You will know that forgiveness has begun when you recall those who hurt you and feel the power to wish them well.

Lewis B. Smedes

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 137 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 614 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:49:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
rạm vương cùng Doãn Thiên Lăng trở lại, Doãn Thiên Lăng đích thân theo cha đến thỉnh an mẫu thân, nha hoàn vén rèm, hắn vừa muốn nói chuyện chỉ thấy Trạm vương phi hướng hắn lắc đầu một cái, cằm chỉ chỉ, phát hiện Doãn Thiên Lương đang ngủ trên giường.
“Tại sao Lương nhi trở lại?” Trạm vương gia giảm thấp âm thanh hỏi. Tiểu khuê nữ của hắn đang ôm gối thêu tròn vo ngủ với khuôn mặt ngây thơ.
Hỏi xong nhìn một chút thấy sắc mặt Trạm vương phi có chút không vui, Trạm vương gia khẽ cau mày.
“Không có gì, trong cung Lương nhi chạy ra một con mèo đen, Lương nhi sợ, ta cùng lão thái thái mang nàng trở lại đây ở.” Trạm vương phi nói.
Vừa dứt lời, liền nghe Doãn Thiên Lương bên kia cười “ha ha” hai tiếng, cùng với nàng của ngày thường tuyệt đối là hai người khác nhau: “Miu miu, tới đây, còn chạy... tới đây cho chị hôn một cái... ha ha...”
Trạm vương gia cùng Doãn Thiên Lăng trợn to mắt hai mặt nhìn nhau.
Trạm vương phi che miệng cười khẽ: “Lại nữa rồi. Mới vừa rồi muốn lông chim làm y phục, bây giờ lại muốn thân thiết.” Trạm vương phi nói, ánh mắt nhìn Doãn Thiên Lương là ôn nhu cùng cưng chìu.
“Thế nào trước kia ta không có phát hiện Lương nhi hoạt bát như vậy” Doãn Thiên Lăng nói, ánh mắt cong thành hình trăng khuyết. Muội tử của mình quả thực không giống trước kia, xem ra Thiên Lẫm nói không sai.
“Trước kia? Trước kia danh tiếng của Thiên Ngưng và Thiên Tịnh quá đủ, Lương nhi lại không thích biểu hiện mình.” Trạm vương phi nói: “Hôm nay, vén rèm lwn, con mèo kia liền muốn nhảy lên mặt của ta, ta lúc ấy cũng sửng sốt, nếu không phải Lương nhi phản ứng mau, mặt của ta liền...”
“Phu nhân hoảng sợ, người tới, truyền
” Trạm vương gia vừa nghe khẩu khí của phu nhân mình cũng biết buổi tối sẽ có chuyện để xem rồi.
“Biệt uyển, đây không phải rất tốt sao? Bất quá, Lương nhi giống như bị sợ, nghe nha đầu nói buổi trưa ngủ một chút, đến nơi này ăn tối lại ngủ một canh giờ rồi.” Trạm vương phi đi tới bên cạnh giường ngồi xuống, muốn lay tỉnh Doãn Thiên Lương, nào ngờ tay của bà vừa đụng phải mặt Doãn Thiên Lương liền bị nắm chặt rồi.
“Rốt cục ta cũng chộp được đi... Nhóc con, ngươi có bản lĩnh thì chạy a... Bão Bão...” Doãn Thiên Lương bỏ qua tay áo, ôm cánh tay Trạm vương phi cọ cọ ở trên mặt. Giống như nàng bắt được một con mèo thật vậy.
Trạm vương phi ngẩn người một chút sau đó cười, Trạm vương gia có chút sững sờ, chẳng lẽ trước kia thực sự quá coi thường Lương nhi? Trong đôi mắt Doãn Thiên Lăng có ánh sáng giống như đốm lửa vậy.
Nếu như Doãn Thiên Lương biết một màn này, đoán chừng nàng sẽ hối hận bắt 100 con mèo gãi chết mình.
Sáng sớm mở mắt, Doãn Thiên Lương giống như vừa mới mở cái máy Computer chậm chạp vậy, con ngươi vòng vo vài vòng rốt cuộc nghĩ tới, đây là địa bàn của mẹ vương phi. Ngồi dậy, bọn tiểu nha hoàn đang chở phục vụ, Hương Châu và Tiểu Đào cũng đang cầm y phục tới tắm rửa.
“Châu nhi, ngày hôm qua ta ngủ ở đây?” Doãn Thiên Lương hỏi.
“Đúng vậy a, Quận chúa, tối hôm qua vương phi thấy ngài ngủ rất ngon nên không có gọi ngài.” Hương Châu vừa nói vừa phục vụ nàng rửa mặt, chải tóc cho nàng.
Nhìn gương một chút, Doãn Thiên Lương còn bộ dạng ngây ngô. Nha hoàn nói truyền cơm, Doãn Thiên Lương vẫn bước những bước nhỏ đi theo, vẫn hơi cúi đầu chào Trạm vương gia, Trạm vương phi mới yên tĩnh ngồi xuống.
Lúc ăn cơm cũng hơi cúi thấp đầu, cho nên biểu tình khác nhau trên mặt mấy người kia cũng không có tiếp thu được.
Cơm nước xong, Doãn Thiên Lăng chợt nói ra một đề nghi cho Doãn Thiên Lương đang giả chết.
“Phụ vương, mẫu thân, Lương nhi lần đầu tiên tới Kinh thành, nơi nào cũng không xem qua, không bằng ta mang Lương nhi đi ra ngoài một chút.” Doãn Thiên Lăng nói.
“Không cần đại ca, ta... ta... không muốn đi ra ngoài.” Ta không muốn đi với ngươi ra ngoài. Doãn Thiên lương nói.
“Đúng vậy, Lương nhi là một cô gái làm sao có thể ra đường.” Trạm vương phi nói. Nhìn Doãn Thiên Lương một chút, lại không nói ra, vẫn là tối qua đáng yêu, bà vẫn hy vọng Doãn Thiên Lương thân thiết với mình hơn một chút, như vậy mới giống mẹ và con gái. Tựa như ôm cánh tay của bà làm nũng, dáng vẻ như vậy của con gái mới đáng yêu.
“Ai nha, mẹ, Lương nhi nữ giả nam trang là được. Lại nói, triều Đại Tề chúng ta cũng không phải không cho phép cô gái ra đường, coi như Lương nhi có nữ trang cũng koc có sao a.” Doãn Thiên Lăng nói, nhất định muốn dẫn Doãn Thiên Lương ra ngoài đi dạo.
Trong lòng Doãn Thiên Lương nhảy một cái, cái ca ca âm dương quái khí này sẽ không nhìn ra nàng là sản phẩm giả đi? Quên đi, bất cứ giá nào, nếu người này nổi lên lòng nghi ngờ, lần này không thành sẽ có lần sau, còn không bằng dứt khoát.
“Lương nhi, ngươi muốn đi không?” Trạm vương phi hỏi.
“Phiền toái đại ca.” Doãn Thiên Lương nói.
Doãn Thiên Lăng hình như đã chuẩn bị xong từ sớm, nếu không làm sao mới vừa cơm nước xong thì có nha hoàn đưa tới một bộ nam trang vừa người Doãn Thiên Lương? Thay y phục, Doãn Thiên Lương ở trước gương nhìn một chút, thật non nớt... người ngoài nhìn không biết có thẻ hay không cho là Doãn Thiên Lăng luyến đồng.
Sau đó Doãn Thiên Lương một bộ khí phách tráng sĩ trước khi bị chém cũng Doãn Thiên Lăng ra cửa.
Nước Tề cô gái không bó chân nhỏ, cho nên Doãn Thiên Lương bước đuổi theo Doãn Thiên Lăng không thành vẫn đề. Doãn Thiên Lăng mang nàng đến một chỗ thoạt nhìn rất tao nhã, có tiếng đàn dằng dặc, có hương trà sâu kín, người lui tới thoạt nhìn cũng không phú tức quý.
Vào một nhã gian, đã thấy có một vị nam tử chờ ở đó... hắn “nhàn rỗi” ở trên ghế bên cạnh bàn, cũng giống như con bạch tuộc dính ở trên ghế. Bộ mặt, sao... dĩ nhiên giống như xoa nắn thành một vắt mì vậy, mặt trắng nhỏ.
“Tử Quý, quá muộn đi? Hang ổ người đẹp nào khiến Lăng thiếu của chúng ta không di chuyển được bước chân rồi.” Mặt trắng nhỏ nói. Nói xong rồi thổi một cái huýt gió, Doãn Thiên Lương chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm, theo bản năng kéo cánh tay Doãn Thiên Lăng tránh phía sau hắn lấy hắn làm bia đỡ đạn. “Ai nha, đứa bé này rất mềm mại nha, nhà ai?”
Dâm tặc.
“Tiểu nha hoàn ta mới thu.” Doãn Thiên Lăng nói.
“Này, tiểu nha hoàn còn như bảo bối vậy? Không phải nha hoàn bình thường đi?” Trong âm thanh của mặt trắng nhỏ mang theo mập mờ. Doãn Thiên Lương núp ở phía sau Doãn Thiên Lăng bíu môi, đồng vậy đầu đầy tinh trùng.
Thứ Nữ Yểu Điệu Thứ Nữ Yểu Điệu - Đông Ly Cúc Ẩn