Đôi khi, những thành quả tuyệt vời lại xuất phát từ những thất bại sớm gặp phải.

Thomas H. Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 250-251
hương 250: Tạ Tổng đốc
Tần Thiên quay đầu nhìn lại, đã thấy cửa phòng được người bên ngoài đẩy ra, một phụ nhân xiêm y đẹp đẽ sang trọng, phong tư yểu điệu uốn éo đi vào, ý cười trong suốt, ánh mắt bừng sáng.
Trang Tín Ngạn và Tần Thiên kinh ngạc nhìn nàng, tuyệt đối không nghĩ tới sẽ gặp lại nàng ở đây.
Nàng chính là người mất tích đã lâu – Trang Minh Hỉ.
Trang Minh Hỉ dường như không trông thấy phu thê Tần Thiên, lập tức đi đến trước mặt hai vị đại nhân mà thi lễ.
Lý đại nhân cười nói:
-         Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Thẩm phu nhân không cần đa lễ, bản quan đang muốn giới thiệu hai người với nhau.
Trang Minh Hỉ đứng thẳng người theo tay Lý đại nhân quay đầu lại, mặt nhìn về phía Tần Thiên. Nàng nhìn Tần Thiên thật sâu, ánh mắt vẻ mặt không chút nào bất ngờ, như đã biết sẽ chạm mặt với nàng ở chỗ này. Nàng ta mỉm cười, nói:
-         Không cần làm phiền Lý đại nhân, ta và Tần đương gia cùng với Trang công tử đã quá quen thuộc rồi, có phải vậy hay không, Đại ca Đại tẩu!
Một tiếng “Đại ca đại tẩu” này làm ọi người khiếp sợ, cũng làm cho Tần Thiên và Trang Tín Ngạn nghi hoặc không thôi.
Lúc trước, Trang Minh Hỉ mang thân phận đào phạm biến mất. Tần Thiên vẫn cho rằng nàng ta sẽ trốn ở đâu đó yên lặng sống qua ngày, lại không nghĩ rằng sẽ nhìn thấy nàng ở nơi công khai thế này, càng không nghĩ tới, nàng dám nói ra thân phận của bản thân! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đối với sự khiếp sợ của mọi người, Trang Minh Hỉ dường như không thèm để ý, tiếp tục cười nói:
-         Kỳ thật, trước khi ta gả cho tiên phu, từng là thứ nữ của Trang phủ Dương Thành, bởi vì chia nhà, cho nên sau đó cũng không qua lại, thế cho nên, ta gả cho ai Đại ca Đại tẩu cũng không biết…
Khi nói chuyện, nàng cười khanh khách kéo tay Tần Thiên, thân thiết nói:
-         Tiên phu là đương gia của Ích Phong hành, sau khi tiên phu qua đời, ta trở thành đương gia. Được mọi người nể mặt, hiện tại cũng là một thương hành lớn. Có thể ở trong này gặp nhau thật sự là duyên phận, nói vậy Đại ca Đại tẩu sẽ ở Tuệ Châu nghỉ ngơi một thời gian, chúng ta sẽ có cơ hội đoàn tụ tâm sự, cũng nên để tiểu cô ta tận tình tiếp đón!
Tần Thiên đi hết từ bất ngờ này tới bất ngờ khác, nhất thời chưa phản ứng kịp, một lát sau, nàng mới bình ổn cảm xúc, cười nói:
-         Chính sự quan trọng hơn, có chuyện gì, chúng ta đợi lát nữa sẽ tán gẫu!
Thành thân? Đương gia? Trong ba năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Trang Minh Hỉ? Tần Thiên rất tò mò. Nhưng nàng biết, không thể để cho cảm xúc của mình bộc lộ ra ngoài, nếu không sẽ dễ dàng để người ta dắt mũi kéo đi.
Trang Minh Hỉ ngưng cười, lập tức buông tay nàng ra, chuyển hướng về phía mọi người, khiêm tốn có lễ cười nói:
-         Thiếp thân đến chậm làm cho các vị đợi lâu đã là không nên, thấy lâu không được gặp người thân, cảm xúc kích động, nhiều lời vài câu khiến mọi người mất hứng, nên phạt, giờ thiếp thân tự phạt một ly, mong rằng mọi người thông cảm.
Vừa dứt lời liền có một phụ nhân tiến lên rót rượu đưa tới tay Trang Minh Hỉ. Trang Minh Hỉ ngửa đầu, đem rượu trong chén uống cạn, không chừa lại một giọt.
Tần Thiên ở bên cạnh nhìn, nhận ra phụ nhân kia chính là nha hoàn Hỉ Thước bên người Trang Minh Hỉ. Xem ra vài năm nay nàng ta vẫn đi theo Trang Minh Hỉ.
Người ngoài thấy Trang Minh Hỉ hào khí bừng bừng, không khỏi khen “được”, Lý đại nhân cười nói:
-         Thẩm phu nhân nói quá lời. Tin chắc mọi người đều có thể hiểu tâm tình của Thẩm phu nhân.
Tiếp theo liền mời ngồi, Trang Minh Hỉ ngồi ở vị trí ngay bên cạnh Tần Thiên.
Trang Minh Hỉ trên mặt tươi cười trong suốt, thấp giọng nói với Tần Thiên:
-         Không nghĩ tới ta còn sống phải không?
Tần Thiên làm bộ như không nghe thấy, không để ý tới nàng ta, trong lòng sinh cảnh giác. Nàng ta lại đứng đầu một thương hành, bản thân có khúc mắc với mình, về sau cần phải đề phòng nhiều hơn mới được.
Nhưng Tần Thiên lãnh đạm như vậy cũng không hề giảm được sự hưng phấn của Trang Minh Hỉ. Nàng ta tiếp tục mặc kệ sự yên lặng đó, thấp giọng nói:
-         Trời không tuyệt đường người, ngay cả ông trời cũng thấy Trang Minh Hỉ ta đáng thương, cho ta cơ hội thay đổi cuộc đời
Tần Thiên nhíu mày, cố ý cao giọng:
-         Tiểu cô, ngươi nói cái gì vậy, lớn tiếng lên, ta không nghe rõ.
Những người còn lại ánh mắt đều bắn lại đây, Trang Minh Hỉ không nghĩ tới nàng sẽ làm như vậy, nhất thời có chút xấu hổ, nhưng chỉ một lúc lại khôi phục vẻ tự nhiên:
-         Ta đang hỏi về thân thể của Đại nương.
-         Ta biết ngươi quan tâm chuyện trong nhà, chúng ta sẽ tìm cơ hội tâm sự sau. Tần Thiên nhìn nàng thân thiết nói.
Ai thời hơi mà nhìn nàng tiểu nhân đắc ý!
-         Vâng, vâng. Dưới ánh mắt của mọi người, Trang Minh Hỉ cười khẩy hai tiếng.
Kế tiếp, nàng bắt đầu tham gia vào mấy câu chuyện phiếm của mọi người, cũng không làm phiền Tần Thiên nữa.
Tần Thiên bởi vì còn chưa hiểu biết tình huống của Tuệ Châu cho nên cũng ít khi nói chuyện. Trang Tín Ngạn ở một bên thủy chung không thốt một lời, tĩnh lặng cơ hồ khiến người ta bỏ qua sự tồn tại của hắn nhưng không một ai ngờ tới, hắn đang âm thầm quan sát mọi người nói chuyện, bao gồm những khi khe khẽ thì thầm cũng đều ghi nhớ. Vì vậy, hắn có thể nắm giữ tình huống của nhóm thương hành nhanh hơn so với Tần Thiên nếu chỉ nghe kể lại.
Mãi còn chưa bắt đầu yến tiệc, Trang Minh Hỉ không khỏi hỏi:
-         Còn có người nào chưa tới sao?
Chu Quan Trường nhìn nàng một cái, nói:
-         Còn có Tạ Tổng đốc Tạ đại nhân.
-         Hóa ra là Tạ đại nhân …
Nói xong, Trang Minh Hỉ bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Tần Thiên, cười quái dị:
-         Đại tẩu, hôm nay cũng không biết là ngày lành gì, cố nhân nào cũng hội tụ.
-         Cố nhân?
Tần Thiên ngạc nhiên, nhất thời chưa hiểu lời của Trang Minh Hỉ. Trang Minh Hỉ cũng không nói thêm, thần bí cười rồi quay đầu đi, rốt cuộc không cùng nàng nói chuyện nữa
Cũng không bao lâu sau, Tần Thiên đã hiểu được ý tứ của Trang Minh Hỉ, một giọng nói hào sảng quen thuộc cùng với một bóng người cao lớn mạnh mẽ tiến vào.
-         Bản quan đến chậm, để các vị đợi lâu, thật ngại quá
Nhìn thấy người này, ai cũng đều đứng lên, nhìn người nọ cung kính hành lễ,:
-         Tạ đại nhân!
Tần Thiên và Trang Tín Ngạn cũng chậm rãi đứng lên, khiếp sợ nhìn nam nhân đang đi tới.
Chỉ thấy hắn khuôn mặt anh vĩ, khí chất mạnh mẽ, giơ tay nhấc chân đều hiển lộ quý khí và khí phách mà bất cứ ai ở đây cũng không thể sánh bằng. Ba năm trước đây hắn đã là một con sói khiến người ta không dám khinh thường, nhưng hắn hiện tại lại giống như con chim ưng bay cao giữa trời đất
Chính là Tạ Đình Quân
Tần Thiên trong lòng khẽ gọi cái tên này. Nàng nhìn người nọ, kinh ngạc tột đỉnh.
Ba năm không gặp, hắn làm sao có thể biến hóa nhanh chóng mà trở thành Tổng đốc như vậy? Hắn xuất thân chỉ là thương nhân, có phú quý đến mấy cũng chỉ có thể là thương nhân! Cho dù mua được chức quan cũng không thể có được chức vụ trọng yếu như vậy!
Người này, rất thần kỳ, khiến người ta không thể tin được.
Nếu nói Trang Minh Hỉ tuy bất ngờ nhưng chỉ có thể khiến người khác ngạc nhiên, Tạ Đình Quân như vậy không chỉ bất ngờ mà làm cho người ta khó tin!
Nhưng điều đó thật sự đang xảy ra trước mặt nàng.
Nhưng mọi người đều là bằng hữu, hắn có thể đạt được địa vị cao như vậy, Tần Thiên vẫn vui mừng cho hắn
Bên kia, đầu tiên Tạ Đình Quân chào hỏi mọi người, sau đó được Lý đại nhân giới thiệu mà nhìn về phía Tần Thiên.
Đang lúc Tần Thiên ổn định tâm tình chào hỏi hắn, lại nghe thấy Tạ Đình Quân thản nhiên cười nói:
-         Tần đương gia? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Bản quan rất hoan nghênh Thịnh Thế các ngươi có thể gia nhập, hi vọng các ngươi có thể mang đến bất ngờ lớn cho Tuệ Châu.
Lời nói khách sáo, giống như lần đầu gặp mặt khiến Tần Thiên không khỏi sửng sốt.
Tạ Đình Quân nhìn nàng một cái, đôi mắt đen sâu thâm thúy chợt lóe, sau đó lại cùng Trang Tín Ngạn chào hỏi
-         Bản lĩnh của Trang Đại công tử làm cho bản quan rất kính nể. Hắn cười nói.
Trang Tín Ngạn nhìn hắn, sắc mặt không thay đổi, trong lòng lại giống như nước sông đang dâng trào, khó có thể bình tĩnh.
Đây là nam nhân hắn vẫn luôn cảnh giác, mặc dù trong mắt hắn, đây là một kẻ tiểu nhân, nhưng hắn ta có bộ dáng, có sức hút không thể xem thường. Vốn tưởng rằng ba năm trước đây hắn đã tách khỏi cuộc sống của bọn họ, không nghĩ rằng giờ lại lấy cách thức này mà mạnh mẽ xâm nhập cuộc sống của bọn họ.
Có phải là họa hay không thì chưa biết nhưng nhất định sẽ không phải là phúc.
Bên kia, Tần Thiên thấy Tạ Đình Quân dường như không muốn tỏ ra quen biết với bọn họ, nghĩ hắn có lẽ có ẩn tình, cho nên cũng tỏ vẻ đây là lần đầu gặp mặt, không nói gì thêm.
Lúc ngồi xuống, lại chạm phải gương mặt cười như không cười của Trang Minh Hỉ.
Bình tĩnh mà xem xét, Trang Minh Hỉ như vậy so với lúc trước thành thục hơn rất nhiều. Vừa không giống như lúc ở Trang phủ cố ý ẩn nhẫn trầm tĩnh, cũng không giống như lúc ra ở riêng, kiêu ngạo phóng túng. Nàng ta có năng lực, có chừng có mực, nhưng lúc nên biểu hiện cũng rất nghiêm túc.
Đúng vậy, ba năm trôi qua, thời gian giống như là một bàn tay vô hình, lặng yên biến đổi mọi thứ
Mặc dù là bản thân mình, ở trong mắt bọn họ cũng có không ít biến hóa đi.
Vừa nghĩ như vậy, Tần Thiên thoải mái, rất nhanh tiếp nhận những sự việc bất ngờ của hiện tại.
Sau khi Tạ Đình Quân đến, rất nhanh đồ ăn đã được mang lên, qua ba tuần rượu, bắt đầu đi vào chủ đề chính.
-         Xét thấy lúc trước, thương hành cạnh tranh kịch liệt khiến cho việc quản lý trở nên hỗn loạn, triều đình đã chấp thuận thỉnh cầu của các vị lão bản cùng Lý đại nhân, thành lập công hội. Vì có liên quan đến cả Trà Hành, còn đặc biệt mời tới Đại trà thương đứng đầu là Thịnh Thế gia nhập. Nói vậy giờ các vị lão bản đối với sự thành lập của công hội đã có nhận thức chung, không biết đối với địa vị Thương tổng đã có kết luận hay chưa.
Tạ Đình Quân vừa mở miệng đã đem vấn đề mà mọi người quan tâm nhất nói ra. Mắt thấy yến hội vốn đang diễn ra thoải mái chỉ trong nháy mắt bỗng nhiên trở nên nặng nề, không thể không nói, Tạ Đình Quân rất có tầm ảnh hưởng.
Thương hành hai mặt nhìn nhau, tâm tư mỗi người một khác. Ai cũng không mở miệng trước, cả gian phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Đối với địa vị Thương tổng, Tần Thiên và Trang Tín Ngạn vốn đã hiểu rõ, hai người không hề có dã tâm, việc tranh giành quyền lực này có lợi mà cũng có hại, bọn họ đã rất bằng lòng với hiện tại, không nhất thiết phải đâm đầu vào mà giao du với kẻ xấu.
Nhưng nhìn Trang Minh Hỉ bên cạnh vẻ mặt bỗng nhiên nghiêm tức lại, lòng Tần Thiên có chút không bình tĩnh, phải biết rằng, Trang Minh Hỉ cũng là thương hành đứng đầu, cũng có cơ hội chiếm địa vị Thương tổng, nếu để nàng ta trở thành Thương tổng, mà nàng ta đối với mình, với Trang phủ luôn có khúc mắc, về sau Thịnh Thế chỉ sợ sẽ gặp nhiều phiền toái.
Tạ Đình Quân sau khi nói xong, Lưu quan và Dương quan lúc trước vừa cãi nhau bỗng nhiên ra tiếng nói:
-         Thương tổng sẽ do trọng tài, chưởng quản trong công hội quyết định. Ta nghĩ rằng vì vị trí này không nên lấy việc thân thuộc để nói chuyện. Người này phải là người đức cao vọng trọng, công chính nghiêm minh lại có năng lực tốt!
Lúc trước người được đề cử vào vị trí Thương tổng vẫn quay chung quanh sự tranh đấu gay gắt của các thương nhân lớn, khiến các thương gia yếu hoàn toàn không có quyền xen vào, Lưu quan bản thân là thương gia không quá lớn nên mới nói ra những lời này.
Mấy người còn lại vội vàng phụ họa, Phan quan và Dương quan là thương gia lớn thì chỉ cười không nói.
Ba vị đại nhân lén trao đổi ý kiến.
Lúc này, Trang Minh Hỉ bên cạnh Tần Thiên bỗng nhiên cười một tiếng kiều mỵ, nói:
-         Thiếp thân có một biện pháp có thể tuyển chọn ra Thương tổng thích hợp nhất, không biết các vị có hứng thú nghe thử một chút hay không?
Chương 251: Cạnh tranh
Nghe thấy lời ấy, ánh mắt Tạ Đình Quân bắn về phía Trang Minh Hỉ, Tần Thiên ngồi bên tiếp tục nhìn, phát hiện hắn đối với vị hôn thê trước đây cũng quá mức xa lạ giống như người qua đường.
Rất nhiều nỗi băn khoăn làm cho người ta khó hiểu.
Hơn nữa, nghe Lý đại nhân nói lúc trước, Tạ Đình Quân chính là người đề cử Thịnh Thế bọn họ, hắn vì cảm thấy bọn họ thích hợp nên mới đề cử, hay có mục đích khác?
Lần này đến Tuệ Châu rốt cuộc là phúc hay họa? Tâm tình Tần Thiên bỗng nhiên trở nên nặng nề.
-         Ích Phong hành đứng đầu trong mười sáu thương hành, Thẩm phu nhân là đương gia của Ích Phong hành đương nhiên có quyền nói chuyện, Thẩm phu nhân cứ nói đừng ngại. Tạ Đình Quân cười nói.
Tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Trang Minh Hỉ. Trang Minh Hỉ mỉm cười, trong lòng vui vẻ.
Sau khi nàng trở thành đương gia, không phải không có lúc gây náo động, nhưng chưa bao giờ có lần nào khiến nàng vui sướng như ngày hôm nay!
Bởi vì Tần Thiên ở đây.
Từ trước đến nay, chỉ cần là tình huống có mặt nàng ta, nàng ta luôn là người hấp dẫn lực chú ý, ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người nàng ta, nàng ta có thể dễ dàng được mọi người công nhận và yêu thích, nhưng hôm nay phong thuỷ thay đổi, nơi này là Tuệ Châu, không phải Dương Thành, nơi này là thiên hạ của Trang Minh Hỉ nàng! Tần Thiên sẽ làm nền cho nàng!
-         Nói vậy chư vị nhất định đã nghe nói, rất nhanh sẽ có một con thuyền đến từ Anh quốc sắp sửa cập bờ để mua các loại hàng hóa như hương liệu, bông, vải, dệt len, thêu thùa, hơn nữa ông chủ trên thuyền còn có ý muốn mua một số lượng lớn lá trà, tơ lụa, đồ sứ trở về.
Nói tới đây, Trang Minh Hỉ bỗng nhiên dừng lại, bưng chung trà trước mặt khẽ nhấp mấy ngụm, cố ý dừng giữa chừng, như vậy dễ khiến người khác có hứng thú, có người nhịn không được hỏi:
-         Những điều này mọi người đều biết, không biết chuyện này và địa vị Thương tổng có quan hệ như thế nào?
Trang Minh Hỉ lặng yên liếc mắt nhìn Tần Thiên bên cạnh, tiếp tục cười nói:
-         Thiếp thân cảm thấy vừa rồi lời của Lưu quan cũng có đạo lý. Chức vị Thương tổng vô cùng trọng đại, tuyển chọn phải nghiêm ngặt, chẳng những cần năng lực, phẩm tính, mối quan hệ, thực lực cũng không thể thiếu. Cho nên thiếp thân cảm thấy chúng ta nên có sự cạnh tranh!
Mọi người ai nấy đều mắt sáng bừng:
-         Cạnh tranh?
-         Không sai, chính là cạnh tranh
Trang Minh Hỉ đứng dậy, trong lúc nhất thời, nàng trở thành tiêu điểm nơi đây.
-         Sau khi thuyền lớn cập bờ, Thương Hành nhà ai có bản lĩnh được trở thành đối tác của lão bản trên thuyền, lại có bản lĩnh khiến hắn mua nhiều hàng hóa, hơn nữa có thể cam đoan đối phương sẽ nộp thuế, vị thương hành này mặc kệ là năng lực, thực lực, tài lực đều không thể nghi ngờ, như vậy thương hành trở thành Thương tổng mới có thể làm ọi người tâm phục khẩu phục, không phải vậy hay sao?
Lúc nói những lời này, Trang Minh Hỉ trong đầu không khỏi hồi tưởng tình hình lúc trước Tần Thiên khẩu chiến với ngũ đại Trà Hành. Khi đó, nàng không chút hoang mang, không vội vã không nóng nảy, dám dựa vào ba tấc lưỡi mà bức lui thế công của ngũ đại Trà Hành, ngay lúc đó nàng không phải không khiếp sợ. Khi đó trong lòng nàng cảm giác là cái gì? Đố kỵ? Kính nể? Hay là cả hai? Trang Minh Hỉ đã quên đi nhiều chuyện duy chỉ có lúc ấy khí thế mà Tần Thiên biểu lộ lại luôn khắc ghi trong đầu nàng, dù thế nào cũng không thể quên được.
Theo bản năng, nàng bắt chước động tác lúc ấy của Tần Thiên, hơi hơi cúi người, hai tay đặt trên bàn tròn, ánh mắt sáng ngời, tràn ngập tự tin, giờ khắc này, nàng có cảm giác thỏa mãn nói không nên lời, dường như nàng đã có được thực lực siêu việt nhưg Tần Thiên vậy.
Nàng nhìn mọi người, mỉm cười, khí thế của một đương gia hiển lộ mười phần:
-         Không biết ý mọi người thế nào?
Mọi người thoáng suy nghĩ một lúc, liền đều tỏ vẻ đồng ý, ngay cả ba vị đại nhân cũng tỏ ý rằng đây là cách tốt nhất.
Trong đó Chu Quan Trường Chu đại nhân còn vươn ngón cái tán thưởng một câu:
-         Thẩm phu nhân quả thực là nữ Gia Cát!
Trang Minh Hỉ cười cười, quay đầu nhìn Tần Thiên liếc mắt một cái, thấy sắc mặt nàng bình tĩnh, dường như cũng không để ý đến biểu hiện xuất sắc của mình, ánh mắt lạnh lùng quay đầu nhìn về phía Chu Quan Trường cười nói:
-         Đại nhân quá khen!
Yến hội dây dưa một lúc lâu sau thì chấm dứt. Mọi người cáo biệt, Tạ Đình Quân cũng không có gì khác thường, thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn bọn họ một cái cũng không có. Nhưng Trang Minh Hỉ lại cười tủm tỉm đi đến bên cạnh Tần Thiên, thân thiết nói:
-         Ta ở phía nam của thành, chúng ta là người một nhà, cần phải qua lại nhiều đó
Cảnh này mọi người đều thấy, nghiễm nhiên là cảnh người một nhà thân thân thiết thiết.
Thấy các thương hành đều nhìn về phía này, Tần Thiên lặng lẽ lui ra phía sau hai bước, duy trì khoảng cách, thản nhiên nói:
-         Còn nhiều thời gian, không cần sốt ruột.
Trang Minh Hỉ làm sao có thể vô duyên vô cớ ở trước công chúng tỏ vẻ thân mật với nàng, nay cạnh tranh sắp tới, nàng ta có mục đích gì chẳng lẽ nàng không biết.
Thương hành có mười sáu nhà, Thương tổng lại chỉ có một, mọi người vì tự tư tự lợi, lần này cạnh tranh không thể có sự hợp tác liên minh. Động tác này của Trang Minh Hỉ chính là muốn mọi người hiểu lầm quan hệ hai nhà thân mật, có thể sẽ hợp tác với nhau. Như vậy Thịnh Thế sẽ bị bài xích đứng ngoài lợi ích của thương hội, chẳng lẽ nàng thật sự sẽ cùng Trang Minh Hỉ liên minh hay sao? Đương nhiên không có khả năng, cuối cùng, Thịnh Thế sẽ càng bị cô lập, khó làm ăn, mặc kệ ai lên đài đều lâm vào thế bị động! Muốn giao tiếp chuyện gì với quan phủ cũng khó khăn, thậm chí có thể rơi vào kết cục táng gia bại sản. Mấy người Tần Thiên tuy rằng không có dã tâm, nhưng cũng tuyệt đối không vì để ý đến ánh mắt người khác mà có thể không hề cố kỵ đối phương.
Thấy Tần Thiên dễ dàng nhìn thấu ý đồ của mình, Trang Minh Hỉ trong lòng hơi hơi rùng mình, nụ cười trên mặt cũng không biến đổi
-         Xem ra Đại tẩu mới đến, mọi việc bận rộn, đã như thế, tạm thời ta sẽ không quấy rầy.
Nói xong, xoay người bước lên xe ngựa.
Chờ Trang Minh Hỉ đi rồi, Dương quan và Phan quan thong thả đi đến bên cạnh Tần Thiên. Dương quan cười nói:
-         Xem ra Thẩm phu nhân rất thất vọng. Có điều tại hạ không rõ, cũng là người một nhà sao lại có thái độ xa lạ như vậy.
Tần Thiên thở dài một tiếng, làm bộ như khó xử nói:
-         Các vị có điều không biết, năm đó chúng ta ở riêng là vì có chuyện không thoải mái, sau khi ra ở riêng cơ hồ cũng không qua lại, theo ý ta, có một số việc nếu trong lòng biết rõ ràng, cũng không nên miễn cưỡng, miễn cho đôi bên đều mất tự nhiên.
Sau khi nói xong, Tần Thiên thừa dịp bọn họ đang ngây người, cùng Trang Tín Ngạn cáo từ rời đi.
Bên này, Trang Minh Hỉ thu hồi ánh mắt từ cửa xe, nặng nề hừ một tiếng.
-         Phu nhân, giờ đi đâu? Hỉ Thước ở bên ngoài hỏi.
Trang Minh Hỉ nghĩ nghĩ, tươi cười:
-         Đến phủ Tổng đốc.
Ba năm không thấy, cũng là lúc nên gặp lại.
Không tự kìm hãm, Trang Minh Hỉ sờ lên chỗ ngực áo, nơi đó cất giấu một nửa khối ngọc bội. Cách qua lớp quần áo, nàng dường như có thể chạm đến hoa văn khắc trên ngọc bội, trong lòng chua xót, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh.
***
Thư phòng của phủ Tổng đốc.
Tạ Đình Quân sau khi vào thư phòng, nhìn thấy Trang Minh Hỉ đang quay lưng về phía hắn nhìn một bức họa treo trên tường.
Hắn ho nhẹ một tiếng, Trang Minh Hỉ quay đầu lại.
Trong nháy mắt, hắn dường như nhìn thấy gương mặt Trang Minh Hỉ vô cùng âm hàn.
Nhưng vừa chớp mắt, lại là tươi cười thoải mái, làm cho hắn không khỏi hoài nghi vừa rồi mình đã nhìn lầm.
-         Tạ đại nhân, đã lâu không gặp. Trang Minh Hỉ cười nói.
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân