If you only read the books that everyone else is reading, you can only think what everyone else is thinking.

Haruki Murakami, Norwegian Wood

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 91 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 503 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:46:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 46: Mắt Đỏ Câu Hồn
iểu Tứ Tứ, ngươi…” Lam Ẩn Nhan kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Nhiên. Nàng không có nghe sai chứ? Vì sao hắn rống chữ “Cút!” về phía tên thị vệ kia, nhưng lại mang theo uy nghiêm và sắc bén khiếp người chứ? Đây thật sự không giống với trên miệng của một cái ngốc tử a?
Mà tên thị vệ bưng chén dược, chính là bị Tiêu Nhiên rống giận cút kia, dọa đến sắc mặt trắng bệch đứng lăng tại chỗ. Chủ tử đây là làm sao a? Không phải hắn nói sao, chỉ cần Lam Ẩn Nhan lại đây, mình phải nhanh chóng đem dược hầm, sau đó đưa vào phòng ngủ.
Nhìn thấy trong mắt Lam Ẩn Nhan kinh ngạc, lúc này Tiêu Nhiên mới ý thức được chính mình thất thố.
Hắn là làm sao vậy? Không phải là bị thị vệ phá hủy cơ hội vuốt ve mặt Lam Ẩn Nhan sao? Vì sao hắn lại phẫn nộ như thế? Thậm chí phẫn nộ đến mức khiến cho chữ ‘cút’ kia đều thốt ra chứ?
“Người xấu, chán ghét ngươi! Tiểu Tứ Tứ đang cùng tỷ tỷ ôm một cái a! Tiểu Tứ Tứ ôm tỷ tỷ rất vui vẻ, nhưng mà ngươi đến gần, tỷ tỷ liền hung hăng đẩy Tiểu Tứ Tứ ra, vì sao ngươi muốn phá hư vui vẻ của Tiểu Tứ Tứ! Ngươi cút, mau cút!” Lập tức Tiêu Nhiên chu cái miệng nhỏ nhắn, giẫm nổi hai chân lên, vung cánh tay quơ múa về phía tên thị vệ ngoài cửa.
“Thuộc hạ biết tội! Thỉnh vương gia đừng nóng giận! Thuộc hạ liền cút!” Thanh âm của tên thị vệ run run, sau đó hắn vùi đầu đi vào phòng ngủ, cầm chén dược đặt ở trên bàn, sau đó dường như chạy trối chết rời khỏi phòng ngủ.
Sau khi nhìn thấy tên thị vệ rời đi, Tiêu Nhiên vội vàng quay người lại, hai tay lại kéo tay áo Lam Ẩn Nhan, mân mê môi đỏ mọng nói “Tỷ tỷ, lúc nãy vì sao ngươi lại dùng sức đẩy Tiểu Tứ Tứ ra a? Tiểu Tứ Tứ đều bị ngươi dọa đến!”
Kỳ thật độc trong cơ thể hắn đã sớm dùng nội lực bức ra, sỡ dĩ hắn tới phân phó thị vệ đưa dược tới đây, chính là muốn cho Lam Ẩn Nhan dỗ hắn uống dược, hắn thực hưởng thụ cảm giác Lam Ẩn Nhan dỗ chính mình. Chính là, tên thị vệ này sao lại không có mắt như vậy, nhìn thấy mình cùng Lam Ẩn Nhan đang ở trong triền miên, sẽ không biết chờ một chút rồi tiến vào sao?
“Phải không?” Lam Ẩn Nhan hí mắt nhìn về phía Tiêu Nhiên. Hắn bị nàng dọa đến ư? Là nàng bị hắn dọa đến mới đúng đi?
“Tỷ tỷ, vì sao nhìn ngươi rất tức giận a? Có phải Tiểu Tứ Tứ phạm sai lầm hay không?” Ánh mắt của Lam Ẩn Nhan làm cho lòng Tiêu Nhiên có chút sợ hãi, con ngươi hắn sợ hãi xem xét liếc nhìn Lam Ẩn Nhan, sau đó cúi đầu giống như đứa nhỏ phạm sai.
“Tiếu Tứ Tứ, ngươi là không phải che dấu cái gì chứ?” Lam Aanrn Nhan chăm chú nhìn về phía Tiêu Nhiên cúi đầu.
Lập tức Tiêu Nhiên ngẩng đầu lên, con ngươi ngươi mê mang nhìn nhìn Lam Ẩn Nhan, thanh âm thật thấp nói “Tỷ tỷ, ngươi là đang nói cái gì? Tiểu Tứ Tứ không hiểu”
“Thật sự không hiểu sao?” Lam Ẩn Nhan nhíu mày, giọng nói hơi có chút lãnh.
“Tỷ tỷ, ngương đừng nói chuyện như vậy với Tiểu Tứ Tứ a! Tiểu Tứ Tứ rất sợ!” Thân thể Tiêu Nhiên run một cái, răng nanh cắn chính môi mình, con ngươi sợ hãi nhìn về phía Lam Ẩn Nhan.
“Được rồi, ngươ mau đem dược uống đi! Ta phải đi rồi” Cảm giác được Tiêu Nhiên có thể giả ngu. Trong lòng Lam Ẩn Nhan nổi lên một chút cảm giác không được thoải mái, nàng lạnh lùng nói, tay vừa nhấc, hất ra cánh tay Tiêu Nhiên giữ chặt tay áo mình, sau đó quay đầu đi về phía cửa.
“Tỷ tỷ, ngươi không cần đi a! Ngươi còn chưa uy Tiểu Tứ Tứ uống dược a?” Tiêu Nhiên đi từ từ rồi nhào tới, ôm lấy Lam Ẩn Nhan từ phía sau.
“Buông ra!” Lam Ẩn Nhan cắn răng nói, nàng không quay đầu nhìn Tiêu Nhiên. Nếu là hắn giả ngu, như vậy mục đích tiếp cận mình của hắn là cái gì? Nàng đương nhiên sẽ không cho rằng bởi vì hắn thích mình, cho nên mới quấn quít lấy mình. Chính dung mạo của mình có bao nhiêu đáng sợ làm cho người ta sợ hãi, nàng vẫn là rất rõ ràng.
“Không buông, tỷ tỷ ngươi đã đáp ứng Tiểu Tứ Tứ, mỗi ngày đều đến uy Tiểu Tứ Tứ uống dược” Tiêu Nhiên ríu rít nói, hai tay cũng ôm Lam Ẩn Nhan càng chặt.
“Buông ra!” Lam Ẩn Nhan quát lớn.
“Không buông, không buông, sẽ không buông!” Tiêu Nhiên nói xong, đem khuôn mặt mình dấu ở trong tóc Lam Ẩn Nhan.
“Lập tức để cho ta rời đi, nếu không đừng trách ta đánh ngươi!” Lam Ẩn Nhan rít gào nói, sau đó xoay đầu, con ngươi bốc hỏa nhìn về phía Tiêu Nhiên.
“Dù sao chính là Tiểu Tứ Tứ sẽ không cho tỷ tỷ rời đi, nếu tỷ tỷ muốn đánh Tiểu Tứ Tứ, vậy đánh đi!” Tiêu Nhiên ôm gắt gao ôm Lam Ẩn Nhan như trước, nhưng trong giọng hắn lại ẩn chứa một tia chua xót.
“Hảo, đây chính là ngươi lựa chọn!” Lam Ẩn Nhan dùng sức một cái tránh khỏi sự kiềm chế của Tiêu Nhiên, sau đó nàng xoay người đối mặt với Tiêu Nhiên, ban tay cũng giơ lên cao.
“Tỷ tỷ, ngươi thật sự cam lòng đánh Tiểu Tứ Tứ sao? Ngươi quên sao? Chúng ta vừa mới kéo ngoắc ngoắc, ngươi nói sẽ vĩnh viễn bảo vệ Tiểu Tứ Tứ” Nhìn thấy Lam Ẩn Nhan thật sự muốn đánh mình, tâm Tiêu Nhiên bỗng chợt lạnh, sau đó con mắt xinh đẹp của hắn trào ra nước mắt lăn tăn, ánh mắt réo rắt thảm thiết chăm chú nhìn về phía Lam Ẩn Nhan.
“Ngươi…” Ánh mắt thê lương của Tiêu Nhiên, làm cho thân mình Lam Ẩn Nhan cứng đờ, tay cũng dừng lại trên không trung.
“Tiếu Tứ Tứ không biết vì sao tỷ tỷ lại tức giận, nhưng mà nếu tỷ tỷ muốn đánh Tiểu Tứ Tứ, nhất định là Tiểu Tứ Tứ phạm lỗi. Tỷ tỷ, nếu đánh Tiểu Tứ Tứ ngươi sẽ không tức giận, vậy ngươi liền đánh đi! Tiểu Tứ Tứ cam đoan sẽ đứng ngoan ngoãn, để cho tỷ tỷ đánh!” Tiêu Nhiên nhắm hai mắt lại, trên mặt mang một chút cười ngốc nhưng lại đẹp đến cực hạn, mà nước mắt hắn cũng theo khóe mắt chảy từng giọt từng giọt xuống dưới.
“Ngươi…” Lam Ẩn Nhan bỏ tay xuống, nói với nàng rằng nàng bị nước mắt của Tiêu Nhiên đánh bại. Không bằng nói, Tiêu Nhiên nói hàm chứa thiên ngôn vạn ngữ lại không thể nói hết, làm cho lòng của nàng bỗng nhiên bị nhéo đau. Trước mắt thấy thế nào thì Tiêu Nhiên giống như là chịu nhận hết ủy khuất, hài tử ngốc lại không biết nên nói như thế nào để biểu đạt? Chẳng lẽ… Là mình quá mức mẫn cảm, cho nên hiểu lầm hắn?
“Tỷ tỷ, Tiểu Tứ Tứ không sợ đau a. Ngươi mau đánh đi! Nhưng mà sau khi đánh Tiểu Tứ Tứ, ngươi sẽ không cần tức giận với Tiểu Tứ Tứ nữa nga!” Tiêu Nhiên đợi nửa ngày không thấy bàn tay hạ xuống, chậm rãi mở hai mắt mông lung đẫm lệ, con ngươi phiến hồng cất dấu một tia bất an. Nàng sẽ không là ngay cả đánh đều lười đi? Không cần a!
“Trời ạ! Ngươi…” Khi Tiêu Nhiên mở to con ngươi trong nháy mắt, tâm Lam Ẩn Nhan hung hăng va chạm một chút, trong mũi thậm chí có dấu hiệu chảy máu.
Cho tới nay, nàng đều thừa nhận rằng Tiêu Nhiên này lớn lên rất đẹp.
Nhưng mà nàng sai lầm rồi, cho đến lúc nãy nàng mới khắc sâu, châm chính hàm nghĩa thế nào là xinh đẹp.
Lúc nãy Tiêu Nhiên rơi lệ, làm cho đôi con ngươi đỏ tươi xinh đẹp vô cùng.
Giờ phút này trong con ngươi hắn tinh thuần thánh khiết mang theo vẫy gọi của ma quỷ.
Khuôn mặt vốn xinh đẹp tuyệt sắc, phối hợp với đôi hồng mâu rưng rưng.
Thế nhưng cả người hắn mĩ giống như một cảnh mơ sâu thẳm lâu dài, làm cho người ta khó có thể thực hiện, lại càng làm cho người ta cam tâm tình nguyện đi vào trong cảnh mơ này, vĩnh viễn không thể tỉnh lại
“Có một loại mĩ, không thuộc loại nhân gian, lại chỉ thuộc về ngươi!” Hồng mâu Tiêu Nhiên thoáng chốc khuynh vào trong lòng Lam Ẩn Nhan, trong bất tri bất giác, nàng nhưng lại nhẹ giọng ca ngợi Tiêu Nhiên, tay lại không tự chủ được hướng về phía ánh mắt Tiêu Nhiên.
“Tỷ tỷ, ngươi nói cái gì?” Lời nói cùng hành động của Lam Ẩn Nhan, làm cho linh hồn Tiêu Nhiên một trận run run, nàng không tức giận? Nàng bỏ xuống hồ nghi đối với mình sao?
“Ta nói là…” Lông mi Tiêu Nhiên run run, làm cho lòng bàn tay Lam Ẩn Nhan truyền đến một trận tê dại, nàng bỗng dưng thanh tỉnh lại. Trời ạ, lúc nãy đã xảy ra cái gì? Con ngươi Tiêu Nhiên lúc nãy dường như thiếu chút nữa đem linh hồn của mình hút vào.
“Khụ, ta là nói ngươi nên uống dược” Lam Ẩn Nhan ho khan, sau đó xoay người đi về phía bát dược đặt ở trên bàn. Thật sự là mắc cỡ chết người, chính mình lúc nãy lại giống như phạm vào háo sắc, Lam Ẩn Nhan âm thầm nói, mặt nàng ẩn ẩn dưới cái khăn che mặt có chút nóng lên.
“Tỷ tỷ, ngươi không giận Tiểu Tứ Tứ!” Tiêu Nhiên vội vàng chạy tới bên cạnh bàn kéo xiêm y Lam Ẩn Nhan, thanh âm thật thấp hỏi.
“Nói thật nhiều, uống dược của ngươi đi!” Lam Ẩn Nhan tức giận nói, sau đó cầm chén dược đưa cho Tiêu Nhiên.
“Hắc hắc… Nhất định tỷ tỷ sẽ không giận Tiểu Tứ Tứ, tỷ tỷ thật tốt!” Tiêu Nhiên tiếp nhân chén thuốc, tuy rằng trên mặt hắn còn lộ nước mắt, nhưng mà tươi cười lại vô cùng sáng lạn. Hắn biết, nước măts hắn mềm hóa tâm Lam Ẩn Nhan, nàng lại tín chính nhiệm mình.
Ngươi người này…” Lam Ẩn Nhan đảo cặp mắt trắng dã. Hắn cảm xúc của hắn biến hóa cúng quá nhanh đi? Nói khóc liền khóc, nói cười liền cười, hoàn toàn giống cái đứa nhỏ không lớn lên. Xem ra, mình thật đúng là hiểu lầm hắn.
“Nhanh uống đi! Tỷ tỷ phải đi về!” Lam Ẩn Nhan thúc giục Tiêu Nhiên.
“Nga!” Tiêu Nhiên ngoãn đáp, ngửa đầu uống lên giải độc “Dược canh”
“Tỷ tỷ, Tiểu Tứ Tứ uống xong rồi. Hì hì…” Tiêu Nhiên uống xong dược, lập tức đem cái bát không lắc lư trước mặt Lam Ẩn Nhan.
“Ta đi đây!” Liếc mắt nhìn Tiêu Nhiên, sau đó Lam Ẩn Nhan đi tới cửa.
“Tỷ tỷ…” Quét mắt nhìn bóng dáng Lam Ẩn Nhan giống như muốn trốn, Tiêu Nhiên làm nũng kêu.
“Gì chứ?” Lam Ẩn Nhan xoay đầu, ngữ khí không kiên nhẫn hỏi.
“Ngày mai ngươi sẽ còn tới chứ?” Tiêu Nhiên nghiêng đầu nhìn Lam Ẩn Nhan, ánh mắt như nước hỏi.
“Sẽ đến! Thực phiền!” Tránh được con ngươi xinh màu hồng xinh đẹp diễm lệ của Tiêu Nhiên, Lam Ẩn Nhan rất nhanh hồi đáp, sau đó bước chân nhanh rời đi. Nàng sợ chính mình nếu không rời đi, sẽ thật sự có máu mũi chảy ra, hồng mâu người này thật là rất có thể câu hồn lòng người. Không được, nhất định nàng phải tìm thời gian cảnh cáo hắn thật tốt, khiến cho hắn về sau không được khóc trước mặt mình, đặc biến không được khóc khiến con ngươi hồng hồng.
“Tỷ tỷ, Tiểu Tứ Tứ chờ ngươi nga! Chờ người của ngươi, cũng chờ tâm ngươi…” Tiêu Nhiên cúi mắt nhỏ giọng nói, khóe môi nhếch lên ý cười yêu mị…
Thịnh Thế Xấu Phi Thịnh Thế Xấu Phi - Ảnh Lạc Nguyệt Tâm