Dịp may ưu ái những ai can đảm

Publius Terence

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 260-261
hương 260: Thay thế
Ngay lúc Gilson được Hỉ Thước lén lút dẫn đến phòng nhỏ, Trang Tín Ngạn phái người đi mời đại phu đến biệt quán. Trang Tín Ngạn bảo Hải Phú cùng chưởng quầy Trà Hành ở đại sảnh tiếp đón trấn an khách nhân, sau liền đỡ Tần Thiên đi đến một phòng nhỏ tạm thời nghỉ ngơi.
Đại phu chẩn đoán qua nói Tần Thiên ăn phải một loại thuốc gọi là giảo tràng thảo, đại phu nói:
-         Loại cỏ giảo tràng có độc tính, có điều độc này không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng sẽ làm thân thể không khoẻ trong một thời gian ngắn, biểu hiện rõ ràng nhất chính là đau bụng và tứ chi vô lực.
-         Cỏ giảo tràng (giảo tràng: cào cấu vào dạ dày)
Tần Thiên ôm bụng nhịn đau nói:
-         Ta tuyệt đối không ăn mấy thứ như vậy.
Đại phu cười nói:
-         Thứ này bề ngoài rất giống rau hẹ, Tần đương gia là người từ xa đến, nhất thời không để ý cũng không có gì lạ
Tần Thiên nhất thời cũng không rõ bản thân có phải đã ăn nhầm giảo tràng thảo hay không. Nhưng giờ vì sao nàng trúng độc đã không còn quan trọng, quan trọng là, nàng nên vượt qua cửa ải khó khăn này thế nào.
Một bên Thanh Liễu hỏi đại phu Tần Thiên có bị nguy hiểm gì hay không. Đại phu nói:
-         Không sao, loại cỏ này độc tính thông thường, chỉ cần uống mấy thang thuốc, an tâm tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng sẽ phục hồi như cũ
Trang Tín Ngạn nghe thấy lời ấy thỉ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tần Thiên lại hoảng sợ:
-         Mười ngày nửa tháng?
Nếu phải chờ tới mười ngày nửa tháng, phỏng chừng mọi việc cũng hỏng hết.
-         Đại phu, có cách nào để có thể làm cho ta khôi phục thật nhanh hay không, chỉ cần có thể để ta thuận lợi biểu diễn xong là được rồi
Có lẽ vì quá mức kích động, Tần Thiên chỉ cảm thấy cơn đau càng thêm rõ ràng, nàng không khỏi ôm bụng đến gập lưng. Bên cạnh, Trang Tín Ngạn bởi vì quá mức lo lắng, cũng không quản sự có mặt của đại phu, vươn tay giúp nàng xoa bụng, thầm mong giúp nàng thoải mái một chút, cũng may đại phu cũng không phải người cổ hủ, đối với tình hình này cũng coi như không nhìn thấy.
-         Cách không phải không có nhưng cách đó rất bá đạo, tuy rằng có thể giúp Tần đương gia tạm thời không sao nhưng về sau chỉ sợ thân thể sẽ yếu ớt hơn, thời gian cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng phải kéo dài hơn, chỉ không để ý một chút, có lẽ còn gây thương tổn cho thân thể. Đại phu trả lời.
Thấy rõ lời của đại phu, Trang Tín Ngạn không đợi Tần Thiên nói, quả quyết xua tay, nói:
-         Không được
Sau đó không phân trần, bảo Thanh Liễu đi theo đại phu kê đơn bốc thuốc. Căn bản không để ý tới sự kiên trì của Tần Thiên.
-         Tín Ngạn, ngươi biết rõ lần biểu diễn này quan trọng cỡ nào, chỉ cần ta có thể biểu diễn xong, Gilson nhất định sẽ giao quyền môi giới cho chúng ta. Nhưng nếu bị gián đoạn như vậy, hoặc là chờ qua mười ngày nửa tháng mới tiếp tục, có lẽ Trang Minh Hỉ đã ngồi lên vị trí Thương tổng, chúng ta cùng nàng ân oán thế nào ngươi rõ ràng hơn bất kỳ ai khác, nếu để nàng ngồi lên vị trí Thương tổng, chúng ta về sau khó lòng phòng bị đó. Tín Ngạn, đây cũng không phải là việc nhỏ.
Tần Thiên nắm lấy cánh tay hắn sốt ruột nói, nói còn chưa xong, lại một cơn đau đánh tới, giảo tràng thảo thật sự là tên sao vật vậy, Tần Thiên chỉ cảm thấy hiện tại ruột như xoắn lại, đau khiến nàng toát mồ hôi lạnh.
-         Ta chỉ biết sự an nguy của nàng mới là điều quan trọng nhất
Trang Tín Ngạn nhìn nàng, ánh mắt cùng giọng nói vô cùng kiên định. Mặc kệ là chuyện gì, đều không thể dùng sự an nguy của nàng để đổi lấy.
-         Tín Ngạn…
Tần Thiên làm sao không biết hắn quan tâm mình nhưng lúc này đâu phải lúc nữ nhi tình trường, cho dù liều mạng thân thể bị chút thương tổn, nàng cũng sẽ không cho Trang Minh Hỉ bất kỳ một cơ hội nào
-         Nàng đừng nói nữa, ta sẽ không đáp ứng.
-         Không được, ta cái gì cũng đều có thể nghe lời ngươi nhưng lúc này đây, ta nhất định phải tiếp tục biểu diễn.
Tần Thiên cũng cố chấp, nàng giãy dụa đòi đứng lên, lướt qua bên cạnh Trang Tín Ngạn, muốn đi ra ngoài tìm đại phu vừa rồi.
Mới vừa đi hai bước, cánh tay đã bị Trang Tín Ngạn giữ chặt
-         Tín Ngạn
Tần Thiên quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn, vừa tức vừa vội.
-         Ta đi!
Trang Tín Ngạn nhìn nàng, đôi mắt như miếng băng mỏng lóe ra.
-         Cái gì?
Tần Thiên nhất thời không phản ứng kịp.
Trang Tín Ngạn nhìn nàng, ánh mắt dần dần lắng đọng, từ từ, trên nét mặt lộ ra vẻ kiên quyết như đánh một ván bạc sinh tử:
-         Trà đạo ta cũng biết, nàng nghỉ ngơi, để ta biểu diễn.
***
Đại sảnh
Trang Tín Ngạn đỡ Tần Thiên ngồi xuống ghế ở dưới
-         Nàng nghỉ ngơi cho tốt. Trang Tín Ngạn vỗ vỗ tay nàng.
Tần Thiên vẫn nhìn hắn, trong lòng lo lắng, không thể an tâm.
Thu xếp xong, Trang Tín Ngạn đứng thẳng lưng, xoay người mặt đi lên, vừa mới chuẩn bị cất bước, Tần Thiên cầm tay hắn, nàng cảm giác được lòng bàn tay hắn toát ra mồ hôi lạnh, cảm giác được hắn cứng đờ người
Sau khi bọn họ bước ra, liền trở thành tiêu điểm chú ý trong toàn trường. Tất cả mọi người nghi hoặc nhìn bọn họ, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chưởng quầy ứng phó với cảnh này đã có chút lực bất tòng tâm, có rất nhiều thương nhân ngoại quốc thấy biểu diễn bị gián đoạn đang định rời đi, là hắn đã cố gắng hết sức giữ lại, cố gắng ổn định toàn trường, nay nhìn thấy lão bản đi ra, như được cứu thoát, nói với mọi người:
-         Chủ nhân của chúng ta đã ra, các vị khách quan yên tâm, chủ nhân chúng ta nhất định sẽ ọi người một lời giải thích.
Bên này, Tần Thiên nhất thời không màng tới việc xã giao với khách nhân, nàng nhìn Trang Tín Ngạn bỗng nhiên cảm thấy lòng chua xót, hắn rất mẫn cảm, quái gở, tuy rằng học nói lâu như vậy, cũng ít khi bộc lộ trước mặt người khác, không phải hắn không thèm để ý ánh mắt cùng cười nhạo của người ngoài, chỉ mới hai ngày trước, một câu nhẹ nhàng bâng quơ của một tiểu nhị trong Trà Hành đã làm cho hắn khổ sở rất lâu. Vậy mà hiện tại, hắn vì nàng, bắt buộc bản thân đối mặt với nhiều người như vậy, buộc bản thân biểu diễn ở trước mặt nhiều người, nói chuyện, hắn đã phải cố gắng hạ quyết tâm, dùng tâm tình gì để ép buộc bản thân đối mặt với mọi thứ?
Nàng không muốn trơ mắt nhìn hắn đối mặt với sự xấu hổ cùng cười nhạo.
-         Tín Ngạn, thôi đi, đổi ngày là được rồi, chúng ta sẽ tìm cách khác… Tần Thiên gắt gao giữ chặt tay hắn.
-         Nàng yên tâm.
Trang Tín Ngạn cúi đầu, nhìn nàng dịu dàng nói, sau đó nhẹ nhàng giãy khỏi tay nàng, đi lên sân khấu.
Hắn sắp đối mặt với cái gì, hắn rất rõ. Nhưng Tần Thiên nói rất đúng, địa vị Thương tổng quá quan trọng, nếu việc này không xử lý tốt, tương lai chịu khổ vẫn là Tần Thiên. Hắn không muốn thân thể Tần Thiên bị hao tổn, lại càng không muốn tương lai nàng vì chuyện Thương tổng mà phải phí công chịu tội, cách duy nhất, hắn chỉ có thể tiếp tục việc biểu diễn.
Nhưng hắn không ngừng tự hỏi mình, hắn có thể làm được không? Hắn thật sự có thể làm được không?
Nhất định làm được, mặc dù làm không được cũng phải tìm mọi cách mà làm được. Nếu ở thời khắc mấu chốt không thể vì người nhà chắn gió che mưa, hắn sao còn được gọi là trượng phu, là nam nhân nữa đây?
Trang Tín Ngạn mím môi, hai tay nắm chặt thành quyền.
Hắn đi lên trước đài, xoay người, đối mặt với mọi người.
Toàn bộ thế giới đều yên tĩnh, hắn không nghe thấy bất cứ thanh âm nào, nhưng hắn có thể thấy rõ lời mỗi một người nói, thấy rõ thần sắc mỗi một khuôn mặt.
Vẻ mặt của mọi người bao gồm kinh ngạc, nghi hoặc, khinh thường, thậm chí là khinh bỉ.
Điều này cũng không kỳ quái, Thịnh Thế càng phát triển, mọi người khi đàm luận về lá trà của Thịnh Thế, về năng lực của Tần Thiên, cũng sẽ đàm luận tới khiếm khuyết của hắn. Lúc trước, mọi người đều nói Tần Thiên chỉ là một nha hoàn gả cho hắn trở thành đương gia là đã tu luyện mấy đời phúc khí nhưng cũng không biết bắt đầu từ khi nào, những lời này lại biến thành Trang phủ thật sự có vận khí tốt, Trang Tín Ngạn hắn lại gặp may đến vậy, một kẻ câm điếc lại cưới được một thê tử tốt như thế.
Đương nhiên, hắn cũng không để ý những lời này, ngay cả bản thân hắn cũng cho rằng như vậy, hắn thật sự là may mắn, có thể cưới được Tần Thiên làm thê tử.
Có điều những ánh mắt hoặc khinh bỉ hoặc thương hại vẫn khiến hắn khó chịu.
Nhưng hiện tại, hắn biết, hắn không thể để ý đến điều này, hắn phải thoải mái, hắn phải duy trì sự bình tĩnh, như vậy mới có thể phát huy tốt nhất khả năng nói chuyện của mình.
Mà cùng lúc đó, Trang Minh Hỉ về chỗ ngồi của mình, nàng nhìn về phía Trang Tín Ngạn thần sắc bình tĩnh  đang đứng trên đài kia, kinh ngạc hỏi người ngồi cùng bàn:
-         Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Phan quan buông tay:
-         Thẩm phu nhân, những gì ta biết cũng không hơn ngươi là bao.
Trang Minh Hỉ lại chuyển hướng nhìn Dương quan bên cạnh, thấy sắc mặt ông ta âm trầm trừng mắt nhìn Trang Tín Ngạn, điều này này rất hiển nhiên là nằm ngoài dự liệu của ông.
-         Xem tình hình này, dường như là Tần đương gia bị bệnh cấp tính, không phải là Trang Đại công tử muốn thay thế thê tử hắn tiếp tục biểu diễn đó chứ, mọi người đều biết, hắn vừa câm vừa điếc, sao có thể biểu diễn?
Người nói chuyện là một vị thương hành, là thương hành có tương quan lợi ích với Trang Minh Hỉ, tất nhiên không hy vọng thấy Thịnh Thế thành công, cho nên hiện tại cũng không chút nào cố kỵ mà nói mấy lời gây tổn hại.
-         Lưu quan, quân tử không chê bai sở đoản của người khác. Phan quan không khỏi tức giận.
Lưu quan ho khan hai tiếng, cũng ngượng ngùng không dám lên tiếng nữa.
Trang Minh Hỉ nhìn người đứng trước sân khấu, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Không thể nào, mặc dù Tín Ngạn có thể nói đôi câu nhưng tuyệt đối không thể biểu diễn trước công chúng, một khi đã như vậy, sao hắn có lá gan đi đến trước sân khấu chứ?
Tay Trang Minh Hỉ đặt dưới bàn bởi vì quá mức khẩn trương mà có chút run rẩy.
Bên kia, Tạ Đình Quân nhìn Trang Tín Ngạn đứng trên đài cũng vô cùng khiếp sợ, hắn nghe thấy hai vị đại nhân ở bên cạnh nghị luận.
Lý đại nhân nói:
-         Tai và miệng của Trang Đại công tử không phải bất tiện hay sao? Không biết hành động này của hắn có ý gì?
Chu Quan Trường nói:
-         Chắc hẳn thấy thân thể của thê tử không khoẻ, cho nên thay nàng biểu diễn.
Lý đại nhân lại nói:
-         Sớm nghe nói Trang Tín Ngạn với thê tử tình cảm thắm thiết, quan tâm vô cùng, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là đúng
Nghe đến đó, Tạ Đình Quân không khỏi nhìn về phía Tần Thiên, thấy nàng một tay ôm bụng, vẻ mặt thống khổ nhưng nàng như không hề để ý đến bản thân mình, ánh mắt vẫn luôn nhìn theo Trang Tín Ngạn trên đó, dường như khắp nhân gian chỉ có hắn là tồn tại.
Hai tay cầm chén của Tạ Đình Quân không ngừng nắm chặt, bỗng nhiên “rắc” một tiếng, chén vỡ làm đôi, Lý đại nhân vội vàng sai người tới dọn dẹp, lại đưa chén mới lên, không ngừng hỏi Tạ Đình Quân có bị thương hay không. Tạ Đình Quân chỉ xua tay, sắc mặt có chút khó coi.
Bên này, Thanh Liễu đã cầm thuốc trở về, nhìn thấy Trang Tín Ngạn trên sân khấu cũng rất kinh ngạc:
-         Thiếu phu nhân, Đại công tử là…
Tần Thiên vội đoạt lấy bình sứ trong tay nàng, hỏi:
-         Uống bao nhiêu?
-         Một viên là được rồi.
Tần Thiên lại đổ ra ba viên chuẩn bị nuốt vào, nàng cho rằng, lượng thuốc nhiều thì hiệu quả cao. Nàng chỉ muốn nhanh chóng ngăn cơn đau, lấy lại thể lực mà thay cho Trang Tín Ngạn. Thanh Liễu nhìn thấy vội vàng ngăn nàng lại:
-         Đại thiếu phu nhân, là thuốc cũng có ba phần độc, làm sao có thể uống nhiều như vậy. Ta biết người lo lắng cho Đại thiếu gia, nhưng nếu để Đại thiếu gia biết người vì hắn tự mình tàn phá thân thể, hắn nhất định càng thêm đau lòng.
Nhìn Trang Tín Ngạn đang chuẩn bị trên đài, Tần Thiên trong lòng đau xót, để mặc cho Thanh Liễu lấy đi hai viên thuốc, sau đó nuốt vào một viên.
Trên sân khấu, Trang Tín Ngạn hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí mở miệng. Chương 261: Gây khó dễ
Dưới sân khấu mọi người nhìn thấy Trang Tín Ngạn đều châu đầu ghé tai, khe khẽ nói nhỏ.
Trên đài, Trang Tín Ngạn hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí mở miệng.
-         Tại hạ là Trang Tín Ngạn của Thịnh Thế Trà Hành.
Hắn vừa mở miệng, toàn trường lập tức an tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Trang Tín Ngạn. Trang Tín Ngạn câm điếc đại đa số mọi người đều biết, mặc dù có một số thương nhân ngoại quốc không biết nhưng khi Trang Tín Ngạn vừa bước lên đài, thông qua phiên dịch cũng đã biết được điểm này. Trong đó cũng có một số người cũng biết Trang Tín Ngạn có thể nói được một hai câu nhưng người tận tai nghe hắn nói cũng không nhiều.
Vì thế, ánh mắt mọi người đều lộ ra vẻ ngạc nhiên. Dưới ánh mắt chú ý của mọi người, Trang Tín Ngạn bỗng nhiên nghĩ tới không lâu ở bên đường đã nhìn thấy con khỉ đang diễn trò, ánh mắt mọi người chăm chú nhìn vào con khỉ đó cũng như bây giờ nhìn chăm chú vào mình vậy
Tay Trang Tín Ngạn nắm chặt thành quyền, trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân không cần để ý, chỉ cần hắn có thể biểu diễn xong là có thể để thê tử được an tâm nghỉ ngơi.
Hắn lại hít sâu một hơi, đón nhận đủ loại ánh mắt dưới sân khấu, tiếp tục nói:
-         Thê tử tại hạ bởi vì thân thể không khoẻ… việc biểu diễn… sẽ do ta thay thế…
Hắn cố gắng tập trung tinh thần, nói xong từng chữ một, mỗi khi nói một câu lại tạm dừng một lúc, sau đó lại nói câu tiếp theo. Hắn cố gắng hết sức mà phát âm rõ ràng từng chữ. Chỉ chốc lát, lưng đã bị mồ hôi thấm ướt.
Nhìn Trang Tín Ngạn trên đài toàn tâm toàn ý vì mình, Tần Thiên nhịn không được lệ nóng doanh tròng.
Mấy câu nói đó ý tứ có vẻ đơn giản, mặc dù có một hai từ phát âm không rõ ràng lắm, nhưng mọi người đều hiểu được ý của hắn. Phiên dịch đem ý của hắn truyền đạt lại cho các thương nhân ngoại quốc biết.
-         Chuyện của ta…Mọi người hẳn đã biết… Ta tai miệng không tiện… Nói chuyện có lẽ không rõ ràng… Ta sẽ cố hết sức… Vẫn mong được mọi người thông cảm…
Nói xong, Trang Tín Ngạn chắp tay.
Câu nói không mấy phức tạp nhưng bởi vì hắn bị áp lực tâm lý nặng nề cho nên nói ra vất vả vô cùng. Tuy tính cách hắn tuy rằng mẫn cảm nhưng trường hợp cần phải vững vàng lại chưa bao giờ xảy ra sai sót. Sự vất vả của hắn không hề để lộ ra một phần, trong mắt người ngoài, hắn nhìn qua vẫn rất trầm ổn, bình tĩnh, khiến người ta bất ngờ.
Dưới đài mọi người hai mặt nhìn nhau, chỉ cảm thấy giờ khắc này thật quỷ dị thật khó tin.
Nhưng một kẻ câm điếc sao có thể biểu diễn bình trà? Điểm này lại làm ọi người tò mò.
Tiếng đàn róc rách lại vang lên.
Trong tiếng đàn vây quanh, Trang Tín Ngạn đem nước suối đổ vào ấm, đặt lên bếp lửa. Tần Thiên ở một bên nhìn động tác của hắn, đối với kỹ xảo pha trà của hắn, Tần Thiên cũng không lo lắng. Vài năm nay đều là Trang Tín Ngạn cùng nàng nghiên cứu công phu trà, tối hôm qua cũng là hắn giúp đỡ nàng trong việc biểu diễn. Tuy rằng nàng có kiến thức ở kiếp trước, nhưng Trang Tín Ngạn có thiên phú cực cao, có thể nói, xét về mặt nghiên cứu trà, Trang Tín Ngạn so với nàng chỉ có hơn chứ không thể thua kém, vì vậy đây cũng là nguyên nhân Trang Tín Ngạn không chút do dự muốn thay thế nàng hoàn thành việc biểu diễn.
-         Mặc dù là nước suối…. Cũng có điều phải chú ý…
Trang Tín Ngạn nhân lúc đun sôi nước, cùng mọi người nói chuyện:
-         Trên đỉnh núi nước suối tinh khiết, dưới chân núi nước suối thuần hậu, nước suối chảy qua kẽ đá lại ngọt lành, nước suối bên bờ cát mát lạnh, nước suối ngầm dưới lòng đất lại hồn hậu
Hắn đứng ở trước đài, hắn mặc áo dài màu lam, khí chất thuần khiết văn nhã, tuấn dật vô song. Hắn vốn có tướng mạo cực kỳ xuất chúng, nay dùng vẻ mặt điềm đạm, giọng nói hơi khàn khàn mà nói ra những lời này khiến cho người ta có cảm giác như đắm chìm trong gió xuân, đặc biệt là trong mắt các thương nhân ngoại quốc, quả thực chính là một bức họa thần bí có ẩn chứa truyền kỳ.
Về phần hắn phát âm có chuẩn xác hay không, thương nhân ngoại quốc cũng không hề nhận ra. Chỉ khổ cho các phiên dịch, rất nhiều chỗ nghe không hiểu lại, lại không muốn để lão bản mất mặt mà mở miệng hỏi lại. Cũng may biết là hắn đang nói tới nước suối, nghe mang máng mà đoán, cũng có thể phiên dịch được đại khái.
Trang Minh Hỉ cùng Dương quan thấy vẻ mặt thương nhân ngoại quốc say mê, đều thầm sốt ruột.
Thấy Trang Tín Ngạn biểu diễn coi như thuận lợi, lòng Tần Thiên vẫn đang khẩn trương mới thoáng buông lỏng.
Rất nhanh nước đã sôi, Trang Tín Ngạn nhấc ấm lên, rót nước pha trà, lại đổ trà vào để rửa trà lần đầu, trong khoảng thời gian này cũng không cần phải nói nhiều, tất cả mọi người ánh mắt tập trung vào động tác của hắn, thấy hắn động tác như nước chảy mây bay thành thục sinh động, càng làm nổi bật gương mặt như ngọc, thân hình cao gầy, so với vẻ linh động của Tần Thiên cũng có một cảm giác tiêu sái, rất đẹp mắt
Các thương nhân ngoại quốc liên tục gật đầu, chậc chậc lấy làm lạ.
Lúc này, Dương quan bỗng nhiên đứng lên, cất tiếng hỏi:
-         Xin hỏi Trang công tử, nước trà phải chú ý, vậy ấm đun trà có phải chú ý hay không?
Dương quan biết, Trang Tín Ngạn có nhược điểm là câm điếc, tuy rằng hắn có thể nói một chút, nhưng nói năng cũng không rõ ràng. Trang Tín Ngạn càng tránh nhiều lời, hắn càng muốn làm cho hắn phải nhiều lời, tốt nhất có thể khiến tâm hoảng loạn, mọi thứ rối tung, biểu diễn sẽ chấm dứt trong sự thất bại, cơ hội chỉ có một lần, sau này Thịnh Thế muốn dùng trà đạo mà đả động tới Gilson, chỉ sợ sẽ không còn dễ dàng như vậy!
Thấy có người hỏi, Trang Tín Ngạn không khỏi ngừng động tác, thấy rõ người vừa nói là Dương quan, trong lòng nhất thời hiểu ra.
Phan quan ngồi cùng bàn với Dương quan biết hắn có ý gây khó dễ, lập tức vì Trang Tín Ngạn giải vây, ông cười nói:
-         Dương quan, trà đạo rõ ràng là tuyệt kỹ độc nhất vô nhị mà Thịnh Thế nghiên cứu ra, ngươi hỏi cặn kẽ như vậy, không phải là cố ý làm khó đấy chứ? Ngồi xuống thưởng thức là được rồi.
Nói xong, vừa cười vừa kéo Dương quan ngồi xuống.
Giảng trà tuy rằng sớm đã có nhưng Tần Thiên hôm nay biểu diễn, cũng là kết hợp với nghiên cứu về trà nghệ ở đời sau để phát triển ra một cách thức mới, nói là tuyệt kỹ độc nhất vô nhị, quả là đúng vậy. Đổi lại là bình thường, Dương quan cũng không đến mức hỏi kỹ như vậy nhưng hôm nay hắn có lòng gây khó dễ, vì vậy tình huống cũng khác biệt.
Bị Phan quan ngăn lại, Dương quan cũng không tiện trở mặt, không thể cứ thế truy vấn, lúc đang không biết nên tiếp tục thế nào, một bên Trang Minh Hỉ bỗng nhiên kiều mỵ cười:
-         Phan quan nói lời ấy sai rồi, nếu Thịnh Thế hôm nay biểu diễn trà đạo chia sẻ cùng mọi người, mọi người có nghi vấn, vì sao không thể giải đáp, Trang công tử chưa nói gì mà Phan quan đã trách cứ Dương quan như vậy cũng là không nên
Nói xong, Trang Minh Hỉ chậm rãi đứng lên, xoay người, nhìn về phía Tạ Đình Quân đang ngồi, cười khanh khách nói:
-         Tạ đại nhân, không biết lời của dân phụ có đúng hay không?
Tạ Đình Quân cười cười, trả lời:
-         Thẩm phu nhân nói có lý.
-         Đa tạ Tạ đại nhân. Trang Minh Hỉ cười thi lễ.
Trong số những người ngồi đây, kẻ muốn Trang Tín Ngạn thất bại nhất là ai? Không phải nàng cũng không phải Dương quan, chính là Tạ Đình Quân
Nghe thấy lời của Tạ đại nhân, Phan quan hơi hơi thay đổi sắc mặt, không lên tiếng nữa, mặt Dương quan có chút biến đổi, quay đầu nhìn Trang Minh Hỉ một cái.
Các thương hành còn lại mỗi người một tâm tư khác nhau.
Bởi vì mọi người đều hiểu được một chuyện, Tạ đại nhân nếu đã mở miệng, về sau mặc kệ là ai, đều có thể tùy ý hỏi han, Thịnh Thế cho dù không nể mặt Tạ đại nhân, cũng không thể vấn đề cũng giấu mà không đáp, trừ phi bọn họ không sợ đắc tội với Tạ Tổng đốc thân là quan lại, đắc tội quan phủ không phải muốn chết hay sao? Tin chắc Thịnh Thế không đến mức không thấy rõ được điểm này.
Có hai đối thủ lớn như Trang Minh Hỉ cùng Dương quan ở đây, Trang công tử câm điếc muốn biểu diễn cho xong, chỉ sợ là mơ mộng hão huyền.
Một bên Tần Thiên thấy vậy tức giận đến nghiến chặt răng.
Đây là gì, bắt nạt Tín Ngạn là người câm điếc sao?
Nàng nhịn không được trừng mắt nhìn Tạ Đình Quân, Tạ Đình Quân hình như cảm giác được, ngẩng đầu hướng nàng nhìn qua, Tần Thiên không hề che giấu lửa giận trong ánh mắt. Nhưng Tạ Đình Quân dường như không phát hiện, lạnh nhạt xoay mặt đi.
Có lẽ vì quá tức giận, một cơn đau bụng lại dâng lên, Tần Thiên đau đến cúi gập người, lòng thầm mắng viên thuốc khi nãy vô dụng, chẳng có hiệu quả gì
-         Không biết Trang công tử có thể giải thích nghi hoặc của tại hạ hay không?
Có Tạ Đình Quân làm chỗ dựa, Dương quan không còn chút lo lắng, giọng cũng lớn hơn.
Các thương nhân ngoại quốc đã hiểu được chuyện gì xảy ra từ miệng phiên dịch, đối với vấn đề này, bọn họ cũng cảm thấy hứng thú, đều hưng phấn nhìn Trang Tín Ngạn trên sân khấu, chờ mong hắn trả lời.
Trang Tín Ngạn làm sao không biết bọn họ cố ý quấy rối. Nhưng điều này sao có thể làm khó được hắn?
Hắn mỉm cười, nụ cười ấy như trăng giữa trời sao, tỏa sáng muôn dặm, hắn nhìn về phía Dương quan, nhẹ nhàng bâng quơ nói:
-         Giải thích cho Dương huynh không phải là không thể được… có điều… Giờ là lúc mấu chốt để pha trà… Không thể chậm trễ… Chờ mọi thứ đều kết thúc… Dương huynh muốn biết điều gì… Tại hạ sẽ nói hết mọi điều mình biết
Nghe được lời này, Tần Thiên lập tức thoải mái lại, một chiêu này nặng tựa ngàn cân, cứ như vậy, trước khi công phu trà kết thúc, người khác cũng sẽ không quấy rối, chỉ cần biểu diễn có thể chấm dứt thuận lợi, hết thảy đã được định đoạt.
Nàng sớm biết phu quân của nàng sao có thể dễ dàng bị người khác tính kế được?
Tần Thiên nhìn phu quân của mình, trong lòng tràn đầy tự hào.
Nhưng Dương quan dường như còn chưa từ bỏ ý định, lại nói:
-         Trang công tử, ngươi nói cái gì vậy, xin ngươi nói lại rõ ràng hơn một chút, ta không nghe rõ
Tần Thiên sắc mặt khẽ biến, đây là điều Tín Ngạn đặc biệt để ý, nàng vội vàng nhìn về phía Trang Tín Ngạn lại thấy sắc mặt hắn vẫn nghiêm túc như trước, hắn không chút hoang mang, lại nhắc lại lời vừa nói một lần nữa, dùng tốc độ thong thả lặp lại một lần, cuối cùng, hắn nhìn Dương quan thành khẩn nói:
-         Ta bởi vì nghe không thấy… Học nói có chút khó khăn… khiến Dương huynh thấy bất tiện… Là lỗi của ta… Dương huynh nếu còn không nghe rõ… Ta có thể lặp lại lần nữa.
Hắn nói thành khẩn như vậy, trước mặt mọi người, Dương quan cũng không tiện gây khó dễ, phẫn nộ ngồi xuống, cũng không lên tiếng nữa, trong lòng cũng hiểu được, đối với chuyện này ông ta đã không thể ngăn cản.
Kế tiếp lại đun nước, làm nóng chén và ngâm trà, bởi vì không có ai quấy rối, tất nhiên vô cùng thuận lợi thoải mái
Trong tiếng đàn róc rách như nước suối chảy, pha trà đã đến công đoạn ngâm lá trà, mùi thơm ngát nhất thời tràn ngập toàn bộ đại sảnh, đám thương nhân ngoại quốc sợ hãi than thầm không thôi, đều nói chưa bao giờ ngửi qua hương trà nồng đậm lại không mất đi sự thanh nhã như vậy.
Tần Thiên không hề thấy lạ, phải biết rằng trà đạo bất luận là về lá trà, trà cụ, chất lượng nước pha, hay độ lửa đều có yêu cầu cực cao, mục đích chính là để phát huy đặc tính tốt nhất của lá trà, tất nhiên so với pha trà bình thường hương vị sẽ thơm ngon hơn nhiều.
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân