The oldest books are still only just out to those who have not read them.

Samuel Butler

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 243-244
hương 243: Thái Bình Trà Hành
Ban đêm, trăng sáng nhô cao, bóng cây lay động lư
Một bóng đen tiến vào phòng Trang Minh Hỉ.
Trang Minh Hỉ vốn đang ngủ không yên bỗng nhiên bừng tỉnh, vừa mở mắt ra liền phát hiện có bóng đen đứng sừng sững trước cửa sổ. Trang Minh Hỉ kinh hãi định mở miệng kêu to, còn chưa kịp lên tiếng, miệng đã bị một bàn tay to thô ráp bịt lại. Trang Minh Hỉ phản ứng lại, lập tức đẩy bàn tay kia ra, tức giận nói:
-         Kiều Đại, giờ ngươi chạy tới đây làm gì?
Kiều Đại cười gian hai tiếng:
-         Không phải vì nhớ nàng sao?
Hắn vừa định cởi giày leo lên giường, lại bị Trang Minh Hỉ đá thẳng xuống.
-         Cút, về sau đừng tới tìm ta, nếu không, ta nhất định sẽ báo quan bắt ngươi! Ngươi cũng đừng quên, ngươi không thể lộ diện chứ!
Trang Minh Hỉ quát khẽ.
Kiều Đại không đề phòng, bị nàng đá ngã, trong tay còn cầm một chiếc hài vừa cởi. Nghe thấy Trang Minh Hỉ uy hiếp, Kiều Đại trong lòng tức giận, ném giầy vải trong tay xuống đất, bật người dậy, vọt tới giường Trang Minh Hỉ, nhanh như điện mà đè ép nàng lại
Trang Minh Hỉ kinh hãi, giãy dụa, kêu to:
-         Người đâu…
Nhưng còn chưa nói xong thì miệng đã bị hắn hôn gắt gao, lời nói của nàng đều bị hắn nuốt xuống
Trang Minh Hỉ dùng sức phản kháng, lắc đầu, hắn dùng bàn tay như gọng kìm mà ép chặt mặt nàng lại. Nàng dùng chân đá, đôi chân tráng kiện của hắn ép nàng gắt gao, nàng lấy tay đấm, hắn hoàn toàn không để ý, cơ bắp trên người hắn cứng rắn như sắt thép, đấm vài cái tay nàng lại cảm thấy thoáng đau. Nàng vừa tức vừa hận, nhưng cũng không có cách nào.
Vài tiếng xé vải vang lên, hắn lột bỏ xiêm y của nàng, động tác thô bạo hung hăng mà xuyên qua nàng. Sự tức giận thông qua động tác của hắn mạnh mẽ phát tiết trên thân thể nàng, một chút rồi lại một chút, thô lỗ mà cuồng dã, giống như một sự trừng phạt, hoặc như khổ hình, giường gỗ khắc hoa cúc vốn chắc chắn bởi vì động tác của hắn mà lay động, phát ra tiếng vang, giống như đất rung núi chuyển, dường như giây tiếp theo sẽ đổ sụp.
Hắn hung hăng hôn nàng, môi của nàng lưỡi của nàng bị hắn mút đến run rẩy. Trang Minh Hỉ mở to hai mắt, oán hận nhìn hắn, nước mắt dâng đầy trong hốc mắt, nàng chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, giống như bị một vật nặng đánh vào thân thể, nàng hung hăng bắt lấy cánh tay hắn, móng tay gắt gao đâm sâu vào cơ bắp của hắn.
Hắn bỗng mở mắt, tiếp xúc với ánh mắt căm giận như hai lưỡi dao nhỏ của nàng, hắn ngẩn ra, dừng động tác, ngẩng đầu lên.
Hắn dùng đôi tay xoa xoa gương mặt đầy nước mắt của nàng, tức giận chỉ trong nháy mắt biến mất
-         Rất đau sao?
Trang Minh Hỉ gắt gao nhìn hắn, nước mắt điên cuồng tuôn rơi, giọng nói tràn ngập hận ý
-         Ta sẽ giết ngươi, một ngày nào đó, ta sẽ giết ngươi!
Hắn nhẹ nhàng cười, giọng nói khàn khàn:
-         Chết ở trong tay nàng ta cũng không có gì oán trách, nàng đừng kêu, ta sẽ nhẹ nhàng một chút, kỳ thật nàng kêu cũng vô dụng, trong Trang phủ đều là người của ta, bọn họ sẽ không quan tâm.
-         Người của ngươi?
-         Hồ đại nhân giúp ngươi tìm phòng ở, nhưng mọi thứ bên trong là ta đã cầu Tần sư gia giao cho ta làm. Không phải vì lo lắng cho nàng hay sao? Nàng là một nữ tử, nếu như bị ác nô bắt nạt thì phải làm sao bây giờ? Nàng là nữ nhân của ta, ta sẽ bảo hộ nàng!
-         Ta sẽ đuổi tất cả người của ngươi đi, ta sẽ tìm những người khác đến bảo vệ ta!
-         Ngoan, đừng làm loạn, giờ ngoài ta ra nàng còn có thể tin tưởng ai? Ta biết nàng chê ta xấu, nhưng mà ta đối tốt với nàng.
Tiếp theo, hắn lại bắt đầu hôn nàng, động tác trở nên ôn nhu hơn, bàn tay hắn đầy vết chai càng không ngừng dao động trên người nàng, hắn càng không ngừng run run, thở ra hít vào, giống như đang hưởng thụ tư vị đẹp đẽ nhất.
Đêm đen khiến khuôn mặt xấu xí của hắn trở nên mơ hồ, ánh mắt hắn trong bóng đêm lóe sáng, trên người hắn cũng không còn mùi hôi gay mũi, tóc cũng gọn gàng hơn, loáng thoáng còn có một mùi thơm ngát, dần dần, thân thể căng thẳng của Trang Minh Hỉ cũng trở nên thư thái hơn, dưới sự khiêu khích không ngừng của hắn, cũng bắt đầu lộ vẻ xuân tình.
Dần dần, nàng theo động tác lỗ mãng của hắn mà thở dốc rên rỉ, hai chân nàng bất tri bất giác vòng lên tấm lưng tráng kiện của hắn, hắn vui sướng cúi đầu hôn lên ngực nàng, nàng hơi hơi run rẩy, nắm chặt đầu hắn, hắn bỗng nhiên mạnh mẽ ra sức vài cái, dưới động tác điên cuồng của hắn, bụng nàng từng trận co rút, hai người cùng lên đỉnh. Nàng gắt gao ôm chặt hắn, hai chân gắt gao kẹp lấy lưng hắn, không thể tự khắc chế phát ra tiếng rên rỉ.
Sau đó, Trang Minh Hỉ xoay người đưa lưng về phía hắn, nàng lúc này cảm thấy vô cùng xấu hổ với phản ứng vừa rồi của mình. Kiều Đại không để ý đến sự lạnh lùng của nàng, ngồi dậy, đem nàng ôm vào trong lòng, càng không ngừng hôn lên cổ và phần lưng của nàng, hàm hồ nói:
-         Minh Hỉ, vừa rồi thật tuyệt, một ngày nào đó, nàng nhất định sẽ gả cho ta. Đến lúc đó, ta sẽ truyền lại vị trí bang chủ, ta cũng không muốn trải qua cuộc sống ngày ngày vung đao liếm máu nữa, chúng ta cùng tìm một nơi để sinh sống.
Ai muốn cùng kẻ thô tục đê tiện quái dị như ngươi sinh sống? Ta hiện tại muốn cái gì thì có cái đó, về sau tùy tiện vung tay một cái, cũng sẽ mạnh mẽ hơn so với kẻ quái dị như ngươi!
Nhưng lời nói trước kia của hắn thật ra làm cho nàng đau lòng, nàng là một nữ nhân, đi ra ngoài làm việc luôn bất tiện, nếu có thể được hắn bảo vệ, cũng không cần phải sợ cái gì. Dù sao chính mình đã là người của hắn, trong khoảng thời gian ngắn dỗ dành hắn rồi nói sau, chờ nàng địa vị củng cố, có thế lực của riêng mình thì đối phó hắn không muộn!
Nghĩ vậy, Trang Minh Hỉ xoay người, trừng mắt nhìn hắn:
-         Trừ phi ngươi về sau đều nghe lời ta, ta muốn ngươi làm như thế nào, thì ngươi phải làm như thế ấy.
Ai ngờ nam nhân vừa rồi còn nhu tình mật ý nghe thấy câu này lập tức thay đổi vẻ mặt:
-         Nói hươu nói vượn, ta đường đường là Kiều bang chủ, thuộc hạ có mấy ngàn người đi theo ta kiếm ăn, sao có thể nghe lời của một phụ nhân! Hơn nữa chuyện của Kiều bang chúng ta, cũng vạn vạn lần cũng không thể để nàng can thiệp.
-         Ai muốn can thiệp vào chuyện của ngươi!
Trang Minh Hỉ trừng mắt:
-         Chuyện buôn lậu ta không có hứng thú, ta chỉ định nói, về sau ta có chuyện gì cần ngươi giúp, ngươi tuyệt đối không thể chối từ! Ngươi làm được không?
Kiều Đại lúc này mới nở mỉm cười, hắn sờ soạng trước ngực nàng, nói:
-         Nàng là nữ nhân của ta, chuyện của nàng cũng là chuyện của ta!
Nói xong, hắn lại áp lên người nàng, cười hì hì nói:
-         Nữ nhân, vừa rồi thật sự rất thích thú, chúng ta lại thử một lần nữa.
***
Dưới sự trợ giúp của Hồ Tri phủ, Trang Minh Hỉ nhanh chóng thành lập Thái Bình Trà Hành, nàng trả lương cao lôi kéo sư phó chế trà, chưởng quầy, quản sự của các Trà Hành khác, lại được Hồ Tri phủ ngầm đồng ý, dùng đủ mọi loại thủ đoạn hái chè tươi mùa hạ, tổn hại không ít lợi ích của các thương gia khác. Từng có người tới cửa gây sự, sau đó lại bị một số người không rõ lai lịch đánh gãy chân, sau đó, tất cả những Trà Hành nhỏ không ai dám công khai kêu gào đối nghịch với Trang Minh Hỉ.
Thái Bình Trà Hành của Trang Minh Hỉ, chiến thắng trong việc thu mua chè tươi mùa hạ, hơn nữa có bối cảnh có tài chính hùng hậu, rất nhanh đã trở thành một trong những Trà Hành lớn nhất ở Dương Thành.
Mà số chè tươi mùa hạ nàng thu về, sau khi được sao chế, nhờ quan hệ của Hồ Tri phủ, toàn bộ được vận chuyển qua cửa khẩu đến thị trường phía nam  -  Tuệ Châu. Chương 244: Lâm Nhi
Có một điều đáng nói là, từ sau khi mở cửa biển, trong số các hàng hóa xuất khẩu, thứ bán đắt hàng nhất là trà, vải, đồ sứ, đặc biệt là trà, rất được ngoại quốc hoan nghênh, tỷ trọng trong xuất khẩu hàng hóa cứ tăng dần, rất nhiều trà thương đều tập trung vào đó
Thịnh Thế Trà Hành bởi vì vừa nhận được việc làm ăn ở Mạc Bắc, lá trà có hạn, tuy rằng năm trước tự trồng được không ít trà nhưng muốn có thu hoạch cũng phải mất vài năm. Sau khi cung ứng nhu cầu của đại mạc, cơ hồ là bất lực với thị trường hải ngoại ở phía nam, vì vậy lần này việc tranh giành thu mua trà mùa hè cùng Thái Bình Thịnh Thế của Trang Minh Hỉ cũng không nảy sinh xung đột.
-         Thái Bình Thịnh Thế, Thái Bình Thịnh Thế, nàng ta gọi là Thái Bình, rõ ràng là muốn đứng trên đầu Thịnh Thế chúng ta mà!
Hôm nay là ngày con của Phương Nghiên Hạnh tròn trăm ngày tuổi. đứa trẻ này là đứa cháu đầu tiên của Trang phủ, Đại phu nhân tất nhiên cao hứng, chuẩn bị tiệc chúc mừng, khi các khách nhân đã rời đi, mọi người trong nhà tụ tập trong viện của Đại phu nhân, vừa chơi đùa với đứa nhỏ, vừa nói chuyện phiếm.
Người nói chuyện là Trần di nương. Bà đem đứa bé giao cho Trang Minh Lan, tiếp tục nhìn Đại phu nhân ngồi đối diện ở chính vị nói:
-         Lúc trước thấy Tứ tiểu thư nho nhã dịu dàng, nào biết lại là một người ngoan tuyệt như vậy, với mẫu thân, ca ca ruột cũng vô tình như vậy, ngẫm lại khiến cho người ta trong lòng run sợ, cũng may đã ra ở riêng, nếu không để nàng ta tiếp tục ở tại chỗ này, chẳng phải là đáng lo?
Trang Tín Trung đang chơi đùa với con nghe vậy ngẩng đầu nói:
-         Kỳ thật Tứ muội cũng là người thông minh, đáng tiếc nàng thân là nữ nhi, nếu là nam nhân, có lẽ còn có hi vọng trở thành đương gia…
Lời này không phải không có đạo lý, lúc trước, nếu trong nam nhi của Trang phủ có người giỏi giang, Đại phu nhân cũng sẽ không để nha hoàn như Tần Thiên tiếp nhận vị trí này.
Nhưng Đại phu nhân cũng rất quyết đoán phủ định:
-         Đương gia Thịnh Thế không chỉ có bản lĩnh, càng phải có phẩm tính chính trực, có lòng bao dung. Minh Hỉ tàn nhẫn vô tình, làm việc không từ thủ đoạn, mặc dù tương lai nàng thành công, cũng sẽ chỉ có được tiếng là gian thương, sẽ không lâu bền!
-         Đúng đúng đúng, Đại tỷ nói rất đúng, chỉ có Đại thiếu phu nhân của chúng ta mới là người thích hợp nhất tiếp nhận địa vị của Đại tỷ, trở thành đương gia Trang phủ chúng ta!
Trần di nương vội vàng xu nịnh, nay, đại cục đã định, Tần Thiên ở Trang phủ địa vị không gì phá nổi, Trần di nương cũng không dám khiêu chiến với quyền uy của nàng nữa, ngược lại bởi vì lúc trước nhiều lần đắc tội nàng, mà cảm thấy lo sợ, sợ nàng ghi hận trong lòng mà gây bất lợi ình nên chỉ cần có cơ hội là sẽ bắt đầu nịnh hót.
Tần Thiên làm sao không biết tâm tư bà ta, kỳ thật nàng cần gì phải so đo với một thiếp thất, có điều nàng hiểu được, đối đãi với người như Trần di nương, phải khiến bà ta e dè, không thể quá mức thân cận, với tính tình của bà ta, khó tránh khỏi lại trở nên không biết điều.
Nàng nhìn Trần di nương cười nhẹ, vẻ mặt ôn hoà, làm cho Trần di nương có chút mất mặt, lời khen ngợi cũng không được đáp lại.
Thấy đứa bé đáng yêu, Tần Thiên đón lấy từ tay Trang Minh Lan, đưa tới trước mặt Trang Tín Ngạn, hai người đều hứng thú chơi đùa với đứa nhỏ, thấy đứa nhỏ mập mạp, tay chân tròn giống như củ sen, lúc ngủ khi mếu máo, khi nhíu mày, đáng yêu làm cho người ta hận không thể cắn một miếng
Trang Tín Ngạn nhìn mà yêu thích, trên mặt tươi cười, vươn tay ý bảo muốn bế, Tần Thiên đem đứa nhỏ giao cho hắn. Trang Tín Ngạn thật cẩn thận ôm đứa vào trong lòng, tư thế kia, vẻ mặt kia, làm cho người ta nhìn mà trong lòng cảm thấy thực thư thái.
-         Xem ra, đại ca về sau cũng sẽ là một phụ thân tốt. Phương Nghiên Hạnh ở một bên cười nói.
-         Tư thế bế em bé của đại ca so với người làm cha như ta còn cẩn thận hơn. Trang Tín Trung cũng cười nói
-         Ngươi nói mà không biết xấu hổ, cũng chưa thấy có phụ thân nào như ngươi cả! Phương Nghiên Hạnh sẵng giọng.
Nguyệt Nương đang xoa bóp bả vai cho Đại phu nhân, nhìn thấy cảnh này này, lòng tràn đầy cảm xúc, nhịn không được nhìn Trang Tín Trung cười nói:
-         Ta nói Tam thiếu gia đó, người nếu thật muốn Đại ca sớm được làm cha, người nên cố gắng làm việc ở Trà Hành, để Đại thiếu phu nhân  đỡ phải vất vả, như vậy nàng có thể an tâm vì Đại ca ngươi mà sinh hài tử a!
Trang Tín Trung sờ sờ đầu, hàm hậu cười nói:
-         Nguyệt Nương, ta đang rất cố gắng, ngươi cũng đừng trêu ghẹo ta nữa đi
Phương Nghiên Hạnh cùng Trang Minh Lan cười rộ lên.
Tần Thiên cũng cười vài tiếng, trong lòng lại âm thầm thở dài, lại nói tiếp, nàng cùng Tín Ngạn viên phòng đã hơn nửa năm, sao vẫn mãi không có tin tức gì?
Nàng không tự kìm chế sờ sờ bụng.
Sẽ không phải do khối thân thể này chứ… Tần Thiên trong lòng lo lắng, tình tiết trong tiểu thuyết sẽ không xảy ra trên người ta chứ…
Lúc này, Trang Tín Ngạn quay sang nhìn nàng chăm chú.
Nàng biết, hắn muốn nói với nàng, không cần lo lắng, không nên vội vã, mặc kệ là vấn đề gì, đều không cần lo lắng, hắn vĩnh viễn đều ở bên cạnh nàng.
-         Con cái là lộc trời ban, duyên phận đến tự nhiên sẽ có…
Đại phu nhân bỗng nhiên cười nói:
-         Nhớ lại, ta cũng vào cửa hai năm sau mới có Tín Ngạn, chuyện này ấy mà, không thể sốt ruột được
Trong giọng nói có ý an ủi.
-         Vâng vâng chuyện này không thể vội được. Nguyệt Nương vội vàng nói.
Trần di nương và bọn hạ nhân nhìn thấy vậy thầm lè lưỡi, Đại thiếu phu nhân quả thật rất được sủng ái, ngay cả chuyện con nối dõi quan trọng như vậy Đại phu nhân cùng Đại công tử cũng che chở nàng như vậy.
Người một nhà đang cười nói, bỗng nhiên có nha hoàn tiến vào bẩm báo:
-         Các vị lão gia trong họ đến
Mọi người đều yên lặng nhìn về phía Đại phu nhân đang ngồi ở chính vị.
Từ lần trước Đại phu nhân tuyên bố tách khỏi dòng họ, dòng họ lúc ban đầu rất tức giận, coi trọng sĩ diện, truyền lời, trừ phi Trang phủ bọn họ đến dập đầu nhận sai, nếu không tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bọn họ. Người của dòng họ cũng không cho rằng Đại phu nhân thật sự muốn thoát ly khỏi dòng họ, dù sao có ai dám chối bỏ tổ tiên chứ? Hơn nữa mộ Trang lão gia vẫn còn đặt tại phần mộ tổ tiên.
Mãi đến hai tháng trước Đại phu nhân phái người đến dòng họ cùng bọn họ thương nghị chuyện tách phần mộ, thậm chí cùng Nhị phòng chia nhà cũng hoàn toàn không để họ tộc xen vào, bọn họ lúc này mới nóng nảy. Mắt thấy vụ trà xuân, trà hạ Trang phủ đều bán đắt hàng lại chẳng liên quan gì đến bọn họ. Bạc vốn tới tay nay lại không có, bọn họ làm sao chịu nổi, từ tháng trước, ngoài tộc trưởng Trang Thành Chí không xuất hiện ra, những lão gia có thân phận trọng yếu trong dòng họ đều thay nhau tới cửa nói chuyện với Đại phu nhân.
Đơn giản là nói chút lời tình cảm, không nên đại nghịch bất đạo với tổ tiên này nọ, trông chờ Đại phu nhân hồi tâm chuyển ý.
Nhưng bọn họ đến đây vài lần, Đại phu nhân đều lấy lý do thân thể không khoẻ mà từ chối không tiếp, thấy vậy, người dòng họ ngược lại càng thêm sốt ruột, càng đến nhiều hơn.
-         Mẫu thân, hay lần này để con đi ứng phó với bọn họ? Tần Thiên hỏi.
Đại phu nhân buông chung trà trong tay, trầm ngâm một hồi rồi nói:
-         Không, cũng đến lúc gặp bọn họ rồi.
-         Đại tỷ, còn gặp bọn họ làm cái gì? Những người này chẳng qua chỉ là muốn chiếm lợi ích của chúng ta, rõ ràng nhân cơ hội này thoát ly khỏi bọn họ, không để bọn họ chiếm được tiện nghi mới đúng! Trần di nương nói
Đại phu nhân lắc đầu, được Nguyệt Nương đỡ đứng lên:
-         Lời này ta cũng muốn nói với các ngươi, kỳ thật ta chưa bao giờ thật sự muốn tách khỏi dòng họ.
Mọi người kinh ngạc,nhìn về phía Đại phu nhân, Tần Thiên tiến lên đỡ lấy Đại phu nhân.
-         Vì sao? Mẫu thân, theo ta thấy, bọn họ chẳng đem lại chút lợi ích nào, hàng năm phải chia hoa hồng cho bọn họ thì cũng đành thôi, nhưng bọn họ bất kể là chuyện gì cũng đều muốn xen vào, thật sự rất phiền toái.
-         Tần Thiên, ta cũng biết bọn họ phiền toái, nhưng ngươi ngẫm lại đi, người ta ra ngoài làm việc, đều bắt nguồn từ nền tảng thâm hậu, gia thế, dòng họ truyền lưu nhiều đời luôn được người khác tôn kính, mà người căn cơ bạc nhược, lai lịch không rõ luôn bị người khác chê cười.
Đại phu nhân vừa đi vừa nói chuyện, lời nói đầy sự thấm thía:
-         Chúng ta hiện tại nhất thời sẽ được thanh nhàn sảng khoái, thoát ly khỏi dòng họ, trong mắt người đời, chúng ta chính là kẻ ruồng bỏ tổ tiên, đương nhiên, chúng ta là thương nhân, xét về phương diện này thanh danh không tốt cũng không sao, chỉ cần chúng ta thành thật buôn bán, cũng sẽ không bị ảnh hưởng nhiều.
Nói đến đây, hài tử của Phương Nghiên Hạnh bỗng nhiên òa khóc. Đại phu nhân dừng lại, nhìn về phía tiếng khóc, không tự chủ vươn tay ra. Phương Nghiên Hạnh nhìn thấy, vội vàng bế đứa nhỏ đến.
Đại phu nhân vuốt ve khuôn mặt đứa nhỏ, hiền lành dỗ dành:
-         Lâm Nhi đừng khóc, đừng khóc…
Tiểu Lâm Nhi quả nhiên ngừng khóc, Phương Nghiên Hạnh vui sướng nói:
-         Mẫu thân vừa dỗ đã ngừng khóc, bình thường con phải dỗ rất lâu!
Đại phu nhân cười cười, vẻ mặt vui mừng, bà thu tay, tiếp tục nói:
-         Nhưng chúng ta cũng nên suy nghĩ vì hậu thế, bọn chúng không nhất định theo nghề buôn bán, nếu bọn chúng gia nhập quan trường, đọc sách thi cử thì sao? Dòng họ cùng bối cảnh rất trọng yếu, gia tộc ruồng bỏ tổ tiên dù thế nào cũng đều khiến người ta coi thường.
Mọi người liên tục gật đầu không thể không thừa nhận, Đại phu nhân còn suy nghĩ sâu xa hơn tưởng tượng của bọn họ.
-         Nhưng một khi quay trở lại với dòng họ, chẳng phải lại chịu đựng sự kiềm chế của bọn họ? Trần di nương hỏi.
Tần Thiên đã hoàn toàn hiểu suy nghĩ Đại phu nhân, liền thay Đại phu nhân trả lời Trần di nương:
-         Mẫu thân cũng không muốn bị bọn họ kiềm chế như trước nên mới gây lớn chuyện như thế. Mẫu thân, con nói đúng chứ?
Tần Thiên cười nhìn về phía Đại phu nhân.
Đại phu nhân vỗ mu bàn tay nàng, cười gật đầu:
-         Không sai, vẫn là Tần Thiên hiểu ta nhất.
Lại nói tiếp:
-         Các ngươi tiếp tục vui vẻ đi, Tần Thiên, Tín Ngạn, các ngươi cùng ta đi gặp bọn họ, chúng ta bị bọn họ đè ép nhiều năm, cũng đến lúc khiến bọn họ cúi đầu trước chúng ta rồi!
Trang Tín Ngạn cùng Tần Thiên một phải một trái đi bên cạnh Đại phu nhân ra khỏi Thanh Âm viện, đi vào đại sảnh.
Chỉ thấy Nhị lão gia, Tam lão gia cùng Tứ lão gia đang ngồi đó lo lắng chờ đợi, Đại phu nhân vừa ra tới, ba người mắt sáng lên, vội đứng lên đón.
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân