A good book is always on tap; it may be decanted and drunk a hundred times, and it is still there for further imbibement.

Holbrook Jackson

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 68 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 466 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:50:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34
ình Nhạc trấn là một vùng khỉ ho cò gáy, chuyện trấn nhỏ này đã có một tầng kết giới thần bí bảo hộ vốn không phải là bí mật.
Nhưng vì sao một địa phương nho nhỏ như vậy trên thế gian lại có kết giới pháp lực cao cường bảo hộ không cho yêu ma tiến vào thì không ai biết được. Lúc đó, mọi người vừa nghe lời nói của Tuấn Thúc liền nghĩ đến việc Phượng Quân đại nhân thân là ngự sử trần gian nhất định sẽ biết một biết hai, giờ phút này muốn cởi bỏ bí mật ở trước mặt mọi người nên ai nấy cũng đều nín thở lắng nghe.
Tang Chỉ tạm thời đem chuyện không vui ở trong huyệt động giữa hai người bỏ sang một bên, hỏi: “Vậy ngươi có phải biết bí mật này hay không?”
Tuấn Thúc híp đôi mắt lại thản nhiên nghiêm chỉnh liếc mắt nhìn Tang Chỉ một cái, mở miệng nói: “Không biết.”
Mọi người té cái rầm. Tuấn Thúc lại nói: “Nhưng mà có một vị đại thần nhất định biết.”
Phượng hoàng xấu xa nói vị đại thần này không phải ai khác mà chính là Thần Gà Hiền Dụ ở Bình Nhạc trấn, pháp thuật của Hiền Dụ vốn bình thường nhưng với tư cách là người sống lâu lên lão làng, có thể thông hiểu tương lai quá khứ nên được mọi người trong thiên cung lẫn bên ngoài đều kính trọng. Ngay cả Vương Mẫu cùng Ngọc Đế gặp vị này cũng phải ba phần kính nhường.
Nhưng Thần Gà đại nhân lại không thích xuất đầu lộ diện, nhân gian náo nhiệt gia đình sum vầy vui sướng lại không sống mà lại một thân một mình đến ở nơi Bình Nhạc trấn hương dã này. Mới đầu Tuấn Thúc cũng không hề đem mấy sự việc liên hệ lại với nhau, nhưng qua cảnh tượng nguy hiểm kinh hãi trong giấc mơ của Tang Chỉ, trong lòng phượng hoàng xấu xa đã có một chút tính toán.
Đầu tiên là Ma tộc rục rịch, rồi lại đến Yêu Vương của hồ yêu tiến đến, cùng lúc đó Tang Chỉ lại bị mang vào giấc mộng yểm, có thể là Ma tộc tìm được nhược điểm của kết giới Bình Nhạc trấn rồi dựa vào đó mà tấn công hay không, bởi vậy mới dẫn tới một phen sóng gió rung chuyển này? Mà trong mộng Tang Chỉ thiếu chút nữa là cởi bỏ dây thừng… Có thể chính là điểm phong ấn của Bình Nhạc trấn chăng?
Mọi người một phen thảo luận thế này thế nọ, sau đó liền quyết định đi thăm Thần Gà một lần, bất luận hắn có liên quan đến việc này hay không thì có chút phòng bị vẫn tốt hơn. Nhưng lúc đến gần cửa nhà Hiền Dụ, tiểu hồ ly lại hối hận.
Làm một hồ ly xứng đáng với lương tâm, Tang Chỉ lấy sự nghiệp bắt gà làm vinh dự của mình, lại càng quyết tâm đi trên con đường này càng đi càng xa, càng đi càng bao la mênh mông (chắc là muốn chuyên nghiệp hóa hiện đại hóa bí quyết bắt gà ). Bây giờ bởi những sự việc kia mà làm cho nàng đường đường là một con hồ ly lại đi ~ thỉnh giáo một con gà, Tang Chỉ nghĩ tới nghĩ lui như thế nào cũng đều cảm thấy không được tự nhiên.
Vì thế khi đến trước cửa nhà Hiền Dụ, nàng tìm được lí do chính đáng là mắc đi vệ sinh để trốn đi. Hai người đang đồng hành cùng nàng là Tuấn Thúc và Minh Tao ca ca thấy thế cũng biết được tính tình tiểu hồ ly nên cũng không vạch trần mà để cho nàng rời đi.
Tang Chỉ đi dạo loanh quanh ở vùng lân cận, đang chán muốn chết vì phải chờ phượng hoàng xấu xa với Minh Tao ca ca đi ra thì thấy cách đó không xa có một con vật gì không rõ mình tròn vo, lông mao nhung nhung đang kéo cái gì đó đi tới hướng này.
Tiểu hồ ly chăm chú nhìn thì thấy dã thú kia cái đầu cũng không lớn hơn mèo con bao nhiêu nhưng lại kéo một con gà mái béo múp míp, màu lông vằn trắng vằn đen đan xen với nhau, hai lỗ tai tròn tròn dựng đứng trên cái đầu béo ục ịt, thoạt nhìn rất là đáng yêu. Tiểu tử kia tuổi vốn nhỏ mà lại kéo lão gà mái lớn gấp hai lần so với mình, dáng vẻ bận bận rộn rộn ngã nghiêng ngã ngửa trông thật vui mắt. Tang Chỉ vốn đang nhàm chán nên gặp tình huống này tâm tình vui chơi lại nổi lên, cười gian hai tiếng hắc hắc rồi nhảy phắt đến cản đường đi của tiểu quái vật.
Tiểu công chúa Tang Chỉ chống nạnh đầy vẻ ỷ mạnh hiếp yếu bĩu môi nói: “Giỏi ha, tiểu quái vật không nên nết à? Không biết đây là địa bàn của Thần Gà đại nhân sao? Ngươi lại dám sát hại đồng loại của Hiền Dụ đại nhân trước mặt ngài, phải bị tội gì!”
Dứt lời, tiểu hồ ly cúi đầu nhìn nhưng đã chẳng còn thấy bóng dáng của tiểu quái vật, người ta đã sớm không thèm nhìn Tang Chỉ mà vẫn tiếp tục đi về phía trước. Lòng tự trọng của Tang Chỉ bị đả kích nghiêm trọng, tức giận nhảy đến trước mặt meo meo béo phì kia thị uy tóm lấy gà mái nói: “Mèo béo phì, không được đi!” Dừng một chút, tiểu hồ ly lại liếc mắt, lặng lẽ cười nói:
“Lưu lại này nọ thì bản công chúa liền cho ngươi đi.”
Dứt lời, Tang Chỉ còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, dưới chân liền lảo đảo một cái, đưa mắt nhìn lại thì thấy mèo béo phì đã mang theo gà mái tiếp tục đi lên phía trước rồi.
“Tức chết ta, tức chết ta!” Tang Chỉ dậm chân, “Ngay cả một tên mèo béo phì cũng dám khi dễ bản công chúa, bản công chúa cắn chết ngươi!” Dứt lời, tiểu hồ ly liền xuất chiêu năm ngón tay đánh về phía mèo béo phì, nhưng khi xông lên lại thấy dưới tay trống trơn, thì ra mèo béo phì đã nhanh chân vòng ra phía sau Tang Chỉ.
Tang Chỉ lưỡi líu lại, tốc độ quá nhanh, thậm chí ngay cả thân ảnh lúc tránh đi cũng không thấy được, rốt cuộc nó là yêu quái phương nào? Tiểu hồ ly cằm như muốn rớt xuống, chỉ vào tiểu quái vật run rẩy nói: “Mèo béo phì, ngươi…”
Nói chưa xong, đỉnh đầu tiểu quái vật bắt đầu đen đi, mắt nhìn ngược lại mắng: “Lão tử có tên có họ, gọi là Hùng Yêu (meo meo)! Ngươi mới là phì yêu (meo meo)! Phì phúc (hồ) ly!!”
Tang Chỉ: =_=
Hùng Yêu: gấu nhỏ; Phì Yêu: đồ béo nhỏ mọn; Phì phúc ly: phân bón tốt nhưng hôi thối (haha, chửi độc thật, cũng một chữ Phì, một chữ Yêu, một chữ Ly, viết y chang nhưng ráp vô lại mang nghĩa khác; nhất là chữ Ly (狸) viết riêng thì lại mang nghĩa “mùi hôi thối”)
Tiểu… tiểu… tiểu quái vật này, a không, là Hùng meo meo còn ngang nhiên xổ một tràng tiếng Tứ Xuyên chính gốc, rốt cuộc nó là giống yêu quái nào? Vì sao cho tới bây giờ mình chưa từng thấy qua? Bên này tiểu hồ ly bị Hùng meo meo tung đủ loại câu chữ hành động thần kỳ làm cho ngốc chết đứng tại chỗ, bên kia Hùng meo meo đã tìm được một vị trí thích hợp đem gà mái buông xuống, sau đó nhặt lên mấy cành cây nhỏ chắc là đang tính chuẩn bị đánh lửa, Hùng meo meo quay đầu nói:
“Phì phúc (hồ) ly, mau tới đây nướng gà cho gia gia, gia gia sẽ thưởng cho ngươi cái mông gà mà ăn!”
Tang Chỉ: >_< ngươi mới là phì phúc ly, cả nhà ngươi đều là phì phúc ly!
………
Nửa canh giờ sau, tiểu hồ ly cũng đã không còn nhớ hận thù trước đó mà đã ngồi chung một chỗ với Hùng meo meo, tương thân tương ái cắn mông gà >O<
Tang Chỉ đã lâu rồi chưa ăn gà, hôm nay được ăn tâm tình cũng rất sảng khoái, không khỏi tò mò hỏi Hùng meo meo, “Lá gan ngưoi sao lớn vậy dám ăn trộm gà của Thần Gà, không sợ hắn tìm ngươi tính sổ sao?”
Hùng meo meo không hề nghĩ ngợi trợn trắng mắt nói: “Ai bảo hắn nuôi dưỡng những con gà béo mỡ ăn ngon nhất làm chi? Hắn không phải là muốn bồi dưỡng thế hệ tương lai nhiều hơn sao? Ai nha, lão tử một hồi sẽ trả lại cho hắn.”
Tang Chỉ nghe vậy liền thấy quá kỳ quái, gà này ăn vào bụng rồi mà còn có thể trả lại cho chủ sao? Làm sao được?
Hùng meo meo gầm gừ nói: “Lâu sau ta đi ị ở cửa nhà hắn trả lại cho hắn!”
Tiểu hồ ly 囧 囧đưa mắt mở to, đang muốn nói gì đó thì thấy Minh Tao ca ca hùng hùng hổ hổ đi lại đây, đương nhiên đi theo phía sau là Tuấn Thúc với bộ mặt ngàn năm nhăn nhó. Minh Tao ca ca đến gần thì Tang Chỉ mới nghe thấy hắn đang mắng mỏ cái gì: “May nhờ Tuấn Thúc ngươi tính khí còn bình tĩnh tốt như vậy, đây là Thần Gà kiểu gì chứ, lại còn bắt ta đường đường là công tử Phượng tộc mà lại đi giúp hắn bắt gà tặc ăn trộm gà, nếu không bắt được gà tặc thì cái gì cũng không bàn nữa, tên gà tặc này —— “
Tuấn Ngạn mới nói được một nửa liền nghiêng mặt nhìn Tang Chỉ, lúc này mới bị cảnh tượng trước mặt làm cho giật mình không nói được tiếng nào. Cạnh đống lửa hừng hực, tiểu hồ ly đang cùng con mèo (?) mỗi người ôm một chân gà béo ngậy vui vui vẻ vẻ cắn ăn.
Đương trường bị bắt gặp, thật ra tiểu hồ ly cũng rất thẹn thùng nhưng vẫn nhếch miệng cười nói: “Hi, Minh Tao ca ca, ngươi muốn cùng nhau ăn hay không?”
Tuấn Ngạn đáng quý bị câu hỏi làm cho nổi gân xanh, ngay cả phượng hoàng xấu xa tính tình vốn lạnh đang đứng bên cạnh cũng cong mắt, “Xem ra, chúng ta muốn tìm gà tặc thì tìm ngay tại nơi này.”
————————————— ta là đường phân cách tặc ăn trộm gà ——————————
Tang Chỉ thấy mặt phượng hoàng xấu xa đầy tinh quang liền tránh không dám nhìn chỉ sợ rằng sẽ tổn thương đến bằng hữu mới của mình, nên chạy nhanh đến trước mặt Tuấn Thúc nói: “Kỳ thật, so với đi bắt gà tặc, ta còn có biện pháp tốt hơn.”
Tuấn Thúc nhướng mày lại, đôi mắt vẫn dính ở trên người Hùng meo meo như trước không rời hỏi, “Sao?”
Hùng meo meo thấy thế hừ lạnh, “Muốn bắt thì cứ lại đây, thách ngươi bắt được gia gia ta.”
Tiểu hồ ly đảo con mắt giảo hoạt cười gian nói: “Hì, khẳng định đuổi bắt gà so với đuổi bắt gà tặc vui hơn nhiều, như vậy tốt lắm, ta đi bắt gà cho Hùng meo meo, Hùng meo meo ngươi ăn no xong phải đi tự thú, được không?”
Lời nói vừa dứt lời, Minh Tao ca ca liền đưa ra vẻ mặt “Giúp phạm nhân vượt ngục sau đó lại khuyên nhủ hắn tự thú”, nhìn chằm chằm Tang Chỉ, cười nói: “Tiểu hồ ly ngươi tài thật ha, biện pháp như vậy mà ngươi cũng nghĩ ra?”
Hùng meo meo nghe xong lời này liền khịt mũi, “Lão trứng tôm Hiền Dụ này, không phải chỉ ăn có hai con gà của hắn thôi sao, xá gia đình (cách nói của Tứ Xuyên có ý là quỷ hẹp hòi)! Ai nha, các ngươi đến gặp lão ta chẳng phải là vì để hỏi thăm chuyện kết giới Bình Nhạc trấn sao, chỉ cần giúp ta bắt đủ đồ ăn ột tháng, gia gia ta liền nói cho các ngươi!”
Nghe vậy, mặt phượng hoàng xấu xa bỗng nhiên lạnh xuống, “Sao ngươi biết chúng ta vì ai mà đến? Rốt cuộc ngươi là ai?” Dứt lời, cây quạt liền hướng thẳng Hùng meo meo mà phóng đến, nhưng Hùng meo meo bên này động cũng chẳng thèm động, khi cây quạt của Tuấn Thúc phóng tới trước mặt, Hùng meo meo đã vọt sang một bên, vẫn bình tĩnh như núi cắn chân gà như trước.
Tuấn Thúc kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ ‘thân thủ thật nhanh’, đang muốn tập kích lần nữa thì bị Minh Tao ca ca kéo cánh tay, nói nhỏ: “Lão đệ, khoan động thủ đã. Ngươi có nghĩ tới không, Thần Gà bảo chúng ta đi bắt gà tặc có thể chính là ám chỉ chúng ta tìm đến Hùng meo meo này hay không?”
Tuấn Thúc nghe vậy liền nhẫn nhịn không xuất chiêu, bên này Tang Chỉ cũng nhìn ra manh mối, lặng lẽ cười nói: “Vậy, cứ định như vậy đi nha. Ta đi bắt gà, cho các ngươi thấy tài năng của bản công chúa Tang Chỉ!”
Vì thế, sau một nén nhang, Tang Chỉ mang theo một chuỗi gà lớn gà nhỏ trở về. Hùng meo meo thấy vậy gật đầu nói: “Ừm, không sai không sai. Được thôi, bây giờ tâm tình gia gia đang tốt nên nói cho các ngươi nghe. Thật ra ngày đó phì phúc (hồ) ly ở trong mộng nhìn thấy không phải là yêu quái mộng yểm mà là miệng phong ấn của Bình Nhạc trấn. Năm đó bởi vì để không cho ai tìm được điểm phong ấn, ta với Thần Gà tạo thành một giấc mộng, đem nó khóa ở trong mộng. Nhưng sau một thời gian dài, mộng này vốn là vô hình vô ảnh nhưng sau đó nó bắt đầu có hình người của chính mình, có hồn phách và tư tưởng, bắt đầu muốn thoát khỏi cảnh trong mơ.”
“Sau đó, ngày đó ta trùng hợp gặp mộng, ” Tang Chỉ nói tiếp, “Nó liền tạo thành một cảnh trong mơ của ta, muốn gạt ta để giúp hắn cởi bỏ phong ấn.”
Hùng meo meo gật đầu, “Đại khái là như vậy.” Dứt lời, liền kéo một chuỗi gà muốn đi, tiểu hồ ly thấy thế liền chạy nhanh đến ngăn cản đường đi, “Vậy chuyện này phải làm sao bây giờ? Ta có thể đi vào cảnh trong mơ kia thì chứng minh rằng những người khác cũng có thể đi vào phải không? Nhỡ đâu ai đó không cẩn thận mở ra phong ấn thì làm sao bây giờ?”
Tang Chỉ nói đến phun nước miếng xong, Hùng meo meo ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên, “Ngươi hỏi lão tử, lão tử biết hỏi ai?!” Dứt lời trong nháy mắt liền cùng với chuỗi gà kia biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Tuấn Thúc nhìn ra xa xa, thở dài nói: “Xem ra, Bình Nhạc trấn lại phải trải qua một phen mưa gió.”
Minh Tao ca ca khoanh tay: “Nghe đồn Thần Long Tử Trạch đã từng cùng Ma tộc giao thủ, hắn lại là nhân vật kỳ cựu của tiên tộc, từng tham gia đại chiến giữa tam giới, nói không chừng sự việc về kết giới Bình Nhạc trấn hắn cũng biết đôi chút. Chỉ là hai tộc long phượng cả đời không qua lại quan hệ với nhau như vậy…”
Tuấn Ngạn nói đến đây liền ho khan không nói tiếp nữa. Ngự sử trần gian là một chuyện, hai tộc long phượng không hòa hợp cũng đã hơn mấy trăm năm, chẳng lẽ bây giờ chỉ vì chuyện thổ thần lại phải đi nhờ người khác giúp đỡ? Hai huynh đệ vừa suy nghĩ vừa nhìn nhau, đang lúc chưa biết làm sao chợt nghe phía sau truyền đến âm thanh nho nhỏ:
“Ta đi nha.”
Tuấn Thúc Tuấn Ngạn đồng loạt quay đầu lại, thấy người đi tới là ai liền giật mình. Minh Tao ca ca vò đầu, “Tang Chỉ ngươi…”
Nói chưa xong, tiểu hồ ly đã cắt lời, “Ta vốn đã nghĩ chờ A Ly khỏe lên sẽ đưa hắn trở về Long cốc, các ngươi nói rất đúng, tương lai Bình Nhạc trấn phải chịu một hồi mưa gió như thế nào cũng chưa biết, A Ly ngốc ngếch ngơ ngác như vậy nên ở tại Long cốc là an toàn nhất.”
Nghe xong lời này, phượng hoàng xấu xa hai tay dần dần nắm chặt, sắc mặt xanh mét không thốt ra được nửa câu. Sao mình lại ngu như vậy? Ngốc như vậy? Nghĩ đến thời gian qua Tang Chỉ tỏ ra bình thường tưởng là đã bỏ qua chuyện ở trong huyệt động ngày đó, nhưng trong lòng của nàng chắc vẫn không thể tha thứ cho chính mình chăng?
Thấy Tuấn Thúc trầm mặc, Minh Tao ca ca hiển nhiên cũng cảm thấy có điều gì đó không đúng, liền kéo ống tay áo Tuấn Thúc một cái nhưng đối phương cố tình không tỏ phản ứng gì. Tang Chỉ cúi đầu nói tiếp: “Phượng hoàng xấu xa, ngươi từng đáp ứng ta, sẽ thả ta rời khỏi Bình Nhạc trấn, ngươi còn giữ lời không?”
“……” Im lặng thật lâu sau, Tuấn Thúc cuối cùng cũng ngẩng đầu, ánh mắt trấn định, “Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy.”
Thổ Thần Muốn Thăng Chức Thổ Thần Muốn Thăng Chức - Ngủ lười thấy meo meo