Books had instant replay long before televised sports.

Bern Williams

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 196 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 841 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:56:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 144
dit: Funny1107
Cẩm nương cảm giác thân thể lúc này đã nhẹ nhàng đi rất nhiều, phút chốc sau khi cục cưng ra đời, toàn thân nàng trở nên vô cùng nhẹ nhàng, căn bản khi được làm mẫu thân, đầu tiên là phải chịu thống khổ như vậy, sau khi chịu thống khổ đến một lúc nào đó, khi một sinh mệnh mới ra đời là một điều vô cùng hạnh phúc.
Sau khi hài tử ra đời, Trương ma ma cùng Tú cô hai người vô cùng vui mừng, nhìn thấy việc này làm cho hai bà rơi lệ, bà đỡ nâng hài tử lên, cầm lấy cây kéo, trong lòng Trương ma ma liền khẩn trương, đem hài tử nhanh chóng đoạt đi, làm cho bà mụ một phen giật mình, cười nói: “Cuống rốn còn chưa có cắt bỏ, ma ma không cần sốt ruột.”
Trương ma ma dĩ nhiên hiểu rõ phải cắt cái rốn cho hài tử, nhưng quá trình vừa rồi đã làm cho bà một phen hoảng sợ rồi, trên thực tế nếu không phải nhờ bà ôm lấy bà đỡ này, hơn nữa sau khi ôm bà đỡ xong, hài tử quả nhiên có thể lập tức thuận lợi mà sinh ra, điều này làm cho bà không khỏi nghi ngờ nhìn về phía bà đỡ, lúc thấy bà mụ cầm kéo, Trương ma ma liền trở nên hoảng sợ, hài tử mới ra đời, chỉ cần cắt sai vị trí, sẽ làm bị thương hài tử.
“Ta ôm, để bà cắt được rồi.” Trương ma ma nhìn bà mụ mà nói ra.
Tú cô đang giúp Cẩm Nương lau mồ hôi, thấy hài tử được Trương ma ma ôm vào trong lòng, còn không yên tâm, không khỏi trở nên sốt ruột, vội vàng buông khăn bông ra đi lấy vải bông sạch sẽ lại đây.
Bà đỡ lập tức liếc nhìn Trương ma ma, bà đã rất quen thuộc với việc cắt rốn của hài tử, tay kia của bà đem cuống rốn của Cẩm Nương quấn trên đầu ngón tay, nhưng không có kéo ra bên ngoài, khuôn mặt của hài tử đã tím lại, nhất định không cất tiếng khóc, Trương ma ma nhìn thấy sốt ruột, từ chân của hài tử, đánh hắn một cái, hài tử rốt cục cũng lớn tiếng mà khóc lên, âm thanh thanh thuý vang vọng toàn bộ biệt viện.
… Tú cô đúng lúc cầm một cái bao vải đi đến, phối hợp cùng Trương Ma Ma bao bọc hài tử lại, không ai chú ý đến phần nhao thai của Cẩm Nương còn chưa được cắt bỏ ra bên ngoài, sau khi Cẩm Nương sinh hài tử, cả người như trút được sức lực cuối cùng, đang mơ hồ chuẩn bị thiếp đi, đột nhiên cảm thấy vùng bụng một trận đau đớn, nàng hoảng sợ, khẽ ngẩng đầu lên nhìn, giống như thấy bà đỡ đang do dự, suy nghĩ việc gì đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay, trong lòng Cẩm Nương trở nên căng thẳng, khó khăn mà ngồi dậy, rốt cục cũng hiểu rõ nhao thai của mình chưa được cắt bỏ…
“Bà đỡ làm sao còn chưa cắt cuống rốn?” Cẩm nương tùy ý hỏi.
Bà mụ nghe thấy liền giật mình, trên mặt xuất hiện một tia xấu hổ cười cuồi, nhẹ tay dùng kéo, lập tức đem cuống rốn của Cẩm Nương tách ra, lại cầm lấy vải gạc đã được đun nấu sạch sẽ cho Cẩm Nương, cao hứng nói: “Chúc mừng phu nhân, người hạ sinh một quý tử.”
Sau khi Cẩm Nương nghe thấy tiếng khóc của hài tử, cuối cùng vì kiệt sức, nàng mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Tiếng khóc của hài tử vang vọng khắp biệt viện, Trương ma ma cũng không dỗ bé, cùng Tú Cô bao lại thật cẩn thận sau đó lập tức đi ra ngoài.
Lại nói đến Lãnh Hoa Đình ở bên ngoài lòng nóng như có lửa đốt, đẩy xe lăn đi tới đi lui, nghe thấy tiếng la thảm thiết của Cẩm Nương, cả người của hắn lúc đó đã sắp muốn điên rồi, mỗi âm thanh của nàng giống như đang lăng trì hắn, trong lòng như bị cắt thành từng mảnh, hắn đã mấy lần muốn tiến lên trước cửa phòng, muốn đạp cửa đi vào, đều bị vương phi gắt gao ngăn hắn lại:
“Con muốn làm gì, nữ nhân sinh làm sao có thể cho nam nhân bước vào được chứ? điều này không phải chỉ có là điềm xấu, mà đối với mẫu tử của Cẩm Nương cũng không tốt,nhất định sẽ có tai ương, nương ở bên ngoài, chính là sợ con không nhịn được, sẽ kích động, nữ nhân sinh con đều như vậy, con nên ngoan ngoãn ở bên ngoài là tốt rồi. Thái y đều ở đây, nếu quả thật khó sinh, Trương ma ma đã ra ngoài gọi người rồi.”
Lãnh Hoa Đình nghe xong đành phải quay trở về bên trong nội đường, gắt gao nhìn chăm chú vào cửa phòng, ánh mắt như sắp nhỏ máu ra vậy,nghe thấy tiếng la của Cẩm Nương càng ngày càng giảm đi, lòng của hắn càng ngày càng siết chặt, hai tay nắm mạnh vào tay cầm của xe lăn, các ngón tay đã trắng bệch, móng tay đều đâm sâu vào tay cầm của xe lăn, hắn hoàn toàn đều không để ý đến việc này, lúc này hắn giống như một người đã rơi vào một hồ nước thật sâu, chìm ngập trong cái hồ sâu đó, mấy lần đều không thể chạm chân xuống dưới đất, cũng không nhìn thấy được bờ bên cạnh, âm thanh Cẩm Nương ngày càng suy yếu, hô hấp của hắn ngày càng trở nên dồn dập, như là một người gần sắp chết đuối.
Ở một bên trong lòng Vương Phi cũng vô cùng sốt ruột, bà vẫn một mực trông coi bên cạnh Lãnh Hoa Đình, ở chính đường đi qua đi lại, Tứ Nhi cùng phong nhi hai người đều ở trong phòng, bản thân chuẩn bị cho Cẩm Nương nước ấm và khăn, còn có vải bông đã qua đun sôi, phải chuẩn bị thật tốt cho Cẩm Nương cùng hài tử dùng.
Vương phi không thể chờ đợi được nữa mà đi theo Ngọc Bích, Ngọc Bích nghe thấy tiếng la của Cẩm Nương, vô cùng hoảng sợ, Vương Phi từ trước nay đều là một người trầm ổn, thấy bà trở nên vội vàng, lập tức ở bên cạnh dìu bà, “Chủ tử đừng sốt ruột, thiếu phu nhân nhất định cát nhân thiên tướng, sẽ bình an mà sinh tiểu thiếu gia ra thôi.”
Vương phi nắm chặt tay của ngọc bích,nghe thấy lời nói của nàng, chỉ lẩm bẩm nói: “Đã qua vài canh giờ rồi, thái y nói, thai vị của Cẩm Nương rất ổn định mà, không phải là khó sinh chứ, làm sao tiếng la càng ngày càng yếu đi như vậy, ta không nghe thấy tiếng khóc của hài tử, ông trời phù hộ, ngàn vạn lần ẫu tử hai người bình an vô sự.”
Ngọc bích vừa nghe thấy vội vàng kéo bà đi, liếc nhìn Lãnh Hoa Đình, vương phi cũng vì sốt ruột, mà đã quên nhi tử của bà ở một bên càng nóng lòng hơn, đành phải hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, hai mẫu tử này cũng không bước vào phòng, nhưng so với bên trong còn sốt ruột hơn rất nhiều, đây quả là một việc vô cùng khó khăn, thống khổ…
Cuối cùng tiếng khóc thanh thuý của hài tử vang lên, tiếng khóc này, như cứu lấy hai người Lãnh Hoa Đình cùng Vương Phi, hai bàn tay của Vương phi vì vui mừng mà run rẩy, nhìn về phía Lãnh Hoa Đình: “Đình nhi, sinh, sinh, a.”
Lãnh Hoa Đình vừa nghe thấy tiếng khóc, cả người như đang bay bổng lên mây, thân thể nhẹ nhàng dựa vào xe lăn, đôi mắt chăm chú nhìn cửa phòng, một lúc sau, chỉ nghe thấy tiếng khóc của hài tử nhưng không thấy người đi ra, trong lòng của hắn lại bắt đầu sốt ruột, hô lớn: “Cẩm nương…” Sau khi sinh hài tử, hắn lại không nghe thấy tiếng của Cẩm Nương, lúc này hắn vô cùng lo lắng cho nàng.
Vương phi không kịp chờ đợi nữa, định để Ngọc Bích trông chừng Lãnh Hoa Đình, bản thân muốn ngay tức khắc đi vào trong phòng, lúc này cuối cùng Trương ma ma cũng đã ôm hài tử ra ngoài, đúng lúc gặp Vương Phi muốn đi vào, “Vương phi, là tiểu thiếu gia, nô tỳ chúc mừng vương phi, chúc mừng vương phi.”
Vương Phi liền ôm tiểu hài tử từ trong tay Trương ma ma, mở vải quấn ra nhìn, chỉ thấy tiểu tôn tôn của nhà mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên vì đã khóc một trận, trên đầu xuất hiện một vài cọng tóc, mắt phượng đang mở to, tò mò nhìn xung quanh, trên cái mũi nhỏ xuất hiện vài đốm màu trắng, giống như vết bớp khi sinh ra, cái miệng nhỏ lúc này đã ngừng khóc, lại như đang bĩu cái môi nhỏ nhắn của bé, chảy nước miếng, thỉnh thoảng còn thổi ra vài bọt khí, nhìn hài tử như một bản sao thu nhỏ của chính Lãnh Hoa Đình, thấy vậy trên vẻ mặt của Vương Phi xuất hiện sự vui mừng, trải qua vài canh giờ phải khẩn trương như lửa đốt lúc này khi thấy được tiểu tôn nhi của bà thì mọi chuyện đều không còn quan trọng nữa rồi.
Lãnh Hoa Đình cũng không ngoảnh lại nhìn hài tử của mình, thấy Trương ma ma đi ra, nhanh chóng đẩy xe lăn đi tới, khẩn trương hỏi: “Nương tử như thế nào rồi?”
Trương ma ma lúc này mới kịp phản ứng, chính bà cũng không nhìn thấy Thiếu phu nhân, chỉ muốn lập tức ôm tiểu thiếu gia đi ra ngoài mà thôi, chẳng qua có thể sinh hài tử thuận lợi như vậy, vừa rồi lại không chảy máu nhiều, dĩ nhiên sẽ không sao, liền cười nói: “Thiếu phu nhân bình an, thiếu gia yên tâm đi.”
Lãnh Hoa Đình muốn tiến vào phòng, Ngọc Bích thấy thế vội vàng ngăn hắn lại, “Thiếu gia, chờ một lát rồi hãy vào, ở trong mọi người đang thu dọn.”
Trương ma ma cũng phụ hoạ theo: “Đúng vậy, chờ lau xong người cho thiếu phu nhân, chờ ùi trong phòng tản đi một chút rồi người hãy vào.”
Lãnh Hoa Đình lúc này làm sao có thể chờ đợi được nữa chứ, lúc đầu hắn đã không được phép đi vào rồi, sợ chính mình sẽ làm tổn thương đến Cẩm Nương, giống như lời nói của Vương phi, hắn cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không giúp được Cẩm Nương, chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn Cẩm Nương một mình mà phải trải qua thống khổ như vậy, hắn chỉ biết lo lắng, càng ngày càng đau lòng cho nàng, dĩ nhiên nếu để cho Cẩm Nương thấy hắn thống khổ như vậy, ngược lại sẽ phân tâm, không bằng ở bên ngoài chờ đợi nàng, lúc này hắn đã không để ý bọn họ nữa, đẩy cửa ra, nhanh chóng bước vào.
Hai người Tú Cô cùng bà đỡ đang thu dọn đồ đạc, thấy Lãnh Hoa Đình bước vào, Tú cô khẽ giật mình, vội vàng chạy tới ngăn hắn lại: “Thiếu gia, người mau đi ra ngoài, những việc này người không được nhìn.”
Khuôn mặt Lãnh Hoa Đình trầm xuống, nương tử của hắn sao lại nhìn không được chứ, lại lần nữa tiếp tục tiến lên, Tú cô dùng hết sức ngăn hắn lại, giọng nói như cầu khẩn: “Người có thể quay lưng một chút được không, một chút là được. Thiếu phu nhân đã ngủ rồi, phu nhân đã rất mệt mỏi.”
Lãnh Hoa Đình nghe thấy lúc này mới thở dài một hơi, nửa người ngồi trên xe lăn, kiên quyết nhìn vào đôi mắt của Cẩm Nương xong mới xoay người lại.
Bà đỡ thấy bộ dạng khẩn trương của Lãnh Hoa Đình, đột nhiên thở dài một hơi, cầm khăn lau mồ hôi trên trán, động tác càng nhanh nhẹn hơn một chút, rất nhanh, bà tươi cười đến trước mặt Lãnh Hoa Đình, vén tay áo lên thi lễ nói: ” Chúc mừng đại nhân.”
Lãnh Hoa Đình nghe xong nhẹ gật đầu, xoay đầu lại, nói với bà đỡ: “Bà bà đã vất vả rồi, ra bên ngoài nhận thưởng đi.”
Bà đỡ nghe xong lập tức nói lời cảm tạ, rời khỏi phòng, Lãnh Hoa Đình liền đẩy xe lăn đến bên người của Cẩm Nương, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, nàng ngủ trông rất yên tĩnh, trong lòng của hắn cũng đã thoải mái hơn rất nhiều, nhẹ nhàng chơi đùa với mái tóc đang rối bời của nàng, nắm lấy bàn tay đặt bên ngoài chăn gấm lên, ôn nhu nói: “Nương tử, đã làm khổ nàng rồi.”
Cẩm nương thiếp đi cũng không mấy yên ổn, trong lòng cảm thấy làm mẫu thân thật hạnh phúc, làm cho thần sắc của nàng có chút phấn khởi, lại nghe thấy bên tai hình như có người đang nói chuyện, ngón tay liền động đậy, vừa mở mắt liền chạm vào ánh mắt con ngươi đầy thâm tình của Lãnh Hoa Đình, nhìn thấy trên trán hắn đầy mồ hôi, tinh thần vô cùng mệt mỏi, liền mỉm cười, “Chàng đã thấy cục cưng chứ? Có xinh đẹp không?”
“Cục cưng của chúng ta, nhất định là xinh đẹp.” Lãnh Hoa Đình khóe miệng cũng xuất hiện một tia cưng chìu nhìn nàng, kéo bàn tay của nàng ma sát thật nhẹ nhàng.
“Giống chàng hay là giống thiếp đây, nhất định lớn lên nếu giống chàng, cục cưng nhất định sẽ trở nên rất xinh đẹp.” Cẩm Nương sốt ruột, rất muốn nhìn thấy cục cưng, nhưng đưa mắt nhìn trong phòng, vẫn không tìm thấy cục cưng đâu cả.
“Giống nàng thì cũng rất xinh đẹp.” Lãnh Hoa Đình đem mặt tiến lại gần nàng, hôn xuống trên đôi má của nàng.
“Ta mới không cần, con của thiếp nhất định phải trở thành Tiểu Yêu nghiệt, mau mau, tướng công ôm cục cưng qua cho ta.” Cẩm nương vội vàng cầm tay Lãnh Hoa Đình nói
“Nương đã ôm cục cưng đi rồi, một hồi nữa sẽ để cho bà đỡ tắm rửa cho cục cưng…sau đó sẽ cho nàng nhìn.” Lãnh Hoa Đình cười cười điểm điểm vào cái mũi nhỏ nhắn của nàng.
“Không phải sau ba ngày mới tắm cho cục cưng sao? Làm sao vừa sinh ra đã đem đi tắm rửa rồi?” Cẩm Nương nghe thấy nghi ngờ, quay đầu suy nghĩ tắm rửa cho cục cưng cũng tốt, trên người cục cưng đều dính dịch thuỷ … Nhưng bà đỡ này, “Tướng công, bà đỡ có vấn đề.”
Cẩm nương đột nhiên cầm lấy tay của Lãnh Hoa Đình, đem đầu của hắn nâng lên, ghé vào tai hắn khẽ nói.
Lãnh Hoa Đình nghe thấy ngẩng người,lửa giận như xông thẳng lên não, trầm giọng hỏi: “Nàng nói lúc nãy có người ra tay với nàng?”
Cẩm nương nhẹ nhàng gật đầu, nàng cũng không chắc chắn, nhưng lại cảm giác có điều gì đó không đúng, trong lúc sắp sinh hài tử nàng cảm thấy được bà đỡ hình như đã động tay động chân, vì lúc đầu nàng hiểu mình không phải là người khó sinh, hài tử trong bụng cũng rất khỏe mạnh, lẽ ra đã sớm sinh mới đúng, nhưng lại bị chậm trễ như vậy, chỉ thiếu một chút đã hại hai mạng người rồi, thêm vào sau khi sinh, bà đỡ hình như vẫn như muốn động tay động chân vào việc cắt nhao thai cho nàng, phải biết rằng, nếu cắt nhao thai chỉ cần sai lệch thời gian thì tính mạng của người mẹ sẽ dễ dàng gặp nguy hiểm.
Lãnh Hoa Đình vô cùng tức giận khi nghe thấy việc này, không phải bà đỡ này hắn đã cho người điều tra rất kĩ càng rồi sao, bà là một người nổi tiếng ở Giang Hoa, giàu kinh nghiệm đỡ đẻ như vậy, trong viện tuy có thái y, nhưng những thái y này đều là nam nhân, đành phải ở ngoài chờ đợi, chỉ là lo lắng Cẩm Nương sẽ gặp nguy hiểm lúc sanh nở, lúc đó bọn họ sẽ lập tức đi vào mà cứu chữa, mà nếu có tiến vào cũng sẽ bị che chắn lại, rất bất tiện, cho nên, hắn mới cố ý mời bà đỡ đến, hắn còn muốn mời thêm nhiều người khác, nhưng nghe thấy vương phi nói, việc Cẩm Nương sinh hài tử là quan trọng nhất,có những người không đáng tin cậy, nên không thể dễ dàng để bọn họ có thể tiếp cận nàng, chỉ sợ sẽ có người động tay động chân, không nghĩ tới, ngàn lần đề phòng cũng không đề phòng được…
“Chuyện này ta nhất định sẽ giết bà ta.” Lãnh Hoa Đình lạnh giọng nói.
“Đừng, ta cũng không có chứng cứ, tướng công, chàng cũng không được giết người vô tội, ta cảm thấy trong chuyện này, thủ đoạn của bà ấy cũng không có ác ý, lúc sắp ra tay thiếp nhìn thấy bà ấy như đang do dự điều gì đó…” Cẩm nương nhíu mày nói, lúc nàng sắp sinh, rõ ràng nàng nhìn thấy trong ánh mắt của bà ta xuất hiện một tia đồng cảm, như đang nhìn thấy người gần sắp chết, trong ánh mắt ấy tồn tại một chút không đành lòng.
“Ta hiểu rồi.” Lãnh hoa đình nhíu mày nói.
Lúc này Lãnh Hoa Đường đã sớm trở về kinh thành, đáng nhẽ hắn đã rời đi lâu như vậy rồi, chắc chắn sẽ không biết Lãnh Hoa Đình sẽ mời một bà mụ về đây, trong thị trấn Giang Hoa này có rất nhiều bà mụ, cũng đều rất nổi tiếng, Lãnh Hoa Đình đã sớm huỷ đi thế lực của Giang Hoa Tri phủ tại thị trấn Giang Hoa này, tri phủ thì đã bị Thái Tử áp giải trở về kinh thành, Thế lực của Tây Lương ở Giang Hoa đã hoàn toàn bị tiêu diệt.
Cho dù Lãnh Hoa Đường muốn hại Cẩm Nương, chỉ sợ việc này cũng không còn nằm trong tầm kiểm soát của hắn, khả năng của hắn lúc này không thể với tới xa như vậy được, vì vậy rốt cuộc người đứng sau lưng là ai, ở kinh thành mình đã đắc tội với người nào, người nào muốn dồn thê nhi của mình vào chỗ chết?
Chẳng lẽ là Lục hoàng tử sao? Không đúng, người này là biểu đệ của hắn, từ trước đến nay quan hệ rất tốt, Lưu phi nương nương cùng vương phi cũng là tỷ muội tình thâm… Không có khả năng sẽ hại hắn, hơn nữa, bọn họ cũng đang ở rất xa…
Trong lúc nhất thời, Lãnh Hoa Đình quả thật cũng không suy nghĩ ra rốt cuộc người đứng sau là ai, Cẩm Nương cũng không biết, nàng cũng giống như Lãnh Hoa Đình, may mà bà đỡ này đã không ra tay, nhưng chỉ sợ về sau vẫn có người đứng sau điều khiển người khác hãm hại nàng, từ việc này có thể điều tra được vài chuyện.
Hai người đều trở nên trầm mặc, Cẩm Nương mơ màng muốn ngủ thiếp đi, sinh hài tử rất tốn sức, nàng vừa rồi chỉ vừa nhớ ra vấn đề của bà đỡ, lúc này lại được Lãnh Hoa Đình dịu dàng vuốt ve, nàng cảm thấy vô cùng yên bình, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Lãnh Hoa Đình nhẹ nhàng đi ra ngoài, chỉ còn Tú Cô ở lại bên cạnh Cẩm Nương, sau khi thiếu gia rời khỏi đây, bà nhịn không được cái mũi hồng lên, nước mắt cũng theo đó mà xuất hiện, vận mệnh của thiếu phu nhân rất tội nghiệp, đến khi sinh hài tử cũng gặp nguy hiểm như vậy, những người kia tại sao không để cho thiếu phu nhân của bọn họ được sống yên ổn chứ.
Nhất thời, bà lại nghĩ đến đứa con Hỉ Quý của mình, Hỉ Quý hôm nay đã đi theo Phú Quý thúc, đang kinh doanh cửa hàng của Cẩm Nương tại thành đông, hắn rất chịu khó học hỏi, rất được Phú Quý khen ngợi, nhưng lúc đó thiếu phu nhân đã chỉ hôn Lục Liễu sẽ làm con dâu của bà, nàng ta lại e ngại thân phận nô dịch của Hỉ Quý, mà sau khi đến Giang Nam Thiếu phu nhân cũng không còn để ý đến vấn đề này nữa, vì vậy bản thân hắn cũng chậm chạp không chịu thành thân, bà suốt ngày phàn nàn Hỉ Quý, bản thân cũng không thích, nhưng nghĩ lại nàng ta cũng từng giúp Thiếu phu nhân, chuyện này cũng do chính Thiếu phu nhân định đoạt, đành nhịn xuống.
Sau này chỉ khổ cho Hỉ Quý, Lục Liễu là một người tâm cơ, trong khi Hỉ Quý là một người vô cùng thiện lương, cả đời nếu hắn sống với một nữ nhân như vậy, chỉ sợ nàng ta sẽ khi dễ Hỉ Quý của bà, Tú cô đến đây đã mấy tháng, mấy lần đều muốn bàn việc này cùng Thiếu phu nhân, xem thử có huỷ bỏ hôn sự của hắn được hay không, nhưng xem ra thiếu phu nhân rất bận rộn, hơn nữa thiếu phu nhân khó có được thời gian yên ổn, bà cũng không muốn vì việc này mà phiền tới người.
Tú cô hôm nay đã nghĩ thông suốt, Hỉ Quý là con ruột, nhưng Thiếu phu nhân đối với nàng cũng không kém, so với con gái ruột chỉ cách một tầng bụng thôi, Thiếu phu nhân lại là người trọng tình nghĩa, biết ơn phải trả, lần trước mình mạng cứu nàng, sau này nàng liền càng lúc càng coi trọng mình, lúc không có ai thì ở trong ngực của mình làm nũng, để trong lòng Tú cô rất cảm động và thỏa mãn
Lãnh Hoa Đình đi ra ngoài, nhưng không thấy bóng dáng của Vương Phi cùng Ngọc Bích, ngay cả Trương ma ma cũng không thấy, hài tử của hắn,hắn cũng chưa được gặp mặt đây, đang ngạc nhiên thì cũng may lúc thấy Phong Nhi từ trong phòng đi ra ngoài, gặp Lãnh Hoa Đình đang nhìn xung quanh, liền cười nói: “Vương phi đã ôm tiểu thiếu gia đi về phía hậu viện.”
Lãnh Hoa Đình nghe thấy lời này đã hiểu rõ, lập tức đẩy xe lăn hướng về phòng của Vương Gia, quả nhiên vương phi cùng Trương ma ma đều ở trong phòng của Vương Gia, Vương gia đang dang cánh tay ra cẩn thận ôm lấy Tiểu tôn nhi của ông mà chơi đùa, vẻ mặt rất vui mừng, thỉnh thoảng còn quay sang nói với Vương Phi: “Nương tử, nàng xem tiểu tôn nhi đang phun bọt khí đây.”
“Ừ, tiểu gia hỏa này quả là rất nghịch ngợm, mới sinh ra, lập tức khóc đến khản cả giọng, lại không chịu ngủ, quả thật rất khác so với những hài tử khác.” Nụ cười của Vương Phi cũng sắp đến mang tai rồi, một bộ dáng dịu dàng lúc này trông thấy tiểu tôn nhi đã hoàn toàn biến mất, giống như một bà nội, sau khi thấy được tiểu tôn nhi trào đời thì vô cùng vui sướng, lời nói cũng không còn rõ ràng nữa, xem ra đối với bà cháu nội mình luôn luôn là tốt nhất, thông minh nhất.
Lãnh Hoa Đình đi tới hành lễ với Vương Gia, Vương gia lúc này cái gì cũng không muốn để ý, chỉ khẽ hừ một tiếng, tiếp tục nhìn cháu nội ở trong tả lót, trong mắt đã không còn tồn tại nhi tử gì đó của ông nữa, Lãnh Hoa Đình cũng không để ý, hắn cũng đi tới gần hài tử, muốn đem hài tử từ trong tay của Vương Gia ôm lấy, thấy vậy vương gia thu tay lại nói: “Con ôm cái gì, từ trước đến nay nam nhân ôm cháu không ôm con, ta là gia gia của bảo bối, nên ta phải ôm bảo bối. Con tránh ra một bên đi “
Lãnh hoa đình nghe được vẻ mặt đầy hắc tuyến, mong chờ mà nhìn vào cánh tay của vương gia, vương phi lập tức cười đẩy Vương Gia nói: “Đình nhi chưa được gặp bảo bối, chàng nhường nhịn một chút đi.”
Vương Gia nghe xong lúc này mới lưu luyến không rời hạ mình xuống, nhưng vẫn ôm tiểu tôn nhi không buông ra, chẳng qua ông chỉ muốn đem hài tử cho phụ thân hài tử nhìn mà thôi.
Cục cưng chơi đùa đã mệt mỏi, ngáp dài một hồi, kéo căn người trong vải quấn, bé giống như cảm thấy ở trong đây không thoải mái, lập tức lắc lắc cái cổ nhỏ, nhún vai, nhíu lông mày lại, há miệng, oa một tiếng khóc rống lên, Lãnh Hoa Đình nhìn thấy một khối nhỏ nhỏ đang mở to đôi mắt, đây là hài tử nhà mình sao? Là nhi tử Cẩm Nương vất vả mang thai mười tháng mới sinh ra được sao?
Trong lòng của hắn xuất hiện cảm giác rất lạ thường, cảm giác này rất không chân thực, hài tử này là nhi tử của hắn sao? Lãnh Hoa Đình đưa tay ra, hắn thật cẩn thận sờ xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, còn chưa đụng được, bé liền lớn tiếng khóc một tiếng hắn hoảng sợ lùi về sau, Vương Gia tức giận trừng mắt liếc hắn một cái nói: “Không phải nói phụ thân không thể ôm nhi tử sao, con xem đi, chưa đụng mà hài tử đã khóc lên là làm sao.”
Vương phi nghe xong không khỏi trừng mắt Vương Gia: ” Cục cưng chỉ đói bụng thôi, sao chàng có thể nói vậy, mắt của hài tử hiện giờ còn chưa thấy rõ ràng, hài tử vừa mời sinh ra, các giác quan còn chưa có đủ đâu.”
Vương Gia nghe xong cũng vội vàng, “Tiểu đình, nhũ mẫu đâu, mau gọi nhũ mẫu đến cho bảo bối ăn.”
“Cẩm nương nói nàng muốn tự mình cho hài tử ăn, điều này rất tốt cho hài tử, còn …còn có cái gì, có thể đề cao sức miễn dịch, đúng không, có phải là lời này không, tiểu Đình.” Vương phi tiếp nhận bảo bối, nói với Vương Gia.
“Ân, nương, Cẩm Nương nói cho cục cưng uống sữa của mẹ sẽ ít ngã bệnh hơn.” Lãnh Hoa Đình rốt cục cũng cơ hội ôm lấy cục cưng, trên mặt lộ ra nụ cười mừng rỡ, tay vừa chạm vào cục thịt nhỏ này, trong lòng lập tức mềm nhũng ra, hắn cảm thấy rất ngu ngốc, cẩn thận mà ôm lấy cục cưng, đẩy xe lăn đi ra bên ngoài, cũng không quay đầu nhìn lại, cất giọng nói với Vương Gia cùng vương phi: “Con sẽ đem cục cưng đi ăn.”
Vương phi ở phía sau hô lên: “Như vậy sao được, hay là tìm nhũ mẫu đi, bằng không, thân thể của Cẩm Nương làm sao có thể chịu nổi.”
Lãnh Hoa Đình cũng không để ý, trực tiếp đi ra khỏi phòng, Cẩm Nương đã nói, cho hài tử ăn đối với mẫu thân là chuyện đương nhiên, sẽ không tổn hại đến thân thể, huống chi ở trong cung được ăn ngon mặc đẹp như vậy, hắn làm sao nỡ để cho Cẩm Nương có thể tổn hại đến thân thể của mình được.
Lúc ôm cục cưng vào trong phòng, Cẩm Nương còn chưa tỉnh giấc, chẳng qua nghe thấy tiếng khóc của cục cưng, âm thanh đó giống như phá tan bầu không khí yên tĩnh, Cẩm Nương rất nhanh đã bị âm thanh này đánh thức, Lãnh Hoa Đình xin lỗi nàng một tiếng lại ôm cục cưng đến bên cạnh Cẩm Nương, cẩm nương vẫn còn buồn ngủ lật chăn lên, sau khi sinh lâu như vậy, lần đầu tiên thấy được cục cưng của mình, lập tức bị hấp dẫn bởi khuôn mặt yêu nghiệt của cục cưng, chẳng qua sau một hồi cục cưng khóc, đã nhắm mắt lại, cái miệng nhỏ nhắn giương lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng lên, nhưng lại không chảy một giọt nước mắt, cục cưng đã sử dụng toàn bộ khí lực mà khóc ra, như là đang kháng nghị người lớn đối xử rất không công bằng với cục cưng, sau khi được sinh ra, không có ai cho cục cưng ăn cái gì cả, rất đau khổ nha.
Cẩm Nương nhìn thấy nhi tử đã khóc kiệt sức, lại nhớ đến lúc vừa mới bước vào Vương Phủ, người nào đó động một tí đã khóc, mọi người nhìn thấy đều không đành lòng, cục cưng không hỗ là nhi tử của người nào đó, bộ dạng thì không cần nói rồi, e rằng tính cách cũng giống người nào đó bảy tám phần rồi, chẳng qua mẫu tử liền tâm, tiếng khóc của cục cưng làm cho nàng vô cùng đau lòng, ôm cục cưng vào trong ngực, cởi y phục ra cho cục cưng uống sữa.
Miệng của cục cưng bị đưa vào, cuối cùng cũng dừng khóc, từng ngụm từng ngụm hút lấy sữa, thân thể nhỏ nhắn co lại, lãnh hoa đình nhìn thấy rất đau lòng, ở bên cạnh vỗ lưng của cục cưng, Cẩm Nương đưa tay đánh hắn: “Đừng động vào con, sẽ làm cho con bị sặc.”
Ngoài phòng Trương Ma ma giữ bà đỡ lại dùng cơm, mọi người đã mệt mỏi vài canh giờ, quả thật rất đói bụng, Tú cô bưng chén canh gà đến phòng của Cẩm Nương, sau khi đem chén canh gà ăn hết, lập tức đem chén canh gà đặt xuống.
Vương phi cho bà đỡ một phong bì đỏ thẩm, bà mụ sau khi dùng cơm xong cũng nói lời từ biệt cùng Cẩm Nương, Cẩm Nương cái gì cũng không nói, ngược lại cũng đưa cho bà một cái phong bì, thấy vậy bà đỡ như có chút thẹn với lòng, trên vẻ mặt xuất hiện sự xấu hổ, đứng ở bên cạnh Cẩm Nương rất không tự nhiên, Cẩm Nương vỗ nhẹ lưng cục cưng, nhỏ giọng nói với bà đỡ: “bà cầm đi, bà là bà đỡ của hài tử nhà chúng ta nên được thưởng.”
Vẻ mặt của bà đỡ vô cùng xấu hổ, đành lui ra ngoài.
Trương ma ma đưa bà đi ra bên ngoài biệt viện, nhưng Trương ma ma cùng bà mụ vừa đi ra ngoài, bước chân của bà đỡ ngày càng nhanh hơn, giống như đang trốn chạy điều gì đó, hướng cửa biệt viện mà chạy đi, nhưng đi chưa được bao xa, lập tức liền bị một cung nữ ngăn lại: “Ma ma hình như đang có gì hoảng sợ sao? Không phải sợ người khác cướp đi phong bì của người chứ.”
Bà đỡ vừa nghe thấy âm thanh kia, thân thể mềm nhũng xuống, bàn tay đang run rẩy nói”Cô nương đang nói chuyện gì, đây là hoàng gia biệt uyển, ai dám làm chuyện tổn hại người khác chứ?”
“Ân, là như vậy sao, ma ma là một người lương thiện, không biết cầm hai phong bì này, trong lòng của bà không biết có chút xấu hổ nào không?” Nhìn cung nữ này trạc hai mươi tuổi, dung mạo như hoa, nhưng âm thanh nói chuyện vô cùng lạnh lẽo, nghe thấy lời này bà đỡ trở nên vô cùng kích động, đầu cũng không dám ngẩng lên, trong tay cầm lấy một phong bì lớn đưa cho vị cô nương này: “Cô nương xin nhận lấy, chẳng qua ta vì bất đắc dĩ mà thôi, vị phu nhân kia rất thông minh, ta đã bị bại lộ, chỉ có thể dừng tay.”
Vị cung nữ giống như không hiểu, cũng không nhận lấy phong bì từ tay của bà đợ, lại tiếp tục nói: “Lời này của ma ma ta không hiểu, ta chỉ cùng ngươi nói đùa chút thôi, nếu trong nhà ma ma còn có việc, vậy xin mời.”
Bà đỡ nghe thấy mặt nhăn rất chặt, vội vàng muốn nhấc chân đi ra ngoài, nhưng vừa đi đến chỗ hòn non bộ, sau lưng đột nhiên xuất hiện một người, cầm đao đâm vào sau lưng bà, lúc đó bà vốn không có cảm giác gì khác lạ, nhưng mắt thấy cái đao giống như sắp đâm trúng bản thân thì có người cầm kiếm ngăn cản tên giết người, người cầm đao hoảng sợ một trận, giương mắt nhìn qua, lập tức vẻ mặt trở nên tái nhợt, đã thấy A Khiêm tiến lên, lúc này, bà đỡ mới hồi phục tinh thần lại, nhìn cây đao sáng loáng ở phía sau, cả người lập tức ngã trên mặt đất.
Một ám vệ đè lên người cung nữ vừa ra tay,A Khiêm lại nói: “Thiếu gia, nên xử lý người này như thế nào?”
Lãnh Hoa Đình thản nhiên đẩy xe lăn từ phía sau hòn non bộ đi ra, nhìn thấy tên thị vị hành thích, cười lạnh nói: “giữ lại để điều tra, tốt nhất có thể đem chủ nhân của bọn họ nói ra.”
Cung nữ nghe xong lại cười lạnh nhìn Lãnh Hoa Đình: “Đại nhân, nơi này chính là biệt uyển hoàng gia, nô tỳ là người ở trong cung, các ngươi chỉ là người sống nhờ mà thôi, không có quyền thẩm vấn nô tỳ.”
Lãnh Hoa Đình nghe được cười lớn: “Đại nhân ta đây là thẩm vấn bà mụ mà thôi.”
Cung nữ nghe thấy thân thể trở nên cứng ngắt, bà đỡ này không phải là người của hoàng cung, lại tiếp nhận đỡ đẻ cho Cẩm Nương, Lãnh Hoa Đình thẩm vấn bà ta, nàng quả thật không thể ngăn cản việc này, nàng tức giận trừng mắt với bà đỡ, có ý uy hiếp, bà đỡ bị ánh mắt này doạ sợ, trong lòng biết hôm nay bà ta khó tránh khỏi kiếp nạn này, người đứng đằng sau chuyện này nhất định sẽ không để bà sống trên đời nữa, không chờ Lãnh Hoa Đình hỏi tới, bản thân lập tức quỳ trước mặt Lãnh Hoa Đình, lớn tiếng nói:
“Đại nhân, đúng là vị cung nữ này, nàng ta sai bảo nô tỳ ra tay với thiếu phu nhân, muốn làm cho thiếu phu nhân một xác hai mạng, do bà đỡ ta mềm lòng, đã không ra tay được?”
Lãnh Hoa Đình nghe xong liền nghiêng mắt qua nhìn vị cung nữ này, nhàn nhạt nói: “Ngươi nghe rõ rồi chứ? Bà đỡ đã nói rõ là ngươi, hơn nữa, cuộc nói chuyện vừa rồi của ngươi cùng với bà ta, bản đại nhân cũng nghe được rất rõ ràng, ngươi còn gì để nói không?”
“Chẳng qua là một người thô kệch quê mùa, đại nhân không nên tin vào lời nói của bà ta, nàng không có bằng chứng đừng có đi vu oan cho người khác.” Cung nữ tỏ ra thái độ không một chút hoảng sợ, cười lạnh trả lời.
Bà đỡ thật không có chứng cứ,nghe xong chỉ đỏ mắt nhìn vị cung nữ, nói với lãnh hoa đình: “Xin đại nhân tra xét, bà đỡ ta cùng thiếu phu nhân trước nay không thù không oán, lại rất có thanh danh trong giới này, nếu nô tỳ hại phu nhân chẳng khác nào làm xấu thanh danh của bản thân, chặt đứt tiền đồ của chính mình sao, nếu nàng ta không ép buộc nô tỳ, nô tỳ cũng sẽ không làm ra chuyện vô sỉ như vậy.”
Lãnh Hoa Đình rất tin tưởng nàng, hắn nhắm mắt lại suy nghĩ đến chuyện này, biết rõ nàng ta thực sự không phải là người đứng sau, nhất định trong biệt viện vẫn còn người ẩn thân, hôm nay nếu không bắt được, sau này chắc chắn sẽ có phiền toái, nhưng bọn họ là người của hoàng gia, quả thật không dễ động… Chẳng qua nếu hắn động vào thì sao? Chắc những người này nghĩ cho dù hắn tra ra được thứ gì, thì cũng không dám động đến người của hoàng gia, hôm nay hắn chính là muốn đi ngược lại thì sao, thời gian này bị người khác ám hại đã quá đủ rồi …
“A khiêm, dẫn hai người kia đi, giải hai người cắt đứt gân cốt của bọn họ ra, ta muốn nhìn xem, gân cốt của bọn họ cứng, hay là miệng của bọn họ cứng hơn.” Lãnh Hoa Đình nhàn nhạt nhìn A Khiêm.
Vị cung nữ này không nghĩ hắn dám làm như vậy, không khỏi tức giận, la lớn: “Lớn mật, ai cho ngươi ở biệt viện hoàng gia làm càn, tội danh này là mưu phản!”
Nhất thời, những thị vệ trong nội viện kéo tới, rút đao lạnh lùng nhìn chăm chú vào Lãnh Hoa Đình.
Lãnh hoa đình nghe được nổi trận lôi đình, đột nhiên thả người bay lên, đối với cung nữ này liên tục quăng vài cái cái tát thanh thúy lên mặt nàng, đánh vào khuôn mặt của cung nữ này sưng lên giống như đầu heo, hắn lại hạ người xuống ngồi vào xe lăn,
Dùng khăn lau nhẹ bàn tay, nhìn bọn thị vệ kéo tới: “Các ngươi nếu dám có hành động thiếu suy nghĩ thử xem?”
Một đám thị vệ thấy sự việc diễn ra trước mắt, hiểu rõ hành động của cung nữ này, quan hệ của Thái Tử cùng Chức tạo sữ đại nhân này những người có mắt đều nhìn thấy rõ, cung nữ này không phải muốn chết hay sao mà dám ra tay với phu nhân chứ, bọn họ cũng cảm thấy vì người này mà đắt tội đại nhân thì không đáng, nghĩ như vậy, có người đã lui lại phía sau.
A khiêm bất chấp việc này, lúc nhìn thấy Lãnh Hoa Đình tát cung nữ kia, dĩ nhiên ra tay hướng tới tên thị vệ bên cạnh, lập tức, thị vệ bên cạnh gào khóc như heo bị giết, lớn tiếng nói: “Thuộc hạ chỉ là phụng mệnh của Lưu ma ma làm việc, đại nhân tha mạng!”
Lãnh Hoa Đình nghe thấy khẽ giật mình, không nghĩ rằng người đứng sau là Lưu ma ma, bà ta là…người của Lưu phi nương nương, Lục hoàng tử… thật sự ra tay với mình sao?
A khiêm kéo vị cung nữ kia đến, chẳng qua hai tay vừa động, lại bị Lãnh Hoa Đình đánh cho choáng váng đầu óc, máu từ khoé miệng chảy ra hét thảm một tiếng, xương cốt trên người giống như lập tức bị bẽ gãy làm đôi, đau đớn rất khó chịu, kiên trì mà cắn răng,không lâu sau, nàng ta liền thú tội, hô to tha mạng, cũng khai ra tên của Lưu ma ma.
Lãnh Hoa Đình để cho A Khiêm giải hai người này đi, để cho bà đỡ trở về sân viện, không lâu sau Lưu ma ma bị thị vệ áp giải đi đến chính dường, vương phi cùng Vương Gia nghe thấy động tĩnh lập tức đi đến chính đường, vừa nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng đã hiểu rõ bảy tám phần.
Vương phi không thể tin nhìn Lưu ma ma, giọng nói run rẩy hỏi: “Mọi chuyện đều do ngươi sai bảo sao? Là ngươi sai khiến bà đỡ hại con dâu cùng tôn nhi của ta sao?”
Đáy mắt Lưu ma ma xuất hiện một tia xấu hổ, nhưng lập tức cao ngạo ngẩng đầu lên nói: “Nô tỳ chính là quản sự của biệt viện, chỉ nghe theo mệnh lệnh của Hoàng thượng, hoàng hậu, Thái tử, các ngươi không có quyền đụng đến ta.” Vẻ mặt lúc này của bà, so với vẻ mặt thân thiện lúc trước giống như hai người hoàn toàn khác.
Vương phi tức giận giơ tay chỉ về phía bà nói: “Ngươi rõ ràng là người của đại tỷ, ngươi là ma ma từ Lưu gia đưa đến bên cạnh tỷ tỷ, tuy luôn trung thành hầu hạ cho tỷ tỷ, nhưng mà ngươi cũng chính là một lão nhân của Lưu gia, vì sao lại đối xử với ta như vậy? Năm đó… Năm đó ta gả vào Vương phủ, ngươi đã từng động tay động chân, đã từng ra tay với ta, hôm nay lại… Ngươi vì sao lại hận ta như vậy, sự việc đã qua nhiều năm, ta sớm đã bỏ qua chuyện năm đó, ngươi lại không chịu buông tha cho ta, vì sao? Cuối cùng là vì sao?”
Lưu ma ma sau khi nghe xong, lúc nãy còn ngẩng cao đầu hiện tại đã hạ xuống, trong ánh mắt nhìn vương phi có một tia thương cảm, đành phải lắc đầu nói “Lưu gia có ba vị tiểu thư, nhị tiểu thư, ngươi đúng là khác loài, trải qua vài thập niên rồi ngươi vẫn lương thiện như vậy, thay vì nói ngươi đơn thuần không bằng nói ngươi rất ngu xuẩn, ai là người tốt ai là người xấu, đều không phân biệt được, làm sao trách người khác ra tay lần nữa với bản thân mình được?”
Vương phi nghe được thân thể trở nên cứng ngắt, đôi mắt xinh đẹp lại rơi nước mắt, thống khổ mà lắc đầu, thân thể run rẩy lùi ra sau vài bước, Vương Gia nhìn thấy rất đau lòng, đưa tay muốn đỡ bà, nhưng dù sao lúc này ông cũng không thể để thân phận bị bại lộ, đành phải thương tiếc mà nhìn bà, ông ấy cảm thấy rất khó thở, bước đến trước mặt Lưu ma ma, đột nhiên ra tay bóp chặt yết hầu của Lưu ma ma, âm thanh như Diêm La địa ngục: “Nói, có phải là Lưu phi nương nương sai ngươi hay không?”
Lưu ma ma khinh thường nhìn Vương Gia, cười lạnh, vẻ mặt không một chút sợ hãi, gian nan nói: “Ngươi… nghĩ rằng…..đổi dung mạo… nô tỳ thật sự không nhận ra ngươi sao…?”
Vương Gia ra tay mạnh hơn một chút, lần này Lưu ma ma nói không nên lời, trên mặt đã bắt đầu tím lại, vốn đôi mắt xinh đẹp lúc này đã đỏ bừng lên, Vương Gia mới thả lỏng bà ra, giọng điệu hung dữ nói: “Ngươi tốt nhất là khai ra người đứng đằng sau, bằng không, ngươi cũng nên biết thủ đoạn của ta! Ta nhịn ngươi cùng chủ tử ngươi đã lâu rồi!”
Lưu ma ma bị Vương Gia ném xuống đất, hoảng sợ nhìn Vương Gia, sờ lên yết hầu ho khan kịch liệt: “Ngươi… Thật là vô tình, uổng cho chủ nhân nhiều năm qua không chịu ra tay với ngươi, nàng còn giữ một phần tình ý đối với ngươi, bằng không, Giản Thân Vương phủ của ngươi sớm đã diệt vong.”
“Ngươi tưởng ta ngu ngốc sao? Thanh Uyển thiện lương hiền hậu như vậy, ta không muốn nói rõ với nàng, càng không muốn nàng bị những chuyện không không sạch sẽ kia, nhuốm đen giống như chủ tử của ngươi vậy, cho nên, đã qua nhiều năm, Thanh Uyển có quan hệ rất tốt với chủ nhân của ngươi, nếu không phải ta ở phía sau nhìn thấy, e rằng chủ nhân của ngươi từ lâu đã ra tay với Thanh Uyển rồi, năm đó, tiểu Đình bị tổn thương, chủ tử của ngươi cũng có nhúng tay vào!” Vương Gia cũng lười bận tâm đến việc này, lạnh lùng nhìn Lưu ma ma.
Lưu ma ma trừng mắt nhìn Vương Gia, lâu sau mới nói ra “Nguyên lai, ngươi vẫn giả bộ hồ đồ, ngươi luôn luôn nguỵ trang!”
“Chủ tử của ngươi thông minh quá sẽ bị thông minh hại lại thôi, cái gì cũng mơ tưởng muốn có cho được, chỉ e rằng cuối cùng cái gì cũng không có, hôm nay địa vị của Thái tử đã trở nên vững chắc, ta khuyên ngươi, vẫn là mau chóng hết hi vọng đi, không cần dùng dã tâm của mình, hại nhi tử của Cẩm Nương mới là điều thông suốt. Ta hôm nay không giết ngươi, ngày khác sẽ dẫn ngươi hồi kinh, mang ngươi gặp mặt chủ tử của mình, đem lời của ta truyền đến tai nàng, nếu nàng còn động tay động chân một lần nữa, đừng trách ta không khách khí.” Vương Gia sau khi nói xong, dìu vương phi hướng về phía nội viện.
Lãnh Hoa Đình nghe xong một lúc sau cũng không hiểu ý của Vương Gia, lập tức để cho A Khiêm đưa Lưu ma ma đi ra ngoài, hai người thị nữ cùng thị vệ cũng bị đưa theo, lại đem Lưu ma ma đánh cho ba mươi đại bản, lúc này mới ném bà ra ngoài.
Lãnh Hoa Đình quay lại trong phòng Vương Gia, thấy vương phi đang khóc, hắn cũng không hỏi nữa, vẻ mặt của vương gia đã tối sầm xuống, Lãnh Hoa Đình nghĩ đến chuyện vừa rồi liền tức giận, nhịn không được nói lớn tiếng: “Người biết rõ là người của Lưu phi nương nương, lại biết rõ Lưu phi nương nương luôn nhằm vào Giản Thân Vương phủ, làm sao còn để cho bà ta hại Cẩm Nương, thiếu một chút Cẩm Nương đã bị hại chết, năm đó, người đã phạm sai lầm như vậy, hôm nay… Người lại một lần nữa phạm sai lầm!”
Vương Gia nghe xong thở dài một tiếng, ánh mắt thống khổ nhìn lãnh hoa đình nói: “Đình nhi, con tưởng phụ vương là thần tiên sao? Con nên hỏi mẫu thân của con sẽ biết, Lưu ma ma kia do đã làm sai, bị Lưu phi nương nương giáng chức đến biệt viện ở Giang Nam, phụ thân vốn nghĩ rằng bà ta rất oán giận Lưu phi nương nương, hơn nữa, mấy ngày nay, bà ta luôn nói rất oán hận những lời nói của Lưu phi nương nương, bà ta bị giáng chức đến đây đã nhiều năm, ta làm mà biết được, bà ta là một con cờ ngầm của Lưu phi, chon dấu nhiều năm ở đây như thế?”
Vương Gia nói, dừng một chút, bất đắc dĩ nhìn lãnh hoa đình nói: “Lưu phi nương nương cũng không phải thần tiên, con cờ ngầm nhiều năm này của bà ta hẳn nhằm vào Gian Thân Vương phủ, nhiều năm trước, bà ta đâu có biết sẽ có một nữ tử kỳ lạ như Cẩm Nương xuất hiện, càng sẽ không nghĩ tới chúng ta sẽ đến biệt viện này? Nếu dựa vào những điểm này suy nghĩ lại, con nói, phụ thân có thể hoài nghi Lưu ma ma sao?”
Lãnh Hoa Đình nghe xong cũng hiểu Vương Gia nói rất có lý, chẳng qua lúc này hắn cảm thấy rất tức giận, lại rất muốn biết năm đó, giữa Vương Gia cùng vương phi còn có Lưu phi nương nương đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, vì sao cách nói chuyện của Vương Gia rất lạ, liền hỏi: “Phụ thân, năm đó, người cùng Lưu phi nương nương từng có… Từng có tình ý sao?”
Thứ Nữ Thứ Nữ - Bất Du Vịnh Tiểu Ngư