One does not fall “in” or “out” of love. One grows in love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 196 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 841 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:56:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 92
ắn là cùng Nhị thúc gần gũi, tánh tình cũng Đoan Phương nghiêm cẩn như Nhị thúc, nhưng mà hôm nay đột nhiên hắn biến mất khỏi nhà, Nhị thúc ngươi tất nhiên sẽ không giấu diếm hắn, cho nên......” Vương gia trầm ngâm nói.
“Cho nên ngài cho rằng nếu Nhị thúc biết tất nhiên sẽ nói cho ngài biết sao?” Lãnh Hoa Đường hừ lạnh, khóe miệng câu lên vẻ mỉa mai, đem xe lăn đẩy về phía trước, bộ dạng giống như không muốn cùng Vương gia ở chung một chỗ.
Vương gia nghe được hơi chậm lại, sải bước tiến lên trên, nghêm nghị hỏi: “Tiểu Đình, con nói thế là ý gì? Con….Biết cái gì phải không?” Hôm nay Đình Nhi rất khác thường, hoàn toàn không giống bộ dạng đơn thuần hàng ngày, chẳng lẽ hắn biết chuyện gì mà mình không biết?
Lãnh Hoa Đình nghe xong giọng điệu mỉa mai càng đậm, nhàn nhạt nhìn Vương gia nói: “Ta nếu nói là biết một chút cái gì, nói cho ngài nghe, ngài sẽ tin ta mấy phần? Tránh ra, không nên cản ở phía trước ta, ta muốn đến chỗ mẫu thân”.
Lại biến về bộ dạng không nói đạo lý rồi, Vương gia thật có chút hồ đồ, thật không biết Tiểu Đình đến tột cùng là ngu thật hay giả a, chẳng lẽ là hắn đang giả bộ? Chẳng lẽ chân của hắn là do người khác động tay chân? Tiểu Đình là vì muốn bảo vệ mình nên mới phải giả ngây dại?
Vừa nghĩ như thế, Vương gia mới liên tưởng tới lời Tiểu Đình vừa nói, Tiểu Đình hắn…Hắn nhất định là phát hiện ra cái gì chăng?
Lãnh Hoa Đình lúc này đã đến bên cạnh Vương phi, nhìn cánh tay bầm tím của Vương phi, biết điều hỏi: “ Mẫu thân, còn đau phải không? Sau này đừng nên xen vào mấy chuyện lộn xộn bên kia nữa, bọn họ cũng không phải là người tốt lành gì”.
Vương gia nghe thấy mới nhìn đến cánh tay bị thương của Vương phi, vừa nhìn thấy thì phát hỏa lên, hỏi: “Đây là chuyện gì xảy ra?”
Vương phi không muốn nói lên chuyện trong nhà Nhị thái thái, liền lắc đầu nói: “Chẳng qua là không cẩn thận đụng phải, không có chuyện gì”.
“Bị Nhị thẩm đánh, bất quá, Đình Nhi đập một cái chén trên đầu nhị thẩm rồi, mẫu thân, nàng còn khi dễ người nữa, ta liền đem trán nàng đập thành cái động lớn, để cho nàng ra ngoài không có người nhận ra luôn”. Lãnh Hoa Đình nhàn nhạt nói, hai mắt sáng trong suốt nhìn Vương phi, làm bộ dạng phải bảo vệ Vương phi.
Vương phi thấy vậy rất là vui vẻ, lỗ mũi đau xót, trong mắt liền hiện ra triều ý, mấy ngày nay Đình nhi càng ngày càng hiếu thuận, tính tình so với quá khứ cũng ôn hòa hơn nhiều, hắn mấy lần phát giận đập người đều là bảo hộ mình, ai, nếu chân hắn có thể khỏi, lúc đó mới thật là tốt.
Vừa nhấc mắt, thấy Cẩm Nương đang lẳng lặng đứng ở phía sau Đình Nhi, tròng mắt trong suốt đối với Đình Nhi đêu là ái hộ cùng thương tiếc, Đình Nhi….. cũng là từ khi Cẩm Nương tới mới biến chuyển, người con dâu này, thật đúng là càng nhìn càng thích, thông tuệ hơn người không nói, gan dạ sáng suốt mưu lược đều có, giống như chuyện trong nhà nhị thái thái hôm nay, sợ là nàng cũng chộn rộn không ít, nếu không, lấy tính tình lạnh nhạt của tiểu Hiên, nào dám cùng nhị thái thái chống đối.
“Đệ muội làm sao sẽ…đánh nàng? Nương tử, nàng ấy chẳng lẽ điên rồi?” Vương gia vừa nghe tay vương phi là bị nhị thái thái đánh, lập tức nổi trận lôi đình, Uyển Thanh từ nhỏ đã được cưng chiều, chính mình còn không nỡ làm tổn hại đến móng tay nàng, nhị đệ muội lại dám đánh nàng, có còn vương pháp gia quy không?
“Người tới, đem vợ chồng nhị lão gia mời đến.” Vương gia tức giận đến thanh âm cao lên, hướng gã sai vặt phòng ngoài quát.
Vương phi vừa nghe, liền vội vàng kéo lấy hắn nói: “Thôi, nàng cũng là không cẩn thận, chẳng qua lúc đó nàng đánh tiểu Hiên, ta tới khuyên, không cẩn mới đánh nhầm ta, Tiểu Đình cũng đập đầu nàng rồi, sợ là hôm nay cũng nằm trên giường không dậy được, thôi bỏ đi, đều là trong một nhà, làm gì đi tính toán chuyện này, lúc mừng năm mới, mọi người còn phải ở cùng một chỗ bái lạy từ đường đó?”
Vương gia bất quá là làm bộ dáng, muốn cho Vương phi không vì câu nói lúc trước của hắn mà sinh khí thôi, vừa nghe vương phi nói như vậy, hắn tất nhiên là bảo gã sai vặt thôi không cần phải đi nữa.
Trong nội tâm còn băn khoăn lời Lãnh Hoa Đình hồi nãy, nên trên mặt mang một tia nịnh nọt cười nói với Lãnh Hoa Đình: “Đình nhi, phụ thân nghe lời con, một hồi sai ám vệ đi theo nhị thúc con, không chừng con nói đúng, thật có thể tra được tung tích đại ca con”
Lãnh Hoa Đình giống như là không nghe thấy, phối hợp nắm tay vương phi, giúp nàng thoa thuốc cao lên mu bàn tay sưng, nội tâm vương gia không khỏi có một trận chua chua, Tiểu Đình như thế nào cho tới bây giờ cũng không có đối với mình tỉ mỉ ân cần thế chứ?
Thấy hắn không nói lời nào, đang muốn hỏi lại, thì Lãnh Hoa Đình lại thình lình nói:” Ngài không tìm cũng không có sao, nói không chừng, hai ngày nữa hắn sẽ tự động trở về, dù sao cũng không chết được”
Vương gia lại bị lời này của hắn làm cho hồ đồ, “ Đình nhi, con làm sao biết được? Khụ, hắn là đại ca con, không cần phải nói hắn có chết hay không a, từ nay về sau, hắn thừa tước, còn phải chiếu cố con cả đời”
Lãnh Hoa Đình vừa nghe liền muốn phát hỏa, hung hăng trừng mắt nhìn Vương Gia, uốn éo thân, ra sức đẩy vương gia ra, tự mình đẩy xe lăn đi ra ngoài, một tay nắm vạt áo Cẩm Nương quát: “Còn ngây ra đó làm gì, trở về, ở chỗ này thật phiền”.
Cẩm Nương thiếu chút nữa bị hắn túm té xuống, thật vất vả mới ổn định thân thể, bận rộn giúp hắn đẩy xe lăn đi ra ngoài.
Vương gia bị Lãnh Hoa Đình đẩy một cái lảo đảo, hắn cũng là người có công phu, Tiểu Đình lúc tức giận khí lực rất lớn, đến hắn cũng phải vận khí mới không có bị đẩy ngã.
Nhưng lại đối với tức giận của hắn không giải thích được nên có chút khó chịu, bước đến trước mặt Lãnh Hoa Đình ngăn lại nói: “Tiểu Đình, ngươi càng lúc càng kỳ lạ, sao có thể ngay đến phụ thân cũng có thể động thủ, hơn nữa, Đường nhi là đại ca ngươi, phụ thân thật không thích nhất là chứng kiến chuyện huynh đệ tương tàn, trong lòng ngươi đối với Đường nhi đích thị là có chuyện gì hiểu lầm, hoặc là ngươi…oán giận hắn được ngôi vị thế tử, cho nên, đối với hắn trong lòng có bất mãn, Đình nhi…”
“Phụ Vương!” Cẩm Nương nghe không vô, liền hô to một tiếng nói, con ngươi trong suốt tràn ngập tức giận.
Vương gia nghe xong càng nóng, nhi tử đối với mình không tôn trọng thì thôi đi, ngay cả con dâu cũng dám đối với chính mình lớn nhỏ thanh âm, không khỏi cả giận nói: “Ta đang cùng Đình nhi nói chuyện, ngươi chen miệng vào cái gì”.
Bên kia vương phi nghe Vương gia nói nặng, như là động chân khí, bận rộn tới khuyên nhủ: “Ngươi không biết tính tình Đình Nhi thế nào sao? Chớ cùng hắn gây chuyện, chân của hắn…đã thành như vậy, trong nội tâm tất nhiên là khó chịu, ngươi lại…”
Vương gia nghe xong lại muốn nói gì, rồi lại nghe Lãnh Hoa Đình quát: “Người nói ta thế nào, ta mặc kệ, nhưng người không thể mắng nương tử của ta, ta không cho phép.” Lãnh Hoa Đình tức giận đến nổi gân xanh đây trán, trong mắt phượng tất cả đều là lửa giận.
Vương gia nghe xong càng tức giận, nhưng nhìn tay hắn đẩy xe đều run, trong nội tâm liền lại nổi lên yêu thương, lại nghe Vương phi nói như thế, thì càng khổ sở, vừa rồi mình cũng có chút nặng lời, sợ đã làm tổn thương Đình Nhi, khó trách Cẩm Nương cũng sinh khí, nàng cũng là muốn che chở cho Đình Nhi…
Nhưng mặt mũi nhất thời gây khó dễ, dù sao người đã quen ở địa vị cao, ngay cả hoàng thượng cũng còn không có đối với hắn lớn tiếng, vì vậy ngữ khí cứng ngắc: “Ngươi…làm sao ngươi lại vì nàng mà lớn tiếng với phụ thân? Ngươi…ngươi thật quá đáng” nhưng khí thế lại yếu đi rất nhiều.
Vương phi vội vàng kéo lấy hắn nói: “Tiểu Đình có tính tình này, ngày bình thường trong phủ những người khác không chịu được hắn, ngươi làm phụ thân hắn mà cũng không chịu được hắn sao? Hắn tại sao lại biến thành như vậy? còn không phải do ngươi lúc trước…”
Vương phi còn chưa hết lời, Vương Gia liền đã hết giận, nhẹ giọng đối với vương phi nói: “Nương tử…đừng nhắc lại chuyện trước kia, ta…không nói Đình Nhi là được, chẳng qua là, Đình Nhi, cái khác phụ thân đều có thể nghe ngươi, nhưng hai người huynh đệ các ngươi nhất định không thể bất hòa, sẽ làm gia đình không yên”
Cẩm Nương tức giận hừ lạnh một tiếng, Vương gia làm phụ thân như vậy sao? Cong trai trưởng của mình bị bao nhiêu khổ, hắn chẳng lẽ không biết rõ ràng sao, cả cái vương phủ này đều bị nhuộm nát bét, có ngày nào là chân chính hòa thuận vui vẻ an bình đâu? Lại muốn Lãnh Hoa Đình cùng Lãnh Hoa Đường sống chung hòa thuận? Lãnh Hoa Đường là lương thiện sao? Hắn không nghĩ biện pháp ám hại Lãnh Hoa Đình đã là không tệ rồi, mình vào phủ mới có hai tháng cũng có thể cảm giác được, Vương gia…hắn…Cẩm Nương tức giận đến bất chấp tất cả, cất bước ngăn lại trước mặt Lãnh Hoa Đình, hít sâu một hơi, tận lực kìm nén thanh âm của mình làm cho vững vàng một chút.
Đôi mắt trong suốt sáng ngời thế nào cũng không che dấu được nội tâm thiêu đốt lửa giận, yên lặng nhìn Vương gia nói: “Phụ vương, người mới nói, hi vọng tướng công cùng đại ca huynh đệ hòa thuận, huynh hữu đệ cung, bằng không gia đình sẽ không yên đúng không, chỉ là con dâu muốn hỏi ngài, trong phủ này có được mấy ngày thanh tĩnh trôi qua? Nếu thật là phủ đệ an bình hòa thuận vui vẻ, tướng công sao lại biến thành bộ dạng như thế này? Vì sao ngài không có nghĩ qua, tại sao tướng công lại bỗng dưng phát bệnh lạ, tại sao lại co quắp hai chân? Ngài mới nói, tướng công đối với đại ca oán giận, là bởi vì đại ca được thế tử vị ma tướng công bất mãn, thử hỏi phụ vương, nếu như năm đó tướng công không phải thế tử, hắn cũng không sẽ được cái bệnh này, liệu có phải phế đi đôi chân này không?”
Liên tiếp chất vấn, hỏi làm Vương gia á khẩu không trả lời được, hắn mặc dù giận Cẩm Nương bất kính, nhưng những câu nàng nói như đao nhọn đâm vào trên ngực hắn, Đình Nhi bị bệnh hắn không phải là không có từng hoài nghi, nhưng cũng không phát hiện ra bất cứ dấu vết gì để lại, huống chi, năm đó Tiểu Đường cũng mới chỉ mười bốn tuổi, một thiếu niên mười bốn tuổi thì có thể làm được gì đây? Chẳng lẽ…chân tướng Đình nhi nói, cùng lão nhị có quan hệ?
Năm đó, mình cùng Vương phi đang bất hòa gay gắt, vương phi tức giận đã vào trong nội cung biệt uyển ở, cùng với Lưu phi nương nương ở cùng một chỗ mà không chịu hồi phủ, mình lại hiểu lầm Uyển nhi đối với mình bất trung, làm cho đầu óc mình không tốt chút nào, toàn bộ tâm tư đều đặt trên người vương phi, căn bản không có để ý gì trong phủ, nhưng mà lại không nghĩ tới, Đình nhi đột ngột phát bệnh lạ, mà lúc này hình như lão Nhị cùng Đường nhi quả thật có qua lại gần nhau, hơn nữa, nhiều năm qua, lão Nhị đối với Đường nhi tựa hồ cũng vượt qua quan hệ thúc cháu bình thường, nguyên lai mình chỉ nghĩ rằng hắn dụng tâm phụ tá người kế thừa Vương phủ, mà hắn cũng là người bác học, có hắn tương trợ, cũng trợ giúp Đường nhi về học thức, cho nên…Nhưng mà, Đình nhi nói thực có vài phần đạo lý a, lão Nhị lúc trẻ tâm cơ thâm trầm, đã từng động đậy tâm cơ muốn đoạt thế tử vị, chỉ là lão thái gia cũng thủ đoạn cực kỳ nghiêm khắc, rất nhanh có thể nhìn thấu tâm cơ hắn, cũng chặt dứt ý nghĩ của hắn, mình mới có thể thuận lời thừa tước…
Chẳng lẽ cái tâm tư kia cho tới bây giờ vẫn chưa tắt? Nhưng Đường nhi là con của mình, Đường nhi thừa tước, đối với hắn cũng không có nhiều chỗ tốt nên…
Cái ý niệm này vẫn ở trong đầu, liền in đậm trong lòng, quấn quýt khó bỏ, quả thật, Đình nhi nói đúng, có lẽ trước kia mình điều tra sai phương hướng rồi.
Cẩm Nương thấy sắc mặt Vương gia đầu tiên là cực đen, sau đó lại lâm vào trầm tư, nghĩ là mình mạo hiểm bộc trực nói những lời này có chút hiệu quả, đang muốn tiếp tục nói, thì Lãnh Hoa Đình lại kéo nàng, liếc mắt với nàng, Cẩm Nương trực tiếp hiểu rõ ý tứ của hắn, vội đẩy hắn ra ngoài.
Vương gia dù sao cũng là trưởng bối, lại là người có thân phận cao nhất trong phủ, vừa rồi mình mạo hiểu nói lý chất vấn, thái độ thực có thể bị xem là vô lễ, nhưng Vương gia đã không hề so đo, mình cũng phải cho hắn một cái bậc thang, nếu nói thêm gì đi nữa, Vương gia hẳn không nhịn được, cho nên tướng công mới kéo mình đi.
Vừa ra khỏi cửa không lâu, liền đã thấy Vương ma ma từ nhà kế bên đi ra, như mà đi về hướng hậu viện, không khỏi nhìn thoáng qua, hậu viện này không phải là chỗ phòng tối nhỏ nhốt Lưu di nương sao? Vương ma ma là muốn làm cái gì?
Nàng không khỏi cước bộ thư thả chậm lại, Lãnh Hoa Đình khó hiểu quay đầu lại nhìn nàng, Cẩm Nương liền cúi gần xuống, ghé vào lỗ tai hắn nói: “ Trong phòng nương có không ít chuột, chúng ta giúp người bắt con chuột lớn này được không? Bằng không, một chút cũng không được yên ổn, luôn có người giở trò quỷ, đối với mình cũng không tốt”
Lãnh Hoa Đình nghe xong liền nhìn theo ánh mắt nàng, chỉ thấy được một mảnh góc áo của Vương ma ma đang quẹo vào hậu viện, hắn ôm cổ Cẩm Nương, nói bên tai nàng: “ Vậy chúng ta cũng qua bên kia ngắm phong cảnh a”
Cắt, thiên hàn địa đống, có cái gì đẹp mắt mà ngắm, bất quá Cẩm Nương cũng biết ý tứ của hắn, liền đẩy hắn đi về bên kia đại thụ.
Không quá nửa chén trà, Vương ma ma liền từ sau cửa phụ vòng vo trở về, từ cửa nhà bên cạnh đi về phòng mình, cũng không thấy nàng cầm vật gì, nhưng không mấy phút sau, liền nghe được một tiếng khóc thê lương: “Đường nhi…Đường nhi của ta, thả ta đi ra ngoài, ta muốn tìm Đường Nhi, Vương gia,…Vương gia, nhi tử của chúng ta có phải là đã xảy ra chuyện không a”.
Thanh âm kia đúng là truyền từ trong phòng tối nhỏ sau viện truyền tới, Vương ma ma quả nhiên là đi đưa tin, Vương phi đem nhốt Lưu di nương hai ngày, tất nhiên là không có nói cho Vương Gia biết, Lưu di nương lại vừa vặn đúng lúc Vương gia có nhà mà náo loạn, mong giảm hình phạt, lại có thể nhân lúc Vương gia có ở đây lộ vẻ nhu nhược, khiến cho Vương gia thương tiếc, còn có thể nhân cơ hội cáo trạng Vương phi, Vương ma ma này, đến tột cùng là đứng về bên nào, không phải là người hầu hạ Vương phi rất nhiều năm rồi sao? Sao có thể bán đứng Vương phi chứ?
Lưu di nương này khóc cũng quá mức thê thảm a, thanh âm lại cất cao vài phần, Vương gia dù có điếc cũng vẫn có thể nghe được.
Cẩm Nương liền đẩy Lãnh Hoa Đình trở về, có chuyện thú vị như vậy, nàng cũng muốn xem Vương ma ma kia ở một bên hát như thế nào.
Vương gia đang hỏi thăm chuyện của Lưu di nương, đã thấy Cẩm Nương phụ giúp Đình Nhi trở lại, không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng Lãnh Hoa Đình bày ra thần sắc tự nhiên nói với Vương phi: “ Nương, người nói muốn làm vịt chiên ướp rược cho đình nhi ăn mà, Đình Nhi không về nữa, muốn ở lại ăn a”
Vương gia ngược lại đem chuyện này quên đi, lúc trước hai cha con còn vì món này tranh giành, ai, như thế nào lại quên sạch rồi, Đình Nhi thật là vất vả mới chịu đối với mình thân cận chút ít…
“Tiểu Đình mau vào, nương con thật hiếm khi mới vào phòng bếp nha, một chút nữa phụ tử chúng ta còn phải uống chút rượu nữa, đã lâu không có cùng Tiểu Đình dùng cơm chung, phụ thân thật là hoài niệm lúc con còn bé”. Lời Vương gia nói ra không có nửa điểm khó chịu, tựa hồ như xung đột vừa rồi căn bản cũng không có phát sinh qua.
Vương phi hồi nãy mặt đen lên, lúc này thấy Tiểu Đình cùng Cẩm Nương tiến vào, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn, đối Tiểu Đình nói: “Đúng vậy a, Tiểu Đình, nương đi làm món ăn cho con nha”. Nói xong lại nhìn Cẩm Nương liếc, Cẩm Nương lập tức hiểu rõ là nàng muốn mình cùng xuống bếp, nhìn như vậy, là có chuyện muốn nói với mình.
Vừa lúc Vương ma ma từ phía sau đi ra, gặp Vương phi muốn tới phòng bếp, vội vười nói: “ Ai nha, chủ tử là muốn làm Vịt chiên ướp rượu sao? Nô tỳ mới nhìn qua, sổ mua sắm chỉ viết có hai con vịt, sợ là phòng bếp không có hàng ứng phó kịp”
Chuyện mua sắm nhà bếp đúng là Cẩm nương điều trần nhóm quản lý phòng bếp mua sắm, mỗi ngày quản sự đều hỏi qua Vương phi hoặc thiếp thân bên người Vương phi, như Ngọc Bích, Thanh Thạch, Vương ma ma các loại, xem Vương Phi muốn dùng những món nào, hay muốn mua cái gì ăn, quản sự sẽ ghi ra, rồi đưa ấy người bên mình cái ấn tín, sau lại lưu vào sổ làm bằng chứng, bởi như vậy, người trong phòng bếp cũng không thể làm ra ba cái công phu ngoạm sư tử gì đó nữa, tùy ý chọn mua một ít thứ căn bản là không dùng đến, hay ăn không hết, như vậy đã giảm bớt lãng phí, để cho những người kia có muốn cũng không có chỗ nào ra tay.
Nhưng trong mỗi ngày, cơ bản cũng sẽ chọn mua thêm một ít chuẩn bị bất cứ tình huống nào, không nghĩ tới, Vương ma ma lại mang chuyện này để nói, Vương ma ma này quả thật là càng ngày càng thêu dệt chuyện, ý nàng tột cùng là muốn thế nào? Nàng là thiếp thân bên người Vương phi, cùng là người Vương phi tin cậy nhất, nàng không có nghĩ qua, nàng nên phụ thuộc Vương phi sao, một khi Vương phi không được thế, nàng cũng càng không có chỗ dựa sao?
Quả nhiên Vương gia nghe thấy lời này rất là kinh ngạc, càng có chút căm tức, đường đường là Giản Thân vương phủ, muốn ăn một còn vịt còn phải chờ đi mua? Mới vừa rồi Lưu di Nương ở đằng sau viện la to, nàng hôm này dù thế nào cũng là phi tử bên cạnh mình, lại là mẹ ruột thế tử, Vương phi lại đem nàng nhốt lại, Vương phi nàng hôm nay… Đến tột cùng là quản gia như thế nào? Vương gia có chút giận dữ liếc nhìn Vương phi.
Vương phi thấy lông mày tựu nhíu lại, thanh âm cũng khó chịu: “Ma ma, ngươi tới phòng bếp xem qua, hôm nay rõ ràng ta là phân phó phòng bếp mua nguyên liệu nấu ăn nhiều một chút, như thế nào ngay cả hai con vịt cũng không có?
Vương ma ma trên mặt liền lộ ra một tia cười đến âm hiểm, khom người đáp: “A, nguyên là cũng có hai con vịt, nhưng vừa rồi nói là muốn giữ thiếu gia cùng thiếu phu nhân ở lại dùng cơm, nô tỳ liền phân phó đầu bếp làm, là hầm cách thủy, nghĩ thiếu phu nhân thân thể không tốt, bị chứng bệnh hư cung hàn, muốn cho nàng bồi bổ”.
Vương phi vừa nghe, phổi đều muốn tức điên lên, cái lão bà này, hôm nay cũng quá lắm mồn rồi, chuyện Cẩm Nương mắc chứng thể hàn, Vương phi một mực cũng không có nói cho Vương gia biết, chính là sợ hắn có ý khác, tính tình Đường nhi kỳ quái, nếu thật mang cho hắn cái thông phòng tiểu thiếp, sợ lại sinh ra rất nhiều phiền toài, nàng lại…trước mặt mình mà đem chuyện này nói với Vương gia nghe, nàng muốn làm cái gì?
Quả nhiên, Vương gia nghe được khẽ giật mình, nhìn về phái vương phi: “Cẩm Nương đứa nhỏ này…có bệnh này? Năm đó trong nội cung, vị Trần quý phi nương nương chính là cũng mắc bệnh này, kết quả cả đời không thể có con…”
Quay đầu ánh mắt phức tạp nhìn Cẩm Nương, người vợ này cũng không kém, nhưng mà, Đình Nhi thân đã mang tàn tật, nếu như lại còn tiếp tục không thể có con, tương lai liệu sẽ thế nào? Việc này nên xem xét lại. Chỉ là Vương phi biết chuyện này trọng đại, thế nhưng lại…
“Ngươi xuống dưới, lúc này không cần ngươi hầu hạ.” Vương gia đang tự suy xét, chợt nghe Vương phi lạnh lùng quát tháo một tiếng với Vương mama, hắn nghe xong nội tâm có chút khó chịu, nàng đây là đang quát tháo Vương mama không nên nói ình biết a.
Vương mama sắc mặt ngẩn ngơ đi xuống, chỉ là khóe mắt hiện lên tia đắc ý nhưng vẫn bị Cẩm Nương nhìn thấy, nội tâm Cẩm Nương thế nhưng lại cực kỳ bình tĩnh, việc này trong phủ đã sớm không còn là bí mật, chỉ là Vương gia quá mức chủ quan sơ ý, đối với việc trong phủ không hỏi đến cùng, lần trước chuyện Bình nhi, Châu Nhi chết, nguyên cũng là do mình động tay động chân vào trong dược, nếu Vương gia khôn khéo, sớm nên tra hỏi rõ ràng mới phải, là do chính hắn muốn vì vợ chồng Lãnh Hoa Đường mà bao che, thế nên chuyện gì cũng chỉ muốn ước gì cho nhanh qua là tốt rồi, ngược lại hôm nay lại vì bệnh này của mình mà giận dữ, hắn quả thật là hồ đồ không bình thường rồi.
Vương gia sắc mặt ủ dột ngồi trong phòng, ánh mắt đảo qua nhìn Lãnh Hoa Đình cùng Cẩm nương và Vương phi chứ không nói gì, chỉ là nhìn bộ dạng của hắn, liền biết trong lòng hắn tức giận cỡ nào.
Vương phi cũng không giải thích, nghĩ một hồi Đình Nhi sẽ nói cho hắn biết, bất quá, hắn vừa rồi vì chuyện Lưu di nương mà quát tháo với mình, thái độ này quá mức ác liệt, nàng nhất thời cũng không muốn cùng hắn nói chuyện, nếu không có Tiểu Đình ở đây, hừ!
Vương phi đi thẳng vào phòng bếp, Vương gia ngồi trong phòng càng tức giận, Cẩm Nương nhìn xem cũng theo vào phòng bếp, Lãnh Hoa Đình cùng Vương gia ngồi đối diện nhau.
Vương gia giận không có chỗ phát, liền đem tất cả kẻ hầu người hạ trong phòng đuổi ra, đối với chỗ tối ra dấu, quả nhiên rất nhanh có nhất danh thị vệ tiến đến, đây chính là thiếp thân bảo vệ hắn, “Đi, tìm vài người đi điều tra một chút, đi theo nhị lão gia, tra xem có thể hay không tìm được chỗ thế tử”
Người nọ đi rồi, trong phòng chỉ còn Vương gia cùng Lãnh Hoa Đình phụ tử hai người, Vương gia vẻ mặt ú khí, nhưng đối với Lãnh Hoa Đình vẫn cố bảo trì bộ dạng từ phụ, vừa rồi hắn mới nói vài câu nặng, lúc này vẫn muốn nghĩ làm lành, “Đình nhi, con xem, phụ thân chiếu theo ý của con mà làm, có vui không a”
Lãnh Hoa Đình nghe xong mắt trợn trắng, nhếch miệng, rất không kiên nhẫn nói: “Nếu người của ngài có tài vạch trần rõ ràng, lộ ra chân tướng ban đầu, ta mới vui vẻ”
Vương gia nghe thì mất hứng, nhưng vẫn nhẫn nại khuyên hắn: “Ai, con nhất định là đối với Đường Nhi có hiểu lầm, ta cũng có chú ý qua, hắn đối với con một mực rất tốt, có thứ tốt nhất vẫn nghĩ cho con, đối với con cơ hồ đều ngoan ngoãn phục tùng, con suốt ngày đối với hắn cực kỳ lãnh đạm, hắn cũng không để ý, Tiểu Đình, các ngươi là thân huynh đệ, nên sống chung hòa thuận mới đúng a”
Lãnh Hoa Đình thấy hắn lại nói mấy lời này, liền càng buồn bực, nói: “Hôm nay nếu ngài tìm được hắn, ta cần phải cho ngài xem trên người hắn một chút, cho ngài minh bạch, hảo nhi tử trong mắt ngài đến tột cùng là cái thứ gì”
Vương gia nghe được khẽ giật mình, nguyên bản cũng không quá kiên định tin tưởng nay càng thêm giao động, kéo tay Lãnh Hoa Đình nói: “Con…con nói biết chính xác hắn đã làm gi? Đình nhi, nếu đúng như thế…nếu đúng như thế…phụ thân..”
Nếu thật đúng là Đường nhi hạ thủ với Đình nhi, chẳng lẽ thật sự muốn xử trí Đường nhi sao? Nhi tử kiện toàn như vậy…Ai, không được, có lẽ đây chính là Lão Nhị sắp đặt, muốn cho hai đứa con trai mình sinh oán, hắn ở giữa đắc lợi! Hắn chính là ước sao mình không có nhi tử tốt kế thừa tước vị…Hừ, dù thế nào, cũng không tới lược con của hắn.
Nhất thời, Vương gia ngẫm lại đã cảm thấy phiền, Đường nhi dù có cái gì, chỉ sợ cũng do lão nhị xui khiến, sáng mai tra ra manh mối, chuyện Đường nhi có thể bỏ xuống, nhưng mà lão Nhị thì…cũng không thể lại để cho hắn mưu hại con trai mình.
“Ngài sẽ như thế nào? Ngài cái gì cũng sẽ không làm, vẫn là sẽ nuông chiều hắn, đúng không?” Lãnh Hoa Đình cười lạnh ngắt lời nói: “Ngài sợ không có nhi tử tốt để thừa tước, ngài mỗi ngày đối tốt với ta, bất quá là thẹn trong lòng, kỳ thật trong lòng vẫn xem ta làm hổ thẹn a, ngài đường đường Giản Thân Vương, thậm chí có một đứa con tàn tật, việc này tất nhiên đã làm cho ngài cảm thấy không còn mặt mũi”.
Lời này làm Vương gia không thể tức giận, Đình nhi nói những câu sắc bén, làm cho lòng hắn bị đả thương thảm thiết, Đình nhi hắn…Thật không ngờ hắn hoài nghi tình cảm của mình đối với hắn, mình chưa từng mảy may ghét bỏ hắn, nhiều năm như vậy, vì bệnh tình của hắn mà bôn ba bốn phía, nghĩ tất cả biện pháp muốn tìm đại phu tốt cho hắn, thì ra trong lòng hắn, nguyên lai lại nghĩ mình như vậy…
Trên mặt Vương gia lúc hồng lúc trắng, lòng đau như cắt, muốn nổi giận, nhưng lại nhìn thấy thoáng trong mắt Lãnh Hoa Đình có tia mỉa mai, đột nhiên tỉnh ngộ, Đình nhi hôm nay nói năng có trật tự, hơn nữa suy nghĩ thâm trầm, sao có thể do kẻ có tâm tính hài tử nói ra được? Đình nhi thật không phải là nửa ngốc tử! Hắn đã không muốn giả bộ trước mặt mình, đây là đối với mình có tín nhiệm, mới có thể nói ra lời này…
“Đình nhi, con nói lại xem, đến tột cùng là con biết chút gì, nói cho phụ thân biết, nếu thật có người hại con, phụ thân sẽ hết sức giúp con”. Vương gia nói lời này là muốn trêu chọc cho Lãnh Hoa Đình nói thêm vài lời, xem thử đầu óc hắn có thật khôi phục bình thường hay không.
“Biết rõ nhưng cũng không nói cho ngài biết, không bằng chứng, nói cũng vô dụng” Lãnh Hoa Đình nghe xong liền lạnh lùng nói với Vương gia, hắn xác thực không muốn giả bộ ở trước mặt Vương gia, cái phụ thân này quả thực càng ngày càng hồ đồ, hắn muốn được Vương gia tiếp chút ít lực lượng, có một số việc, chỉ bằng mình và những người kia thì vẫn chưa đủ, nhưng mình luôn giả bộ là kẻ ngốc, Vương gia cũng sẽ không đem người giao ình…
Lời này tuy làm cho người ta nổi giận, nhưng rất có đạo lý, vu khống, Vương gia càng cảm thấy Lãnh Hoa Đình đầu óc cực kỳ thanh tỉnh.
“Ngài đem ám vệ phái ra một ít cho A Khiêm trông coi, ta muốn tra chút ít chuyện, ngài luôn bận rộn chuyện triều đình, cũng không còn tinh lực để ý chuyện trong phủ, làm cho trong phủ hôm nay lộn xộn rối rắm, ta sẽ thay ngài thanh lý tốt, ít nhất bớt vài kẻ nóng lòng muốn gây sự”. Vương gia đang suy nghĩ đã nghe Lãnh Hoa Đình nhàn nhạt nói.
Vương gia rốt cuộc cả kinh từ trên ghế đứng dậy, tâm tình đặc biệt kích động: “Đình nhi… Đình nhi của ta, con thật sự…thật sự lớn rồi, không còn là..” Khẽ vươn tay, liền đem Lãnh Hoa Đình ôm vào trong lòng ngực của mình, nghẹn giọng, nói: “Phụ thân đau lòng hỗ thẹn sáu năm, rất tốt, rất tốt, con ít nhất không phải là kẻ nửa ngốc nghếch, con không biết đâu, mỗi khi người khác nói con là người ngu, phụ thân đau lòng cỡ nào, con chính là đứa con duy nhất của phụ thân do vợ cả sinh, phụ thân sao lại ghét bỏ con, con… Ai, không nói cái này, lúc nhỏ con rất thông minh, con chịu giúp phụ thân thì còn gì tốt hơn, hả, phụ thân nghe lời con, đem một nửa ám vệ giao cho con, chỉ là…Con cũng không thể tùy tiện động tới đại ca con…coi như là điều tra ra đúng là hắn làm loạn, con cũng nhất định phải chịu đựng, hắn…là anh ruột ngươi, phụ thân không muốn bất kỳ ai có việc, được không?”
Lãnh Hoa Đình nghe xong cũng rất là bất đắc dĩ, Vương gia đối với hắn thế nào hắn làm sao không rõ, bất quá là cố ý muốn hắn nói ra thôi, Vương gia Vương phi cả hai đều là đồ ngốc, nhìn thì khôn khéo, kỳ thực bên tai thì mềm, dễ dàng tin lời người ngoài, hơn nữa…Sống đến vài chục tuổi, mà suy nghĩ so với mình còn đơn giản hơn, ai, có được cha mẹ như vậy, thực không biết là mình may mắn hay bất hạnh.
Tay của hắn có chút nâng lên, sau nửa ngày, vẫn là nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng vương gia, trấn an vương gia nói: “Phụ thân, ta tới bây giờ vẫn không ngốc, chỉ là…không có biện pháp, ta dù có nói với ngài, ngài cũng sẽ không tin, ta sẽ cho người tìm ra chứng cứ, cho ngài nhìn xem, những người kia đã làm ra chuyện gì, cho ngài hiểu rõ, tại sao ta nhiều năm như vậy, không thể không khổ sở mà giả ngu”
Vương gia nghe xong càng xấu hổ ray rức, cái mũi đau xót, cuối cùng cũng rớt nước mắt, đem Lãnh Hoa Đình càng ôm chặt hơn: “Đình nhi, phụ thân thực xin lỗi con, thực xin lỗi con a, là phụ thân vô năng, không bảo vệ con tốt, phụ thân tin con, con đi điều tra đi a, tra ra cái gì, phụ thân cũng đều làm chủ cho con”
Lời này của vương gia, Lãnh Hoa Đình cũng chỉ tin một nửa, cũng không phải nói là vương gia lừa gạt hắn, mà vì Vương gia đối với lãnh Hoa Đường có cảm tình, cho dù tra ra việc năm đó có quan hệ tới Lãnh Hoa Đường, Vương gia cũng sẽ trừng trị người có liên quan, nhưng đối với Lãnh hoa Đường, cũng sẽ không nhẫn tâm.
Bất quá, tổng so với trước kia bị Lãnh Hoa Đường giả tạo lừa gạt cũng tốt hơn…
“Phụ thân, chuyện Đình nhi không ngốc, người phải giữ bí mật, không thể để cho người khác biết, bằng không, bọn họ ra tay, Đình nhi sợ là không còn mệnh” Lời này nói với Vương gia đã là tốt lắm rồi, hắn vẫn muốn dùng cái thân phận ngốc tử này làm chút ít sự tình.
Vương gia đối với việc ấy có chút lý giải, Đình nhi giả trang sáu năm, tất là có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ, hắn kìm chế vui sướng trong lòng, nói: “Phụ thân biết rõ, yên tâm đi, phụ thân không có hồ đồ như vậy, chỉ là..Mẹ ngươi đã biết chưa?”
Lãnh Hoa Đình nghe lời này, trên mặt hiện lên một tia xấu hổ, nhẹ giọng với Vương gia nói: “Nương không biết, Đình nhi chỉ nói ột mình phụ thân, mẫu thân nàng…quá mức ôn hòa hiền hậu, lại cực kỳ đơn thuần, ta sợ nàng không kìm được, sẽ làm cho Đình nhi bại lộ”
Vương gia nghe được lời này cũng cảm thấy an ủi, người trong lòng nhi tử tín nhiệm nhất vẫn là mình, đang muốn nói gì đó, thì chợt nghe Lưu di nương tại hậu viện lại khóc rống lên, Vương gia không khỏi nhíu mày, hô lên: “Con nói cũng không sai, mẹ con càng ngày càng hồ đồ, Lưu di nương tuy là tiểu thiếp, nhưng cũng là người có tuổi, làm sao lại mang nàng nhốt lại, nói thế nào cũng là nương của Đường nhi, việc này truyền ra, Đường nhi ở bên ngoài khó có thể ngẩng đầu”
Lãnh Hoa Đình nghe xong trong lòng liền thở dài, Vương gia đối với Lãnh Hoa Đường thủy chung vẫn là thương yêu a, ai, tương lai cho dù tra ra chứng cớ Lãnh Hoa Đường hại mình, mà muốn dựa vào Vương gia, thật đúng là dựa vào không được, nên chỉ có thể dựa vào chính mình.
“Chẳng qua là giáo huấn di nương chút ít mà thôi, ngày ấy di nương chỉ vào mũi mẫu thân mà chửi mắng, còn nói mẫu thân và nàng là thân tỷ muội…” Chỉ mang điểm mấu chốt nói ra, Vương gia hẳn tự rõ.
Quả nhiên Vương gia vừa nghe lời này liền chìm mặt, cả giận nói: “Trách không được mẹ ngươi sinh khí, hừ, thật là đồ không biết sống chết, lại còn dám ồn ào” Ngước mắt lên, đối với người phía ngoài nói: “Gọi vài người, đem Lưu di nương kéo về nội viện nàng ta, cấm túc một tháng không cho phép ra ngoài”
Lãnh Hoa Đình nghe xong thì nở nụ cười, Vương gia đây là ở trước mặt hắn giở chút ít thủ đoạn nhỏ, lời này nghe như phạt Lưu di nương, kì thực là cho Lãnh Hoa Đường mặt mũi, cùng với cấm túc ở phòng tối quả là hai việc khác biệt, nói là phạt, không bằng nói là phóng thích, thôi nhường hắn vậy, dù sao Lưu di nương đã bị đánh, cũng đã giam hai ngày rồi, cấm túc nữa cũng tốt, ít nhất trong một tháng mình cũng không cần phải nhìn bộ mặt xấu xí đó.
Cẩm Nương đi theo sau Vương phi vào phòng bếp, vừa đi vào, liền thấy Lưu bà tử đang làm việc, không khỏi khẽ giật mình, nhìn Vương phi một cái, Vương phi ngượng ngùng cười cười nói: “Nàng cũng biết sai rồi, lại là thị tì nhà vi nương, a, chỉ cần biết sửa đổi là được, nương vẫn để cho nàng ở trong phòng người hầu”
Cẩm Nương nghe xong không thể làm khác hơn nói: “Nương thật đúng là thiện tâm, nói cũng phải, ai có thể không phạm sai lầm, sửa đổi là tốt”
Nguyên là muốn nói với Vương phi chuyện Vương mama, xem ra, còn không nói được, Lưu bà tử này là thân thích Vương mama, cho nên, đành phải thôi.
Ngọc Bích thấy liền đụng đụng cánh tay Cẩm nương, con mắt hướng ngoài phòng bếp chỉ chỉ, Cẩm Nương liếc mắt nhìn theo, lại thấy Vương mama đang đứng sát chỗ cửa, trong nội tâm nàng rùng mình, cửa kia không phải là chánh đường sao? Nàng đứng nơi đó…là muốn nghe lén Vương gia cùng Lãnh Hoa Đình nói chuyện sao? Nên vội vàng đi tới cười nói với Vương mama: “Ma ma, thân thể ngài mới tốt, dựa vào cửa không sợ bị lạnh sao?”
Vương mama đang tập trung tinh thần nghe chuyện trong chánh đường, Cẩm Nương đột nhiên đi ra, dọa nàng nhảy dựng, trên gương mặt mập mạp lập tức hiện lên tia xấu hổ, cố rặn ra một tia cười nói: “ai, cũng không phải vậy, mới vừa đến đây, đầu có chút choáng váng, cho nên phải dựa vào đứng lại, ổn định tâm thần”
Cũng không biết nàng đứng ở đó đã bao lâu, có nghe được trong chánh đường nói chuyện không, nội tâm Cẩm Nương không khỏi nổi lên cảnh giác, Lãnh Hoa Đình mấy lần ở trước mặt Vương gia nói chuyện rất bình thường, không có giả bộ, nàng có chút minh bạch, sợ là hắn muốn cho Vương gia biết chút manh mối..ít nhất, là nói cho vương gia biết hắn không phải kẻ ngu, nhưng việc này tuyệt đối không thể để cho người khác ngoài Vương gia biết, bằng không…
Nội tâm cẩm nương lo lắng, nếu Vương mama đem chuyện này truyền ra ngoài, mình và tướng công chắc chắn gặp nguy hiểm…
Nếu như bà ta nói không được là tốt rồi…chính là, phải làm như thế nào? Dựa vào vương phi sao? Hoặc là…
Cẩm nương cười đi đến bên người Vương mama, thân mật vịn eo Vương mama, cười nói: “Ai da, ngườii chắc là khí huyết không thông, tất nhiên là sẽ bị choáng váng, ai, ta biết chút ít phương pháp xoa bóp, ngườii mau mau đến đây, vào trong phòng, Cẩm Nương giúp người xoa bóp a”
Vừa nói vừa đè lại eo Vương mama, nửa vịn nửa đẩy hướng trong phòng bên cạnh đi, Vương mama làm sao mà chịu, nàng chỉ cảm thấy thiếu phu nhân làm cho eo nàng không thể động đậy, chỉ có thể theo sát đi, vội nói nói: “Không cần, không cần, nô tỳ sao dám nhận được a, Thiếu phu nhân, ngài đi cùng Vương phi a, chủ tử đang muốn chỉ ngài tay nghề a”
Cẩm Nương nghe xong cười nói: “Không vội, chuyện này học sau cũng được, vẫn là thân thể của người quan trọng nhất, ngươi chính là người đắc lực bên cạnh nương, thiếu người, nương còn phải vất vả nhiều chuyện, ta phải giúp người mát xa, cho người nhanh tốt lên”
Vương mama còn đang muốn giãy dụa từ chối, Cẩm nương liền thêm lực, túm lấy nàng, Ngọc Bích nhìn mục quang lóe lên, liền cũng cười đi tới, vịn lấy tay Vương mama, giúp đỡ Cẩm Nương kéo vương mama hướng trong phòng bên.
Vương mama cũng cảm giác được không đúng, oa oa kêu lớn lên: “Các ngươi…Các ngươi đây là muốn? Ta tốt lắm, không cần các ngươi vịn”
Vừa vặn đến cửa phòng rồi, Cẩm Nương bỏ thêm một phần khí lực, đem Vương mama đẩy vào trong phòng, Ngọc Bích đi vào theo, tiện tay đóng cửa phòng lại.
Vương mama thấy lại càng kinh hoàng, vội la to lên, lúc này, vương phi rốt cục cũng nghe thấy động tĩnh bên này, vòng vo đi ra ngoài xem, đi đến trước cửa phòng quát: “Vú nương, ngươi thế nào rồi, la to làm gì?” Vương mama càng không biết điều, hôm nay làm chuyện gì cũng thật chán ghét, vừa quay đầu, không nhìn thấy Cẩm Nương, nội tâm hoảng hốt, Vương mama sẽ không phải sẽ làm gì cẩm nương chứ, vội vàng hô: “Cẩm nương, ngươi ở đâu?”
Lúc này, Ngọc bích từ trong phòng vọt ra, đối với vương phi nói: “Vương mama lại đau eo, thiếu phu nhân đang giúp nàng xoa bóp, mama chịu không được đau nhức, nên la to”
Vương phi lúc này mới yên lòng, đứa nhỏ Cẩm nương này cũng thật là,bất quá chỉ là nô tỳ, cần gì mình tự động thủ phục vụ, chẳng phải mệt mỏi chính mình, đang muốn nói vài lời, lại nghe trong phòng Vương mama gọi bậy: “Vương phi cứu ta, thiếu phu nhân nàng muốn…nàng muốn hại người..”
Vương phi nghe được nội tâm rung mình, lời này nghe rất dọa người, mà Vương mama nói lại càng đáng ghét, nhưng dù sao cũng là vú nuôi của mình, nếu thực bị Cẩm Nương hại chết..không đúng, Cẩm Nương vì sao phải hại nàng chứ? Cái lão bà này, muốn vu oan hảm hại thanh danh con dâu mình, nàng không phải lại muốn làm gì chứ, nghĩ như thế, vương phi liền đẩy cửa bước vào, Ngọc Bích vội hỏi: “Thiều phu nhân mà mạnh tay chút, mama lại làm ồn lên, ai, đáng thương thiếu phu nhân hảo tâm..”
Vương phi nghe xong thấy cũng đúng, lúc này, Lưu bà tử cũng nghe động tĩnh bên ngoài mà chạy ra, tiếng kêu của vương mama làm cho nàng hết hồn vía, thiếu phu nhân muốn làm gì a?
Lúc này, trong phòng truyền ra một trận lách cách thanh âm, Ngọc Bích nghe thấy nội tâm cả kinh, thiếu phu nhân thân thể ốm yếu, sợ là không chế trụ nổi vương mama, nên rốt cuộc cũng bất chấp tất cả, mở cửa ra, Vương phi giương mắt nhìn, tim đều nhảy tới cổ họng, chỉ thấy cẩm nương che cái trán, trên vạt áo màu xanh nhạt loang lổ từng khối vết máu, trong tay Vương mama cầm nửa bình hoa vỡ, tràng diện này làm cho vương phi thiếu chút nữa ngất đi, quát to: “Bà vú, ngươi thật to gan”.
Ngọc Bích lập tức chạy vào, vịn lấy bả vai Cẩm Nương: “Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, người…người không sao chứ?”
Lại quay đầu đối với Vương ma ma nói: “Ma ma, thiếu phu nhân quả thật có lòng tốt, thấy ngươi đau nhức mới giúp, ngươi cũng không nên vì thế mà đả thương nàng a, a, chẳng lẽ ngươi muốn mưu hại thiếu phu nhân?”
Vương ma ma cũng sợ ngây người, thì thào nói: “Không có, nô tỳ không nghĩ muốn giết thiếu phu nhân, là thiếu phu nhân muốn…”
“Bốp!” Vương phi giận không thể kiềm chế được đánh cho vương mama một bạt tai, nước mắt đều chảy ra: “Ngươi…ngươi hôm nay đúng là điên rồi, lúc trước hồ ngôn loạn ngữ cũng thôi đi, còn dám…dám ra tay với con dâu ta, ngươi…nói, có phải là được chỗ tốt của người khác rồi không? Có ai không, đem cái lão bà này kéo ra ngoài.”
Trên đầu Cẩm Nương xác thực là có một cái miệng vết thương nhỏ, bất quá, là mình khiến cho Vương ma ma ra tay, chính mình đã bức vương mama, vì bà vốn có tâm tư, nên mình cố ý giữ bình hoa làm bộ muốn đập bể đầu bà ta, Vương ma ma thấy thế quả nhiên giãy dụa gay gắt, người vì sinh tử tồn vong, rất nhiều cố kỵ cũng quên đi, nên bà ta một tay liền đem bình hoa đoạt lại, đập vào trán mình, ôi, lão già này lực tay cũng thật mạnh, thực là muốn giết mình a.
Thứ Nữ Thứ Nữ - Bất Du Vịnh Tiểu Ngư