A book must be an ice-axe to break the seas frozen inside our soul.

Franz Kafka

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 254-255
hư vậy, giờ đang đứng ở một chức vụ chưa có quyền hành, lúc này, nàng tuy biết rõ Trang Minh Hỉ có hành vi không tốt nhưng không có cách gì để xử phạt nàng, bởi vì nàng còn chưa có quyền này.
Thật đáng ghét là lại để cho nàng ta lợi dụng được khe hở này! Chương 254: Bảo Nhi
Trang Minh Hỉ đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng:
-         Đại tẩu, ngươi chớ quên nơi này là Tuệ Châu, không phải Dương Thành, ta ở đây đã thâm căn cố đế, cũng không phải là Trang Minh Hỉ hai bàn tay trắng như trước kia bị ngươi ức hiếp, ngày ngày đều phải nhìn sắc mặt ngươi mà sống, ngươi tốt nhất là phải nhớ kỹ điều này, nếu không sẽ tự chuốc lấy phiền toái.
Sau khi nói xong, nàng dần dần thu liễm ý cười, ánh mắt cũng dần dần trở nên lạnh lùng
Tần Thiên nghe vậy cười lạnh một tiếng đứng lên:
-         Ta thật ra rất ngạc nhiên với thứ ngươi gọi là thâm căn cố đế rốt cuộc đến mức nào, sao ta phải tìm phiền toái cho bản thân.
Song phương nhìn chằm chằm lẫn nhau, không ai nhường ai, không khí trong sảnh trong nháy mắt này dường như đông lại.
Đang lúc song phương giằng co, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến một tiếng trẻ con gọi:
-         Mẫu thân, mẫu thân
Ngay sau đó, một đứa bé xinh đẹp như phấn điêu ngọc khắc chạy vào, phía sau có vú em đuổi theo
Nghe thấy tiếng gọi non nớt này, khuôn mặt lạnh lùng của Trang Minh Hỉ trở nên nhu hòa trong thoáng chống, thật giống như là sắc mặt của mấy người diễn kịch, một giây trước vẫn còn quắc mắt nhìn, một giây sau đã mặt mày hớn hở, biến hóa quá nhanh, lại không hề đột ngột.
-         Gia Bảo.
Trang Minh Hỉ nhìn về hài tử vươn tay vẫy
-         Đến đây, mẫu thân ở đây.
Bất luận là vẻ mặt hay ngữ khí đều mềm mại như nước suối mùa xuân.
Đứa bé cười khanh khách hai tiếng, chạy vội vào vòng tay dang rộng của mẫu thân. Trang Minh Hỉ ôm chặt nó, trong vẻ mặt có sự thỏa mãn nói không nên lời:
-         Gia Bảo, hôm nay có ngoan không nào?
Nói xong, vô cùng yêu thương mà hôn lên hai má trắng phấn của nó.
-         Bảo Nhi ngoan. Đứa bé cười khanh khách, ôm bả vai mẫu thân.
Cảnh này khiến Tần Thiên nhớ tới Thế Tu đã lâu không gặp, nhớ tới đứa con hoạt bát đáng yêu, nghịch ngợm gây sự, trong lòng nháy mắt cũng trở nên nhu hòa.
-         Đây là con của ngươi? Tần Thiên hỏi.
Có lẽ không muốn làm con sợ, lúc này Trang Minh Hỉ sắc mặt vô cùng hòa nhã, nàng ôm đứa nhỏ xoay người, nhìn về Tần Thiên gật đầu một cái, nhẹ giọng nói:
-         Nó gọi là Thẩm Gia Bảo, cũng sắp tròn bốn tuổi rồi.
-         Bốn tuổi?
Tần Thiên cười cười:
-         So với Thế Tu nhà ta thì lớn hơn một chút.
Ngay lúc này Thẩm Gia Bảo quay đầu lại nhìn về phía Tần Thiên nhếch miệng cười, mắt to bừng sáng, rất giống Trang Minh Hỉ, nhưng khuôn miệng rộng kia có lẽ là giống cha nhiều hơn.
Nhưng lúc này chính là lúc ngây thơ đáng yêu nhất của trẻ con, đứa bé khoẻ mạnh kháu khỉnh vẻ mặt vô cùng đáng yêu. Tần Thiên trong lòng mềm xuống, cũng nhìn thằng bé cười cười, Gia Bảo rất vui vẻ, mắt to tò mò nhìn Tần Thiên.
Trang Minh Hỉ bảo Gia Bảo gọi thẩm thẩm, Gia Bảo non nớt gọi một tiếng.
Tuy rằng không thích Trang Minh Hỉ nhưng nàng cũng không thể nào chán ghét đứa nhỏ đáng yêu trước mặt này. Tần Thiên lấy ra một khối ngọc bội Phỉ Thúy coi như lễ gặp mặt cho nó.
Gia Bảo cười hì hì đón lấy, lại gọi thêm mấy tiếng thẩm thẩm, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn mà đỏ hồng.
-         Nó có vẻ thích ngươi.
Trang Minh Hỉ cười lạnh một tiếng:
-         Cũng không biết ngươi có sức hút gì mà tất cả mọi người đều thích ngươi.
-         Ai nói vậy, ngươi cũng đâu có thích ta.
Tần Thiên nhìn nàng:
-         Nhưng ta cũng không cần ngươi thích ta.
Trang Minh Hỉ hừ lạnh một tiếng.
Tần Thiên cũng không muốn tiếp tục, đứng dậy cáo từ, trước khi đi nói:
-         Trang Minh Hỉ, mặc dù ngươi ở đây thâm căn cố đế, ta cũng sẽ không để ngươi có cơ hội ngồi vào địa vị Thương tổng.
-         Ta mỏi mắt mong chờ
Trang Minh Hỉ nhíu mày cười, lập tức lại nghĩ câu này Tần Thiên đã nói qua, không khỏi tim đập mạnh và loạn nhịp một chút
Tuy rằng nàng không muốn thừa nhận nhưng lại không thể không thừa nhận, Tần Thiên có ảnh hưởng rất lớn với nàng
Nàng nhìn thẳng về phía Tần Thiên, gần từng chữ:
-         Tần Thiên, lần này ngươi tuyệt đối sẽ không thắng được ta.
Tần Thiên cười cười, không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Trang phủ ở Tuệ Châu cách Thẩm gia cũng không phải quá xa, xe ngựa chỉ đi qua hai con phố.
Dù sao cũng là người làm ăn, vẫn nên có một chút phô trương, vì vậy mặc dù Trang phủ không thích phô trương, nhưng diện tích của Trang phủ vẫn chiếm nửa con phố, có điều không thể xa hoa bằng Thẩm phủ.
Trở lại trong phủ vừa vặn gặp Trang Tín Ngạn cũng từ Trà Hành trở về. Trà Hành vừa được kiến lập, còn có rất nhiều việc cho nên trong thời gian này phu thê hai người phân công nhau làm việc, Trang Tín Ngạn lo việc Trà Hành, Tần Thiên thì phụ trách đàm phán cùng Gilson
Hôm nay Trang Tín Ngạn trở về từ Trà Hành có nhiều tâm sự, sắc mặt không vui, ngày thường cho dù thực mệt nhọc, hắn cũng sẽ không mệt mỏi như vậy. Cảm thấy nghi hoặc, Tần Thiên lên tiếng hỏi, Trang Tín Ngạn lại chỉ mỉm cười lắc đầu, cái gì cũng không chịu nói.
Nhưng bộ dáng của hắn càng làm cho Tần Thiên chắc chắn là đã có chuyện gì đó xảy ra, bọn họ luôn thân mật gắn bỏ, nàng hiểu hắn giống như hiểu mỗi một bộ phận trên cơ thể mình, nàng đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn Trang Tín Ngạn không vui.
Thấy hắn không chịu nói, Tần Thiên cũng không bức bách hắn, mà ngầm gọi Hải Phú hỏi hắn hôm nay đã có việc gì xảy ra.
Lần này đến Tuệ Châu, tâm phúc đi theo phu thê bọn họ là Hải Phú và Thanh Liễu. Hải Phú đã cùng Thu Lan thành thân, vốn Thu Lan cũng muốn đi cùng, nhưng lúc chuẩn bị xuất phát lại phát hiện có thai, nên đành phải ở lại.
Hải Phú cẩn thận nghĩ nghĩ, mơ hồ lắc đầu, đang lúc Tần Thiên nghi hoặc khó hiểu, Hải Phú bỗng nhiên nói:
-         Đúng rồi, là có một việc, hôm nay ta vốn vẫn đi theo thiếu gia, nhưng trên đường ta rời khỏi hắn một lúc, lúc trở về thấy thiếu gia đứng cùng một chỗ với một tiểu nhị, tên tiểu nhị kia vẻ mặt lo lắng nói, ông chủ, ta không biết chữ, ngươi viết ta cũng không hiểu. Kể từ đó, sắc mặt thiếu gia đã không tốt.
Tần Thiên nói:
-         Tốt lắm, ta biết rồi, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi.
Hải Phú có chút hổ thẹn:
-         Đại thiếu phu nhân, ta nhất định sẽ chú ý, sẽ không rời thiếu gia nửa bước, không bao giờ để xảy ra chuyện như ngày hôm nay nữa
Tần Thiên cười cười:
-         Không phải lỗi của ngươi.
Trở lại phòng thì thấy Trang Tín Ngạn đứng ở cửa sổ nhìn cảnh bên ngoài đến xuất thần, trong viện có một gốc cây quế, giờ đang là mùa hoa quế nở, mùi hương tỏa khắp viện, hương thơm này dường như có thể theo hơi thở của con người mà xâm nhập vào tận trong cốt tủy, làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Tâm hồn hắn như đang trôi giạt đâu đó, ngay cả Tần Thiên vào cũng không hay biết. Tần Thiên cũng không làm kinh động hắn, chậm rãi đi đến phía sau, ôm lấy tấm lưng rắn chắc của hắn.
Mấy năm qua, Trang Tín Ngạn vẫn không dừng việc luyện công, cơ bắp của hắn càng ngày càng rắn chắc, thân hình cũng càng ngày càng hoàn mỹ, chỉ cách qua một lớp quần áo, cũng có thể cảm nhận được cơ bắp hắn co dãn.
Trang Tín Ngạn như giật mình, người khẽ run lên nhưng lập tức lại thả lỏng, hắn xoay người, Tần Thiên ngẩng đầu nhìn hắn cười, thuận thế mà dựa vào vòm ngực rộng lớn của hắn.
-         Tín Ngạn, ta biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì.
Quần áo của hắn dường như nhiễm mùi hương hoa quế thơm lừng. Tần Thiên hít thật sâu, mùi hương thơm ngát, nàng như vừa uống rượu mà hơi say say.
Hắn cúi đầu, thở dài một hơi, mở miệng nói:
-         Ta thật sự có thể học nói sao?
Một câu này, chỉ có hai từ “Ta” và “Sao” phát âm là chính xác, còn lại dù là âm điệu hay là phát âm, đều có chút lệch lạc, nàng bởi vì hiểu hắn, hắn nói chuyện lại do nàng dạy, cho nên có thể nghe hiểu. Giống như là đứa nhỏ bi bô tập nói người khác dù thế nào cũng không rõ bọn chúng đang nói cái gì, nhưng người mẹ tuyệt đối có thể hiểu.
Người ngoài cũng giống như vậy, người ngoài muốn hiểu được ý tứ của hắn, quả thật có vẻ quá khó. Chương 255 Hóa giải
Một cơn gió thổi tới, từng cánh hoa quế nhỏ xinh bay qua cửa sổ, dính lên áo lụa thêu hoa của hai người.
Tần Thiên hai tay vòng lên cổ Trang Tín Ngạn, nhìn hắn rồi thành thật nói:
-         Đương nhiên có thể. Hiện tại không phải ngươi đã có thể nói nhiều hơn rồi sao?
-         Nhưng người khác đều nghe mà không hiểu.
Trang Tín Ngạn cúi đầu, con mắt như phủ lớp băng mỏng đã không còn thần thái ngày xưa.
Hắn luôn nhớ tới chuyện đã xảy ra hôm nay ở Trà Hành, tên tiểu nhị kia không biết chữ, Hải Phú lại không ở bên cạnh, làm cho hắn không thể không nói mấy lời trao đổi, chẳng chỉ một câu ngắn ngủi, hắn nhắc đi nhắc lại 3 lần, đối phương vẫn không hiểu.
-         Lão bản, ngươi đang nói cái gì, ta nghe không hiểu.
Nhìn bộ dạng đối phương lo lắng sợ hãi, lúc ấy tâm tình của hắn vô cùng khó chịu.
Mấy năm nay hắn vẫn luôn cố gắng học nói, sửa phát âm, nhưng không nghe thấy là vết thương trí mạng của hắn, vô luận hắn có bắt chước khẩu hình của Tần Thiên thế nào, luôn không thể đạt được hiệu quả tốt nhất.
Hắn từng rất hào hứng mà muốn che gió che mưa cho nàng nhưng ngay cả việc nói chuyện đơn giản như vậy cũng không được, hắn thật sự sợ vì điểm khiếm khuyết này lại gây ra thương tổn cho nàng.
-         Không cần vội…
Tần Thiên vuốt ve gương mặt tuấn lãng của hắn, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng:
-         Còn nhiều thời gian, luyện tập nhiều hơn sẽ tốt thôi, hơn nữa…
Nàng nhìn hắn mỉm cười:
-         Cho dù ngươi không thể nói chuyện thì thế nào? Ta cuối cùng sẽ ở cạnh ngươi, ta sẽ làm tai của ngươi, làm miệng của ngươi.
Nhìn thê tử trong lòng đang mỉm cười ngọt ngào, ánh mắt dịu dàng như nước, Trang Tín Ngạn chỉ cảm thấy trong lòng vừa tê vừa dại, hắn cúi đầu xuống, hôn nàng bằng nụ hôn lửa nóng triền miên, đến lúc hít thở không thông, lại bế nàng lên, đi về phía giường. Tần Thiên kinh hãi:
-         Trời còn chưa tối hẳn mà.
Trang Tín Ngạn nhìn nàng cười xấu xa
-         Điều này thì liên quan gì, cùng lắm thì đến lúc trời tối hẳn chúng ta lại làm thêm một lần.
Tần Thiên bị hắn nói như vậy, trong lúc giật mình, lưng đã chạm đến đệm giường mềm mại. Hắn đè lên người nàng, hôn nồng nhiệt không ngừng, nàng không tự kìm hãm được rên rỉ, trong mùi hương ngào ngạt của hoa quế, không ngừng trầm luân…
***
Qua một ngày, Tần Thiên mang theo Thanh Liễu cùng phiên dịch là Triệu tiên sinh lại đến biệt quán, tìm gặp Gilson.
Biệt quán là nơi các thương hành chuyên thiết yến tiếp đãi thương nhân ngoại quốc, cũng là nơi thực hiện giao dịch. Việc giao dịch giữa thương nhân ngoại quốc và thương hành đều được tiến hành tại biệt quán, hoạt hành động của thương nhân ngoại quốc sau khi cập bờ đều nằm dưới sự giám sát của thương hành. Họ không thể tùy ý rời khỏi biệt quán, nếu không sẽ bị xử lý như gian tế. Mà thương hành giao dịch với họ, nếu không trông chừng kỹ lưỡng sẽ bị quan phủ xử phạt, tùy theo tình huống mà định đoạt, phạt tiền, tịch thu tài sản, lưu đày, thậm chí là tội chết
Do đó, bởi vì Gilson tạm thời chưa chỉ định một thương hành nào, mười sáu thương hành đều phái người thay phiên giám sát, sau khi quyền môi giới đã được xác định, sẽ do thương hành đó phụ trách việc giám sát.
Thương hành tuy rằng bởi vì lũng đoạn thị trường mà nhận được lợi nhuận lớn, nhưng đồng thời cũng rất mạo hiểm.
Có khoảng hơn mười biệt quán ở Tuệ Châu, đều tập trung ở trên đường phố lớn. Tầng thứ nhất của di quán là đại sảnh, phòng làm việc, kho hàng, phòng của trợ lý môi giới, nha hoàn, cu li, đều dùng cửa sắt, tường đá. Tầng thứ hai là phòng ăn dành cho khách, Tầng thứ ba là phòng ngủ. Mỗi tầng đều có một hành lang rộng.
Đoàn người của Tần Thiên đang ở gian tiếp khách trong phòng của Gilson tiên sinh trên tầng ba.
Gilson tiên sinh mặc quần áo tây trang giống như hiện đại, chẳng qua hình thức có vẻ cổ hơn. Hắn ước chừng hơn ba mươi tuổi, tóc màu vàng da nâu, đôi mắt màu lam rất đẹp, dáng người cao gầy, làm cho người ta có cảm giác cao không với tới.
Hắn đối với việc Tần Thiên đến thì vô cùng cao hứng, mời Tần Thiên ngồi xuống, lại tự mình rót sữa mời nàng. Sau khi đôi bên ngồi xuống, Gilson tiên sinh cười nói:
-         Phu nhân hôm nay đến đây, chắc hẳn đã đáp ứng yêu cầu của ta?
Tuy rằng ngôn ngữ bất đồng nhưng Gilson có thể cảm giác bản thân được coi trọng, điều này làm cho hắn cảm thấy có cơ hội đàm phán. Vì vậy tuy rằng ở lại đây mỗi một ngày chi phí cũng không hề rẻ nhưng hắn không hề sốt ruột.
Tần Thiên cười khẽ, cũng không trả lời vấn đề của hắn, ngược lại hỏi:
-         Tiên sinh có thể nói cho ta biết, khách của tiên sinh chủ yếu là đối tượng nào? Là quan to, hay là bình dân?
Nghe Triệu tiên sinh phiên dịch xong, Gilson trả lời:
-         Khách nhân một nửa đều là tầng lớp bình dân hoặc trung lưu, không lâu sau cũng sẽ đem việc làm ăn mở rộng đến tầng lớp cao hơn.
Cho nên hắn mới mong muốn có Bích loa xuân, trông mong vào việc có thể sử dụng Bích loa xuân làm nước cờ đầu, có thể tiến nhập vào tầng lớp quý nhân.
-         Xem ra Gilson tiên sinh muốn dùng Bích loa xuân của chúng ta để có được sự ưu ái của tầng lớp thượng lưu có đúng không? Tần Thiên cười hỏi.
Thấy nàng đã nhìn thấu ý đồ của mình, Gilson cũng không phủ nhận, nhún vai thừa nhận.
Tần Thiên cười, nhìn Gilson tiên sinh chậm rãi nói:
-         Nhưng mà Gilson tiên sinh à, chỉ có lá trà Bích loa xuân thì không đủ, ta nói cho ngươi một phương pháp, bảo đảm ngươi có thể thuận lợi mở rộng các tầng lớp khách nhân.
Gilson hai mắt sáng ngời:
-         Cách gì?
Tần Thiên đứng lên, thần bí cười:
-         Tiên sinh, không ai cho không nhau cái gì bao giờ. Tiên sinh lúc trước đưa ra điều kiện giảm giá chúng ta không thể chấp nhận nhưng vì muốn biểu đạt thành ý, ta sẽ nói cho ngươi một biện pháp có thể nhanh chóng làm cho lá trà được tầng lớp thượng lưu ưu ái. Tiên sinh là người làm ăn khôn khéo, phải biết rằng, chỉ cần trở thành là Hoàng thương, lập tức giá trị con người sẽ tăng gấp trăm lần, tiên sinh nếu chấp nhất chút lợi nhỏ này mà buông tay với việc hợp tác với chúng ta, ta cam đoan tiên sinh sẽ hối hận
Tần Thiên không nói thêm nữa, nhìn Gilson rồi cáo từ.
Thấy Tần Thiên chắc chắn như vậy, Gilson không khỏi có chút sốt ruột, vội vàng đuổi theo:
-         Phu nhân, đừng vội đi, chúng ta bàn bạc lại, ngươi ít nhất nên nói cho ta biết là cách gì thì ta mới có thể quyết định được
Tần Thiên quay đầu cười:
-         Tiên sinh nếu có hứng thú, buổi chiều ngày mai xuống đại sảnh dưới tầng, ngươi sẽ có đáp án mà mình muốn.
Chờ Triệu tiên sinh phiên dịch xong, Tần Thiên liền mang theo người của mình rời đi.
***
Thẩm phủ
Hỉ Thước đi vào phòng, nhìn Trang Minh Hỉ đang đùa nghịch với Gia Bảo nói:
-         Tiểu thư, bên kia có lời nhắn, nói là Đại thiếu phu nhân dường như đã nghĩ ra cách hóa giải việc hạ giá của chúng ta.
Trang Minh Hỉ ngẩng đầu lên, nhíu mày:
-         Biết là cách gì không?
-         Bên kia chưa nói, nói là ngày mai dùng xong cơm trưa, Đại thiếu phu nhân sẽ có mặt ở đại sảnh biệt quán.
-         Ngày mai? Đại sảnh biệt quán?
Trang Minh Hỉ buông món đồ chơi trong tay, đứng dậy, lòng tràn đầy nghi hoặc:
-         Tần Thiên này rốt cuộc định làm gì đây?
Nàng nghĩ nghĩ, lại sai Hỉ Thước:
-         Kêu người nọ tiếp tục trông chừng, có tin tức gì lập tức báo lại, ngươi nói với hắn, chỉ cần làm tốt, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi hắn.
-         Vâng
Trang Minh Hỉ xoay người, hai mắt không ngừng lóe ra, lúc Hỉ Thước sắp bước ra cửa, nàng lại gọi giật lại:
-         Tiết lộ chuyện này cho Dương quan biết. Nhưng không thể cho hắn biết chúng ta có liên quan.
-         Nô tỳ biết nên làm thế nào.
Chờ Hỉ Thước đi rồi, Trang Minh Hỉ ở trong phòng đi qua đi lại, mày nhíu: “Tần Thiên này, lại muốn làm cái gì đây? Mỗi lần nàng ta xử lý sự tình thì luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người, làm cho người ta khó lòng phòng bị. Lần này nàng lại muốn làm trò quỷ gì? Lần này kế hoạch có thể bởi vì nàng ta mà xảy ra chuyện gì bất thường hay không?”
Lập tức lại lắc đầu: “Không đâu, lần này ta đã chuẩn bị đầy đủ. Tần Thiên mới đến, cái gì cũng không quen, cho dù thông minh cũng không thể phá hỏng chuyện của ta được.”
Từ khi từ miệng Chu Quan Trường biết được Tạ Tổng đốc chính là Tạ Đình Quân, lại biết Gilson sẽ đến Tuệ Châu, nàng đã bắt đầu suy nghĩ nên lợi dụng cơ hội lần này để đối phó Tạ Đình Quân. Sau lại biết được Tần Thiên cũng tới đây, đối với kế hoạch của nàng mà nói lại như hổ thêm cánh, làm cho nàng càng thêm chắc chắc
Tạ Đình Quân tuy rằng nắm quyền nhưng thân phận hiện tại cũng nhược điểm lớn nhất của hắn. Nàng mất nhiều thời gian tỉ mỉ thiết kế cục diện, nàng không tin không thể lật đổ được Tạ Đình Quân.
Có điều, phải hy sinh Tần Thiên, ai bảo nàng ta là người hắn ta yêu thương? Bởi vì nàng, bản thân mới phải chịu nhiều đau khổ như vậy, những gì nàng ta nhận lấy sau này cũng do nàng ta gieo gió gặt bão, chẳng trách được ai.
Nghĩ vậy, Trang Minh Hỉ dừng bước, sắc mặt âm lệ. Đúng lúc này Gia Bảo ở bên cạnh gọi mẫu thân.
Trang Minh Hỉ sắc mặt nhu hòa lại, vội vàng ôm đứa bé, nàng dán sát vào mặt của nó, thầm nghĩ: “Gia Bảo, rất nhanh thôi mẫu thân là có thể báo thù cho phụ thân của con rồi, phụ thân của con ở nơi chín suối nhất định sẽ cao hứng.”
Bên kia, Tần Thiên sau khi ra khỏi biệt quán liền có một người tới chào đón:
-         Tần đương gia, Tổng đốc đại nhân mời Tần đương gia tới phủ một chuyến
Tiếp theo chỉ cỗ kiệu phía sau:
-         Mời Tần đương gia lên kiệu.
Tần Thiên nhìn cỗ kiệu một cái, nghĩ một chút, rồi nói:
-         Vẫn nên để lần khác ta cùng phu quân đến đăng môn bái phỏng sẽ tốt hơn.
Người nọ cười cười, cung kính có lễ:
-         Tần đương gia yên tâm, đại nhân nhà ta bảo ta nói với ngài, đại nhân tuyệt đối không có ác ý.
Tần Thiên vẫn cảm thấy không ổn, còn muốn chối từ, sắc mặt người nọ chợt lạnh xuống
-         Tần đương gia đừng nên từ chối ý tốt của Tổng đốc đại nhân thì hơn, Tổng đốc đại nhân đã chờ người rất lâu, mời lên kiệu đi.
Thấy cảnh này, Tần Thiên biết hôm nay không thể không đi. Nàng do dự bởi vì cảm thấy vài năm trước hắn đối với mình có ẩn tình khiến cho nàng không thể an tâm. Nhưng nghĩ hắn vốn từ trước đến nay cũng không mất quy củ, hiện tại làm quan, càng phải tự hạn chế mới đúng. Nay đối phương đem địa vị quan viên đến áp chế nàng, nàng còn có cách nào sao?
Nghĩ vậy, Tần Thiên cũng không nói thêm gì nữa, xoay người bước lên kiệu.
***
Phủ Tổng đốc
Hạ nhân của phủ Tổng đốc dẫn Tần Thiên và Thanh Liễu tới đại sảnh, ngồi xuống chưa được bao lâu, Tạ Đình Quân mặc trường bào thường ngày màu xanh lúc vén rèm đi đến.
-         Tần Thiên, đã lâu không gặp
Tạ Đình Quân mỉm cười, cả phòng như bừng sáng
Tần Thiên vội vàng đứng lên hành lễ:
-         Dân phụ Trang Tần thị thỉnh an đại nhân.
Tạ Đình Quân đi đến bên cạnh Tần Thiên, nhẹ giọng nói:
-         Mọi người đều là bằng hữu cần gì dùng mấy nghi thức xã giao này, quá khách khí rồi.
Tần Thiên thoáng ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy mấy ngón tay sắt của hắn, nàng thậm chí còn cảm nhận được khí lạnh bao phủ
Chuyện cũ dần hiện lên trong óc, trên sa mạc, cảnh Tạ Đình Quân vì cứu mình mà bị sói hoang cắn đứt ba ngón tay trái như hiện ra trước mắt, lúc ấy hắn thê lương gào lên, tiếng gào như vẳng ở bên tai.
Trong lòng hơi hơi nóng lên, Tần Thiên không khỏi buông lỏng cảnh giác, nhìn về Tạ Đình Quân cười nói:
-         Dân phụ còn tưởng rằng đại nhân không còn nhớ người bằng hữu này nữa.
-         Trong đó có chút ẩn tình, ta không tiện nói với ngươi, nhưng ngươi phải tin tưởng, ta chưa bao giờ quên ngươi…
Thấy sắc mặt Tần Thiên đột nhiên trở nên lạnh lùng, Tạ Đình Quân lập tức lại bổ thêm một câu:
-         Ngươi vừa là bằng hữu vừa là đối tác của ta.
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân