Thành công có nghĩa là thoát khỏi những nếp nghĩ cũ kỹ và chọn cho mình một hướng đi độc lập.

Keith DeGreen

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 196 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 841 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:56:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 167: Chương 167
ẩm Nương nghe xong liền dựng tóc gáy, cái gì gọi là muốn chấn chỉnh vai trò người chồng? Nàng một mực rất nghe lời, làm đủ hiền thê lương mẫu rồi, cái người này còn không hài lòng, không khỏi nghiêng đầu, liếc xéo Lãnh Hoa Đình: “Tướng công muốn như thế nào chấn chỉnh vai trò người chồng? Chẳng lẽ lại, muốn nạp tiểu thiếp đưa đến biên quan đi hầu hạ chàng hay sao?”
Lãnh Hoa Đình bất quá tức giận nàng tùy tiện xuất phủ, hơn nữa, Lãnh Hoa Đường người nọ quá mức nguy hiểm, mặc dù nói hiện tại hắn bị nhốt, nhưng mà tránh không được hắn sẽ sử dụng cái ám chiêu liều mạng gì đó, hơn nữa, nàng hôm nay quá mức nổi tiếng, bên trong Đại Cẩm, số lượng ghen ghét nàng cũng không ít, nếu là gặp phải người có lòng hại mình, đả thương nàng thì làm sao bây giờ?
Nhưng lời nói này như thế nào nói ra lại bị nàng kéo đến tiểu thiếp rồi? Chính mình khi nào muốn cưới tiểu thiếp rồi hả?
“Nương tử sẽ hiền lành cho ta nạp tiểu thiếp về sao?” Hắn cố ý chọc giận nàng, khóe miệng ngậm cười, nhắm mắt phượng lại để cho Cẩm Nương khó có thể cảm nhận nguy hiểm.
“Chẳng lẽ chàng thật muốn nạp tiểu thiếp?” Cẩm Nương bất quá nói lẫy hắn thôi, không nghĩ tới, hắn thật hỏi ngược trở lại mình như vậy, không khỏi tâm hoả dâng trào, giọng điệu liền bắt đầu không tốt.
“Chẳng lẽ nàng thực sẽ cho ta nạp tiểu thiếp?” Ngữ khí của hắn cũng không tốt.
Cẩm Nương càng nổi giận, đẩy đầu của hắn ra, tức giận mà nhìn hắn nói: “Chàng muốn, ta liền cho chàng nạp.” Bộ dáng kia, giống như tiểu tức phụ bị khi dễ, lời nói nghẹn lại trong miệng, trong mắt lại lộ ra ủy khuất.
Lãnh Hoa Đình rốt cuộc khó nén lửa giận trong lòng, cánh tay dài một phát liền ôm cổ nàng kéo qua, thoáng cái liền bắt được cặp môi đỏ mọng cong cao kia của nàng, cắn một cái trên cánh môi căng mọng trừng phạt nàng.
Cẩm Nương bị cắn đau nhức, khẽ hé miệng, hắn liền thừa cơ tiến vào, bá đạo chiếm hữu, vốn những ngày này Cẩm Nương bởi vì chuyện hắn muốn rời xa mà đem ức khí dồn nén trong lòng, một lời nói không diễn tả hết nhớ nhung đã sớm không có chổ phát tiết, lúc này hắn đã chủ động hôn, nàng cũng không quan tâm mà liều mạng đáp lại.
Đem lo lắng trong nội tâm, không muốn xa rời, không bỏ, tương tư, liền tất cả hướng trên người hắn trút xuống, hai tay đã sớm quấn lấy cổ của hắn, thân thể cũng dốc sức liều mạng hướng trong ngực hắn mà chui vào, muốn cùng hắn dán càng chặt hơn, càng sít sao, giống như hòa thành một thể, không bao giờ tách ra nữa mới tốt.
Lãnh Hoa Đình cũng là đồng dạng không buông cùng không muốn xa rời, hơn nữa là lo lắng cùng nóng lòng, Lãnh Hoa Đường tuy đền tội, nhưng Lãnh Lão Nhị lại vẫn còn trốn ở Tây Lương, không biết hắn khi nào sẽ lại Đại Cẩm quấy rối, sai xử người ám toán.
Hắn quả thực là lo lắng Cẩm Nương cùng Dương ca nhi, nhưng quốc sự khẩn cấp, thân là thành viên hoàng thất, lại là thần dân của Đại Cẩm, ra sức vì nước chính là nghĩa vụ của nam tử hán, hắn không thể thoái thác, cũng không cách nào thoái thác, trong lòng biết Cẩm Nương sẽ hiểu quyết định của hắn, nhưng càng sợ lúc chính mình không có ở đây, nàng sẽ bị thương tổn.
Từ lúc nàng gả ình đến nay, tất cả lớn nhỏ không biết đã trãi qua bao nhiêu nguy hiểm, bị quá nhiều kinh hãi, vốn thấy hổ thẹn đối với nàng, hôm nay lại đem nàng vứt bỏ, một mình rời đi, hổ thẹn cùng nhớ nhung không thôi, dây dưa cùng một chỗ chính là dày vò, biết rõ lời nàng nói là lúc tức giận nhưng vẫn vì lời nói của nàng mà đa tâm, sợ nàng sẽ nghĩ nhiều, càng sợ nàng sẽ không tin tưởng mình.
Năm đó Diệp cô nương đúng là bởi vì gây xích mích với hoàng thất, lại thêm hiểu lầm mới có thể tổn thương trong lòng dẫn đến chuyện ly khai, hắn và Cẩm Nương, cũng không thể lại để xuất hiện khả năng như vậy, Cẩm Nương là linh hồn của hắn, tính mạng của hắn, không có nàng, hắn không biết phải sống tiếp như thế nào đây.
Hôm nay bộ dáng trong ngực nhiệt tình như lửa, lấp đầy chỗ trống trong lòng của hắn, thổi tan đi lo lắng của hắn, Cẩm Nương như thế nào lại không tin tưởng hắn đây, giống như hắn từ đầu đến cuối đều tín nhiệm nàng, nàng cũng sẽ tin phần tình cảm của mình đối với nàng kiên trinh như một, chẳng qua là khi rời đi, mới có cảm nhận được, tuy hai người đều không nói rõ, kỳ thật trong nội tâm đều rất rõ ràng, chỉ là muốn náo loạn như tiểu hài tử, kỳ thật là không đành thôi.
Nhiệt tình của nàng làm hắn vốn đang ức chế bản thân liền không chịu nổi kích tình mà bị cuốn lấy cuồng nhiệt, môi lưỡi kích động dây dưa, tay của hắn cũng bắt đầu không thành thật một chút, nàng dán càng chặt, thân thể của hắn biến hóa lại càng kịch liệt, nếu không phải ở đây là trong xe ngựa, hắn thật muốn đem nàng “hành quyết” ngay tại chỗ, trừng trị nàng ba ngày ba đêm đến nỗi không xuống giường được là tốt nhất. (ca biến thái quá!)
Hắn cực lực khắc chế, nới lỏng môi của nàng, lại để cho nàng mặt hồng hơi thở gấp gáp, thật sự là không chịu nổi, rồi lại không thể dừng lại, thanh âm có điểm nhẹ nhàng, nhưng vẫn tại bên tai nàng nói: “Cẩm Nương, yên tâm đi, ta rất nhanh sẽ trở về, ba tháng, chỉ cần ba tháng, sẽ trả lại cho nàng một tướng công nguyên vẹn không sứt mẻ.”
Cẩm Nương chui vào trong lòng ngực của hắn, nghe hắn nói xong, hốc mắt liền có chút ẩm ướt, nhưng lại không muốn nói lời nào, nàng không muốn khoác lác cái gì mà hiên ngang lẫm liệt, cái gì mà vì nước như thế này như thế nọ, nàng không phải thánh nữ tình cảm cao thượng sâu đậm, nàng thầm nghĩ muốn sống cùng tướng công và hài tử, cùng người nhà đoàn viên hạnh phúc, gia đình an bình sống qua ngày, nhưng nàng cũng biết, nam nhân chí ở bốn phương, thực tế nam nhân kiêu ngạo như Lãnh Hoa Đình, bị tàn phế sáu năm, bị người ta khinh bỉ sáu năm, hắn càng thực sự muốn dùng năng lực của mình chứng minh bản thân, cho nên, nàng sẽ không ngăn trở hắn, còn cổ vũ hắn, nhưng hiểu rõ đạo lý là một việc, làm được lại là một việc khác, không phải ai cũng đều có thể dùng đạo lý lớn thuyết phục tình cảm của mình.
Nàng cũng không chấp nhận, lại không muốn hắn đi, luôn muốn hắn một mực ở bên cạnh mình, nhưng là… Không chấp nhận thì như thế nào? Hắn vẫn muốn đi, cho nên, nàng muốn giữ hắn ở nhà mỗi một phút mỗi một giây, ở cùng hắn nhiều thêm một chút, làm nũng đùa nghịch toàn bộ đều dùng tới cũng chỉ là muốn thêm nhiều một chút ấm áp cùng sủng ái của hắn mà thôi.
“Thật sự chỉ cần ba tháng sẽ trở về, nương tử, nghe lời, ta chải đầu cho nàng, đừng nhúc nhích.” Lãnh Hoa Đình buông Cẩm Nương ra, đem thân thể của chỉnh đốn lại, năm ngón tay dài nhọn trắng sáng chải đầu cho nàng, linh hoạt mà ôn nhu, trên mái tóc đen mược như tơ lụa của Cẩm Nương di chuyển nhanh chóng, rất nhanh đã làm cho Cẩm Nương một búi tóc lưu vân, đem cây trâm lúc trước nhổ ra cài vào.
Cẩm Nương kinh ngạc ngồi ở trước người hắn, đỉnh đầu bị tay của hắn nhẹ nhàng chạm vào, có một loại cảm giác tê ngứa, lại càng bắt đầu không muốn xa rời, cái mũi cũng bắt đầu cay xè, Lãnh Hoa Đình nâng mặt của nàng, nước mắt nàng làm đau nhói mắt của hắn, nhẹ nhàng cầm khăn giúp nàng lau nước mắt, đem nàng ôm vào trong ngực, chặt chẽ dựa sát vào nhau, giờ khắc này, hai người đều không nói gì thêm, chỉ là cảm nhận linh hồn thân cận của nhau.
Lại nói Thượng Quan Mai, cùng Cẩm Nương vừa ra khỏi nhà tù, vừa nâng mắt, thấy Lãnh Hoa Đình nổi giận đùng đùng đến, cảm thấy có chút xấu hổ, Cẩm Nương vào Giản thân vương phủ bị bao nhiêu nguy hiểm nàng cũng rõ ràng, chính mình kéo nàng đến đại lao, Nhị đệ tất nhiên rất lo lắng cùng tức giận, nhìn thấy Cẩm Nương bộ dạng chạy trốn trối chết, nàng vừa buồn cười lại hâm mộ, vợ chồng như vậy, mới thật sự là tình thâm ý thiết, mới lâu dài vĩnh viễn…
Ôm Linh nhi đang muốn một mình lên xe ngựa, lại thấy Lãnh Khiêm đang cùng một người động thủ, người nọ một thân áo trắng dáng người to lớn cao ngạo, tướng mạo lạnh lùng, ánh mắt lại rất ôn hòa, thỉnh thoảng lại nhìn về phía nàng, trong lòng Thượng Quan Mai căng thẳng, rất nhanh ôm Linh nhi lên xe ngựa.
Người nọ xem xét liền vội, hư chiêu né qua Lãnh Khiêm, trách mắng: “Đều muốn làm cha người ta rồi, sao vẫn xúc động như thế, ta đến cũng không phải tìm ngươi đánh nhau.” Nói xong một cái thả người nhảy đến bên cạnh cạnh xe ngựa, định trụ xe ngựa của Thượng Quan Mai, bàn tay nâng lên, trên không trung chần chờ một chút, sau nửa ngày mới giống như hạ quyết tâm, đem rèm xe xốc lên, lãng mục nhìn về phía chính nữ tử cô tịch thống khổ trong xe, cất giọng nói: “Quận chúa, từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ!”
Thượng Quan Mai không nghĩ tới hắn lại can đảm đến nhấc lên xe rèm của mình, thì khiếp sợ đồng thời, rất có chút không được tự nhiên, khẽ nâng ánh mắt nhìn thoáng qua, nói ra: “Lãnh đại nhân, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ.”
Thấy nàng cũng không tức giận, hơn nữa bình thản trả lời mình, trong nội tâm Lãnh tốn chạy qua một tia vui sướng, tim đập cũng có chút ít kịch liệt lên, nhưng lại ăn nói vụng về, không biết kế tiếp nên nói với nàng cái gì, trố mắt tại bên cạnh xe, nhìn chằm chằm Thượng Quan Mai, Thượng Quan Mai bị hắn nhìn thế càng không được tự nhiên rồi, thả mắt xuống nói: “Còn có việc sao?”
Lãnh Tốn bị nàng hỏi thì khẽ giật mình, sắc mặt có chút ngẩn ngơ, ấp úng hạ tay xuống mới nói: “Ngươi khi còn bé, gọi ta là a Tốn đấy, hiện tại, vẫn nên gọi a Tốn a.”
Thượng Quan Mai nghe được sửng sốt, khi còn bé… Xác thực gọi là hắn a Tốn, hắn lúc rất nhỏ, chính là thị vệ của thái tử, tỷ tỷ rất sớm được chọn làm Thái Tử Phi, cho nên, lúc thái tử đến nhà nàng, nàng cũng sẽ chứng kiến thiếu niên hay ngượng ngùng là hắn, nhưng khi đó, trong mắt của nàng, tại sao có thể có một thị vệ nho nhỏ này chứ?
Chỉ là vật đổi sao dời, lúc dời sự tình dễ dàng, giữa bọn họ thân phận cùng địa vị nổi lên biến hóa quá lớn, hắn… bảo mình vẫn gọi hắn là a Tốn sao? Ha ha, vẫn là thẹn thùng như vậy, ngốc nghếch như vậy, lúc đối mặt với chính mình, vẫn cẩn thận từng li từng tí như vậy.
Nhưng mà, hắn không biết mình bây giờ, đã không có kiêu ngạo cùng tự tin lúc trước rồi hả? Tuy nhiên, trong mắt của hắn tình ý so với khi còn bé chỉ tăng không giảm, nhưng… Thì tính sao? Không nói đến ánh mắt thế tục sẽ như thế nào nhìn, chỉ hỏi lương tâm thôi, trong lòng của mình còn có thể thừa nhận được một đoạn cảm tình khác sao?
Thượng Quan Mai thong thả thở dài, đem Linh tỷ nhi hướng trong ngực lại ôm chặt một ít, đối với Lãnh tốn nói: “Trời lạnh, đại nhân nếu không có việc gì, tiểu phu nhân phải về phủ rồi, sợ đông lạnh lấy hài tử.”
Lãnh Tốn nghe xong ánh mắt lập tức ảm đạm xuống, lúc ngước mắt lên, trong mắt hiện lên một tia quật cường cùng kiên quyết, “Ngày mai ta sẽ đi vương phủ thăm.” Hắn không quan tâm chồng chất hạ một câu nói kia về sau, buông xuống rèm.
Thượng Quan Mai nghe được trong lòng càng đau xót lên, nước mắt như hạt châu nhỏ tại trên mặt Linh tỷ nhi, Linh tỷ nhi rốt cục tỉnh, mở ra đôi mắt to trong trẻo, nhìn thấy Thượng Quan Mai khóc, nàng cũng oa một tiếng khóc lên, tiếng khóc thanh thúy mà vang dội, tức khắc phá vỡ bầu trời xám xịt trước cửa đại lao Tông Nhân Phủ.
Người chăn ngựa roi co lại, xe ngựa chậm rãi khởi động, từ bên người Lãnh tốn ly khai, Lãnh tốn ngẩn ngơ mà nhìn xem cái xe ngựa dần dần đi xa, nghe trong xe một lớn một nhỏ khóc nức nở, tâm tình dị thường phức tạp cùng trầm trọng.
Đột nhiên, một tay vỗ vào trên vai của hắn, đầu hắn cũng không có quay trở lại, nhíu lông mày nói: “Ta không muốn lại đánh với ngươi nữa.”
“Ngươi đều sống hơn hai mươi năm rồi, sao một chút can đảm của nam tử hán cũng không có, nếu là ta, năm đó sẽ đem nàng mang về phủ đi, đâu có khiến nàng chịu thống khổ lớn như hôm nay vậy, ngươi thật sự là cực kỳ vô dụng ah.” Lãnh Khiêm liếc xéo lấy Lãnh tốn, nói chuyện tuyệt không khách khí.
Lãnh tốn không thể mà tin quay đầu lại nhìn về phía Lãnh Khiêm, không nghĩ tới, A Khiêm đầu gỗ vậy mà đã sớm nhìn thấu mình tâm sự, sắc mặt của hắn có chút không được tự nhiên lên, đẩy tay Lãnh Khiêm ra nói: “Không liên quan chuyện của ngươi, trở về ôm lão bà và hài tử của ngươi a.”
Nói xong, thì trở mình lên ngựa, giơ roi cất bước, Lãnh Khiêm nhìn hắn xem thường nói: “Ngươi lão đầu tử không đồng ý, lại sợ thế nhân nói nhảm, dừng bước không dámđi về phía trước, làm tiếp kẻ hèn nhát một lần nữa, ta thật sự sẽ xem thường ngươi đấy.
Lãnh tốn ngồi ở trên ngựa, thân thể hơi khẽ chấn động, lại không có quay đầu lại, đánh ngựa về phía trước đuổi theo xe ngựa.
Lãnh Hoa Đình cùng Cẩm Nương trở về vương phủ, tiến phủ, Lãnh Hoa Đình bởi vì chuyện quân sự mà tiến vào thư phòng, còn gọi Bạch Thịnh Vũ cùng Lãnh Khiêm cùng nhau vào nhà nghị sự.
Đại quân sắp xuất phát, một đám lương thảo dĩ nhiên đã chuẩn bị đầy đủ, Lãnh Tốn lúc này bị thái tử triệu hồi từ Giang Nam về, chính là vì tìm người giúp đỡ Lãnh Hoa Đình, Lãnh Tốn trước kia cùng thái tử đã đến biên quan, ra chiến trường, địa hình cùng phong tục tập quán của nước bên kia đều tương đối quen thuộc, hắn đến, quả thật là thêm một phần hổ trợ cho Lãnh Hoa Đình.
Bạch Thịnh Vũ tuy cũng tài năng, nhưng lúc này đây, Lãnh Hoa Đình mời hắn đến, lại không phải lại để cho hắn mang binh đi theo, hắn cực kỳ phiền muộn, nghe Lãnh Hoa Đình không chịu để cho hắn ra tiền tuyến xong, bên trong tinh mâu trong sáng liền chứa ức khí, đặt mông ngồi xuống ghế thái sư trong thư phòng Lãnh Hoa Đình, đem cây quạt trong tay mở ra lại xếp vào, làm cho sột soạt rung động, dùng cái này để diễn tả ấm ức trong lòng.
Lãnh Hoa Đình nhìn thấy không khỏi buồn cười: “Tam tỷ phu, làm sao mà Tam tỷ mang thai đứa nhỏ, ngươi cũng có một bộ dạng của tiểu hài tử rồi, dù thế nào cũng phải đợi ta nói xong đã, rồi ngươi lại tức giận a.”
Bạch Thịnh Vũ liếc trắng Lãnh Hoa Đình, rồi hừ nhẹ nói: “Ngươi có thể ngàn vạn lần đừng có một câu lại một câu nói cái gì Tam tỷ đã mang thai, tỷ phu ngươi vẫn là nằm trong danh sách ở nhà chờ gọi, lần này, ta không thể không đi đến biên quan, dù sao bụng của Tam tỷ ngươi còn nhỏ, chúng ta tốc chiến tốc thắng, sớm đem đám tặc tử Tây Lương đuổi về nước, trở về vừa vặn còn có thể nhìn thấy con của ta ra đời nữa.”
Lãnh Khiêm khó được cười nói: “Con của ta khi đó cũng ra đời rồi, đến lúc đó, chúng ta đồng thời trở về, đợi lão bà sinh nở ah.”
Lãnh Hoa Đình nghe được lắc đầu nói: “Đợi lúc trở lại, Dương ca nhi nhà ta cũng sắp đầy một tuổi, ta vẫn chờ đến biên quan mang lễ vật trở về, cho hắn chọn đồ vật đoán tương lai, bất quá, mệnh các ngươi cũng không có tốt như vậy ah, hai người các ngươi nhất định là không thể thấy được thời khắc nhi tử mình sinh ra.”
Lãnh Khiêm cùng Bạch Thịnh Vũ nghe được giật mình, liền đều trừng mắt Lãnh Hoa Đình, hơn nữa Bạch Thịnh Vũ xì một tiếng khinh miệt nói: “Ngươi nói như vậy sao? Một hồi nữa thật sự đem lời này của ngươi nói cho Tứ muội muội biết, xem nàng như thế nào thu thập ngươi. Cái gì gọi là hai người chúng ta không nhìn được cảnh nhi tử được sinh ra? Chẳng lẽ, ngươi muốn hai người chúng ta bỏ mình?”
Lãnh Khiêm nghe được lập tức hứ Bạch Thịnh Vũ một cái, sẳng giọng, con mắt ngược lại trừng Bạch Thịnh Vũ.
Lãnh Hoa Đình liếc nhìn Bạch Thịnh Vũ xem thường, nói: “Một hồi ta thật đúng là muốn đem lời này của ngươi nói cho nương tử biết, xem Tam tỷ như thế nào thu thập ngươi, ý của ta đều nghe không hiểu, liền nhao nhao lên, lúc này, hai người các ngươi đi biên quan, cũng không phải đánh nhau, mà là phải trà trộn vào Tây Lương, đem hàng hóa vừa rẻ vừa đẹp của Đại Cẩm đưa đến Tây Lương, Tây Lương thế nhưng có không ít bạc trắng ah, hai người các ngươi nghĩ biện pháp, cũng phải đem bạc Tây Lương kéo thành mấy xe trở về cho ta.” (ca nói đến bạc mà cứ như đá cụi ak)
Lãnh Khiêm nghe xong liền nhíu mày, tuy hắn đến Đông Lâm làm ăn được rất thành công, người Đông Lâm rất ưa thích xà phòng cùng vải bông dệt của Đại Cẩm, nhưng mà, hắn từ nhỏ là thích chiến trường, trước kia bởi vì làm thị vệ cho Lãnh Hoa Đình, không có cơ hội phát triển cũng không có cách nào khác, hiện tại, cuối cùng chân Lãnh Hoa Đình đã không còn tàn tật, tự mình lãnh binh ra tiền tuyến, lại để cho hắn trở thành cái thương nhân đồ bỏ này, cái này làm cho Lãnh Khiêm rất phiền muộn, lúc ấy liền đen mặt nói: “Không được, hiện tại, dù thế nào ta cũng muốn ra tiền tuyến, không giết mấy trăm tên giặc Tây Lương, quyết không trở về nhà.”
Mà Bạch Thịnh Vũ nghe được hai mắt lại sáng lóng lánh, thân thể trên ghế thái sư cũng ngồi không yên, đứng lên đối với Lãnh Hoa Đình nói: “Chủ ý này không tệ, theo ta được biết, hôm nay Tây Lương đúng là thời điểm gió núi tuyết rơi nhiều, thiếu quần áo thiếu lương thực ah, chúng ta lần này đi qua, lương thực coi như xong, chúng ta tự mình cũng không đủ ăn, nhưng vải bông tốt nhất thì nhất định phải kéo theo nhiều chút ít, người Tây Lương phần lớn là mặc da thú, nhưng kỹ thuật thuộc da lại không quá tốt, da thuộc thượng hạng mặc lên người cũng thấy cứng ngắc, khó chịu muốn chết, nếu là có vải bông mềm mại của Đại Cẩm, tất nhiên sẽ rất ưa thích đấy.
Hơn nữa, nghe nói quý tộc Tây Lương rất biết hưởng thụ, lại hào phóng, xà bông thơm kia của Tứ muội muội làm tất nhiên sẽ rất được quý tộc Tây Lương hoan nghênh, hơn nữa ah, ta còn có thể thừa dịp quá trình hành thương, thám thính tình báo Tây Lương, dùng xà phòng mở ra đại môn của quý tộc bên kia, đến lúc đó, chiến sự nổi lên, chúng ta cũng có tình báo trực tiếp, thì có thể làm được tri dĩ tri bỉ (biết người biết ta) nữa à, Ân, việc này ta thích, a khiêm, ngươi nếu không đi, đem người của ngươi cho ta dẫnlà tốt rồi.”
Lãnh Hoa Đình hai mắt sáng ngời hữu thần mà nhìn xem Bạch Thịnh Vũ, biết rõ để cho Bạch Thịnh Vũ lãnh đạo thương đội là lựa chọn tốt nhất, tính tình của hắn khéo đưa đẩy, thích cùng người liên hệ, so với Lãnh Khiêm thì càng thêm thích hợp, chỉ là Lãnh Khiêm cũng có kinh nghiệm, hai người bọn họ đồng hành, nhất định làm chơi ăn thật, hiệu quả rất tốt.
“Đúng như vậy sao? Chỉ là hôm nay hai nước giao chiến, lại đang tuyết rơi nhiều bị phong núi, các ngươi muốn ẩn vào Tây Lương, còn phải mang theo rất nhiều vật tư, chỉ sợ rất khó khăn, hiện tại điều khó khăn quấn lấy ta, không phải làm như thế nào đánh thắng người Tây Lương, mà là như thế nào đem bọn ngươi đưa vào Tây Lương đi, hơn nữa, còn đang bảo đảm nguồn cung cấp không ngừng cho ngươi.”
“Cái này quả thực là thứ vấn đề, bất quá, biện pháp luôn là người nghĩ ra được nha, hôm nay vấn đề lớn nhất của chúng ta chỉ biết hướng về bản đồ nói chuyện, không có người thực sự đi qua Tây Lương, đối với phong thổ cùng địa hình bên kia đều không quá quen thuộc.
Bạch Thịnh Vũ cũng nhíu lông mày, tự trên mặt ghế đứng lên, cầm quạt xếp xòe ra xếp lại một phát rồi gõ bàn tay của mình, ngừng lại một chút về sau, đột nhiên con mắt sáng ngời, lại nói: “Muốn nói tuyết rơi nhiều phong núi, hẳn là hai bên mọi người khó có thể xuất nhập mới đúng, tuy nói phương pháp Tây Lương dùng hiện tại chính là lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, nhưng mà, tình báo trong nước tất nhiên vẫn phải định kỳ đưa đến trong quân đội, để bên kia biết rõ, nên tất nhiên vẫn có đường để đi Tây Lương đấy, hơn nữa, Lãnh Nhị lần trước không phải phái thiệt nhiều Hắc y nhân đến cướp Lãnh Hoa Đường sao?
Những cái… Hắc y nhân tất nhiên cũng là rất quen thuộc địa hình, càng thêm biết cách làm sao từ Tây Lương lẻn vào Đại Cẩm, ừ, một hồi chúng ta sẽ đem vài cái Hắc y nhân ra, để bọn hắn chỉ Đường cho chúng ta đi.”
“Điểm ấy ta đã sớm nghĩ đến, cũng cho người đến đại lao nghiêm hỏi, đích thật là có một ám đạo như vậy, nhưng hiện tại đã bị đại quân Tây Lương trông coi, người Tây Lương muốn đi tự nhiên là dễ dàng, nhưng chúng ta muốn đi vào thì rất khó khăn, biện pháp này không thể thực hiện được đâu.” Lãnh Hoa Đình lập tức tạt cho Bạch Thịnh Vũ một gáo nước lạnh, không chút nào khách khí dập tắt ý nghĩ của hắn.
Bạch Thịnh Vũ cũng không nhụt chí, lại gõ cây quạt trầm tư, a Khiêm ở một bên nhìn thấy không kiên nhẫn, thật lâu mới lạnh lùng nói: “Vương gia không phải đã từng đi qua Tây Lương sao? Còn có, Trung Lâm thúc cũng là đi qua đi lại vài lần rồi, chút ít độc dược thuốc mê gì đấy của Tây Lương, ông đều tinh thông như vậy, lại hiểu được thuật dịch dung, không bằng đem Trung Lâm thúc cùng lên đường, trên đường đi cũng có thể giúp chúng ta bớt bị người ta độc chết.”
Lãnh Hoa Đình nghe xong đi qua vỗ bả vai Bạch Thịnh Vũ nói: “Tam tỷ phu, ngươi nói một tràng cũng không có một câu hữu dụng như A Khiêm, Trung Lâm thúc sẽ là người dẫn đường tốt nhất, chỉ là, ông cũng khá lớn tuổi, sợ là chịu không nổi rét lạnh điên cuồng như vậy, việc này phải hỏi qua ý kiến Trung Lâm thúc mới được.”
Bạch Thịnh Vũ cũng không phản bác lại, cười đối với Lãnh Khiêm nói: “A Khiêm không mở miệng thì thôi, mở miệng là bỗng nhiên nổi tiếng ah ah ah.”
Lãnh Khiêm đối với hắn liếc mắt, mặt lạnh đi ra cửa, Bạch Thịnh Vũ chỉ vào bóng lưng hắn đi ra ngoài, nói với Lãnh Hoa Đình: “Ta mới nói có một lời khoa trương tí xíu ah, hắn vì cái gì mà vẫn luôn trưng ra bộ mặt cứng ngắc như vậy ah.”
Lãnh Hoa Đình đi đến bên cạnh địa đồ nghiên cứu, vừa nhìn vừa nói: “Ngươi xem A Khiêm là người ngu sao, cái gì gọi là vừa nói lời liền bỗng nhiên nổi tiếng, ngươi rõ ràng là đang mắng hắn là mỏ quạ ah.”
Bạch Thịnh Vũ nghe được muốn nhảy dựng lên, chỉ vào Lãnh Hoa Đình nói: “Hãm hại, đây tuyệt đối là hãm hại, Tiểu Đình ngươi hãm hại ta…”
“Không tin chờ a khiêm trở về rồi, ta tự mình giúp ngươi hỏi hắn một chút có phải thế không?” Lãnh Hoa Đình đầu cũng không ngẩng lên, tiếp tục xem địa đồ, Bạch Thịnh Vũ nghe xong lời này của hắn liền lập tức ngậm miệng, không nói gì nữa.
Một hồi a Khiêm tìm Trung Lâm thúc đến, Bạch Thịnh Vũ lập tức thân mật giữ chặt tay Trung Lâm thúc nói: “Trung Lâm thúc, ngài thể cốt còn cường tráng nha, không sợ lạnh nha, đi xa nhà có lẽ không có vấn đề gì nha.” Trung Lâm thúc một bên không hiểu được, không khỏi nhìn về phía Lãnh Hoa Đình cầu cứu, Lãnh Hoa Đình bất đắc dĩ giận liếc Bạch Thịnh Vũ, cung kính đối với Trung Lâm thúc nói rõ sự tình muốn mời ông đi Tây Lương.
Kết quả Trung Lâm thúc nghe xong, đôi mắt vốn đục ngầu lập tức trở nên sáng lạng, trong mắt tinh quang lập loè, đối với Lãnh Hoa Đình hành lễ nói: “Tạ Nhị gia để mắt nô tài, nô tài sẽ đem hết toàn lực giúp Nhị gia hoàn thành việc này.”
Lãnh Hoa Đình bước lên phía trước cung kính đỡ lấy Trung Lâm thúc, vui mừng nói: “Ta sớm đã nghĩ đến cái này, chính là sợ ngài lớn tuổi, chịu không nổi đường xa lặn lội thiếu thốn đủ điều, ngài muốn hay không suy nghĩ thêm một lát nữa.”
Trung Lâm thúc con mắt có chút ẩm ướt, hắn là nô tài cả nhà sống trong vương phủ, từ trước đến nay chủ tử bọn họ đối với hắn chính là gọi đến hét đi, nhưng theo Nhị gia liền có cảm giác khác hẳn, phu nhân là người tùy ý, đối với bọn hạ nhân cho tới bây giờ cũng không có ngăn cách, đối đãi với Trương ma ma lão bà của hắn như trưởng bối, ngay tiếp theo Nhị gia đối với hắn cũng rất tôn trọng, các nô tài có khi cả đời là không cầu vinh hoa phú quý, nhất là nô tài từ nhỏ đã ở trong phủ, sở cầu cả đời cũng không quá nhiều ngoài việc người khác đối với hắn có hai chữ tôn nghiêm, mà vợ chồng Nhị gia liền cho bọn hắn tôn nghiêm, cho nên, hắn nguyện ý vì Nhị gia xông pha khói lửa, dù là bỏ đi cái mạng già này lão cũng cam tâm, huống chi, việc này còn có thể ra sức vì nước, Trung Lâm thúc thực chất tự tôn cùng ngạo khí bên trong đều bị kích lên.
“Nhị gia, lão nô thể cốt còn rất cường tráng, đi vài chuyến Tây Lương cũng không có vấn đề gì, hơn nữa, lão nô ở Tây Lương cũng còn chút chuyện cá nhân chưa giải quyết xong, đang nghĩ còn sống thì phải đi một chuyến đó, tạ Nhị gia cho lão nô cơ hội này.” Trung Lâm thúc lại muốn hành lễ, Lãnh Hoa Đình làm sao mà còn để cho ông làm tiếp được, đem Bạch Thịnh Vũ tới, và Trung Lâm thúc cùng một chỗ xem địa đồ.
Trung Lâm thúc quả nhiên dựa vào trí nhớ đã tìm được một con đường bí mật đi thông qua cảnh nội Tây Lương, vì vậy, trước khi đại quân xuất hành, Trung Lâm thúc, Bạch Thịnh Vũ còn có Lãnh Khiêm mang theo nhóm cao thủ ăn mặc thành thương nhân xuất phát hướng đến biên cảnh Tây Lương.
Lại nói Cẩm Nương trở về vương phủ, tới tiểu viện của Vương phi ngồi một hồi, đem tình hình Lãnh Hoa Đường mà nàng nhìn thấy được trong ngục kể lại cho Vương phi, Vương phi nghe xong thở than một trận, đối với sự si tình của Thượng Quan Mai cũng có chút bất đắc dĩ, phân phó Ngọc Bích chiếu cố mẹ con Thượng Quan Mai nhiều hơn.
Mặt khác thật đúng là không có biện pháp giúp rồi, dù sao chuyện tình cảm, không phải dăm ba câu có thể nói được rõ ràng, rất nhiều đau xót, chỉ có thời gian mới có thể chữa lành, đời người trăm năm, thời gian không phải qua quá dài, bi thương cũng tốt, ưa thích vui mừng cũng thế, bất quá đều là trải nghiệm, đem hết thảy mọi thứ đã qua xem như đi dạo phong cảnh mà thôi, nhưng đạo lý thì nghĩ như vậy, thực tế nếu rơi xuống đầu mình, lại có bao nhiêu người có thể chấp nhận, mà nghĩ thông suốt?
Cẩm Nương nghĩ đến Thượng Quan Mai thì thở dài, nhưng thở dài lại thở dài, đồng tình lại không có, bởi vì rất nhiều chuyện luôn có nguyên nhân và kết quả, trồng cái cây gì thì sẽ hái được quả như vậy, lúc trước nếu không phải Thượng Quan Mai quá mức coi trọng thân phận Giản Thân Vương thế tử phi, chịu hảo hảo tìm một người thiệt tình thương yêu mình, có lẽ, đã không có đau khổ cùng bi thương như ngày hôm nay, càng không có thống khổ của hiện tại. Cho nên nói, vạn pháp đều có duyên, sinh ra làm người, tận lực làm một người tốt, mọi thứ không thể cưỡng cầu, là của mình, liền là của mình, ngàn vạn chớ có nghĩ muốn đem đồ vật của người khác chiếm làm của mình.
Trở lại trong phòng, Dương ca nhi lại đói bụng gào khóc, mặt Tú cô đã đen như đáy nồi rồi, Cẩm Nương vừa vào nhà, nàng liền phàn nàn: “Sớm nói phải mời bá vú đến, phu nhân ah, Dương ca nhi đã bảy tám tháng rồi, sữa của ngươi, căn bản là cung cấp không đủ, hắn lại ăn nhiều, thật đáng thương, chỉ một canh giờ không được cho ăn, liền đói bụng đến nổi khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch cả rồi.”
Cẩm Nương nghe xong cũng không dám nói nhiều, ôm Dương ca nhi vào trong ngực cho hắn bú, Trương ma ma liền nói: “Nếu không thì nấu chút cháo loãng, bên trong băm chút ít thịt lại đánh thêm trứng gà vào, Dương ca nhi có lẽ sẽ ăn.”
Thứ Nữ Thứ Nữ - Bất Du Vịnh Tiểu Ngư