Cầu Chúa ban cho con sự thanh thản để chấp nhận những thứ con không thể thay đổi, sự caN đảm để thay đổi những thứ con có thể, và sự khôn khoan để phân biệt những cái có thể thay đổi và không thể.

Dr. Reinhold Niebuhr

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 91 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 503 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:46:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 83: Thuyết Minh Yêu
ió mai chợt tỉnh kêu gọi sinh linh đang ngủ say, đám mây trắng noãn say ở giữa trời xanh, nhàn nhạt mùi thơm theo gió mai bay bổng ở trong không khí lành lạnh, như hát lên tiếp khúc sáng sớm.
Tia nắng ban mai quanh quẩn xuống đám sương, một cái thân ảnh xuất trần đứng lẳng lặng ở bên cạnh cửa sổ. Kèm theo vàng rực mềm dịu tỏa ra, có thể thấy rõ ràng bóng lưng bên cửa sổ là cô tuyệt mà lại thanh mĩ như vậy, tựa như di thế độc lập. Chỉ thấy tóc đen của nàng theo gió mai đung đưa, cả người giống như tiên tử rơi vào phàm trần. Chỉ là bàn tay cũng nắm thật chặt, đôi con ngươi cũng có chút sưng đỏ.
Mộng, nàng lại thấy giấc mộng kia. Đã nhiều ngày đến nàng không ngừng thấy giấc mộng kia. Mộng Tiêu Nhiên lảo đảo muốn ngã đứng ở bên vách núi đen, chính mình muốn đưa tay đi giữ chặt hắn, nhưng mà cuối cùng cũng là mình dùng chủy thủ cắm vào ngực hắn, sau đó hắn dùng cặp con ngươi ai oán đến cực điểm kia nhìn mình, ngữ khí yếu ớt nói “Ta nói rồi, nếu ngươi không yêu ta, ta sẽ chết ở trong tay ngươi. Bây giờ, ngươi vừa lòng sao?”
Vì sao? Vì sao mình luôn luôn sẽ thấy giấc mộng kia chứ? Giống như từ đầu đến cuối không phải là giấc mộng, mà là chân thật tồn tại! Không, nhất định là mình suy nghĩ nhiều, làm sao mình có thể sẽ giết Tiểu Tứ Tứ chứ?
“Tiểu thư, ngươi lại thấy giấc mộng kia?” Nha hoàn Lam Tây Thành đang sửa sang lại giường, sau khi nhìn đến cái gối đầu ẩm ướt, không khỏi đi tới bên người Lam Ẩn Nhan, ngữ khí có chút lo lắng hỏi.
“Đúng vậy!” Thanh âm Lam Ẩn Nhan có chút khàn khàn nói, lúc này khuôn mặt nàng có chút tiều tụy, thần sắc cũng có chút hoảng hốt.
“Tiểu thư, ngươi đừng suy nghĩ nhiều lắm, chính là một giấc mộng mà thôi! Nhất định là gần đây lòng ngươi có vẻ buồn phiền, cho nên mới làm ác mộng!” Nha hoàn Lam Tây Thành an ủi nói.
“Nhưng mà…” Lam Ẩn Nhan cắn cắn môi, nàng không biết nên đi hình dung giấc mộng kia như thế nào, dù sao nàng vẫn cảm giác cảnh trong mơ gây ình sợ hãi là rõ ràng như vậy, cho nên đã nhiều ngày đến nàng đều là từ trong mộng khóc tỉnh.
“Tiểu thư, mộng đều là tương phản! Cũng đừng suy nghĩ nhiều như vậy a, đồ ăn sáng Tây Thành đã để trên bàn, ngài ăn chút nhiều ít a!” Nha hoàn Lam Tây Thành tiến lên kéo cánh tay Lam Ẩn Nhan nói. Gần đây tiểu thư luôn luôn hồn bay phách lạc như vậy, nàng nhìn thật sự đau lòng, nhưng mà nàng lại không biết nên đi an ủi tiểu thư như thế ào. Aiz…
“Tây Thành, hỏi ngươi một vấn đề?” Lam Ẩn Nhan quay đầu đối mặt với mặt Lam Tây Thành.
“A?” Lam Tây Thành chớp mắt một cái.
“Ngày mai… Ta nên đi tìm Tiêu Nhiên sao?” Ngữ khí Lam Ẩn Nhan xa thẳm nói. Tiêu Nhiên nói, nếu năm ngày sau mình đi tới Tứ vương phủ tìm hắn, như vậy là mình yêu hắn. Hôm nay đã là ngày thứ năm, nói cách khác ngày mai chính là lúc mình làm ra lựa chọn. Rốt cuộc nàng phải đi? Hay là không đi chứ? Nàng là yêu hắn, nhưng mà nàng lại phải chết a? Nếu biết rõ ràng không thể mang đến hạnh phúc cho đối phương, hẳn là nhịn đau cắt đứt trong lòng yêu đối với hắn có đúng hay không?
“Tiểu thư, Tây Thành không phải ngươi, cho nên không thể thay ngươi làm ra lựa chọn. Nhưng mà nếu Tây Thành có người âu yếm, mà Tây Thành lại biết sinh mệnh của mình sắp sửa kết thúc, nhất định Tây Thành sẽ dốc hết tất cả thời gian cuối cùng đi yêu người trong lòng thật tốt” Lam Tây Thành nghiêng đầu tự hỏi, sau đó nhẹ nhàng đáp Lam Ẩn Nhan.
“Nhưng mà như vậy không phải là rất ích kỷ sao? Biết rõ không thể cùng hắn đầu bạc đến già, vì sao phải cho trong lòng hắn tâng thêm một chút thống khổ vĩnh biệt chứ?” Lam Ẩn Nhan hít một hơi thật sâu nói.
“Tiểu thư, Tây Thành hỏi ngươi một vấn đề đi?” Lam Tây Thành mím môi nói.
“Ân?” Con ngươi Lam Ẩn Nhan chăm chú nhìn về phía Lam Tây Thành.
“Nếu như bây giờ trúng độc chính là Tứ vương gia, các ngươi lại yêu lẫn nhau, khi ngươi biết sinh mệnh hắn sắp sửa đi đến cuối cùng, ngươi sẽ làm như thế nào?” Con ngươi Lam Tây Thành chăm chú hỏi Lam Ẩn Nhan.
“Ta…” Lam Ẩn Nhan cả người đều thất thần. Nàng sẽ làm như thế nào chứ? Nàng nhất định là hi vọng dốc hết tất cả tình yêu, sau đó theo hắn đi đến một khắc cuối cùng của sinh mệnh, nàng sẽ nói cho hắn, tất cả sinh mệnh con người đều có cuối cùng, nhưng mà tình yêu cũng vĩnh viễn không có kết thúc. Đời này không yêu hết, nhất định kiếp sau sẽ tiếp tục. Có thể sau khi im lặng tiễn hắn rời đi, mình cũng sẽ theo hắn mà đi, sớm một chút lại tiếp tục duyên kiếp sau đi?
“Ta nghĩ… Ta sẽ lựa chọn nói cho hắn, ta yêu hắn, sau đó ta sẽ vẫn theo hắn đi đến cuối cùng!” Lam Ẩn Nhan buông mí mắt xuống nói.
“Tiểu thư, nếu Tứ vương gia yêu ngươi, như trong lòng ngươi suy nghĩ vậy, đó là giờ phút này trong lòng Tứ vương gia suy nghĩ. Ngươi cảm thấy giấu kín tình yêu với Tứ vương gia, là vì tốt cho Tứ vương gia. Nhưng có lẽ ở trong lòng Tứ vương gia, có thể cùng người âu yếm đi tới sinh mệnh kết thúc, mới là hạnh phúc lớn nhất đi?” Lam Tây Thành nghiêng đầu nói.
Nghe xong Lam Tây Thành nói, linh hồn Lam Ẩn Nhan run run một trận. Sau đó con ngươi của nàng nhìn về phía bên ngoài bầu trời, mà cái mũi của nàng cũng đau xót, nước mắt ẩn nhẫn kia lại không thể khống chế được chảy xuống.
“Tiểu thư, kỳ thật Tây Thành cũng không hiểu yêu, nhưng mà Tây Thành lại cảm thấy, nếu yêu, sẽ không nên làm cho lòng có tiếc nuối” Lam Tây Thành đưa tay nhẹ nhàng giúp Lam Ẩn Nhan chà lau nước mắt rớt trên mặt.
“Tây Thành, ta đi Tứ vương phủ!” Lam Ẩn Nhan hít một hơi thật sâu, sau đó cảm kích ôm Lam Tây Thành, sau đó cất bước đi về phía cửa.
“Nhưng mà Tiểu thư… Ngài còn chưa ăn đồ ăn sáng a, ngài ăn chút lại đi Tứ vương phủ đi!” Khóe miệng Lam Tây Thành run rẩy nói. Tiểu thư thành thần tiên sao? Đã nhiều ngày đến nàng trừ bỏ uống chút cháo trắng, hầu như không ăn cái gì khác, thân thể của nàng có thể chịu đựng được sao?
“Không ăn, ta phải sớm thấy hắn một chút, ta muốn nghiêm túc nói cho hắn, ta yêu hắn!” Lam Ẩn Nhan ngữ khí kiên định nói, bước chân nhanh hơn đi về phía cửa. Tiêu Nhiên, có lẽ ta sai lầm rồi, ta không nên rối rắm nhiều ngày như vậy. Tây Thành nói đánh thức ta, đúng vậy, nếu đổi làm ta cho ngươi thời gian năm ngày đi lựa chọn, như vậy ta lúc này nhất định là hy vọng ngươi đến tìm ta, sau đó nghe chính miệng ngươi nói cho ta biết, ngươi là yêu ta.
“Nhan nhi, ngươi… Đây là muốn đi đâu a?” Không đợi Lam Ẩn Nhan bước ra cửa, thân hình Tiêu Dật bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt Lam Ẩn Nhan. Nhìn thấy thần sắc Lam Ẩn Nhan muốn rời đi, con ngươi Tiêu Dật hiện lên một chút nghi hoặc.
“Ta muốn đi Tứ vương phủ” Lam Ẩn Nhan liếc nhìn Tiêu Dật, ngữ khí thản nhiên nói.
“Ngươi… Lại muốn đi tới cửa Tứ vương phủ trầm tư?” Tiêu Dật hơi hơi ngẩn người, nhất thời trong lòng một mảnh trống rỗng, trên mặt cũng cất dấu thần sắc yếu ớt. Lúc trước nàng không phải đều là ban đêm mới đi cửa Tứ vương phủ ngẩn người sao? Sao hôm nay sáng sớm vừa mới đứng lên liền muốn đi chứ?
“Không, lúc này đây ta không phải làm lòng lưỡng lự đi tới cửa Tứ vương phủ, mà là mang theo tình yêu trực tiếp đi tìm Tiêu Nhiên!” Khóe miệng Lam Ẩn Nhan cười yếu ớt nói.
“Ngươi… Trong lòng đã làm ra lựa chọn?” Bỗng nhiên đầu óc Tiêu Dật có chút trống không, ngữ khí hắn trầm thấp mà run run hỏi, một chút khủng hoảng thật lớn cũng ở trong lòng lan tràn ra.
“Ninh đồng vạn tử toái ỷ dực, bất nhẫn vân gian lưỡng phân trương!”[Nát cánh thà cùng muôn vạn chết, trên mây chẳng chịu rẽ lìa thân]Lam Ẩn Nhan nhẹ nhàng tránh được con ngươi Tiêu Dật, ngữ khí lạnh nhạt mà chân thành tha thiết nói.
“Ngươi… Ngươi nói cái gì?” Nghe được Lam Ẩn Nhan nói, lập tức thanh âm Tiêu Dật cuồn cuộn lên một chút khàn khàn, trên mặt cũng lướt nhẹ qua từng đợt từng đợt thống khổ, trong con ngươi lại tràn ngập khó có thể tin.
“Ngươi không nghe sai!” Lam Ẩn Nhan nghiêm túc nói, sau đó tầm mắt hai người ở giữa không trung chạm nhau. Con ngươi Lam Ẩn Nhan là trong suốt mà kiên định như vậy, còn con ngươi Tiêu Dật lại sâu thẳm không thấy đáy, trong con ngươi đen kia thống khổ cùng mất mát là rõ ràng như thế, sâu lắng như vậy. Sâu lắng làm không khí đều giống như cảm thấy đau nhức. Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả giống như đều trầm mặc, bên trong không khí cũng có chút đông lại.
Lam Ẩn Nhan bỗng nhiên nói ra câu này, đối với Tiêu Dật mà nói không thể nghi ngờ là tàn nhẫn nhất. Nàng vừa nói, gằn từng tiếng đều là rõ ràng như vậy, nhưng lại tựa như lưỡi dao sắc bén cắt nát cả trái tim hắn. Ý tứ của nàng lại cực kỳ rõ ràng, nàng đang nói ình, nàng cùng Tiêu Nhiên về sau thà chết cũng sẽ không chia lìa, thậm chí nàng nguyện ý cùng Tiêu Nhiên cùng chết, cũng sẽ không một mình lưu luyến trần thế. Cái này căn bản là thuyết minh trung thành tối cao nhất đối với tình yêu a!
“Ha ha… Ninh đồng vạn tử toái ỷ dực, bất nhẫn vân gian lưỡng phân trương” Ngữ khí Tiêu Dật yếu ớt lặp lại câu nói của Lam Ẩn Nhan. Lúc này toàn bộ sắc mặt hắn đều ảm đạm đi xuống, lời của nàng hoàn toàn thương đến tâm hắn. Nhưng mà, giờ khắc này hắn có năng lực nói cái gì chứ? Vô luận nói cái gì, đều chẳng qua là làm mình càng thêm thương tâm mà thôi.
“Ta đi!” Lam Ẩn Nhan lạnh nhạt liếc nhìn Tiêu Dật, sau đó đi qua bên người hắn.
“Chờ một chút?” Bỗng nhiên Tiêu Dật cũng đưa tay kéo cánh tay Lam Ẩn Nhan lại.
“Ngươi…” Con ngươi Lam Ẩn Nhan lãnh mị hướng về phía Tiêu Dật, hắn đây là ý gì? Chẳng là là muốn ngăn cản mình đi Tứ vương phủ tìm Tiêu Nhiên sao?
“Mời ngươi buông tay, bất luận kẻ nào đều không ngăn cản được quyết tâm ta đi tìm Tiêu Nhiên” Nháy mắt ngữ khí Lam Ẩn Nhan lạnh như băng lên, biểu tình trên mặt cũng hết sức không vui.
“Ngươi hiểu lầm ý tứ của ta, cũng không phải ta muốn ngăn cản ngươi đi tìm Tiêu Nhiên” Khóe miệng Tiêu Dật khổ sở cười nói. Hăn ở trong lòng nàng vĩnh viễn đều là quá quắt như vậy. Lời của nàng đã nói đến phân thượng này, sao mình lại ngăn cản nàng đi tìm Tiêu Nhiên chứ?
“Vậy ngươi nâng tay lên là vì sao?” Lam Ẩn Nhan nhíu mi, con ngươi nhìn về phía bàn tay đang giữ chặt cánh tay mình của Tiêu Dật.
“Không phải Tiêu Nhiên cho ngươi năm ngày sau mới cho hắn đáp án sao? Như vậy ta nghĩ ngày mai đi tìm hắn cũng không muộn, cho nên ngươi cũng không cần vội vã như vậy sớm một ngày đi Tứ vương phủ, bởi vì bây giờ ngươi hẳn là về Phủ Thừa Tướng một chuyến trước!” Tiêu Dật buông lỏng cánh tay Lam Ẩn Nhan, ngữ khí ẩn hàm chua xót nói.
“Vì sao ta phải về Phủ Thừa Tướng?”Lam Ẩn Nhan lại hơi hơi ngẩn người, con ngươi có chút khó hiểu nhìn về phía Tiêu Dật.
“Vừa rồi người Phủ Thừa Tướng đến báo, nói sáng sớm khi Lam Thừa tướng đứng lên bỗng nhiên phun ra rất nhiều máu, sau đó hoàn toàn ngất đi. Trong cung phái rất nhiều Ngự y nhìn qua Lam Thừa tướng, nhưng toàn bộ các Ngự y đều bó tay luống cuống, thậm chí căn bản không thể tìm ra được mấu chốt gì. Tuy rằng ngươi từng nói qua, Lam Ẩn Nhan lúc trước kia đã chết, nhưng mà dù sao bây giờ thân phận của ngươi vãn là Lam gia Nhị tiểu thư. Cho nên ta nghĩ, ngươi vẫn là cần phải quay về Phủ Thừa tướng nhìn Lam Thừa tướng!” Con ngươi Tiêu Dật thăm thẳm thê lương liếc nhìn Lam Ẩn Nhan.
“Lam Hằng hộc máu ngất đi?” Nghe được Tiêu Dật nói, Lam Ẩn Nhan nhíu mày lại. Quả thật bây giờ nàng rất muốn đi tìm Tiêu Nhiên, nhưng mà có phải hay không nàng nên về Phủ Thừa tướng nhìn Lam Hằng kia trước, sau đó sẽ đi Tứ vương phủ tìm Tiêu Nhiên đây? Chính xuất giá ngày ấy mình từng gặp qua Lam Hằng kia, không biết vì sao? Lúc ấy Lam Hằng kia nhìn mình, tựa hồ đối với nàng “Nữ nhi” này cảm tình rất phức tạp, dường như mang theo một chút hận, lại dường như ẩn hàm rất nhiều yêu, hơn hết giống như xen lẫn càng nhiều đau lòng hơn.
Hắn… Kỳ thật nội tâm vẫn là rất thương Lam Ẩn Nhan trước kia đi? Còn nhớ rõ lúc mình nói với hắn cần đồ cưới, hắn tuy rằng chỉ ình năm rương đồ cưới, nhưng toàn bộ châu báu này đều là vô giá. Sau đó mình lại từ trong miệng Lam Tây Thành biết được, tuy rằng Lam Hằng cao quý vì Thừa tướng Thánh Long vương triều, nhưng cũng là một cái quan thanh liêm, cho nên Phủ Thừa tướng cũng không có cái gì đáng giá. Mà đồ cưới Lam Hằng ình đều là Hoàng đế các Triều đại ban cho Lam gia, mà Lam gia lại giấu kỹ cả đời. Nói cách khác, Lam Hằng đã dốc hết tất cả gia sản đến sắp xếp năm rương đồ cưới kia.
“Đương nhiên, tất cả do chính ngươi lựa chọn, nếu ngươi thật sự không muốn về Phủ Thừa Tướng thăm Lam thừa tướng cũng có thể!” Tựa hồ Tiêu Dật xem thấu ý tưởng do dự trong lòng kia của Lam Ẩn Nhan, hắn nhẹ nhàng mở miệng. Chính là hắn không hi vọng Lam Ẩn Nhan cõng một cái bêu danh nữ bất hiếu, dù sao dân chúng Thánh Long vương triều không biết Lam Ẩn Nhan này không phải là Lam Ẩn Nhan kia, cho nên ở trong lòng bọn họ, nàng như trước là Tiểu nữ nhi Lam Thừa tướng. Nếu nàng biết được Lam Hằng ngã bệnh cũng không trở về thăm, khẳng định sẽ bị các lão bách tính chửi bới, ngôn ngữ những người này thật đáng sợ, hắn thực không hi vọng nàng bị dân chúng chửi bới a!
“Ta căn bản không quan tâm cái nhìn của người khác” Đương nhiên Lam Ẩn Nhan cũng đoán được ý tưởng của Tiêu Dật, nàng lạnh nhạt liếc nhìn Tiêu Dật, sau đó chậm rãi mở miệng nói “Bất quá, ta sẽ về Phủ Thừa tướng nhìn Lam Hằng một chút trước, sau đó lại đi Tứ vương phủ tìm Tiêu Nhiên”
Dù sao linh hồn của nàng cũng đang sống nhờ ở trong thân thể của Tiểu nữ nhi người ta, hơn nữa lúc trước khi mình vừa xuyên qua, trừ bỏ Lam Tây Thành đối với mình thật tâm, chỉ sợ cũng chỉ có Lam Hằng kia đối với mình không tệ lắm. Cho nên về tình về lý, nàng vẫn là cần phải quay về phủ Thừa tướng thăm Lam Hằng kia. Tiểu Tứ Tứ, ngươi chờ ta nga! Ta đi Phủ Thừa tướng xong sau đó liền lập tức đi Tứ vương phủ tìm ngươi nga!
“Vậy… Ta cùng ngươi về Phủ Thừa tướng đi?” Tiêu Dật hơi chút do dự, sau đó thật cẩn thận nói.
“Không cần, ta tự mình về Phủ Thừa tướng!” Lam Ẩn Nhan hơi hơi ngẩn người, sau đó lập tức quyết đoán cự tuyệt. Tiêu Nhiên thực không thích mình cùng Tiêu Dật tiếp xúc quá mức thân mật, nếu làm cho Tiêu Dật cùng mình hồi phủ Thừa tướng, thì phải là lấy danh nghĩa vợ chồng cùng nhau trở về thăm Lam Hằng, nếu Tiêu Nhiên biết, khẳng định trong lòng sẽ rất không vui đi? Nếu đã quyết định yêu hắn, như vậy nàng sẽ không hy vọng Tiêu Nhiên có chút không vui.
“Ngươi đã không muốn để cho ta cùng ngươi trở về, ta đây liền không đi! Ta đã cho bọn thuộc hạ chuẩn bị xe ngựa rồi, chờ một hồi bọn họ sẽ hộ tống ngươi hồi phủ Thừa tướng!” Tiêu Dật cười khổ nói. Chắc là nàng sợ sẽ khiến cho Tiêu Nhiên ghen tị, cho nên cố ý cùng mình bảo trì khoảng cách đi? Kỳ thật mình cùng đã sớm đoán trước được sẽ là cục diện như vậy!
“Đúng rồi, không phải tên Quỷ Y Tư Đồ Phong kia y thuật inh lắm sao? Nếu không để cho hắn cùng ta đi phủ Thừa tướng thay Lam Hằng chẩn đoán đi?” Lam Ẩn Nhan tránh được con ngươi thê u kia của Tiêu Dật, sau đó chậm rãi mở miệng nói.
Tiêu Dật luôn luôn ngạo khí mười phần, bây giờ ở trước mặt mình khúm núm như vậy, làm sao nàng lại có thể không biết nguyên nhân trong đó chứ? Nàng biết bây giờ Tiêu Dật thích mình, nhưng mà đây đúng là kết quả nàng không muốn nhìn đến nhất. Đầu tiên là những việc hắn đã từng làm, ký ức vẫn như cũ làm ình cảm thấy còn mới mẻ, cho nên bây giờ mình vẫn như cũ rất chán ghét hắn. Chẳng qua lúc trước hắn đã cứu mình một lần, nay lại không trêu chọc mình, cho nên mình thẳng thắn tính đưa hắn trở thành người lạ. Hơn nữa trước mặt còn kèm theo một cái Tiêu Nhiên bên trong, Tiêu Nhiên là Tà đế, hắn là Chính đế, y theo suy đoán Lão hòa thượng Chí Thanh kia nói, giữa hai người bọn họ nhất định sẽ có trận chiến tranh, mà nếu mình lựa chọn yêu Tiêu Nhiên, cho nên hắn và Tiêu Dật cũng nhất định sẽ là địch nhân.
“Hai ngày trước Quỷ Y có việc muốn làm, đã rời khỏi Tam vương phủ. Bất quá ta đã gửi thư báo tin cho Quỷ Y, dự tính hắn hẳn là ngày mai có thể chạy về đi?” Tiêu Dật nhẹ nhàng nói, nhưng trong con ngươi cũng là một mảnh chua xót. Tuy rằng con ngươi nàng đang ở Tam vương phủ, nhưng tâm lại đã sớm ở lại Tứ vương phủ! Buổi tối hai ngày trước khi Quỷ Y rời khỏi Tam vương phủ, vừa vặn đụng tới Lam Ẩn Nhan hồn bay phách lạc từ Tứ vương phủ giẫm trăng trở về, lúc ấy Quỷ Y còn cùng nàng chào hỏi nói muốn rời đi một đoạn thời gian, nhưng nàng thế nhưng hoàn toàn không đem lời nói của Quỷ Y đặt ở trong lòng. Cái này chứng minh tất cả phát sinh về Tam vương phủ, nàng cũng không để ý chút nào.
“Quỷ Y rời khỏi Tam vương phủ sao? Được rồi! Nếu là như vậy, ta đây đi phủ Thừa tướng trước!” Nghe được tin tức Quỷ Y không ở Tam vương phủ, Lam Ẩn Nhan còn đang có chút ngẩn người, ở trong đầu nàng hoàn toàn không có ấn tượng trước khi rời đi Quỷ Y cùng mình chào hỏi, bởi vì mấy ngày nay, trong đầu của nàng chỉ quanh quẩn có Tiêu Nhiên. Sau đó Lam Ẩn Nhan lạnh nhạt liếc nhìn Tiêu Dật, liền lập tức đi về phía cửa, nàng nhanh chóng đi Phủ thừa tướng, như vậy là có thể sớm một chút đi tìm Tiểu Tứ Tứ.
“Tiểu thư, Tây Thành cũng muốn cùng ngươi hồi phủ Thừa tướng thăm lão gia!” Trong phòng ngủ, Lam Tây Thành vẫn bảo trì trầm mặc bỗng nhiên chạy tới bên người Lam Ẩn Nhan, sau đó kéo ống tay áo Lam Ẩn Nhan nói. Lúc trước khi ở phủ Thừa tướng, ngoại trừ tiểu thư đối tốt với mình, lão gia đối với mình cũng rất tốt, cho nên nghe được lão gia bỗng nhiên sinh bệnh, nàng cũng rất lo lắng!
“Hảo, vậy ngươi và ta cùng nhau trở về đi!” Lam Ẩn Nhan lạnh nhạt cười, sau đó nắm tay nhỏ bé của Lam Tây Thành, hai người đi về phía cửa. Sau khi Lam Ẩn Nhan lặng lẽ rời đi, Tiêu Dật còn đi tới bên cửa sổ lẳng lặng đứng lâu, vàng rực từ ngoài cửa sổ bắn vào kéo dài thân ảnh hắn. Làm cả người hắn thoạt nhìn vừa không có thực mà lại lúc có lúc không, gió mát phất qua quần áo, sợi tóc hắn bay lên, khuôn mặt tuyệt sắc dưới sợi tóc kia lộ vẻ thê lương tiêu điều.
Cùng lúc đó, ở một chỗ khác…
Dưới bầu trời xanh lam, lộ ra một mảnh lớn rừng cây xanh um tươi tốt. Gió khô nhẹ nhàng phất lướt nhẹ qua, cây cối xanh biếc tựa như thiếu nữ thướt ta đang nhẹ nhàng khiêu vũ, cảnh tượng toàn bộ trong rừng là một mảnh kiều diễm mê người. Làm người ta không thể không sợ hãi than thiên nhiên tô vẽ ra hình ảnh thần kỳ tuyệt vời.
Bỗng dưng, một chiếc xe ngựa hết sức tinh xảo vào trong rừng cây, bốn phía xe ngựa từ toàn bộ Sứ giả Tu La môn bảo vệ. Cho nên không cần nhiều suy đoán liền biết, người bên trong xe ngựa này tự nhiên chính là Môn chủ Tu La môn – Tiêu Nhiên.
“Chủ tử, sau khi đi qua rừng cây này, dự tính chậm nhất giờ Tý tối nay chúng ta có thể đến Kinh thành” Một gã Tu La sứ giả tới gần cửa sổ xe ngựa bẩm báo.
“Ân!” Bên trong xe ngựa Tiêu Nhiên nhẹ nhàng đáp lại, chẳng qua con ngươi hắn cũng buông xuống dưới. Bởi vì hắn đang dùng chủy thủ điêu khắc cái gì đó trên mảnh gỗ.
“Phù ~…” Tiêu Nhiên đem mảnh gỗ đặt tới bên miệng nhẹ nhàng thổi xuống, sau khi đem mảnh vụn thổi rớt, trên mảnh gỗ rõ ràng có thể thấy được hình dáng một nữ tử trông rất sống động. Trên mảnh gỗ điêu khắc hiện ra nữ tử đúng là Lam Ẩn Nhan, ở Tiêu Nhiên để tâm điêu khắc xuống, Lam Ẩn Nhan trên mảnh gỗ hầu như cùng người thật không có gì khác nhau. Giờ phút này nàng trên mảnh gỗ tựa như một tinh linh rơi vào thế gian, cao quý xinh đẹp mà lại linh động vô không, hơn nữa lúc này con ngươi còn lặng lẽ cười yếu ớt nhìn về phía Tiêu Nhiên.
Còn con ngươi Tiêu Nhiên lại thâm tình chăm chú nhìn Lam Ẩn Nhan được khắc ở trên mảnh gỗ, cũng hướng về phía Lam Ẩn Nhan hạnh phúc ngọt cười mà mình điêu khắc ra, sau đó hắn dùng môi ôn nhu hôn xuống môi Lam Ẩn Nhan điêu khắc trên mảnh gỗ kia, lập tức lại cúi mắt điêu khắc lên.
“Nhan nhi, ta đã đem bộ dáng của ngươi điêu khắc tốt lắm, bây giờ ta muốn đem bản thân cũng điêu khắc lên nga. Điêu khắc ra một hình vẽ hai chúng ta ôm nhau cùng một chỗ được không? Ngươi sẽ thích sao?” Tiêu Nhiên một bên điêu khắc, một bên nhẹ nhàng nói thầm. Tuy rằng đã nhiều ngày hắn cách Nhan nhi khoảng cách có chút xa xôi, nhưng hắn lại có cảm giác được tim mình thường xuyên đập rất nhanh, giống như một loại hạnh phúc tim đập lúc được người tưởng niệm. Chẳng lẽ Nhan nhi đang kêu gọi hắn sao? Nhan nhi, Tiểu Tứ Tứ rất nhanh sẽ đi trở về nga! Ngày mai chính là năm ngày chúng ta ước hẹn, nhất định Tiểu Tứ Tứ sẽ chạy về Tứ vương phủ, chính là ngươi sẽ đến Tứ vương phủ tìm Tiểu Tứ Tứ sao?
“Không xong! Trong đầu người ta chỉ nhớ rõ bộ dáng Nhan nhi, đều quên chính mình lớn lên trông như thế nào?” Bỗng nhiên Tiêu Nhiên quyệt miệng, sau đó từ trong tay áo lấy ra một cái gương nhỏ soi soi mặt mình, sau đó lại đem gương nhỏ nhét vào trong tay áo.
“Hì hì, ta muốn đem mình cũng điêu khắc thật xinh đẹp, sau đó tặng nó cho Nhan nhi ngươi nga. Đến lúc đó ngộ nhỡ Tiểu Tứ Tứ lại có chuyện gì xảy ra, nếu một chút phải rời khỏi Nhan nhi, Nhan nhi có thể nhìn Tiểu Tứ Tứ trên mảnh gỗ nga!” Khóe miệng Tiêu Nhiên phong tình ngàn vạn khẽ cười nói. Nụ cười này dưới khuôn mặt ma mị cũng không có văn chương có thể hình dung, tựa như chính là tất cả thần tiên trên trời toàn bộ đều hạ phàm, cũng sẽ không thấy được có phong thái tuyệt thế như thế này.
Bỗng dưng, bốn phía đột nhiên cát bụi tung tóe, lá cây cũng có dấu hiệu rơi xuống, mà không khí cũng kích động lên, giống như ngưng tụ một cỗ sát khí âm lãnh huyết tinh.
“Chủ tử!” Xe ngựa chợt ngừng lại, một Sứ giả Tu La tiến lên bên cửa sổ xe ngựa nói nhỏ.
“Nếu có người muốn chơi, vậy các ngươi cũng đừng keo kiệt, hào phóng theo bọn họ chơi một chút đi!” Tiêu Nhiên ở bên trong xe ngựa đầu cũng không nâng, như trước đang bắt tay vào điêu khắc trên mảnh gỗ. Hắn phải hoàn thành kiệt tác trên tay trước khi về Tứ vương phủ a!
“Vèo vèo vèo…” Bỗng nhiên, vô số ám khí từ bốn phương tám hướng bay vụt ra, mà mục tiêu ám khí đúng là xe ngựa Tiêu Nhiên.
Các Sứ giả Tu La lại lập tức rút nhuyễn kiếm ở thắt lưng ra, sau đó nhảy lên không trung, đem người và kiếm hòa hợp thành một thể, lập tức liền thấy vô số đạo kiếm quang như cầu vồng lóng lánh bay vụt ngang trời, đánh rơi những ám khí bắn ra đó.
“Ma đầu, chúng ta chính là tìm ngươi rất lâu!” Ngay sau đó vô số thân ảnh từ bốn phía chui ra, sau đó nhanh chóng vây quanh xe ngựa Tiêu Nhiên, chẳng qua đầu lĩnh nói chuyện thanh âm lại mang theo một tia run run.
“Hóa ra thật sự là tới tìm ta chơi a? Bất quá ta cũng không có thời gian theo các ngươi chơi nga!” Một cơn gió mát thổi vào bên trong xe ngựa, làm cho sợi tóc như mực của Tiêu Nhiên dập dờn mềm mại cuộn lên.
“Ma đầu, Tu La môn ngươi sát hại đệ tử Bát đại Môn phái chúng ta, hôm nay chúng ta sẽ cho ngươi nợ máu phải trả bằng máu” Bát đại Chưởng môn trăm miệng một lời nói. Tu La môn cách mỗi một tháng, sẽ đi giữa Bát đại Môn phái tung ra Cánh hoa Bỉ Ngạn màu đỏ, hơn nữa bọn họ mỗi một lần đi, tuyệt đối không giết nhiều người, cũng tuyệt đối không giết thiếu người. Chỉ biết đòi lấy tính mạng năm tên đệ tử trong từng Môn phái. Việc này không khỏi làm đệ tử Bát đại Môn phái lòng người hoảng sợ, bởi vì bọn họ không biết lần sau người bị lấy tính mạng sẽ là ai? Vì đối phó Tu La môn, vì tránh ình trở thành vong hồn kế tiếp, Bát đại Môn phái vốn lục đục với nhau kết thành đồng minh. Bọn họn luôn luôn bí mật điều tra tung tích Tu La môn, muốn lấy lực lượng tập hợp của Bát đại Môn phái đi diệt trừ Tu La môn.
Nhưng mà, bọn họ không chỉ không điều tra được manh mối gì liên quan đến Tu La môn, mà hàng tháng Bát đại Môn phái vẫn như trước bị nhóm Sứ giả Tu La môn thần không biết quỷ không hay đòi lấy năm cái tính mạng, việc này không khỏi làm bọn họ phẫn nộ mang theo hoảng sợ. Bất quá ở một ngày trước, Bát đại Môn phái lại bỗng nhiên đồng thời nhận được một cái mật hàm do một người thần bí đưa tới, trong mật hàm nói hôm nay Môn chủ Tu La môn sẽ đi qua mảnh rừng này, tuy rằng bọn họ không biết người đưa mật hàm là ai, cũng không biết tin tức này có chuẩn xác hay không. Nhưng mà bọn họ tin tưởng quyết tâm trừ bỏ Tu La môn cũng là nhất trí, bởi vậy bọn họ ôm thái độ nửa tin nửa ngờ triệu tập tất cả tinh anh, thật sớm nấp ở trong rừng cây này, muốn chờ đợi Môn chủ Tu La môn xuất hiện, sau đó nhân cơ hội giết Môn chủ Tu La môn để xóa bỏ tai họa về sau.
Mà vừa rồi bọn họ nhìn thấy có xe ngựa chạy vào rừng cây, mà hình dạng xe ngựa này, đúng là hình dạng xe ngựa Môn chủ Tu La môn trong mật hàm mà người thần bí miêu tả, cho nên bọn họ liền bắn ra ám khí chuẩn bị tốt trước đó. Chỉ tiếc, làm bọn họ rung động là, ám khí lại ở nháy mắt bị Sứ giả Tu La đánh rơi, hơn nữa bọn họ ngay cả bộ dáng Môn chủ Tu La môn cũng chưa nhìn đến.
“Hóa ra không phải tới tìm ta chơi, mà là tới hỏi tội Tu La môn ta a? Chính là Tu La môn ta đòi lấy đều là người đáng chết, có tội gì chứ? Các ngươi đều là cầm thú, chẳng lẽ không đáng chết sao?” Trên mặt như tranh vẽ của Tiêu Nhiên phác họa lên một chút tươi cười mê hoặc mà liêu nhân, thoạt nhìn quả thực xinh đẹp đến cực điểm cũng cất dấu hơi thở vạn phần nguy hiểm.
“Hỗn trướng, Bát đại Môn phái ta chính là Danh môn chính phái, há lại để cho ngươi Ma đầu huyết tinh tàn nhẫn có thể ô nhục?” Trong đó một vị Chưởng môn lớn tiếng giận giữ hét, chỉ là tay cầm kiếm của hắn cũng đang run rẩy. Tuy rằng lần này người bọn họ tới phần đông, nhưng mà Môn chủ Tu La môn đối với bọn họ mà nói, hoàn toàn giống như là cái truyền thuyết đáng sợ không phân biệt được.
“Xuỵt! Thanh âm nhẹ một chút, người ta đang điêu khắc đồ a. Nếu thanh âm các ngươi quá lớn, sẽ ảnh hưởng đến người ta điêu khắc đồ nga. Đây chính là lễ vật ta muốn đưa cho âu yếm nương tử, nếu các ngươi quấy nhiễu đến ta, làm cho ta phân tâm phá hủy đi lễ vật đưa cho nương tử, ta đây chính là sẽ rất mất hứng!” Thanh âm Tiêu Nhiên mê hoặc lại thản nhiên vang lên, bất quá hắn nói tới nói lui, nhưng động tác điêu khắc trên tay cũng không dừng lại. Rốt cuộc là điêu khắc mình một tay kéo Nhan nhi tốt hơn chút? Hay là dùng hai cánh tay ôm thắt lưng Nhan nhi càng hoàn mĩ hơn chút chứ? Thật ra giờ phút này Tiêu Nhiên càng quan tâm là cái này!
“Ngươi… Ngươi tên Ma đầu này, hôm nay Bát đại Môn phái chúng ta khiến cho cho ngươi chết không có chỗ chôn, ngươi mau chóng từ bên trong xe ngựa lăn ra đây, sau đó ra chiêu đi!” Bát đại Chưởng môn đều liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại cùng kêu lên. Bất quá vì sao bọn họ ngay cả bóng dáng Môn chủ Tu La môn này cũng không nhìn đến chứ, cũng đã cảm giác được cả người máu lãnh có chút thấu xương chứ?
“Đối với các ngươi…Ta không thể ra chiêu, hơn nữa ta cũng không có thời gian ra chiêu a!” Tiêu Nhiên thổi thổi mảnh vụn trên mảnh gỗ, ngữ khí không chút để ý nói. Cứ điêu khắc hình vẽ mình hôn khuôn mặt Nhan nhi đi? Hẳn là nhìn như vậy mới là đẹp nhất đi? Tiêu Nhiên nghiêng đầu nhìn nhìn mảnh gỗ trên tay, sau đó lại dùng chủy thủ điêu khắc tiếp.
“Ma đầu, ngươi… Đây là ý gì?” Còn lại Bát đại Chưởng môn thân mình cứng đờ, sau đó híp mắt nhìn về phía Tiêu Nhiên trên xe ngựa.
Mà nhóm Sứ giả Tu La khi nghe đến Chưởng môn Bát đại Môn phái xưng hô Chủ tử mình là Ma đầu thì toàn thân phụt ra sát khí làm cho người ta sợ hãi. Chủ tử là thần, là thiên thần cao cao tại thượng, há lại để cho những phần tử cặn bã này vũ nhục như thế? Nhưng mà chủ tử còn không có hạ lệnh để cho bọn họ lấy mạng, cho nên bọn họ cũng chỉ có thể cứng rắn chịu đựng. Bất quá đợi chủ tử ra lệnh một tiếng, nhất định bọn họ sẽ không lưu tình chút nào đập chết những phần tử cặn bã ra vẻ nghiêm trang này.
“Con người của ta a, thời điểm tâm tình không tốt, sẽ thỉnh thoảng ra chiêu với một ít con sâu con kiến, nhưng mà các ngươi ở trong mắt của ta chính là ngay cả một con sâu con kiến cũng không bằng, bởi vậy ta đương nhiên không thể ra chiêu với các ngươi a!” Tiêu Nhiên cúi đầu điêu khắc mảnh gỗ như trước, chính là ngữ khí lần này tuy rằng kiều mị, cũng tràn đầy mười phần khinh thường.
“Thật sự là khẩu khí rất cuồng vọng, nếu như vậy, vậy hôm nay để cho Bát đại Môn phái ở trong rừng cây này thay võ lâm trừ hại đi!” Vừa dứt lời, Chưởng môn cùng vô số đệ tử của Bát đại Môn phái chợt giơ cao trường kiếm trong tay lên.
“Các Sứ giả, vất vả các ngươi, đi lên cùng bọn họ chơi đùa đi! Nhớ kỹ nga, đùa đùa, chờ một hồi ngoại trừ Bát đại Chưởng môn, các ngươi liền thuận tiện đem mạng những người khác đều lấy đi!’ Khóe miệng Tiêu nhiên gợi lên một chút ý cười xinh đẹp tuyệt thế nói, bất quá hai tay cùng tâm của hắn lại vẫn vội vàng điêu khắc mảnh gỗ như cũ.
“Là!” Nghe được mệnh lệnh của Tiêu Nhiên, nhóm Sứ giả Tu La lập tức lớn tiếng đáp, sau đó cũng giơ cao kiếm nhanh như tia chớp nhằm về phía Bát đại Môn phái. Bọn họ đã sớm không thể chờ đợi, dám nhục mạ chủ tử là Ma đầu, quả thực chính là muốn chết.
Thoáng chốc, toàn bộ trong rừng cây Cánh hoa Bỉ Ngạn màu đỏ bay múa đầy trời, sau đó liền thấy thân ảnh nhóm Sứ giả Tu La cùng người của Bát đại Môn phái đan vào cùng nhau, ánh kiếm chói tận trời, kiếm khí chạy khắp xung quanh, trong rừng cây tràn ngập lên gió lớn, bụi đất cũng đều bay lên.
Lần này vì vây quét Môn chủ Tu La môn, Bát đại Môn phái điều động tất cả đều là cao thủ thân thủ tuyệt đỉnh, nhưng mà đối với Sứ giả Tu La môn mà nói, bọn họ vẫn như cũ không chịu nổi một kích.
Chỉ thấy nhóm Sứ giả Tu La môn xuất kiếm động tác rất mềm, rất nhẹ, nhưng lại là từng chiêu bị mất mạng. Công phu trong nháy mắt, toàn bộ đệ tử Bát đại Môn phái đều đã ngã xuống trong vũng máu. Càng sâu là, cho dù bọn họ chết, cũng đều không hiểu được vì sao mình sẽ chết ở dưới kiếm của Sứ giả Tu La môn. Bởi vì bọn họ từ đầu đến cuối cũng không thấy được kiếm của Sứ giả Tu La đánh về phía chỗ yếu của bọn họ!
“Phụt ~!” Lúc nảy Chưởng môn Bát đại Môn phái cũng đồng thời phun ra một ngụm máu tươi, sau đó thân thể thật nặng nề ngã xuống trên mặt đất, tuy rằng giờ phút này trong tay bọn họ còn nắm chặt kiếm, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng đã vô lực từ trên đất đứng lên.
“Chủ tử, trò chơi đã kết thúc!” Nhóm Sứ giả Tu La cũng vừa thu kiếm cầm trong tay lại, sau đó toàn bộ cung kính cúi người về phía xe ngựa, lớn tiếng nói. Chỉ thấy nhóm Sứ giả Tu La tuy rằng cũng có một nửa người bị thương, nhưng không một người bị mất mạng.
“Bát đại Chưởng môn, hương vị máu tươi này dễ ngửi sao?” Gió lạnh nhấc rèm xe ngựa lên, thổi lên ba ngàn tóc đen của Tiêu Nhiên, cũng làm cho khuôn mặt mĩ đến tận cùng của hắn hiện ra rõ ràng ở trước mặt Bát đại Chưởng môn. Chỉ thấy bên ngoài khóe môi Tiêu Nhiên vẽ lên ý cười ôn nhu say lòng người, chính là hàn ý trong đôi con ngươi đen kia lại lãnh làm cho Bát đại Chưởng môn hồn bay phách tán.
Thịnh Thế Xấu Phi Thịnh Thế Xấu Phi - Ảnh Lạc Nguyệt Tâm