Tôi không thể cho bạn một công thức thành công, nhưng tôi có thể cho bạn một công thức cho sự thất bại, đó là: cố gắng làm vừa lòng mọi người.

Herbert Bayard Swope

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 91 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 503 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:46:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 50: So Đấu Tài Nghệ
uội muội, vì sao ngươi bỗng nhiên đẩy tỷ tỷ a” Khi mà Lam Ẩn Nhan chuẩn bị chất vấn Lam Linh Phượng, Lam Linh Phượng liền hành động trước để kiềm chế đối phương.
“Ta đẩy ngươi?” Lam Ẩn Nhan chỉ chỉ vào chính chóp mũi mình. Không phải ngươi mụ nội nó lấy kim đâm lão nương, lão nương đau mới vung cánh tay sao? Hơn nữa, cánh tay lão nương chính là quét nhẹ lên ngươi, ngươi ngã xuống, ngươi thật đúng là yếu đuối nga? Nhưng mà không đợi Lam Ẩn Nhan nói câu kế tiếp, Tiêu Trác cùng Tiêu Dật nhanh chóng chạy vội tới.
“Phượng nhi, bị thương không?” Tiêu Trác giúp Lam Linh Phượng té ngã ở trên đất đứng lên, con ngươi lạnh nhạt quét nhìn Lam Ẩn Nhan, sau đó ngữ khí hắn mới lo lắng hỏi Lam Linh Phượng.
“Hoàng thượng, làm cho ngài lo lắng, nô tỳ không có việc gì” Lam Linh Phượng điềm đạm đáng yêu nhìn về phía Tiêu Trác nói.
“Không có việc gì là tốt rồi!” Ngữ khí Tiêu Trác bao hàm nhu tình vô hạn, nhưng ở chỗ sâu của con ngươi lại ẩn giấu một tia u lãnh.
“Vương phi, lúc nãy là xảy ra chuyện gì?” Còn Tiêu Dật là đứng lại ở trước mặt Lam Ẩn Nhan, ngữ khí âm trầm hỏi.
Lam Ẩn Nhan hừ lạnh, khi mà nàng vừa định mở miệng nói chuyện, Lam Linh Phượng lại giành trình diễn trước, giả vờ ôn nhu thiện lương nói: “Tam vương gia, ngài đừng hiểu lầm muội muội nga. Lúc nãy là muội muội vã tiến lên hành lễ với hoàng thượng, lúc này mới không cẩn thận chạm vào khiến nô tỳ ngã. Kỳ thật không liên quan đến chuyện của muội muội, là thân mình Linh Phượng quá mức mảnh mai mà thôi”
“Tam hoàng đệ, Phượn phi cùng Tam vương phi luôn luôn là tỷ muội tình thâm, trẫm nghĩ hẳn Tam vương phi là vô tâm” Tiêu Trác ý vị thâm trường liếc nhìn Lam Ẩn Nhan, sau đó cũng chậm rãi mở miệng nói.
“Hoàng thượng cùng tỷ tỷ nhiệt tâm giúp ta giải thích với Tam vương gia? Không phải là ta nên nói cám ơn sao?” Quét mắt nhìn Lam Linh Phượng đạo đức giả, Lam Ẩn Nhan lạnh lùng cười nói.
“Muội muội, ngươi trăm ngàn lần đừng nói như vậy, vốn dĩ chuyện cũng không liên quan đến ngươi” Lam Linh Phượng giả mù mưa sa tiến lên nắm tay Lam Ẩn Nhan nói. Nhưng mà con ngươi của nàng cũng rất nhanh quét mắt nhìn Tiêu Dật. Khi nàng nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Dật âm trầm nhìn Lam Ẩn Nhan, nội tâm nàng liền đắc ý cười: Lam Ẩn Nhan, tỷ tỷ ta không chỉ là người mà Tiêu Trác yêu nhất, mà cũng là người Tiêu Dật yêu nhất. Một màn vừa rồi, chắc chắn khiến cho Tiêu Dật đã ghét càng thêm chán ghét ngươi, giờ phút này hắn không tiện phát hoả với ngươi, nhưng ta nghĩ chờ sau khi các ngươi trở về, nhất định Tiêu Dật sẽ hung hăng trừng phạt ngươi. Ngươi sẽ chờ chịu tra tấn đi! Ngươi trăm ngàn lần đừng oán tỷ tỷ, ai kêu ngươi thống khổ chính là niềm vui lớn nhất của tỷ tỷ chứ?
“Muội muội bị thiện lương của tỷ tỷ làm cảm động đều nhanh khóc” Lam Ẩn Nhan đẩy tay Lam Linh Phượng ra, nói.
“Được rồi, nếu Phượng nhi cũng không có việc gì. Vậy cùng nhau đi thưởng thức trà đi! Hôm nay nhưng là ngày sắc phong Phương nhi làm phi, các ngươi cũng là ôm tình cảm đến chúc Phượng nhi, nhưng trăm ngàn lần đừng làm cho hiểu lầm nho nhỏ ảnh hưởng đến hảo tâm tình nga!” Tiêu Trác liếc nhìn Tiêu Dật, sau đó tiến lên sủng ái cọ cọ cái mũi Lam Linh Phượng, sau đó ôm thắt lưng Lam Linh Phượng đi về phía trước.
Thoáng chốc, tại chỗ để lại hai người Lam Ẩn Nhan cùng Tiêu Dật bốn mắt nhìn chăm chú. Con ngươi Lam Ẩn Nhan đạm bạc như trước, con ngươi Tiêu Dật thâm thuý phức tạp.
“Ngươi xem đủ không?” Lam Ẩn Nhan khươi mi một cái hất đầu nói. Bây giờ cuối cùng nàng cũng biết vì sao Lam Linh Phượng lại kêu mình đi Tiên Phượng điện trước, nguyên lai là nàng cái này đây. Tiêu Dật yêu nàng, mà chính mình lại muốn thương tổn nàng, như vậy khẳng định Tiêu Dật sẽ bởi vì nàng mà gây phiền toái ình. Dù sao thì vốn dĩ mình và Tiêu Dật liền xung khắc như nước với lửa, cho nên mình cũng không cần phải giải thích với Tiêu Dật, đương nhiên mình khinh thường giải thích cùng Tiêu Dật, chính là nàng thực không rõ vì sao Lam Linh Phượng này lại hận mình như thế?
“Nơi này cũng không phải là Tam vương phủ, tốt nhất vương phi nên thu liễm một chút, nếu không đừng trách bổn vương không cho ngươi mặt mũi” Tiêu Dật lạnh lùng nói, sau đó quay đầu đi về phía chỗ ngồi.
“Tiếp tục tấu nhạc đi!” Thanh âm Tiêu Trác vang lên, nhất thời trong Ngự hoa viên lại lượn lờ bay lên tiếng đàn êm tai dễ nghe.
Còn lại Lam Ẩn Nhan là quét mắt nhìn mọi người, sau đó cất bước đi tới trước mặt Tiêu Trác, khoanh hai tay trước ngực, nàng lạnh lùng mở miệng: “Hoàng thượng, ta đã đi tới Hoàng cung như ý nguyện của ngươi, cũng là thời điểm ngươi nên đem kinh hỉ còn nợ cho ta phải không?”
Thái độ ngạo mạn vô lễ này của Lam Ẩn Nhan, nhất thời làm cho các phi tần hít một khẩu lãnh khí.
Mà lúc này Lam Linh Phượng bị Tiêu Trác ôm vào lòng sắc mặt cũng hơi đổi. Tiêu Trác nợ nàng một phần kinh hỉ? Các dạng kinh hỉ gì a? Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
“Tính tình Tam vương phi vẫn là cấp bách như thế, trước tĩnh tâm xuống đến thưởng thức trà đi. Thời điểm kinh hỉ nên đến tự nhiên sẽ đến” Ra ngoài dự kiến của mọi người, đối mặt với thái độ đại bất kính của Lam Ẩn Nhan, Tiêu Trác không chỉ không giận, mà ngữ khí lại vẫn hàm chứa ý cười. Việc này không khỏi làm sắc mặt Lam Linh Phượng lại thay đổi xuống, mà thân thể của nàng cũng dán chặt hơn vào Tiêu Trác.
“Vương phi, đến ngồi xuống bên người bổn vương đi! Ngự hoa viên cũng không thể so với Tam vương phủ chúng ta, ngươi không thể tuỳ tính như thế” Tiêu Dật ở một bên nhìn thấy Lam Linh Phượng dán ở trong lòng Tiêu Trác, con ngươi buông xuống, sau đó thanh âm hắn không mang theo độ ấm vang lên.
Ngươi muốn ta đi qua ngồi, ta sẽ đi qua ngồi sao? Cho dù ngồi, ta cũng không ngồi ở bên cạnh ngươi.
Lam Ẩn Nhan liếc mắt nhìn Tiêu Dật, đang muốn mở miệng nói chuyện, liền thấy Tiêu Dật nhanh chóng đứng dậy, tiến lên kéo tay Lam Ẩn Nhan, cứng rắn đem Lam Ẩn Nhan lôi đến chỗ ngồi.
“Ngươi tốt nhất an phận cho ta một chút, nếu không đừng trách ta cho ngươi không có đất mà trốn. Ngươi đừng quên, nợ ngươi đẩy ngã Lam Linh Phượng ta còn không tính đâu!” Tiêu Dật ôm lấy thắt lưng Lam Ẩn Nhan, môi thiếp đến bên tai Lam Ẩn Nhan, trên mặt mang cười nói nhưng hơi thở lại lạnh như băng nói.
“Ngươi con mẹ nó, mất mù tâm cũng mù sao? Nếu lão nương thật muốn hành hạ Lam Linh Phượng, ngươi cho là nàng còn có thể bình yên vô sự ngồi ở chỗ này sao? Hơn nữa nàng đã là nữ nhân của Tiêu Trác, cho dù ta khi dễ nàng, cũng không tới phiên ngươi uỷ khuất thay này đi?” Tay nhỏ bé của Lam Ẩn Nhan khẽ vuốt xuống áo Tiêu Dật, cũng đem môi thiếp bên tai Tiêu Dật thấp giọng mắng.
Kỳ thật lúc này, nàng rất muốn từ trên người Tiêu Dật đứng lên, sau đó túm tóc của hắn, hung hăng đánh hắn mấy cái tát. Chẳng qua người đem mặt nạ Tiểu Bạch kia còn không có xuất hiện a, cho nên nàng không muốn thêm chuyện. Bất quá, nếu để cho nàng thật sự nhịn không được, vậy không có biện pháp, dù sao trình độ nhẫn nại của nàng luôn luôn có hạn.
Tư thế Lam Ẩn Nhan cùng Tiêu Dật lục đục với nhau, lọt vào trong mắt Lam Linh Phượng cũng là cực kỳ ái muội. Điều này không khỏi làm cho lòng của nàng không thoải mái lên. Kỳ thật nàng căn bản không yêu Tiêu Trác, người nàng yêu là Tiêu Dật, chẳng qua Tiêu Trác hứa hẹn với nàng, chỉ cần nàng nguyện ý tiến cung làm phi, sau đó không lâu nhất định sẽ làm nàng trở thành người mẫu nghi thiên hạ.
Địa vị Hoàng hậu tôn quý đối với nàng mà nói chính là một hấp dẫn rất lớn, để phần lòng hư vinh này, nàng liền bỏ qua Tiêu Dật gả cho Tiêu Trác. Nhưng mà cho dù mình bỏ qua Tiêu Dật, nàng cũng không cho phép Tiêu Dật yêu bất luận người nào, đương nhiên nàng cũng không cho phép Tiêu Dật cùng Lam Ẩn Nhan ở trước mặt mình hành động ái muội, cho dù nàng biết ái muội trước mắt là một biểu hiện giả dối, nàng cũng không cho phép.
“Muội muội…” Lam Linh Phượng bỗng nhiên nhẹ nhàng kêu.
“Tỷ tỷ có việc gì thế?” Lam Ẩn Nhan nâng mâu nhìn về phía Lam Linh Phượng, khi nàng nhìn thấy trong con ngươi Lam Linh Phượng che dấu ghen tỵ, nàng bỗng nhiên đem hai tay ôm lấy cổ Tiêu Dật, sau đó thản nhiên nhìn Lam Linh Phượng cười nói
Mà Tiêu Dật lại nhìn thấy Lam Ẩn Nhan thất thường, sau đó lại liếc nhìn Lam Linh Phượng.
Hắn không có cự tuyệt hành động của Lam Linh Phượng, ngược lại trên mặt cười hạnh phúc, trong lòng bàn tay khẽ vuốt len tóc đen Lam Linh Phượng. Giờ phút này hắn biết tâm tư của Lam Ẩn Nhan, nàng là nhìn ra tuy rằng Linh Phượng gả cho Tiêu Trác, nhưng trong lòng vẫn đối với mình có tình. Cho nên nàng muốn kích thích Lam Ẩn Nhan.
Hắn cũng rất thích ý tiếp tục cùng Lam Ẩn Nhan diễn trò. Bởi vì hắn hận Lam Linh Phượng, hắn hận nàng rõ ràng yêu mình lại lựa chọn Tiêu Trác.
Hành động vừa rồi của Tiêu Dật cùng Lam Ẩn Nhan, nhất thời làm cho các phi tần trong Ngự hoa viên mở to hai mắt. Không phải vẫn nghe đồn rằng quan hệ giữa Tiêu Dật cùng Lam Ẩn Nhan thập phần ác liệt sao? Vậy một màn trước mắt này lại là xảy ra chuyện gì?
Nhìn thấy Lam Ẩn Nhan hành động khiêu khích mình, lại nhìn thấy trên mặt Tiêu Dật cười dào dạt, trong con ngươi Lam Linh Phượng hiện lên một tia sắc bén, nhưng giây tiếp theo thanh âm nàng nũng nịu vang lên: “Muội muội, còn nhớ rõ trước kia chúng ta cùng nhau khiêu vũ và vẽ tranh sao?”
Lam Linh Phượng vừa nói xong, lập tức có người phát ra tiếng cười nhạo. Sau đó liền thấy tầm mắt toàn bộ mọi người đều tập trung đến trên người Lam Ẩn Nhan. Xấu nữ này thế nhưng cũng biết khiêu vũ cùng vẽ sao? Xấu nữ này có thể hay không đừng bày ra vẻ đẹp nghệ thuật làm bẩn văn nhã thoát tục chứ?
Dựa vào! Khoé miệng Lam Ẩn Nhan hơi hơi kéo, xem ra ý định của Lam Linh Phượng chết tiệt này là gây khó dễ cho nàng đi?
“Trẫm biết phương diện vũ đạo cùng vẽ tranh của Phượng nhi trình độ đệ nhất thiên hạ, chắc hẳn ở Phượng nhi khai trí, kỹ thuật khiêu vũ cùng tài vẽ tranh của Tam vương phi hẳn là thực bất phàm đi?” Tiêu Trác còn lại là vẻ mặt mang ý cười nhìn Lam Ẩn Nhan.
“Kỳ thật các lão bách tính đều trông mặt mà bắt hình dong, bọn họ thấy dung mạo của muội muội có chút không hoàn chỉnh, vì thế liền đem toàn bộ hào quang đeo vào trên người nô tỳ, kỳ thật muội muội ở trình độ kỹ năng múa cùng tài vẽ tranh còn xa xa hơn Phượng nhi” Trên mặt Lam Linh Phượng còn lộ ra vẻ mặt uỷ khuất thay Lam Ẩn Nhan, nhưng khi nàng nói đến năm chữ ‘dung mạo không hoàn chỉnh’, lại cố ý tăng thêm âm điệu.
Mà Lam Linh Phượng vừa nói xong, con ngươi của các phi tần biểu lộ không thể tin.
Các nàng không có nghe sai đi? Xấu nữ này kỹ thuật múa cùng tài vẽ tranh thế nhưng còn hơn Lam Linh Phượng sao? Điều này có thể sao? Theo các nàng biết, Lam Ẩn Nhan cái gì cũng tệ a!
“Nga? Thật vậy sao? Ái phi nói lại khiến cho trí tò mò của trẫm bắt đầu dâng lên, nguyên lai Tam vương phi lại có tài nghệ như thế?” Tiêu Trác tiếp theo lời nói của Lam Linh Phượng.
“Hôm nay Linh Phượng thực vui vẻ, cho nên rất muốn cùng muội muội trở về với cảnh tượng vui vẻ cùng nhau khiêu vũ và vẽ tranh trước kia! Hoàng thượng, nếu không để cho Phượng nhi cùng muội muội bên xấu một chút, biễu diễn cho ngài xem đi?” Thanh âm Lam Linh Phượng kiều mị tận xương, trên mặt cũng cười thẹn thùng. Mà nội tâm nàng cũng cười âm trầm: Lam Ẩn Nhan, ta xem ngươi chút nữa xấu mắt như thế nào. Ngươi căn bản không biết khiêu vũ, cũng không biết vẽ. Mà ta đem ngươi khen ngợi cao như vậy, nếu một hồi ngươi sống chết không chịu biểu diễn, ngươi liện phạm vào tội đại bất kính. Nếu ngươi biểu diễn không tốt, ngươi sẽ chờ tiếp nhận sự cười nhạo của mọi người đi!
“Đề nghị này của ái phi quả thực không sai, không biết ý tứ của Tam vương phi như thế nào?” Tiêu Trác lặng lẽ cười, sau đó con ngươi thâm thuý nhìn về phía Lam Ẩn Nhan.
Thảo ni mã, Lam Linh Phượng, đây chính là ngươi bức ta. Ngươi rất muốn làm cho lão nương xấu mặt sao? Vậy lão nương sẽ khiến ngươi biết cái gì gọi là tự rước lấy nhục.
Khi mà Lam Ẩn Nhan vừa định mở miệng nói chuyện, thanh âm Tiêu Dật đã sớm vang lên: “Trước khi tiến cung Nhan nhi từng kêu thân thể không khoẻ, chỉ sợ không thể hiến vũ, cũng không thể vẽ tranh”
Dứt lời, bạc môi Tiêu Dật giương lên, tay lại khẽ vuốt lên tóc đen Lam Ẩn Nhan, con ngươi cũng nhu tình chân thành dừng ở trên mặt Lam Ẩn Nhan.
Nhất thời, bốn phía truyền đến một mảnh hít không khí cùng tiếng than sợ hãi, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a? Chẳng lẽ Tiêu Dật cũng không như nghe đồn đối với Lam Ẩn Nhan căm thù đến tận xương? Nếu không thì hắn sao lại chủ động tìm lý do giúp Lam Ẩn Nhan trốn thoát khỏi chê cười chứ?
Thần kinh Lam Ẩn Nhan thì lại co giật nhìn về phía Tiêu Dật, người này là giúp nàng sao? Khi nàng chống lại con ngươi Tiêu Dật, đồng thời Tiêu Dật cũng ôn nhu mà lại đa tình nhìn nàng. Nhưng mà Lam Ẩn Nhan vẫn nhận ra trong con ngươi Tiêu Dật che giấu chua xót cùng đau đớn.
“Nàng là Thiên hạ đệ nhất tài nữ, ngươi ở trước mặt nàng khiêu vũ vẽ tranh, chỉ biết mất hết thể diện của Tam vương phủ” Tránh được con ngươi tìm tòi nghiên cứu của Lam Ẩn Nhan, Tiêu Dật lại lần nữa đem môi đỏ mọng thiếp vào bên tai Lam Ẩn Nhan, ngữ khí như băng nói.
“Ngươi cưới ta Thiên hạ đệ nhất xấu nữ này, không phải đã muốn đem thể diện của Tam vương phủ mất hết rồi sao? Như vậy lại mất một lần nữa cũng chẳng trở ngại không phải sao?” Lam Ẩn Nhan nhẹ nhàng đáp lại Tiêu Dật.
Nàng chỉ biết hắn không hảo tâm giúp mình như vậy, hắn đơn giản chính là muốn dùng hình ảnh sủng ái mình để kích thích Lam Linh Phượng. Kỳ thật nhìn đến con ngươi Tiêu Dật che dấu thống khổ, Lam Ẩn Nhan bỗng nhiên cảm thấy kỳ thật Tiêu Dật này cũng rất đáng thương, chẳng qua nàng sẽ không thông cảm với hắn. Bởi vì cặn bã không đáng thông cảm, mà Tiêu Dật ở trong lòng mình chính là một cặn bã thực xứng với tên.
“Tam vương gia, thân thể muội muội không khoẻ sao? Aiz nha, ta làm tỷ tỷ thực đáng chết, nhưng lại không nhận thấy được thân thể muội muội khác thường! Muội muôi, thực xin lỗi a, tỷ tỷ nhưng chỉ lo mình vui vẻ, thiếu chút nữa làm uội muội mang theo bệnh đến khiêu vũ cùng vẽ tranh. Tỷ tỷ thật sự là rất ích kỷ!” Lam Linh Phượng lập tức giả mù mưa sa nói.
“Tỷ tỷ, trước khi tiến cung thân thể muội muội quả thực có chút không thoải mái. Nhưng vừa nhìn thấy tỷ tỷ, tâm tình muội muội liền tốt vô cùng, tâm tình tốt thì dĩ nhiên thân thể cũng tốt” Nhìn thấy Lam Linh Phượng làm bộ làm tịch, Lam Ẩn Nhan thật muốn nôn mửa. Lam Linh Phượng, không phải ngươi rất muốn nhìn ta ở trước mặt mọi người xấu mặt sao? Ngươi đã có nhã hứng như thế, sao ta có thể không thành toàn ngươi? Giúp người làm niềm vui luôn luôn là sở trường bản lĩnh của ta. Chẳng qua… nhìn ta xấu mặt nhưng là phải trả giá thật lớn nga.
“Ý của muội muội chính là có thể biểu diễn. Muội muội trăm ngàn lần đừng miễn cưỡng a? Tuy rằng tỷ tỷ rất muốn xem muội muội biểu diễn, nhưng tỷ tỷ càng lo lắng thân thể muội muội a” Lam Linh Phượng ôn nhu cười nói. Nhưng mà trong lòng nàng lại nổi lên một tia nghi hoặc, vì sao nàng không sợ xấu mặt một chút nào chứ?
“Tỷ tỷ yên tâm, muội muội cũng không miễn cưỡng bản thân. Tỷ tỷ, vậy hiện tại là ngài triển lộ phong thái tài hoa độc nhất vô nhị? Hay là muội muội ta bêu xấu trước a?” Con ngươi Lam Ẩn Nhan tươi sáng cười nói.
Lam Ẩn Nhan vừa nói xong, nhất thời bốn phía lại truyền đến thanh âm đổ rút lãnh khí. Dung mạo nàng vô cùng xấu xí sẽ không còn cất giấu khối đại não không bình thường đi? Tam vương gia đều giúp nàng tìm cái bậc thang đi xuống, nàng thế nhưng còn xung chỗ yếu đi ra. Được rồi, nếu nàng muốn xấu mặt, càng nàng cũng đương nhiên rất thích ý nhìn nàng xấu mặt. Nhìn một tuyệt thế xấu nữ suy diễn một đoạn vũ đạo nhất định sẽ bị cười nhạo. Tin tưởng nhất định sẽ mang đến cho các nàng không ít niềm vui đi?
“Vậy tỷ tỷ tới trước đi! Mọi người xem tỷ tỷ biểu diễn, lại nhìn muội muội biểu diễn. Mới có thể phát giác được tài nghệ của muội muội làm kinh ngạc bao nhiêu” Lam Linh Phượng thẹn thùng cười. Sau khi mọi người thưởng thức màn biểu diễn hoàn mĩ của nàng, lại đi thưởng thức biểu diễn vụng về của Lam Ẩn Nhan, sẽ không nôn mửa ra ngay tại chỗ đi? Nếu như là nói, vậy thì càng rất tốt.
“Vậy nhất định tỷ tỷ phải biểu diễn nghiêm túc, trăm nàng lần đừng có khác tâm nhường muội muội nga. Tuy rằng tỷ tỷ thực khiêm tốn nói tài nghệ của muội muội càng hơn ngươi, nhưng trong lòng muội muội rất rõ ràng, muội muội so với tỷ tỷ là kém xa. Bởi vậy nhất định tỷ tỷ phải biểu diễn thật tốt, đến lúc đó nếu mọi người thấy muội muội biểu diễn không tốt, còn có thể tưởng tưởng được kỹ thuật nhảy tốt vẽ đẹp lúc trước của tỷ tỷ, như vậy muội muội cũng sẽ không vì làm ô nhiễm tâm linh cùng ánh mắt của mọi người, mà nội tâm lại tự trách sâu đậm” Lam Ẩn Nhan chậm rãi cười nói.
“Muội muội đừng giễu cợt tỷ tỷ. Người khác không biết tài nghệ của muội muội, chẳng lẽ tỷ tỷ còn không rõ ràng sao? Hy vọng một hồi muội muội đừng làm cho tỷ thất vọng, bởi vì tỷ tỷ thật sự rất muốn làm ọi người biết, muội muội bảo bối của ta là ưu tú nhất thế giới” Lam Linh Phượng ngượng ngùng cười nói.
“Hảo! Vì không để cho tỷ tỷ thất vọng, nhất định muội muội sẽ ứng phó toàn lực” Lam Ẩn Nhan vén vén sợi tóc nói.
“Ân! Đây mới là muội muội của ta. Vậy tỷ tỷ vẽ tranh trước, sau đó lại khiêu vũ đi! Người tới, trình giấy Tuyên thành lên cho bản cung” Lam Linh Phượng kêu cung nữ hầu hạ cách đó không xa
“Là!” Các cung nữ cúi người, sau đó vội vàng đi lấy giấy Tuyên thành.
“Tỷ tỷ, trước kia không phải chúng ta đồng thời tiến hành múa và vẽ sao? Vì sao hôm nay muốn tách ra biểu diễn a?” Nội tâm Lam Ẩn Nhan lạnh lùng cười, con ngươi cũng là nghi hoặc hỏi Lam Linh Phượng.
Nhất thời thân mình Lam Linh Phượng cứng đờ, biểu tình khiếp sợ nhìn về phía Lam Ẩn Nhan. Đồng thời tiến hành múa và vẽ đối với người khác mà nói có lẽ thực khó khăn, nhưng đối với Lam Linh Phượng nàng mà nói cũng là một bữa ăn sáng.
Nhưng mà căn bản Lam Ẩn Nhan ngay cả bút vẽ đều cầm không vững, cũng không biết cái gì gọi là vũ bước. Vì sao nàng lại chủ động đưa ra đồng thời tiến hành múa và vẽ chứ? Các phi tần cũng vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, hay là xấu nữ này là người có tài nghệ?
“Hảo, vậy tỷ tỷ ta liền cùng múa và vẽ đi!” Lam Linh Phượng hồ nghi nhìn Lam Ẩn Nhan, sau đó mềm mại cười nói.
“Vậy thì nhanh lên đi, trẫm thực là khẩn cấp chờ thường thức a” Thanh âm Tiêu Trác sung sướng vang lên, mà con ngươi hắn lại xem xét nhìn về phía Lam Ẩn Nhan. Nữ nhân này thật sự là càng ngày càng làm cho hắn cảm thấy hứng thú. Kỳ thật ngay từ đầu hắn chỉ biết Lam Linh Phượng là ý định muốn cho Lam Ẩn Nhan xấu mặt, nhưng mà hắn lại nguyện ý diễn trò cùng Lam Linh Phượng, mà mục đích hắn làm như vậy chính là muốn nhìn một chút Lam Ẩn Nhan đi ứng phó thế nào.
Lúc này, bọn thái giám đã nâng đến hai cái bàn vẽ lại, các cung nữ cung đem bút vẽ, mực nước màu đỏ, màu vẽ đặt ở trên bàn vẽ.
Lam Linh Phượng thản nhiên cười, sau đó đứng dậy đi tới bên cạnh bàn vẽ.
Nàng làm cái thủ thế duyên dáng, tiếng đàn chậm rãi vang lên, chỉ thấy Lam Linh Phượng nhanh chóng cầm lấy bút vẽ điểm nhẹ những đường mực đỏ ở trên giấy Tuyên thành, sau đó thân thể của nàng bắt đầu múa.
Tiết tấu chậm rãi, nàng khi thì tao nhã cất bước phất tay áo, khi thì đặt bút vẽ tranh, nhất thời trên giấy Tuyên thành xuất hiện mấy đoá hoa tươi đẹp.
Tiếng đàn phảng phất giống như cùng nàng có thần giao cách cảm, mỗi một cái xoay người xinh đẹp, sau đó là mỗi lần nàng tao nhã đặt bút, trên giấy Tây thành trắng như tuyết rơi đầy hoa tươi lộng lẫy.
Nàng khi khiêu vũ giống như một ma nữ xinh đẹp, dưới tóc đen như mực, đem thoả thích xinh đẹp quyến rũ bày ra.
Nhất thời trên mặt chúng phi tần lộ ra tiếng than sợ hãi cùng kinh diễm, đệ nhất tài nữ cùng danh hiệu mỹ nữ của nàng quả nhiên là danh bất hư truyền! Khó trách hoàng đế sủng ái nàng như vậy, trong lòng các phi tần dâng lên chua xót.
Nhìn kỹ thuật nhảy hoàn mỹ của Lam Linh Phượng, trên mặt Tiêu Trác nở nụ cười hài lòng, mà trong mắt Tiêu Dật lại lộ ra đau nhức tới cực điểm.
Khi tiếng đàn ngừng lại, mọi người lập tức vỗ tay, cho dù trong lòng các phi tần không cam lòng, nhưng các nàng vẫn là không thể không bội phục kỹ thuật nhảy của Lam Linh Phượng.
Hưởng thụ ánh mắt kinh diễm cùng khiếp sợ của mọi người, trên mặt Lam Linh Phượng tràn ra ý cười phong tình.
“Muôn hoa đua thắm khoe hồng? Ái phi vậy mà lại vẽ muôn hoa đua thắm khoe hồng!” Tiêu Trác đứng dậy đi tới bên cạnh bàn vẽ Lam Linh Phượng, ngữ khí tán thưởng nói. Mà con ngươi Tiêu Dật lại thâm thuý nhìn Lam Linh Phượng, hắn cũng không đứng dậy rời khỏi chỗ, cũng không nói chuyện.
“Trời ạ! Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, Phượng phi không chỉ khiêu vũ hoàn mỹ như thế, còn vẽ ra trăm hoa sống động như thế, thật sự là quá thần kỳ!” Các phi tần cũng vây quanh tán dương. Về phần các nàng có muốn tán dương Lam Linh Phượng thật hay không, chỉ có trong lòng các nàng rõ ràng nhất.
“Muội muội, tới phiên ngươi!” Lam Linh Phượng kiêu ngạo cười, sau đó nhìn về phía Lam Ẩn Nhan.
“Tam vương phi, ngươi trăm ngàn lần đừng làm cho trẫm cùng Tam hoàng đệ thất vọng nga!” Tiêu Trác lại dùng ánh mắt hứng thú liếc nhìn Lam Ẩn Nhan, sau đó ôm Lam Linh Phượng, dẫn đầu các phi tần rời khỏi bàn vẽ.
“Ngươi là muốn ta múa và vẽ tốt hơn nàng? Hay là muốn ta vẽ và múa không bằng nàng a?” Môi Lam Ẩn Nhan bỗng nhiên thiếp đến bên tai Tiêu Dật, nhẹ nhàng hỏi một câu.
“Tuỳ ngươi” Tiêu Dật không lạnh không nhạt hộc ra hai chữ. Đương nhiên hắn không hy vọng Lam Ẩn Nhan nổi trội hơn Lam Linh Phượng, nhưng trong lòng hắn đã có loại trực giác, nhất định Lam Ẩn Nhan sẽ biểu diễn tốt hơn so với Lam Linh Phượng. Thứ nhất, lúc trước mình đã biết tài đánh cờ của nàng. Thứ hai, nữ nhân này nói qua, nàng cũng không bao giờ làm chuyện không nắm chắc, nàng lại càng không phải là người chịu nhận thua, nếu nàng dám đảm đương biểu diễn, chỉ sợ nàng là cũng có đủ tự tin có thể biểu diễn một màn vẽ cùng múa lay động hoàng cung đi? Không biết vì sao, chính mình tuy rằng không hy vọng Lam Ẩn Nhan vượt quay Lam Linh Phượng, nhưng trong mơ hồ lại chờ đợi nàng biểu diễn.
Nghe được Tiêu Dật nói, Lam Ẩn Nhan cười nhẹ đứng lên, nàng không nói gì, sau đó ở dưới con mắt chăm chú của mọi người, chậm rãi đi tới bên cạnh bàn.
Tiếng đàn vang lên, chỉ thấy tay áo nàng nhẹ nhàng lưu chuyển, nhất thời cả người lúc ẩn lúc hiện giống như ở khói lượn lờ trong gió. Sau đó liền thấy mười ngón tay nàng chấm vào mực đỏ cùng màu vẽ. Thoáng chốc, mọi người kinh ngạc nhìn về phía nàng.
“Xì ~!” Có người nhịn không được chế giễu, hay là nàng không biết dùng bút vẽ, cho nên muốn sửa lấy tay vẽ tranh? Ngón tay thì vẽ tranh như thế nào? Xem ra nàng không chỉ muốn xấu mặt, lại càng xấu đến cực hạn rồi đi?
Mà Tiêu Trác cùng Tiêu Dật thì lại nhìn đến động tác lấy tay nhúng màu vẽ của Lam Ẩn Nhan, trên mặt một người thì mang thú vị mười phần cười, trên mặt một người thì lại mang ý lãnh vô cùng phức tạp.
Sau đó liền thấy thân mình Lam Ẩn Nhan nhanh chóng xoay tròn lên, nhất thời cái khăn che mặt, quần áo màu hồng nhạt cùng tóc đen của nàng tung bay theo gió. Trong phút chốc, mọi người lại cảm thấy nàng giống như mặt trăng sáng trắng vậy, trong trẻo mờ ảo cùng mông lung.
Thân mình nhanh chóng xoay tròn, đồng thời mười ngón tay Lam Ẩn Nhan cũng không ngừng dừng ở trên giấy Tuyên thành.
Nhất thời, trên toàn bộ giấy Tuyên thành trắng noãn xuất hiện màu sắc lộng lẫy khác nhau.
Ngay sau đó, toàn bộ mọi người đều nghẹn họng trân trối nhìn về phía nàng.
Bởi vì thân thể của nàng bỗng nhiên ngửa ra sau, đồng thời ống tay áo vung lên trên, nàng thế nhưng dùng chính tóc đen của mình dính màu vẽ để vẽ tranh.
Trong lúc mọi người ở đây nghi hoặc vạn phần, ống tay áo của nàng nhẹ nhàng phe phẩy xuống bàn vẽ, nhất thời giấy Tuyên thành bay lên giữa không trung. Sau đó liền thấy cả người nàng nhanh chóng vũ động, mà toàn bộ sợi tóc của nàng lại tung bay ở giữa không trung, vừa vặn đem ngọn tóc chạm vào trên giấy Tuyên thành.
Thoáng chốc, mọi người khó có thể tin nhìn về phía Lam Ẩn Nhan. Bởi vì phương thức vẽ tranh của Lam Ẩn Nhan, là trước đây các nàng chưa gặp qua, là mới nghe thấy lần đầu.
Bốn phía trừ bỏ tiếng đàn cùng thanh âm vũ động của Lam Ẩn Nhan, tất cả đều có vẻ tĩnh lặng, yên tĩnh ngay cả mọi người hô hấp cũng không có một tia gợn sóng.
Giờ khắc này, Lam Ẩn Nhan ở trong mắt mọi người, nhưng lại giống như linh khí bốn phía, thần thái bay lên, có một loại nhẹ nhàng lưu chuyển như tiên tử. Nhất cử nhất động của nàng đều nở rộ thơ tình ý hoạ thanh nhã.
Nhìn đến Lam Ẩn Nhan đoạt ánh mắt mọi người như thế, con ngươi Lam Linh Phượng để lộ ra quang mang âm trầm.
Chết tiệt, vì sao lại như vậy? Nàng không phải là một phế vật sao? Vì sao lại có tài nghệ như vậy?
Mà ý cười trong con ngươi của Tiêu Trác lại thêm dày đặc hơn, hảo một cái Lam Ẩn Nhan, ngươi nhưng lại làm cho trẫm thấy được ngươi không giống với người thường.
Nguyên bản trên mặt Tiêu Dật là hàn băng đông lại, cũng bởi vì hành động dùng tóc đen vẽ tranh của Lam Ẩn Nhan, toàn bộ đều hoàn toàn hoà tan sạch sẽ. Không, ngươi không phải là Lam Ẩn Nhan, ngươi rốt cuộc là ai?
Cùng lúc đó, thân mình Lam Ẩn Nhan xoay tròn nhanh hơn, mà ba ngàn tóc đen của nàng cũng không ngừng phất phơi bay múa giữa không trung cùng giấy Tuyên thành.
Nhìn quần áo Lam Ẩn Nhan thoả thích vui vẻ múa, Tiêu Trác không khỏi đem Lam Linh Phương đang ôm ở trong lòng đẩy ra, thân mình đứng thẳng tắp, hai mắt hơi giật mình nhìn về phía Lam Ẩn Nhan.
U ảnh mờ ảo, giống như xuất trần. Say mê hấp dẫn không dính bụi trần. Lam Ẩn Nhan đang bay múa dưới quần lụa mỏng, làm cho Tiêu Trác cảm giác được một vẻ đẹp thần bí cùng vẻ đẹp thánh khiết làm cho người ta không dám suy nghĩ. Nhất thời, Tiêu Trác bị Lam Ẩn Nhan khơi lên bản chất chinh phục cùng thăm dò nguyên thuỷ nhất của nam nhân.
Tiêu Dật thì cũng là con ngươi nhập thần chăm chú nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, vì sao giờ khắc này nàng lại không giống như người trần thế chứ? Thiên hạ đệ nhất xấu nữ này giống như mĩ không nhiễm nửa hạt bụi, làm người ta thiếu chút nữa không dám nhìn gần.
Lam Linh Phượng bị Tiêu Trác đẩy ra, đầu tiên là con ngươi oán hận liếc nhìn Tiêu Trác, sau đó lại sâu kín xem xét liếc nhìn Tiêu Dật. Khi nàng nhìn thấy Tiêu Trác cùng Tiêu Dật giống như đều sa vào trong kỹ thuật nhảy của Lam Ẩn Nhan, nàng gắt gao cắn môi. Cả hai người đều trúng tà sao? Cho dùng nàng múa đẹp, cho dù nàng vẽ đẹp, nhưng dung mạo như quỷ mị của nàng vẫn như cũ chưa thay đổi a?
Bỗng dưng, tiếng đàn đột nhiên dừng lại. Lam Ẩn Nhan cũng dừng vũ bước. Chỉ hai tròng mắt nàng chứa đầy ý cười phong tình, đưa tay ra, đúng lúc giấy Tuyên thành rơi ở trong tay nàng.
Tuy rằng chính là một động tác tiếp giấy Tuyên thành, nhưng lại làm ọi người cảm nhận được trên người nàng tản mát ra khí chất khiếp người. Mang theo một dung nhan vô cùng xấu xí, nhưng nàng lại đạp lên đất 3 cái, nhanh nhẹn giống như hồng nhan múa ra phồn hoa tẩy hết thế gian, tiếng động lớn ồn ào truyền kỳ tận diệt thế gian?
Phía trước sau khi Lam Linh Phượng múa xong, mọi người đều vỗ tay như sấm.
Bây giờ Lam Ẩn Nhan múa xong, bốn phía lại yên tĩnh như tờ, bởi vì toàn bộ mọi người đã muốn ngừng lại hô hấp rồi, không nháy mắt nhìn về phía Lam Ẩn Nhan.
Bọn họ đang đắm chìm trong rung động mà Lam Ẩn Nhan mang cho bọn họ, bọn họ muốn vỗ tay, nhưng mà bọn họ không dám vỗ tay, bọn họ không muốn sẽ làm cho phần cảm giác kỳ dị tuyệt vời trong lòng bị doạ chạy mất.
Vừa rồi là nàng múa đơn ở trong gió, mà bọn họ lại ở một bên thưởng thức khiêu vũ, khi tóc đen của nàng di động, nhưng lại không hiểu vì sao tâm lưu chuyển. Một khắc kia, ở trong kỹ thuật nhảy thoát tục của nàng, bọn họ lại giống như đem cả duyên hoa toàn thân gột rửa sạch sẽ, sạch sẽ bụi bặm tạ thế, một lần nữa lại dùng ý niệm trong đầu mở ra cánh cửa sinh mệnh.
“Ha ha, không nghĩ tới tài nghệ của muội muội lại thăng hoa, thật sự là tỷ tỷ càng thêm cảm thấy không bằng! Đến đây, mau để cho tỷ tỷ nhìn xem rốt cuộc là vẽ cái gì?” Lam Linh Phượng lại là dùng ánh mắt oán hận liếc nhìn mọi người ánh mắt si mê, sau đó lại bước đến trước mặt Lam Ẩn Nhan, nàng hiện tại rất muốn nhìn xem sợi tóc Lam Ẩn Nhan vẽ bậy cái gì, rốt cuộc có thể vẽ ra dạng bức tranh gì, sẽ không là một đống màu vẽ loạn thất bát tao đi?
“Đúng vậy! Tam vương phi, mau để cho trẫm cùng mọi người thưởng thức một chút!” Ánh mắt Tiêu Trác nóng rực nhìn Lam Ẩn Nhan, thân mình cũng không tự chủ tiêu sái lại đây. Mà ánh mắt Tiêu Dật cùng các phi tần cũng đều tụ tập lại đây.
“Tuỳ tiện vẽ vẽ, làm cho các vị chê cười” Ngữ khí Lam Ẩn Nhan thản nhiên nói, sau đó đem giấy Tuyên thành đặt ở trên bàn vẽ.
Mà trên giấy Tuyên thành rõ ràng hiện ra Hồng Mai, U Lan, Thuý Trúc, Hoàng Cúc. Các cành hay cái lá của chúng đều trông rất sống động như vậy. Một chút gió nhẹ thổi qua, chúng lại giống như lay động ở trong giấy Tuyên thành.
“Tam vương phi vẽ là Hồng Mai, U Lan, Thuý Cúc, Hoàng Cúc tuy rằng rất đẹp, nhưng so với bức tranh muôn hoa đau thắm khoe hồng của Phượng nhi, vẫn là còn thiếu chút linh khí” Một người bị Lam Linh Phượng ra hiệu ngầm, là phi tử ở trong cung không được sủng ái lập tức đứng lên phê bình. Nhưng sau khi phê bình xong, lòng của nàng bỗng nhiên rất khó chịu, đó là một loại nghẹn khuất không thể biểu đạt ý tưởng chất thật.
“Đúng vậy! Không chỉ thiếu chút linh khí, mà càng không có khí thế bằng muôn hoa đua thắm khoe hồng của Phượng phi tỷ tỷ” Một phi tử khác cũng trái lương tâm phụ hoạ.
“Không phải đâu? Tuy rằng kỹ thuật nhảy cùng bức tranh muôn hoa đua thắm khoe hồng của Phượng phi muội muội có thể nói là hoàn mĩ, nhưng nếu so sánh với kỹ thuật nhảy cùng bức tranh của Tam vương phi, vẫn là kém cỏi không ít a!” Lại một phi tử nữa mở miệng. Bất quá nàng sở dĩ nói như vậy, là vì trước khi Lam Linh Phượng tiến cung, nàng mới là phi tử được Tiêu Trác sủng ái nhất, mà bây giờ Lam Linh Phượng tiến cung, lập tức đoạt đi cảnh tượng vốn thuộc loại của nàng, cho nên nàng đương nhiên sẽ nhân cơ hội trào phúng Lam Linh Phượng.
“Kỳ thật, kỹ thuật nhảy cùng vẽ của Phượng phi cùng Tam vương phi cũng có thiên thu, rất khó phân thắng bại” Tâm Tiêu Trác tuy rằng đắm chìm ở trong tài nghệ của Lam Ẩn Nhan. Nhưng dù sao hiện tại Lam Linh Phượng cũng là phi tử của hắn, mà Lam Ẩn Nhan lại là Vương phi Tiêu Dật. Đây đã không còn là tranh đấu giữa hai nữ nhân, mà là vấn đề mặt mũi của Hoàng đế cùng Vương gia. Cho nên dù hắn rất muốn khen ngợi Lam Ẩn Nhan, nhưng hắn cũng không thể. Bất quá nhìn Lam Ẩn Nhan vẽ, hồi tưởng kỹ thuật nhảy vừa rồi của Lam Ẩn Nhan, hắn nhưng không có cách nào trái lương tâm nói Lam Ẩn Nhan kém hơn so với Lam Linh Phượng. Bởi vậy hắn mời dùng bống chữ ‘khó phân thắng bại’
“Kỳ thật Phượng nhi cảm thấy tài nghệ của muội muội là xuất sắc hơn chút đi. Tam vương gia, ngươi nói đi?” Lam Linh Phượng nghe được Tiêu Trác lại không giúp mình, không khỏi cắn chặt răng. Nếu việc này truyền ra ngoài cung, các lão bách tính biết nàng là đệ nhất tài nữ thế nhưng bại bởi muội muội đệ nhất xấu nữ, đó đối với nàng mà nói quả thực là thiên đại sỉ nhục. Cho nên nàng hỏi Tiêu Dật, cho dù Tiêu Dật cũng hiểu được Lam Ẩn Nhan xuất sắc hơn, lại khẳng định sẽ đứng ở bên mình, bởi vì Tiêu Dật đối với mình yêu thực si mê. Tiêu Dật ở trong lòng dân chúng là người hoàn mỹ, cho nên lời nói của hắn mới là có quyền có uy tính nhất.
“Không nghĩ tới kỹ thuật nhảy cùng tài vẽ của Vương phi lại xuất sắc như thế” Con ngươi Tiêu Dật đấu tranh liếc nhìn Lam Linh Phượng, sau đó tiến lên dùng cánh tay vòng thắt lưng Lam Ẩn Nhan nói
“Vậy ngài là thất vọng? Hay là hài lòng a?” Lam Ẩn Nhan lại là đem môi thiếp đến bên tai Tiêu Dật nhẹ nhàng nói.
“Ngươi thay ta đem vinh quang cho Tam vương phủ, ta đương nhiên cảm thấy vui vẻ, sao lại cảm thấy thất vọng chứ?” Tiêu Dật cũng đem môi thiếp đến bên tai Lam Ẩn Nhan nhẹ nhàng đáp lại.
“Vậy thì mởi ngài thành thật trả lời vấn đề của tỷ tỷ đi!” Lam Ẩn Nhan nói xong, tránh ra cánh tay Tiêu Dật
“Phượng phi nương nương, ngươi vừa mới hỏi vi thần cái gì?” Con ngươi Tiêu Dật mang cười nhìn về phía Lam Linh Phượng, nhưng hắn đem bốn chữ ‘Phượng phi nương nương’ cắn đặc biệt nặng.
Nghe được Tiêu Dật nói ngầm có ý châm chọc, sắc mặt Lam Linh Phượng lập tức trắng nhợt.
“Ngươi là hỏi kỹ thuật nhảy cùng tài vẽ của ngươi với Nhan nhi, ai xuất sắc hơn sao? Bổn vương đương nhiên cảm thấy Nhan nhi…” Tiêu Dật muốn nói, đương nhiên là Lam Ẩn Nhan xuất sắc hơn. Nguyên nhân hắn nói như vậy, thứ nhất là vì tức giận Lam Linh Phượng, thứ hai là tài nghệ của Lam Ẩn Nhan quả thật rung động lòng mình. Nhưng mà hắn bỗng nhiên dừng lại, bởi vì hắn thấy trong con ngươi Lam Linh Phượng lộ ra thần sắc đau thương. Tâm hắn nhất thời bị trừu đau lên.
“Bổn vương đương nhiên cảm thấy Nhan nhi không bằng Phượng phi nương nương” Tiêu Dật hít một hơi thật sâu, sau đó thản nhiên mở miệng.
“Tam vương gia trả lời hình như không chính xác!” Bỗng nhiên, một thanh âm dễ nghe từ ngoài Ngự hoa viên vang lên. Sau đó liền thấy một nam tử chậm rãi đi vào Ngự hoa viên. Khuôn mặt hắn như quan ngọc, đôi mi thanh tú, tinh mâu lấp lánh rực rỡ. Một thân bạch y như tuyết trắng tung bay trong gió, da thịt trắng nõn giống như ngọc lưu ly trong sáng nhất trên thế giới, dung mạo giống như thiên nhân vậy, tất cả nhan sắc cơ hồ siêu thoát rồi phàm thế, tiếng nói phảng phất lại diệu tuyệt thiên hạ, bút vẽ cũng khó vẽ lên. Ông trời giống như đem tất cả tâm huyết đều trút xuống ở trên khuôn mặt này.
“Phong Y, rốt cuộc ngươi cũng đến đây” Tiêu Trác cười lanh lảnh, sau đó gọi nam tử áo trắng.
“Hoàng đế triệu kiến, không dám không đến” Phong Y chậm rãi cười nói, ánh mắt đung đưa đầy nước, thần sắc ôn nhu điềm tĩnh, khí chất thập phần tao nhã.
“Ta tưởng là ai chứ, nguyên lai là Phong trang chủ thiên hạ đệ nhất trang a? Phong trang chủ vừa mới nói bổn vương nói không chính xác. Hay là Phong trang chủ cũng có cao kiến?” Tiêu Dật lạnh lùng liếc nhìn Phong Y nói
“Tại hạ cũng không có thiên phú vẽ tranh, nhưng mà tại hạ cho rằng. Phương phi nương nương cùng Tam vương phi đều vẽ là bông hoa, nếu là bông hoa, kỳ thật có người phê bình tốt hơn. Mà người phê bình này có thể nói cho chúng ta biết, rốt cuộc ai vẽ xuất sắc hơn”
“Nga? Không biết Phong trang chủ chỉ người bình là ai a?” Tiêu Dật nhíu mày nói.
“Không phải chúng nó đã muốn bắt đầu phê bình sao? Các ngươi cũng chưa phát hiện sao?” Phong Y cười phóng khoáng, ánh mắt liếc một cái về bức tranh của Lam Ẩn Nhan.
Thoáng chốc, mọi người đều đem tầm mắt tụ tập đến trên bức tranh mà Lam Ẩn Nhan vẽ, chỉ thấy trên bức hoạ kia không biết khi nào thì xuất hiện mấy con bướm.
Chỉ thấy mấy con bướm này chính là liều mạng nằm ở trên Hồng Mai, U Lan, Thuý Trúc, Hoàng cúc, liều mạng hút lấy. Hơn nữa trên bầu trời cũng có những con bướm khác không ngừng xuống, dừng ở trên bông hoa mà Lam Ẩn Nhan vẽ.
Nhất thời nội tâm mọi người chấn động, những con bướm này sẽ không đem Hồng Mai, U Lan, Thuý Trúc, Hoàng Cúc mà Lam Ẩn Nhan vẽ trở thành hoa thật, bay xuống để hút mật nước đi?
Sau đó ánh mắt mọi người nhìn lên bức tranh Lam Linh Phượng vẽ, chỉ thấy nàng vẽ tuy rằng là trăm hoa, nhưng trên mặt lại chưa dừng một con bướm nào.
Nhìn đến tình hình như vậy, ngón tay Lam Linh Phương kháp vào lòng bàn tay, nàng biết thực sự thắng có sức thuyết phục, nàng thua, thua đến không còn manh giáp. Vì sao lại như vậy, nguyên bản là muốn châm chọc Lam Ẩn Nhan, bây giờ không chỉ không châm chọc được nàng, còn tự chôn vùi danh hiệu đệ nhất tài nữ của mình, hơn nữa… Hơn nữa giống như còn làm cho Tiêu Trác cùng Tiêu Dật đối Lam Ẩn Nhan nổi lên hứng thú.
Con bướm bay xuống càng ngày càng nhiều, khiếp sợ trong mắt mọi người cũng càng ngày càng đậm.
“Vật nhỏ, cũng là các ngươi có vẻ thành thực” Con ngươi Lam Ẩn Nhan khẽ liếc nhìn Tiêu Dật, sau đó nhẹ nhàng cười nói với mấy con bướm.
Đúng lúc này, một màn quỷ dị đã xảy ra, thế nhưng có hơn mười con bướm đập cánh bay về phía bên phải cái trán Lam Ẩn Nhan.
Sau đó chậm rãi đậu xuống ở trên cái bớt đỏ bên phải trán Lam Ẩn Nhan, tiếp theo, càng nhiều con bướm bay lượn xung quanh người Lam Ẩn Nhan,
“Ha ha, một đám tiểu tử nghịch ngợm!” Lam Ẩn Nhan đem hai cánh tay duỗi thẳng, sau đó nhẹ nhàng vung lên.
Nhất thời, mọi người một trận kinh hô, tâm cũng một trận run run. Trong thiên địa buồn bã thần sắc, chỉ có một màu hồng nhạt trong đàn bướm doanh động theo gió
Nàng chói mắt đứng ở giữa những con bướm, tóc đen như mực tuỳ ý bay lượn, tuỳ ý để con bướm phủ lộng quần áo của nàng, trong phút chốc. Nàng cùng những con bướm kia lại dung hợp thành một bức tranh thuỷ mặc, hoàn toàn buộc vòng quanh sự trong sạch êm dịu của chín tầng mây, rực rỡ tuyệt trần.
Trong nháy mắt mọi người cũng không nói gì, giờ khắc này, bọn họ chỉ biết nàng là nữ tử có dung mạo xấu nhất Thánh Long vương hướng. Nàng cũng là khiêu vũ câu hồn, một bức tranh nữ tử câu hồn lòng người.
Mùi hoa loạn, con bướm bay, nàng cố ý xâm nhập mi mắt mọi người, nàng cố ý nhiễu loạn tâm thần mọi người.
Ngày mơ màng, say gió mát, ánh mắt mọi người đuổi theo thân ảnh của nàng, tâm mọi người bỗng nhiên vì nàng mà đau nhức, nàng không nên bị thế nhân nhục nhã nhiều năm như vậy, bởi vì thân thể nàng mới là tao nhã thế gian, nữ tử đệ nhất thiên hạ.
“Tam vương gia thật sự là hảo phúc khí, lại cưới được một nữ tử xuất sắc như vậy” Phong Y lạnh nhạt cười nhìn Lam Ẩn Nhan nói, nhưng trong lòng hắn cũng là thở dài, hắn tự nhận hắn có một đôi con ngươi trong sạch có thể nhìn thấu thế gian, một chút cười yếu ớt có thể tận diệt mưa gió thiên hạ, nhưng mà hắn giống như có thể nhìn thấu vạn vật, lại cô đơn không nhìn thấu Lam Ẩn Nhan này. Một nữ tử toàn thân đều tràn ngập linh khí như vậy, đem nàng cuốn vào trong cuộc âm mưu to lớn kia, rốt cuộc là sai hay là đúng đây?
Nghe được Phong Y nói, Tiêu Dật lại hít một hơi thật sâu, sau đó cánh tay bắt đầu khoanh trước ngực, thân thể hơi nghiêng, ánh mắt phức tạp đánh giá nữ tử trước mắt bị những con bướm vây quanh. Vì sao nàng có thể hấp dẫn con bướm? Nàng rốt cuộc là ai?
“Hoàng thượng, nếu kỹ thuật nhảy của Tam vương phi xuất chúng như vậy, tài vẽ lại siêu cao như thế, ngài nên ban phần thưởng có phải hay không?” Lam Linh Phượng bỗng nhiên mở miệng, mà trong miệng nàng vốn dĩ kêu muội muội thì lúc này cũng biến thành Tam vương phi.
“Phượng nhi nói đúng, đương nhiên là phải thưởng” Ánh mắt Tiêu Trác cũng không dời khỏi người Lam Ẩn Nhan, khí chất thanh nhã trên người nàng, tài hoa của nàng, không chỉ làm cho hắn thưởng thức, càng giống như làm cho hắn không hiểu động tâm.
Tiêu Trác nhẹ nhàng cất bước về phía Lam Ẩn Nhan, bởi vì hắn tiếp cận, nguyên bản những con bướm vây xung quanh Lam Ẩn Nhan lập tức cả kinh, sau đó bay về phía thiên không.
“Ẩn Nhan, ngươi muốn trẫm thưởng cho ngươi cái gì?” Tiêu Trác ôn nhu nói, mà hắn nhưng lại không phát giác mình nói ra lại không phải là Tam vương phi, mà là tên Lam Ẩn Nhan.
Thoáng chốc, sắc mặt Tiêu Dật trầm xuống, con ngươi âm trầm nhìn về phía Tiêu Trác. Không biết vì sao, thái độ của Tiêu Trác đối với Lam Ẩn Nhan, làm trong lòng hắn không hiểu có chút không thoải mái.
“Ngươi hẳn là biết?” Lam Ẩn Nhan nhìn về phía những con bướm bay đi cười, sau đó nàng nhíu mày nhìn về phía Tiêu Trác.
“Ngươi muốn phần kinh hỉ kia không phải ta đã tặng cho ngươi rồi sao?” Trên mặt Tiêu Trác cười quỷ dị nói.
“Phân kinh hỉ ta muốn ngươi đã tặng cho ta?” Lam Ẩn Nhan hơi hơi ngẩn người.
“Quân vô hí ngôn nga! Quả thật ta đã tặng cho ngươi. Chính là ngươi còn không có phản ứng kịp” Tiêu Trác lanh lảnh cười nói, nhưng mà ngũ quan tuấn mĩ của hắn lại ẩn dấu chút buồn bực, hắn không nên làm cho Phong Y xuất hiện. Bởi vì theo như Phong Y nói, hắn cảm giác được Phong Y đối với Lam Ẩn Nhan giống như….
“Là hắn?” Ánh mắt câu hồn, khoé miệng Lam Ẩn Nhan cười lạnh như băng dấu ở dưới cái khăn chẹn mặt, sau đó chậm rãi đi tới trước mặt Phong Y trang chủ thiên hạ đệ nhất trang.
Thịnh Thế Xấu Phi Thịnh Thế Xấu Phi - Ảnh Lạc Nguyệt Tâm