Books let us into their souls and lay open to us the secrets of our own.

William Hazlitt

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 91 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 503 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:46:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 82: Ma Ngục Cung
êm lạnh như nước lẳng lặng bao phủ bầu trời, ánh trăng mông lung xuyên thấu không khí hiện lên một chút ánh sáng bạc trên mặt đất.
Nhè nhẹ gió lạnh phất qua, khiến không khí yên tĩnh nhấc lên từng đợt rung động.
Trên mặt đường trống trải mơ hồ lại xuất hiện một cái thân ảnh yểu điệu, nàng đúng là Lam Ẩn Nhan đang đi về phía Tứ vương phủ.
Dưới ánh trăng, tóc đen của nàng bị gió thổi bay. Cả người thoạt nhìn như là phiêu dật thoát tục, mà lúc này trên khuôn mặt của nàng cũng nhộn nhạo ý cười mênh mông, chỉ thấy hai chân nàng dùng sức bắn lên, sau đó hoàn toàn biến mất ở trong bóng đêm mờ mịt.
Mà ở sau khi Lam Ẩn Nhan biến mất, Tiêu Dật lại xuất hiện ở dưới ánh trăng mông lung. Nhìn thấy Lam Ẩn Nhan vội vàng đi về phía Tứ vương phủ, mí mắt Tiêu Dật không khỏi buông xuống.
Hắn rất nỗ lực đi nếm thử quan hệ hòa hoãn với nàng, chính là nàng cũng không cho hắn chút cơ hội. Mà đêm nay, chính mồm nàng lại nói ình, nàng rất yêu Tiêu Nhiên. Nàng đem phần hy vọng xa vời trong lòng mình kia thay đổi thành tuyệt vọng. Hắn biết, có lẽ cả đời này, hắn cũng không có khả năng lại có được tình yêu của nàng.
Ánh trăng chiếu vào trên mặt Tiêu Dật, tuôn ra chua xót khôn kể. Sau đó thân ảnh hắn ở giữa không trung chuyển hóa thành một độ cong màu lam, lại lặng lẽ bám theo Lam Ẩn Nhan đi về phía Tứ vương phủ. Đã trễ thế này, hắn lo lắng nàng sẽ gặp nguy hiểm ở trên đường, cho nên quyết định tránh ở chỗ tối bảo vệ nàng.
Hơn nửa buổi qua đi, thân ảnh Lam Ẩn Nhan đứng ở bên ngoài Tứ vương phủ, ngay khi nàng hít một hơi thật sâu, chuẩn bị cất bước tiến vào Tứ vương phủ, thì trong đầu của nàng bỗng nhiên xuất hiện lời nói mà lão hòa thượng Chí Thanh từng nói qua.
Bỗng dưng Lam Ẩn Nhan dừng lại cước bộ, sau đó nắm chặt bàn tay ngửa đầu lên nhìn bầu trời. Gió mát lạnh cuốn lên tóc đen cùng quần áo của nàng, tựa hồ đang lặng lẽ nhìn trộm tâm tư của nàng.
Mà lúc này các Tu La sứ giả nấp từ một nơi bí mật nào đó lại đều liếc mắt nhìn nhau.
Đây không phải Nhan cô nương sao? Vì sao trễ như vậy nàng lại xuất hiện ở cửa Tứ vương phủ? Chẳng lẽ là đến trước năm ngày ước định kia của nàng cùng chủ tử sao? Chính là vì sao nàng không đi vào chứ?
Chủ tử nói, nếu năm ngày sau Nhan cô nương đến Tứ vương phủ tìm hắn, như vậy bọn họ phải nói cho Nhan cô nương, chủ tử đi tìm giải dược, làm cho Nhan cô nương kiên nhẫn chờ đợi chủ tử trở về.
Nhưng mà bây giờ nên làm cái gì đây? Nàng là đến trước thời hạn, nhưng mà lại đứng ở cửa không đi vào, vậy bọn họ nên đi ra ngoài đem tâm ý của chủ tử truyền đạt cho Nhan cô nương, hay là chờ sau khi Nhan cô nương tiến vào lại truyền đạt?
Mà cùng lúc đó, Tiêu Dật nấp ở chỗ tối cũng nhíu mày nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, nàng đây là làm sao vậy? Tựa hồ đang trầm tư cái gì? Càng tựa hồ đang do dự cái gì?
Ngay khi mọi người con ngươi hồ nghi nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, thì Lam Ẩn Nhan lại ánh mắt phức tạp nhìn về phía Đại môn Tứ vương phủ, sau đó nàng lại xoay người chậm rãi rời khỏi Tứ vương phủ. Thoáng chốc, các Tu La sứ giả ở chỗ tối đều gãi gãi đầu khó hiểu, sau đó đều liếc mắt nhìn nhau, trong lòng bọn họ đều cùng hiện lên môt cái nghi vấn, đó là cái tình huống gì? Mà Tiêu Dật cũng vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía bóng lưng Lam Ẩn Nhan rời đi, sau đó lại lặng lẽ bám theo.
“Ngươi đi theo đủ không? Xuất hiện đi?” Giữa đường rời khỏi Tứ vương phủ, Lam Ẩn Nhan bỗng dưng dừng bước, ngữ khí mang theo một chút phiền chán nói.
“Chỉ là ta lo lắng ngươi gặp nguy hiểm, muốn bảo vệ ngươi! Ta không muốn quấy nhiễu ngươi” Tiêu Dật tránh ở chỗ tối hơi ngẩn người, sau đó hiện thân ở bên cạnh Lam Ẩn Nhan. Lúc này đầu hắn cúi xuống, sợi tóc che khuất dung nhan của hắn, chính là toàn thân hắn tản ra hơi thở thê lương lại vẫn khó có thể che lấp.
“Trở về đi!” Lạnh nhạt liếc nhìn Tiêu Dật, lập tức Lam Ẩn Nhan lại tiếp tục đi về phía trước. Ánh trăng quanh quẩn ở trên người nàng lướt nhẹ lên một tâm tình khó tả.
“Không phải ngươi muốn đi tìm Tiêu Nhiên sao? Vì sao sau khi đến Tứ vương phủ, lại không đi vào chứ?” Tiêu Dật chăm chú nhìn về phía sau lưng Lam Ẩn Nhan, thanh âm hơi có chút run run hỏi. Gió đêm thổi bay quần áo hắn, cũng quanh quẩn vô cùng thống khổ. Giờ khắc này hắn đã không có ngạo khí cao quý như lúc trước, có cũng chỉ là tình cảm ẩn nhẫn ở ngực kia
“Lão hòa thượng Chí Thanh kia nói, độc trên người ta căn bản không có thuốc nào chữa được, trừ phi ta yêu ngươi. Nhưng căn bản ta không có khả năng yêu ngươi, như vậy cứ như thế, ta khẳng định chính là hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Cho nên dù nói cho Tiêu Nhiên là ta yêu hắn, thì như thế nào chứ?” Lam Ẩn Nhan hơi hơi ngẩn người, sau đó dừng cước bộ, lấy tay khẽ vén sợi tóc nói. Lúc này trong mắt của nàng hiện lên một chút rung động đau buồn. Nếu nàng không yêu hắn, bây giờ hắn cũng chỉ sẽ tạm thời đau lòng. Nhưng mà đợi sau khi mình chết, thời gian sẽ chậm rãi vuốt lên hắn đau đớn đi? Nhưng nếu nói cho Tiêu Nhiên mình yêu hắn, như vậy sau khi mình chết, thì chẳng phải là hắn đau lòng càng lâu sao?
“Vì nguyên nhân vậy?” Còn lại thân thể Tiêu Dật đột nhiên chấn động, tâm bỗng nhiên biến chua xót vô cùng, con ngươi cũng dâng lên ghen tị sâu đậm. Vốn nghĩ rằng nàng bỗng nhiên rời khỏi Tứ vương phủ, chính là bởi vì nàng bỗng nhiên tỉnh ngộ rằng cảm tình với Tiêu Nhiên căn bản không phải yêu, cho nên mới quay trở về. Thì ra cũng không phải nàng không yêu, mà là yêu, thậm chí yêu đến sợ tâm Tiêu Nhiên thương tổn. Cho nên nàng thẳng thắn quyết định không thật lòng nói cho Tiêu Nhiên. Đúng vậy, có lẽ quên một người không yêu mình rất dễ dàng, nhưng mà quên một người yêu mình là rất khó. Bởi vì vậy mà nàng tình nguyện lựa chọn giấu diếm thật lòng, cũng không nguyện ý đi thương tổn Tiêu Nhiên.
“Ta muốn yên tĩnh một mình, ngươi cũng đừng đi theo ta!” Lam Ẩn Nhan lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Dật, sau đó cúi đầu tiếp tục đi về phía trước.
Tuy rằng nàng không hiểu vì sao Lão hòa thượng Chí Thanh nói chỉ cần yêu Tiêu Dật mới có thể giải độc, nhưng mà lời nói của hắn nàng lại không cách nào đi nghi ngờ. Bởi vì Chính đế, Tà đế trong miệng hắn là quả thật tồn tại. Hơn nữa bản thân Chính đế cùng Tà đế cũng không phủ nhận, hơn nữa Phong Y đã thừa hận độc của mình quả thật không có thuốc giải. Lão hòa thượng Chí Thanh nói, Chính – Tà đế ai được mình yêu, người đó có thể nắm giữ toàn bộ Thiên hạ. Bây giờ Tiêu Nhiên được mình yêu, như vậy Tiêu Dật cũng sẽ không thương tổn được hắn. Như vậy chỉ cần hắn sống thật khỏe, mình so với cái gì đều vui vẻ. Mà mình khẳng định là sẽ không yêu Tiêu Dật, như vậy nói cách khác cuối cùng nàng cũng sẽ chết. Nếu như vậy, làm sao nàng có thể đi thương tổn Tiêu Nhiên tiếp tục sống đau khổ chứ? Làm cho hắn mang theo hận sống tiếp, cũng tốt hơn so với làm cho hắn mang theo tình yêu sống tiếp. Nếu mình không đi yêu hắn, nhất định hắn sẽ hận mình, như vậy mặc dù mình chết, bởi vì trong lòng hắn có hận kia, hẳn là cũng sẽ không thương tâm như vậy đi? Nhưng nếu mình nói cho hắn, nàng là yêu hắn, như vậy sau khi mình chết đi, nhất định hắn sẽ đau đớn muốn chết. Nàng không cần Tiêu Nhiên thương tâm, cho nên nàng tình nguyện lựa chọn giấu diếm tình yêu này.
“Nhan nhi, ngươi liền thật sự không có khả năng một chút yêu ta như vậy sao?” Con ngươi Tiêu Dật đen giống như đêm thâm trầm, hoàn toàn dò xét không tới.
“Đúng, ta là tuyệt đối không thể…” Lam Ẩn Nhan cũng không quay đầu, thanh âm lạnh lùng nói.
“Không cần nói!” Tiêu Dật nghẹn ngào quát. Kỳ thật đáp án này hắn đã biết, nhưng hắn vẫn nhịn không được hỏi ra, nhưng mà sau khi hỏi ra, hắn lại không muốn nghe, bởi vì đáp án hắn rất rõ ràng.
“Kỳ thật ngươi căn bản là rất rõ ràng đáp án của ta, cho nên lần sau xin đừng hỏi lại!” Lập tức thân thể Lam Ẩn Nhan đi về phía trước, ngữ khí lạnh không có một chút cảm xúc nào.
“Nhan nhi, kỳ thật… Ta có lời muốn nói với ngươi” Con ngươi Tiêu Dật lóe lên, sau đó gọi Lam Ẩn Nhan lại. Nàng không biết ngoại trừ mình ra, kỳ thật Tiêu Nhiên cũng là có thể giúp nàng giải độc. Như vậy mình có nên nói cho nàng biết hay không?
“Nói gì?” Nghe được ngữ khí Tiêu Dật giống như rất nghiêm túc, Lam Ẩn Nhan không khỏi quay người sang.
“Chính ngươi cẩn thận một chút, nếu mệt mỏi, liền sớm một chút quay về Tam vương phủ nghỉ ngơi!” Tiêu Dật do dự một chút, sau đó tránh được con ngươi Lam Ẩn Nhan. Hắn không đem sự thật nói cho Lam Ẩn Nhan, Chí Thanh nói, nếu Lam Ẩn Nhan yêu Tiêu Nhiên, liền sẽ giúp Tiêu Nhiên tiêu diệt muôn dân. Bây giờ tuy rằng Lam Ẩn Nhan yêu Tiêu Nhiên, lại quyết định đem yêu giấu ở trong lòng, có lẽ che giấu lâu, phần yêu ở trong lòng kia của nàng với Tiêu Nhiên sẽ phai nhạt, sau đó sẽ chậm rãi yêu mình đi? Vì muôn dân Thiên hạ, hắn vẫn quyết định tạm thời không đem sự thật nói cho Lam Ẩn Nhan. Về phần Ma Linh châu, hắn sẽ nghĩ biện pháp đoạt được, tính mạng Lam Ẩn Nhan còn có hai tháng, có lẽ ở trong vòng hai tháng này hắn có thể giết Tiêu Nhiên đi, như vậy muôn dân Thiên hạ liền có thể được cứu vớt? Có lẽ trong vòng hai tháng, Lam Ẩn Nhan có thể yêu mình đi? Như vậy mình liền cũng có thể cứu nàng.
Còn Lam Ẩn Nhan lại lặng lẽ liếc nhìn Tiêu Dật, sau đó xoay người rời đi. Bây giờ lòng nàng thật là loạn, nàng không muốn nói chuyện. Nàng chỉ muốn đem đêm đen này mặc sức bao phủ mình.
Trong mấy ngày kế tiếp, mỗi buổi tối Lam Ẩn Nhan đều lưỡng lự đứng ở cửa Tứ vương phủ, nhưng mà nàng chỉ bỏ mặc ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng đổ xuống ở trên người mình, đợi sau khi sương mù lạnh lùng thổi quét toàn bộ linh hồn, nàng liền lại nhanh nhẹn rời đi.
Nếu như sinh mệnh không do ta khống chế, biết rõ sinh mệnh của ta gần đi tới bờ bến, có lẽ nhẫn tâm đem tất cả tình yêu đối với ngươi giấu ở ngoài cửa là kết cục tốt nhất đi? Nếu ta không thể đi yêu ngươi thật tốt, làm sao ta có thể hạ tình độc đau khổ khó giải ở trong lòng ngươi chứ? Tiêu Nhiên, Tiểu Tứ Tứ của ta, có lẽ ngươi nên quên lãng tình yêu đối với ta đi?
Nhưng mà nếu mình cùng Tiêu Nhiên đi qua ngày cuối cùng, làm cho Tiêu Nhiên có được chút nhiều tốt đẹp nhớ lại, có phải là một loại kết cục tốt đẹp khác hay không?
Thật sự nàng rất muốn đi nói cho Tiêu Nhiên, cho dù sinh mệnh đi tới một khắc cuối cùng, nàng cũng hi vọng khi đó người ở bên cạnh mình là hắn.
Nhưng mà nàng lại cảm thấy mình làm như vậy là rất ích kỷ, nàng thật sự không muốn Tiêu Nhiên bởi vì nàng rời đi mà càng thêm đau khổ, cho nên nàng lại muốn lựa chọn đem tình yêu ẩn giấu. Có lẽ nàng chết trước là giải thoát rồi, nhưng sau khi chết hắn ra sẽ sao? Khẳng định khó chịu so với chết còn thống khổ hơn đi?
Tiêu Nhiên nói, ình thời gian năm ngày, ngày mai chính là một ngày cuối cùng, rốt cuộc là mình đi vào, hay là không đi vào a? Khi đột nhiên tỉnh ngộ sinh mệnh sắp đi đến cuối, đến yêu đối với Tiêu Nhiên rốt cuộc là lựa chọn giữ lại hay là lựa chọn tự nhiên đối mặt? Thành khúc mắc lớn nhất bây giờ của Lam Ẩn Nhan.
Mà Lam Ẩn Nhan hết lần này tới lần khác đi đi về về, không khỏi làm cho nhóm Tu La sứ giả của Tứ vương phủ đầu óc mơ hồ, đối với tâm tư của Lam Ẩn Nhan bọn họ từ đầu đến cuối đều không đoán ra được.
Hàng đêm nàng đều tới nơi này, cũng chỉ là lẳng lặng đứng ngẩn người, ngẩn người sau một lúc lâu liền lại rời đi, rốt cuộc nàng còn muốn chút gì a? Chẳng lẽ bởi vì nàng không yêu chủ tử, nhưng mà sợ không đến sẽ làm chủ tử bị thương tâm, cho nên nàng lại đến đây? Nhưng mà lại không biết sau khi tiến vào nên nói với chủ tử thế nào, bởi vậy nàng lại đi?
Cùng lúc đó, trong Ma Ngục cung nguy nga lộng lẫy…
“Sư huynh, ngươi thật sự muốn Ma Linh châu sao?” Chỉ thấy một nữ tử áo tím xốc màn che đi ra, dưới cổ ngọc thon dài là bộ ngực sữa nõn nà như bạch ngọc, toàn bộ quần áo nửa che nửa đậy, phơi bày một đôi chân thon dài bóng loáng. Xinh đẹp lại không tiếng động phát ra kêu gọi, đây là một nữ tử tản ra tính yêu mị từ trong khung.
“Nam Cung Đại, ngươi nên biết, Thiên hạ này gì đó, chỉ cần ta nghĩ muốn, liền nhất định có thể đoạt được. Nể tình chúng ta là đồng môn, ta không muốn làm tổn thương ngươi, ngươi ngoan ngoãn đem Ma Linh châu giao ra đây đi?” Tiêu Nhiên lạnh lùng nhìn về phía Cung chủ Ma Ngục cung.
“Sư huynh, ngươi là rất rõ ràng bối cảnh của Đại nhi” Nam Cung Đại đem môi đỏ mọng kiều diễm ướt át thiếp đến bên tai Tiêu Nhiên nói, thân thể cũng nghiêng lại gần trên người Tiêu Nhiên, một đôi con ngươi dập dờn sóng thu, khuôn mặt cũng mị tuyệt như yêu, toàn thân lại lộ ra nhè nhẹ ma lực, ma lực như vậy giống như có thể mị hoặc tâm thần bất luận kẻ nào, có lẽ cho dù thần tiên thanh tâm quả dục đều không thể né tránh, nhưng mà chỉ tiếc, người nàng đối mặt cũng là Tiêu Nhiên.
“Biết bối cảnh của ngươi thì thế nào?” Tiêu Nhiên lãnh tuyệt đẩy Nam Cung Đại ra, sau đó ngồi xuống trên cái ghế ở một bên.
“Vậy ngươi cũng biết Ma Linh châu này còn có một cái tên, nó gọi là Nhiếp hồn châu đi?” Trên mặt Nam Cung Đại tươi cười sáng rỡ như hoa, chính là tâm bởi vì Tiêu Nhiên vừa mới đẩy ra có nhè nhẹ vỡ vụn, con ngươi cũng hiện lên một chút đau đớn cùng thê lương.
“Ma Linh châu chính là Nhiếp hồn châu?” Nghe được Nam Cung Đại nói, sắc mặt Tiêu Nhiên không chịu biến đổi. Nam Cung Đại không chỉ là Cung chủ Ma Ngục cung, còn là Tộc trưởng Mê tộc. Mê tộc là một Gia tộc có được ngàn năm lịch sử, Mê tộc tồn tại trong chốn Giang hồ ít có người biết, nhưng mà hắn Tiêu Nhiên lại biết, sức lực Mê tộc không phải nhỏ. Bởi vì người Mê tộc có được một loại sức mạnh khủng bố, nếu ai không cẩn thận uống máu các nàng, chỉ cần các nàng vừa đọc chú ngữ, các nàng có thể đem một bộ phận của linh hồn mình di thực đến trong cơ thể người kia, sau đó sẽ chậm rãi xâm nhập suy nghĩ của người kia, cho đến khi hoàn toàn nắm người kia ở trong tay mới thôi, mà từ đó về sau, linh hồn vốn là của người kia liền bị người của Mê tộc nguyền rủa phong ấn, vĩnh viễn biến mất. Mà nếu người Mê tộc muốn nguyền rủa thành công, phải vận dụng giống như huyết khí, huyết khí là mỗi một người Mê tộc vừa sinh ra liền phải đi chọn. Người Mê tộc vừa sinh ra, nhất định phải đem máu của mình xâm nhập vào trong món đồ nào đó, sau đó thì hạ chú ngữ. Như vậy sau đó món đồ nào đó có được máu của các nàng liền thành huyết khí các nàng nguyền rủa. Mà huyết khí riêng của người Mê tộc những người khác không thể tiếp xúc đụng vào, một khi đụng chạm liền có thể sẽ thành tro bụi, trừ phi huyết khí người đó phá giải trước các nàng sinh ra khi đưa chú ngữ vào. Mà Nhiếp hồn châu cũng chính là Ma Linh châu đó là huyết khí của Tộc trưởng Mê tộc. Nói cách khác trừ phi Nam Cung Đại phá bỏ chú ngữ trước, nếu không mặc dù mình chiếm được Ma Linh châu, Ma Linh châu cũng sẽ hóa thành tro tàn.
“Làm thế nào ngươi mới nguyện ý đem Ma Linh châu giao ra cho ta?” Con ngươi Tiêu Nhiên lãnh liệt như băng nhìn Nam Cung Đại.
“Sư huynh, lòng ta đối với ngươi chẳng lẽ ngươi còn không hiểu sao?” Nam Cung Đại chậm rãi đi tới trước mặt Tiêu Nhiên, sau đó thuận thế ngã xuống trong lòng Tiêu Nhiên, hai tay cũng nhanh vòng cổ Tiêu Nhiên, muốn dùng đôi mắt quyến rũ của mình khóa trụ tâm Tiêu Nhiên.
“Lòng của ngươi ta không muốn hiểu, ta khuyên ngươi cũng đừng giao trái tim đặt ở trên người ta” Phút chốc Tiêu Nhiên đẩy Nam Cung Đại ra, con ngươi lạnh như băng mang theo một tia ý tứ hàm xúc cảnh cáo.
“Nếu ngươi bằng lòng đem một chút tâm cho ta, ta đây liền đem chú ngữ Ma Linh châu phá giải, sau đó đem nó giao cho ngươi!” Trên mặt Nam Cung Đại thản nhiên cười nói. Lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy hắn, chỉ chính là một cái bóng lưng, lại làm cho nàng tâm động không thôi. Tiêu Nhiên mĩ là không thể dùng ngôn ngữ đi hình dung, đó là một loại mĩ rung động linh hồn người, mà toàn thân hắn tản mát ra hơi thở xinh đẹp lại mị hoặc lòng người. Từ bắt đầu nhìn thấy Tiêu Nhiên lần đầu tiên, nàng liền biết mình không thể tự kiềm chế yêu hắn. Nàng đang trong ngủ say đều thường xuyên sẽ mộng Tiêu Nhiên, nhưng mà nàng sâu sắc hiểu được, đối với nàng mà nói, Tiêu Nhiên liền giống như cầu vồng rực rỡ xuất hiện sau cơn mưa kia, tuy rằng xinh đẹp tựa như mộng như ảo, nhưng lại làm cho nàng vĩnh viễn không thể chạm tay đến. Thời điểm khi nàng tình cờ biết được Tiêu Nhiên đang tìm Ma Linh châu, liền biết hắn muốn cầu cạnh nàng, nàng là hưng phấn kích động như vậy. Kỳ thật vừa rồi hắn chỉ cần nói nhẹ nhàng một câu với mình, nàng liền không chút nào ưu buồn hai tay dâng Ma Linh châu, nhưng mà hắn…
“Không có khả năng! Tâm của ta chỉ có thể chứa một người, không chấp nhận được bất luận kẻ nào khác tồn tại!” Tiêu Nhiên ngữ khí âm lãnh nói. Kỳ thật Tiêu Nhiên biết, nếu mình giả vờ nói nguyện ý đem một chút tâm cho Nam Cung Đại, có lẽ nàng sẽ thực sự đem Ma Linh châu giao ình. Nhưng mà hắn cảm thấy nói vậy, sẽ làm bẩn tình yêu của hắn đối với Nhan nhi! Cho nên hắn không có chút do dự cự tuyệt Nam Cung Đại.
“Ta đây liền hủy Ma Linh châu, cho ngươi vĩnh viễn cũng không có được” Bên môi Nam Cung Đại hiện lên một chút ý cười tàn khốc.
“Nếu ngươi hủy Ma Linh châu, ta liền hủy ngươi. Bao gồm hủy cả Ma Ngục cung cùng Mê tộc của ngươi, ngươi nên biết năng lực của ta” Con ngươi đen của Tiêu Nhiên phụt ra hàn khí khiếp người.
“Ngươi…” Nam Cung Đại cảm giác cả người mình quanh quẩn hơi lạnh băng lãnh thấu xương, mặc cho những lạnh lẽo này từng chút từng chút thấm vào trong máu, kêu gọi oán giận ẩn giấu nhiều năm trong lòng kia với Tiêu Nhiên. Hắn đối với mình vĩnh viễn đều lãnh khốc như vậy! Vì sao a?
“Ngươi sẽ không giết ta, bởi vì ngươi cần Ma Linh châu! Nếu ta không cam tâm tình nguyện phá giải chú ngữ, ngươi liền không thể lấy nó đi cứu nữ nhân kia!” Thân thể Nam Cung Đại run rẩy nói.
“Nam Cung Đại, đừng thử thách tính nhẫn nại của ta!” Con ngươi Tiêu Nhiên bốc lửa lên. Mà Nam Cung Đại lại đem ánh mắt phẫn nộ của Tiêu Nhiên thu hết vào đáy mắt, hắn nghĩ đến nàng sẽ sợ hắn sao? Không, nàng không sợ.
“Ta biết ngươi là người nói được liền làm được, bản lĩnh giết người của ngươi làm mọi người kinh hãi, ngươi dễ dàng là có thể làm cho ta sống không bằng chết. Bởi vì tâm của ngươi là lãnh, nhưng mà đối với nữ nhân kia, tâm của ngươi cũng là ấm, cho nên ngươi vì cứu nàng, tuyệt đối sẽ không giết ta” Nam Cung Đại kiều mị cười nói.
“Phải không? Nhưng mà hôm nay nếu ngươi không chịu đem Ma Linh châu giao cho ta, ta đây cũng không thể đến không một chuyến a! Cho nên ta đương nhiên lấy mạng của ngươi đến bồi thường!” Con ngươi Tiêu Nhiên hết sức yêu mị phát ra hào quang trong trẻo, chính là bàn tay hắn lại trong phút chốc kiềm chế ở cổ Nam Cung Đại.
“Ngươi muốn giết ta thật sao?” Trong giọng nói của Nam Cung Đại mang chút run rẩy, mà bàn tay Tiêu Nhiên cũng dùng sức một cái, nhất thời cả khuôn mặt Nam Cung Đại đỏ bừng vô cùng, cả người cũng cảm giác được hít thở không thông.
“Đúng, nếu ngươi không chịu đem Ma Linh châu giao cho ta, ngay lập tức ta sẽ lấy mạng của ngươi!” Thanh âm Tiêu Nhiên không có một chút độ ấm.
“Tiêu Nhiên, nếu ngươi không muốn đem một chút tâm cho ta, cuối cùng có một ngày ngươi sẽ hối hận a?” Nam Cung Đại buông mí mắt xuống, hơi thở suy yếu nói.
“Hối hận là cần tâm, nhưng mà trừ bỏ ngoài Nhan nhi ra, ta đối với bất luận kẻ nào đều vô tâm. Xin hỏi một người vô tâm, làm sao sau này sẽ hối hận chứ?” Tiêu Nhiên lạnh lùng cười nói.
“Ngươi cũng biết, cho dù bây giờ nàng yêu ngươi, ngươi cũng thành công dùng Ma Linh châu cứu nàng, nhưng mà ngươi phải cam đoan nàng có thể yêu ngươi cả đời nhất thế, một khi nàng không yêu ngươi, ngươi nhất định phải đem tâm giao cho ta, nếu không ngươi như trước sẽ thành Ma!” Nhìn thấy trong con ngươi kia của Tiêu nhiên đối với Lam Ẩn Nhan yêu không lay động, bỗng nhiên Nam Cung Đại thật hận. Thế gian vạn vật đều không ở trong mắt hắn, dựa vào cái gì Lam Ẩn Nhan kia lại có thể vào tim hắn. Thật sự Nam Cung Đại có một loại ý niệm muốn cho Tiêu Nhiên hoàn toàn thành Ma ở trong đầu, nhưng mà Tiêu Nhiên là một giấc mộng của nàng, cũng là một nam tử tồn tại giống như thần, nàng không đành lòng làm cho hắn thành Ma a!
“Nếu nàng không yêu ta, thành Ma chính là số mệnh của ta, ta cam tâm tình nguyện!” Yêu? Hắn yêu vĩnh viễn chỉ có một mình Nhan nhi, nếu nàng không yêu hắn, hắn sẽ hoàn toàn vô tâm, mặc dù thành Ma cũng không hối hận!
“Ngươi… Ta đây liền thà chết cũng không giao Ma Linh châu ra!” Trong lòng Nam Cung Đại nổi lên cảm xúc đau đớn.
“Hảo, ta đây sẽ thành toàn quyết tâm chết của ngươi!” Tiêu Nhiên nhanh chóng vươn tay đánh về phía đỉnh đầu Nam Cung Đại.
Chỉ thấy thân thể Nam Cung Đại nhanh chóng chợt lóe, tránh được Tiêu Nhiên tập kích. Nhưng mà, bàn tay Tiêu Nhiên lại nhanh như chớp đánh về phía nàng, tốc độ mau như vậy làm Nam Cung Đại kinh hãi không thôi.
Hai cái thân ảnh xen lẫn cùng nhau, thời gian trong nháy mắt Nam Cung Đại liền bị bất lợi, Tiêu Nhiên công kích làm nàng chỉ có thể né tránh, không hề có một chút lực đánh trả.
“Bụp!” Một thanh âm vang lên, một đóa hoa Bỉ Ngạn xinh đẹp từ trong lòng bàn tay Tiêu Nhiên bay ra, sau đó đánh trúng thân thể Nam Cung Đại, nhất thời Nam Cung Đại phun ra một chút máu tươi, sau đó thân thể thật mạnh ngã xuống ở trên đất.
Thoáng chốc, Nam Cung Đại sắc mặt hoảng sợ nhìn về phía Tiêu Nhiên, võ công của nàng mặc dù không nói vô địch Thiên hạ, nhưng mà khó gặp được đối thủ, nhưng Tiêu Nhiên chỉ cần dùng một đóa hoa liền đánh bại mình. Công lực như vậy quả thực đáng sợ đến cực hạn. Võ công của hắn so với ngày xưa càng thêm xuất thần nhập hóa.
“Vừa rồi ta chỉ cần dùng một chút lực, ngươi liền bị ta lấy mệnh!” Ngữ khí Tiêu Nhiên như hàn băng, mà Nam Cung Đại ngã xuống trên mặt đất máu trong nháy mắt bị đông lại, chống lại con ngươi lãnh khốc tàn nhẫn kia của Tiêu Nhiên, linh hồn của nàng đều là đau đớn thấu xương. Trong lòng đối với Tiêu Nhiên mến mộ vẫn như thủy triều bắt đầu khởi động như cũ, nhưng con ngươi vẫn không nhịn được thấm vào hận ý. Hắn không để ý tới tình nghĩa đồng môn trọng thương nàng, lại chỉ là vì cứu nữ tử kia! Nữ tử kia đối với hắn mà nói, liền thật sự quan trọng như vậy sao?
“Nhưng mà ngươi đúng là vẫn còn không giết ta? Bởi vì ngươi không dám, ngươi cũng không bỏ được giết ta. Nếu ta chết, Ma Linh châu cũng sẽ theo ta chết mà hóa thành tro bụi. Trên đời này chỉ có huyết khí của ta mới có thể cứu nàng, nếu ngươi giết ta, chính là ngươi giết nàng?” Ý cười bên môi Nam Cung Đại trở nên vô cùng lãnh khốc, đau đớn ở ngực lại bộc phát ra rõ ràng.
“Nam Cung Đại, nể tình chúng ta là đồng môn, ngoan ngoãn giao Ma Linh châu ra đi! Trăm ngàn lần đừng làm cho ta sử dụng cánh hoa Bỉ Ngạn lần thứ hai đối với ngươi, nếu lần thứ hai ta sử dụng cánh hoa Bỉ Ngạn đối với ngươi, ta đây chính là lấy mạng thật sự. Thật sự không chiếm được Ma Linh châu đi cứu Nhan nhi, ta đây liền theo nàng cùng chết là được!” Tiêu Nhiên thanh âm lãnh lệ nói.
“Phốc!” Tiêu Nhiên nói, làm cho ngực Nam Cung Đại một trận đau đớn, sau đó một ngụm máu tươi phun ra.
Thoáng chốc, Tiêu Nhiên cùng Nam Cung Đại bốn mắt nhìn nhau, tuy rằng hai người đều không nói gì, nhưng mà lại đang tiến hành một hồi giằng co ánh mắt không tiếng động. Trong không khí lạnh như băng, tuy rằng không có khói lửa gì, nhưng mà bọn họ lại biết, nếu ai mở miệng nói chuyện trước, thì đó là người thua.
“Hảo, Tiêu Nhiên, ngươi thắng! Ma Linh châu ta nguyện ý cho ngươi!” Sau một lúc lâu ánh mặt giằng co, vẫn là Nam Cung Đại mở miệng nói chuyện trước, chính là trên mặt nàng lại khắc ý cười thê lương. Biết rõ hắn đến chỉ có thể làm ình thương tâm, nhưng nàng vẫn khiến hắn đến đây. Bởi vì lòng của nàng đã sớm trầm luân thật sâu cho hắn. Tiêu Nhiên cùng nàng quyết đấu trong lúc đó, nhất định nàng vĩnh viễn là người thua, nhưng mà nàng lại muốn đặt cược một phen! Nàng không tin Lam Ẩn Nhan kia đối với Tiêu Nhiên có thể yêu đến cả đời nhất thế, chỉ cần nàng không yêu, thời điểm kia có thể cứu Tiêu Nhiên chỉ có mình, mà chỉ cần mình cứu Tiêu Nhiên, linh hồn Tiêu Nhiên liền thuộc về nàng! Cho nên trận đấu tình yêu này, rốt cuộc ai thắng ai thua vẫn là ẩn số chưa biết đâu?
Thịnh Thế Xấu Phi Thịnh Thế Xấu Phi - Ảnh Lạc Nguyệt Tâm