Books - the best antidote against the marsh-gas of boredom and vacuity.

George Steiner

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 196 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 841 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:56:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 159
oàn bộ mặt mũi của Lục hoàng tử đều trở nên trắng bệch, giận dữ xông tới trước vị tướng lĩnh mang mũ bạc kia nói: “Các ngươi...... tính kế ta sao?”
Tướng lãnh mang mũ bạc Lãnh Hoa Đình anh tuấn chĩa kiếm hướng về phía thống lĩnh Vũ Lâm quân, quay đầu lại khinh miệt liếc mắt Lục hoàng tử một cái, âm thanh lạnh lùng nói: “Sao ngươi không nói chính bản thân ngươi lòng lang dạ thú, tâm hoài bất quỹ, lại muốn trách người khác tính kế mình, hừ, ngươi đây là tự tìm đường chết, trách không được người khác.”
Dứt lời, cổ tay vừa lật, một kiếm hướng về phía bả vai tên thống lĩnh Vũ Lâm quân kia, tên thống lĩnh Vũ Lâm quân kia căn bản không phải là đối thủ của Lãnh Hoa Đình, vốn hắn nghĩ thừa dịp lúc Lãnh Hoa Đình mở miệng nói chuyện với Lục Hoàng Tử, muốn lén lút ra chiêu, lại không nghĩ rằng, một chiêu vô dụng, bị đối phương đâm trúng vai trái, liên tục mấy chiêu qua đi, lại lần lượt thất bại, vai trái bị thương, khiến cho hắn mất đi ý chí chiến đấu.
Hắn lại liếc mắt một cái ở trong điện, chỉ thấy binh sĩ của hắn mang vào quả thật đã cố gắng hết sức mà chiến đấu, không ít người ở chính giữa đã ngã xuống đất, cũng không ít người vung đao tiến lên, nhưng quả thật những chiếc nỏ bắn tên toàn chọn những góc xảo quyệt, căn bản rất khó lòng phòng bị, phiền toái nhất chính là, các quân sĩ này một tay cầm tên nỏ, tay kia thì cầm đao, không bắn tên liền vung đao lên chém người, độ cường hãn của đao pháp tuy đơn giản, nhưng rất thực dụng, cơ hồ một đao là một người, trong lòng thống lĩnh Vũ Lâm quân cảm thấy càng chán nản, thời cơ thuận tiện sẽ rút lui, bên ngoài còn có không ít thuộc hạ của hắn, có lẽ, trước chạy đi rồi nói sau.
Nhưng Lãnh Hoa Đình làm sao lại có thể để cho hắn chạy thoát chứ? Lại ra vài sát chiêu, đâm trúng vào đùi phải của hắn, hắn nửa quỳ xuống đất, chỉ có thể nhấc tay dùng đao chắn ngang để chống đỡ, Lãnh Hoa Đình giống như một con mèo bắt lấy chuột chơi đùa cùng tên thống lĩnh Vũ Lâm quân kia, quả thật rất kiên nhẫn, tên thống lĩnh Vũ Lâm quân thật sự chịu không nổi, lớn tiếng nói: “Lãnh đại nhân, ngài thân là Trung Thư Lệnh đại thần, cũng không quyền lãnh binh, lại vô cớ dẫn quân tiến cung đình, ngài rõ ràng chính là muốn tạo phản.”
Một bên Lục hoàng tử nghe vậy nhãn tình sáng lên, lấy ra trường kiếm bên hông, nhắm thẳng vào Lãnh Hoa Đình nói: “Lâm đại nhân nói đúng vậy, Lãnh đại nhân là một quan văn, lại mang theo một đội quân riêng tiến vào thư phòng, chính xác nghi ngờ là tạo phản, phụ hoàng, rõ ràng chính là ngươi tính kế độc hại, bản điện hạ mới vừa rồi chỉ là cùng phụ hoàng nói mấy câu mà thôi......”
Lãnh Hoa Đình nghe Lục hoàng tử cùng thống lĩnh Vũ Lâm quân Lâm đại nhân kẻ xướng người họa cùng nhau nói xấu mình, không khỏi phá lên cười, một người đơn độc mà tranh đấu cùng hai người rất dễ dàng, hơn nữa, trong điện lúc hắn suất lĩnh quân đội đương nhiên đã không chế được cục diện, hắn cũng lười chơi đùa với Lâm đại nhân, thanh kiếm vung lên, một kiếm đâm trúng vào một chân khác của Lâm đại nhân, Lâm đại nhân khó khăn chống đỡ, ngã xuống, vài tên binh sĩ lập tức tiến lên đi đến trói hắn đứng dậy.
Lục hoàng tử vừa đánh vừa lui, thấy Lâm đại nhân bị bắt, trong lòng lại càng sốt ruột, nhưng mà dù sao mình cũng là hoàng tử, Lãnh Hoa Đình có bản lĩnh như thế nào đi nữa, cũng không dám một mình mà giết hắn, liền chuyển thân mình hướng về phía sau khẽ lật, lui ra chiến đoàn, thu kiếm, xoay người chạy ra ngoài điện.
Trong lòng Lãnh Hoa Đình biết hắn đương nhiên là đi tìm Lưu phi nương nương, hắn hiện giờ không rảnh đuổi theo, thu kiếm, đưa tay đến trước mũi hoàng thượng kiểm tra, cảm giác vẫn còn hơi thở, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhíu mi, nói với bọn thái giám đang co rúm ở một bên: “Nhanh nâng hoàng thượng lên trên giường đi, mời ngự y đến đây.”
Lục hoàng tử chạy ra khỏi thư phòng, lại nhìn thấy phía sau không có người đuổi theo, tuy rằng kinh ngạc, nhưng cũng không bất chấp nhiều như vậy, hắn hiện tại quan trọng hơn là phải chạy trốn đến trong điện của Lưu phi nương nương để được bảo vệ, lúc trước khi ra tay với hoàng thượng hắn đã gặp qua Lưu phi nương nương một lần, cùng mẫu phi nói chuyện kỹ lưỡng, hắn đi động thủ với hoàng thượng, mà Lưu phi đi điều động binh lực Vũ Lâm quân cùng Cửu Môn Đề Đốc, đồng thời phát lệnh đến đại doanh Tây Sơn, điều đại quân lại đây vây quanh phủ thái tử, khống chế thái tử.
Nhưng nếu toàn bộ chuẩn bị đều thỏa đáng thì cần thời gian hai ba ngày, cũng may lúc Cẩm Nương cho hắn độc châm đã nói qua, độc phát vừa lúc cần phải ba ngày, đúng lúc phù hợp yêu cầu của hắn, cho nên, hắn mới thừa dịp không có ai lúc hoàng thượng phấn khởi, mạo hiểm mà xuống tay.
Nhưng hắn lại không nghĩ rằng, người đàn bà kia, lại lừa gạt hắn, vừa mới đem độc châm đâm xuyên vào da của hoàng thượng, hoàng thượng liền gục xuống đất, hắn lập tức hiểu được, bản thân đã trúng kế, hơn nữa, vẫn là do thái tử gây ra rồi đổ tội lên người hắn, điều này làm cho hắn tức giận không kiềm chế được, nhưng hắn càng biết, lúc này cần nhất chính là sự bình tĩnh, sự việc đã phát sinh, làm sao có thể cứu mình mới là quan trọng nhất, hắn quyết không muốn bị thái tử nhốt vào địa ngục như vậy, hắn còn có ý chí mạnh mẽ, còn có giấc mộng của bản thân, cũng có dục vọng cần phải thực hiện, cho nên, hắn lúc này nhanh chóng đi tìm người cứu mạng cuối cùng, một tay chủ đạo trong chuyện này chính là Lưu phi, vị mẫu thân tâm cơ thâm trầm kia của hắn.
Biết rõ, lúc này Lưu phi sợ cũng bị đánh đến trở tay không kịp, tình huống cũng có thể rất nguy cấp, nhưng hắn vẫn còn muốn đi gặp bà, là do chính bà buộc hắn đi đến bước này, từ nhỏ, Lưu phi liền dạy cho hắn suy nghĩ là phải đạt được ngôi vị hoàng đế, mọi chuyện đều để cho hắn tranh đấu cùng thái tử, tuy rằng, hắn không thích, nhưng vẫn bị Lưu phi đứng phía sau giúp đỡ, phải cướp đoạt long ỷ đến cho hắn.
Nếu như nói đây là giấc mộng của hắn, không bằng nói, là giấc mộng của Lưu phi, mẫu phi của hắn, lòng hiếu thắng của bà rất mạnh, dục vọng kiểm soát quyền lực cùng tư lợi cực cao, bà không cho phép nữ nhân khác so với bà mạnh hơn, so với bà hạnh phúc hơn, mà vị nữ nhân tài trí hơn người như hoàng hậu bà đấu tranh cả đời cũng đành hết cách, cho nên, bà liền đem hi vọng đặt trên người nhi tử của mình......
Một đường chạy như điên, cuối cùng tới chỗ của Lưu phi, ở Trường Xuân cung, đã thấy bên ngoài lạnh lùng yên ắng, ngay cả những cung nữ ngày thường canh giữ ở bên ngoài điện cũng rất ít, khiến cho hắn cảm thấy kỳ lạ chính là chỗ Càn Thanh Cung đang chém giết kịch liệt như vậy, hậu cung lại là một nơi thanh tĩnh, một chút giống như cũng chưa từng xảy ra chuyện gì, một bộ dạng đầy kinh hoàng hỗn loạn, hơn nữa, những việc nặng nhọc ngày thường đều do bọn thái giám tự tay mình làm, hắn vội vàng tăng tốc bước chân hướng về phía điện Lưu phi chạy đi.
Nhưng khi đi vào trong cung, lại không nhìn thấy bóng dáng của Lưu phi nương nương, những cung nữ ngày thường đều đi theo mẫu phi cũng không gặp, trong lòng hắn căng thẳng, liền bắt lấy một tiểu cung nữ đang quét dọn hỏi: “Nương nương đâu, người đã đi nơi nào?”
Tiểu cung nữ bị bộ dạng sốt ruột của hắn dọa đến sợ hãi, lui vai về phía sau một lúc sau mới nói: “Hồi...... hồi bẩm...... Điện hạ, nô tỳ...... Không biết, nô tỳ chỉ thấy nương nương mang người đi ra khỏi Trường Xuân cung, nhưng không biết đi nơi nào.”
Lục hoàng tử nghe thấy nhẹ nhàng thở ra, là tự mình Lưu phi ra ngoài, chỉ cần không phải bị bắt là tốt rồi, nhưng mà, tình hình nguy cấp như vậy, bà đi nơi nào?
Hoàng thượng gặp chuyện không may chưa đến một khắc, người liền đúng lúc phái Vũ Lâm quân tới cứu trợ chính mình, liền nói rõ rằng, người đương nhiên đã có chuẩn bị, đã như thế, vì sao trước đó người không tự nói với mình? Mà hiện giờ bản thân hắn lâm vào tình cảnh nguy cấp, bà lại đi nơi nào chứ?
Nhất thời trong lòng càng cảm thấy bực mình, nhìn vào cung điện rộng lớn, hắn lảo đảo đi ra khỏi Trường Xuân cung, ngửa đầu nhìn lên bầu trời xanh, một cỗ cô tịch thê lương như quấn lấy toàn thân, đột nhiên hắn cảm thấy mọi chuyện không có ý nghĩa, làm một vị hoàng tử tốt không làm, không nên có ảo tưởng không thực tế như vậy, không nên vì thực hiện dục vọng của Lưu phi mà làm những chuyện vô dụng, kết quả là, chiếc ghế kia không đạt được, sợ là chỉ còn thân bại danh liệt, kết cục lại bị mất mạng.
Tùy tiện đi đến phía sau cung, cũng không biết đi bao lâu, trên đường lại gặp cung nữ, phát hiện bọn họ đều rất bối rối, hành trang cầm trong tay, bộ dạng giống như đi trốn nạn, nhìn thấy hắn, đều lui tránh ra.
Hắn đột nhiên vừa nâng đầu, lại phát hiện bản thân đang trên đường đi đến chỗ hoàng hậu nương nương, trong lòng không khỏi một trận tự giễu, hồi còn nhỏ hắn rất hâm mộ thái tử có mẫu thân là một vị hoàng hậu, suy nghĩ rằng thái tử sở dĩ có thể trở thành thái tử, đơn giản là do mẫu thân của hắn là hoàng hậu, cho nên, không cần phải cố gắng mà trả giá nhiều như vậy, đi tranh thủ làm vui lòng phụ hoàng, thiên hạ này cũng là của hắn.
Hơn nữa, cho tới bây giờ hoàng hậu nương nương cũng sẽ không giống như Lưu phi nương nương, trách móc thái tử nặng nề, ngẫu nhiên hắn cũng có thể nhìn thấy, hoàng hậu đối với thái tử ôn hòa thân cận, không giống mẫu phi của hắn, đối đãi với hắn giống như một sủng vật thuần dưỡng bên người, lúc nghe lời người, liền sờ đầu hắn hai cái, nếu có chút phản kháng, liền nghiêm khắc khiển trách, thậm chí, tùy ý mà mắng chửi.
Hắn hết sức lấy làm kỳ lạ, đi tới cửa trước mắt, thật không ngờ mình tại sao lại muốn chạy trốn đi, nhưng mà lại chạy đến Khôn Ninh cung, càng đến gần, tim của hắn đột nhiên lại hưng phấn lên, bởi vì bên ngoài Khôn Ninh cung lại vây đầy các binh sĩ của Vũ Lâm quân, nhìn thấy binh lực kia, đúng là so sánh với một phần cứu mình trong thư phòng nhiều hơn rất nhiều.
Lục hoàng tử vừa tức giận, liền nhanh chóng đi vào trong Khôn Ninh Cung, thủ vệ Vũ Lâm quân nhìn thấy là hắn, cũng không ngăn cản, hắn rất nhanh liền vào trong điện, nhìn thấy tình hình như vậy, trong lòng ẩn ẩn lại có chút mong đợi, cảm giác hoảng sợ mới vừa rồi lập tức biến mất, nhìn thấy chính giữa Khôn Ninh cung vài ma ma tổng quản cùng cung nữ đều bị quân sĩ không chế, trong lòng cũng có hơn vài phần nắm chắc, bước vào tẩm điện của hoàng hậu, quả nhiên liền nhìn thấy Lưu phi đang đứng trong cung của hoàng hậu, đi theo bên người nàng, là phó thống lĩnh Vũ Lâm quân.
Hoàng hậu ngồi ngay ngắn ở phía trên chính vị, trên mặt cũng không xuất hiện sự kinh hoảng sợ hãi, ánh mắt uy nghiêm đoan trang, vẻ mặt nghiêm nghị, lạnh lùng nhìn Lưu phi đứng ở trước mặt nàng.
“Tỷ tỷ quả nhiên vẫn tốt như vậy, thật can đảm, tới lúc này rồi mà miệng vẫn không vội không hoảng hốt, có lẽ, chỉ sợ là có cách tự cứu mình đi.” Lưu phi cười đến mức dịu dàng đáng yêu, cao ngạo mà khinh miệt nhìn hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu bên môi cũng di động ý cười, chậm rãi bưng tách trà lên, mở nắp trà nhẹ nhàng trượt nói: “Thời gian còn sớm, ngươi làm gì phải nóng vội như vậy, ngồi xuống, bồi ai gia uống một chén đi, đều tranh đấu qua vài chục năm rồi, ngươi không biết mệt sao? Nghỉ ngơi một chút đi.”
Lưu phi không quen khi nhìn thấy bộ dạng không quan tâm thắng thua kia của hoàng hậu, mặc kệ gặp phải bao nhiêu phong ba bão táp, nàng đều có thể lạnh lùng trấn định mà ứng phó, điều này làm sự tức giận của Lưu phi không biết phải trút vào đâu, đột nhiên đi ra phía trước, duỗi tay ra, đoạt đi chén trà trong tay hoàng hậu.
Hoàng hậu tiện tay liền bưng chén trà giội về phía nàng, nhất thời bị giội làm ặt Lưu phi dính đầy nước trà, cũng may trà này cũng đã được pha lâu, cũng không nóng cho lắm, nhưng khiến cho trên mặt của Lưu phi ướt sũng nhỏ từng giọt xuống đất, nhìn rất chật vật.
“Ngươi nghĩ mình là người nào vậy, đồ trong tay ai gia ngươi cũng dám đoạt?” Hoàng hậu cười lạnh nói.
Lưu phi tức giận đến môi trắng bệch, cũng bất chấp nước trà trên mặt, giương tay lên liền tát một cái về phía mặt của hoàng hậu, nhưng rất nhanh, tay nàng đã một bàn tay lớn nắm chặt không thể động đậy, Lưu phi tập trung nhìn vào, thì ra là một vị thái giám thân cận bên người hoàng hậu, Lý công công im lặng không rên lên một tiếng, Lưu phi không khỏi giận dữ quát: “Ngươi tên cẩu nô tài kia, có khẩu khí như vậy, thế nhưng còn dám mạo phạm bổn cung?”
Lý công công đưa tay giương lên, bỏ tay Lưu phi ra, nhấp miệng, nhưng vẫn không nói một lời đứng sang bên người của hoàng hậu.
Lưu phi thối lui về sau vài bước mới đứng vững, không khỏi càng tức giận, quát to: “Người đâu, trước đem tên thái giám này mang ra ngoài đánh chết cho ta, nhìn xem hắn còn dám cáo mượn oai hùm hay không.”
Lập tức có hai gã quân sĩ tiến lên muốn bắt Lý công công, nhưng mà Lý công công cũng là cao thủ thâm tàng bất lộ, hai người kia vừa mới giơ tay ra, giống như là đụng phải một tấm thép to lớn, tay còn chưa chạm vào quần áo của Lý công công, người đã bị đánh trở về, căn bản là không thể đến gần được thân thể của ông.
Đứng ở bên người Lưu phi nương nương là tên phó thống lĩnh Vũ Lâm quân nhìn thấy ánh mắt như đông cứng lại, trên mặt đều có chút trắng bệch, trách không được hoàng hậu có thể trấn định tự nhiên như vậy, thì ra, bên người của bà có võ lâm cao thủ như vậy, mới vừa rồi nếu Lý công công không thủ hạ lưu tình, thì cổ tay ngọc ngà của Lưu phi, chỉ sợ đã bị chặt đứt ở đây rồi, vậy mà còn không thấy ông ta ra tay như thế nào, tên phó thống lĩnh cảm thấy như có một cỗ áp lực đang uy hiếp về phía mình, hắn không khỏi thối lui hai bước, bảo trì một chút khoảng cách với Lưu phi.
Lục hoàng tử thấy một màn như vậy, chân mày cũng nhíu chặt lại, đi đến bên người Lưu phi kêu một tiếng: “Mẫu phi.”
Lưu phi vốn không đánh được hoàng hậu, ngược lại còn bị Lý công công nắm cổ tay đến phát đau liền cảm thấy buồn bực, một lát nhìn thấy Lục hoàng tử đi vào điện, không khỏi chấn động trong lòng hỏi: “Thất bại rồi sao?”
Lục hoàng tử bị nàng hỏi với sắc mặt thất vọng liền cảm thấy buồn bã, bên môi dẫn theo tia trào phúng nói: “Mẫu phi đã sớm dự đoán được có phải hay không?”
Trong mắt Lưu phi liền lộ ra một tia thất vọng cùng xem thường, quát Lục hoàng tử: “Tên Lãnh Hoa Đình kia chỉ là một tên tàn phế, cho dù thân thể tốt thì sao, có thể cố gắng tới đâu, con bằng lòng để hắn giết sao? Mẫu phi phái người đi cứu con vậy người đâu?”
“Lâm đại nhân đã bị Lãnh Hoa Đình bắt sống, nhi tử thật vất vả mới thoát ra, mẫu phi, người quá coi thường bản lãnh của hắn, nhi tử căn bản là đánh không lại hắn.” Lục hoàng tử tức giận nhìn Lưu phi, nghe ngữ khí của bà, tựa hồ đã suy đoán được thời gian phát độc ngay tại chỗ, nhưng mà nàng không nhắc nhở hắn, còn khiến ình đi mạo hiểm xuống tay với hoàng thượng, thật không biết trong lòng của bà suy nghĩ cái gì?
Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, bà bức vua thoái vị, cho dù thành công, ngôi vị kia cũng sẽ để cho hắn không phải sao, nếu như mới vừa rồi thật sự hắn bị Lãnh Hoa Đình khống chế, bà còn có người nào để thừa kế ngôi vị chứ? Chẳng lẽ, bà là một nữ nhân, sao có thể ngồi trên long ỷ được chứ?
“Hừ, nếu ta nói toàn bộ cho con, lấy tính cách yếu đuối của con, làm sao dám ra tay động thủ? Chỉ cần hắn còn tại vị, các ngươi ai cũng không thành công, thời điểm này hắn đang thiếu ngân lượng, vừa đúng lúc để con tặng một số tiền lớn như vậy, hắn tất nhiên sẽ mất cảnh giác, bổn cung làm sao có thể buông tha ột cơ hội tốt như vậy.” Lưu phi cười lạnh nói với Lục hoàng tử.
Lục hoàng tử trong lòng càng thêm tức giận, quát Lưu phi: “Cho dù như thế, nếu mới vừa rồi con bị Lãnh Hoa Đình giết chết, mọi chuyện người làm, còn ý nghĩa nữa sao? Người có từng lo lắng qua an nguy của con sao?”
“Hừ, hắn sẽ không giết con, cho dù có lộ chân tướng, cũng sẽ đem con bắt ngồi lên, chỉ là, bổn cung cũng hiếu kỳ, hắn làm sao lại có thể bỏ qua cho con?” Đang lúc cái mũi Lưu phi khẽ hừ một tiếng, lập tức lại cảm thấy kỳ quái, như là đang hỏi Lục hoàng tử, hoặc như là tự hỏi mình.
“Người sẽ không sợ hắn bắt con đến uy hiếp người sao?” Ngữ khí của Lục hoàng tử càng thêm phẫn nộ, thì ra, quả thật cái gì bà cũng đều đã tính tới rồi, lúc đó bà có từng xem hắn là con trai của bà không, chẳng lẽ hắn cũng chỉ là công cụ để nàng lợi dụng thôi sao?
“Hắn uy hiếp được ta sao? Cho dù con bị hắn bắt, bổn cung cũng có biện pháp cứu con ra, huống chi, bổn cung cũng nghĩ rằng, con không đến mức vô dụng đến tình trạng này, bản thân mình còn không bảo vệ được, con dựa vào cái gì mà đi lên ngôi vị cao nhất kia? Còn nữa, mẫu phi lại không ngờ rằng, ngay cả Vũ Lâm quân cũng không chịu được một đòn như thế, thế mà lại bị vài tên binh lính lỗ mãng càn quấy kia bắt được.”
Sự khinh thường trong mắt Lưu phi ngày càng sâu, quay đầu, không muốn lại nhìn thấy Lục hoàng tử, lại nói: “Con nếu đã đến đây, tốt nhất nên tránh bên người của bổn cung đi, xem bổn cung làm sao đối phó với nữ nhân này, nàng thế nhưng không phải luôn khen nhi tử của mình hiếu thảo sao, bổn cung thật muốn nhìn, trong lúc giữa tính mạng của nàng cùng ngôi vị hoàng đế, thì thái tử điện hạ, sẽ chọn bên nào đây.”
Hoàng hậu vẫn lẳng lặng nghe cuộc nói chuyện của Lưu phi, trong lòng đối với tình thế bên ngoài cũng có chút hiểu biết, ít nhất, hiện giờ hoàng thượng đã trúng độc, bất tỉnh nhân sự, đó là chuyện không thể nghi ngờ, nói cách khác, sự việc đã thành công một nửa, nhưng mà, hoàng hậu cũng không dự đoán được Lưu phi có nhiều chiêu như vậy, ngay cả con trai của mình cũng không chiếu cố, trước tiên lại nghĩ phải khống chế mình, chiêu này...... Thật đúng là âm độc, hiện giờ nhìn xem thái tử cùng Lãnh Hoa Đình có thể nhanh chóng khống chế được cục diện này hay không, trước tiên tạm thời bà nên kéo dài thời gian.
Lưu phi khiển trách Lục hoàng tử xong, ngược lại nhìn về phía Lý công công, nhìn thấy hắn bình tĩnh, cảm giác giống như bất động, trong mắt lệ quang chợt lóe, quát to: “Người đâu, bắn tên, giết chết tên thái giám nàycho ta.”
Lục hoàng tử nghe thấy hoảng sợ, vội hỏi: “Mẫu phi, bắn tên sẽ bắn chết hoàng hậu mất. Người điên rồi sao?”
Lưu phi nghe vậy khó thở, trở tay cho Lục Hoàng tử một cái tát mắng: “Ngu xuẩn, ngươi câm miệng cho bổn cung, cút sang một bên.”
Lục hoàng tử bị đánh cảm thấy vừa tức giận vừa xấu hổ, oán hận trừng mắt nhìn Lưu phi một cái, không thèm nhắc lại.
Tên phó thống lĩnh kia ngược lại vô cùng trung thành với Lưu phi, không nói hai lời, vung tay lên, rất nhiều cung thủ liền đi ra sắp xếp theo hai bên đại điện, mà Lưu phi lại thối lui qua một bên, để phòng không may.
Sắc mặt hoàng hậu rốt cuộc đã có sự biến hóa, cái trán trơn bóng tinh tế toát mồ hôi, thủ đoạn của Lưu phi quả nhiên không giống bình thường, lúc này, là thời gian khảo nghiệm lòng người, Lý công công tuy rằng đối với mình trung thành, nhưng không ai có thể biết được khi tính mạng bị giam giữ, hắn sẽ chọn lựa cái gì, xem cung tiễn thủ hai bên có ít nhất không dưới trăm người, trăm mũi tên cùng nhau bắn về phía này, hắn phải tự bảo vệ mình còn phải bảo vệ bà, sợ là khó có thể lưỡng toàn hai bên...... Vốn trong lòng của Lưu phi không nghĩ muốn giết, nàng chỉ là muốn mượn việc này để giết Lý công công, khiến ình mất điểm dựa mà thôi.
Vừa nâng đôi mắt lên, quả nhiên nhìn thấy hai tay của Lý công công siết chặt lại, sắc mặt cũng rất trầm trọng, ngữ khí của hoàng hậu không khỏi than nhỏ một tiếng, nói với Lý công công: “Ngươi nếu có cách, liền tự trốn đi.”
Lý công công nghe vậy ngẩn ra, trong mắt nước mắt nổi lên, thân thể đang cúi xuống cũng đứng thẳng lên, cười nhạt nói: “Lão nô đều đã đến tuổi này, lại là người tàn tạ đến thế này, dù cho có thể chạy thoát, có thể đi nơi nào được? Không bằng vẫn ở nơi này hầu hạ nương nương, có thể hầu hạ bao lâu thì bao lâu, giúp nương nương giải sầu, lão nô bằng bất cứ giá nào cũng sẽ không rời bỏ sinh mệnh của mình, cũng sẽ không khiến ũi tên có thể chạm vào thân thể người.”
Nói xong, liền nhấc chân lên, đi đến phía trước hoàng hậu, dùng thân hình không mấy cao lớn của mình đem hoàng hậu chắn phía sau, trong tay vung phất trần lên, lạnh nhạt nhìn Lưu phi, cười nói: “Mưu kế của Lưu phi nương nương quả nhiên rất tốt, chỉ, lão nô cũng là người thích ăn mềm không thích ăn cứng, cho dù chết, cũng muốn che chở chủ tử thoát thân.”
Mà một vài cung nữ cùng thái giám đứng hai bên thấy Lý công công như vậy, trên mặt dường như cũng lộ ra vẻ không sợ chết, không hẹn mà cùng đi đến bên người của hoàng hậu, đem hoàng hậu bảo hộ bên trong thật chặt chẽ, nếu quả thật hướng về phía này, bọn họ, chính là lá chắn ngăn chặn mũi tên, có lẽ chắn không được bao lâu, nhưng có thể tạm thời ngăn được thì ngăn.
Trong cung có đảo chính, từ trước đến nay nhóm người đáng thương nhất chính là các cung nữ, cho dù lúc này không bị tên bắn chết, một khi Lưu phi thành công, người trong cung hoàng hậu đừng người nào nghĩ có thể giữ được mạng, rất nhiều cung nhân đã nhìn thấy nhiều lần, tự nhiên sẽ nghĩ thông suốt việc này, lúc này là thời điểm đánh cuộc, bằng hình ảnh trung thành của mình để cho hoàng hậu nhìn thấy, nếu còn mệnh sống, nếu thái tử thắng lợi, bản thân bọn họ là người có công cứu giá, tương lai, địa vị ở trong cung so với hiện tại sẽ cao hơn gấp trăm lần rồi.
Lưu phi nghe vậy nghiến răng nghiến lợi, không nghĩ tới người bên cạnh hoàng hậu lại trung thành như thế, thế nhưng lại lấy cái chết để bảo vệ hoàng hậu, tức giận trong lòng nàng tăng lên, vốn chỉ muốn đe dọa hoàng hậu, trong lòng cảm thấy như bị chặn ngang, tay liền vung xuống: “Bắn tên!”
Nhất thời những mũi tên cùng nhau bay về phía này, gây ra âm thanh vèo vèo, hướng về phía Lý công công cùng cung nữ mà bắn đến, liền lập tức có hai gã cung nữ hét lên rồi ngã gục xuống, Lý công công tùy ý vung phất trần trong tay lên giống như một họa bút phẩy mực bay bổng, tên sắp đến, nhưng lại đem thân mình cùng hoàng hậu tạo thành một cái lồng không có kẽ hở, quả thật là không có mũi tên nào có thể gây tổn thương cho hắn cùng hoàng hậu.
Một vòng tên bắn xuống, chỉ giết chết vài cung nữ, nhưng bức tường người vây quanh bảo vệ bên người hoàng hậu đã ngã xuống phân nửa, còn lại những cung nữ cũng tự ý lùi bước chân lại, một lần nữa lại tạo thành một vòng, đem hoàng hậu bảo hộ bên trong, hoàng hậu từ ghế ngồi đứng lên, đem Lý công công kéo lại nói: “Lui qua một bên đi.”
Lý công công nghe vậy chấn động, hoảng nói: “Nương nương, nguy hiểm.”
“Không sao, nàng không dám giết ai gia đâu, chẳng qua nàng chỉ muốn dùng ai gia để uy hiếp thái tử thôi, các ngươi không cần hi sinh vô ích như vậy, nàng bắn tên, chỉ là muốn giết các ngươi, khiến cho ta mất đi sự bảo hộ, Lý Ám Đạt, ngươi đi đi.” Trong mắt hoàng hậu nước mắt cũng nổi lên, mắt nhìn thấy cung nữ nằm trên mặt đất máu chảy đầm đìa, thanh âm run rẩy nói với Lý công công.
Lý công công làm sao bằng lòng, trong lời nói của hoàng hậu làm cho nước mắt của lão già như hắn rơi xuống: “Lão nô cũng sẽ không đi.”
Hoàng hậu nghe vậy liền lo lắng, đột nhiên trừng mắt hắn một cái, Lý công công trong lòng giật mình, lại khóc càng lợi hại hơn, ý tứ của hoàng hậu hắn hiểu được, muốn hắn chạy đi để báo tin cho thái tử, nhưng mà, nơi này chỉ có bản thân hắn mới có bản lĩnh che chở cho hoàng hậu một phần, nếu chính mình cũng đi rồi...... Lưu phi cho dù không giết hoàng hậu, nhất định cũng sẽ lăng nhục bà, không được, đường đường hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, mẫu thân của thái tử, sao có thể để cho nữ nhân hèn hạ kia lăng nhục bà được? Hơn nữa, Lưu phi rất độc ác, trước kia để đối xử với các cung phi khác trong cung đều có thể sử dụng bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào, có một phi tử được hoàng thương ưu ái, cuối cùng lại bị nàng móc hai mắt, cắt mũi.
“Lão nô không đi, nương nương yên tâm, điện hạ rất nhanh sẽ tiến vào cứu hoàng hậu, lão nô chỉ cần chống đỡ lần nữa nửa khắc sẽ thành công thôi.” Lý công công lại đi đến trước mặt hoàng hậu, đem bà ngăn lại.
Hoàng hậu bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói với Lưu phi: “Ngươi chết tâm tư kia đi, ai gia cho dù có chết, cũng sẽ không cho ngươi đạt được mong muốn, đã không có ai gia, nhìn ngươi còn có lợi thế gì uy hiếp con ta.”
Lưu phi nghe vậy cười ha ha, nửa hình dạng giống như điên cuồng, sau một lúc lâu, nàng mới thu thanh âm lại, thâm độc oán hận nhìn hoàng hậu nói: “Dù cho không thể uy hiếp thì thế nào, bổn cung cùng ngươi tranh đấu đã qua vài chục năm, vẫn chưa thể đấu thắng ngươi, bổn cung ngày khác cho dù không thể làm thái hậu, cũng muốn giết ngươi, cho ngươi muốn cũng làm không được, ha ha ha, có thể khiến cho ngươi chết trong tay của bổn cung, đó cũng là chuyện thú vị nhất đời người.”
Lục hoàng tử cuối cùng cũng không thể nghe được nữa, có người mẫu thân như vậy, thiên hạ thật hiếm thấy, bà tranh đấu, không vì hắn dù chỉ một chút nào, còn hoàng hậu nhất định sẽ hi sinh vì thái tử, còn bà, rõ ràng có thể sẽ thắng lợi, nhưng vẫn muốn tranh đoạt, ở trong lòng của bà, chỉ cần tranh đoạt thắng hoàng hậu, là đủ rồi, làm sao còn để ý qua an nguy của hắn chứ?
Quả nhiên, Lưu phi nương nương tay vừa nâng lên, vừa muốn hạ lệnh bắn tên, Lục hoàng tử đột nhiên đem kiếm chỉa về phía bà, đem kiếm để ngang trước mặt bà.
Lưu phi kinh hãi, không thể tin được nhìn Lục hoàng tử quát: “Con điên rồi sao? Vậy mà đối với bổn cung xuống tay, bổn cung là mẫu thân của con.”
“Người cũng biết người là mẫu thân của con sao? Người có từng để ý đến lợi ích của con sao? Người giết hoàng hậu, đồng nghĩa với việc mang con vào đường chết, người muốn điên, nhưng con không muốn cùng người điên, hạ lệnh, sai người bắt hoàng hậu, nhưng không được làm tổn thương bà ta.” Lục hoàng tử xử dụng kiếm ép sát Lưu phi, cười lạnh nói.
Tình thế đột nhiên biến thành như vậy, sắc mặt hoàng hậu càng thêm trầm trọng lên, Lục hoàng tử kỳ thật so với Lưu phi còn khó đối phó hơn một chút, nếu không có Lưu phi ngày thường nắm chặt hắn, lúc này, hắn nhất định sẽ khó lòng nào mà trúng kế phạm phải sai lầm như vậy, hoàn hảo, mẫu tử hai người cũng không phải là đồng tâm, nếu bằng không, trận đấu tranh này phần thắng sẽ như thế nào, còn rất khó để dự đoán được.
Sắc mặt Lưu phi tức giận đến trắng bệch, gật đầu một cái với tên phó thống lĩnh Vũ Lâm quân kia, tên phó thống lĩnh Vũ Lâm quân liền tự mình đi qua đến chỗ Lý công công, đồng thời cùng so chiêu với Lý công công, lại có vài tên quân sĩ từ phía sau công kích tới, tình thế lập tức trở nên hỗn loạn, lúc này, bên ngoài rốt cục vang lên tiếng chém giết, binh khí va chạm, vang lên tiếng leng keng.
Lục hoàng tử trong lòng càng sốt ruột, bỏ lại Lưu phi liền chạy về phía hoàng hậu.
Lại nói Lãnh Hoa Đình, sau khi mang hoàng thượng sắp xếp ổn thỏa vốn nghĩ muốn mang binh sĩ đến bắt Lưu phi, rút kiếm đuổi theo Lục hoàng tử, liền bị những tướng sĩ ở phía sau gọi lại, ngoài cung Cửu Môn Đề Đốc đã dẫn binh tiến công vào bên trong, mà hắn cũng hiểu được, binh sĩ Vũ Lâm quân vừa rồi chỉ là một nhóm nhỏ, một nhóm lớn nhân mã khác không xuất hiện ở đây chắc hẳn đã nghĩ cách cứu viện cho Lục hoàng tử, đương nhiên trong đó đã có âm mưu ẩn nấp, dù sao trách nhiệm lớn nhất mà thái tử giao cho hắn chính là bảo vệ tốt nội cung, vây khốn Lưu phi cùng Lục hoàng tử, chờ đợi thái tử đem đội quân Tây Sơn đến đây, dốc hết sức kéo dài đến khi quân đội của thái tử đến, mọi chuyện về sau sẽ để hắn lo liệu.
Nếu một khi người của Cửu Môn Đề Đốc phủ tiến đến đây, thì thế cục càng khó có thể khống chế, Lưu phi đang cầm trong tay lệnh bài Tây Sơn đại doanh, đương nhiên Lưu phi cũng đã phái người đi điều binh, chờ thái tử từ Tây Sơn điều binh về đây, nhân mã của Lưu phi cũng đã theo đến, như vậy, một lát nữa trong hoàng cung sẽ gặp phải cảnh đại chiến, tiếp theo người dân trong kinh thành sẽ gặp tai ương.
Mà chỉ cần đem hoàng cung không chế được, nhân mã bên ngoài cũng sẽ có hành động thiếu suy nghĩ, cho nên, biết rõ Lưu phi ở trong cung vẫn còn có thể làm những việc xấu khác, nhưng hắn cũng chỉ có thể phân bố chút binh lực bảo vệ hoàng thượng cùng cung nhân, đây chính là nhân chứng chứng minh tội ác của Lục hoàng tử sau này, bản thân hắn thì dẫn đội ngũ ra ngoài cung, trước tiên phải chặn được đội ngũ của Cửu Môn Đề Đốc rồi nói sau.
Đội ngũ sắp xếp chỉnh tề, lại lao thẳng về phía hậu cung của hoàng hậu, quả nhiên Khôn Ninh cung đã bị bao vây, hắn không khỏi cảm thấy khẩn trương, một lòng tiên phong liều chết tiến thẳng vào hậu cung của hoàng hậu, vừa lúc nhìn thấy vài tên quân sĩ xuống tay với hoàng hậu, thuận tay đánh bay mấy mũi tên, đem Vũ Lâm quân đánh lui lại, lại điểm nhẹ mà bay lên, một kiếm hướng về phía sau lưng Lục hoàng tử đâm tới, quát to: “Hoàng hậu nương nương, vi thần cứu giá chậm trễ, xin thứ tội.”
Lục hoàng tử thiếu chút nữa đã bắt được hoàng hậu, ai ngờ Lãnh Hoa Đình từ trên không trung bay xuống, chỉ có thể quay kiếm về bảo vệ chính mình, bên kia Lý công công rốt cuộc nhìn thấy Lãnh Hoa Đình đã đến cứu người, lập tức tinh thần càng mạnh mẽ, xuống tay liền nhanh hơn rất nhiều, đánh nhau một trận, rất nhanh, Lãnh Hoa Đình liền đem một kiếm đâm trúng ngực phải của Lục hoàng tử, còn Lý công công cũng đánh một chưởng đem phó thống lĩnh Vũ Lâm quân đánh ngã xuống đất.
Mà cung tiễn thủ hai bên đại điện, cũng bị đội quân riêng do Lãnh Hoa Đình mang tới bắn chết, Lưu phi nương nương trước mắt nhìn thấy tình thế rất nhanh đã bị đảo ngược, bản thân cũng không thể tránh khỏi bị bắt, mà hoàng hậu lại bình yên vô sự, tức giận giống như một nữ nhân điên cuồng, không biết sống chết phóng về phía hoàng hậu.
Ánh mắt của Lý công công nhanh nhẹn, phất trần đảo qua, liền đem Lưu phi cuốn cao lên, lại vừa thu lại, đem Lưu phi nặng nề ngã xuống mặt đất, nhất thời, khiến cho Lưu phi rơi xuống không thể đứng dậy.
Mà Lục hoàng tử rốt cuộc cũng không liếc mắt nhìn bà ta một cái, che ngực phải lại, giả vờ tiến công muốn chạy trốn, Lãnh Hoa Đình trực tiếp dùng cổ tay đang cầm kiếm, đem kiếm để ngay cổ họng Lục hoàng tử, phân phó quân sĩ đem hai mẫu tử này trói lại.
Hoàng hậu rốt cục chuyển nguy hiểm thành an, vui mừng nhìn Lãnh Hoa Đình nói: “Tiểu Đình, ngươi tới thật đúng lúc, nếu không có ngươi, ai gia sợ là vĩnh viễn không thể nhìn tới ngươi cùng thái tử.”
Lãnh Hoa Đình tự mình quỳ gối xuống đất, hành đại lễ rồi nói: “Vi thần đến chậm, làm cho nương nương bị sợ hãi, xin nương nương trách phạt.”
Hoàng hậu tự mình đỡ Lãnh Hoa Đình đứng lên, hàm chứa ý cười nói: “Ai gia làm sao có thể trách phạt ngươi, ta cảm kích ngươi còn không kịp nữa là.”
Nói xong, lại đi về phía Lưu phi, đưa tay ra, liên tục quăng vào mặt nàng vài cái tát.
“Không phải muốn tranh đấu cả đời sao? Ngươi vẫn không thể nào đấu thắng ta, vừa nãy ngươi vẫn còn càn rỡ như vậy, nghĩ muốn đem ai gia vào chỗ chết, hiện giờ nằm trong tay ai gia, ngươi còn gì để nói?”
Vốn Lưu phi là nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần hai má bị đánh lập tức sưng đỏ lên, một bên năm dấu bàn tay, khóe miệng cũng thấm ra một tia máu, trong mắt vẻ oán độc càng sâu, vừa phun máu loãng trong miệng ra, bắn về phía hoàng hậu, vẻ mặt hoàng hậu chán ghét, ghét bỏ lui về phía sau vài bước, nói với Lý công công: “Nàng ngày thường đối xử với các cung nữ khác như thế nào, hôm nay ta cũng muốn để cho nàng ta nếm thử một chút, xem thủ đoạn từ tay mình sẽ ra sao, người đâu, đem dao mỏng đến đây, để ai gia phá hủy dung nhan của nàng ta một chút, không phải nàng ta tự cho rằng dung mạo của mình là xinh đẹp nhất sao, ai gia thật muốn nhìn xem, sau khi vẽ lên mặt của nàng chín chín tám mươi mốt vết dao, nàng có thể xinh đẹp thế nào.”
Lưu phi nghe thấy quá sợ hãi, một nữ nhân nếu mất đi dung mạo xinh đẹp của mình, chuyện đó quả thật sống không bằng chết, ánh mắt nàng lộ ra vẻ tuyệt vọng, trong lòng hiểu rõ hận ý của hoàng hậu đối với mình quá sâu, nhưng mà dung mạo bị phá hủy coi như là tiện nghi cho bản thân đi...... Quay đầu nhìn thấy Lãnh Hoa Đình đứng một bên giống như đang xem kịch vui, giọng nói nhanh chóng trở nên dịu dàng nói: “Đình nhi, ta là dì của con, từ nhỏ, dì hiểu rõ con nhất, con tại sao lại có thể giúp đỡ người ngoài đến bắt nạt dì?”
Lãnh Hoa Đình lần nữa giống như không nghe thấy lời nói của hạng người vô sỉ này, lắc đầu nói: “Dì? Bà còn nhớ rõ bà là dì của ta, năm ta mười hai tuổi, hạ độc ta cũng có phần của dì đi, cố ý cùng nhị thúc của ta tính kế, khơi mào mâu thuẫn giữa mẫu thân cùng phụ thân của ta, lại lừa gạt người đến cung điện của bà rất lâu, còn ở trước mặt mẫu thân ta cũng không có nói nửa lời hay về phụ vương, khiến cho người tức giận không chịu hồi phủ, để cho người khác có cơ hội, thừa dịp này hạ độc ta, đây là chuyện mà người dì yêu thương ta làm cho ta sao?”
Lưu phi nghe xong ánh mắt buồn bảã, trả lời: “Chuyện này không có thật, ta từ trước đến nay yêu thương mẫu thân của con nhất, làm sao có thể tính kế mà hãm hại hai người? Con đừng nghe người khác nói bậy.”
Lãnh Hoa Đình nghe xong liền ngửa mặt lên trời cười, đi về phía trước từng bước, đến sát nhìn nói với Lưu phi: “Được, cho dù việc năm đó ta khó tìm được nhân chứng chứng minh bà, vậy bà xuống tay với thê tử của ta ở Giang Nam thì giải thích như thế nào? Cùng người Tây Lương liên thủ, đem mìn chôn ở biệt viện Giang Nam của ta, thiếu chút nữa đem nương tử của ta cùng thái tử chôn sống, cái này lại giải thích như thế nào?”
Lưu phi nghe thấy trên mặt biến xanh một chút, sự sợ hãi trong mắt ngày càng tăng lên, không nghĩ tới, chuyện này đã bị Lãnh Hoa Đình điều tra ra mình, nhưng mà, bà ta rất tin tưởng đây chỉ là sự nghi ngờ của Lãnh Hoa Đình, lại ôm một đường hi vọng cuối cùng nói: “Cho dù con không thích dì, cũng không thể nói xấu dì như vậy, sao dì có thể cấu kết với người Tây Lương mà hãm hại con, đó là do người Tây Lương châm ngòi ly gián.”
“Vậy bà ra lệnh cho Lưu ma ma cho người ra tay lúc nương tử của ta sinh thì sao, thiếu chút nữa là hại chết nương tử cùng Dương ca nhi của ta vậy chuyện đó thì tính sao? Bà đừng lần nữa không chịu thừa nhận, Lưu ma ma đang bị ta nhốt vào trong phòng tối ở Giản Thân vương phủ, nhưng mà bà ta lại là con chó trung thành nhất của bà, bà sẽ chắc không phải không nhớ rõ bà ta đâu nhỉ?” Ánh mắt Lãnh Hoa Đình lạnh lẽo, vừa nghĩ đến nữ nhân trước mặt này lại có sáu phần tương tự giống như mẫu thân vậy mà …lại nhiều lần hãm hại hắn cùng người thân của hắn, trong lòng liền xuất hiện lửa giận, hận không thể tự tay khoét tâm của bà ta ra, nhìn xem nó vẫn còn màu đỏ hay đã là màu đen.
Lưu phi nghe thấy trừng mắt cứng họng, buột miệng nói: “Lưu ma ma...... Bà ta...... Bà ta không phải bị các ngươi độc chết rồi sao? Sao lại......”
“Rốt cục cũng thừa nhận rồi sao? Hừ, nếu độc chết bà ta thì sao còn nhân chứng chứng minh người đàn bà ác độc như bà chứ?” Lãnh Hoa Đình khinh thường nhìn bà ta một cái, quay đầu đi, chắp tay nói với hoàng hậu nương nương: “Nương nương, người vạn lần không cần hạ thủ lưu tình, vi thần, không có người dì độc ác như vậy, người muốn làm sao trừng phạt bà ta, cứ việc không cần khách khí, chỉ cần lưu lại một hơi thở là được, vi thần còn muốn để cho nương tử đến xem kết cục cuối cùng của bà ta sẽ như thế nào. Để cho nàng xả cơn tức cũng tốt.”
Hoàng hậu nghe xong gật gật đầu, cười nói: “Tiểu Đình cứ việc yên tâm, ai gia nhất định sẽ làm cho nàng ta sống không bằng chết, nếu chết như vậy, không phải tiện nghi cho nàng ta sao?” Vẫy tay một cái, quả nhiên có thái giám bưng một khay nhỏ lại đây, trên bề mặt còn đặt một con dao mỏng, đó là dụng cụ cắt chuyên dùng để thiến thái giám do tịnh phòng đặc biệt chuẩn bị, vô cùng sắc bén, Lưu phi nương nương nhìn thấy sợ hãi tim gan như muốn nứt ra, quay đầu lại nhìn về phía con trai của mình, Lục hoàng tử.
Lục hoàng tử bản thân còn khó bảo toàn, trong lòng quả thật rất hoảng sợ, chỉ trông mong Lãnh Hoa Đình sẽ không đem tức giận trút lên người mình, làm sao còn quay đầu lại nhìn Lưu phi nữa, còn nữa, hắn đối với Lưu phi đã thất vọng đến cực hạn, nếu không phải nàng chỉ biết lo cho bản thân mình, biết rõ là bị tính kế còn mạo hiểm mà hành động, bản thân hắn cũng sẽ không rơi vào kết cục như hiện thời, hiện giờ hắn đối với Lưu phi chỉ còn hận ý.
Lưu phi bị người đè lại hết mức, tiểu thái giám cầm dao trên mặt mang một tia cười thỏa mãn, tiểu dao này từng một nhát biến hắn từ một nam nhân bình thường trở thành thái giám, hiện giờ rốt cuộc cũng có thể dùng một ít lên người của chủ nhân, khiến cho hắn hưng phấn không thôi, khi xuống tay, ôn nhu khuyên nhủ: “Nương nương đừng sợ, rất nhanh thôi, một dao đi xuống, cũng không đau, thủ pháp của nô tài vô cùng kỹ càng.”
Chỉ nghe một tiếng thét chói tai, Lãnh Hoa Đình quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy trên mặt Lưu phi đã bị tên thái giám kia tước đi một khối da, bộ dạng dữ tợn đến đáng sợ, hình phạt tàn khốc như vậy, hắn lại lười nhìn, xoay người nói với hoàng hậu: “Nương nương mời người di giá đến Càn Thanh cung, nhưng mà hoàng thượng đang hôn mê, mong rằng nương nương chiếu cố nhiều hơn, vi thần muốn đến tường thành để đốc chiến.”
Hoàng hậu gật gật đầu, thái giám tiếp tục thi hình với Lưu phi, còn Lục hoàng tử đương nhiên bị quân sĩ mang đi, lúc gần đi hoàng hậu nói: “Thực hiện xong hình phạt đem tiện nhân này ném vào lãnh cung đi, mỗi ngày cho nàng cơm thừa, không được để nàng chết đói.”
Đi đến bên ngoài, Lãnh Hoa Đình cảm thấy khó hiểu, hỏi hoàng hậu: “Dù sao Lưu phi cũng là người của hậu cung, sao có thể có bãn lĩnh lớn như vậy, khiến cho thống lĩnh Vũ Lâm quân cùng Cửu Môn Đề Đốc đều nghe lệnh của nàng?”
Hoàng hậu nghe xong thở dài nói: “Thủ đoạn của nàng rất inh, lại giỏi về tâm kế, càng giỏi về...... Dụ dỗ mê hoặc lòng người, mấy người kia trước kia thống lĩnh Vũ Lâm quân từng có sự giao hảo với nàng...... Ai gia cũng từng nhắc nhở qua với hoàng thượng, nhưng chung quy lúc đó hoàng thượng muốn nàng áp chế ai gia, chỉ cho rằng ai gia bôi nhọ vu oan cho nàng, cho nên, cũng khiến cho nàng có thể đạt thành sự việc, về phần Cửu Môn Đề Đốc, ai gia cũng không rõ nội tình trong đó, có lẽ, chỉ có chính nàng ta mới biết.”
Lúc này, ngoài cung một trận đánh nhau rung trời, có quân sĩ báo lại, nói thái tử điện hạ dẫn binh cần vương đến đây, Cửu Môn Đề Đốc nhìn thấy thái tử đến, đã bỏ vũ khí xuống, đưa tay chịu trói.
Chuyện xảy ra như vậy, một lát sau cuối cùng trong cung cũng bình ổn xuống, thái tử cưỡi ngựa tiến vào cung, ở bên ngoài cung xuống ngựa, chạy như điên vào Càn Thanh cung, vừa nhìn thấy hoàng thượng nằm hôn mê ở trên long sàng, liền thất thanh khóc nức nở lên, Lưu thái y đang bắt mạch cho hoàng thượng, sau một lúc lâu, hắn mới khuyên thái tử nói: “Loại độc này sẽ không tổn hại đến thân thể, sau khi qua đi hoàng thượng sẽ tỉnh lại, thái tử điện hạ cũng không cần quá đau thương.”
Đứng ở một bên hoàng hậu cùng Lãnh Hoa Đình nghe thấy thân thể như cứng lại, nói cái gì vậy, một chút nữa hoàng thượng có thể tỉnh lại, vậy hết thảy công sức không phải uổng phí sao?
Thái tử khóc vì hoàng thượng trái lại đều xuất phát từ nội tâm, nhưng vừa nghe thấy hoàng thượng sẽ tỉnh lại, trong lòng lại chấn động, một chút nữa nếu hoàng thượng tỉnh lại, vẫn cố chấp giống như ban đầu, không phải Đại Cẩm lần nữa sẽ gặp nguy hiểm sao, hắn cảm thấy sốt ruột, liền hỏi nói: “Không biết một lát, là bao lâu?” Sao cũng phải chờ đến khi đánh bại người Tây Lương tỉnh lại mới tốt.
Lưu y đang không nhanh không chậm sờ sờ râu mép của ông ta, nhíu mày nói: “Không lâu đâu, nhưng mà chắc cũng phải ba đến năm năm.”
Lãnh Hoa Đình thiếu chút nữa đã bị lời nói của ông ta làm ắc nghẹn, Lưu thái y này, luôn không phân biệt tình huống mà đùa giỡn người, trong tình cảnh khẩn trương như thế, sao ông ta có thể nói ra lời khiến người khác cảm thấy bất lực như vậy?
Thái tử nghe thấy cũng là dở khóc dở cười, lại không thể làm gì Lưu thái y, chỉ có thể lấy mắt trừng ông ta, Lưu thái y kê đơn thuốc, nói với thái tử: “Ai, mới vừa rồi vi thần muốn nói rõ tình hình bên trong, bệnh này, thân mình đích xác là không có thương đích, nhưng sẽ biến thành hồ đồ, đầu óc sẽ bị tổn thương, ba năm năm năm, sau khi tỉnh lại, cũng không thể khôi phục sự sáng suốt như ban đầu, điện hạ vẫn nên sớm tính toán thật tốt, quốc không thể một ngày không có vua.”
Chân mày thái tử trở nên căng thẳng, nhìn về phía Lãnh Hoa Đình, Lãnh Hoa Đình hơi nâng chân mày lên, cười quay về nhìn hắn, ý chính là, chính người lo liệu đi.
Trong lòng hắn cảm thấy nhớ nhà, thời gian ra ngoài cũng lâu rồi, Cẩm Nương ở nhà chắc chắn sẽ rất lo lắng, chuyện trong cung đã xử lý xong, hắn phải quay về với thê tử cùng nhi tử nha.
Vừa chắp tay, đang muốn cáo từ, lúc này, có cung nữ báo lại, nói là Cung Thân vương đang chờ ở ngoài, có việc cầu kiến thái tử điện hạ.
Thái tử nghe thấy giật mình, trong cung xảy ra đảo chính, theo quy củ ngày trước, Cung Thân vương không có dã tâm với quyền thế đều giả vờ câm điếc, chờ đến khi tình huống ổn định mới xuất hiện, sao mới chỉ một lát, vị Cung Thân vương vô cùng ổn trọng không màng đến thế sự kia lại đến đây, là tới thể hiện sự trung thành sao?
Truyền lệnh để cho Cung Thân vương tiến vào, lão Cung Thân vương vừa vào cửa liền quỳ xuống hành lễ, thái tử bước lên phía trước nâng ông dậy nói: “Lão thúc gia, người đến đây là có chuyện gì?”
Vẻ mặt Cung Thân vương gia xấu hổ, không được tự nhiên nhìn Lãnh Hoa Đình liếc mắt một cái, tròng mắt buông xuống, sau một lúc lâu mới nói: “Bẩm điện hạ, thế tử Giản Thân vương Lãnh Hoa Đường mới vừa rồi đã bị người ngoài cướp đi.”
Thứ Nữ Thứ Nữ - Bất Du Vịnh Tiểu Ngư