People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 91 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 503 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:46:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 43: Một Cước Đá Chết Ngươi
hốc ~” Tiêu Nhiên bị phi tiêu bắn trúng, lúc này phun một ngụm máu đen, thân mình ngửa xuống phía sau.
“Tiểu Tứ Tứ!” Nhìn đến Tiêu Nhiên ngã xuống, trong nháy mắt tâm Lam Ẩn Nhan giống như bị trừu vậy, nàng bối rối kêu lên, sau đó rất nhanh ngồi xuống, ôm lấy thân thể Tiêu Nhiên.
“Tỷ tỷ…” Tiêu Nhiên nhẹ nhàng kêu, sau đó đưa hai tay ôm cổ Lam Ẩn Nhan, con ngươi lăn tăn như nước mùa thu nhìn về phía Lam Ẩn Nhan.
“Tứ Tứ ngốc, vì sao muốn thay tỷ tỷ đỡ phi tiêu chứ?” Lam Ẩn Nhan nâng tay phủ lên hai má Tiêu Nhiên, sóng mắt ôn nhu như trước nhìn về phía Tiêu Nhiên.
Vừa rồi nàng là đưa lưng về phía cái phi tiêu kia, đợi nàng nhận thấy phía sau có nguy hiểm, cũng không thể tránh được, bởi vì tốc độ phi tiêu quả thực nhanh. Nếu không phải Tiêu Nhiên ở bên cạnh ôm nàng, phi tiêu bắn trúng nhất định là chính mình.
“Bị phi tiêu đâm đến sẽ rất đau, Tiểu Tứ Tứ không cần tỷ tỷ đau” Tiêu Nhiên môi xinh đẹp nhẹ nhàng mân mê, trong con ngươi như sóng nước chảy xuôi, vừa xinh đẹp lại tinh thuần.
“Tiểu đứa ngốc!” Lam Ẩn Nhan nhẹ nhàng nói, ngữ khí ôn nhu hơn trước.
Nhìn khóe miệng Tiêu Nhiên lộ ra máu đen, nhìn khuôn mặt Tiêu Nhiên tái nhợt, tâm Lam Ẩn Nhan dính nhè nhẹ đau.
Đối với Tiêu Nhiên đau lòng, khiến cho Lam Ẩn Nhan xem nhẹ điểm đáng ngờ trọng yếu. Đó là lúc nãy Tiêu Nhiên cũng đưa lưng về phía phi tiêu kia, nếu Tiêu Nhiên thật sự là ngốc tử, làm sao có thể nhanh hơn nàng nhận thấy được sau lưng có nguy hiểm chứ?
“Tỷ tỷ, Tiểu Tứ Tứ ngây ngốc, ngươi là không đau, không thích phải không?” Tiêu Nhiên lông mi thon dài nồng đậm khẽ động, hai tay cũng gắt gao ôm lấy cổ Lam Ẩn Nhan càng nhanh. Lam Ẩn Nhan, nếu ngươi không thích bộ dáng khờ ngốc của ta, ta nguyện ý kéo xuống lớp mặt nạ ngụy trang này trước tiên.
“Tiểu Tứ Tứ ngoan như vậy, làm sao tỷ tỷ không thích chứ?” Lam Ẩn Nhan ôn nhu cười, đưa tay giúp Tiêu Nhiên chà lau vết máu bên miệng. Hắn liền ngay cả ngốc đều biết bảo hộ nàng, nàng làm sao có thể không thích hắn chứ? Chẳng qua loại thích này cùng yêu không quan hệ, mà là thương tiếc thôi.
“Tiểu Tứ Tứ vĩnh viễn sẽ thực ngoan ngoãn” Tiêu Nhiên nhếch môi nở nụ cười, mâu quang liễm diễm xinh đẹp, lộ ra mê hoặc điên đảo chúng sinh. Nhưng lập tức hắn liền phun ra một ngụm máu đen, mà sắc mặt hắn cũng càng thêm tái nhợt.
“Tiểu Tứ Tứ, ngươi chờ tỷ tỷ một chút” Con ngươi Lam Ẩn Nhan nháy mắt lạnh như băng lên, Tiểu Tứ Tứ phun ra máu là màu đen, chứng minh trên phi tiêu kia là có độc.
“Tỷ tỷ muốn đi đâu a? Tiểu Tứ Tứ rất lạnh, tỷ tỷ không cần bỏ lại Tiểu Tứ Tứ a!” Tiêu Nhiên điềm đạm đáng yêu nhìn về phía Lam Ẩn Nhan.
“Tiểu Tứ Tứ ngoan, ngươi trước buông tỷ tỷ ra, tỷ tỷ đi đến tiểu tử Tiêu Trác lấy giải dược” Lam Ẩn Nhan nhu nhu đầu Tiêu Nhiên nói, hai tay Tiêu Nhiên quấn quanh gáy nàng, nàng không dám dùng sức tránh ra, sợ sẽ làm bị thương đến hắn.
“Nga!” Tiêu Nhiên nhẹ nhàng đáp, sau đó buông lỏng cổ Lam Ẩn Nhan ra.
“Tiểu Tứ Tứ chống đỡ một hồi nga!” Đem Tiêu Nhiên đỡ ngồi xuống, bây giờ Lam Ẩn Nhan mới đứng dậy, sắc mặt xanh mét hướng về phía Tiêu Trác cùng Tiêu Dật thờ ơ lạnh nhạt đứng đó.
“Ngươi là người chết sao?” Lam Ẩn Nhan đứng thẳng ở trước mặt Tiêu Trác, con ngươi âm trầm nói.
“Lời này của Tam vương phi là có ý tứ gì? Ta làm sao có thể là người chết chứ? Ta không phải rõ ràng đứng trước mắt ngươi sao?” Tiêu Trác nhún vai.
“Mẹ nó, vậy ngươi còn không nhanh đem giải dược lấy ra đây?” Lam Ẩn Nhan tức giận lấy tay túm cổ áo Tiêu Trác. Nàng biết trong hoàng thất bởi vì quyền lợi, luôn luôn lục đục với nhau, mặt hợp nhưng ý không hợp. Nhưng Tiêu Nhiên chính là một ngốc tử, căn bản đối với bọn họ không có uy hiếp gì.
Bọn họ thế nhưng mắt lạnh đứng nhìn Tiêu Nhiên trúng độc hộc máu, cũng không đi lên an ủi một chút, thực con mẹ nó đáng đánh đòn.
“Tam vương phi, ngươi làm sao có thể nói lời thô tục như vậy? Như vậy có thể tổn hại đến nhã nhặn nha!” Tiêu Trác xoa xoa cái mũi, thanh âm trêu tức nói. Đương kim trên trời, dám dã man túm áo hắn, sau đó mắng hắn, Lam Ẩn Nhan này đúng là người đệ nhất. Ở trong mắt nàng, giống như căn bản không đem chính mình trở thành hoàng đế.
“Tổn hại cái đầu con mẹ ngươi, ngươi rốt cuộc có giao ra giải dược hay không?” Lam Ẩn Nhan túm cổ áo Tiêu Trác càng nhanh.
“Ta cũng rất muốn giao a, nhưng mà ta không mang giải dược, làm sao mà giao ra a?” Con ngươi Tiêu Trác đạm bạc nhìn cổ áo mình bị túm, sau đó nghiêng đầu, hai tay vuốt vuốt, vẻ mặt vô tội nói.
“Ngươi tin ta đá một cước chết ngươi hay không?” Lam Ẩn Nhan trừng mắt nhìn về phía Tiêu Trác, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cho dù ngươi đá chết ta, cũng vẫn không có giải dược?” Tiêu Trác nhún vai nói.
“Ngươi đem theo phi tiêu độc trên người, sẽ không mang theo giải dược sao? Dùng độc bởi vì để ngừa vạn nhất, trên người nhất định sẽ chuẩn bị giải dược” Lam Ẩn Nhan hừ lạnh nói.
“Bởi vì ta trước khi ra cung để ngừa vạn nhất, nên đã uống giải dược trước đó, cho nên đương nhiên sẽ không cần thiết phải đem theo giải dược a?” Tiêu Trác dương môi lên, trên mặt tràn ra tuấn lãng ý cười nói.
“Ngươi…” Ý niệm muốn đá chết Tiêu Trác ở trong đầu Lam Ẩn Nhan càng mãnh liệt.
“Ngươi không tin sao? Vây ngươi đến lục soát người ta thử?” Tiêu Trác vẻ mặt chân thành nói.
“Lục soát liền lục soát, lão nương sợ ngươi sao?” Lam Ẩn Nhan đè xuống lửa giận trong lòng, sau đó liền chuẩn bị lục soát người Tiêu Trác.
“Lam Ẩn Nhan, ngươi yên tâm đi! Về chút độc này không thương đến Tiểu Tứ Tứ của ngươi!” Tiêu Dật vẫn đứng lặng im bên cạnh Tiêu Trác, tiến lên cầm cổ tay Lam Ẩn Nhan, thanh âm lạnh như băng nói.
“Lão nương muốn lục soát là người Tiêu Trác, liên quan đến Tiêu Dật ngươi cái rắm. Ngươi tốt nhất là đứng chết một bên cho ta đi!” Con ngươi Lam Ẩn Nhan âm trầm nhìn về phía Tiêu Dật.
“Nếu ngươi thật là muốn giải độc cho Tiểu Tứ Tứ, không bằng chạy nhanh dìu hắn về Tứ vương phủ, ta nghe nói trong thị vệ Tứ vương phủ có rất nhiều cao thủ giải độc” Con ngươi Tiêu Dật thâm thúy quét mắt nhìn Tiêu Nhiên ngồi dưới đất cách đó không xa, sau đó lạnh lùng mở miệng.
“Đúng vậy! Trên người ta quả thực không có giải dược, ngươi cũng đừng lãng phí thời gian tìm giải dược trên người ta, không bằng đỡ Tiểu Tứ Tứ về Tứ Vương phủ giải độc đi. Nếu ngươi chậm trễ, hắn chỉ sợ liền độc dậy thì vong nga!” Tiêu Trác cũng quét mắt nhìn Tiêu Nhiên ngồi dưới đất, sau đó hướng về phía Lam Ẩn Nhan cười nói.
“Tỷ tỷ, Tiểu Tứ Tứ rất lạnh nha! Tiểu Tứ Tứ muốn về phủ ngủ a!” Thanh âm Tiêu Nhiên run run, hai tròng mắt như nước mùa thu lại tràn đầy. Nhưng dưới tròng mắt gợn sóng kia, cũng là che dấu nồng đậm ý cười.
Không sai, chút độc ấy đối với mình thì quả thật không tính cái gì, chỉ cần hắn hơi vận nội lực một chút, là có thể bức độc ra dễ như trở bàn tay. Nhưng mà hắn mới không cần bức độc ra nhanh như vậy a, bởi vì hắn thích nhìn bộ dáng Lam Ẩn Nhan lo lắng ình. Nàng lo lắng ình, chứng minh nàng quan tâm mình. Hắn thực hưởng thụ cảm giác Lam Ẩn Nhan quan tâm mình, cho nên dù độc này làm cho hắn bây giờ có cảm giác đau đớn, nhưng hắn cũng quyết định nhẫn một hồi.
“Tiểu Tứ Tứ không lạnh nga! Vậy tỷ tỷ đỡ ngươi trở về!” Lam Ẩn Nhan lập tức quay đầu, đau lòng nhìn Tiêu Nhiên, ngữ khí cũng trong nháy mắt biến thành ôn nhu.
“Vậy tỷ tỷ cũng nhanh lại đây nha!” Tiêu Nhiên quệt cái miệng nhỏ nhắn nói.
“Đến đây đến đây!” Lam Ẩn Nhan xoay người đi về phía Tiêu Nhiên, nhưng mà chưa đi được mấy bước, nàng bỗng nhiên ngừng lại, sau đó quay người.
“Ngươi, lại đây! Ta có câu quên chưa nói với ngươi!” Con ngươi Lam Ẩn Nhan quyết rũ cười về phía Tiêu Trác, sau đó ngoắc ngón tay.
“Nói cái gì?” Tiêu Trác hồ nghi liếc nhìn Lam Ẩn Nhan, sau đó đi tới.
“Phanh~!” Không nhanh không chậm, Lam Ẩn Nhan hung hăng đá một cước về phía đùi Tiêu Trác. Không để ý tới mặt Tiêu Trác xanh mét, sợi tóc nàng tiêu sái vung một cái, chạy về phía Tiêu Nhiên.
“Tiểu Tứ Tứ, ngươi có thể đi trở về Tứ Vương phủ sao?” Lam Ẩn Nhan lo lắng nhìn Tiêu Nhiên, bộ dáng hắn thoạt nhìn rất là suy yếu, giống như ngay cả đứng lên đều thành vấn đề, cho dù mình nâng hắn, chỉ sợ hắn cũng không có khí lực về Tứ vương phủ đi? Trông cậy vào hai cái hỗn đản Tiêu Trác cùng Tiêu Dật đỡ Tiểu Tứ Tứ là không có khả năng, chính là mình có nên tìm người ngoài hỗ trợ hay không? Chính là…. Đã trễ thế này, nếu muốn tìm người hỗ trợ thì có lẽ rất khó đi? Hơn nữa nếu mình chạy đi tìm người, để lại một mình Tiểu Tứ Tứ ở đây, mình sẽ thực lo lắng a!
“Có tỷ tỷ giúp Tiểu Tứ Tứ, Tiểu Tứ Tứ nhất định có thể đi về phủ!” Tiêu Nhiên ngồi dưới dất ngây ngốc cười, sau đó đem hai tay hướng về phía Lam Ẩn Nhan.
“Được rồi! Nếu ngươi chống đỡ không được, nhất định phải nói cho tỷ tỷ nga!” Lam Ẩn Nhan bất đắc dĩ kéo Tiêu Nhiên, sau đó cánh tay vòng trụ thật chặt thắt lưng Tiêu Nhiên, giúp đỡ Tiêu Nhiên đi ra ngoài.
Nội tâm Tiêu Nhiên thì vụng trộm cười, sau đó đem đầu dựa vào vai Lam Ẩn Nhan, cả người cùng người Lam Ẩn Nhan thân mật dán vào nhau, mặc cho Lam Ẩn Nhan đưa hắn đi ra ngoài.
Đợi Lam Ẩn Nhan cùng Tiêu Nhiên rời đi, Tiêu Dật mới lạnh lùng mở miệng: “Hoàng huynh, nếu thần đệ đoán không sai, độc bôi lên trên phi tiêu, hẳn là ‘Đoạt mệnh tán’ có thể làm cho người ta lập tức trí mạng đi?”
“Xem ra Tam hoàng đệ đối với trẫm sử dụng gì đó rõ như lòng bàn tay?” Tiêu Trác nhíu mày nói.
“Hiểu biết tất cả sở thích của hoàng huynh, là trách nhiệm của thần đệ” Trên mặt Tiêu Dật hiện lên một chút ý cười thản nhiên.
“Hắn vừa rồi hình như vẫn chưa vận công bức độc?” Quét mắt nhìn ý cười trên mặt Tiêu Dật, sau đó Tiêu Trác chậm rãi mở miệng.
“Là, hắn vừa rồi vẫn chưa vận công bức độc, nhưng ‘Đoạt mệnh tán’ của ngươi lại không thể làm cho hắn lập tức mất mạng, chính là làm cho hắn phun ra mấy ngụm máu đen” Ý cười trên mặt Tiêu Dật chợt tắt, con ngươi sâu thẳm lên.
“Điều này nói rõ cái gì?” Trong con ngươi Tiêu Trác lóe lên một tia lãnh ý.
“Hắn… So với trong tưởng tượng của ngươi và ta còn đáng sợ hơn rất nhiều!” Tiêu Dật nói xong, thân ảnh chợt lóe biến mất khỏi Danh Hương lâu.
“Đáng sợ của ngươi cũng không chút nào kém cỏi so với hắn!” Tiêu Trác cười âm trầm, sau đó cũng biến mất khỏi Danh Hương lâu…
Đêm càng lúc càng sâu, bầu trời sao đẹp thêm vài phần mông lung u buồn.
Gió thỏa thích triền miên, làm cho ánh trăng mị hoặc nổi lên nhè nhẹ gợn sóng.
Ánh trăng cùng gió tấu lên một nhịp điệu mê muội lòng người, nhịp điệu lơ đãng theo gió đi vào trần gian, vạn vật im lặng cười yếu ớt, cười yếu ớt cuối cùng ngưng tụ thành nhẹ nhàng triền miêng bốn phía Tứ Vương phủ.
Bên trong phòng ngủ….
“Tỷ tỷ, ngực Tiểu Tứ Tứ đau đau, tỷ tỷ nhu nhu!” Tiêu Nhiên nửa người nằm ở trên giường, tóc đen ngọc thạch tùy ý rối tung hai bên vai, mắt phượng như tơ nhẹ nhàng chớp, môi đỏ mọng nhếch lên thật cao, thanh âm làm nũng phong tình mê hoặc.
“Nhu nhu, nhu nhu! Tiểu Tứ Tứ không đau nha!” Lam Ẩn Nhan ngồi ở đầu giường, khóe miệng run rẩy liếc nhìn Tiêu Nhiên, tay ngọc mềm mại đặt trên ngực Tiêu Nhiên.
“Hắc hắc… Tỷ tỷ nhu sẽ không đau!” Tiêu Nhiên nhếch môi cười ngây ngô, sau đó đem đầu ghé vào trong ngực Lam Ẩn Nhan.
“Khụ, Tiểu Tứ Tứ, đem dược này uống nhanh lên một chút, sau đó mau chóng đi ngủ nha!” Nhìn Tiêu Nhiên làm nũng, Lam Ẩn Nhan im lặng cười, sau đó cầm chén dược trong tay hướng đến bên môi Tiêu Nhiên.
“Dược thật đắng nha, Tiểu Tứ Tứ không muốn uống a!” Tiêu Nhiên đứng thẳng lên, hai tay quấn quanh cổ Lam Ẩn Nhan, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn ai oán nói.
“Đắng cũng phải uống, uống lên độc mới có thể giải nha! Tiểu Tứ Tứ phải nghe, nghe lời thì tỷ tỷ mới thương nga!” Lam Ẩn Nhan dỗ Tiêu Nhiên giống như dỗ hài tử.
“Vậy tỷ tỷ dùng miệng uy Tiểu Tứ Tứ uống một chút!” Tiêu Nhiên ngóc đầu nói, trên mặt tuy rằng lộ ra mười phần ngu đần, nhưng vẫn nở rộ mị thái tự nhiên như cũ.
“Này, không được hồ nháo nga!” Lam Ẩn Nhan ào một cái từ trên giường đứng lên, thân mình cứng ngắc nói.
“Ô ô ô… Tỷ tỷ rống Tiểu Tứ Tứ, ngực Tiểu Tứ Tứ lại đau đau!” Tiêu Nhiên ngửa đầu nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, trong mắt thế nhưng có tích lên nước mắt trong suốt.
“Tỷ tỷ không có rống Tiểu Tứ Tứ! Tiểu Tứ Tứ không khóc nga!” Khóe miệng Lam Ẩn Nhan rút rút vài cái, sau đó nhanh chóng ngồi lại đầu giường, khẽ xoa xoa ngực giúp Tiêu Nhiên. Người này, nước tạo thành sao? Sao lại động một chút hai mắt liền mông lung đẫm lệ chứ? Thật sự là phục hắn.
“Ô ô ô… Lúc này chính là tỷ tỷ có rống Tiểu Tứ Tứ!” Tiêu Nhiên cúi dầu bấu bấu ngón tay.
“Làm sao tỷ tỷ lại rống Tiểu Tứ Tứ, chính là giọng nói của tỷ tỷ lớn chút thôi!” Lam Ẩn Nhan đảo cặp mắt trắng dã nói, cái trán cũng bốc lên hắc tuyến. Mà trong lòng nàng lại nói thầm: Ngươi muốn ta dùng miệng uy ngươi, ta còn không rống ngươi. Tiểu Tứ Tứ này, vì sao lại thích ăn đậu hủ mình chứ?
“Tỷ tỷ không cần dùng miệng uy Tiểu Tứ Tứ cũng được, vậy tỷ tỷ cho Tiểu Tứ Tứ hôn nhẹ ở đây, Tiểu Tứ Tứ liền ngoan ngoãn uống dược” Tiêu Nhiên lấy cái tay chỉ chỉ cái trán Lam Ẩn Nhan, sau đó chu miệng nói. Ánh nến lay động, trong con ngươi hắn lăn tăn sóng trong suốt, mang theo khát vọng vô tận.
“Vậy ngươi hôn một chút, sẽ phải nhanh chóng đem dược uống lên, sau đó đi ngủ nha!” Khóe mắt Lam Ẩn Nhan run rẩy liếc mắt nhìn Tiêu Nhiên, cuối cùng đầu hàng.
“Hì hì, tỷ tỷ tốt nhất!” Tiêu Nhiên nhếch miệng cười, sau đó bẹp một cái, hôn về phía cái trán Lam Ẩn Nhan.
“Bây giờ có thể uống dược được chứ?” Lam Ẩn Nhan tức giận nhéo nhéo mặt Tiêu Nhiên nói.
“Hắc hắc… Uống dược a!” Tiêu Nhiên chủ động tiếp nhận bát dược trong tay Lam Ẩn Nhan, ngửa đầu uống lên, mà trong con ngươi hắn lại cất dấu một chút cười thỏa mãn.
“Tỷ tỷ, ngươi xem! Tiểu Tứ Tứ uống sạch hết toàn bộ nga! Tiểu Tứ Tứ thực ngoan đi?” Tiêu Nhiên uống xong dược, ngây ngốc cười, sau đó cầm bát ở trong tay quơ quơ về phía Lam Ẩn Nhan.
Ngươi ngoan cái rắm, uống bát dược đều phải ép buộc lâu như vậy. Lam Ẩn Nhan đón lấy bát dược ở trong tay Tiêu Nhiên, trong lòng im lặng gào thét. Nhưng trên miệng nàng cũng là ôn nhu nói “Ngoan, Tiểu Tứ Tứ ngoan nhất! Vậy ngươi nhanh chóng ngủ nha, tỷ tỷ phải đi về!”
“Vậy ngày mai tỷ tỷ lại đến uy Tiểu Tứ Tứ uống dược nga! Nếu tỷ tỷ không đến, Tiểu Tứ Tứ sẽ không uống dược a!” Tiêu Nhiên ngẩng cao đầu nói.
“Biết! Mau nằm xuống!” Lam Ẩn Nhan đảo cặp mắt trắng dã nói. Thị vệ Tứ vương phủ nói, độc trong cơ thể Tiêu Nhiên có khả năng phải uống dược liên tục trong nửa tháng, mới có thể loại bỏ hoàn toàn.
Nếu độc không thể loại bỏ hoàn toàn, khả năng sẽ để lại cho Tiêu Nhiên di chứng nghiêm trọng, đương nhiên mỗi ngày nàng sẽ đến giám sát hắn uống dược, dù sao hắn cũng vì cứu mình mà trúng độc
“Hì hì, đi ngủ! Tỷ tỷ đắp chăn giúp” Thấy Lam Ẩn Nhan đáp ứng mỗi ngày sẽ đến uy mình uống thuốc, trong lòng Tiêu Nhiên sung sướng cười, sau đó cả người nằm xuống.
“Ngoan, ngủ đi!” Nhẹ nhàng giúp Tiêu Nhiên đắp chăn, nhu nhu đầu Tiêu Nhiên, thấy hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lúc này Lam Ẩn Nhan mới nhẹ nhàng cầm chén dược trong tay đặt trên bàn, lẳng lặng rời khỏi phòng ngủ Tiêu Nhiên.
Nhận thấy hơi thở Lam Ẩn Nhan đã đi xa, Tiêu Nhiên nằm trên giường bỗng nhiên ngồi dậy.
“Người tới!” Thanh âm Tiêu Nhiên sắc bén hô.
“Có thuộc hạ!” Một bóng đen chợt xuất hiện trong phòng ngủ Tiêu Nhiên.
“Phái người lén lút đi theo nàng, đưa nàng về Tam vương phủ an toàn” Ngữ khí Tiêu Nhiên không có một tia độ ấm, trên mặt cũng không có dấu hiệu suy yếu vì trúng độc.
“Là!” Bóng đen cung kính đáp, sau đó biến mất ở trong phòng…
Thịnh Thế Xấu Phi Thịnh Thế Xấu Phi - Ảnh Lạc Nguyệt Tâm