Biển lặng không làm nên những thủy thủ tài giỏi.

Tục ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 443
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5118 / 132
Cập nhật: 2015-11-13 14:19:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 46: Tình Thế Thay Đổi
áu tươi từ miệng vết thương của Lý Dương chảy ra, nhỏ giọt lên mặt đất, Lý Dương lúc này trên thân nhuộm đầy máu tươi, nhưng hắn lại không có chút nổi giận, trong ánh mắt vẫn tràn đầy sự kiên định như cũ, thanh âm vừa rồi chính do gã hô lên, nhìn thấy nguyên thần Lâm Chiêu chạy trốn, Lý Dương nhịn không nổi.
Tay phải của Lý Dương giơ lên một khối lệnh bài màu đỏ sậm, có triện chữ “Bá” càng làm cho Kha Phong trong nháy mắt phán đoán ra lệnh bài này là cái gi?
- Bá Vương lệnh!
Kha Phong Ma Vương cả kinh, vô luận là thực lực hay danh khí, hắn còn rất xa mới bì kịp Hạng Vũ. Sự lãnh ngộ của Hạng Vũ đối với “Xuyên Vân Toa Vụ” là cao thâm hơn so với Lý Dương. Công lực bản thân Hạng Vũ cũng cao, nếu luận tốc độ thì càng là vượt xa Kha Phong Ma Vương. Cho đến công kích, càng không cần nhiều lời, đệ tử do Xi Vưu Đại Tôn bồi dưỡng, làm sao có thể kém được?
- Đúng, chính là Bá Vương lệnh, Kha Phong Ma Vương, thả bọn họ ra, đem người của ngươi rời khỏi chỗ này.
Lý Dương lạnh lùng nhìn Kha Phong Ma Vương nói.
Gã nhất mực không muốn động đến Bá Vương lệnh này, bởi vì gã không muốn dựa dẫm vào ai, nhưng đến lúc này, đã không thể do dự thêm. chỉ có thể vận dụng Bá Vương lệnh.
Bọn Lily phía trên sơn cốc thì mừng rỡ.
- Bá Vương lệnh, sư huynh người dùng đến Bá Vương lệnh, Kha Phong Ma Vương này phỏng chừng chưa có gan cùng Bá Vương đối nghịch.
Lily ngạo nghễ nhìn hồng y nhân đứng bên cạnh, mỉm cười nói. Hồng y nhân bên cạnh tuy đại nộ, nhưng không dám nói gì.
Tên của Bá Vương, so với tên của Ma Quân, cũng không khác nhiều lắm.
- Nhìn thấy Bá Vương lệnh của sư tôn, Kha Phong Ma Vương còn dám động thủ, hừ, cho hắn mười lá gan, hắn cũng không dám.
Lúc này Lâm Chiêu đang cố gắng hấp thụ ma sát chi khí, hình thành một thân thể, chỉ là năng lượng kém quá, đến Thiên Ma cũng không bằng.
- Lâm Chiêu đại ca, người hãy an tâm tu luyện.
Cát Hân khuyên nhủ nói.
- Tốt, tốt.
Lâm Chiêu nghe thấy lời của Cát Hân. Trong lòng cảm thấy cao hứng. Lập tức an tâm tu luyện. Còn Cát Hân cảm thấy càng khó lựa chọn, Lâm Chiêu vì cô mà cả sinh mạng cũng không cần, nhưng vài chục năm nay, trong lòng cô ta nhất mực yêu thích chính là tiểu thúc ah.
Lý Dương lạnh lùng nhìn Kha Phong Ma Vương:
- Nhìn thấy Bá Vương lệnh, ngươi cũng không có phản ứng gì? Bá Vương chính là bạn tốt của ta, nhìn thấy Bá Vương lệnh, cũng như thấy Bá Vương, lẽ nào danh dự của Bá Vương ngươi cũng không cho vào đâu?
Lý Dương nhìn thẳng vào Kha Phong Ma Vương.
- Bá Vương lệnh?
Trong lòng Kha Phong Ma Vương cười lạnh.
Giờ khắc này, trong lòng hắn thay đổi thật nhanh.
Một bên là lệnh bài của Bá Vương Bàn Man (chính là tên của Hạng Vũ ở Ma giới, sau này tớ sẽ đổi hết thành hạng Vũ cho dễ theo dõi – vandai79). Bá Vương là người không dễ đối phó, người của Bá Vương đông đúc, bởi vì do quan hệ của Xi Vưu Đại Tôn, rất nhiều Ma Quân thậm chí ngay cả Ma Đế cũng là bạn tốt của hắn, còn bản thân Ma Vương công kích cũng thật mạnh, Kha Phong Ma Vương hắn tự nhận không phải là đối thủ. Một câu nói của Bá Vương phỏng chừng bạn tốt của hắn liền tự động đối phó với chính mình.
Bất quá..
Mặt khác, là cơ hội chính mình trở thành Ma Quân.
Ma Quân a!
Giấc mộng vị trí Ma Quân, Ma giới chí tôn thực lực, cường giả mới nhận được sự tôn kính nhất, chỉ cần bản thân đạt đến vị trí Ma Quân, cho dù Bá Vương muốn đối phó với mình, có lẽ cũng rất khó, bất kệ như thế nào, thực lực mới là quan trọng nhất.
- Hừ? Bá Vương lệnh của ngươi là thật không? Sao ta cảm giác là giả mạo.
Trên mặt Kha Phong Ma Vương hiện rõ có chút nghi hoặc hỏi. Trong chốc lát, hắn đã có quyết định, không để ý tới Bá Vương lệnh, người của Bá Vương Hạng Vũ tuy đông,thực lực cao. Nhưng một khi bản thân biến thành Ma Quân, còn sợ Bá Vương Hạng Vũ, một Ma Vương hậu kỳ sao?
Kha Phong Ma Vương đến nay còn chưa biết Hạng Vũ đã thật sự, đạt tới Ma Quân tiền kỳ.
- Ngươi nói đây là giả?
Lý Dương cười lạnh.
- Đúng, chính là giả mạo, ai mà biết được là bản thân ngươi có ngụy tạo ra một cái hay không, ngươi có thân phận gì, Bá Vương lại là thân phận gì? Ngươi làm sao có thể cùng Bá Vương có quan hệ, hừ, đừng nghĩ dùng một cái Bá Vương lệnh nguỵ tạo đến để uy hiếp ta.
Mặt ngoài Kha Phong Ma Vương cơ hồ nhận định Bá Vương lệnh là giả.
Trên thực tế, khi Kha Phong Ma Vương nhìn thấy Bá Vương lệnh, đã biết, Bá Vương lệnh này chính là thật. Bởi vì Bá Vương lệnh có khí tức đặc thù. Bất quá hắn lại không thể thừa nhận.
- Mộc Dịch. Mau đem Băng Lăng Hoa Hồn và Xích Huyết Linh Quả giao ra. Nếu như không giao, người của ngươi sẽ không còn ai sống sót.
Kha Phong Ma Vương lãnh khốc nói, đồng thời trong nháy mắt ba mươi hồng y nhân bắt được từng người một trong đám Lily, Hầu Sơn, Cát Hân...
- Cho ngươi mười tức thời gian để suy nghĩ. Bằng không, giết ngay lam y nữ tử.
Âm thanh của Kha Phong Ma Vương càng thêm âm lãnh.
Lam y nữ tử chính là Cát Hân, một hồng y nhân trói chặt Cát Hân, đem Cát Hân đẩy ra đằng trước nhất, chiến đao trong tay tuỳ thời chuẩn bị ra tay.
Mười tức, rất ngắn.
Trong long Lý Dương cuồng như cuồng phong vừa nổi gió, gió lốc sóng lớn nổi trong lòng.
Lựa chọn!
Băng Lăng Hoa Hồn và Xích Huyết Linh Quả, một khi luyện chế thành công, là Huyết Linh Đan, sau khi phục dụng, sẽ rất nhanh đạt tới vị trí Ma Quân. Ma Quân ah, một khi đạt tới cấp bậc Ma Quân, không những bản thân có thể nhẹ nhàng đến Minh giới, thậm chí vượt qua Bắc Minh hải cũng có hy vọng.
Lý Dương phấn đấu lâu như vậy, vì cái gi? Còn không phải là để gặp đước Tuyết?
Nhưng…
Bởi vì cái này, có thể bỏ qua tính mạng của Cát Hân?
Cát Hân, cô gái trẻ tuổi đó, người yêu thích đầu tiên, liền yêu thích Lý Dương. Từ đó một mực theo đuổi Lý Dương, dứt khoát không thay đổi.
- Cát Phổ đại ca!
Lý Dương thấp giọng thì thào, gã nhớ tới vợ chồng Cát Phổ, gã có thể bỏ qua sinh mạng của Cát Hân sao? Hắn mang tư cách gì? Hắn trả lời làm sao với vợ chồng Cát Phổ đây?
Đám người Cát Hân, Lily, Lâm Chiêu đều nhìn Lý Dương.
- Lý Dương đại ca, nhanh giao ah, nhanh giao ah. Còn không nói gì nữa, Cát Hân cô ấy liền mất mạng ah.
Lâm Chiêu nóng nảy tới mức hống to lên:
- Huynh lẽ nào vì bản thân, bỏ qua Cát Hân sao? Nhanh ah, đừng lãng phí thời gian nữa, gấp lắm rồi!
Lâm Chiêu cực kỳ lo lắng.
Còn Lily cũng nhìn Lý Dương, cô biết Lý Dương đang đối diện với sự lựa chọn thống khổ.
Cát Hân trên mặt có tia tiếu dung,hơi nhắm mắt lại, thì thào trong lòng “Có lẽ… ta sẽ chết, thành toàn cho tiểu thúc và vị cô nương Khương Tuyết kia, cũng là một loại giải thoát.”
Tất cả mọi người đều nhìn Lý Dương.
Đột nhiên…
- Mười tức thời gian hết! Nói, giao hay không giao!
Thanh âm của Kha Phong Ma Vương lạnh như băng đao. Đâm thẳng vào tâm tạng của Lý Dương.
Lý Dương ngây người.
Giao hay không giao?
Huyết Linh Đan, bản thân mình bỏ được không? Nhưng Cát Hân…
- Giết!
Đột nhiên Kha Phong Ma Vương một tiếng hạ lệnh, hắn căn bản không có chút suy tính, giết một Cát Hân, hắn vẫn còn một đám người. Căn bản không để ý một người.
Hồng y nhân đó nghe lệnh.Chiến đao lập tức chem. xuống.
Nhất thời con mắt Lâm Chiêu đỏ lên:
- Dừng tay, dừng tay ah!
Lâm Chiêu điên cuồng muốn thoát khỏi trói buộc, nhưng hiện tại công lực hắn quá thấp kém, ngay cả cấp bậc Thiên Ma cũng không bằng, căn bản không cách nào thoát khỏi sự trói buộc của hồng y nhân, mắt nhìn Cát Hân sắp chết, hắn lại bất lực, đau lòng ah.
- Dừng tay ah!
Nước mắt của Lâm Chiêu cũng đã chảy xuống… Hắn hận ah!
Đôi mắt Cát hân vẫn nhắm như trước, trên mặt có tia mỉm cười:
- Giải thoát rồi!
- Dừng tay, ta giao!
Lý Dương rống to một tiếng
Nhưng…
Muộn rồi, đao của hồng y nhân đặt đâm vào trong ngực Cát Hân, bị tiếng rống của Lý Dương, hắn nhất thời kinh hoàng không có phản ứng kịp. Còn chiến đao trong tay theo quán tính tiếp tục trảm xuống.
- Dừng tay, Kha Phong vương bát đản ngươi, kêu người dừng tay!
Đột nhiên, một thanh âm hung hồn vang khắp sơn cốc, chính là thanh âm của Hạng Vũ, Hạng Vũ cuối cùng đã từ Ma Thần Cung trở về.
Thanh âm tuy đã tới, nhưng… lúc này Hạng Vũ lại cách đó vài dặm, căn bản không kịp chạy tới. Thần thức của gã có thể nhìn thấy, nhưng không cách gì giúp được. Hạng Vũ cũng nóng nảy, chỉ có thể từ xa mà hô lên.
- Bá Vương!
Kha Phong Ma Vương đã phát hiện ra từ phía chân trời một đạo thân ảnh điên cuồng như tia chớp lao đến, khí thế như thiểm điệm đó mới quen thuộc làm sao, chính là Kha Phong Ma Vương đã từng nhìn thấy Bá Vương Hạng Vũ, Kha Phong Ma Vương lập tức muốn hạ lệnh, nhưng...
- Phốc xích!
Thanh âm của trái tim bị vỡ vụn vang lên.
Lý Dương lặng người đi.
Người kia từ địa cầu thì đã một mực không thích gọi mình là thúc thúc. Là cô gái thích gọi mình là tiểu thúc, như vậy mà chết rối sao? một cỗ hối hận lan tràn trong lòng.
- Cát Hân!
Bản thân mình đối tốt với Cát Hân chưa? Đối tốt với vợ chồng Cát Phổ chưa? Đau lòng, hối hận.
Lâm Chiêu cũng ngây dại.
Âm thanh trái tim bị vỡ vụn kia vang lên, trong chốc lát đó, gã cũng đã đồn thời mất đi linh hồn…
Kha Phong Ma Vương cũng ngây dại.
Bá Vương có tha thứ cho hắn không?
Đã muộn rồi sao?
- Oanh!
Hồng y nhân đã trói buộc Cát Hân đột nhiên ngã xuống đất, máu tươi từ trong ngực hắn phun ra, hắn đã chết, còn Cát Hân hãy còn chưa có phản ứng gì, cô dĩ nhiên chưa có chết?
- Tiểu ca Lý Dương, ngươi khoẻ ah.
Âm thanh quen thuộc vang lên bên tai của Lý Dương.
Lý Dương run lên trong lòng, âm thanh này phải chăng là âm thanh hỉ nộ vô thường của thánh chủ Lưu Ly trong thánh điện? Nhưng tạm thời lúc này Lý Dương lại đại hỷ, thần thức của hắn phát hiện, giây phút lúc nãy. Chuôi của thanh chiến đao giết Cát Hân kia tự nhiên bị một cỗ năng lượng cường đại trói chặt lại rồi, còn hồng y nhân trong nhát mắt bị giết chết rồi.
Âm thanh trái tim vỡ vụn, là âm thanh do tâm tạng của hồng y nhân vỡ vụn phát ra.
- Hoá ra là Lưu Ly tiên bối, cảm tạ tiền bối ra tay tương cứu.
Lý Dương vội nói, lúc này Lý Dương đối với Lưu Ly thập phần cảm kích. Nếu Cát Hân chết thật, có lẽ cho dù tìm được Tuyết, gã cũng sẽ không an tâm cả đời.
Một thân phấn hồng Lưu Ly giấu đầy trên mặt là tiếu dung:
- Lý Dương tiểu ca. Đừng khách khí như vậy, kêu Lưu Ly muội muội là được rồi, thật sự là không đúng, kêu Lưu Ly tỷ tỷ cũng được ah. Tiền bối, tiền bối, Lưu Ly ta già vậy sao?
Lưu Ly muội muội? Lưu Ly tỷ tỷ?
Lý Dương ngẩn người, gã không biết vi sao Lưu Ly kia lại biến thành bộ dạng như vậy.
- Lưu Ly đại tỷ, đừng trêu huynh đệ Lý Dương của ta nữa.
Hạng Vũ cười ha ha, cũng bay tới, cũng đến bên cạnh Lý Dương, còn cấm chế của Kha Phong Ma Vương đã bố trí, ngay khi Lưu Ly tới, tiện tay phá rồi.
- Hoá ra là tên tiểu tử Hạng Vũ, sao rồi, ta để ý huynh đệ nhà ngươi rồi, không được sao? Lý Dương đệ đệ, đúng không?
Lưu Ly khéo cười trả lời, còn nháy mắt phóng điện cho Lý Dương.
Lý Dương thầm thấp thỏm trong long, lúc nãy gọi là Lý Dương tiểu ca, còn bậy giờ càng tăng thêm thân cận, đều kêu mình là “Lý Dương đệ đệ”
Hạng Vũ nghi hoặc trong lòng, phải biết rằng sau khi khai thiên tích địa, lục giới sơ thành, đã sinh ra một con Phệ Tâm Trùng đầu tiên là thánh chủ của Phệ Tâm Trùng nhất tộc, tu luyện vô số năm mới đạt đến Ma Đế hậu kỳ, thậm chí còn thôn phệ cả Thần khí Lưu Ly Bình, bối phận cực cao. Hơn nữa người bình thường Lưu Ly căn bản không để vào trong mắt, từ lúc nào tự nhiên lại để ý huynh đệ của mình.
- Lưu Ly đại tỷ, bất kể thế nào, lần này còn phải cảm tạ Lưu Ly đại tỷ.
Lý Dương chắp tay nói lại. Cứu được Cát Hân, Lý Dương đối với Lưu Ly quá cảm kích rồi.
Nét tươi cười trên mặt Lưu Ly càng thêm sáng lạn.
Cô quá bội phục bản thân rồi, nắm bắt được cơ hội quá tốt rồi, chính ngay lúc Cát Hân sắp bị giết chết, chính thời khắc lúc tất cả mọi người tuyệt vọng mới xuất thủ, quả nhiên là tốt nhất, nhìn thái độ của Lý Dương đối với cô ta, liền biết hay hiệu quả.
- Gọi đại tỷ cái gì, ít nhất gọi là Lưu Ly tỷ tỷ, không thì tỷ tỷ sẽ giận đó.
Lý Dương chỉ có thể cười nói:
- Vâng, Lưu Ly tỷ tỷ, gọi là tỷ tỷ.
Lý Dương bất lực, bất quá trong lòng gã vô cùng cảm kích Lưu Ly, là Lưu Ly đem Lý Dương từ thời khắc tuyệt vọng đó quay về, đột nhiên Lý Dương nhìn về phía Kha Phong Ma Vương.
Kha Phong Ma Vương lúc này ngơ ngác.
Hắn choáng váng.
- Kha Phong Ma Vương, ngươi không phải là muốn đoạt Băng Lăng Hoa Hồn và Xích Huyết Linh Quả sao? Tại sao lúc này không nói gì.
Lý Dương giả bộ nghi hoặc nói.
Hạng Vũ vừa nghe, đột nhiên hỏi Lý Dương:
- Lý Dương ah, Không phải bổn Bá Vương đã lệnh cho Lâm Chiêu đưa cho ngươi Bá Vương lệnh rồi sao? Tại sao? Lẽ nào ngươi không sử dụng Bá Vương lệnh, không thì, tên tiểu Kha Phong Ma Vương này, tại sao dám đối phó với các ngươi?
Lý Dương cười nói:
- Kha Phong Ma Vương nói rồi, khối Bá Vương lệnh này là giả.
Lý Dương vừa nói, tay lộn một cái, xuất hiện một khối Bá Vương lệnh.
- Giả?
Hạng Vũ tiếp nhận Bá Vương lệnh, quay đầu nhìn về phía Kha Phong Ma Vương:
- Kha Phong, lệnh bài của bổn Bá Vương có người có thể làm giả sao? Lẽ nào ngươi còn không phân biệt được thật giả của Bá Vương lệnh?
Thanh âm của Hạng Vũ lộ rõ có chút giận dữ, đồng thời khí thế trên thân tự nhiên phát ra mênh mông.
Kha Phong Ma Vương giờ phút này, tuyệt đối đáng thương.
Khí thế Hạng Vũ quá mạnh, khiến Kha Phong Ma Vương cảm thấy một trận run sợ, Kha Phong Ma Vương trợn mắt nhìn Hạng Vũ với vẻ khó tin nói:
- Bá Vương, ngươi đột phá rồi? Đạt tới cảnh giới Ma Quân rồi?
Từ trong khí thế của Hạng Vũ, Kha Phong Ma Vương có chút phán đoán.
Kha Phong Ma Vương còn không biết Hạng Vũ đột phá ư.
Hạng Vũ hơi gật đầu.
Kha Phong Ma Vương ngẩn ngơ, cao thủ cấp bậc Ma Quân, căn bản không phải là người mà hắn có thể kháng cự.
Đột nhiên, Kha Phong Ma Vương hình như nhớ đến sự tình gì đó, chằm chằm nhìn thẳng vào thánh chủ Lưu Ly, khủng hoảng đến nỗi nhũn hết cả chân:
- Lẽ nào, lẽ nào, ngươi, ngươi, ngươi là Lưu Ly? Ma Đế Lưu Ly, Ma Đế thần bí nhất trong truyền thuyết!
Hắn đã nghe thấy tên của Lưu Ly, hơn nữa nhìn thái độ Hạng Vũ đối với Lưu Ly, liền liên tưởng đến Ma Đế Lưu Ly trong truyền thuyết.
- Ủa? Lẽ nào không giống sao?
Trên mặt Lưu Ly nở nụ cười tươi như hoa đào, còn cho Kha Phong Ma Vương một cái nhìn mê người.
Nhất thời Kha Phong Ma Vương cảm thấy một trận mê muội trong đầu, đôi chân sớm đã nhũn ra cuối cùng không cầm cự được nữa, tay chân run rẩy đặt mông ngồi xuống đất.
Thốn Mang Thốn Mang - Ngã Cật Tây Hồng Thị Thốn Mang