The art of reading is in great part that of acquiring a better understanding of life from one's encounter with it in a book.

André Maurois

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 249
hương 249 Phong ba lại nổi
Phụ nhân kia chính là Thu Lan đã thành thân với Hải Phú, mà người nàng gọi là thiếu gia thiếu phu nhân kia tất nhiên là Trang Tín Ngạn và Tần Thiên.
Cậu nhóc bọn họ đang bế đó là đích tôn của Trang thị đã tròn ba tuổi, Trang Thế Tu.
Nghe thấy là Giang Tri phủ tới cửa bái phỏng, Trang Tín Ngạn và Tần Thiên trong lòng kinh ngạc, liếc mắt nhìn nhau.
Có chuyện gì mà Giang Tri phủ phải đến tận nơi tìm?
Tần Thiên giao Thế Tu cho Thu Lan, hai người trở về viện thay quần áo sau đó mới đi đến đại sảnh gặp Giang Tri phủ.
Sau khi Hồ Tri phủ bị cách chức chặt đầu, vị Giang Tri phủ này tiếp nhận chức vụ của Hồ Tri phủ. Giang Tri phủ tuy rằng cũng không tính là thanh quan nhưng cũng may không cố ý gây khó dễ với Trang phủ, đương nhiên, cũng có liên quan đến việc cứ ngày lễ ngày tết Trang phủ đều hào phóng hiếu kính.
Trong đại sảnh, song phương thi lễ, dưới sự nhiệt tình tiếp đón của Tần Thiên, Giang Tri phủ liền ngồi vào vị trí chính vị. Tần Thiên và Trang Tín Ngạn ngồi ở phía dưới.
Giang Tri phủ hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt trắng trẻo, khí chất văn nhã, xuất thân tiến sĩ. Hắn ngồi xuống, rồi nhìn hai người Tần Thiên rồi đi thẳng vào vấn đề:
-         Bản quan lần này đăng môn bái phỏng, chính là có một chuyện muốn cùng quý Trà Hành thương lượng.
Tần Thiên vội vàng nói:
-         Không biết đại nhân có chuyện gì?
Thấy Giang Tri phủ thần sắc trịnh trọng, Tần Thiên cũng không dám đáp ứng bừa.
Bên cạnh, Trang Tín Ngạn không nói một lời, chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú vào hai người.
Mấy năm qua, Trang Tín Ngạn vẫn cố sức học nói. Thông qua sự cố gắng không ngừng của hắn, hiện tại đã có thể nói ra một số câu đơn giản, có điều lời nói cũng không lưu loát, nhưng với một câu dài cũng khó mà đọc nhấn từng từ từng chữ, vì vậy ngoài việc trao đổi với người nhà vài câu, đối mặt với người ngoài vẫn không thể bỏ qua được chướng ngại tâm lý. Tần Thiên cũng không muốn bức bách hắn, mọi thứ đều để hắn thuận theo tự nhiên.
Hiện tại chuyện ở Trà Hành về cơ bản đều là hai huynh đệ Trang Tín Ngạn và Trang Tín Trung xử lý, Tần Thiên có thể có rất nhiều thời gian ở nhà chăm sóc con. Thấy việc Trang Tín Trung không thể giải quyết, Tần Thiên mới phải ra mặt. Nhưng mấy năm gần đây Trà Hành mọi việc đều phát triển thuận lợi, cũng là không có chuyện lớn gì xảy ra.
-         Sau khi Hoàng Thượng đăng cơ, nghiêm khắc hạn chế ngoại thương, chính sách bế quan toả cảng, phong bế hải quan, chỉ chừa lại một khu vực hải quan để thông thương. Nay giao dịch của chúng ta với thương nhân ngoại quốc đều được thực hiện ở Tuệ Châu, thương nhân môi giới ở đó phụ trách chuyện mậu dịch với thương nhân ngoại quốc bởi vì mậu dịch bỗng nhiên hưng thịnh, mà sinh ra hỗn loạn
Giang Tri phủ nhìn Tần Thiên từ từ mở đầu.
-         Dân phụ đang muốn xin Tri phủ đại nhân tìm cách giải quyết. Thịnh Thế chúng ta và thương hành Tuệ Châu hợp tác đã được mấy năm, nhưng bắt đầu từ năm trước, bên kia định giá bắt đầu rối loạn, lại vô duyên vô cớ ép giá chúng ta. Bởi vì Trà Hành của chúng ta không có quyền cùng thương nhân ngoại quốc trực tiếp mua bán, cho nên cũng chỉ có thể chịu theo giá này, điều này đối với Trà Hành chúng ta mà nói là vô cùng bất công! Tần Thiên trả lời.
Giang Tri phủ buông chung trà trong tay, nhìn về phía Tần Thiên nói:
-         Không sai, đây đúng là ý định hôm nay bản quan đến đây.
Năm trước, Cảnh Nhân hoàng đế băng hà, thiếu theo di thư, Tam hoàng tử kế thừa ngôi vị hoàng đế. Mà Tống Thái phó muốn trông lăng cho Cảnh Nhân Đế, sau đó cũng không còn xuất hiện tại triều chính nữa.
Tân hoàng đế đăng cơ, bắt đầu trừ khử các huynh đệ cùng nhau trưởng thành, trong khoảng thời gian ngắn, mỗi người từ đến cao thấp trong triều đình đều cảm thấy bất an. Cũng may hắn là một vị hoàng đế yêu dân, vì vậy được dân chúng ủng hộ.
Mà Thịnh Thế từ ba năm trước đã bắt đầu giao thiệp với hải ngoại, vài năm nay bọn họ gieo trồng cây trà thu hoạch rất tốt, ngoài việc cung ứng cho thị trường Mạc Bắc thì cùng thương hành ở Tuệ Châu giao dịch mỗi năm một nhiều, thu được lợi lớn. Nhưng bắt đầu từ năm trước, thương hành bắt đầu vô cớ ép giá, khiến lợi nhuận của Thịnh Thế sụt giảm. Về phần trà xuân năm nay, thậm chí còn không thu được tiền lãi. Thịnh Thế lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Không tiếp tục giao dịch, số lượng lá trà lớn thế này quốc nội cũng không tiêu thụ hết được, trà để tồn đọng rồi trà mới thu hoạch thêm sẽ càng thêm tổn thất. Mà nếu tiếp tục giao dịch, bị người ta ép giá như vậy thật sự không cam lòng.
Thương hành Tuệ Châu là những người xuất thân từ vùng duyên hải, chính là người môi giới quen biết giữa thương nhân nước ngoài và thương nhân trong nước, bọn họ thường xuyên giao tiếp với thương nhân nước ngoài, đối với mậu dịch hải ngoại rất quen thuộc. Sau khi mở cảng biển, bởi vì triều đình không có kinh nghiệm với ngoại thương, lại phải đề phòng người ngoại quốc xâm nhập, vì thế liền chấp nhận để mấy thương hành này phụ trách giao tiếp với ngoại thương, vì vậy bọn họ cũng lũng đoạn việc ra vào ở cửa khẩu Tuệ Châu, nhập khẩu hàng hóa từ đây vào nội địa, nội địa xuất khẩu hàng hóa từ đây ra nước ngoài, hơn nữa phụ trách xác định giá cả hàng hóa xuất nhập khẩu, lại cam đoan giao nộp thuế quan xuất nhập cho hải quan, gọi là “Nộp tiền thuế bảo hiểm”.
Vì thế các thương hành này dựa vào việc quan phủ giao cho bọn họ quyền lợi, kiếm lời khắ nơi. Đặc biệt sau khi ba hải quan lớn khác đóng cửa, tình huống này càng thêm nghiêm trọng.
-         Tần đương gia cũng biết, lá trà của chúng ta trong lượng hàng hóa xuất khẩu chiếm tỷ trọng lớn nhất. Nhưng vì thương hành quản lý hỗn loạn, khiến rất nhiều trà thương làm hàng nhái, thương nhân nước ngoài mua phải khiến bọn họ gặp tổn thất, rất nhiều thương nhân nước ngoài trách cứ quan phủ chúng ta, tuyên bố nếu không xử lý tốt việc này, sẽ không tiếp tục kinh doanh với chúng ta nữa.
Nói tới đây, Giang Tri phủ nhìn Tần Thiên cười cười:
-         Thịnh Thế hiện tại là Trà Hành lớn nhất, bất luận là về môn quy hay là kinh nghiệm, không người nào có thể so sánh với Thịnh Thế. Cho nên, triều đình cố ý để Thịnh Thế mở chi nhánh ở Tuệ Châu, gia nhập vào thị trường nơi đó, như vậy chẳng những giúp mậu dịch Tuệ Châu ổn định, hơn nữa đối với Thịnh Thế mà nói, cũng là một điều tốt, không biết phu thê hai người có ý thế nào?
Tần Thiên và Trang Tín Ngạn liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt khẽ biến.
Tuy rằng lũng đoạn thị trường thì rất tốt, nhưng chỗ nào cũng phải chịu sự kiềm chế của quan phủ, cũng không biết là họa hay phúc. Tần Thiên không khỏi nhớ tới Thập Tam Hành ở Quảng Châu ở kiếp trước, sau khi Quảng Châu Thập Tam Hành xuống dốc không phải không có liên quan đến các quan chức hay sao.
Nhưng Giang Tri phủ đã tìm tới cửa, nói rõ là ý của triều đình, tại đây là thời đại quyền lực tối thượng, bọn họ chẳng lẽ còn có thể phản đối?
Sau khi tiễn Giang Tri phủ, Tần Thiên và Trang Tín Ngạn đến Thanh Âm viện cùng Đại phu nhân bàn về việc này.
-         Vài năm nay, việc làm ăn của chúng ta càng làm càng lớn, tất nhiên trở thành cây cao bóng cả
Đại phu nhân thở dài:
-         Nhưng nếu chúng ta trở thành người quản lý thương hành, cũng có quyền định giá trà, về sau các trà thương cũng đỡ bị tổn thất, có chúng ta trông chừng, cũng sẽ không xuất hiện chuyện trà giả, chờ thêm vài năm, mọi thứ đều ổn định rồi chúng ta lại nghĩ biện pháp rời khỏi đó.
Tần Thiên nói:
-         Giang Tri phủ bảo chúng con mau chóng làm việc, con và Tín Ngạn đã thương lượng rồi, quyết định tháng sau sẽ đến Tuệ Châu chuẩn bị công việc.
Đại phu nhân ngạc nhiên:
-         Tháng sau, nhanh như vậy sao? Vậy Thế Tu làm sao bây giờ?
Nhắc tới con, Tần Thiên nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm đáng yêu tươi cười, cảm thấy đau lòng:
-         Ở Tuệ Châu sẽ có rất nhiều chuyện cần phải chuẩn bị, không thể chăm sóc nó, chỉ có thể để Thế Tu ở lại nhà, xin mẫu thân chiếu cố.
-         Ngươi yên tâm…
Đại phu nhân nói:
-         Giờ mắt của ta đã tốt lên nhiều, chẳng những có thể chiếu cố Thế Tu, chuyện Trà Hành, ta cũng có thể giúp đỡ Tín Trung trông chừng, các ngươi cứ yên tâm xuất môn.
Đêm đó, Tần Thiên ôm con mãi cho đến khi cậu bé ngủ cũng không chịu buông tay, nàng thấy Thế Tu đang ngủ say, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, còn chảy nước miếng. Không biết nó mơ thấy cái gì, bỗng nhiên nở nụ cười lộ ra hai má lúm đồng tiền giống như nàng, vô cùng đáng yêu. Tần Thiên nhịn không được ôm chặt thằng bé mà hôn nó, nước mắt bất tri bất giác rơi xuống.
Trang Tín Ngạn nhìn thấy, đi đến bên người nàng, ngồi xuống, lấy tay lau đi nước mắt nàng:
-         Khóc cái gì…
Tần Thiên khóc thút thít nói
-         Thế Tu từng này tuổi nhưng cũng chưa từng rời ta nửa bước. Lúc này, ta cũng không muốn bỏ nó lại, đi đến nơi xa như Tuệ Châu còn không biết khi nào thì mới có thể gặp lại nó, nó nếu không thấy ta, nhất định sẽ khóc.
Vừa nghĩ đến cảnh con khóc gọi mẹ, Tần Thiên chỉ cảm thấy lòng đau xót. Nhưng mang theo nó đi, đến nơi không quen, nàng cũng không thể lúc nào cũng canh giữ bên người nó, lại sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Thật sự là khó vẹn toàn.
Trang Tín Ngạn đón con trong tay nàng, đặt con trên giường, lại đi đến bên người nàng, ôm nàng vào trong lòng, ôn nhu an ủi hai câu, viết: “Về sau chờ chúng ta ổn định, xem tình hình thế nào rồi sẽ đón nó đến.
Tần Thiên gật gật đầu, rúc vào trong lòng hắn. Bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng trẻ con gọi:
-         Mẫu thân
Tần Thiên quay đầu lại, đã thấy Thế Tu vừa tỉnh lại, dụi dụi mắt.
Nhìn thấy con, lòng Tần Thiên mềm nhũn, vội vàng đi qua, ôm con nói:
-         Tu Nhi buổi tối ngủ với mẫu thân được không?
Thế Tu ngáp một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính, nó vươn đôi tay mũm mĩm ôm lấy mẫu thân, mềm mại nói:
-         Tu Nhi ngủ với phụ thân mẫu thân
Tần Thiên vừa nhìn Trang Tín Ngạn ra hiệu, vừa nhìn con cười nói:
-         Được, được, Tu Nhi ngủ cùng với phụ thân mẫu thân.
Dù vô cùng luyến tiếc, Tần Thiên vẫn phải cùng Trang Tín Ngạn chuẩn bị xuất môn. Tần Thiên vốn định gạt con, nhưng Trang Tín Ngạn lại kiên trì muốn nói cho Thế Tu biết, hắn nói với Tần Thiên:
-         Nó là con trai, không thể yếu đuối như vậy
Sau đó phu thê hai người lựa lời tìm cách nói với Thế Tu mất mấy ngày, để nó hiểu được trong một khoảng thời gian tới tạm thời không thể gặp cha mẹ nhưng cũng không có nghĩa là cha mẹ sẽ quên nó, sẽ mua cho nó rất nhiều quà. Đến cuối cùng, Thế Tu mới cái hiểu cái không mà gật đầu đáp ứng. Nhưng khi Tần Thiên và Trang Tín Ngạn đi, Thế Tu vẫn nhịn không khóc lóc, Tần Thiên nhìn thấy thiếu chút nữa thay đổi chủ ý, những vẫn cố gắng nhịn lại. Sau đó Thế Tu được bà nội dỗ dành dần dần ngừng khóc, lúc này nàng mới cảm thấy an tâm rời đi.
Đi tới đó, đã có người của quan phủ ra nghênh đón, đưa bọn họ tới khách điếm, hơn nữa phái người chuyên môn phụ trách đi cùng bọn họ để hỗ trợ công việc.
Có quan phủ hỗ trợ mọi việc đều dễ làm, tìm chỗ để lập chi nhánh, quản sự được điều đến từ Dương Thành, trước sau chỉ mất nửa tháng, tiếp theo lại được nha môn phát thiếp, chính thức trở thành người quản lý thương hành.
Hôm nay, Tri phủ Tuệ Châu Lý đại nhân đang mở yến hội tại Khánh Phong lâu, thứ nhất là chúc mừng Thịnh Thế trở thành quản lý thương hành, tạo cơ hội để bọn họ cùng với hơn mười lăm thương hành khác gặp mặt, mặt khác cũng nhân cơ hội thương thảo công việc.
Tuệ Châu so với Dương Thành phồn hoa náo nhiệt hơn hẳn, trên đường cái lúc nào cũng có thể thấy được rất nhiều thương nhân ngoại quốc. Nữ tử đi lại so với chỗ khác cũng không hề cố kỵ, phong tục tương đối thoải mái.
Tần Thiên và Trang Tín Ngạn ngồi một chiếc xe ngựa đi tới Khánh Phong lâu, theo tiểu nhị đi vào phòng lớn nhất trên lầu.
Trong phòng đặt hai bàn dài, ngồi vây quanh là các nam tử ở nhiều độ tuổi, quần áo đẹp đẽ sang trọng, còn có hai gã quan viên mặc quan phục.
Thấy hai người tiến vào, người ở bên trong đều đứng lên, chào hỏi, nói mấy lời khách sáo linh tinh.
-         Hạnh ngộ, ngưỡng mộ đã lâu
Trong hai gã quan viên, một là Lý Tri phủ, hắn giới thiệu người còn lại, đầu tiên là chỉ vào vị quan viên bên cạnh khoảng hơn ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, khuôn mặt cổ hủ nói:
-         Đây là Chu Quan Trường quản lý hải quan ở Tuệ Châu, Chu đại nhân!
Tần Thiên và Trang Tín Ngạn bước lên phía trước thi lễ, Chu đại nhân cười nói:
-         Sớm đã nghe đại danh hiền phu phụ, Trang công tử chính là người đã sao chế cống trà Bích loa xuân mà tiên đế vô cùng yêu thích, đặc biệt là Tần đương gia, lại là một nữ tử kỳ tài, cân quắc anh thư!
Tần Thiên vội vàng khiêm tốn nói
-         Chu đại nhân quá khen!
-         Tần đương gia không cần khiêm tốn, Thịnh Thế chính là do Tạ Tổng đốc Tạ đại nhân hết lòng khen ngợi với Hoàng Thượng, nếu không phải Thịnh Thế có thực lực này, há có thể được Tạ đại nhân ưu ái.
Nói xong, Chu đại nhân nhìn về phía mọi người, cười nói:
-         Mọi người nói có phải thế không?
Nhóm thương hành đều cười nói đúng vậy.
-         Tạ đại nhân? Tần Thiên ngạc nhiên nói.
Chu đại nhân nói
-         Tần đương gia không biết Tạ đại nhân cũng chẳng có gì lạ. Tạ đại nhân đầu tháng mới đến nhậm chức. Tạ đại nhân là hồng nhân bên cạnh hoàng thượng được hoàng thượng trọng dụng nhất, lại có ơn đề cử với Thịnh Thế các ngươi, Tần đương gia và Trang công tử nên cảm tạ Tạ đại nhân.
-         Vâng, vâng
Tần Thiên tuy ngoài mặt nói vậy nhưng trong lòng thì tức giận. Tạ đại nhân kia mồm miệng khá lắm, ai khiến ngươi đề cử chúng ta? Thật hy vọng ngươi sau khi xuống Địa ngục bị rút đầu lưỡi!
Các thương hành thấy hai vị đại nhân thân thiện với Thịnh Thế như thế, trao đổi ánh mắt, trên mặt tươi cười nhưng cũng không thể che giấu được sóng ngầm bắt đầu nổi.
Trang Tín Ngạn ở bên cạnh nhìn rõ sắc mặt của mọi người nhưng vẫn chỉ bình thản như không
Bên này, Lý đại nhân lại giới thiệu các vị thương hành với bọn họ, trong hơn mười vị thương hành, Lý đại nhân phần lớn chỉ giới thiệu qua, chỉ có hai vị đương gia của Phong Hợp hành và Khánh Bảo hành mới giới thiệu nhiều hơn vài câu.
Hóa ra hai cửa hàng này có thực lực hùng hậu nhất trong số mười lăm cửa hàng ở đây. Tần Thiên cẩn thận đánh giá hai vị lão bản, Phan lão bản của Phong Hợp hành ước chừng hơn năm mươi tuổi, vóc dáng thấp bé, đen gầy, nhưng hai mắt sáng ngời, vẻ mặt khôn khéo. Lương lão bản của Khánh Bảo hành hơi cao, dáng người gầy yếu, xấu xí, mắt hẹp dài, nhưng vì có ánh mắt ôn hòa, cùng với nụ cười luôn thường trực, thật sự khiến người ta có cảm giác thân thiết.
-         Hạnh ngộ, hạnh ngộ, có Thịnh Thế gia nhập, nhất định sẽ có lợi cho công việc của chúng ta, càng làm càng phát triển, về sau còn xin Tần đương gia chiếu cố nhiều hơn! Lương lão bản cười nói.
Có người lên tiếng nói giỡn:
-         Lương quan, ngươi gặp người liền cười, gặp người cũng lung lạc, có phải muốn kiếm phiếu ủng hộ cho đợt tranh Thương tổng hay không a!
Bởi vì các thương hành có tính chất theo nghiệp quan, cho nên các lão bản xưng hô đều thêm một chữ “Quan” ở phía sau họ.
Lương quan quay đầu, vẫn là vẻ mặt tươi cười
-         Lưu quan nói rất đúng, ta chính là đang lôi kéo phiếu ủng hộ, Lưu quan cũng có thể làm như thế, ta tuyệt đối sẽ không chê cười ngươi!
Người gọi là Lưu quan cười gượng hai tiếng, cũng không lên tiếng.
Tần Thiên hiểu được, Thương tổng trong miệng bọn họ đó là vị trí đứng đầu sau khi thành lập thương hội, hình thành từ mười sáu thương hành, mỗi một thương hành đều muốn giành lấy vị trí này, vì vậy luôn ngầm cạnh tranh kịch liệt.
Thấy hai người trước mặt quan viên đều nói về việc Thương tổng, có thể thấy được việc tranh đoạt địa vị Thương tổng đã đến hồi gay cấn.
Nhưng hai gã quan viên dù thấy nhưng không hề trách cứ, cũng mặc kệ sự tranh chấp của hai người.
Lúc này, Lý đại nhân ha ha cười, lại nói:
-         Còn có một vị thương hành, bản quan không thể không đặc biệt dẫn đến vì Tần đương gia. Bởi vì nàng cũng giống như Tần đương gia, cũng là nữ tử, một vị nữ tử rất giỏi.
Vừa dứt lời, Tần Thiên nghe thấy phía sau vang lên giọng nói kiều mỵ:
-         Lý đại nhân tôn sùng nữ tử kia như vậy không phải ý chỉ dân phụ đấy chứ!
Nghe thấy giọng nói này, lòng Tần Thiên chấn động, nàng có hơi không thể tin nổi mà quay đầu lại.
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân