Love is the hardest habit to break, and the most difficult to satisfy.

Drew Marrymore

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 252-253
hương 252: Kế hoạch
Thư phòng của phủ Tổng đốc.
Khi nói chuyện, Trang Minh Hỉ xoay người đi đến trước mặt Tạ Đình Quân mà thi lễ.
Nhìn nữ tử tươi cười thản nhiên trước mặt, Tạ Đình Quân thần sắc lãnh đạm. Một lát sau, hắn khẽ cười nói:
-         Trang Minh Hỉ, có đôi khi ta thật đúng là bội phục ngươi, chỉ ba năm ngắn ngủi, ngươi đã thoát thai hoán cốt.
-         Còn phải đa tạ Tạ đại nhân năm đó đã ban cho thiếp thân một con đường sống!
Trang Minh Hỉ nhìn nam nhân trước mặt cười thật hoàn mỹ, trong đầu hiện ra đêm tối đen mưa sa gió giật sấm chớp đùng đùng vào ba năm trước.
Đêm hôm đó mỗi một hành động, mỗi một chi tiết đều khắc sâu vào linh hồn nàng, nàng nghĩ rằng đến chết mình cũng không thể quên…
Sau khi Kiều Đại tắt thở, nàng mang theo thi thể của Kiều Đại đến gặp Tạ Đình Quân.
-         Tạ Đình Quân, ta đã tự tay giết chết hắn. nay ta giao thi thể hắn cho ngươi, chỉ xin ngươi nể tình chúng ta đã từng hợp tác, cho ta một đường sống được không? Ta sẽ rời Dương Thành, không bao giờ trở về, chỉ xin ngươi cho ta một đường sống!
Nàng hèn mọn quỳ trước mặt hắn, liên tiếp dập đầu trước hắn. Thi thể của Kiều Đại đặt ngay trước nàng, trên ngực hắn cắm một cây trâm cài đầu, là sau khi hắn tắt thở nàng đâm vào đó. Ánh mắt hắn nửa nhắm nửa mở, sắc mặt như tro tàn như là chết không nhắm mắt, Trang Minh Hỉ cứ thế dập đầu, lệ trào ra, tim như bị đao cắt.
Tạ Đình Quân chỉ vào thi thể của Kiều Đại nói:
-         Hắn đi cứu ngươi, ngươi ngược lại giết chết hắn, Trang Minh Hỉ, ngươi quả thực ngoan độc.
Nàng lau nước mắt trên mặt, ngẩng đầu, nhìn Tạ Đình Quân, vẻ mặt căm giận:
-         Hắn làm nhục ta, ta vẫn đều hận không thể giết chết hắn! Nay ta rốt cục đã tự tay báo thù, trong lòng vô cùng thống khoái. Tạ Đình Quân, tuy rằng mọi việc đều do ngươi tạo dựng, nhưng ngươi chỉ cần cho ta một con đường sống, chuyện cũ xóa bỏ, nếu không, ta có hóa thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Tạ Đình Quân nhìn nàng một lúc, bỗng nhiên cười ha ha:
-         Quỷ thần thì ta có gì phải e ngại, ta thấy quỷ sẽ chém quỷ, thấy Phật giết Phật! Nhưng ta rất ngạc nhiên, tương lai ngươi sẽ biến thành bộ dáng gì đây, được, ta sẽ lưu lại cái mạng chó của ngươi, ngươi cút đi thật xa cho ta!
Ra khỏi Tạ gia, Hỉ Thước hỏi nàng:
-         Tiểu thư, Kiều bang chủ đã vì người để lại đường lui, vì sao người còn giao thi thể của hắn cho Tạ công tử, mà không chôn hắn để hắn yên nghỉ, hắn vì cứu mạng chúng ta mà chết mà!
Trang Minh Hỉ đi bước từng bước vào màn đêm mờ mịt, tùy ý để ưa gió rơi nàng.
-         Hỉ Thước, ngươi thật sự cho rằng chúng ta chỉ là hai nữ nhân có thể đào thoát khỏi sự đuổi bắt của quan binh hay sao? Mặc dù là đào thoát, ta cũng không muốn trốn trốn tránh tránh cả đời
Tay nàng phủ lên bụng nói:
-         Ta muốn con hắn có thể sống quang minh chính đại, ta muốn sống tốt, tương lai, tương lai…
Nàng quay đầu lại, nhìn đại trạch Tạ gia nguy nga trong đêm đen, cắn chặt răng, người không ngừng run rẩy, tương lai, nàng nhất định sẽ bắt hắn nợ máu phải trả bằng máu!
Kiều Đại, những gì hắn hại ngươi, ta cũng sẽ không bỏ qua đâu.
Bởi vì, ngươi là người duy nhất trên thế giới này thật tình đối tốt với ta.
-         Lúc ấy ta tuy rằng ban cho ngươi một con đường sống, lại thật không ngờ, ngươi có thể thần thông quảng đại như vậy, có thể thấy được, thật sự là nữ nhân không thể coi thường!
Tạ Đình Quân kéo Trang Minh Hỉ lại từ trong hồi ức.
Hắn xoay người, ngồi xuống ghế lớn khắc hoa văn, bưng chung trà lên. Lại nhìn vị trí bên cạnh nói:
-         Ngồi đi.Trong giọng nói có sự uy nghiêm.
Nghe vậy, Trang Minh Hỉ ngồi xuống, thoải mái cười nói:
-         Đều là thiếp thân vận khí tốt thôi, năm đó ta ngồi thuyền rời khỏi Dương Thành, đã gặp được tiên phu…
-         Vì thế ngươi tìm mọi cách để trở thành thê tử hắn? Tạ Đình Quân tiếp lời.
Trang Minh Hỉ cũng không phủ nhận:
-         Ta là một thiếu nữ tử không nơi nương tựa, trừ bỏ con đường này còn có con đường nào khác để đi chứ?
Sau ngày hôm đó, Tạ Đình Quân đã đem thi thể của Kiều Đại giao cho quan phủ, quan phủ vì đả kích dư đảng, đem Kiều Đại phơi thây. Trang Minh Hỉ biết tin này chịu không nổi đả kích, lúc đó đã bị bệnh, nhờ có Hỉ Thước cẩn thận chăm sóc mới có thể bình phục. Lúc rời Dương Thành, trên đầu tường treo thi thể Kiều Đại, rất nhiều chỗ còn lộ ra cả xương trắng.
Trang Minh Hỉ và Hỉ Thước ngồi thuyền rời đi, trên đường gặp được thương nhân Tuệ Châu Thẩm Kiền Triều, thê tử của hắn vừa mới chết. Trang Minh Hỉ vì bụng mang đứa nhỏ hi vọng có một người cha danh chính ngôn thuận cho con nên đã bày ra việc câu dẫn Thẩm Kiền Triều, làm cho hắn mang nàng trở về Tuệ Châu, sau đó lại tìm cách gây áp lực để từ một thiếp thất trở thành thê tử của hắn. Bởi vì thê tử của hắn vốn không có con, cho nên con nàng sinh ra là đích tôn của Thẩm gia, giúp nàng nhanh chóng ổn định địa vị ở Thẩm gia. Một năm sau, Thẩm Kiền Triều bị bệnh qua đời, nàng lại nghĩ mọi biện pháp, cướp lấy địa vị gia chủ mới có được cảnh tượng như ngày hôm nay.
-         Tạ đại nhân, chúng ta nay là bạn không phải là địch, xin đại nhân về sau chiếu cố nhiều hơn. Trang Minh Hỉ cười nói.
Tạ Đình Quân nhíu mày:
-         Không phải đã có Chu đại nhân chiếu cố ngươi trong hai năm này sao? Ích Phong hành của các ngươi có thể thuận buồm xuôi gió trở thành thương hành đứng đầu, trong đó chắc hẳn cũng không thiếu sự chiếu cố của Chu đại nhân.
Trang Minh Hỉ sợ run, lập tức cười:
-         Thật đúng là cái gì cũng đều không thể qua mắt được đại nhân.
Nàng là một nữ nhân, nếu muốn bảo vệ gia sản, bảo hộ con mình, trừ bỏ dựa vào quyền thế, còn có cách nào? Cho nên lúc thấy Chu Quan Trường dùng ánh mắt mê đắm nhìn ngắm nàng, nàng cũng liền thuận thế giong buồm, nếu không, nàng sao có thể dễ dàng bảo vệ tài sản cho Thẩm gia như vậy?
Trang Minh Hỉ nhìn hắn một cái, ý vị sâu xa cười nói:
-         Hôm nay nhìn thấy Tần Thiên thật đúng là làm cho ta bất ngờ…
Tạ Đình Quân đang uống trà nghe thấy nàng nhắc tới Tần Thiên không khỏi nhìn về phía nàng một cái, ánh mắt sắc bén.
Nhưng Trang Minh Hỉ dường như không trông thấy, vừa nhàn nhã đùa nghịch khăn lụa trong tay, vừa chậm rãi mở miệng:
-         Không biết đại nhân có phát giác ra không, ba năm không gặp, Tần Thiên trổ mã càng ngày càng đẹp, nghe nói nàng sinh con trai, mọi người nói, nữ nhân sinh con sẽ bị xấu đi rất nhiều, nhưng mà ta thấy nàng chẳng những không xấu đi mà ngược lại càng ngày càng tú lệ, thật đúng là gặp may mắn…
Vừa mới bắt đầu, Trang Minh Hỉ muốn đả động đến tư tưởng Tạ Đình Quân, nhưng sau đó, không khỏi nhớ lại Tần Thiên giống như lột xác da dẻ như trứng gà bóc, dáng người yểu điệu mà lại không mất đi sự đầy đặn, mà chủ yếu nàng để ý thấy, trong ánh mắt nàng ta luôn toát ra thần sắc hạnh phúc thỏa mãn, tiếp theo lại nghĩ tới bản thân bởi vì thường xuyên mất ngủ mà khiến àu da sạm đi, nếu không phải dùng son phấn thật dày, căn bản không thể bước ra ngoài gặp người.
Nàng đương nhiên biết vì nguyên nhân gì, bởi vì Tần Thiên có trượng phu yêu thương nàng nâng niu nàng như châu như ngọc, nhớ tới ánh mắt Trang Tín Ngạn khi nhìn nàng luôn toát ra nhu tình, quả thực khiến cho nàng ghen tị, nàng không rõ, vì sao mọi chuyện tốt đều rơi vào người Tần Thiên? Nhưng còn nàng, người duy nhất yêu nàng lại bị chết thê thảm như vậy…
Nghĩ vậy, nàng không khỏi nắm chặt khăn tay. Những lời này làm cho Tạ Đình Quân không khỏi nhớ tới tình cảnh vừa rồi. Thời gian ba năm qua, hắn chưa từng quên nàng, hôm nay vừa thấy nàng mới phát hiện, nàng thậm chí còn động lòng người hơn so với trí nhớ của hắn. Một khắc đó, hắn thiếu chút nữa không thể khống chế cảm xúc của bản thân. Hắn cảm thấy, chỉ cần nàng nhìn hắn thêm vài lần, hoặc cười với hắn một cái, hắn chỉ sợ sẽ không thể duy trì sự trấn định được nữa.
Nhưng mà, nàng không có, nàng thực thông minh, nàng biết bình tĩnh nhưng lại làm cho hắn có chút mất mát.
-         Nhưng  xem ra, nàng cùng đại ca dường như càng ngày càng ân ái.
Trang Minh Hỉ vừa nói vừa đánh giá sắc mặt Tạ Đình Quân.
Tạ Đình Quân nhớ tới Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn luôn biểu hiện ân ân ái ái, ngực không khỏi căng thẳng:
-         Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?
Trang Minh Hỉ thấy có chuyển biến tốt vội nói:
-         Về sau có gì cần thiếp thân, xin đại nhân cứ việc sai bảo, giờ, thiếp thân tuyệt đối sẽ không làm trái ý của đại nhân…
Thấy sắc mặt hắn có chút mất khống chế, Trang Minh Hỉ đã có được đáp án mà mình muốn, không khỏi mỉm cười.
Đối với sự thông minh của Trang Minh Hỉ, Tạ Đình Quân không chút nào bất ngờ nhưng nhìn gương mặt nàng gần trong gang tấc cười không lộ chút sơ hở, Tạ Đình Quân bỗng nhiên cảm thấy, hắn có phần nhìn không thấu tâm tư của nữ nhân trước mặt này.
Sau khi ra khỏi Tổng đốc phủ, Trang Minh Hỉ thấp giọng nói với Hỉ Thước:
-         Mọi việc cứ làm theo kế hoạch
Hỉ Thước có chút lo lắng nhìn gương mặt âm trầm của chủ tử dưới ánh trăng, gật đầu nói:
-         Vâng.
Ba ngày sau, thuyền lớn của thương nhân Anh Lợi quốc cập bờ, nghe nói đây là thuyền hàng lớn nhất năm nay, chỉ cần có thể được người trên thuyền này đồng ý cho phép quyền môi giới và tiêu thụ hàng hóa, trong vòng một năm cũng không phải lo lắng gì nữa. Cho dù không phải vì địa vị Thương tổng, cũng là khối thịt béo khiến mười sáu thương hành đều thèm nhỏ dãi.
Yến hội sau khi kết thúc, mười sáu thương hành đều xoa tay, thề nhất định phải đạt được việc làm ăn này.
Tần Thiên và Trang Tín Ngạn thương lượng với nhau, bọn họ cũng không muốn giành địa vị Thương tổng nhưng cũng không thể để vị trí này rơi vào tay Trang Minh Hỉ. Bọn họ không muốn hại người khác nhưng cũng không thể cho người khác có cơ hội hại bọn họ. Hai người thương lượng một đêm, quyết định phụ giúp một người trong mười bốn thương hành, giúp đỡ hắn giành được địa vị Thương tổng, tương lai mặc dù không được hắn chiếu cố, nhưng cũng sẽ không làm khó dễ mà tranh đấu với bọn họ.
Tần Thiên và Trang Tín Ngạn phân tích từng người một trong mười bốn thương hành, cảm thấy luận về thực lực hay khả năng, Dương quan và Phan quan vẫn là người thích hợp nhất. Hai nhà thực lực tương xứng, nếu tranh đấu cũng khó phân thắng bại nhưng nếu kéo đảng kết phái thì cũng khó nói, chỉ xem ai có thể tìm được bè phái hùng hậu mà thôi.
Quyết định xong, Tần Thiên vốn định trước hẹn ước bọn họ để gặp mặt. Nhưng Trang Tín Ngạn lại ngăn cản nàng
-         Bọn họ tuyệt đối càng sốt ruột hơn chúng ta nhiều, chúng ta chỉ cần án binh bất động, bọn họ sẽ tự mình tới cửa.
Quả nhiên không ngoài sở liệu của Trang Tín Ngạn, không bao lâu, Dương quan và Phan quan đều đưa thiếp đến, muốn hẹn gặp phu thê hai người.
Sau khi gặp từng người một, Phan quan cẩn thận giành được cảm tình của Tần Thiên, vì thế, Tần Thiên quyết định cùng Phan quan kết liên minh, toàn lực phụ giúp ông ta giành được địa vị Thương tổng, Phan quan từng tò mò hỏi, vì sao Thịnh thế không muốn trở thành Thương tổng?
Tần Thiên trả lời ông ta:
-         Thứ nhất Thịnh Thế chúng ta tuy rằng có danh hiệu là Trà Hành lớn nhất, nhưng ở Tuệ Châu căn cơ còn thấp, đối với sự việc nơi này cũng không quen, không thể bằng các vị, thứ hai, quyền lợi càng lớn, trách nhiệm càng lớn, nói thật ra, chúng ta cũng không mong gánh vác thêm trách nhiệm.
Nếu muốn hợp tác, đương nhiên cần phải thẳng thắn với nhau. Tần Thiên nói ra lời tâm huyết giải thích điều khó hiểu trong lòng ông, cũng chiếm được hảo cảm cùng sự tín nhiệm của ông.
Sau khi song phương liên minh, Phan quan thanh thế tăng mạnh nhưng mặt khác còn có hai bè phái khác thực lực không thể khinh thường, thứ nhất là Dương quan cùng ngũ gia thương hành liên kết, thứ hai là Trang Minh Hỉ cùng hai thương gia bên ngoài liên kết. Trong mắt Phan quan, Trang Minh Hỉ so với Dương quan còn có sư uy hiếp lớn hơn, hắn nói cho Tần Thiên biết, vị thương nhân Anh Lợi quốc này cũng không phải là lần đầu tiên đến Tuệ Châu, hắn đã từng đến một lần, lúc ấy Ích Phong Hành của Trang Minh Hỉ làm môi giới, luận về giao tình mà nói, phần thắng của Trang Minh Hỉ sẽ lớn hơn một chút.
Chương 253 Gây khó dễ
Thương nhân Anh quốc đến biệt quán của thương nhân nước ngoài tại Tuệ Châu. Sau ngày thứ tư, Trang Minh Hỉ thiết yến chiêu đãi vị thương nhân ngoại quốc tên Gilson này tại Thẩm phủ, lấy danh nghĩa ôn chuyện xưa cùng hắn bàn bạc việc làm ăn, trong đó đồng ý với hắn rất nhiều điều kiện ưu đãi, Gilson nghe thấy mà hai mắt sáng lên.
Lúc này, Gilson bỗng nhiên dùng ngoại ngữ nói chuyện, Trang Minh Hỉ nhìn về phía phiên dịch ngồi ở bên cạnh. Tuệ Châu là thành phố hải quan, vài năm nay giao tiếp với thương nhân ngoại quốc, đương nhiên cũng xuất hiện mấy người chuyên môn làm công việc phiên dịch. Có thương hành bởi vì định cư lâu dài ở vùng duyên hải, cũng thường hay giao dịch với thương nhân ngoại quốc ở hải quan Tuệ Châu, vì vậy rất nhiều người có thể nói vài câu ngoại ngữ, như là Phan quan, Dương quan, thậm chí còn có thể trò chuyện với thương nhân ngoại quốc.
Nhưng Trang Minh Hỉ mới chỉ ở Tuệ Châu ba năm, vì vậy cũng không biết ngoại ngữ.
Phiên dịch nói cho nàng biết, ý của Gilson là, Thịnh Thế và Phan lão bản của Phong Hợp hành có tìm đến hắn, nói chỉ cần hắn đem quyền giao cho Phong Hợp hành, Thịnh Thế có thể cung cấp mười cân cống trà Bích loa xuân cho bọn họ.
Gilson nhìn Trang Minh Hỉ huyên thuyên một hồi, phiên dịch nói:
-         Gilson tiên sinh nói, lần trước cùng Ích Phong hành hợp tác vui vẻ, vốn không nên từ chối thỉnh cầu của Thẩm phu nhân, ta đã sớm nghe qua đại danh của Bích loa xuân, nghe nói là lá trà đứng đầu, được Hoàng Thượng quý quốc rất yêu thích, năm trước ta muốn mua cũng không mua được, năm nay ta không muốn bỏ qua cho cơ hội này, ngại quá.
Nghe xong lời của hắn, Trang Minh Hỉ thoáng trầm ngâm một hồi, cười nói:
-         Nhưng giá Ích Phong hành của ta cung cấp cho ngươi thì Phong Hợp hành hay Thịnh Thế cũng không thể đưa ra! Gilson tiên sinh, nếu chúng ta quen biết đã lâu, có một số chuyện ta không ngại thẳng thắn mà nói. Nói đến uống trà, quý quốc xa xôi không có lịch sử về trà như quốc gia của chúng ta, bắt nguồn lâu đời, có dòng chảy dài, đối với khách nhân ở quý quốc mà nói, lá trà chỉ là lá trà, Bích loa xuân cũng được, trà Long Tỉnh Tây Hồ cũng thế, đâu có gì khác nhau? Chẳng qua chỉ là một vật phụ trợ mà thôi! Ta nghĩ đại đa số người chỉ quan tâm ngươi bán cho bọn họ lá trà ngon chứ không phải là quý hiếm cỡ nào. Ngươi hợp tác với ta, ta đưa ra giá có thể giúp ngươi kiếm càng nhiều lợi nhuận, lợi nhuận này, chẳng lẽ không hấp dẫn bằng mười cân Bích loa xuân sao?
Gilson nghe xong lời phiên dịch, nhìn Trang Minh Hỉ yên lặng thật lâu, sau đó cẩn thận suy tư.
Trang Minh Hỉ cũng không ép hắn,
-         Gilson tiên sinh không cần ngại, hãy cứ cẩn thận suy nghĩ rồi quyết định cũng không muộn!
Cùng người khác bàn bạc việc làm ăn nên đứng ở góc độ của đối phương mà đàm luận, nếu có thể làm cho đối phương cảm thấy mình đang đặt bản thân vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, như vậy việc này ít nhất đã thành công một nửa.
Đây là điều nàng học được từ Tần Thiên.
Trang Minh Hỉ nhìn Gilson tiên sinh mà nở nụ cười mê người, nói:
-         Gilson tiên sinh, không bằng để ta dẫn ngươi đi thăm hoa viên của nhà ta một chút?
Tiễn Gilson, Hỉ Thước khó hiểu hỏi nàng:
-         Phu nhân, kế hoạch không phải như thế, như vậy chẳng lẽ muốn cho Đại thiếu phu nhân thuận lợi giành được quyền môi giới hay sao!
Trang Minh Hỉ trầm giọng nói:
-         Ta sẽ để nàng ta giành được quyền môi giới nhưng tuyệt đối không phải là ta bại trước nàng ta!
Nàng bưng chung trà, tay không khỏi xiết chặt, hai mắt dường như bừng lên một ngọn lửa.
Cả đời này nàng cũng không cho phép mình lại bại bởi người kia!
Bên kia, vốn Tần Thiên cùng Gilson tiên sinh đàm phán rất thuận lợi, nhưng khi nàng đến biệt quán gặp Gilson định bàn thêm vấn đề chi tiết của hợp đồng, lại phát hiện thái độ của Gilson thay đổi rất nhiều, hắn hỏi nàng giá của trà có thể giảm xuống một nửa hay không?
-         Có người ra giá cho ta, chỉ cần quý thương hành cũng có thể ra giá này, đồng thời cung cấp Bích loa xuân, ta sẽ hợp tác với quý hành.
Phiên dịch ở bên nói lại cho Tần Thiên ý của Gilson.
Kỳ thật, Tần Thiên đã sớm phát hiện, ngôn ngữ của Anh Lợi quốc cùng Anh ngữ ở kiếp trước vô cùng giống nhau, mà Anh ngữ đối với nàng mà nói căn bản không phải là vấn đề, nàng có thể nghe hiểu được từng câu hắn nói. Nhưng xét thấy bản thân là tiểu cô nương thân phận quê mùa, không thể có cơ hội tiếp xúc với Anh ngữ, cho nên toàn bộ quá trình bàn bạc nàng cũng giống như các thương hành khác, đem một phiên dịch theo bên người.
Vị phiên dịch này ước chừng hơn bốn mươi tuổi, nghe nói đã sinh sống ở Anh Lợi Quốc vài năm, nhưng Tần Thiên cảm thấy Anh văn của hắn còn chưa tốt bằng mình, ví như phát âm không hề rõ và chuẩn nhưng cũng không có sai sót gì, vì thế Tần Thiên cũng làm bộ như không hiểu gì ỷ lại để hắn đối thoại với Gilson tiên sinh.
Nghe thấy lời của Gilson, Tần Thiên lập tức đã hiểu ra, nàng nhìn Gilson cười nói:
-         Người cùng tiên sinh nói những lời này hẳn là Thẩm phu nhân của Ích Phong hành chăng!
Gilson mở to đôi mắt màu xanh ngọc, cả kinh nói:
-         Phu nhân làm sao mà biết được?
Kỳ thật trước khi nói ra Tần Thiên cũng không mười phần chắc chắn, nhưng thấy bộ dáng này của Gilson, hoàn toàn có thể khẳng định bản thân đã đoán đúng.
Trang Minh Hỉ này, dù thế nào vẫn luôn dùng thủ đoạn không đàng hoàng
-         Chúng ta đại khái có một câu tục ngữ, một phân tiền, một phân hàng, Thẩm phu nhân đưa ra giá này nhưng cũng không có trà ngon để bán cho ngươi. Lá trà tốt xấu khác biệt rất lớn, trà ngon pha ra uống mùi thơm ngát ngon miệng, nhưng lá trà thứ phẩm thì vừa đắng vừa chát, hoàn toàn không có vị ngon ngọt, Gilson vất vả đến đây một chuyến, chẳng lẽ chỉ vì muốn tiết kiệm chút ít ngân lượng mà mang về thứ phẩm hay sao?
Tần Thiên còn chưa dứt âm, đã thấy Gilson lấy ra một ống trúc nhỏ trong người đặt trên bàn trà, từ bên trong đổ ra một ít lá trà.
Hắn ý bảo nàng xem:
-         Đây chính là loại trà Thẩm phu nhân cho ta, ta tuy rằng không hiểu biết nhiều về lá trà, nhưng cũng nhận ra được, đây không phải là thứ phẩm!
Tần Thiên kinh dị, vội vàng để sát vào nhìn thật cẩn thẩn, thấy từ trong ống trúc nhỏ đổ ra đều là một ít trà xanh thượng đẳng, loại trà xanh này bán ra với giá như vậy căn bản không thể có!
Đột nhiên, Tần Thiên hiểu được, không phải thủ đoạn của Trang Minh Hỉ không đàng hoàng, mà là bản thân đã coi thường nàng. Chỉ cần có thể giành được địa vị Thương tổng, trong mắt nàng ta việc làm ăn lần này không có lợi nhuận cũng không sao.
Nhưng mỗi người đều có thể trả giá để giành giật, chỉ riêng Thịnh Thế bọn họ không thể làm thế, không phải vì bọn họ không chịu được giá thấp, mà là vì Thịnh Thế vốn đến đây để ủng hộ việc quản lý lá trà mới nhận mệnh của quan phủ gia nhập thương hội, nếu bọn họ còn tham dự vào cuộc chiến ép giá này, lấy loại thủ đoạn này để thắng được cuộc thi cạnh tranh, tương lai cũng không thể khiến mọi người tâm phục khẩu phục.
Mà quan trọng hơn hết, thứ nhất giao dịch ngoại thương cũng không chỉ có một mình Gilson, còn có nhiều thương nhân ngoại quốc khác ở trong dịch quán, nếu như bị bọn họ biết giá thấp tới mức này, chẳng phải sẽ khiến cho thị trường hỗn loạn, tạo thành tổn thất lớn? Như vậy, Thịnh Thế chỉ sợ sẽ bị quan phủ hỏi tội.
Nghĩ đến đây, Tần Thiên chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Năm tháng sẽ làm con người trưởng thành, hiện tại tâm tư của Trang Minh Hỉ còn kín đáo hơn trước kia nhiều, người như vậy dường như còn có lòng chống đối nàng, ngẫm lại thật đúng là khiến người ta đau đầu.
Trong lúc nhất thời, lòng Tần Thiên hỗn loạn, không nghĩ ra cách nào, nàng đành phải ổn định Gilson trước, nói cho nàng suy nghĩ hai ngày, để hắn đừng nóng lòng quyết định. Gilson vốn vẫn muốn mua Bích loa xuân của Thịnh Thế, muốn cùng Thịnh Thế giao dịch, lại muốn mượn cơ hội ép giá Thịnh Thế. Thấy nàng đã động lòng, hắn hiển nhiên đáp ứng.
Sau khi tiễn Gilson, Tần Thiên đến thẳng Thẩm phủ.
Thẩm phủ tọa lạc nơi phồn hoa phía nam của thành, tường vây dài cơ hồ chiếm cứ nửa con phố, từ ngoài nhìn vào, thấy bên trong ẩn hiện vẻ diễm lệ phồn hoa.
Đi vào đại môn, Thanh Liễu dâng danh thiếp, chỉ chốc lát đã có hạ nhân đưa bọn họ vào Thẩm phủ, cả đường đi chỉ cảm thấy phồn hoa như gấm vóc, vô cùng xa xỉ, chim quý hiếm, cây cối lạ, xinh đẹp không sao tả xiết.
Thanh Liễu ở bên nhìn mà líu lưỡi, thấp giọng nói với Tần Thiên:
-         Đều nói thương hành Tuệ Châu rất giàu có, hôm nay cuối cùng đã được thấy rõ!
Tần Thiên lại nhíu mày, nghĩ đến bốn chữ “Cây cao bóng cả”, các thương nhân tuy đều thích hưởng thụ nhưng khi nàng đi bái phỏng các thương hành, không phải phủ trạch nào cũng trang trí kim ngọc xa hoa như vậy. Rêu rao như thế chỉ sợ không phải là chuyện tốt.
Đang nghĩ, hạ nhân đã đưa bọn họ đến đại sảnh.
Đại sảnh dùng đá cẩm thạch làm nền, gỗ đàn hương làm vách tường, các loại đồ cổ trân bảo, tranh chữ tùy tiện đều có thể nhìn thấy, có thể nói là hết sức xa hoa.
Lúc này đây, Thanh Liễu kinh ngạc nói không nên lời, nàng đã quen với Trang phủ đơn giản mộc mạc, lại không nghĩ rằng nhà cửa cũng có thể hoa mỹ đến mức này.
Ngay cả nô tỳ dâng trà cũng là quần áo gọn gàng, đồ pha trà còn được nạm vàng.
Đang lúc chủ tớ hai người sợ hãi than thầm thì một tiếng cười khanh khách truyền đến, hai người theo tiếng nhìn lại, đã thấy Trang Minh Hỉ trang điểm kĩ càng đi đến.
Nàng ta cười nói:
-         Khách quý khách quý, thật sự là mời cũng mời không được khách quý như vậy!
Khi nói chuyện, Trang Minh Hỉ uốn éo đi tới, lôi kéo tay Tần Thiên thân thiết nói:
-         Đại tẩu muốn tới vì sao không sớm sai người báo một tiếng, để tiểu muội ta có thể chuẩn bị cho tốt, lúc này, chỉ sợ làm nhỡ việc của đại tẩu.
Tần Thiên mỉm cười, rút tay về, nàng thích diễn trò là chuyện của nàng, ai muốn cùng nàng diễn trò chứ.
-         Ta hôm nay không phải đến ôn chuyện, là có một việc muốn hỏi Thẩm phu nhân ngươi. Tần Thiên đi thẳng vào vấn đề.
Thấy nàng rút tay về, Trang Minh Hỉ cũng không giận, nàng cười cười, xoay người đi vào trong sảnh ngồi xuống chính vị, thẳng lưng, rất có khí thế gia chủ.
-         Đại tẩu có chuyện cứ việc nói thẳng, tiểu muội nếu biết tất nhiên sẽ trả lời! Trang Minh Hỉ nhìn nàng hơi hơi cười.
-         Ta nghe nói ngươi lấy giá thấp hơn giá thị trường một nửa cùng Gilson tiên sinh giao dịch, có việc này hay không? Tần Thiên nhìn nàng, sắc mặt nặng nề.
Trang Minh Hỉ không hề chần chờ, rất sảng khoái nói:
-         Không sai, xác thực có việc này, có vấn đề gì sao?
-         Làm sao có thể không có vấn đề? Trang Minh Hỉ, ngươi cạnh tranh kịch liệt, việc làm này của ngươi sẽ ảnh hưởng đến thương nhân kinh doanh lá trà khác, thậm chí là xuất khẩu của toàn bộ ngành sản xuất trà, ta lấy thân phận giám sát Trà Hành lệnh cho ngươi phải lập tức dừng việ này! Tần Thiên thần sắc lạnh lùng
Nhưng dù vậy, Trang Minh Hỉ vẫn như cũ mà không chút hoang mang, nàng nhìn Tần Thiên, nhướng mày:
-         Nếu ta không nghe theo lệnh của ngươi, ngươi định làm gì ta bây giờ?
Tần Thiên nhất thời nghẹn lời.
Khi đến chỉ cảm thấy vô cùng phẫn nộ, cũng không cẩn thận mà nghĩ về vấn đề này.
Không sai, quan phủ giao chức vị này cho nàng nhưng mọi việc diễn ra nhanh chóng, quan phủ còn chưa kịp làm rõ chức vị chức quyền, thương hội tuy rằng vừa thành lập, nhưng Thương tổng còn chưa có, cũng không có điều lệ để tham chiếu.
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân