God be thanked for books! they are the voices of the distant and the dead, and make us heirs of the spiritual life of past ages.

W.E. Channing

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 241-242
hương 241: Quyết liệt
Vừa dứt lời, Tần Thiên bước ra khỏi cửa lớn.
Lí di nương đang rơi lệ nhìn thấy Tần Thiên cũng ngừng khóc, Trang Tín Xuyên thì chật vật cúi đầu, lui ra phía sau Lí di nương, mà Trang Minh Hỉ được Hỉ Thước đỡ mà đứng bất động, thần sắc lạnh lùng, dường như không nhìn thấy Tần Thiên.
Lí di nương lau khô nước mắt, trừng mắt nhìn Tần Thiên:
-         Ngươi đến để chê cười chúng ta sao?
-         Ta cũng không nhàn rỗi như vậy!
Tần Thiên tức giận, lại nói:
-         Là Đại phu nhân bảo ta đến nói với các ngươi một tiếng, nếu các ngươi tạm thời không tìm được chỗ thích hợp để sống, Đại phu nhân có tòa thôn trang ở phía đông thành, vốn là của hồi môn của bà, có thể tạm thời cho các ngươi ở lại đó, chờ đến khi các ngươi tìm được chỗ ở thì chuyển đi sau!
Đại phu nhân làm sao không biết mời thần dễ tiễn thần khó, có điều, bà thấy nhị phòng rơi vào hoàn cảnh này, Trang Minh Hỉ lại gặp phải tình cảnh như vậy, không đành lòng nhìn thấy bọn họ sống khổ sở nên bảo nàng cho bọn họ tạm thời sinh sống tại tiểu viện, bọn họ muốn ở bao lâu cũng được, không cần phải vội vàng gấp gáp tìm chỗ ở.
-         Đại tỷ… Lí di nương cay mũi, rơi lệ.
Mấy ngày này, bà liên tục gặp biến cố, các con đều rơi vào tình cảnh này, bà thậm chí hoài nghi, có phải ông trời đang trừng phạt mình tham lam hay không? Bà ta coi Trang phủ là nơi mình có thể dễ dàng tùy ý, chưa từng coi Đại tỷ ra gì, đã sớm quên việc Đại tỷ là thê còn bà chỉ là thiếp, bất kính với Đại tỷ, nhiều lần tính kế, có lẽ ngay cả ông trời cũng thấy không thuận mắt, các con sở dĩ như vậy đều là báo ứng của bà!
Trong lòng hối hận, nhưng chuyện đã đến nước này, làm sao còn có đường cứu vãn?
Tần Thiên cũng không muốn nhiều lời với bọn họ, bảo người gọi xe ngựa, đưa bọn họ đến tiểu viện của Đại phu nhân. Nhưng đúng lúc này, một chiếc xe ngựa châu anh bát bảo hoa mỹ đi tới, dưới ánh mắt tò mò của mọi người mà dừng lại trước đại môn Trang phủ.
Đang lúc Tần Thiên đoán có khách quý đến chơi, Trang Minh Hỉ vẫn trầm mặc ít lời dường như không hề tồn tại bỗng nhiên động bước. Nàng đi đến xe ngựa, đầu tiên nhìn về phía mẫu thân và huynh trưởng, thản nhiên nói:
-         Ta có nơi khác để đi rồi, sẽ không đi cùng các người.
Lí di nương và Trang Tín Xuyên kinh ngạc hai mặt nhìn nhau, Lí di nương tiến lên trước giữ chặt tay Trang Minh Hỉ, lo lắng hỏi:
-         Minh Hỉ, con không đi cùng chúng ta thì có thể đi đâu?
Lại nhìn về phía xe ngựa:
-         Đây là xe của ai?
Tần Thiên thừa dịp bọn họ nói chuyện mà cẩn thận quan sát cỗ xe ngựa đẹp đẽ này, thấy ở một góc trên thân xe có khắc một chữ “Trang”.
Chữ “Trang” này khẳng định không phải ý chỉ Trang phủ, nàng rất rõ đây không phải xe ngựa trong phủ.
Đang lúc nàng nghi hoặc, Trang Minh Hỉ lại giải đáp vấn đề này.
Đã thấy Trang Minh Hỉ nhẹ nhàng cũng rất kiên quyết đẩy Lí di nương ra, quay đầu liếc mắt nhìn xe ngựa một cái, thản nhiên cười nói:
-         Đây là xe ngựa của ta, mà ta giờ đương nhiên là trở về nhà của mình!
Nói xong, cũng không để ý tới Lí di nương đang trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng được Hỉ Thước đỡ bước lên xe ngựa, xa phu mặc áo xanh mũ quả dưa dáng người khôi ngô lập tức vung roi, xe ngựa vội vàng chạy đi.
-         Mẫu thân, có chuyện gì vậy, muội muội làm sao có thể có xe ngựa xa hoa như vậy, làm sao có thể có nhà được? Có phải người lén lút đưa bạc cho nàng không?
Trang Tín Xuyên quắc mắt nhìn trừng trừng Lý di nương, nay, số mệnh hắn thế này, hắn đã sớm đem số bạc còn lại trở thành tài sản riêng của hắn, quyết không thể chấp nhận có người khác nhúng tay vào, kể cả người này là muội muội của hắn! Nếu không phải mẫu thân lấy cái chết ra bức bách dù thế nào cũng phải để bà nắm giữ ngân phiếu, thì hắn đã sớm thu về tay mình.
-         Không có, ta đâu đưa cho nàng cái gì
Với sự tức giận của con, Lí di nương hoảng hốt. Về sau bà sẽ sống dựa vào con, không vì vạn bất đắc dĩ bà thật sự cũng không muốn có xung đột với hắn.
-         Mẫu thân không đưa cho nàng, nàng làm sao có nhiều bạc như vậy?
Trang Tín Xuyên tức giận đến mức giơ chân giơ tay. Tần Thiên ở một bên lạnh lùng nhìn, nay Trang Tín Xuyên đã sớm không còn bộ dáng công tử như xưa, ngũ quan mặc dù vẫn vậy, nhưng tư thái nhìn qua đáng khinh không chịu nổi.
Tần Thiên âm thầm lắc đầu.
-         Ở trong này kêu la thì có ích lợi gì, đi theo sau nhìn thì sẽ biết!
Người lên tiếng là Lưu Bích Quân, nàng vừa nói, vừa gọi xe, kêu lên:
-         Phải nhanh, nếu không, sẽ không đuổi kịp.
Mẹ con Lý di nương như tỉnh mộng, một trước một sau lên xe, xe ngựa rất nhanh đuổi theo xe của Trang Minh Hỉ phía trước.
Thấy bọn họ rời đi, Tần Thiên cũng có suy nghĩ khác, sai Thanh Liễu:
-         Ngươi cũng theo sau nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Thanh Liễu gật đầu, ngồi trên một xe ngựa khác đuổi theo.
Bên này, Trang Tín Xuyên sai xa phu gắt gao theo đuôi Trang Minh Hỉ, xe chạy vào khu phố phồn hoa, dừng lại trước một tòa nhà lớn cửa cao khí phái
Trang Minh Hỉ bước xuống, lập tức còn có hạ nhân mặc vải xanh đội mũ quả dưa từ cổng lớn bước ra, cung kính nghênh đón Trang Minh Hỉ vào trong.
Trang Tín Xuyên và Lí di nương, Lưu Bích Quân bước xuống xe ngựa, có chút không dám tin mọi thứ trước mắt.
Chỉ thấy cổng lớn uy thế, hai bên là hai con sư tử đá bạch ngọc cao lớn nguy nga, đại môn sơn đỏ viền vàng, trên môn biển thiếp vàng có hai chữ to chói mắt: “Trang phủ”.
Đúng là so với Trang phủ còn xa hoa khí phái hơn.
Ba người đều hoa mắt choáng váng.
-         Đi, chúng ta vào xem, ta thật muốn hỏi nha đầu chết tiệt kia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Trang Tín Xuyên hổn hển vọt đi vào.
Ba người vào phủ, bên trong cây cối sum suê, rường cột chạm trổ, đưa mắt nhìn lại, đều là cảnh tượng phú quý. Trang Tín Xuyên một đường đi thẳng về phía trước, trên đường cũng có gặp hạ nhân, kỳ quái là, không có một ai ngăn trở, cũng không có một ai hỏi thăm bọn họ.
Cứ như vậy một đường thẳng đến đại sảnh, ba người đi vào, liền thấy Trang Minh Hỉ đang ngồi ở ghế chủ vị phía trên thảnh thơi uống trà, sau lưng là bức tranh mãnh hổ hạ sơn.
Trong tranh, bạch hổ giương nanh múa vuốt, sắc mặt dữ tợn, làm cho người ta nhìn thấy mà sợ hãi.
-         Đến rồi?
Trang Minh Hỉ buông chén trà trong tay, nhìn bọn họ, có vẻ như không hề bất ngờ
-         Minh Hỉ, đây là có chuyện gì? Đây rốt cuộc là chỗ ở của ai?
Trang Tín Xuyên chỉ vào Trang Minh Hỉ đang ngồi phía trên cả giận nói.
Bên người Lưu Bích Quân và Lí di nương nhìn mọi thứ xung quanh, trong mắt tràn ngập sợ hãi mà than thầm.
Trang phủ tuy là nhà giàu có nhưng cuộc sống cũng rất giản dị, Trang phủ vô luận là kiến trúc hay trang trí đều theo quy củ, không hoa mỹ, nhưng ở đây, nơi nơi kim bích huy hoàng, cảnh tượng kiều diễm, làm cho người ta không khỏi tán thưởng.
Nghe vậy, Trang Minh Hỉ đứng lên, chậm rãi bước xuống, vừa đi vừa nói chuyện:
-         Ta không phải đã nói rồi sao, nơi này là nhà của ta. Là nhà của Trang Minh Hỉ ta!
-         Nhưng mà ngươi lấy đâu ra bạc?
Trang Tín Xuyên vẻ mặt khó tin.
Trang Minh Hỉ dừng lại bước, nhìn ca ca mỉm cười:
-         Việc này ngươi không cần xen vào! Từ nay về sau, ta là ta, các ngươi là các ngươi, không có chút liên quan!
-         Minh Hỉ, đây là lúc nào, ngươi làm sao có thể nói ra những lời này? Chúng ta là người một nhà mà! Lí di nương cả kinh nói.
Trang Minh Hỉ quay đầu nhìn về phía mẫu thân, tiếp tục cười:
-         Đúng, mẫu thân nói đúng, lời này ta không nên nói ra bây giờ, lúc ta trở về, lúc ca ca ép ta đi nhận tội ta nên nói ra mới phải!
Nói xong, Trang Minh Hỉ lại nhìn về phía Trang Tín Xuyên, sắc mặt nặng nề, nhấn từng chữ:
-         Bắt đầu từ khi đó, ta cũng đã không còn coi ngươi là ca ca!
Trang Tín Xuyên tức giận muốn xông lên vung tay định đánh Trang Minh Hỉ, còn chưa đến gần nàng, tôi tớ canh giữ ở một bên đã xông tới gắt gao ngăn hắn lại, không cho hắn tiếp cận Trang Minh Hỉ. Trang Tín Xuyên tức giận la to. Lí di nương ở một bên chỉ biết lo lắng suông.
Trang Minh Hỉ cười lạnh một tiếng, tiêu sái bước đến, vươn tay mà bạt tai Trang Tín Xuyên, đánh cho Trang Tín Xuyên thất thần, hắn nhìn Trang Minh Hỉ, như đang nhìn một người xa lạ, nhất thời chưa kịp phản ứng, một lúc sau, mới bắt đầu rít gào:
-         Nha đầu chết tiệt kia, ngươi dám đánh ta!
-         Một cái tát này ta trả lại cho ngươi!
Trang Minh Hỉ nhìn hắn lạnh lùng nói:
-         Còn nữa, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, mọi thứ đều là ta an bài, là ta sai người dụ dỗ ngươi bài bạc, là ta an bài người thiết kế cục diện cho ngươi không ngừng thua tiền, càng lún càng sâu, cũng là ta bảo người cho ngươi vay nặng lãi, khiến ngươi rơi vào hoàn cảnh này, mọi thứđều là ta làm!
-         Ngươi…ngươi…
Trang Tín Xuyên tức giận đến mức mắt long lên, chỉ vào nàng, nửa ngày nói không nên lời.
Một bên Lí di nương khiếp sợ tiến lên, giữ chặt hai tay Trang Minh Hỉ, dường như không thể tin nổi hỏi:
-         Minh Hỉ, vì sao ngươi phải làm như vậy? Hắn là ca ca của ngươi mà
Trang Minh Hỉ gạt tay Lí di nương ra, chỉ vào Trang Tín Xuyên cười lạnh nói:
-         Hắn có coi ta là muội muội ruột thịt sao? Ta lúc trước một lòng vì hắn suy tính, mà khi Tạ gia muốn từ hôn, hắn vì tâm tư bản thân, cứng rắn ép gả ta cho Tạ gia, kết quả mới gây cho ta bi kịch ngày hôm nay… không chỉ như thế, khi ta nhận hết mọi sự tra tấn trở về, hắn còn dùng dao đâm vào lòng ta, ta không có ca ca như vậy! Trang Tín Xuyên, ngươi rơi vào tình cảnh này là do ngươi vô năng, là ngươi vô dụng! Để cho ngươi phá sạch gia sản chẳng bằng để nó trong tay ta. Ta biết các ngươi sẽ không đồng ý ở riêng, cho nên ta mới nghĩ ra cách này buộc các ngươi ở riêng. Ngươi cứ chờ coi, ta nhất định sẽ dùng số tiền này tạo ra một Trà Hành còn thịnh vượng hơn Thịnh Thế, ta sẽ làm cho tất cả mọi người đều biết, ta Trang Minh Hỉ mới là người có tư cách nhất để trở thành đương gia!
Trang Tín Xuyên giận đến mức mặt trắng bệch nhưng cũng không biết nên làm gì. Lí di nương ở một bên bụm mặt khóc lớn, bà dù thế nào cũng không nghĩ tới, các con của bà lại cốt nhục tương tàn như vậy.
-            Báo ứng, báo ứng
Lí di nương đấm ngực, cơ hồ khóc đến lả người.
-         Đuổi bọn họ ra, từ nay về sau, không để bọn họ bước một bước vào phủ!
Trang Minh Hỉ ngoan tuyệt hạ lệnh với gia đinh.
Gia đinh lĩnh mệnh, lập tức đuổi ba người ra ngoài.
-         Minh Hỉ, Minh Hỉ, ngươi sao có thể đối xử với mẫu thân như vậy…
Lý di nương vừa giãy dụa, vừa quay đầu nhìn Trang Minh Hỉ khóc lóc cầu xin.
Trang Minh Hỉ đứng ở trong sảnh nhìn Lí di nương không nhúc nhích, mỉm cười tái nhợt.
-         Dù sao trong lòng ngươi cũng chỉ có một đứa con đó mặc kệ là chuyện gì, người đều chỉ nghĩ cho hắn, đã như thế, người cứ coi như chưa từng sinh ra đứa con gái này, về sau sống với con trai của người đi!
Trang Minh Hỉ kiên quyết nói.
-         Minh Hỉ, Minh Hỉ!
-         Đuổi bọn họ ra ngoài!
Rất nhanh, đại sảnh khôi phục lại sự yên tĩnh, Trang Minh Hỉ hai chân mềm nhũn, ngồi xuống đất.
Đúng lúc này, có hạ nhân thông báo:
-         Tạ gia Nhị công tử cầu kiến!
Tạ Đình Quân?
Nghe thấy cái tên này, Trang Minh Hỉ chỉ cảm thấy trái tim đập loạn, cũng không biết lấy khí lực từ đâu, cố gắng đứng dậy.
-         Mời hắn vào! Trang Minh Hỉ phân phó.
Tạ Đình Quân…
Trang Minh Hỉ nghiến răng nghiến lợi.  Chương 242 Phải nhẫn nại
Tạ Đình Quân sau khi đi vào thì chắp tay sau lưng đứng trong đại sảnh, nhìn ngắm xung quanh. Thoáng sau mới nhìn trừng trừng Trang Minh Hỉ bằng cặp mắt sáng quắc, cười nói:
-         Trang Minh Hỉ, có đôi khi, ngươi thật sự khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác!
-         Tạ Đình Quân, ngươi còn dám đến đây?
Trang Minh Hỉ trừng mắt nhìn hắn, hận đến độ mắt như chảy máu
Tạ Đình Quân nhíu mày, lấy tay nhàn nhã phủi tay áo:
-         Vì sao ta lại không dám đến?
Thấy hắn tỏ vẻ không thèm để ý, Trang Minh Hỉ càng giận, nàng xông lên trước, dùng sức đánh hắn rồi kêu lớn:
-         Ta biết đều là âm mưu của ngươi, ngươi cố ý làm cho ta bị đám người buôn muối tư mang đi, ngươi biết rõ ta sẽ bị đối xử thế nào, ngươi biết rõ ta có thể sẽ bị mất mạng nhưng ngươi vẫn không chút nể nang mà đẩy ta đi
Cho dù Trang Minh Hỉ dùng hết sức nhưng mọi sự giận dữ của nàng với hắn mà nói như không đáng để nhắc tới, Tạ Đình Quân chỉ dùng một tay nhẹ nhàng gạt nàng ra, đẩy nàng ngồi xuống ghế bên
Bởi vì quá giận dữ, Trang Minh Hỉ người mềm nhũn, nàng vài lần định giãy ra nhưng đều thất bại, cuối cùng, nàng như phát tiết mà dùng sức vỗ tay vịn, nước mắt bất tri bất giác chảy tràn, nàng chỉ vào Tạ Đình Quân:
-         Ngươi là tên súc sinh
Bởi vì quá phẫn nộ, Trang Minh Hỉ cả người mềm nhũn, nàng vài lần giãy dụa muốn đứng lên, nhưng đều thất bại, cuối cùng, nàng phát tiết bằng cách vỗ mạnh tay vịn, nước mắt bất tri bất giác rơi xuống, nàng chỉ vào Tạ Đình Quân nói:
-         Ngươi là tên súc sinh! Ngươi có thể không thích ta, ngươi có thể từ hôn, vì sao phải đối xử với ta như vậy? Cả cuộc đời của ta đã bị hủy trên tay ngươi!
Càng khiến cho nàng khó có thể chịu nổi là tất cả những điều hắn làm đều vì nữ nhân kia! Nàng chẳng lẽ không phải là nữ nhân hắn từng muốn cầu hôn hay sao? Hắn sao có thể tuyệt tình với nàng như vậy?
Nàng thật sự muốn bổ đôi ngực của hắn ra xem có phải tim của hắn làm bằng đá hay không!
-         Không sai, đều là ta làm!
Tạ Đình Quân đi đến trước mặt nàng, nhìn nàng lạnh lùng nói:
-         Ta đã từng cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám phá hoại chuyện của ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, đáng tiếc ngươi cũng không để ở trong lòng, ngươi có ngày hôm nay là do gieo gió gặt bão!
Nói xong, hắn lại tươi cười:
-         Ta chỉ là có chút kỳ quái, ngươi đã biết, sao không thấy ngươi có hành động gì?
Hắn nhìn nhìn bốn phía, chỉ thấy đại sảnh ngoài bọn họ ra, không hề có một ai, có thể thấy được trước khi hắn tiến vào, nàng đã cho hạ nhân lui xuống.
Nói cách khác, nàng cũng không muốn để người khác nghe thấy bọn họ nói chuyện. Điều này khiến trong lòng hắn chắc chắn rằng nàng có điều cố kỵ, phàm là người có điểm cố kỵ vẫn có thể dễ dàng nắm bắt!
Đối diện, Trang Minh Hỉ cắn chặt môi gắt gao trừng mắt nhìn hắn, không nói một lời.
Tạ Đình Quân đi đến giữa đại sảnh rồi nhìn bốn phía chung quanh cười nói:
-         Ngươi là một nữ tử, được nhiều bạc như vậy, chẳng những không che giấu, còn phô trương khắp nơi, chắc hẳn sắp tới ngươi nhất định sẽ làm gì đó, điều này chẳng qua là ngươi muốn biểu hiện thực lực của bản thân mà thôi!
Khi hắn tiến vào, vừa vặn chạm mặt với Lí di nương và Trang Tín Xuyên đi ra. Trang Tín Xuyên hùng hùng hổ hổ, đem chuyện Trang Minh Hỉ hãm hại hắn mắng mỏ lớn, vừa vặn để cho hắn nghe thấy.
Không thể không nói, nữ nhân như Trang Minh Hỉ còn tâm ngoan thủ lạt hơn so với tưởng tượng của hắn! Không chỉ đối với người khác, đối với người thân cũng ngoan tuyệt! Nàng có thể thoát khỏi tay Kiều Đại, nói vậy đã tốn không ít tâm tư, trả giá cũng không ít. Bị làm nhục như vậy, sau đó còn có thể đoạt lấy tài sản, cũng không phải là việc mà nữ tử khuê các bình thường có thể làm được!
Thấy hắn dễ dàng nhận ra ý đồ của mình, Trang Minh Hỉ rùng mình, cảnh giác nhìn hắn.
-         Ngươi nhất định đã biết, ngươi mặc dù đã biết mọi chuyện, cũng không ảnh hưởng đến ta, nhưng đã đắc tội với ta, sẽ ảnh hưởng kế hoạch sau này của ngươi!
Tạ Đình Quân xoay người, cẩm bào màu đen làm nổi bật sự uy vũ bất phàm, gương mặt góc cạnh rõ ràng mang theo sự tự tin chắc chắn, mặc dù vô cùng thống hận hắn, Trang Minh Hỉ không thể không thừa nhận hắn thật sự là một nam nhân hấp dẫn!
Lúc này Trang Minh Hỉ dần dần bình tĩnh. Nàng hít sâu vài lần, dựa vào tay vịn đứng lên. Nàng nhìn hắn, lạnh lùng nói:
-         Ngươi hôm nay đến đây, chắc hẳn muốn biết ta đã nói gì với Tần Thiên đúng không!
Tạ Đình Quân nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng.
Nàng cười cười, ngẩng cao đầu:
-         Ngươi yên tâm, đến bây giờ ta chưa hề nói gì cả, nhưng mà về sau, còn phải xem Tạ công tử làm như thế nào. Ta rất nhanh sẽ thành lập một Trà Hành, chuyện làm ăn còn phải nhờ vào sự hỗ trợ của Tạ công tử, việc này cũng sẽ thành toàn ối tình si của ngươi!
Câu cuối cùng tràn ngập giọng điệu mỉa mai trêu tức.
Tạ Đình Quân trầm mặt xuống
-         Ngươi là đang uy hiếp ta?
-         Không phải uy hiếp, là giao dịch! Chúng ta dựa theo nhu cầu, ngươi vẫn như cũ có thể lấy thân phận bằng hữu xuất hiện bên cạnh Tần Thiên, mà ta chỉ muốn thanh thế Trà Hành của ta nhanh chóng lớn mạnh!
Trang Minh Hỉ nhìn thẳng hắn, trong ánh mắt lộ rõ dã tâm.
Nàng cũng không trông mong Tạ Đình Quân có thể giúp gì, chỉ cần hắn không trăm phương ngàn kế phá hoại đã rất tốt rồi. Không sai, nàng hận không thể lột da bẻ xương hắn, ăn tươi nuốt sống hắn nhưng tạm thời nàng chưa làm được điều này, nàng tự biết mình không có năng lực như vậy. Nếu nàng nói ra tất cả, người bên ngoài có tin hay không không bàn tới nhưng nhất định sẽ đắc tội với hắn. Bối cảnh hắn hùng hậu, thế lực lớn, lại tâm ngoan thủ lạt, nếu sau này hắn muốn gây khó dễ với nàng, nàng cũng sẽ gặp nhiều phiền toái. Bất kệ là xét theo phương diện nào đều là được nhiều hơn mất, chỉ một chút không đành lòng sẽ phá hỏng mưu kế, muốn thành đại sự không thể không nhẫn nhịn! Cho nên, nàng quyết định tạm thời áp chế cừu hận, trước tiên phải làm tốt mọi việc đã!
Hơn nữa, nàng vì sao phải nói với Tần Thiên? Để một con độc xà lặng yên không một tiếng động ẩn nấp ở bên người nàng không phải tốt hơn sao? Thế nào cũng có một ngày hắn sẽ cắn nàng ta, đến lúc đó nàng ở bên cạnh xem náo nhiệt không phải vui vẻ hay sao? Nàng làm sao phải nhắc nhở nàng ta!
Tạ Đình Quân nhìn nàng một lúc, mới nói:
-         Tốt, theo ý của ngươi, ngươi kín miệng, ta sẽ không gây khó dễ, ta cũng rất muốn nhìn xem, ngươi có thể làm ra được chuyện gì hay không!
Trang Minh Hỉ ngẩng đầu, đã định liệu trước mà cười cười.
Tạ Đình Quân cười lạnh hai tiếng, xoay người đi ra ngoài, mới vừa đi hai bước, bỗng nhiên lại dừng lại.
Hắn quay đầu, nhìn về phía Trang Minh Hỉ:
-         Trang Minh Hỉ, ngươi dám gióng trống khua chiêng như vậy, chắc chắn là có người bảo vệ ngươi, người kia là ai?
Ngay sau đó, hắn đảo mắt, dường như đã hiểu ra:
-         À, ta hiểu rồi…
Hắn cười cười, lại nhìn Trang Minh Hỉ liếc mắt rồi xoay người rời đi.
Tạ Đình Quân bước ra đại môn, không lâu sau, Lâm Vĩnh từ một góc chui ra. Hắn loáng người một cái đã đi đến bên cạnh Tạ Đình Quân, thấp giọng nói:
-         Quả nhiên không ngoài sở liệu của công tử, nô tài lén thăm dò một vòng bên trong, phát hiện không ít người của Kiều bang đang quản lý hậu viện.
Tạ Đình Quân đi về phía ngựa của mình, vỗ vỗ yên ngựa, cười khẽ:
-         Chuyện càng ngày càng thú vị rồi đây
Nói xong, hắn phi thân lên ngựa, chân kẹp bụng ngựa nhanh chóng rời đi, Lâm Vĩnh theo sát ngay sau.
Mà bên này, Tạ Đình Quân đi rồi, Trang Minh Hỉ thu xếp một hồi rồi mang theo một cái hộp nhỏ, ra khỏi phủ, đi thẳng đến nha môn Tri phủ, gặp Hồ Tri phủ trong thư phòng ở hậu viện nha môn.
-         Chất nữ thỉnh an dượng. Lần này chất nữ có thể được thuận lợi như vậy cũng nhờ có dượng giúp, chất nữ tới đây cám ơn dượng, dâng lên chút lòng thành! Trang Minh Hỉ đưa hộp nhỏ lên.
Hồ Tri phủ mở tráp ra, bên trong là một tập ngân phiếu. Hắn nhìn thoáng qua, trong lòng vui vẻ, hắn rất vừa lòng cười cười, nhìn về phía Trang Minh Hỉ ánh mắt cũng ôn hòa hơn:
-         Mọi người đều là người một nhà, không cần đa lễ. Dượng thật đúng là đã xem nhẹ ngươi, không thể tưởng được ngươi lại thông minh như vậy, chí hướng rộng lớn, so với ca ca kia của ngươi giỏi giang hơn bao nhiêu lần! Ngươi yên tâm, ngươi cứ việc đi làm việc mà ngươi muốn, mọi chuyện đã có dượng làm chủ.
Trang Minh Hỉ vui vẻ thi lễ với Hồ Tri phủ, nói:
-         Dượng để mắt Minh Hỉ, Minh Hỉ nhất định sẽ không để người thất vọng!
Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Hồ Tri phủ, ánh mắt lóe ra, giống như có thâm ý, Hồ Tri phủ hiểu rõ, cười ha ha vài tiếng
-         Được, được, có bản quan ủng hộ, tương lai thành tựu của ngươi tuyệt đối sẽ không thua Thịnh Thế!
Trang Minh Hỉ hé miệng cười tươi
Từ lúc nàng quyết định đoạt lấy tài sản, nàng biết, bản thân chỉ là một nữ tử nếu muốn sống yên ổn tuyệt đối không có khả năng, nàng không giống như Đại phu nhân lúc tiếp quản Trà Hành đã có căn cơ vững vàng, mọi thứ của nàng chỉ mới bắt đầu. Điều này bắt buộc nàng phải có thực lực hùng hậu để làm chỗ dựa, mà hẳn nhiên đó là người dượng tham lam, Hồ Tri phủ.
Nàng biết lúc trước Hồ Tri phủ giúp đỡ bọn họ tuyệt đối không vì quan hệ thân thích, nhất định còn có tính toán của hắn. Có điều ca ca quá vô dụng, làm cho hắn thất vọng. Chỉ cần mình có thể thỏa mãn yêu cầu của hắn, tuyệt đối có thể được hắn bảo vệ.
Vì thế, nàng suy nghĩ hai ngày hai đêm, viết một phong thư, nội dung nói rõ ý tưởng của nàng, cùng với kế hoạch và sự quyết tâm của nàng. Nàng bảo Kiều Đại nghĩ cách đưa đến cho Tri phủ đại nhân, không bao lâu, Tri phủ đại nhân liền tìm chỗ ở này cho nàng, những người ở đây đều có lai lịch, người tầm thường cũng không dám tới. Điều này cũng biểu hiện một việc, Trang Minh Hỉ nàng cũng là người không đơn giản! Rất tiện để nàng làm việc theo kế hoạch.
Nàng hiện tại muốn bạc có bạc, muốn bối cảnh có bối cảnh, nàng không tin, nàng không thành công!
Tần Thiên, ngươi hãy chờ đấy, một ngày nào đó, ta sẽ làm cho người đời nhận ra, Trang Minh Hỉ ta so với Tần Thiên ngươi không hề thua kém!
Bên kia, Thanh Liễu trở về bẩm báo lại mọi chuyện cho Tần Thiên biết, nàng tuy rằng không thể vào, nhưng là đứng ngoài cửa lớn thông qua đối thoại giữa Trang Tín Xuyên và Lí di nương đã hiểu rõ mọi việc, sau đó nhanh chóng trở về báo lại cho Tần Thiên.
Nghe xong, Tần Thiên có chút ngẩn ngơ, kinh ngạc trước thủ đoạn tàn nhẫn của Trang Minh Hỉ, đồng thời, cũng không khỏi bội phục sự quyết đoán và dũng khí của nàng. Phải biết rằng, nàng chỉ là một nữ tử khuê các mười bảy mười tám tuổi. Nhưng vừa nghĩ đến nàng mười mấy năm mưa dầm thấm lâu có sự ảnh hưởng từ Đại phu nhân, lại có mẫu thân khôn khéo mạnh mẽ nuôi dạy, cũng không còn cảm thấy kỳ quái.
-         Đại thiếu phu nhân, ta còn nghe nói, Tứ tiểu thư cũng muốn mở Trà Hành!
Thanh Liễu vội la lên:
-         Với tính tình của Tứ tiểu thư, tương lai chỉ sợ là muốn chống đối với Đại thiếu phu nhân!
Tần Thiên cười nói:
-         Sợ cái gì, đối thủ của chúng ta còn thiếu hay sao? Nhiều hơn một người thì cũng vậy thôi
Hơn nữa, có thể có đối thủ như Trang Minh Hỉ nhất định là một chuyện thú vị.
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân