Khi phải chống chọi với những thử thách của cuộc sống, bạn đừng vội nản lòng. Bởi đó là cơ hội tốt để những khả năng tiềm ẩn trong bạn có dịp được phát huy.

S. Young

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 91 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 503 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:46:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 66: Vì Sao Lại Như Vậy?
ược rồi, không đùa ngươi. Vẫn là ta trực tiếp nói đáp án cho ngươi đi” Nhìn thấy bộ dáng Tiêu Dật vẻ mặt đờ đẫn, Tư Đồ Phong nhịn không được cười yếu ớt nói.
“Là nàng? Hay là Lam Linh Phượng?” Con ngươi Tiêu Dật nhanh chóng nhìn chằm chằm về phía Tư Đồ Phong.
“Máu Lam Ẩn Nhan trên kim châm cùng máu xử nữ kia độ tương tự là…” Tư Đồ Phong cố ý kéo dài ngữ điệu. Bằng hữu hắn luôn luôn bình tĩnh hơn người, khó được nhìn đến hắn bộ dáng thất thố như thế, hắn có thể nào không đùa hắn một chút sao?
“Ngươi đến nói mau a!” Tiêu Dật níu lấy áo Tư Đô Phong, vẻ mặt vô cùng kích động nói.
“Độ tương tự là tuyệt đối, cho nên…” Khóe miệng Tư Đồ Phong run rẩy đẩy cánh tay Tiêu Dật đang níu ra khỏi áo mình.
“Thật là nàng, hóa ra người cứu ta lúc trước đúng là Nhan nhi” Thân thể Tiêu Dật liền lung lay vài cái, đầu óc cũng chỉ trống rỗng một lát. Nhiều năm qua như vậy, hắn thế nhưng lại yêu sai người rồi. Hắn…
“Ha ha ha…” Tiêu Dật ngửa đầu lên cười như điên, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ. Lam Linh Phượng, bởi vì ngươi lừa dối, khiến ta lúc trước thiếu chút nữa giết chết Nhan nhi, người chân chính đã cứu mạng ta, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.
“Được rồi, ngươi cũng đừng kích động như vậy nga! Nếu bây giờ ngươi biết nàng mới là chân chính ân nhân cứu mạng của ngươi, vậy thì về sau ngươi liền đối tốt với nàng một chút!” Tư Đồ Phong vỗ vỗ bả vai Tiêu Dật nói. Giờ phút này tâm tình của bằng hữu hắn lại không rõ sao? Khắc cốt minh tâm đi yêu một người như vậy, nhưng mà kết quả lại phát hiện tất cả đều là nói dối, cho dù là ai trong khoảng thời gian ngắn cũng không cách nào tiếp nhận.
“Phong, cầu ngươi, nhất định phải giúp Nhan nhi giải độc” Tiêu Dật nhắm mắt lại, sau đó hít sâu vài hơi, con ngươi mang theo tia sợ hãi nhìn Tư Đồ Phong nói. Hắn không muốn để cho Nhan nhi chết, hắn thật sự không muốn! Không chỉ có biết Nhan nhi chính là ân nhân cứu mạng mình, mà là bởi vì mình có thể đã sớm lặng lẽ yêu thương nàng, chính là mình không muốn đi thừa nhận thôi.
“Ta sẽ tận lực cố gắng lớn nhất. Ta đây hiện tại giúp nàng cởi bỏ y phục đi?” Tư Đồ Phong chậm rãi cười, sau đó bàn tay đưa về phía người Lam Ẩn Nhan.
“Chờ một chút, vì sao phải cởi bỏ y phục của nàng?” Chợt Tiêu Dật nhanh chóng bắt được tay Tư Đồ Phong. Sắc mặt có chút xanh mét hỏi. Cởi bỏ y phục của nàng? Vậy thân thể Nhan nhi chẳng phải là bị Tư Đồ Phong thấy được sao?
“Ta phải sử dụng phương pháp lấy độc trị độc đi thử nghiệm giải độc, nếu không cởi y phục của nàng ra, làm sao ta có thểm đem độc từ lòng bàn tay vào trong cơ thể nàng chứ? Chẳng lẽ ngươi muốn để ta giải độc cho y phục của nàng?” Tư Đồ Phong đảo cặp mắt trắng dã nói.
“Vậy ngươi đem mắt bịt kín, đừng nhìn thân thể của nàng” Tiêu Dật hơi ngẩn ra, sau đó xé ống tay áo của mình ra, rồi đưa cho Tư Đồ Phong. Tuy rằng hắn biết bằng hữu không phải kẻ lưu manh, nhưng hắn thật sự không muốn để cho thân thể Nhan nhi bị người nhìn thấy a?
“Nhìn ngươi khẩn trương. Ngươi sẽ không yêu thương nàng chứ?” Tư Đồ Phong cười một tiếng, sau đó đưa tay nhận tay áo Tiêu Dật, đem hai mắt của mình che lại. Nhất định là Dật yêu thương Lam Ẩn Nhan này, nếu không vì sao khẩn trương mình nhìn thấy thân thể Lam Ẩn Nhan như thế chứ?
Tiêu Dật không trả lời câu hỏi của Tư Đồ Phong, mà là ngồi xuống bên giường, hít một mấy hơi thật sâu, sau đó hắn tự tay mình giúp Lam Ẩn Nhan cởi bỏ y phục, dưới ánh nến lóe lên, nở rộ da thịt trắng nõn mê người, nhất thời hô hấp Tiêu Dật cứng lại. Nhưng mà khi hắn nhìn thấy trên cổ Lam Ẩn Nhan tràn đầy hồng ấn thì sắc mặt liền bỗng chốc trắng bệch lên. Này… Những vết hồng ấn này rõ ràng chính là sau khi cùng người hoan ái lưu lại a? Nàng…
Trong cơ thể Tiêu Dật bỗng nhiên bốc lên một ngọn lửa đố kị sâu đậm. Bắt đầu từ bây giờ nàng chính là nữ nhân của Tiêu Dật hắn, tuyệt đối hắn sẽ không cho phép bất luận kẻ nào có được nàng, tuyệt đối không.
Sắc mặt Tiêu Dật có chút dữ tợn kéo y phục Lam Ẩn Nhan xuống, sau đó ngữ khí âm trầm nói: “Phong, ta đứng coi chừng ở bên ngoài, nếu cần hỗ trợ ngươi hãy kêu ta!” Dứt lời, nội tâm hắn cất dấu tức giận vô cùng đi ra ngoài cửa.
“Người này làm sao vậy? Ngữ khí là lạ!” Bởi vì Tư Đồ Phong bị che mặt cho nên không nhìn thấy được biểu tình trên mặt Tiêu Dật, cho nên khó hiểu gãi gãi đầu. Sau đó sờ soạng ngồi xuống bên giường, tay thật cẩn thận đặt lên trên người Lam Ẩn Nhan. Bằng hữu không thể khi dễ a, trăm ngàn lần hắn đừng không cẩn thận chạm đến cái gì không nên chạm vào, nếu không tên Tiêu Dật kia nhất định sẽ làm thịt mình đi?
Sau đó Tư Đồ Phong đem lấy ra toàn bộ bình độc dược kịch liệt nhất mà mình cả đời nghiên cứu chế tạo ra, đem độc dược này chấn vỡ thành mảnh nhỏ, sau đó hai tay dùng nội lực hấp thụ độc dược này, sau đó hắn đưa tay thiếp về phía trên lưng Lam Ẩn Nhan.
Thời gian từ từ trôi qua, nến đỏ trong phòng cũng cháy gần hết phân nửa. Lúc này sắc mặt Lam Ẩn Nhan cùng Tư Đồ Phong không ngừng từ xanh biến tím, từ tím biến đen, biến hóa ra vô số loại nhan sắc.
“Phốc!” Bỗng nhiên, Lam Ẩn Nhan đang hôn mê cùng Tư Đồ Phong đồng thời phun ra một ngụm máu tươi.
“Phong, làm sao vậy?” Tiêu Dật vẫn đứng chờ ở ngoài cửa, nghe được trong phòng tiếng động dị thường, lập tức kinh hãi kêu lên, sau đó hắn không hề nghĩ ngợi, như tia chớp đẩy cửa chạy vội vào.
Lúc này Tư Đồ Phong đang ngồi ở đầu giường thở hổn hển, trên trán tất cả đều là mồ hôi lạnh rơi xuống, đến ngay cả toàn bộ thân thể cũng đang run rẩy.
Mà Lam Ẩn Nhan nằm ở trên giường sắc mặt cũng đã hoàn toàn mất đi huyết sắc, cả người giống như một chút sức sống cũng giường như không có.
“Phong, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a? Vì sao lại như vậy?” Máu trong người Tiêu Dật đều đóng băng, chỉ thấy hắn nhanh chóng tiến lên đem Lam Ẩn Nhan ôm vào trong lòng, thanh âm mang theo tia rít gào hỏi Tư Đồ Phong.
“Ngươi giúp nàng mặc xong y phục trước đi!” Tư Đồ Phong thật sâu điều tức xuống hơi thở hỗn loạn, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói.
“Không phải ngươi tự giải độc cho nàng sao? Vì sao bộ dáng của nàng thoạt nhìn so với độc phát tác còn thống khổ hơn?” Tiêu Dật hai tay run run giúp Lam Ẩn Nhan mặc y phục vào, trong giọng nói mang theo mười phần sợ hãi.
“Ta…” Ngay khi Tư Đồ Phong muốn nói chuyện, phút chốc con ngươi Lam Ẩn Nhan bỗng lặng lẽ mở ra. Làm nàng phát hiện mình đang nằm ở trong lòng Tiêu Dật, mà tay Tiêu Dật đang kéo y phục của nàng, mà lúc này nửa người nàng chính là đang trần trụi ở trong không khí.
“Ba!” Một thanh âm vang lên, Lam Ẩn Nhan trở tay quăng cho Tiêu Dật một cái tát.
“Ngươi…” Tiêu Dật bị đánh mê, con ngươi khó hiểu nhìn về phía Lam Ẩn Nhan.
“Ngươi con mẹ nó, thế nhưng thừa dịp khi lão nương hôn mê, muốn phi lễ với lão nương” Lam Ẩn Nhan cắn răng mắng.
“Ta không có, ta chỉ là muốn giúp ngươi..” Biết Lam Ẩn Nhan hiểu lầm mình, Tiêu Dật vội vàng giải thích. Nhưng câu “Ta chỉ là muốn giúp ngươi mặc xong y phục” kia hắn còn chưa nói ra, con ngươi Lam Ẩn Nhan bốc hỏa nhìn về phía hắn, sau đó lại nâng tay lên, muốn cho Tiêu Dật một cái tát. Bất quá khi tay nàng vừa thẳng đến mặt Tiêu Dật trong nháy mắt, bỗng nhiên vô lực tuột xuống.
“Ngươi cởi y phục của ta? Còn nói không muốn phi lễ ta?” Ngữ khí Lam Ẩn Nhan lạnh lẽo, nhưng trong người nàng cũng là kinh hãi, vì sao cả ngươi nàng vô lực, hơn nữa cảm giác được ở đâu cũng đau chứ?
“Nhan cô nương, ngươi hiểu lầm Dật, vừa rồi là hắn muốn giúp ngươi mặc xong y phục, cũng không phải muốn phi lễ với ngươi. Mà lúc trước vì sao muốn cởi bỏ y phục của ngươi, là vì giải độc cho ngươi” Tư Đồ Phong ở một bên nhanh chóng làm sáng tỏ.
“Giúp ta giải độc? Vậy ngươi giải được sao?” Lam Ẩn Nhan cắn răng nhìn về phía Tư Đồ Phong. Bây giờ cả người nàng đều có loại cảm giác giống như ở Quỷ Môn quan còn chần chừ, toàn thân không chỉ lạnh như băng thấu xương, mà còn cảm giác đau như có vô số kim đâm. Cái này gọi là giải độc sao?
“Ta…” Tư Đồ Phong con ngươi phức tạp nhìn về phía Lam Ẩn Nhan.
“Cút, lập tức cút đi ra ngoài cho ta!” Tuy rằng Lam Ẩn Nhan là rít gào, nhưng thanh âm cũng là run run. Mẹ nó, nàng sóng to gió lớn đều gặp qua, lại không nghĩ rằng thua bởi tên tiểu tử Tư Đồ Phong hỗn đản này. Hắn căn bản cũng không phải là thật muốn giúp mình giải độc đi? Nhất định là hắn muốn mượn lý do giải độc nhân cơ hội nhục nhã cùng tra tấn mình, sau đó thay Tiêu Dật hết giận đi?
“Nhan cô nương, ngươi… ngươi đừng kích động a! Độc trong cơ thể ngươi bây giờ đã…đã khuếch tán ra toàn bộ, nếu ngươi không bình tình một chút, rất có thể liền lập tức…sẽ chết” Tư Đồ Phong ngữ khí lắp bắp nói. Hắn cũng không biết vì sao lại như vậy, theo lý thuyết thì cho dù hắn dùng phương pháp lấy độc trị độc không thành công, cũng không hẳn là sẽ như vậy a? Điều này thật sự là rất quỷ dị! Hơn nữa vì sao hắn vừa rồi khi dùng nội lực chạy toàn thân Lam Ẩn Nhan, cảm giác được thân thể của nàng kỳ thực hẳn là thuộc một loại thân thể của người đã chết lâu ngày chứ? Nhưng rõ ràng chính là một người đang sống sờ sờ a? Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a?
“Phong, ngươi nói cái gì nữa? Cái gì gọi là nếu nàng không bình tĩnh một chút, sẽ lập tức chết đi?” Tiêu Dật lại sau khi nghe Tư Đồ Phong nói xong, giống như điên rồi nhảy lên trước mặt Tư Đồ Phong, sau đó sắc mặt dữ tợn nắm lấy cổ áo Tư Đồ Phong hỏi.
“Mẹ nó, Tiêu Dật tên khốn kiếp, rõ ràng chính là 2 người các ngươi bày mưu muốn hại chết lão nương, ngươi lại còn diễn trò! Cho dù lão nương chết, cũng muốn diệt ngươi” Lam Ẩn Nhan nói xong, liền muốn từ trên giường lao xuống, nhưng mà thân thể của nàng vừa dùng lực một chút, rồi nàng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
“Dật, nhanh chóng điểm trụ huyệt ngủ của nàng. Trăm ngàn lần đừng cho nàng tức giận” Lúc này Tư Đồ Phong vẫn đang bị che mắt, lại nghe được tiếng Lam Ẩn Nhan bị hộc máu, mau chóng lên tiếng nhắc nhở Tiêu Dật.
“Nhan nhi, ngươi liền nghe Phong nói, đừng kích động nữa a!” Nhìn thấy trên mặt Lam Ẩn Nhan thống khổ, tim Tiêu Dật bỗng nhiên đau giống như dao cắt, hắn chạy nhanh đi về phía bên giường, muốn ra tay điểm trụ huyệt ngủ Lam Ẩn Nhan.
“Các ngươi lập tức cút đi ra khỏi bên trong phạm vi tầm mắt của lão nương! Lão nương không muốn nhìn thấy các ngươi” Lam Ẩn Nhan ôm ngực đau đớn nói, lúc này nàng có loại cảm giác mau hít thở không thông. Nhưng mà con ngươi nàng vẫn phẫn nộ như cũ trừng mắt nhìn Tiêu Dật. Ngươi tên hỗn đản này, trước cùng Tư Đồ Phong liên thủ làm cho ta nửa sống nửa chết, bây giờ còn giả mù mưa sa làm cho ta đừng kích động. Ta thực con mẹ nó muốn hung hăng bóp chết ngươi.
Tiêu Dật nhìn thấy trên mặt Lam Ẩn Nhan càng ngày càng thống khổ, cũng không dám lại cùng Lam Ẩn Nhan nói nhiều, nhanh chóng ra tay chỉ một cái, đem Lam Ẩn Nhan ngủ mê man.
“Nhan nhi, ta biết mình trước kia đối đãi với ngươi không tốt, cho nên làm cho ngươi thập phần thống hận ta. Nhưng mà… nhưng mà lúc này đây ta tìm Quỷ Y đến, là thật sự muốn giúp ngươi giải độc a! Ta cũng không biết vì sao sẽ xuất hiện tình trạng như vậy a!” Tiêu Dật con ngươi thê lương nói, sau đó liền tiến lên ôm Lam Ẩn Nhan.
Khi hàn khí trong thân thể Lam Ẩn Nhan trực tiếp truyền đến trên người hắn, tất cả máu trong người hắn đều nhanh kết thành băng.
“Phong, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a?” Tiêu Dật cắn răng hỏi Tư Đồ Phong, sau đó liền đưa tay chuẩn bị đưa vào trong cơ thể Lam Ẩn Nhan một chút nội lực, để hóa giải lạnh như băng trên người nàng.
“Dật, bây giờ ngươi trăm ngàn lần không thể đưa nội lực vào trong cơ thể nàng, nếu không độc trong cơ thể nàng sẽ có một phần nhỏ xâm nhập vào trong cơ thể ngươi. Tuy rằng một phần nhỏ độc kia sẽ không cho ngươi chết, nhưng cũng là sẽ thương đến lục phủ ngũ tạng của ngươi” Tuy rằng Tư Đồ Phong bị bịt mắt, nhưng lại từ trong hơi thở của Tiêu Dật nhận thấy được hắn muốn truyền nội lực cho Lam Ẩn Nhan, cho nên hắn liền vội vàng tiến lên kéo Tiêu Dật lại.
“Trời ạ! Vì sao lại như vậy a!” Tiêu Dật bị Tư Đồ Phong ngăn lại, có lại cảm giác căng thẳng đến hỏng mất.
“Trong khoảng thời gian ngắn ta cũng không có cách nào giải thích rõ ràng, dựa theo tình huống bình thường mà nói, cho dùng không giải được độc trong người nàng, nhưng nàng cũng không hẳn là sẽ giống như bây giờ. Ta chỉ có thể nói mình chưa bao giờ gặp được chuyện tình quỷ dị như thế này. Thân thể cùng linh hồn của nàng giống như là tách rời, cho nên độc ta đưa vào đến trong cơ thể nàng không chỉ không hòa tan được độc trong cơ thể nàng. Bây giờ Kỳ độc đệ nhất Thiên hạ cùng độc ta đưa vào trong cơ thể nàng chống cự qua lại lẫn nhau, nếu nàng kích động quá mức, rất có thể sẽ lập tức kịch độc công tâm” Ngữ khí của Tư Đồ Phong cũng khó có thể tin giải thích.
“Vậy bây giờ nên làm cái gì? Có biện pháp cứu nàng sao?” Linh hồn Tiêu Dật run rẩy.
“Trước hết để cho nàng ngủ như vậy! Ta nhanh đi nghiên cứu chế tạo chút tân dược, trước nhìn xem có thể đem tất cả độc trong cơ thể nàng tạm thời áp chế xuống được hay không. Sau đó ta sẽ nhanh chóng liên hệ với ân sư của ta, bây giờ người duy nhất trên đời này có thể cứu nàng, chỉ sợ cũng chỉ có ân sư của ta” Tư Đồ Phong thở dài nói.
“Ngươi nói là Chí Thanh đại sư sao? Nhưng tung tích hắn luôn luôn mơ hồ không biết, ngươi có thể liên hệ với hắn sao?” Tiêu Dật nắm chặt tay nói
“Ta nhất định sẽ nghĩ hết tất cả mọi biện pháp để có thể liên hệ với ân sư. Bây giờ chúng ta nên đi ra ngoài trước đi! Để cho nàng an tĩnh ngủ một lát” Trong giọng nói của Tư Đồ Phong mang theo một tia tự trách. Tuy rằng hắn cũng không phải cố ý làm cho Lam Ẩn Nhan biến thành như vậy, nhưng mà lần này ngoài ý muốn dù sao cùng hắn không chạy thoát được liên quan, hắn có trách nhiệm chữa khỏi cho Lam Ẩn Nhan.
“Phong, ngươi đi ra ngoài trước đi! Ta bây giờ không muốn đi ra ngoài, ta muốn lẳng lặng bảo vệ nàng” Tiêu Dật đem tay của Lam Ẩn Nhan nắm chặt ở trong lòng bàn tay, trong con ngươi lộ rõ đau đớn cùng không muốn. Bây giờ nàng thống khổ như thế, sao hắn có thể rời đi chứ?
“Ta muốn đi nghiên cứu chế tạo tân dược cho nàng dùng, nhưng mà hiện giờ ta cũng bị nội thương, một hồi nữa ta cần nội lực của ngươi hỗ trợ, nếu không ta không thể nghiên cứu chế tạo ra” Tư Đồ Phong bất đắc dĩ thở dài nói.
“Đi, lập tức đi nghiên cứu chế tạo tân dược” Nghe được Tư Đồ Phong nói, Tiêu Dật mới buông lỏng tay Lam Ẩn Nhan ra, sau đó đem kéo tay Tư Đồ Phong một cái, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, cửa kẽo kẹt một tiếng liền đóng chặt lại.
Mà cùng lúc đó…
Trong màn đêm lạnh, một cái hồng ảnh xinh đẹp từ giữa không trung bay qua như quỷ dị. Nhan nhi, rốt cuộc ngươi đã xảy ra chuyện gì a? Vì sao lúc ngọc bội kia kêu gọi ta, lòng của ta lại cảm giác được thật là đau quá? Nhan nhi, ngươi đừng sợ nga, bây giờ vi phu tới cứu ngươi.
Dưới màn đêm, nơi hồng ảnh bay qua, để lại hơi thở yêu mị và diễm lệ cùng với một nỗi đau lòng không thể nói rõ.
Trong chớp mắt, hồng ảnh xuất hiện ở trong phòng ngủ Lam Ẩn Nhan. Nhìn thấy Lam Ẩn Nhan ở trên giường hơi thở suy yếu, con ngươi Tiêu Nhiên xẹt qua một tia gợn sóng. Sau đó tâm lạnh run rẩy đi đến bên giường. Sau đó liền thấy Tiêu Nhiên đem Lam Ẩn Nhan khẽ ôm vào trong lòng, sau đó đưa tay dò xét mạch đập của Lam Ẩn Nhan.
Gió đêm theo khe hở cửa sổ thổi vào trong phòng ngủ, phất lên sợ tóc đen như mực của Tiêu Nhiên, chúng lan tràn ra giống như mặc liên, sau đó ở trong không trung tùy ý bay lượn, mà khi sợ tóc bay xuống, lông mi Tiêu Nhiên nhẹ nhàng run run, sắc mặt cũng có chút tái nhợt.
“Chết tiệt, vì sao lại như vậy?” Trong con ngươi Tiêu Nhiên hiện lên hàn quang, lạnh lẽo làm cho không khí ở đây đều sợ hãi. Vì sao trong cơ thể nàng trừ bỏ Kỳ độc đệ nhất Thiên hạ, lại thêm vô số loại độc chứ? Chẳng lẽ Quỷ Y cùng Tiêu Dật cố ý hạ độc với nương tử? Nhưng mà căn cứ vào tốc độ độc kia chạy vào trong cơ thể nương tử, giường như không giống như bị cố ý hạ độc a, giống như là khi trị độc cho nương tử, thì bỗng nhiên xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, cho nên mới làm cho vô số loại độc kia không cùng hòa tan với Đệ nhất kỳ độc này, ngược lại quấn quít lấy nhau?
Sau đó liền thấy Tiêu Nhiên đem nội lực trong cơ thể mình tụ tập đến lòng bàn tay, sau đó hắn vươn tay, đem lòng bàn tay để ở phía sau lưng Lam Ẩn Nhan, vận công đem nội lực trong cơ thể cuồn cuộn không ngừng mà đưa vào trong cơ thể Lam Ẩn Nhan. Thời gian dần dần trôi qua, trên mặt Tiêu Nhiên xuất hiện những giọt mồ hôi lớn lăn xuống, chúng giống như nước mưa, nhuộm ướt toàn bộ không khí trong phòng ngủ.
“Phốc!” Tiêu Nhiên phun ra một ngụm máu đen, sau đó sắc mặt trắng bệch vận công lại, đem toàn bộ độc trong cơ thể Lam Ẩn Nhan dồn đến một chỗ, dùng chính nội lực của mình tạm thời ngăn chặn độc này.
“Nương tử, có vi phu ở đây, sao vi phu có thể chịu cho ngươi đau chứ?” Tiêu Nhiên thu bàn tay về, sau đó đem toàn bộ cơ thể Lam Ẩn Nhan nằm xuống dưới, hắn ngồi ở bên giường, lòng bàn tay ôn nhu vuốt ve khuôn mặt Lam Ẩn Nhan.
Lúc này Lam Ẩn Nhan đã vô tri vô giác chìm vào trong bóng tối, mà lúc này Tiêu Nhiên lại cảm giác toàn thân mệt lả lợi hại, tất cả khí lực giống như đã bị vét sạch. Khí huyết không ngừng bốc lên, khóe miệng và trong mũi cũng không đình chỉ máu đen chảy xuống.
“Nương tử, yên tâm ngủ nga! Ngươi không có việc gì” Không để ý chút nào đến lục phủ ngũ tạng bị kịch độc trùy tâm đau đớn, Tiêu Nhiên chà lau tơ máu nơi khóe miệng, sau đó lại khẽ đem Lam Ẩn Nhan ôm vào trong lòng, con ngươi đen trìu mến mà mị hoặc nhìn về phía Lam Ẩn Nhan.
“Ô…” Lam Ẩn Nhan trong mê man khẽ rên. Khuôn mặt nàng lúc trước vốn tái nhợt lúc này đã bắt đầu chậm rãi khôi phục huyết sắc, thân mình cũng không lạnh lẽo như lúc trước.
“Nương tử, ngoan, không có việc gì. Ngày mai ngươi vừa tỉnh sẽ không đau nga!” Tiêu Nhiên nhẹ nhàng cúi đầu, ở trên trán Lam Ẩn Nhan khẽ hôn xuống.
Lam Ẩn Nhan trong mê man thân mình lại bỗng nhiên di chuyển, lông mày cũng nhíu lại. Vì sao lúc trước cả người nàng giống như ở trong hầm băng, bây giờ lại giống như ở trong ôn tuyền chứ? Thật sự là rất kỳ quái nga! Dường như… Dường như bây giờ mình giống như bị một đôi tay mạnh mẽ ôm thật chặt, cảm giác ấm áp mềm mại làm cho nàng thật thoải mái. Lam Ẩn Nhan đem người cuộn vào trong lòng Tiêu Nhiên.
“Hì hì, nương tử, thân thể vi phu ấm áp đi? Ngươi rất thích có đúng hay không?” Tiêu Nhiên thấy Lam Ẩn Nhan như con mèo nhỏ cuồn người ở trong lòng mình, khóe miệng không nhịn được gợi lên tia cười hạnh phúc, sau đó thâm tình ôn nhu nói nhỏ.
“Ân!” Tiếng Lam Ẩn Nhan nhẹ nhàng đáp, đem thân thể co rúc ở trong lòng Tiêu Nhiên chặt hơn.
“Nương tử, ân tâm đi vào giấc ngủ nga, vi phu vẫn sẽ ngồi ở bên cạnh ngươi” Tiêu Nhiên con ngươi sủng nịnh nói, sau đó hắn đem đầu mình rúc vào trong tóc đen Lam Ẩn Nhan, giờ phút này thưởng thức cái loại cảm giác hạnh phúc tuyệt vời mà chính mình cần nương tử nhà hắn mang lại…
Thịnh Thế Xấu Phi Thịnh Thế Xấu Phi - Ảnh Lạc Nguyệt Tâm