An ordinary man can... surround himself with two thousand books... and thenceforward have at least one place in the world in which it is possible to be happy.

Augustine Birrell

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 595 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 05:54:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8-2: Ý Loạn Tình Mê (2)
ối đó, hai người Mộ Lăng và Đường Tịch Mai đối thoại một hồi cho đến nửa đêm mới đi ngủ, chuyện mà họ nói chung quy cũng chỉ là vài thứ lặt vặt linh tinh. Sau đó mới nói chuyện đi ra ngoài, nếu vết thương anh tốt như vậy được thì một hai ngày nữa sẽ cùng cô ra ngoài mua sắm, sẳn tiện đi xung quanh cho khuây khỏa tinh thần cũng tốt. Chủ ý nói ra hai người đều bằng lòng. Cuộc đối thoại kéo dài đến khuya mới dứt, ai về phòng nấy.
Nằm trong chăn, cô dự định là sẽ ngủ thật ngon một giấc, mơ một giấc mơ đẹp rồi lên kế hoạch đi đâu chơi cùng anh. Chỉ là mắt vừa nhắm lại suy nghĩ thì đột nhiên cảm thấy có một người đang nhìn chầm chầm mình, khi còn chưa kịp phản ứng, thì mũi đã bị bịt lấy cơ thể phút chốc trở nên rũ rượi, nỗi bất an lo sợ lại một lần nữa dâng lên, tiếng cười khàn đục đó lại tập kích vành tai và đôi mắt cũng rất nhanh bị người ta bịt lại, là người đàn ông đó!!!!
Đèn trong phòng lại mở, qua chiếc khăn tay bịt mắt cô cảm nhận được một chút ánh sáng, thấy được người đàn ông kia đang ngồi bên giường mình, đang dùng ánh mắt đen tối nhìn chằm chằn mình, trên người cô lại đang mặt chiếc áo yếm màu trắng kia, cơ thể gần như không có vật che chắn gì ngoài nó, nhưng trên cơ bản nó cũng không che chắn được gì. Ánh mắt cô ẩn đằng sau chiếc khăn tay đang đầy sợ hãi nhìn chầm chầm người đàn ông, sao anh lại xuất hiện vào lúc này? Anh là ai? “ Anh lại... lại muốn làm gì?” Đèn từ bên ngoài nhà đột nhiên bật sáng, cửa phòng cô chỉ đương khép hờ chứ không hoàn toàn chốt lại, Mộ Lăng đang ở ngoài kia sao?
Những gì cô thấy người đàn ông này cũng thấy, không có chút cảm giác gian tình đem bàn tay cẩn thận vuốt ve gò má cô. “ Sợ anh ta phát hiện sao?” Chất giọng lạnh lẽo đáng sợ lại vang lên, nhưng trong đó cơ hồ có một chút ý cười kệch cỡm. Đúng vậy là cười, một loại cười nhạo và ngông cuồng, không để ý đến sợ kinh hãi của cô mà trèo lên người cô, cắn lấy môi cô, nhạo báng sự yếu ớt của cô cũng là trêu đùa sức chịu đựng của cô. “ Tôi lại muốn anh ta phát hiện.”
Gương mặt người đàn ông hạ xuống trong sự khẩn thiết cầu xin của cô, đem môi bản thân bịt chặt miệng cô lại không cho cô nói bất kì một lời nào cả, bá đạo và cường ngạnh, đèn bên ngoài vẫn sáng, có tiếng bước chân đi qua đi lại khiến cho nỗi sợ hãi trong lòng cô dâng lên gấp bội. Đừng đối xử với cô như vậy được không, nhưng cô không có quyền nói, âm thanh phát ra chỉ là những tiếng “... Ưm ưm...” mời gọi. Nụ hôn của người đàn ông hôm nay cực kì cuồng tính, từ xâm chiếm đến cưỡng đoạt, rút sạch hơi thở và không khí trong miệng cô, áp bức cô đến mức cô suýt chịu không nổi mới buông ra, nơi khóe miệng cả hai kéo ra một sợi tơ mỏng.
Thấy cô không còn hơi sức phản kháng, lồng ngực phập phồng thở dốc, người đàn ông liếm môi cười nhạt, đem bàn tay bắt đầu sờ soạng bên người cô, kéo lỏng vạt áo yếm, thỏa thích ngắm nhìn cơ thể xinh đẹp phong phanh của cô, bàn tay thô ráp miết lên cái cổ xinh đẹp của cô ở đó còn lưu lại dấu ấn của anh từ đợi trước, ở nơi đó, môi miệng cẩn thận hôn xuống, da thịt mẩn cảm thấy sự mềm mại và nhũn nhặn trên cổ liền thất kinh, bởi vì sau đó anh lại bắt đầu rả rích lên cơ thể những dấu hôn mận đỏ. “ Đừng đừng làm... ưm...”
“ Đừng làm gì hửm???” Người đàn ông nở nụ cười cuồng tứ, cách lớp áo yếm hôn lên đôi bờ tuyết phong nhẹ nhàng mà tê tại, rồi dần dần trở thành gậm cắn khiến cho cô không nhịn được mà cơ thể run lên trong sự chi phối của anh, bờ môi cũng không nhịn được mà bắt đầu cất lên tiếng rên rỉ mơ màng. Bàn tay anh lại chạy lướt qua eo rồi xuống cái bụng bằng phẳng, dưới vạt yếm nó hung hăng dao động, mặc cho cơ thể cô run rẫy mà bức bối, sự trêu cợt càng lúc càng đẩy cô trở nên kích thích, nhất là khi bàn tay kia ngày càng tiến dần đến nơi hoa huyệt.
Cô sợ hãi nhìn về phía cửa phòng, cô càng lo lắng. Mộ Lăng đang ở ngoài kia mà bản thân lại... đang cùng người đàn ông này ở trong này, tiếng ngâm nga của cô làm sao không lọt ra ngoài, nhưng cô lại không ngăn được môi miệng mình, không ngăn được bàn tay và ánh mắt của người đàn ông đó, không làm được bất kì điều gì mặc cho người đàn ông đó lăng mạ.
Bàn tay còn lại thì lần tìm bên dưới lưng cô tìm thấy mối nối sau lưng chiếc yếm, kéo sợi dây buộc màu bạc, chiếc yếm liền lỏng lẻo trở thành đắp hờ trên ngực, người đàn ông nhìn theo ánh mắt của cô, biết là cô đang nghĩ đến Mộ Lăng, liền nhếch môi, đột nhiên nảy ra một chủ ý. “ Cô có muốn biết vì sao Mộ Lăng lại bị thương không? Có muốn biết thân phận thật sự của anh ta không?” Người đàn ông cất giọng thương lượng, tất nhiên thương lượng này là vì bản thân người đàn ông biết rõ Mộ Lăng, hiểu rõ thân phận và lai lịch, mới dám tự tin nói như thế.
Chưa kịp để cô trả lời anh lại ấn môi lên miệng cô hôn lấy, lại là một nụ hôn triền bá đạo, đầu lưỡi trơn tru quấn chặt lấy chiếc lưỡi thơm tho non nớt trêu dụ, đùa cợt xâm lấn, đem hai chiếc lưỡi quấn quít lấy nhau trao đổi hơi thở và chất lỏng trong suốt, giữa nụ hôn cô bậc ra tiếng nức nở, nhưng nó lại không ngừng lại mà kéo dài cho đến khi cô suýt ngất đi thì anh mới dứt ra cho cô hít thở, bàn tay nắm lấy sườn mặt của cô. “ Chỉ cần ngoan ngoãn với tôi một chút. Xem tôi là Mộ Lăng là được.” Người đàn ông nói xong liền mặc kệ cô có đồng ý với yêu cầu của anh ta hay không mà đã tiếp tục hôn cô.
Mặc dù không nói ra được là đồng ý hay không, nhưng bản thân cô thôi nói tiếng đừng với anh đã là một biểu hiện của việc đạt được thỏa thuận, đầu lưỡi trong khoang miệng cũng bắt đầu từ bắt buộc chuyển sang tình nguyện quyến luyến với anh. Tất nhiên anh làm sao lại có thể bỏ qua cơ hội như thế này được chứ, ngay lập tức bắt đầu quá trình công thành chiếm đất. Hai cánh môi quấn chặt lấy nhau hơi thở nóng bỏng phả lên mặt nhau, cảm giác ấm nóng làm cho cả hai người trong cuộc đều cảm thấy say mê.
Cơ thể cô dưới người anh dần cảm thấy nóng lên, một cảm giác quen thuộc len lỏi, nụ hôn cháy bóng thắp lên ngọn lửa dục vọng, cô dường như có thể xuyên qua lớp vải the khăn tay nhìn thấy được gương mặt người đàn ông trong gang tất, trong nụ hôn triền, cô mấp máy gọi tên. “ Ưm... A Lăng... ưm...” Thoáng chốc, người đàn ông giật mình, đáy lòng có cái gì đó ê ẩm, cũng có chút ngọt ngào là vì cô gọi tên người đó sao?
Chẳng mấy chốc, cô và anh đã hợp thành một, theo từng đợt di chuyển lên xuống anh lại từng chút ra ra vào trong cơ thể cô, đến thời khắc cuối cùng phun trào trong cơ thể cô, hai người đều rũ rượi, ánh mắt cô sũng nước không còn chút tiêu cự, mi muốn díp lại một đường, cô nghe loáng thoáng câu nói của người đàn ông.
“ Anh ta đang lừa cô thôi, cũng không phải Tiểu thuyết gia, mà chỉ là một người đàn ông cơ hội lợi dụng tình cảm của cô thôi.”
---- Phân cách tuyến Sắc Lang mần thịt Thỏ ----
Ba ngày sau, vết thương trên người anh còn lại chỉ là một vết sẹo và thịt non, động chạm cũng không thấy đau nữa, chỉ còn cảm thấy hơi nhột một chút, anh liền theo lời hứa dẫn cô ra ngoài. Khỏi phải nói cô vui sướng và hi vọng một ngày này như thế nào, chỉ vì như vậy mà tíu tít bên tai anh mỗi ngày làm hại anh chỉ hận được đưa cô đi ngay vậy, mỗi lần như thế anh đều cười hiền xoa đầu cô, khiến cô cảm thấy rất được cưng chiều. Càng như vậy trong thâm tâm cô cơ hồ có một nỗi sợ vô hình dâng lên...
Mấy ngày này đêm nào người đàn ông đó cũng tới tìm cô, lấy điều kiện là thông tin về anh để yêu cầu cô thuận theo mình. Ban đầu cô cũng cảm thấy rất gượng gạo, nhưng càng lúc, cô càng cảm thấy người đàn ông kia và anh rất giống nhau, có gì đó quen thuộc với nhau. Nhưng chưa một lần cô xem hai người đó là một, một người ấm áp, một người lạnh lùng, trái biệt nhau như vậy, lại không hiểu vì sao, dần dần những lần bị người đàn ông đó ép buộc cô lại vô tình xem đó là anh, thậm chí hỗ động và ham thích cùng người đó như loại cảm giác mà cô dành cho anh.
Mà người đàn ông xuất hiện càng nhiều, suy nghĩ đó càng lớn lớn dần...
Nhưng cô mặc kệ chuyện đó sang một bên, đem việc đi chơi làm trọng tâm chuẩn bị. Họ khởi hành lúc sáng sớm, anh chở col đi dạo một vòng những nơi nổi tiếng trong thành phố dưới ánh sáng bình minh, họ chụp được rất nhiều cảnh đẹp, ngoài đi mua quần áo, anh còn dẫn cô đi ăn ở những quán ăn nổi tiếng trong X thị, còn đưa cô đi khu vui chơi, sở thú, công viên nước, cho cô một ngày đi chơi thỏa mãn.
Đến tối hai người mới trở về nhà, vừa về đến nơi anh đã dúi vào tay cô một thứ đo đỏ rồi đẩy cô vào phòng mình, cười cười nói. “ Tối nay em phải ngủ phòng anh, giờ đi tắm trước đi.”
Cô bán tín bán nghi đi vào phòng tắm, còn ở ngoài anh đã chuẩn bị sẳn sàng sự bất ngờ dành cho cô.
Thỏ Ngốc Dịu Dàng Của Sắc Lang Thỏ Ngốc Dịu Dàng Của Sắc Lang - Tử Vy Bạch Sắc