nhỏ trở về phòng.
Trở về phòng nghẹn đến khi rửa mặt xong cung nữ đi ra ngoài, Doãn Thiên Lương bò vào trong chăn che đầu không tiếng động cười thả cửa, tiểu nha đầu, ngầm đấu đá với chị gái ta, các ngươi còn chưa đủ kinh nghiệm, một chút thủ đoạn này cùng lắm cũng là tài nghệ cấp trung học đệ nhị, còn chị gái ta đã tốt nghiệp đại học rồi.
Nhớ ra cái gì đó, Doãn Thiên Lương bật ngồi dậy, từ giường nhảy ra mở cái hộp ra, tự nhủ: “Các người ngoan ngoãn, đừng nóng vội, ngày mai, tỷ tỷ sẽ để cho các ngươi ra sân...”
Sáng sớm ngày thứ hai, trong phòng ngủ của Doãn Thiên Lương truyền ra tiếng thét chói tai, dọa cho những chú chim dậy sớm luyện giọng thiếu chút nữa ngã lộn nhào từ trên cây xuống. Bọn cung nữ thia giám tiến vào, chỉ thấy Doãn Thiên Lương há miệng run rẩy đứng dán vào cửa.
“Quận chúa, ngài sao thế?” Thái giám vội hỏi, bị Doãn Thiên Lương một phát bắt được cánh tay, run rẩy chỉ vào giường.
“Ngươi... ngươi xem, này, phía trên kia có... Có sâu...” Doãn Thiên Lương lắp bắp. Níu lại cánh tay thái giám không thả.
Thái giám đi xem, trên màn che giường một con màu đen, trên chăn một con nhiều màu, lớn như đầu ngón tay vậy, trách sao dọa người. Bận rộn sai khiến người đổi chăn đệm cùng nàm che đi, đúng lúc, người bên cạnh lão thái quân cũng tới hỏi, thái giám bận rộn đáp, Doãn Thiên Lương còn hết sức nắm cánh tay của hắn không thả, tay vẫn còn run nhè nhẹ.
Thái giám tới thấy trong phòng Doãn Thiên Lương tạm thời không có chăn đệm, liền tự chủ trương mang theo nàng đi tâm cung của lão thái thái, lão thái thái đã dậy, đang cho bọn nha hoàn chải tóc sau khi rửa mặt xong.
Thái giám cung cung kính kính trở về nói lại, lão thái quân chỉ nhìn Doãn Thiên Lương đang chỉ mặc quần áo trong một cái, sau đó mắng thái giám: “Hầu hạ như thế nào? Làm thế nào mà sâu có thể chạy vào? Chẳng lẽ tự mình mọc lên chân? Còn không mau hầu hạ Quận chúa mặc quần áo? Cảm lạnh làn sao bây giờ?”
“Thái quân, ta không sao, ta đây trở về mặc quần áo.” Doãn Thiên Lương một bộ hèn mọn, phúc phúc thân, xoay người muốn đi.
“Sương sớm buổi sáng rất nặng, chạy tới chạy lui dễ dàng bị lạnh, chờ xem, để cho bọn họ đi lấy.” Lão thái quân lên tiếng.
Doãn Thiên Lương ngoan ngoãn thấp đầu đứng ở một bên, hai tay đan chéo, giống như phạm sai lầm.
“Lương nhi...” Lão thái quân gọi nàng, Doãn Thiên Lương run lên, sau đó rụt rè ngầng đầu nhìn bà.
“Lão thái quân, thật xin lỗi, đều là lỗi của Lương nhi, buổi sáng đã quấy nhiễu ngài.” Doãn Thiên Lương nhỏ giọng nói.
“Tới đây, đến ngồi bên cạnh bà nội.” Lão thái quân đối với nàng cười cười.
Doãn Thiên Lương vừa bước những bước nhỏ đi qua, chỉ dám ngồi nửa cái mông, cúi đầu.
“Hai ngày nay chịu ủy khuất.” Lão thái quân nói.
Doãn Thiên Lương không nói, chẳng qua là lắc đầu một cái.
Sau một lát nói: “Thái quân, ta muốn trở về ở cùng mẫu thân.”
“Ở đây không quen?” Lão thái quân hỏi.
“Là Thiên Lương có chút sợ, lần trước, trong phòng chạy ra một con mèo đen, thiếu chút nữa cào mặt mẫu thân, hôm nay lại... Thiên Lương cảm thấy vẫn là về nhà ở tốt hơn.” Doãn Thiên Lương nói, len lén liếc một cái, quả nhiên chân mày lão thái thái cau lại.
“Mèo đen?” Thanh âm của lão thái quân có chút nghiêm khắc.
Doãn Thiên Lương rất phối hợp lại run lên một cái: “Vâng, mèo đen. Mẫu thân vội tới thỉnh an ngài, thuận tiện đi phòng Thiên Lương xem một chút, có con mèo đen nhào tới.”
Lão thái quân không có lên tiếng, nửa ngày nói câu: “Ủy khuất Lương nhi rồi.”
Y phục lấy đến, mặc xong, cung nữ cũng chải tóc cho nàng, lão thái thái ngồi ở đó nhìn nàng. Hai người Ngưng, Tịnh tới thỉnh an, thấy nàng ở chỗ này cũng lấy làm kinh hãi. Không khí quỷ dị làm hại Doãn Thiên Lương cũng không có khẩu vị gì khi ăn sáng.
Không khí quỷ dị luôn ở trung quanh vòng tới vòng lui, cho đến khi có thái giám tới truyền ý chỉ, nói Thái hoàng thái hậu mang Thanh Uyển công chúa đi Hoàng Giác tự thắp hương lễ tạ thần, xin các vị quận chúa cùng đi.
Cả nhóm xuất cung, Doãn Thiên Lương vẫn như thường lệ đi ở phía sau các nàng, trên đường các nàng nhiều quay đầu lại trừng nàng, trong lòng Doãn Thiên Lương thầm thoải mái, nếu không có ai nàng nhất định sẽ đấm tường cười thoải mái.
Không biết trong lòng mọi người ngày hôm qua có mục đích gì, tóm lại hôm nay Doãn Thiên Lương triệt để bị cô lập, không ai đi cùng nàng. Dâng hương còn cầu Thanh Uyển công chúa mang nhóm các nàng ra đường xem, các nữ hài tử tuy có chút không dám, nhưng đa số đều muốn đi xem phố phường, huống chi dù là mắng, vẫn còn Thanh Uyển công chúa đâu, vì vậy liền trùng trùng điệp điệp đi xem dạo phố.
Thứ Nữ Yểu Điệu Thứ Nữ Yểu Điệu - Đông Ly Cúc Ẩn