He who lends a book is an idiot. He who returns the book is more of an idiot.

Arabic Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Ngoại Truyện (Hết)
hiên ngoại: Khởi đầu mới ngọt ngào 1
Cũng phải nói, số ta không phải là đỏ bình thường đâu. Thoát khỏi tai nạn xe cộ, nằm hôn mê trên giường bệnh một năm mà vẫn có thể tỉnh lại, ngay cả bác sĩ cũng nói đây là một kỳ tích.
Sau khi tỉnh lại, cơ thể hồi phục cũng rất thuận lợi, ra khỏi viện, ông chủ cũ vẫn chạy theo mời ta làm việc, dù chức vụ không như trước nhưng lương bổng không tồi, với người bắt đầu sinh hoạt trở lại như ta mà nói thì ta rất cảm kích, đương nhiên sẽ cố gắng tận tâm làm việc báo đáp ông ấy
Trước khi chính thức quay trở lại làm việc, ta đến thăm dì và bác cả
Dì lôi kéo tay ta mà không ngừng khóc:
-         Thiên Thiên đều là dì không chăm sóc con cho tốt, may mà con không sao, nếu con có chuyện không hay xảy ra, dì sẽ phụ lòng mẹ con.
Đối với việc đẩy ta sang nhà bác cả khi ta còn bé, dì vẫn luôn canh cánh trong lòng, thật ra thì ta đã sớm nghĩ thông, ai mà không có sự khó xử chứ? Không thể có yêu cầu quá cao với người khác. Nếu ta có chút oán hận nào với dì thì ta đã sớm mất đi người thân này rồi. Sao phải vậy? Trên đời này ta còn được bao nhiêu thân nhân?
Ta an ủi dì:
-         Dì, chẳng phải cháu không sao rồi đấy thôi? Dì xem, cháu rất thoải mái, cảm giác còn hạnh phúc hơn cả trước kia
-         Đứa trẻ này.
Dì ôm lấy ta
Nhà bác cả ở nông thôn, nhà nhiều con, trước kia cuộc sống khá chật vật nhưng giờ các anh chị ta tốt nghiệp, tìm được việc thì khá lên nhiều. Bác cả pha cho ta một ly trà rồi nói:
-         Đây là anh con gửi về, nói là trà Bích Loa Xuân, một trong 10 loại trà nổi tiếng nhất, mấy trăm đồng một cân đó.
Ta bưng chung trà lên, nước trà xanh biếc, mùi thơm như thấm sâu vào lòng người, chỉ chốc lát lại cảm thấy thật quen thuộc. Ta nhìn lướt qua rồi lắc đầu, theo bản năng nói:
-         Trà này dù là Bích Loa Xuân, nhưng chưa phải là giống thuần cao cấp nhất. Lá trà Bích Loa Xuân cao cấp nhất uốn cong thành hình xoắn ốc, khắp lá phủ lông tơ, dưới lớp lông tơ lá xanh non mượt, mùi hương nồng nàn, vị trà thơm ngát ngọt lành khiến người ta không thể quên được
Bác rất ngạc nhiên:
-         Không ngờ cháu có nghiên cứu sâu về trà như vậy
Ta sửng sốt, sống trước giờ vốn rất qua loa đại khái, căn bản nào có nghiên cứu gì về trà, sao có thể hiểu được điều này? Ta nghĩ ngợi, nhưng cũng không có đáp án, vì vậy không suy nghĩ thêm nữa.
Cuộc sống mới rất thuận buồm xuôi gió, công việc cũng dần dần ổn định. Nhưng không biết tại sao, nửa đêm tỉnh giấc, trong lòng luôn có cảm giác trống rỗng tựa như mình đã mất đi thứ gì quan trọng lắm. Ta nói chuyện này với dì, dì cười nói:
-         Cháu nên tìm bạn trai đi thôi
Sau đó bắt đầu thu xếp tìm đối tượng hẹn hò cho ta
Với tình yêu, ta cũng không có quá nhiều kì vọng lãng mạn nhưng nếu gặp mặt, tiếp xúc gần gũi thì cũng không sao. Nhưng mỗi lần gặp người này người kia, chung quy lại vẫn đều không có hứng thú, cảm giác đối phương không phù hợp
-         Vậy rốt cuộc phải là người thế nào đây?
Dì rất sốt ruột:
-         Thiên Thiên, mấy người này điều kiện cũng rất tốt, con nên thử xem sao
Ta không muốn miễn cưỡng mình, chỉ có thể cám ơn ý tốt của dì. Đột nhiên, ta lại rất có hứng thú với trà, ta không quan tâm đến vấn đề xem mặt nữa mà chỉ tập trung nghiên cứu trà thôi cũng đủ khiến ngày ngày đều vui vẻ mà qua đi
Vốn tưởng rằng thời gian sẽ bình thản trôi đi như vậy. Thật không nghĩ đến mấy chữ “bất ngờ” này dường như rất có duyên. Khi một chiếc xe tải vượt đèn đỏ lao về phía ta thì ta hiểu, vận may của ta đã hết…
Thật không ngờ ta vẫn có thể tỉnh lại một lần nữa, chẳng qua sau khi tỉnh lại, mọi thứ đều quá quỷ dị
(2)
-     Mẫu thân, mẫu thân…
Nghe giọng nói non nớt này gọi ta chỉ cảm thấy nhức đầu. Bản thân chưa một lần yêu đương sao có thể có đứa con 4 tuổi ngày ngày bám đuôi gọi ta là mẫu thân, đúng là khiến người ta phát điên.
Hơn nữa, cậu nhóc này…
Ta rất lo lắng, muốn tìm chỗ mà trốn bởi vì cơ thể này hôn mê đã quá lâu, tứ chi có hơi bải hoải, còn chưa ngồi xuống ghế đã có đứa nhóc vọt tới trước mặt, dùng cả chân tay mà bò lên người ta, sau đó hôn lên mặt ta mấy cái khiến mặt ta dính đầy nước miếng.
Nó như con gấu Koala ôm chặt ta như ôm lấy gốc cây khiến ta suýt thì không thở nổi.
Cậu nhóc này… Nhiệt tình đến mức khiến người ta không chịu nổi…
Cũng may Thu Lan kéo nó xuống, cứu ta một mạng.
-         Tiểu thiếu gia, thiếu phu nhân không khỏe
Cậu nhóc bị kéo xuống khỏi người ta, đôi mắt đen láy mở to, vẻ mặt đáng thương nhìn ta, long lanh ngấn lệ như thể chỉ một giây sau là sẽ khóc vậy. Vẻ mặt này như chạm đến đáy lòng khiến ta xúc động mà nhất thời mềm lòng.
-         Không sao đâu. Ta khách sáo
Nhưng Thu Lan này cũng quá chất phác, lập tức buông tay, cậu bé như con bạch tuộc quấn lấy khiến ta lại rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng.
Được rồi, ta không nên mềm lòng......
Ta chấp nhận để cậu bé ôm rồi hôn
-         Đại thiếu gia đã trở về. Ngoài cửa có người thông báo.
Một giây sau, một dáng người cao lớn anh tuấn vén rèm đi vào, nhìn thấy hắn, ta nhất thời lo lắng.
Hắn đi tới, đầu tiên là vuốt đầu cậu nhóc, cậu nhóc quay đầu lại gọi một tiếng
-         Phụ thân
Nam tử nhìn nó cười cười:
-         Được rồi, cùng Thu Lan đi chơi đi.
-         Ấy, chờ một chút.
Ta lo lắng kéo cậu nhóc lại, ta hơi sợ khi phải một mình đối diện với nam tử này
Cậu nhóc lại cười hì hì mà tuột xuống khỏi người ta, nhìn ta cười đầy ẩn ý:
-         Phụ thân muốn thân mật với mẫu thân, Thế Tu không quấy rầy
Nói xong liền kéo tay Thu Lan chạy ra ngoài
Ta đen mặt, là ai dạy đứa trẻ con thành ra thế này?
Sau đó, ta phát hiện, trong phòng chỉ còn lại hai người là ta và hắn.
Nhìn hắn từ từ đi vào, tim ta bắt đầu đập nhanh.
-         Này…
-         Gọi ta là Tín Ngạn, nàng lại quên à?
Hắn đang ngồi trước mặt ta, nắm tay ta, ánh mắt nhìn ta dịu dàng như nước mùa xuân khiến mặt ta như bị thiêu cháy
Tới đây đã một tháng, ta đã chấp nhận sự thật này. Ta xuyên không, nam tử vô cùng tuấn mỹ này là phu quân của khối thân thể này, mà đứa bé vô cùng nhiệt tình khi nãy chính là con trai của thân thể này
Thân thể này vì tai nạn bất ngờ mà hôn mê một năm. Điều khiến ta khó hiểu là ở thời đại này, sao nàng còn có thể sống sót, không có truyền nước, không có máy móc hỗ trợ mà còn có thể sống. Nhưng sự thật là thế, thân thể này giống như người sống thực vật vậy, rất thần kỳ, kết quả là, ta xuyên không tới đây. Ta không hiểu rõ tại sao lại có chuyện như vậy xảy ra, cho đến khi ta biết tên của khối thân thể này.
Nàng và ta cùng tên – Tần Thiên
Chẳng lẽ vì có chút giống nhau?
Tóm lại, có thể còn sống chính là chuyện may, ta tất nhiên sẽ không dại dột mà nói với mọi người rằng Tần Thiên này không phải Tần Thiên thực sự
Nhưng đối mặt với vị phu quân này, ta luôn không thể thoải mái, hơn nữa còn đặc biệt khẩn trương.
Có lẽ bởi vì hắn đặc biệt tuấn tú sao?
Nói thật, hắn là nam tử đẹp nhất mà ta từng gặp. Hắn gần như hoàn mỹ không chút tì vết. Đẹp nhưng không khiến người ta thấy ẻo lả, ngược lại hắn thường cho ta cảm giác bá đạo mạnh mẽ của một nam nhân
Cũng như vậy giờ vậy
-         Hoa đào trong viện đang nở rồi, nàng có muốn đi xem không? Hắn hỏi.
Ta vội vàng lắc đầu, ta hiểu rõ ý hắn là gì
Ai ngờ hắn nhíu mày cười một tiếng, tiến lại gần ta, khom lưng bế ta lên, ta kêu khẽ một tiếng, vội vàng ôm cổ của hắn.
Hắn cúi đầu nhìn ta cười, đôi mắt như phủ lớp băng mỏng sáng rỡ, ta nhìn mà mất hồn
-         Ta biết nàng nghĩ gì. Hắn cười xấu xa
Ta rất lo lắng nhưng không thể chống cự, chỉ có thể để mặc hắn bế ta đi đến bên cửa sổ.
Hắn thả ta xuống, để cho ta tựa vào ngực hắn.
Ngoài cửa sổ có một gốc đào, trời quang mây tạnh, từng cơn gió thổi qua khiến cánh hoa rụng như mưa.
Ta bị cảnh đẹp này mê hoặc.
-         Tần Thiên…
Bên tai truyền đến tiếng gọi của hắn, giọng nói vô cùng dịu dàng
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt của hắn tràn đầy tình cảm, nóng bỏng, mãnh liệt như vậy tựa như dung nham nóng chảy, giống như muốn hòa tan ta khiến ta như bị mê hoặc. Ta thấy hắn cúi đầu, ta hoàn toàn có thể né tránh, nhưng ta giống như bị mê muội mà không thể nào nhúc nhích, khi đôi môi nóng rực của hắn hôn lên môi ta, ta hơi run lên, hắn giống như đang thử dò xét, nhẫn nại mà chỉ khẽ chạm vào ta, ta hơi hơi run rẩy nhưng không hề tránh né.
Hắn than nhẹ một tiếng, giống như nhận được sự cho phép ngầm, nhanh chóng bắt đầu hôn sâu
Sự cuồng nhiệt, kích tình này với ta mà nói là cảm giác chưa từng trải nghiệm
Đây cũng là nguyên nhân khi đối mặt với hắn ta đặc biệt khẩn trương. Ta cuối cùng cũng không có cách nào từ chối hắn, thường thường giữa lúc bất tri bất giác mà bị hắn mê hoặc, mặc dù ta biết rõ, người hắn thích không phải là ta.
(3)
Muốn kháng cự Trang Tín Ngạn vô cùng khó khăn.
Lúc vừa tỉnh lại, ta vì hôn mê quá lâu mà không thể xuống giường, vì gặp phải hoàn cảnh xa lạ mà trong lòng rất lo lắng. Vì để che giấu sự thực mình xuyên không mà ta nói với bọn họ rằng mình không còn nhớ gì nữa. Khi hắn biết ta “Mất trí nhớ”, trong ánh mắt hiện rõ vẻ đau đớn nhưng không lâu sau, ánh mắt ấy lại trở nên vô cùng dịu dàng
Hắn ôm ta vào trong lòng, nhẹ nói:
-         Tần Thiên, không nhớ cũng không sao, ta sẽ kể lại mọi chuyện cho nàng biết, ta sẽ mãi mãi ở bên nàng
Ngay lập tức ta lại bị cảm động.
Sau đó, hắn theo lời đại phu dặn dò, mỗi đêm đều giúp ta xoa bóp nửa canh giờ. Ta biết Trang gia có Trà Hành rất lớn, bây giờ là do hắn quản lý, ban ngày, hắn cũng rất mệt mỏi, tuy nhiên hắn cũng không chịu đem việc xoa bóp cho người khác, hắn nói một năm nay đều là hắn giúp ta làm những việc này, chỉ có hắn là biết rõ nên làm thế nào nhất
Dưới ánh nến ảm đạm, hắn cúi thấp đầu, cẩn thận xoa bóp cho ta. Mái tóc đen như lụa rủ xuống, khuôn mặt có chút mông lung nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn ta cười thì nụ cười lại thật dịu dàng, xuyên thẳng vào lòng ta
Ôi, ta chỉ là một cô gái bình thường, một nam nhân có thể nói là hoàn mỹ như thế tận tâm với ta như vậy thì sao ta có thể không động lòng?
Không chỉ là xoa bóp, hắn còn tự tay giúp ta tắm rửa, bón cơm cho ta. Thời gian ta nằm trên giường, hầu như đều là hắn cực nhọc ngày đêm chăm sóc
Lần đầu hắn tắm cho ta, ta sống chết ôm chặt xiêm y, thế nào cũng không chịu. Hắn ôm ta vào lòng, nắm tay ta, thủ thỉ dỗ dàng:
-         Tần Thiên, chúng ta là phu thê, con còn có rồi nữa là, đừng sợ
Thấy ta đỏ bừng mặt, hắn dường như hiểu ý, cười cười, thấp giọng bảo đảm:
-         Nàng yên tâm, ta chỉ giúp nàng tắm, cái khác đều không làm.
Hắn nói lời giữ lời, thành thành thật thật, chỉ là, khắp người ta đều bị hắn sờ qua, bộ mặt hắn lại tỉnh bơ khiến ta muốn giận cũng không được.
Nhưng mà vì tiếp xúc gần gũi như vậy khiến quan hệ của chúng ta cũng thân mật hơn nhiều. Dù với hắn ta vẫn thấy khẩn trương nhưng không còn như hồi đầu mà lạnh lùng, cũng không chống đối hắn nữa
Có đôi khi ta nghĩ, có lẽ đây chính là mục đích hắn tắm cho ta chăng? Phiên ngoại: khởi đầu mới ngọt ngào 2
Nằm trên giường một tháng, rốt cuộc cũng có thể xuống giường.
Bất kể Trang Tín Ngạn mỗi ngày bận rộn cỡ nào, đều dành một canh giờ trở về cùng ta tản bộ.
Có một lần ta thấy hắn vội vã trở về lúc mặt trời lên cao, trán đầy mồ hôi hột, ta có chút đau lòng mà nói:
-         Ngươi bận rộn cũng không cần chạy về, trong nhà còn có nhiều người như vậy, ai cũng có thể tản bộ với ta
Hắn đi tới đỡ tay ta, cẩn thận đỡ ta đi về phía trước, vừa đi vừa nói:
-         Tản bộ chẳng qua chỉ là phụ, chủ yếu là ta muốn gặp nàng.
Hắn nhìn ta mỉm cười, gương mặt tuấn mỹ giống như sáng bừng lên khiến người ta mê mẩn
Lòng ta ngọt ngào, cúi đầu xuống, tai lại nghe thấy hắn nói:
-         Tần Thiên, có còn nhớ con đường này không? Lần đầu tiên gặp nàng, mẫu thân bảo nàng đưa ta về, kết quả, nàng vì cứu ta mà bị ngã trẹo chân.
Ta quay đầu lại nhìn hắn, thấy hắn đang nhìn về phía trước, mỉm cười, vẻ mặt đó, giống như thất thần, như đang mường tượng lại cảnh đó.
Sau đó, hắn lại đưa cho ta một bức tượng đấy, tượng đất được nặn thật tinh xảo, màu sắc rực rỡ, ta vừa nhìn đã thích, cười đón lấy:
-         Đẹp quá đi
-         Nàng thích nhất là mấy thứ này, lúc nàng tức giận, chỉ cần ta đưa một bức tượng đất nhỏ ra trước mặt nàng, nàng sẽ lập tức mỉm cười. Chỉ là, ta hiểu rõ, lúc đó nàng căn bản không nỡ giận ta. Hắn ôm eo của ta, vui mừng nói.
Sự thân thiết khiến cho ta ngọt ngào, nhưng vừa nghĩ tới tất cả sự thân thiết này của hắn đều vì một Tần Thiên khác, trong lòng không khỏi có chút ảm đạm.
Có lẽ nhận ra ta có chút không vui, hắn nhìn hai bên một chút, thấy chung quanh không có người, vội cúi đầu xuống, hôn môi ta, cảm giác ngọt ngào, lại khiến ta vui mừng. Ta ôm hắn thật chặt, tựa sát vào lòng hắn lắng nghe tiếng tim đập của hắn.
Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã đến Thanh Âm viện, ta biết nơi này là viện của mẹ chồng ta
Nói đến người mẹ chồng này lại càng làm cho người ta vui vẻ.
Thường nghe người ta nói, quan hệ mẹ chồng nàng dâu là mối quan hệ khó xử nhất trên đời. Thế nhưng mẹ chồng này thật sự rất khác biệt. Sau khi ta tỉnh lại, ngày nào bà cũng tới hỏi thăm ân cần, quan tâm chu đáo, dáng vẻ, ánh mắt như không phải là nhìn con dâu mà là nhìn đứa con gái mình yêu thương vậy
Bà thấy ta thường thường buồn buồn không vui, cho là ta vì chuyện “Mất trí nhớ” mà phiền não nên an ủi ta:
-         Quên rồi thì thôi, cho dù ngươi không nhớ gì thì chẳng phải ngươi vẫn là Tần Thiên đó sao? Ngươi cứ an tâm, ta và Tín Ngạn đều không để ý gì hết
Nghe xong mà  trong lòng ta thật ấm áp. Không khỏi cảm thán Tần Thiên này số thật tốt, tướng công chung tình, mẹ chồng thương yêu, Trong nhà hòa thuận, không có tiểu thiếp thông phòng quấy nhiễu. Gia cảnh còn giàu có như thế. Những cảnh tượng lục đục đấu đá trong tiểu thuyết xuyên không hoàn toàn không có, ngày tháng thảnh thơi khiến người ta thở dài
Trong lúc miên man suy nghĩ đã đi đến Thanh Âm viện. Thế Tu ở đó thấy chúng ta đi vào thì bổ nhào vào lòng ta, sau đó bắt đầu dây nước bọt trên mặt ta. Có lẽ là đã quen nên ta cũng rất thích sự nhiệt tình này của hắn. Lúc ôm cậu bé vào lòng, trong tim có cảm giác thật ấm áp
Ngoài Thế Tu còn có tiểu cô Trang Minh Lan và đệ muội Phương Nghiên Hạnh cũng có mặt
Hai người đều rất thân thiết với ta, Phương Nghiên Hạnh đã sinh được một trai một gái, giờ đang mang thai đứa thứ ba. Tướng công của nàng là Trang Tín Trung giờ đang là nhị đương gia giúp đỡ Tín Ngạn quản lý Trà Hành. Giờ Tín Ngạn đánh giá năng lực làm việc của hắn tốt lên nhiều. Nàng còn có một em trai, trước thi đỗ tiến sĩ, giờ đang làm quan ở kinh thành, là rể hiền trong mắt các đại quan triều đình, tiền đồ sáng lạn.
Mà Trang Minh Lan gả cho con thứ của một thương gia. Tuy rằng thứ tử không có nhiều tài sản được thừa kế nhưng nam tử này trung hậu thành thật, toàn tâm toàn ý với Trang Minh Lan. Đại phu nhân chia một tòa nhà gần Trang phủ cho nàng làm của hồi môn, đôi phu thê trẻ giờ đang ở đó. Tướng công nàng cũng làm ở Trà Hành, giờ đã sinh được hai con trai, cuộc sống ngọt ngào
Có một lần, Trang Minh Lan đến thăm ta, cùng ta chuyện trò nhắc đến việc hôn sự của mình. Thì ra, năm đó mẫu thân nàng là Trần di nương đã tìm một mối hôn nhân cho nàng. Đối phương là trưởng tử một thương gia. Trần di nương là thiếp, cả đời đều bị chèn ép nên rất mong nữ nhi có thể được gả đi thật đàng hoàng, về sau được làm đương gia mà oai phong. Nhưng Trang Minh Lan nghe nói người đó chưa lấy thê tử mà đã có không ít nữ nhân trong phòng thì cũng không tha thiết gì với mối hôn sự này. Nàng lại không lay chuyển được mẫu thân nên mời Tần Thiên trước kia giúp đỡ, nhờ đó mới có được mối duyên lành bây giờ. Trần di nương tức giận, khóc long trời lở đất nhưng không có kết quả nên cũng đành từ bỏ
Nhưng giờ thân thể Trần di nương hình như không khỏe, suốt ngày nằm trên giường, Trang Minh Lan ở lại nhà để chăm sóc mẫu thân cho trọn đạo hiếu, quan hệ hai mẹ con giờ mới khá lại
Ta nói chuyện với các nàng một hồi, Trang Tín Ngạn sợ ta mệt thì lại đỡ ta về
Qua hai tháng, cơ thể của ta đã khôi phục rất tốt. Một đêm nọ, ta và Trang Tín Ngạn phát sinh quan hệ vợ chồng chân chính. Mọi chuyện đều là nước chảy thành sông, tự nhiên mà vậy nhưng cảm giác này lại thực sự rất ngọt ngào. Ta và hắn dán chặt vào nhau, làm chuyện thân mật nhất của đôi nam nữ. Mồ hôi của hắn dính vào người ta, cơ thể nóng bỏng như muốn hòa tan ta ra, một khắc đó, chúng ta như đã hòa lẫn vào nhau. Cảm giác đó thật tuyệt vời
Ta nghe bạn bè nói, lần đầu tiên của nữ nhân sẽ rất đau nhưng ta ngoài sự sung sướng thì cũng không hề đau đớn. Ta biết, cảm giác đó thuộc về một Tần Thiên khác, là sự ngọt ngào của nàng và hắn. Vừa nghĩ, ta lại ghen tỵ đến phát cuồng. Nhưng sáng sớm hôm sau, khi ta mở mắt, nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu say ngủ của hắn thì lại cảm thấy thật bình thản
Mặc kệ hắn và Tần Thiên kia đã có quá khứ gì, tình cảm sâu nặng cỡ nào nhưng trong mắt hắn, trong lòng hắn, người hắn yêu chính là ta, về sau hắn sẽ vẫn yêu ta, ở bên ta, cả đời bên nhau. Đây là sự may mắn của ta, ta còn so đo cái gì? Phải biết nắm chặt hạnh phúc trước mắt mới là điều nên làm
Ta nghĩ nghĩ, lén vươn người hôn lên môi hắn. Lúc định lùi về, hắn lại cong cong môi cười, ôm chặt ta, xoay người đè lên người ta rồi khiến nụ hôn đó trở nên thật sâu đậm. Giữa hơi thở dồn dập, hắn thì thầm:
-         Nương tử, chúng ta lại một lần nữa đi?
Ta nhắm hai mắt lại, nhanh chóng lại trầm luân
Giờ hắn chỉ có kí ức của hắn và nàng nhưng không sao, cuộc sống sau này tôi sẽ đối xử tốt với hắn, yêu hắn, sinh con cho hắn, dần dần, ta sẽ thay thế kí ức trước kia của hắn. Sẽ có một ngày, trong mắt hắn chỉ là Tần Thiên của hiện tại mà thôi
Nghĩ vậy, lòng ta nóng lên, hai tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn, hai chân quấn lên lưng hắn, gắt gao dán sát vào người hắn
Ngày tháng cứ thế trôi, rất nhanh đã đến tháng 8. Giờ ta đã mang thai được hai tháng. Ta rất vui, điều đó chứng tỏ rằng quan hệ của chúng ta càng thêm gắn bó. Hắn rất cẩn thận chăm sóc ta. Ngoài thời gian ở Trà Hành, còn lại hầu như đều dính lấy ta. Hai người chúng ta chẳng ngại yên lặng bên nhau tay nắm tay cũng đã thấy thật vui vẻ. Ta cảm thấy ta như làm vỡ mất lọ mật, khiến nó đổ đầy tràn lên cuộc sống của ta, khiến mọi thứ trở nên thật quá đỗi ngọt ngào
Hôm nay, Tín Ngạn dẫn ta đến miếu dâng hương. Lúc đi ra vừa vặn có một đoàn người đi từ phía đối diện đến. Người đi đầu cao lớn uy vũ, khí thế bất phàm, mặc một chiếc áo bào đen, tay trái có ba ngón tay bằng sắt. Ta cảm thấy Trang Tín Ngạn như khựng lại, sắc mặt cũng dần trở nên nặng nề. Xem ra, hắn biết nam tử kia
Ta tò mò nhìn về phía nam tử kia, thầm đoán thân phận của hắn.
Kia nam tử nhìn thấy chúng ta, hai mắt sáng bừng lên mà đi lại phía này. Trang Tín Ngạn buông tay ta, nhìn hắn thở dài rồi hành lễ:
-         Tạ đại nhân
Ta cảm nhận được ánh mắt người kia nhìn ta chăm chú, lòng không khỏi có chút lo lắng, kéo Trang Tín Ngạn lại gần mà khẽ hỏi:
-         Tín Ngạn, ai vậy?
Tuy ta nói rất khẽ nhưng rất rõ ràng, đối phương đã nghe được, bởi vì sắc mặt hắn đại biến, nhìn thẳng về phía ta:
-         Nàng không biết ta?
Ta có chút ngượng ngùng lại cũng hơi bị hắn dọa nên lại nép sát vào người Trang Tín Ngạn hơn
Trang Tín Ngạn cầm tay ta, nhìn hắn nói:
-         Nội tử từ sau khi tỉnh dậy, đã không còn nhớ rõ chuyện trước kia.
Không biết có phải là ta bị ảo giác không nhưng ta như cảm nhận được, khi nói những lời này, giọng Trang Tín Ngạn như có ý cười cười
Nam tử kia không để ý tới Tín Ngạn, chỉ nhìn thẳng ta, giọng có chút run run:
-         Nàng thực sự không nhớ ta? Không nhớ một chút gì sao?
Ta có chút tiếc nuối mà gật đầu. Sắc mặt nam tử kia càng tái nhợt như tờ giấy, khí thế trước đó như chưa bao giờ tồn tại
Trang Tín Ngạn kéo ta đi lướt qua hắn
Sau khi lên xe, ta hỏi Tín Ngạn:
-         Người vừa rồi là ai?
Tín Ngạn cười cười, nói:
-         Một người chẳng liên quan ấy mà
-         À…
Ta gật gật đầu, nếu Tín Ngạn nói là không liên quan thì đó chẳng có gì quan trọng. Trong lòng ta, ngoài Tín Ngạn, nam nhân khác đều chỉ là những kẻ qua đường. Ta cũng vứt Tạ đại nhân này ra sau gáy
Đêm đó, ta thấy Trang Tín Ngạn cầm một tờ giấy mà nhìn đến xuất thần. Ta đi qua xem thì thấy đó như một tấm bản đồ
-         Đây là cái gì?
-         Đây là bản đồ trấn thành.
Tín Ngạn nhìn ta một cái rồi cười nói:
Nói xong, hắn nghiền mực bắt đầu viết thư. Mở đầu thư là tên Phương Kiến Thụ tức em trai của Phương Nghiên Hạnh. Viết xong, hắn nhét bản đồ và thư vào cùng một phong thư
-         Ngươi nói gì với Phương Kiến Thụ vậy? Ta hỏi
-         Không có gì. Chỉ là tìm hắn giúp sức, đòi lại một món nợ cũ. Hắn nói
Ngày tháng như nước chảy, rất nhanh đã đến lúc ta lâm bồn. Bởi vì khối thân thể này sinh lần thứ hai nên ta cũng không quá khổ sở. Một tiếng khóc lớn vang lên, ta thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên, trí nhớ ùa về, nháy mắt như nhấn chìm lấy bản thân
Ta mở to mắt, hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần
-         Tần Thiên, là con gái
Trang Tín Ngạn vui mừng bế con gái đến bên ta, nhìn hắn tươi cười như lấy được bảo vật:
-         Đứa trẻ thật đẹp…
Ta nhìn hắn, bỗng nhiên rơi nước mắt:
-         Tín Ngạn… Tín Ngạn…
Lòng vạn phần kích động.
Thì ra ta chính là Tần Thiên, Tần Thiên chính là ta. Lúc hôn mê, linh hồn của ta trở về thời hiện đại mà mất đi trí nhớ ở nơi này. Đến khi trở về thì lại quên mất chuyện ở đây. Thì ra, trước giờ ta đều tự ghen với chính mình
Thấy ta khóc, Tín Ngạn vội vàng ngồi bên ta, ôm ta vào lòng:
-         Sao vậy, có phải là rất đau không?
-         Ta chỉ là rất vui, thực sự rất vui…
Ta cũng ôm chặt Tín Ngạn, cảm thấy mình là nữ tử hạnh phúc nhất trên đời
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân