Love appears in moments, how long can I hold a moment, as my moment fades, I yearn to catch sight or sound of you, to feel the surging of my heart erupt into joyous sounds of laughter.

Chris Watson

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 196 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 841 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:56:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 121
e ngựa không có treo dấu hiệu của Giản Thân vương phủ, mà là treo dấu hiệu của Công Bộ Chức Tạo Sử, Cẩm Nương ngồi trên xe, đã rất hưng phấn ngay từ đầu, nàng vén rèm lên ngắm nhìn bên ngoài, nhìn cửa hàng hai bên ngã tư đường, nhìn đám người tới lui hối hả, ngày mười lăm tháng giêng là tiết nguyên tiêu, trên đường trang trí rất nhiều hai màu trắng đen của đêm nguyên tiêu, có chủ hàng đang hét lớn, có bánh nhân hoa quế, có bánh nhân vừng đen, có bánh đậu nhân đường đỏ, trong xe Cẩm Nương nhìn liền thèm ăn.
Lại nghĩ tới Thanh Ngọc lúc trước có nói về hội hoa đăng, thì tâm trí càng mong chờ, lúc xe ngựa di chuyển, nhìn thấy nhiều cửa hàng đã treo đèn nhiều màu, có đèn màu còn có câu đối trên đó, thấy vậy trong nội tâm Cẩm Nương đều ngứa ngáy, ở đời trước, nàng thích nhất là giải câu đố, về sau, lại đột nhiên thay đổi thành đấu trí, cảm thấy giải đoán câu đố rất vui vẻ, nếu ra một đề, người khác đoán không ra, nàng liền vui rạo rực, có được cảm giác thành tựu.
Thời đại này hoa đăng phần lớn dùng giấy, nhưng mà, mấy nhà có chút tiền, thì cửa ra vào treo đèn thật to, có đèn làm thành hình cá chép vượt long môn, có rất nhiều đèn bộ dáng chú chó nhỏ, bởi vì năm nay là năm Tuất, cho nên, dùng con vật cầm tinh làm hoa đăng đặc biệt nhiều, hình thái tiểu cẩu cũng khác nhau, hoặc ngồi hoặc đứng hoặc nằm sấp, trông rất sống động, Cẩm Nương không khỏi lại than thở thời đại này thủ công rất đặc sắc.
Lãnh Hoa Đình đang nghiêng người trong xe ngựa, cầm quyển sách xem, mắt thoáng nhìn, nhìn thấy vẻ mặt Cẩm Nương cực kỳ hâm mộ cùng mong đợi, giống như một đứa nhỏ muốn ăn đường, mà lại không có tiền, tội nghiệp, chỉ biết nhịn đến suýt chảy nước miếng, hắn có chút cảm giác đau lòng, tay nâng lên, đem nàng kéo về trong lồng ngực của mình, nhẹ nhéo cái mũi của nàng nói: “Tiết nguyên tiêu sang năm ta cùng nàng sẽ đi chơi hội hoa đăng được không?”
Mặt Cẩm Nương đỏ lên, không có ý tứ cười cười, cong miệng nói: “Ta chỉ nhìn xem một chút và cảm thấy hiếu kỳ thôi.” Biết rõ suy nghĩ trong lòng của hắn, cho nên nàng cũng không muốn biểu hiện được quá rõ.
“Ngốc tử, phía nam có rất nhiều điều thú vị, dù sao bọn họ xung phong đi trước, bọn họ không có làm xong, chúng ta đi vào cũng không có ý nghĩa, không bằng chúng ta vừa đi vừa chơi, tướng công ta mang nàng một đường du ngoại, như thế nào?” Lãnh Hoa Đình sủng nịnh nắm lấy cái mũi nhỏ của Cẩm Nương, thanh âm ôn nhu, giống như phiêu du giữa không trung.
Đôi mắt của Cẩm Nương lập tức liền phát sáng lên, hai tay ôm lấy cánh tay của hắn, hôn một cái lên khuôn mặt tuấn tú của hắn, lớn tiếng nói: “Được a, nói chuyện không thể nuốt lời.”
“Ta khi nào thì lừa gạt nàng?” Đột nhiên lại bị nàng tập kích, Lãnh Hoa Đình nhất thời có chút không thích ứng được với việc Cẩm Nương ngẫu nhiên xuất hiện hào phóng nhiệt tình, nên đỏ mặt xấu hổ, rũ xuống đôi mắt nói ra, nhưng ánh mắt lại cực kỳ nóng bỏng, cái này… Xe ngựa kỳ thật vẫn rất rộng nha, ở trong lại chỉ có hai người bọn họ, kỳ thật, làm một chút chuyện vẫn là có thể a…
Trong lòng của hắn suy nghĩ, tay đã bắt đầu hành động, theo lưng áo liền dời lên trên, bất đắc dĩ Cẩm Nương mặc quá nhiều, cách một lớp vải gấm bông dày đem tay xoa thì cảm giác không tốt, đang muốn vụng trộm tiến vào trong vạt áo, thì Cẩm Nương uốn éo thân thể, từ trong ngực của hắn thoát ra, xốc rèm lại nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Trong lòng của hắn ảo não một hồi, tiện tay lại ôm eo của nàng, muốn kéo trở về, Cẩm Nương đầu đều không quay lại, nhân thể vỗ tay hắn: “Bên ngoài có rất người, đừng làm rộn, ta muốn ngắm cảnh, nha, tướng công, ta nhìn thấy có một hoa đăng thiên nữ tán hoa, trên tay tiên nữ này còn cầm bát mì.”
Đầu của Lãnh Hoa Đình đang nóng bức bỗng chốc liền mất sạch, bất đắc dĩ phải bĩu miệng, nghiêng người chẳng muốn nhìn nha đầu điên khùng kia nữa, cầm lấy sách vở lại tựa trên thảm trải đệm vải bông dày.
Xe ngựa rất nhanh liền ra khỏi cửa Thành Nam, quan đạo của vùng ngoại ô so với trong thành thì càng rộng lớn, nhưng là đường đất, cũng không có trải đá, trên mặt đường trải thiệt nhiều cát mịn, có thể tránh cho đường cái sau cơn mưa biến thành bùn nhão, nhưng mảnh cát lại vô cùng ảnh hưởng tới tốc độ đi của xe ngựa, Cẩm Nương cũng không có cảm giác cái gì, chỉ cảm thấy xe chậm chút ít, toàn bộ tâm tư của nàng đều đặt vào phong cảnh ven đường.
Ngoại ô của cổ đại đều là đồng ruộng bờ đê, mùa xuân còn chưa có bắt đầu, nhưng từng mảng từng mảng mạ đã bắt đầu xanh um tươi tốt, sức sống bừng bừng, trong không khí tràn ngập hương vị ruộng nước, tươi mát lại sạch sẽ, Cẩm Nương đem mành tay xốc lên một ít, ngẩng đầu có thể nhìn thấy trời xanh cùng mây trắng, tại đây trong trời đất rộng lớn này, nàng cảm giác mình chính là cá chậu chim lồng, lần đầu tiên bay ra khỏi cửa, nhưng vẫn bị vây bên trong một tấc vuông xe ngựa nhỏ, không khỏi khẽ thở dài một cái, cuối cùng đã chịu buông rèm xe xuống, lui trở về trong xe ngựa, nghiêng người dựa vào Lãnh Hoa Đình nhắm mắt dưỡng thần.
Lãnh Hoa Đình đang âm thầm hờn dỗi, thấy nàng thật vất vả mới chịu yên tĩnh, nhưng vẫn nhàn nhạt đối với hắn, thì không khỏi đem thân thể chen chen chúc chúc về phía nàng, cố ý đem nàng chen đến trong góc, ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào trong sách.
Cẩm Nương bị chen chúc liền bắt đầu thấy không thoải mái, nên đưa mặt ra bên ngoài cọ cọ, Lãnh Hoa Đình toàn thân đều chơi xấu trên người nàng, hắn thân hình thon dài, dáng người cao hơn nàng một cái đầu, nàng ở đâu cũng không động được, không khỏi nhíu mi nói: “Tướng công, xích qua một chút, ta không có chỗ ngồi rồi.”
Lãnh Hoa Đình giả bộ không nghe thấy, cầm sách nhìn, sức nặng toàn thân đều đặt ở trên người Cẩm Nương, Cẩm Nương phát hỏa, năm ngón tay chộp lấy, nhéo một cái vào eo của hắn.
Sách trên tay Lãnh Hoa Đình run lên, tay vòng về phía sau một cái, ôm eo của nàng liền đem nàng kéo ra, mười ngón loạn xạ chọc chọ, đem nàng đặt tại trên bảng xe liền cù nàng, Cẩm Nương chịu không được cái này, cười ha ha, một bên cười một bên cầu xin tha thứ, “Tướng công, dừng tay a, dừng tay, chàng… Chàng lại không… Ha ha.”
Hai người đang náo loạn, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng của Bạch Thịnh Vũ hỏi: “Này, đây là cố ý chọc giận ta một người cô đơn chiếc bóng sao?” Thanh âm kia, lại là giọng nói lạc điệu thê lương, quanh co mười tám đoạn, Cẩm Nương ở trên xe nghe vậy gương mặt liền hồng, một tay vặn lấy lỗ tai của Lãnh Hoa Đình, nhỏ giọng mắng: “Xem đi, xem đi, mắc cỡ chết người.”
“Mắc cỡ chết người, nương tử nàng còn tóm ta, một lát nữa tỷ phu nhìn thấy, càng cười ta.” Lãnh Hoa Đình cũng là đè giọng nói trong cuống họng.
“Không cần phải lại tình chàng ý thiếp, ta đều nghe thấy được a.” Giọng nói của Bạch Thịnh Vũ giống như ở ngay cạnh bên tai, Cẩm Nương lập tức thả Lãnh Hoa Đình, từ trong lòng ngực của hắn chui ra, nhanh chóng chuyển đến một bên.
Lãnh Hoa Đình lại cười đem rèm đẩy ra, quả nhiên liền nhìn thấy Bạch Thịnh Vũ cưỡi ngựa đang đi cạnh bên xe ngựa.
Lãnh Hoa Đình mang vẻ mặt thản nhiên, nhìn Bạch Thịnh Vũ ở bên ngoài nói: “Bạch đại nhân, có phải ngươi quá rảnh rỗi hay không a, không bằng đến phía trước kiếm đường đi, tìm trạm dịch cho chúng ta, nương tử nói, ngồi lâu quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi.”
Bạch Thịnh Vũ nghe vậy thì hơi chậm lại, lúc này mới ra kinh thành không xa, đã muốn tìm trạm dịch, đến trạm dịch gần nhất thì cũng còn hơn mười dặm đường, thật sự là, mới xuất môn đã muốn nghỉ, cặp đôi này quá không chú ý chuyện hoàng thượng sai đi làm rồi, lại nghe Lãnh Hoa Đình không gọi hắn là tỷ phu mà gọi hắn là Bạch đại nhân, nghe xong nhưng lại lắc đầu nói: “Không nên trở mặt như vậy, vừa ra khỏi cửa đã không gọi tam tỷ phu nữa sao?” Nói xong, lại nói thêm một câu: “Bất quá, bẩm Chức Sử đại nhân, nơi này cách trạm dịch còn hơn ba mươi dặm đường, cho nên, ty chức phải qua hai canh giờ nữa mới dò đường.”
Nói xong, rất sáng suốt vung roi ngựa đi tới phía trước.
Lãnh Hoa Đình thoả mãn buông rèm, vừa quay đầu, lại nhìn thấy Cẩm Nương nghiêng người qua một bên ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, khóe miệng còn mang theo một ít xấu hổ, đôi mi thanh tú lại hơi hơi nhíu lại, đôi bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền, thân thể nho nhỏ mệt mỏi rụt lại, có thể nhìn ra được, nàng không có cảm giác an toàn, trong nội tâm Lãnh Hoa Đình nổi lên một tia thương tiếc cùng áy náy, lấy chăn ở trên xe kéo ra, nhẹ nhàng đắp trên người nàng, mình cũng dựa sát nàng, đem nàng ôm vào trong ngực, khẽ vuốt lưng của nàng, nhắm mắt lại ngủ.
Cẩm Nương tỉnh lại thì đã đến trạm dịch, sắc trời cũng tối, nơi này cách kinh thành bốn mươi dặm đường, quan viên trạm dịch chỉ nghe nói chức sử đại nhân trong kinh dẫn theo gia quyến đến đây, thì xa xa đã đi ra đón.
Bạch Thịnh Vũ quả nhiên đã đến trước một bước, đem tất cả công việc đều chuẩn bị xong hết, Lãnh Khiêm cùng Lãnh Tốn hai người đồng thời đến bên cạnh xe ngựa Lãnh Hoa Đình, Lãnh Khiêm vẫn là một bộ mặt lạnh như ván gỗ, nhìn thấy Lãnh Tốn không hề hòa nhã, lúc một đôi mắt tuấn nhã cuối cùng vừa chạm đến Lãnh Tốn, liền bốc lửa, giống như nhìn thấy kẻ thù vậy.
Mà Lãnh Tốn thì vẻ mặt không sao cả, giống như không đem ánh mắt như đao của Lãnh Khiêm để vào mắt, Lãnh Khiêm vừa nhìn thấy hắn cùng mình đồng thời đến trước mặt thiếu gia, thì đi nhanh hai bước, giơ tay cản lại, liền đứng tại trước cửa xe, nên Lãnh Tốn chỉ có thể đứng ở bên cạnh xe nhìn, Lãnh Hoa Đình xốc rèm xe lên, duỗi một tay ra, Lãnh Khiêm giống như trước kia, ôm đứa nhỏ, đem Lãnh Hoa Đình ôm xuống tới, Cẩm Nương nhìn xe lăn còn trên xe, bây giờ đi xuống, lấy cái gì ngồi a, liền nói với Lãnh Tốn: “A Tốn, tới giúp đại nhân cầm cái ghế này.”
Lãnh Tốn nghe vậy khẽ giật mình, lập tức nở nụ cười, nhưng Lãnh Khiêm liền nhíu mày, một bộ dáng dương dương tự đắc, vài bước liền đi tới, đem xe lăn chuyển xuống, Lãnh Hoa Đình ngồi xuống xe lăn, hai người đồng thời đi lên muốn đẩy xe cho hắn, Lãnh Khiêm lại lắc mình một cái, đem Lãnh Tốn ngăn lại phía sau, tự mình một người phụ giúp Lãnh Hoa Đình đi về phía trạm dịch.
Lãnh Tốn giật mình, nhưng khóe miệng lại dẫn theo một tia cười bất đắc dĩ, thấy Trương ma ma cùng Thanh Ngọc hai người đi xuống, liền đến đằng sau xe ngựa, giúp đỡ dỡ đồ gì đó xuống.
Cẩm Nương lại muốn đi tới trạm dịch nói chuyện với Lãnh Khiêm: “A Khiêm, không biết Tứ Nhi có thể nhảy xuống xe không, ai nha, có khi vừa nhảy xuống sẽ làm iệng vết thương toát ra hay không? Nếu thế thì không hay rồi, chúng ta lại không mang theo thuốc trị thương nhiều lắm, ai, không biết vết thương có nặng thêm không, như vậy thì thật nguy rồi, Tứ Nhi đáng thương, không có người thương, không có người quan tâm…”
Lãnh Khiêm đi ở phía trước rốt cục chịu không nổi, đem Lãnh Hoa Đình buông ra, lạnh lùng liếc nhìn Lãnh Tốn nói: “Chăm sóc thiếu gia.” Lãnh Tốn đang giúp thu dọn đồ đạc, nghe xong lời này mỉm cười, bước vài bước đi về phía trước, tiếp tục đẩy Lãnh Hoa Đình đi.
Trạm trưởng trạm dịch đang khom người đứng ở một bên, đợi lúc Lãnh Hoa Đình được Lãnh Tốn ôm xuống, ánh mắt của hắn trừng lớn hơn rất nhiều, không nghĩ tới chức sử đại nhân lại là……Là một người tàn tật, lúc xem xét khuôn mặt của hắn, một đôi con ngươi đục ngầu không hề chuyển động, giống như là bị đình trụ lại, không chịu khống chế.
Lãnh Hoa Đình dọc theo đường đi vào, lúc nhìn thấy trạm trưởng trạm dịch có bộ dáng giống như heo, thì nhướn mày, quay đầu lại liếc nhìn Lãnh Tốn, Lãnh Tốn lập tức từ bên hông rút ra bội đao, bỗng nhiên gác ở trên cổ của trạm trưởng trạm dịch, lúc này trạm trưởng trạm dịch mới lấy lại tinh thần, sợ tới mức run rẩy, mắt háo sắc biến thành mắt cá chết, nghiêng trừng mắt nhìn đao trên vai không dám động đậy, Lãnh Tốn mặt vẫn mỉm cười, giọng điệu ôn hòa nói: “Xin mời trạm trưởng trạm dịch đi trước dẫn đường.”
Trạm trưởng một thân đầy mồ hôi lạnh gật đầu như giã tỏi, cũng không dám liếc nhìn về phía Lãnh Hoa Đình nữa, thẳng tắp xoay người đi thẳng về phía trước.
Cẩm Nương ở phía sau nhìn xem đã nhíu mày, hiện tại phải đi ra ngoài làm đại sự, nhưng vừa ra khỏi cửa liền bị vây xem, thì đúng là ảnh hưởng đến tâm tình, phải hóa trang cho yêu nghiệt này mới được, không có việc gì mà mang một gương mặt khuynh quốc khuynh thành sáng ngời đi khắp nơi, người bình thường nhìn thấy ai cũng sẽ phạm háo sắc a.Bên kia Tứ Nhi đang muốn xuống xe ngựa, thì Lãnh Khiêm vội vàng đi lên đỡ, Thanh Ngọc vốn đang đỡ Tứ Nhi, thấy Lãnh Khiêm vươn tay ra, liền ấp úng buông lỏng Tứ Nhi ra, Tứ Nhi có chút do dự, dù sao không danh không phận, lại có anh trai của Lãnh Khiêm ở đây, nam nữ thụ thụ bất thân, cái dạng này nếu như có người khác sẽ nói mình không biết tự trọng, Lãnh Khiêm vẻ mặt úc khí, thấy Tứ Nhi như vậy, hai tay nâng lên, liền đem Tứ Nhi ôm xuống tới, Thanh Ngọc thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, Lãnh Khiêm nhìn cũng lười liếc nhìn nàng một cái, đỡ Tứ Nhi xuống liền đi vào bên trong, phía trước lúc Lãnh Tốn quay đầu lại, vừa vặn thấy một màn như vậy, mày kiếm không khỏi nhíu chặt lại.
Trạm dịch có ba sân nhỏ, tất cả vật dụng cuộc sống cũng còn đủ, Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình được an bài trong một cái sân hơi lớn, vợ chồng Trương ma ma còn có Tứ Nhi,Thanh Ngọc mấy người đều ở trong sân.
Dùng xong cơm, Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình ở trong phòng tán gẫu, Cẩm Nương cảm thấy vương gia bị thương rất kỳ quặc, lúc ở trong phủ, thấy Lãnh Hoa Đình quá mức bi thương, một mực không có mở miệng hỏi, nay thấy tâm tình của hắn cũng khá, liền cẩn thận hỏi: “Tướng công, chàng nói phụ vương thật sự phải nửa năm mới có thể tỉnh sao? Như thế nào không cho Trung Lâm thúc đi kiểm tra độc trên người của phụ vương? Có lẽ có thể nhìn ra chút ít đầu mối.”
Lãnh Hoa Đình nghe xong liền lấy tay chỉa vào trán của nàng: “Xuất môn, phải làm việc không chơi đùa, còn muốn quản chuyện tình trong phủ làm chi? Trung Lâm thúc rất giỏi, có thể sánh ngang với Lưu thái y sao, bằng không, hắn cũng có thể làm thái y.”
“Nhưng mà ta lo lắng cho nương a, chúng ta đều đi ra ngoài, nương trông coi phụ vương ở nhà, nếu như có người lại giở trò gì đó thì sao? Nương lại là người ôn hoà hiền hậu đơn thuần, phụ vương nếu như tốt, thế thì không cần quan tâm, luôn luôn có phụ vương che chở nương…” Cẩm Nương vẫn là lo lắng nói.
Lãnh Hoa Đình nghe xong đem nàng ôm vào trong ngực, thở dài an ủi nàng nói: “Ai, nàng cũng đừng nghĩ chuyện kia làm gì, thái tử cùng Lưu phi nương nương sẽ nhìn chằm chằm phủ của chúng ta, yên tâm đi, đừng lo lắng như vậy, chú ý đừng biến thành tiểu lão thái bà a.”
Cẩm Nương nghe vậy cảm thấy, giận liếc nhìn hắn nói: “Biến thành tiểu lão bà chàng liền ghét bỏ ta sao? Hừ, ta biết mà chàng là người trông mặt mà bắt hình dong.”
Lãnh Hoa Đình nghe vậy cười ha ha, nắm lấy cái mũi nhỏ của nàng mắng: “Nàng cho dù có thay đổi cũng giống nhau, vốn xấu vẫn là xấu, lại xấu một chút cũng không có quan hệ.”
Cẩm Nương tức giận đến muốn rút tay ra, lại nghe được ngoài cửa sổ một hồi tiêu du dương vang lên, trầm thấp uyển chuyển, như khóc như than, thình lình đúng là khúc《 Lương Chúc 》mình từng gảy qua, Cẩm Nương nghe được kinh ngạc, theo như vậy mình tới nơi này, không có một người khác biết khúc này, sao ở trạm dịch này còn ở có người khác sao?
Chẳng lẽ, còn có người xuyên qua đây? Nhất thời trong nội tâm của nàng dị thường kích động lên, giống như một người rời xa quê quán đột nhiên gặp được thân nhân, nâng váy muốn đi ra ngoài, Lãnh Hoa Đình đem nàng kéo một cái, kéo vào lòng nói: “Nàng làm cái gì? Trời tối, bên ngoài nguy hiểm.”
Cẩm Nương bất chấp cái này, nàng thật sự là quá nhớ quê hương của mình, giãy dụa lấy nói: “Để cho ta đi ra ngoài, để cho ta đi ra ngoài, ta muốn nhìn người kia, ta muốn xem là ai đang thổi cái khúc này.”
Lãnh Hoa Đình không có nghe Cẩm Nương đánh khúc này, bên ngoài thủ khúc này cực kỳ mới lạ, hắn chưa từng nghe qua, Cẩm Nương nói như vậy, trong lòng của hắn liền lo lắng, cánh tay quấn càng chặt hơn: “Đó là cái khúc gì? Nàng rất quen thuộc sao?”
“Đương nhiên, ta biết nó, đó là… Đó là khúc ta đã từng gảy qua, tướng công, để cho ta ra đi xem, là ai lại biết khúc này chứ.” Ánh mắt Cẩm Nương nóng bỏng, sợ người bên ngoài này sẽ đi, cũng may tiếng tiêu vẫn như trước, giống như là vì động tĩnh trong phòng này, thổi được càng thêm dụng tâm, khúc này nguyên triền miên bồi hồi xót xa, giống như bi giống như hỉ, lúc này càng trở nên càng thêm uyển chuyển buồn bã, Lãnh Hoa Đình nghe xong đôi mi thanh tú lớn lên đậm đặc tụ lại thành phong, trong nội tâm giống như cái chai dấm chua bị vỡ, chua đến rơi răng, trầm mặt liền nói: “Không cho, nàng… Lại đàn khúc này cho người khác nghe, vì cái gì không đàn cho ta nghe? Người ta thổi tiêu, nàng nghe là được rồi, không cho đi ra ngoài gặp hắn, nàng… Nàng muốn tức chết ta a.”
Cẩm Nương cảm thấy hắn lại hồ nháo, nhưng cũng biết tính tình hắn là cá biệt khó chịu, lúc này càng cự lại hắn, hắn càng ôm theo, đành phải dụ dỗ hắn nói: “Không phải, ta chỉ đàn qua một lần thôi, ngày đó tướng công không có ở đó nha, từ nay về sau, chàng muốn nghe, ta sẽ chỉ đàn cho riêng ràng nghe thôi, ai, người bên ngoài thổi tiêu không chừng là một cô nương, ta cảm thấy được quen thuộc nha, bởi vì khúc này lẽ ra không người có thể biết mới đúng, cho nên, ta hiếu kỳ, chỉ là hiếu kỳ, muốn nhìn người đó là ai một chút.”
Lãnh Hoa Đình nghe nàng vừa nói như vậy, sắc mặt mới hòa hoãn chút ít, cũng đúng, nói không chừng là một cô nương thổi, nhất thời liền buông lỏng Cẩm Nương ra, lại nói: “Vậy nàng ở trong phòng, ta đi xem, bên ngoài không an toàn.”
Lời này ngược lại là sự thật, nhưng mà trong nội tâm Cẩm Nương sốt ruột, sợ hắn vừa đi ra ngoài, nếu như nhìn thấy là nam tử thổi tiêu, không chừng sẽ cùng người đánh nhau, ba ba dắt tay áo của hắn nói: “Cùng đi thôi, cùng đi xem xem, chàng ra khỏi, ta một mình ở trong phòng cũng sợ.”
Lãnh Hoa Đình bất đắc dĩ gật đầu, tiếp tục ngồi vào xe lăn, do Cẩm Nương phụ giúp đẩy ra cửa, nhưng hai người mới ra phòng ngoài, tiếng tiêu đang líu lo liền dừng lại, cả sân nhỏ tựa hồ đột nhiên yên tĩnh lại, ánh trăng như chiếu trên mặt nước vào trong nội viện, chỉ thấy bóng cây lắc lư, đâu có nhìn thấy nửa thân ảnh nào, phảng phất tiếng tiêu chỉ là ảo giác của bọn họ.
Cẩm Nương thất vọng nhìn sân nhỏ yên tĩnh, ngẩng đầu nhìn một ít ánh trăng sáng tỏ, một cỗ nhớ nhà tự nhiên sinh ra, đột nhiên rất nhớ tới cha mẹ kiếp trước, nhớ những bằng hữu thân thiết ngày xưa, cái mũi cũng bắt đầu mỏi nhừ, trong mắt hiện lên tia ẩm ướt, thất sắc tim đập mạnh và loạn nhịp chậm rãi xoay người, thất vọng cùng nhớ nhà tràn đầy trong lòng, vô ý thức phụ giúp Lãnh Hoa Đình đẩy xe đi vào trong phòng.
Cẩm Nương như vậy là lần đầu tiên Lãnh Hoa Đình nhìn thấy, trong lòng của hắn vừa chua xót lại đau, còn có một tia bất an, rồi lại không nỡ mắng nàng, vừa vào cửa, liền đem nàng ôm vào trong ngực, không quan tâm nói: “Không được miên man suy nghĩ, bất quá chỉ là một khúc tiêu mà thôi, nàng nếu muốn nghe, ta thổi cho nàng nghe.”
Trong nội tâm Cẩm Nương than nhỏ, đầu tựa vào trong ngực ấm áp của hắn, hai tay ôm ở eo của hắn, cảm thụ nhiệt độ cơ thể cùng yêu thương của hắn, càng nhiều hơn là cảm giác được hắn nồng đậm không muốn xa rời nàng, tâm tình đột nhiên tốt lên, ở trong lòng ngực của hắn cọ cọ, ngẩng đầu, thản nhiên cười nói: “Chàng mới miên man suy nghĩ, sớm đi nghỉ ngơi thôi, sáng mai còn phải lên đường tiếp.”
Trong sân, trên một thân cây tươi tốt xum xuê nhất, một bóng người thon dài ảm đạm nâng lên tiêu ngọc trong tay, sau khi nhìn, tự giễu cười cười, thân thể tung một cái, nhẹ nhàng mà bay qua tường viện, biến mất dưới ánh trăng.
Lãnh Tốn tự trong bóng tối đi ra, nhìn chỗ bóng đen kia biến mất, khóe miệng câu dẫn ra một tia bất đắc dĩ cùng đồng tình, quay đầu lại nhìn Lãnh Hoa Đình trong phòng, thấy tắt đèn, liền lén lút trở về của phòng mình.
Trên đường đi ngừng ngừng một chút, liền đi bảy ngày, mới tới bên ngoài Đại Kỳ Sơn, trong lúc này đã cách kinh thành chừng ba trăm dặm, Cẩm Nương mấy ngày nay một mực ngồi trong xe ngựa, cả người đều sớm muốn tan ra, sự nhiệt tình lúc mới ra cửa đã sớm bị việc ngồi xe ngựa làm điên rồi, lại nhất thời ồn ào muốn thay đổi xe ngựa, bằng không nàng sẽ chịu tội nữa.
Lãnh Hoa Đình nội lực thâm hậu, mỗi ngày đều dùng nội lực giúp nàng xoa lưng eo đau nhức, thật ra khiến cho Cẩm Nương thư thái không ít, hơn nữa lại có mỹ nam đệ nhất thiên hạ mát xa phục vụ, chỉ có một mình nàng có thể được hưởng thụ, trong nội tâm không khỏi lại vui sướng tự hào, nên một đường đi này, mệt nhọc đã tiêu tán không ít.
Đại Kỳ Sơn là tên huyện, bởi vì có dãy núi lớn nhất Đại Cẩm mà được gọi như vậy, địa hình nơi đây vô cùng phức tạp, muốn đi qua Đại Kỳ Sơn, phải xuyên qua dãy núi qua mới được.
Đi vào trong Đại Kỳ Sơn, bọn hộ vệ liền bắt đầu khẩn trương lên, mấy ngày trước đây Lãnh Khiêm thỉnh thoảng lại canh giữ ở bên cạnh xe của Tứ Nhi, đồng thời vẫn cùng Lãnh Tốn, mỗi người một bên, canh giữ ở bên cạnh xe ngựa của Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình, đường đi trong núi uốn lượn gập ghềnh, hai bên là vách đá cao ngất, Cẩm Nương thay đổi vẻ lười nhác ngày thường, thỉnh thoảng lại thò đầu ra xem cảnh núi hai bên, núi xanh như vẽ, xanh ngắt hùng vĩ, trong rừng chim hót líu lo, đúng là cảnh quan tự nhiên nàng thích nhất, nếu như ở hiện đại, nơi đây chắc chắn sẽ thành phong cảnh nổi tiếng.
Nhưng Lãnh Hoa Đình lại cực kỳ cảnh giác, đoạn đường này quá mức bình tĩnh, một chút sự tình cũng chưa phát sinh qua, càng là bình tĩnh, càng sẽ nguy hiểm, sợ nhất chính là có người từ một nơi bí ẩn phục kích bắn tên lén.
Địa hình nơi này hiểm ác như thế, nếu như có người ở nơi này phục kích, vậy thì nguy hiểm, mấy người Lãnh Hoa Đường tuy là chỉ đi sớm hơn mấy canh giờ, nhưng mà đội ngũ của hắn đều cưỡi ngựa, tất nhiên hành trình cũng ngắn hơn rất nhiều, hôm nay sợ là đã sớm vượt qua một ngày hành trình.
Mọi người vô cùng cẩn thận tiến vào sơn đạo, đi nhiều canh giờ chờ đợi lo lắng trong núi, cuối cùng mới ra khỏi núi, không khỏi đều thở dài một hơi, nhưng Lãnh Hoa Đình lại càng phát ra cảnh giác cao hơn, ngày hôm đó Lãnh Hoa Đường ở phía sau hắn nói lời đó, có lẽ có ẩn ý, với tính tình của Lãnh Hoa Đường, trên đường đem mình và Cẩm Nương giải quyết càng bớt một ít việc mới đúng, như thế nào lại một mực chậm chạp không có động thủ? Vừa rồi nếu ở trên chân núi mai phục lăn đá, chỉ cần trước lúc xe ngựa của mình đi qua, từ trên núi đẩy xuống, một đội nhân mã của mình, không chết cũng sẽ tàn tật, lúc này đây, Lãnh Hoa Đình thực cũng nhìn thấu tâm tư của Lãnh Hoa Đường, càng như vậy, càng khiến cho hắn cảm thấy nguy hiểm.
Ra khỏi Đại Kỳ Sơn, sắc trời liền tối, nhưng cách trạm dịch gần nhất cũng còn có hơn mười dặm đường nữa, muốn đi tới đó, sẽ phải đi trong đêm khuya, ban đêm đi đường càng nguy hiểm, Bạch Thịnh Vũ liền đề nghị tại phụ cận tìm nhà nghỉ trọ.
Đương nhiên, muốn chứa nổi một đội nhân mã như thế này, cần phải tìm một gia đình lớn, mà gia đình phụ cận lớn nhất chính là nhà Trương viên ngoại, gia đình hắn phòng viện nhiều vô số cộng lại sợ là cũng trên dưới hơn một trăm phòng, nếu cả đội ngũ ở lại một chút cũng không khó khăn.
Bạch Thịnh Vũ dẫn theo vài người đi trước bái phỏng, Trương viên ngoại đã hơn sáu mươi lăm tuổi, dáng người ục ịch, gặp người là thấy cười, nghe nói là chức sử đại nhân trong kinh thành đi qua đây, muốn mượn chỗ ngủ lại, nhìn thấy trên mặt béo liền lập tức lộ ra vẻ mặt nịnh nọt cùng mừng rỡ, đem sân nhỏ tốt nhất của bản thân đi ra, mời Lãnh Hoa Đình cùng Cẩm Nương vào đó ở.
Cẩm Nương lúc trước ở trên xe nghe nói sẽ đến ở trong nhà dân chúng, liền liên tục không ngừng hoá trang cho Lãnh Hoa Đình, cũng không có biện pháp khác, chỉ là đưa đôi mi vốn thanh tú dày rậm của hắn bôi thành hai con trùng đen, đem mặt của hắn, thoáng bôi đen một chút, nhưng mà, thằng nhãi này vô cùng yêu sạch sẽ, khuyên can mãi mới bằng lòng để cho Cẩm Nương ở trên mặt hắn động thủ, sau khi Cẩm Nương hóa trang cho hắn xong, nhìn kỹ lại, tuy vẫn là tuấn tú, nhưng thiếu màu da diễm lệ, hơn nữa hàng lông mày như hai con giun, thật đúng là kém thiệt xa, mới thoả mãn để cho hắn xuống xe.
Lúc này Trương viên ngoại đã sớm đợi ở bên ngoài trang viên, thấy xa giá của chức sử đại nhân đến, liền khom người đi tới đón, Lãnh Hoa Đình vén rèm xe lên một ít trong nháy mắt, Trương viên ngoại liền giật mình, đang muốn tiến ra đón, lại thấy Lãnh Khiêm đem Lãnh Hoa Đình ôm xuống xe lăn, vẻ mặt hắn liền nịnh nọt đi ra phía trước, quỳ xuống đất hành lễ: “Lão hủ Trương Hoài Đức cung nghênh chức sử đại nhân, đại nhân chịu đặt chân tới hàn xá, là lão hủ đã tu luyện mấy đời phúc khí, lão hủ vui mừng vô cùng.”
Lãnh Hoa Đình không thích nhất kiểu khách sáo này, chỉ gật đầu cười, nói với Trương Trương viên ngoại: “Viên ngoại xin đứng lên, quấy rầy.” Liền không nói thêm gì nữa.
Bên kia Cẩm Nương bị Trương ma ma đỡ xuống, Trương viên ngoại vừa thấy, trên mặt vui vẻ càng tăng lên, vội vàng đứng lên nói: “Đại nhân, phu nhân, mời vào trong phủ nghỉ ngơi, lão hủ đã sớm chuẩn bị tốt rượu và thức ăn, đồ ăn nông thôn dân dã, một ly rượu nhạt, trò chuyện bảy tỏ tâm ý.”
Cẩm Nương vừa nghe liền nhíu mi, đoạn đường này, cái ăn của bọn họ đều do Trung Lâm thúc quản lý, tất cả thực vật đều được Trung Lâm thúc thử qua sau đó mới có thể ăn, cho nên, cả hành trình, đồ ăn ngược lại cực kỳ an toàn, nhưng mà lần này cùng ngày thường bất đồng, thường ngày hoặc ở trọ, hoặc là ở trạm dịch, ở trước mặt nghiệm độc người khác cũng sẽ không nói cái gì, nhưng lần này đang ở nhờ trên địa bàn người khác, người ta lại nhiệt tình hiếu khách như vậy, nếu như cũng ở trước mặt Trương viên ngoại đi thử độc, chỉ sợ người ta sinh lòng khúc mắc, hảo tâm bị người hoài nghi, như thế mới đặc biệt làm cho ngươi tức giận.
Lãnh Hoa Đình ngược lại cực kỳ thản nhiên, để Lãnh Tốn phụ giúp vào phủ, Cẩm Nương theo ở phía sau, không khỏi đi nhanh hơn vài bước đến bên cạnh hắn.
Trương gia quả nhiên rất lớn, trong nội viện đình đài lầu các, hòn non bộ hành lang gấp khúc chằng chịt hấp dẫn, phòng cũng bố trí hợp với thể thống nhất, mỗi một sân, đều có mấy sân vườn, nhìn ra được, gia chủ người này không phải là viên ngoại nông thôn bình thường, trước kia nhất định là đã làm quan.
“Lão viên ngoại, tổ tiên ngài sinh sống ở nơi này sao?” Cẩm Nương cười hỏi.
Trương viên ngoại khom người trả lời: “Bẩm phu nhân, nhà của lão hủ đều sinh sống ở nơi này, cũng đã trăm năm, trang viên này là gia phụ xây dựng, gia phụ đã từng làm quan đến ngũ phẩm, sau khi từ quan, xây nhà cửa này, lão hủ đã từng xuất sĩ làm quan, từng làm tri huyện ở Dương huyện một thời gian, hiện giờ lớn tuổi, liền cáo lão hồi hương, hái dâu làm ruộng, chơi đùa cùng con cháu, rất khoái nhạc.”
Cẩm Nương nhìn hắn cười đến hiền lành, lại dẫn theo chút ít tính tình tiêu sái, trong nội tâm đối với Trương viên ngoại ngược lại có vài phần hảo cảm, nhất thời mọi người đi vào sảnh, trong khách sảnh quả nhiên xếp đặt vài bàn rượu và thức ăn, Trương viên ngoại mời Lãnh Hoa Đình và Bạch Thịnh Vũ cùng nhau ngồi vào vị trí, người hầu mà Cẩm Nương mang đến liền ngồi ở bàn khác.
Trương ma ma ở bên người của Cẩm Nương, nhưng lại nhìn về phía Trung Lâm thúc, Trung Lâm thúc định cầm đũa lên, Trương viên ngoại nhìn vậy khẽ giật mình, khó hiểu nhìn Lãnh Hoa Đình, liền thấy cách ăn mặc của Trung Lâm thúc cũng có thể nhìn ra, hắn cũng chỉ là một hạ nhân, chủ tử không hề động đũa, hạ nhân ngược lại đi đầu ăn đồ ăn, rất không hợp quy củ a.
Bạch Thịnh Vũ thấy vậy nhưng thản nhiên cười, chắp tay đối với Trương viên ngoại hành lễ nói: “Viên ngoại chớ trách, lần này hành trình quá xa, đại nhân vì an toàn của cả đoàn, mỗi khi đụng tới đồ ăn đều phải kiểm nghiệm, không phải có ý gì đối với một nhà của viên ngoại ngài như thế, xin thứ lỗi nhiều.”
Trương viên ngoại nghe xong lúc này mới lại khôi phục lại khuôn mặt tươi cười, nhấc tay hoàn lễ nói: “Đại nhân khách khí, lão hủ minh bạch, cẩn thận sẽ đi được thuyền vạn năm, cũng nên, cũng nên.”
Trung Lâm thúc cũng nghiêm túc, mỗi một món ăn đều nghiệm qua, ngay cả rượu của hộ vệ cũng không buông tha.
Phải sau một phút đồng hồ mới kiểm nghiệm xong, Trương viên ngoại nhìn xem món ăn đều có chút nguội mất, vội hỏi: “Mời, mời, mời, đồ ăn hương dã, không có vật gì tốt chiêu đãi, mời các đại nhân dùng thử.”
Lãnh Hoa Đình lúc này mới bắt đầu động đũa, nhưng mà, Cẩm Nương cảm thấy có chỗ là lạ, ngồi ở bên cạnh bàn nửa ngày cũng không có động, Trương viên ngoại thấy vậy không được tự nhiên mà hỏi thăm: “Phu nhân, không thích những đồ ăn này sao? Phu nhân ngày bình thường thích dùng đồ gì, chỉ cần quý phủ có, tất nhiên sẽ trợ giúp phu nhân làm.”
Cẩm Nương nghe xong khẽ mĩm cười nói: “Viên ngoại khách khí, không biết trong phủ viên ngoại có mấy con, quý phu nhân thân thể khoẻ mạnh hay không?”
Lẽ ra có nữ quyến vào phủ, lại là gia quyến của quan lại, nên có nữ chủ đến ngồi mới đúng, nhưng từ lúc đi vào trang viên, đi vào trong phủ ngoại trừ nha hoàn nô bộc, cùng Trương viên ngoại, lại không gặp một chủ nhân nào khác, càng là một nữ chủ cũng không thấy được, điều này làm cho Cẩm Nương rất là kinh ngạc.
Trương viên ngoại nghe xong sắc mặt khẽ biến thành cương, ảm đạm nói: “Lão hủ vợ cả sớm đã mất, chỉ có di nương trong phủ, lại cảm thấy thân phận ti tiện, không xứng đến chiêu đãi phu nhân a.”
Cẩm Nương nghe xong thầm nghĩ, coi như là di nương thân phận không đủ, nhưng thê tử của con trai, hẳn là cũng có thể đi ra tiếp khách, hơn nữa, Trương viên ngoại, biết rõ mình là nữ khách, mở một bàn khác, nên dùng bình phong ngăn cách, không nên cùng một đám nam tử ngồi cùng một đại sảnh ăn cơm mới đúng, dựa vào nhà bọn họ vài đời quan mà nói, loại lễ nghi này hẳn là nên biết mới đúng.
“Xem viên ngoại vẻ mặt phúc tướng, hẳn là con cháu đầy đàn, như thế nào không thấy một người, bổn phu nhân đúng lúc có chuẩn bị ít lễ, nghĩ tặng cho con dâu của viên ngoại.” Cẩm Nương vẫn là vẻ mặt mang cười nói.
Bên kia Thanh Ngọc nghe xong, trong tay liền cầm vài cái hà bao tinh sảo đi tới, Trương viên ngoại sắc mặt càng xấu hổ, đưa tay hành lễ nói: “Sao có thể để cho phu nhân tiêu pha, bất quá, lão hủ suy nghĩ không chu toàn, không nghĩ tới có nữ quyến đồng hành, ngài đợi chút, lão hủ liền mời con dâu đến chiêu đãi khách quý.”
Nói xong, ở phía đối diện liền liếc một cái ánh mắt với vị quản gia, người nọ khom người lui xuống, không bao lâu, liền dẫn một vị phụ nhân trên dưới hai mươi tuổi đi ra, phụ nhân kia ôn nhu yếu ớt, sợ hãi đi tới, cúi đầu, cũng không dám nhìn người, Trương viên ngoại liền cười kêu: “Con dâu, mau tới bái kiến vị phu nhân của chức sử đại nhân.”
Nữ nhân kia nghe xong sợ hãi ngẩng lên đầu, kinh hoàng nhìn thoáng qua, rồi lại cúi đầu, đi tới, thi lễ với Cẩm Nương xong, thì ngồi ở một bên.
Cẩm Nương thấy cười hỏi: ” Tuổi của đại tẩu sợ là so với bổn phu nhân lớn hơn vài tuổi, bổn phu nhân mới đến, ở nhờ quý phủ, thật quấy rầy, còn mời đại tẩu bao dung nhiều hơn, tha thứ.” Nói xong, từ trong tay Thanh Ngọc cầm một cái hà bao đưa tới.
Phụ nhân kia nghe xong có chút nâng mắt lên nhìn Cẩm Nương, khóe môi khẽ nhúc nhích, lại không nói chuyện, chỉ đứng dậy vén áo thi lễ, yên tĩnh tiếp nhận, Trương viên ngoại liền cười nói: “Phụ nhân nơi nông thôn, chưa thấy qua khách lạ, khiến cho phu nhân chê cười, chê cười.”
Cẩm Nương lại không nói gì, một bữa cơm rất nhanh liền qua đi, Trương viên ngoại tự mình đưa Lãnh Hoa Đình cùng phu nhân vào phòng xong, mới cáo từ mà đi.
Hai người rửa mặt xong liền sớm nghỉ ngơi.
Nửa đêm thời gian, đột nhiên trong nội viện đèn đuốc sáng trưng, không bao lâu, liền có người đá văng cửa phòng của Cẩm Nương, Trương viên ngoại mang theo vài đại hán mặc trang phục đen đi đến, trên mặt dữ tợn lại đắc ý cười: “Hừ chủ tử chỉ nói bọn họ giảo hoạt khó mắc bẫy, bất quá cũng chỉ là mấy đứa nhóc mà thôi, có thể lợi hại tới cỡ nào chứ? Lão phu không tốn chút sức lực liền có thể bắt sống, ha ha ha.”
Bên cạnh một đại hán nghe xong vội vàng tâng bốc nói: “Cũng không phải vậy, Hoàng thống lĩnh cơ trí hơn người, đôi cẩu nam nữ này chỉ cho là ngài sẽ ở trong thức ăn hạ độc, lại không biết, ngài ở trong mỗi gian phòng đều thả mê hương, bọn nhóc con trẻ người non dạ, làm sao có thể nghĩ chu toàn như thế chứ, đối với ngài thật khó lòng phòng bị a, thuộc hạ bội phục sát đất.”
Trương viên ngoại đắc ý nhìn Lãnh Hoa Đình trên giường nói: “Người người đều nói vị con trai trưởng này của Giản Thân Vương chính là đệ nhất mỹ nam tử của Đại Cẩm, lão phu hôm nay xem ra, cũng chỉ bình thường như vậy, chẳng lẽ nam nhân Đại Cẩm tất cả đều là quỷ xấu, liền đem một người bình thường thế này mà xưng thành đệ nhất mỹ nam sao?”
Trương viên ngoại tự sướng một hồi, rất nhanh liền lấy lại tinh thần, quát lên: “Còn không đi lên đem người đều trói lại.”
Mấy người đại hán này vừa nghe liền vọt tới trước giường, duỗi tay kéo Lãnh Hoa Đình đi, nhưng tay còn không có chạm được vào chăn mền, một hồi kiếm quang hiện lên, hai gã đi ở phía trước lập tức không thể tưởng tượng nổi nhìn chuôi nhuyễn kiếm sáng loáng trước mắt này, không kịp thở ra hơi cuối cùng kêu thét lên, rồi thẳng tắp ngã về phía sau.
Đột nhiên xuất hiện dị biến, Trương viên ngoại phản ứng cũng rất mau lẹ, lập tức rút ra thanh long đao tùy thân mang theo bên người, tấn công về phía trên giường, Lãnh Hoa Đình lúc này đã nhảy dựng lên một cái, nhuyễn kiếm liền từ cổ tay hiện ra vài đóa kiếm hoa, đem từng người từng người phía trước đánh chết, kiếm chiêu cắt thẳng yết hầu, máu tươi văng khắp nơi.
Nhất thời liền chết bốn gã đại hán áo đen, Trương viên ngoại vốn chỉ đem được sáu gã áo đen, thêm hắn, là bảy người, thấy Lãnh Hoa Đình võ công cao cường như thế, trong nháy mắt liền tổn thất bốn gã cao thủ, trong nội tâm bỗng sinh một tia sợ hãi, lúc Trương viên ngoại vọt tới bên giường, vừa hay nhìn thấy hai gã đại hán này ngã xuống, hắn không vào mà lùi ngược, thân thể trượt về phía sau hơn hai thước, cách Lãnh Hoa Đình một khoảng cách thanh kiếm, lấy khoảng cách an toàn.
Sau khi giết bốn người, Lãnh Hoa Đình đạm mạc ngồi ở trên giường, cũng không tấn công tiếp, chỉ dùng ánh mắt sắc bén nhìn Trương viên ngoại, cả giận nói, “Ngươi là ai? Vì sao phải mưu hại bản quan?”
Trương viên ngoại vừa thấy ngược lại trong nội tâm buông lỏng, Lãnh Hoa Đình bị tàn phế, hai chân không thể di động, chỉ có thể tự bảo vệ mình khó có thể đánh xa, sự tình đã đến mức này, bắt sống không thành, không bằng giết chết, đã làm thì làm cho cùng, nghĩ như thế, hắn liền thối lui ra ngoài cửa.
Lãnh Hoa Đình bên môi vẽ ra một tia giễu cợt, tự bên hông lấy ra một sợi dây mảnh, tay run lên, sợi dây này giống như một một con linh xà bay thẳng về phía tên Trương viên ngoại, Trương viên ngoại lấy thanh đao bên cạnh chắn, thân hình mập mạp linh xảo nhảy lên, kịp thời tránh được sợi dây này, Lãnh Hoa Đình ngồi thẳng lên, cổ tay cuốn một cái sợi dây giống như con rắn dài bò trên mặt đất, từng chiêu tấn công chỗ trí mạng của địch, Trương viên ngoại cũng không phải là ngồi không, thân thủ linh hoạt, nhảy vọt lên cao chuyển thiểm, chuôi Thanh Long kiếm trong tay cũng múa đến hổ hổ sanh uy, khiến cho Lãnh Hoa Đình nhất thời còn khó hơn nắm bắt được hắn.
Bên kia hai đại hán khác thấy Lãnh Hoa Đình bị Trương viên ngoại chế trụ, liền lặng lẽ tự hai bên bọc đánh mà đến, một người vung đao, tên còn lại thì âm hiểm xuất ra ám khí, đồng thời đánh về phía Lãnh Hoa Đình, cũng hướng tới Cẩm Nương vẫn một mực không động trên giường.
Lãnh Hoa Đình thấy vậy mắt phượng nhắm lại, trong mắt hiện lên một đạo ánh sáng thị huyết quang mang, sợi dây trong tay không ngừng, vẫn là từng chiêu tấn công chỗ trí mạng của địch, nhưng lại không có rảnh một tay, cầm lấy quần áo bên giường tiện tay xoay tròn, múa ra một tấm chắn xoay tròn, đồng thời đem ám khí này ngăn trở, còn có quà đáp lễ lại, tên sử dụng ám khí kia lập tức nhảy lên trốn tránh, Lãnh Hoa Đình cầm quần áo múa thành hình côn, bay về phía người kia.
Một tên hắc y nhân khác thấy thời cơ đến nhanh chóng vung đao chém về phía Lãnh Hoa Đình, ai ngờ, Lãnh Hoa Đình bất quá chỉ ra hư chiêu, cái y côn kia nhìn như đánh về phía người nọ, kỳ thật đúng là chờ đao của hắn tới gần, mới đột nhiên sửa lại phương hướng, lao thẳng tới mặt hắn, lập tức đánh một cái khiến cho hắn lảo đảo, ngã quỵ về phía trước, Lãnh Hoa Đình không chút do dự, vứt bỏ quần áo mà cầm kiếm, tay trái một kiếm vung lên, liền cắt lấy đầu người này.
Hắc y nhân vừa rồi tìm được đường sống trong chỗ chết thấy hắn dũng mãnh như thế, sợ tới mức cũng không dám tiến tới nữa, ôm đầu tháo chạy ra bên ngoài cửa sổ, Lãnh Hoa Đình cũng lười quản hắn, bên ngoài tiếng đánh nhau đã sớm nổi lên bốn phía, xem ra, số người nơi đây cũng không ít, bằng không, Lãnh Khiêm cùng vài tên thị vệ đã sớm tới, bên ngoài tất nhiên đang trong ác chiến, người này đi ra ngoài cũng là chết, trong phòng chỉ còn Trương viên ngoại, đằng sau chính là tường, Cẩm Nương ngủ trên giường hẳn sẽ không có nguy hiểm, nghĩ như thế, hắn liền thả người bay lên, cầm nhuyễn kiếm trong tay đánh về phía Trương viên ngoại.
Trương viên ngoại không nghĩ tới hắn khinh công cũng cường đại như thế, trên đầu một hồi kiếm hoa bay múa, hắn vội vàng huơ đao đón lấy, liệu định cho là Lãnh Hoa Đình dù khinh công cao, cũng không thể duy trì trên không trung quá lâu, một hồi sẽ phải rơi xuống đất, mà hắn chân tàn tất nhiên sẽ có trói buộc, bản thân mình chỉ cần chống đỡ qua mấy chiêu này là được.
Nghĩ như thế, hắn một tay vung đao ngăn cản, tay kia lại sờ hướng bên hông.
Cẩm Nương sớm đã ngồi dậy, tỉnh táo bình tĩnh nhìn xem tướng công của mình, sau khi trải qua lần trước ở trong ngõ nhỏ bị truy sát, đối mặt với máu tươi cùng tử vong, Cẩm Nương cũng đã chẳng sợ hãi đụng vào, cái này rõ ràng chính là xã hội kẻ yếu làm mồi cho kẻ mạnh, địch nhân sẽ không bởi vì ta nhân từ mà nương tay bỏ qua mình, chỉ có thể dùng giết để dừng lại giết, mới có thể bảo vệ chính mình.
Nhìn thấy Trương viên ngoại thần sắc khác thường, nàng đột nhiên cảm giác căng thẳng trong lòng, la lớn: “Chém đứt tay trái của hắn.”
Lãnh Hoa Đình nghe vậy liền giật mình, nhuyễn kiếm nguyên là công hướng đầu của hắn, theo lời liền tấn công về phía cánh tay trái của Trương viên ngoại ỏ, Trương viên ngoại không nghĩ tới hắn đột nhiên biến chiêu, hơn nữa trở nên vừa nhanh vừa chuẩn, cánh tay của mình đang ra chiêu, rất khó tự cứu, nhuyễn kiếm này tiến đến, thân thể đành phải trầm xuống, thoáng tránh thoát một ít, nhưng mũi kiếm lại đâm trúng bờ vai của hắn, đâm vào xương chảy ra máu.
Cẩm Nương đang thở dài một hơi, lại không biết, vừa rồi một người áo đen chạy tới tránh ở phía trước cửa sổ, mắt thấy Lãnh Hoa Đình không có canh giữ ở bên người Cẩm Nương, liền âm thầm bắn một ám khí về phía Cẩm Nương.
Lãnh Hoa Đình kinh hãi, xoay tay lại một cái trước sau nghênh hướng về phía ám khí, lại nghe Cẩm Nương hô to một tiếng: “Tướng công…”
Lúc này nóc nhà đột nhiên động một tiếng lớn, một sợi dây dài từ nóc nhà bay đến, cuốn lấy eo nhỏ của Cẩm Nương kéo về phía nóc nhà.
Thứ Nữ Thứ Nữ - Bất Du Vịnh Tiểu Ngư